Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu - Mai Thảo Cát Tiên - Chương 68: Bỏ Phiếu
Tên thuộc hạ trên người có vết thương tuy được băng bó trước đó rồi nhưng vẫn nồng nặc mùi máu tanh.
“Cậu chủ, nhiệm vụ thế bại rồi. Chúng tôi bị phản công, chỉ còn mình tôi trốn thoát được.”
Cố Việt Bân nghe xong không nói gì, hắn cũng không quay lại, chỉ thấy một lúc sau hắn ném lý rượu trong tay vào vách tường gần đó. Tiếng choang mảnh thuỷ tinh vỡ làm cho Lâm Thường Hi sợ hãi ném vào một phía.
Người vừa đến cũng giật mình hắn liền bẫm báo tiếp:
“Nhưng tôi đã bắn một phát vào người Cố Gia Vận. Tên đó bị thương chưa biết sống chết ngày mai đại hội cổ đông chắc chắn không thể đến được.”
Lúc này Lâm Thường Hi cũng nghe, vừa nãy mừng thầm giờ đây cô ta ngồi bệt trên cầu thang, vẻ mặt như hết hi vọng.
Cố Việt Bân đứng dậy bỏ tay vào túi quần đi về phía cửa, nhìn thấy biểu hiện kia của Lâm Thường Hi liền đứng lại:
“Tên đó muốn đấu với tôi, nằm mơ.”
[…]
Ngày hội cổ đông rốt cuộc cũng đến. Cuộc họp sẽ được diễn ra trên tầng thượng của tập đoàn Cố Thị.
Tất cả mọi người hôm nay đều có mặt đông đủ. Lục Mạn Nhu đỡ ông nội Cố bước ra. Nhà họ Cố chỉ có một ông lão chống trội, và một người phụ nữ trẻ tuổi hình như đang mang thai không ai biết rõ danh tính. Hai người đàn ông trụ cột hôm nay lại vắng mặt. Tất cả cổ đông nhìn thấy liền xì xào bàn tán.
Phía Cố Việt Bân chỉ có hắn với mẹ hắn đến. Bà ta hôm nay mặc đồ thật sự rất trang trọng. Thứ bà đợi bao nhiêu năm sắp là của hai mẹ con họ rồi. Bà ta nhìn thằng con trai mình mà biết bao tự hào kiêu ngạo.
Bà ta đến trước mặt Cố lão gật đầu chào ông nhưng không được ông đáp lại dù chỉ là một ánh mắt.
Từ Diễm Lâm liền nhìn sang người đang đứng bên cạnh. Bà ta thì không hơn thua được với lão già này thì con nhóc bên cạnh sẽ là nơi bà trút giận vậy.
“Hôm nay Gia Vận không đến tham dự sao? Giờ này vẫn chưa thấy thằng bé xuất hiện.” Câu này lại hướng Lục Mạn Nhu mà hỏi lơ. Thấy cô không hề e dè cũng như ông già kia không đáp lời bà. Từ Diễm Lâm liền nheo mắt về phía cô.
“Còn vị tiểu thư này xin hỏi cô là ai? Sao hôm nay lại có mặt ở đây?” Ý bà muốn nói nơi này không phải cho dạng người nào vào cũng được, chỉ có cổ đông mới có tư cách đứng ở đây.
Lục Mạn Nhu lúc này mới ngước nhìn bà, cô đáp lại ánh mắt đầy khinh thường thách thức kia hết sức bình thản. Kiểu như chỉ là nhìn một con ruồi mà thôi.
Từ Diễm Lâm từ lúc trẻ tới giờ bà ghét nhất là loại ánh mắt đó. Cô ta chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp không gia thế, chỉ là người phụ nữ được tên nhóc họ Cố kia bao nuôi, lấy tư cách gì bắn ánh mắt đó với bà chứ.
Bà ta liền nhìn cái bụng nhô lên của cô tiếp tục công kích.
“Vị tiểu thư này hình như đang mang thai à. Vậy sao không ở nhà dưỡng thai. Mẹ vinh nhờ con, có được thì phải giữ cho kỹ chứ. Mấy nơi này không phù hợp với những người trẻ tuổi như cô đâu.”
Lục Mạn Nhu lúc này mới vuốt vuốt cái bụng của mình. Công kích cô thì không sao, dám công kích con cô, bà già này đúng là không biết trời cao đất dày.
“Bà là ai?” Cô hỏi.
Từ Diễm Lâm liền ngước cằm khoanh tay nhếch miệng cười nói từng chữ cho cô nghe:
“Phu nhân nhà họ Cố. Tôi là vợ của Cố Lập Thành. Nếu sau này cô được gả vào Cố gia thì tôi là trưởng bối của cô đấy.”
Lục Mạn Nhu gật đầu, vẫn không thèm liếc mắt xem vẻ ảo tưởng kiêu ngạo của bà ta ra sao. Cô nhìn sang Cố lão hỏi ông:
“Ông nội, người này là giúp việc năm xưa nhà chúng ta đúng không ông?”
Cố lão nghe xong liền cười gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bị Cố gia đuổi đi rồi, còn những gì cô ta nói ta hoàn toàn không biết, Cố lão ta trước kia hay bây giờ đều chỉ công nhận một người con dâu duy nhất đó là mẹ ruột của tiểu Vận mà thôi.”
Từ Diễm Lâm nét mặt đã không giữ được vẻ giả tạo đoan trang của bà ta nữa rồi. Đến lúc bà ta sắp bùng nổ thì Cố Việt Bân đi đến.
“Cháu đích tôn nhà họ Cố đâu nhỉ, sao lại không đến đây à?” Hắn khiêu khích hỏi.
Cố Lão tức giận ho liên tục. Lục Mạn Nhu đứng bên cạnh vuốt lưng giúp ông. Cô nhìn hai người đó nói to:
“Tôi hôm nay đến là thay mặt Cố thiếu.”
Từ Diễm Lâm tức cười liền nói ra lời bà ta nghĩ trong lòng:
“Cô là ai, có tư cách gì lên tiếng ở đây. Chỉ là một cô nhóc được tên kia bao nuôi bên ngoài. Phía mấy người hết người thay thế rồi à.”
Lục Mạn Nhu ra hiệu cho Thiệu Viễn bước lên, đưa một loạt văn kiện cho tất cả những cổ đông ở đây xem.
Nhiều người ở đây đều biết trợ lý Thiệu. Người đại diện cho tập đoàn Lục thị đi ký kết nhiều hợp đồng trước giờ.
Bọn họ ngờ vực lật ra từng trang. Tất cả đều im lặng nhìn cô gái trẻ ăn mặt đơn giản đứng sau Cố lão.
Cố Việt Bân xem xong hắn ta vò nát thứ đó vứt sang một bên. Từ Diễm Lâm không hiểu gì chỉ thấy thái độ thằng con của mình như vậy là không đúng. Chỉ nghe hắn nói:
“Thì ra vị Lục tổng có sở thích giả làm nữ sinh, chiêu này của cô thật hữu dụng, khiến người khác không đề phòng mình.” Hắn tức giận là cô ta lại là người phụ nữ của Cố Gia Vận. Tên kia là gì mà từ sinh ra đến bây giờ vận may đền hơn hẳn hắn. Ông trời không công bằng.
Lục Mạn Nhu không khách sáo đáp lời: “Không phải không chú ý mà là tại cậu ngu thôi.”
Cố Việt Bân nheo mắt, tay chỉ chỉ cô ý cảnh cáo, sau đó hắn thu vẻ tức giận lại, gương mặt trở nên bình tĩnh đến đáng ghét:
“Cố tổng miệng lưỡi thật khó nghe. Cô chửi tôi cũng vô ích thôi, hôm nay chúng ta đến đây thắng bại là dựa trên số liệu.”
[…]
Một nhóm những vị trưởng lão được mời tới để làm người vinh dự giữ và kiểm thùng phiếu. Thời gian bỏ phiếu đã tới.
“Bắt đầu bỏ phiếu…”
Tất cả không nói gì tiến hành quá trình bỏ phiếu và kiểm phiếu. Trên màng hình đã bắt đầu nhảy số. Đến lúc con số phía Cố Việt Bân nhảy cao hơn, gần như số phiếu đã hết.
Thì lúc này ngoài cửa một vị phu nhân bước vào, sau đó bà ta cũng bỏ thêm lá phiếu cuối cùng vào.
“Bà là ai?”
“Là một cổ đồn nhỏ, không đáng kể nhưng vẫn là cổ đông.”
Mạnh Hiểu Tâm ngồi xuống đá mắt với con gái mình. Lục Mạn Nhu mỉm cười gật đầu. Sau đó bà ta nhìn Từ Diễm Lâm chăm chú.
Từ Diễm Lâm đón nhận ánh mắt liền biết người phụ nữ kia là ai.
Bà ta làm sao quên được cô bạn thân này của Chi Lan, nếu năm xưa cô ta không phải vì chuyện tình cảm mà rời khỏi nơi này thì chưa chắc bà ta có cơ hội làm những chuyện xấu kia với mẹ của Cố Gia Vận. Người phụ nữ này trong quá khứ đến hiện tại đều không đơn giãn.
Thấy mẹ mình đột nhiên sợ hãi Cố Việt Bân tưởng bà sợ hắn thua, liền vỗ vỗ vai bà trấn an.
Việc kiểm phiếu đã xong số phiếu hai bên hoà nhau.
Cố Việt Bân cười to: “Tuy hôm nay tôi không thắng nhưng vẫn không thua.” Cậu nheo mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Nếu không có chút ít của bà ta thì phần thắng đã thuộc về hắn.
“Ông nội à! Bây giờ ông chỉ còn một thằng cháu đích tôn là tôi đây thôi, nếu ông không giao Cố gia ra cho tôi quản thì đứa cháu này thật xin lỗi sẽ không phụng dưỡng ông về già được rồi.”
Nếu không thắng một cách trực diện thì uy hiếp người vậy. Dù gì tất cả ở đây hôm nay là do hắn khống chế. Người của hắn đã bao vậy toàn bộ, một con muỗi cũng không thể bay đi.
Mấy người ở đây người nào mà chẳng bị hắn nắp thớp uy hiếm chứ.