Ông Xã Của Tôi Là Kim Chủ - Tạ Kim Chi - Chương 27: Hương
Cô lái xe trên đường, trong lòng không thôi hoài nghi liệu rằng vị giáo viên ấy có đáng tin tưởng hay không. Cô quyết rồi, nếu thấy không ổn thì liền lập tức bỏ của chạy lấy người.
Vũ Thu Thiên dừng xe theo định vị, trước mắt cô là một căn nhà nhỏ nhắn, trước cổng ngập đầy cây cỏ, những đóa hoa đồng tiền, hoa mười giờ chen nhau nở. Cô tìm một chỗ thoáng đỗ xe rồi nghi hoặc tiến vào trong:
– Có ai ở nhà không ạ?
– Đợi chút, ra ngay đây.
Giọng nói của người phụ nữ trung niên dễ nghe vang lên, rồi sau đó xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển. Nhan sắc của người đàn bà dường như càng về tuổi xế chiều càng thêm đằm thắm, quyến rũ. Nét quyết rũ được đúc rèn nên bởi kinh nghiệm, bởi vốn sống suốt mấy mươi năm. Nấc thang tin tưởng trong lòng Vũ Thu Thiên nhảy lên một bậc, cô vui vẻ chào hỏi:
– Em chào cô, em là Vũ Thu Thiên ạ.
Người phụ nữ cười hiền lành, kéo cô vào trong nhà, ngồi lên chiếc sô pha màu sữa êm ái:
– Ừ, cô biết rồi. Em cứ gọi cô là cô Phương được rồi. Nào, mau lại đây để cô xem nào. Càng lớn càng giống mẹ, xinh gái quá!
Vũ Thu Thiên gượng ngùng, khóe miệng khéo thành một đường dài mãn nguyện. Nói sao nhỉ, cô là người thích được khen ngợi thế đấy! Dù cô không biết lời cô nhận được là bao nhiêu phần thật lòng.
…###…
Suốt mấy ngày nay, Vũ Thu Thiên tất bật chuẩn bị cho vai diễn, số lần gặp mặt với chồng hờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô vì thế mà càng vui vẻ thoái mái hơn. Thật lòng mà nói đối mặt với anh, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Có lẽ trong mắt anh, cô chẳng khác những ả đào cao cấp là mấy, bán thân để đổi lấy sự nghiệp. Vũ Thu Thiên lắc đầu, mặc kệ anh nghĩ gì, cô không quan tâm, cô chỉ muốn bản thân tỏa sáng. Ước mơ của cô không sai trái. Tham vọng của cô cũng không đáng chê trách. Vũ Thu Thiên dặn lòng là như thế.
Quả thật, có đam mê, khát vọng chẳng phải điều xấu xa, chỉ là con đường chinh phục chúng bị con người biến tấu, hành động bất chấp đúng sai.
Nhưng cô không thể tránh anh mãi, cuối tuần công việc của anh nhẹ nhàng hơn về nhà từ rất sớm. Lã Lâm Phong đặc biệt gọi điện báo trước, hi vọng Vũ Thu Thiên về nhà sớm cùng anh ăn cơm. Anh đã mở lời như thế, cô mà không nghe thì thật chẳng ra làm sao. Vừa tan giờ học, cô ghé qua quán trà sữa gần cổng trường mua một ly trà sữa chân châu đường đen một ly chocolate đặc biệt định để sau bữa tối sẽ cùng anh tráng miệng.
Vừa mở cửa cô đã gặp Evans, thoạt đầu cô không nhận ra tại cậu đã đổi sang màu tóc vàng ánh kim, khi trước cô gặp vẫn là màu nâu lạnh. Gương mặt cậu tươi cười chào hỏi, rủ cô lại ngồi cùng. Vũ Thu Thiên định từ chối nhưng nhìn số thự tự, có lẽ còn lâu mới tới lượt cô nên lại đồng ý. Nét cười trên khóe miệng Evans lại càng đậm, gương mặt như bừng sáng.
Evans hỏi cô những chuyện vặt vãnh cô cũng vui vẻ đáp lại, rồi không biết từ khi nào câu chuyện đã dẫn đến việc yêu đương của cô. Evans rướn người quá nửa bàn, nhìn thẳng vào mắt Vũ Thu Thiên, giọng nói như mê hoặc:
– Tớ muốn theo đuổi cậu, liệu có được không?
Vũ Thu Thiên khẽ nuốt nước bọt, khuôn mặt điển trai mang theo nét ngang tàn của Evans in trong đáy mắt cô. Nếu là khi trước cô đã đã bị vẻ đẹp này bỏ bùa mà gật đầu, nhưng hiện tại Vũ Thu Thiên đủ tỉnh táo. Dù cô có muốn thì ít nhất cũng phải đợi sau khi ly hôn với Lã Lâm Phong.
Vậy nên cô dứt khoát lắc đầu. Nụ cười trên môi Evans vẫn không biến mất, chỉ là hơi khựng lại trong giây lát. Cậu ngả người:
– Tớ đùa thôi. Nhưng sao cậu lại không đồng ý nhỉ? Chả lẽ tớ không có chút sức hút nào?
Cậu ôm ngực, giả vờ đau tim, ánh mắt buồn buồn như cún con.
Vũ Thu Thiên liếc mắt lên màn hình, thấy sắp đến lượt mình vội kiếm cớ rời đi.
Trời dần tối màu, ánh đèn khắp các của hàng bật lên sáng long lanh như vô số vì sao. Vũ Thu Thiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, các biển quảng cáo của Xuân Hà cứ thế mà nối tiếp nhau, lọt vào mắt cô. Cô bé còn trẻ mà đã thành công như thế, trong lòng Vũ Thu Thiên vừa ngưỡng mộ, vừa xót xa cho mình.
Khi cô bước vào nhà, bên trong đã thoang thoảng mùi thức ăn bay ra. Trong bếp, người đàn ông xoay lưng lại, cắm cúi nấu nướng. Chiếc tạp dề buộc gọn làm hiện rõ ràng vòng eo thon. Vũ Thu Thiên phỉ nhổ bản thân, có ông chồng giàu có, đẹp trai, giỏi giang mà cô vừa xao động với một người đàn ông khác. Thật đáng bị ăn đòn mà.
Vũ Thu Thiên mang theo cảm giác tội lỗi, rõn rén bước vào bếp vòng tay ôm Lã Lâm Phong từ phía sau. Động tác của anh dừng lại, xoay người nhìn cô, giọng cưng chiều:
– Người anh toàn mùi dầu mỡ thôi, đừng ôm tóc em sẽ ám mùi mất.
Vũ Thu Thiên bướng bỉnh, vẫn không bỏ anh ra:
– Có cả mùi của anh mà. Em thích ôm.
Lã Lâm Phong ăn được miếng thính ngọt lịm, khóe mắt nhăn lại vì sung sướng. Đấy, có phải cô đang nảy sinh tình cảm với anh không? Anh biết mà, nhất định cuộc hôn nhân của hai người sẽ hạnh phúc, dù cho có lẽ nó sẽ đến muộn. Nhưng giờ thì tốt rồi, mới chỉ vài ngày cô đã dựa dẫm, bám hơi anh như vậy.
Anh cúi đầu, hôn lên mái tóc cô hít lấy hương thơm. kKhi những dòng hương chảy vào khứu giác, anh bỗng giật mình. Nơi mái tóc cô không chỉ có mùi dầu gội quen thuộc mà còn có hương nước hoa của đàn ông.