Ông Chủ Thẩm Nhà Tôi - Mộc Đầu Bạch - Chương 3: Buổi tối phải ngủ cùng nhau?
Thời tiếc hôm nay thật đẹp, giống như nhìn từ sau lớp cửa kính ở nhà, bầu trời được nhuộm bởi sắc xanh nhu hòa.
Chỉ là lúc bước ra ngoài, cảm giác khô nóng của nắng sáng chiếu vào người tựa như sức nóng từ cuốn sổ đỏ nóng hổi mới ra lò trên tay cậu. Vu Dã bỏ cuốn sổ vào trong túi, sau đó quay sang nhìn Thẩm Cảnh Chi bên cạnh.
Trùng hợp thay, Thẩm Cảnh Chi cũng vừa cuối đầu nhìn sang, cả hai người chạm mắt vài giây: “Cậu đang nghĩ gì thế? Hối hận rồi sao?”.
Cũng không đến mức phải hối hận, chỉ cần mỗi ngày nhìn vào khuôn mặt kia của Thẩm Cảnh Chi cơn giận nào mà chẳng trôi mất.
Vu Dã lắc đầu, nói đùa: “Không phải, vì là lần đầu kết hôn nên vẫn chưa thuần thục lắm”. Tuy rằng quyết định hôm nay có chút bốc đồng, nhưng cũng không phải chuyện lớn.
Kết hôn thôi mà, rất nhiều người đều sẽ kết hôn. Vu Dã xoa mặt mình, không sao cả, Thẩm Cảnh Chi khá tốt.
“Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.” Thẩm Cảnh Chi kéo cậu đến bãi dỗ xe.
“Sao lại đến bệnh viện? Anh cảm thấy chỗ nào không khỏe à?” Vu Dã khó hiểu nắm cổ tay anh, sải bước đi theo.
Thẩm Cảnh Chi nói rất tự nhiên: “Chúng ta đi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân”.
“Kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân sao?” Vu Dã nhỏ giọng lặp lại, nghĩ nghĩ hồi lâu, hỏi: “Cái đó là trước khi kết hôn phải đi nhỉ?”
“Tôi cũng vừa nghĩ ra thôi, cậu không cần gấp gáp. Lần đầu trải qua cảm giác kết hôn nên có chút muốn thử hết đây đủ các nghi thức. Biết đâu sau này lại không còn cơ hội”. Thẩm Cảnh Chi bình tĩnh nói.
Vu Dã như được khai sáng, “Cũng đúng, không có kinh nghiệm như tôi đúng là thiếu chuyên nghiệp”.
Cho đến khi yên vị trên ghế phó lái, Vu Dã thắt dây an toàn cho mình xong mới nhớ ra: “Thế sao chúng ta không đến kiểm tra sức khỏe trước rồi mới đi lãnh chứng?”
Thẩm Cảnh Chi yên lặng chốc lát rồi mới giải thích: “Ngày mai tôi muốn đi làm.”
“Ra là vậy, chờ tôi xem lại kết hôn còn cần phải làm những gì.” Vừa nói, Vu Dã vừa lấy điện thoại ra bấm vào tìm kiếm, nhập từ khóa cần tra và bắt đầu lướt xem.
Thẩm Cảnh Chi lùi xe một cách thuần thục, anh lái xe rất vững, trong lúc đánh lái còn dành thời gian liếc mắt nhìn Vu Dã một cái. Người bên cạnh xem điện thoại vô cùng chăm chú, anh nhìn cậu khẽ mỉm cười.
Vu Dã bắt đầu đếm một cách cẩn thận, “Trước tiên cần có một đối tượng để kết hôn, cái này không sao, chúng ta có”.
“Gặp phụ huynh, phát thiệp cưới, chụp ảnh cưới,…. Ấy? Thẩm Cảnh Chi ơi, chúng ta cần phải đến gặp phụ huynh đôi bên không?” Vu Dã xoay đầu qua, nét rối rắm hiện rõ trên mặt.
“Chờ sau này đi, đến khi chúng ta xử lý mọi chuyện đâu vào đó, sắp xếp thời gian đôi bên đều rảnh rồi gặp mặt phụ huynh cũng không muộn”. Thẩm Cảnh Chi điềm tĩnh thờ ơ như thể người hôm nay bị ép kết hôn không phải là anh vậy.
“Vậy còn lễ cưới,…. anh muốn làm không Thẩm Cảnh Chi?” Vu Dã đối với việc này thoải mái, nhưng làm lễ cưới sẽ phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
“Cậu muốn làm không?” Thẩm Cảnh Chi không trả lời mà hỏi ngược lại cậu.
Vu Dã nghịch điện thoại suy nghĩ, “Tôi nghĩ là…..Để sau này khi chúng ta thân thuộc hơn rồi hẵng tính, chi bằng hiện tại cứ đi chụp trước bộ ảnh cưới nhé? Hôn lễ sau này lại nói, làm hôn lễ nếu phải công khai, tôi cần bàn bạc trước với phòng làm việc để phát thông báo và nghĩ phương án đối phó”.
“Công khai thì không cần đâu, Hôn lễ xong tính sau cũng được mà”. Thẩm Cảnh Chi cảm thấy không sao cả, những việc này chậm một chúng rồi bán đến vẫn không muộn.
“Chúng ta cứ đi từng bước một thôi”.
Vu Dã nhìn chăm chú vào điện thoại một lúc lâu, trong xe một mảnh yên ắng, lúc sau cậu mới chậm chạp hỏi: “Chúng ta… hẳn là nên ở cùng nhau hả?”
“Cậu không muốn sao?” Thẩm Cảnh Chi ngừng xe, sừng sờ trong mắt chưa phai hết, xoay người sang giúp cậu tháo đai an toàn, “Tới nơi rồi”.
Thẩm Cảnh Chi tiến lại không quá hai giây liền quay về, thế mà Vu Dã vẫn ngửi được cái mùi hương lành lạnh phảng phất bên cổ anh, cảm giác mùi hương thanh mát này có chút hấp dẫn.
Sau khi xuống xe, Vu Dã mới hồi thần lại, “Hay là để tôi dọn qua ở cùng anh nhé, phòng bếp ở nhà tôi chẳng có thứ gì cả.” Phòng bếp trong nhà Thẩm Cảnh Chi gì cũng có, đồ làm bếp ngăn nắp đầy đủ, tủ lạnh đầy ắp thức ăn và nguyên liệu, như vậy mới phù hợp với cuộc sống sinh hoạt bình thường.
“Thẩm Cảnh Chi, anh có dùng nước hoa không?” Vu Dã cùng anh sóng vai đi vào trong, tiện thể dựa sát vào người anh cẩn thận ngửi thêm lần nữa.
“Tùy lúc thôi, làm sao thế?” Thẩm cảnh Chi vươn tay câu cổ cậu, kéo khẩu trang trên cằm cậu vào đúng vị trí.
Vu Dã lúc này mới phát hiện bản thân lại không cẩn thận quên mất việc này, ngẩng đầu nhìn anh, đuôi mắt cong cong lên vì cười, “Lâu rồi không ra ngoài, nên quên mất phải cẩn thận”.
“Không sao, hiện tại không có ai, trong bệnh viện nhiều người hơn.” Thẩm Cảnh Chi thản nhiên dựa sát về phía cậu, “Hôm nay cậu không đội mũ, chắc sẽ không bị nhận ra đâu nhỉ?”
Vu Dã một chút cũng không lo lắng, “Nhất định sẽ không bị nhận ra đâu, thường khi ra ngoài chơi tôi đều không bị nhận ra, không sao cả”.
Thế nhưng, thế sự khó đoán, Vu Dã vậy mà thật sự lại chạm mặt với fan.
Vu Dã và Thẩm Cảnh Chi đang ngồi trước phòng khám đợi kết quả kiểm tra thì tình cờ gặp một người hâm mộ đi ngang qua.
“Cá nhỏ?” Nữ sinh này từ xa đã chăm chú nhìn hai người bọn họ thật lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm đi đến hỏi. Cô ấy chú ý đến Vu Dã vì nam nhân bên cạnh anh thật sự quá nổi bật, lớn lên rất đẹp trai. Thường nghe nói, bạn bè của những anh chàng đẹp trai một người lại thêm một người càng đẹp trai hơn, thế là cô nàng lại liếc thêm vài cái nhìn người bên cạnh nam nhân nọ, kết quả lại nhặt được một phần phúc lợi lớn thế này.
Fan của Vu Dã đặt biệt danh cho cậu ấy đủ kiểu, nhưng mọi người vẫn thường gọi cậu là Cá nhỏ. Cậu ngẩn đầu, theo bản năng mà giơ tay chào hỏi cô: “Hi?”
Nữ sinh cố gắng hạ thấp âm thanh của mình những vẫn có thể nghe ra cô nàng đang rất kích động: “Thật sự là anh sao, anh đến bệnh viện làm gì? Sinh bệnh sao?”
Tập thể người hâm mộ của Vu Dã rất đa dạng, có nam có nữ ở mọi lứa tuổi, nhưng chiếm phần nhiều vẫn là các fan chị gái của cậu, gần hơn phân nửa số fan. Giống như người ở trước mặt này, ánh mắt quan tâm như thế chỉ có thể là fan chị gái. Điều này là do Vu Dã khi đó mới vừa qua sinh nhật 19 tuổi đã ra mắt trước công chúng, lúc đó trông cậu vừa ngoan ngoãn lại non nớt, làm trổi dậy sự cưng chiều trong lòng các fan lớn tuổi, khi đó họ vẫn thường thích gọi cậu là em trai.
“Không phải, tôi đến kiểm tra sức khỏe. Còn bạn thì sao?” Vu Dã đứng lên nói chuyện với cô nàng, thật ra cậu còn có thói quen nói chuyện phiếm với fan.
“Em đến đây với bạn, anh cứ ngồi xuống đi, em chỉ sang đây chào anh một cái thôi. Cá nhỏ phải ăn nhiều cơm đấy, nhìn anh bây giờ trông có vẻ gầy đi nhiều hơn so với lúc trước rồi”. Cô nàng khẽ vẫy tay, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống, “Bạn của em ra rồi, em đi trước đây.”
“Được, bye bye!” Vu Dã tạm biệt cô nàng, vừa ngồi xuống liền nghe thấy Thẩm Cảnh Chi cố nhịn cười, hỏi: “Chắc chắn không có ai nhận ra?”
Vu Dã dùng màng hình điện thoại soi thử bản thân, sau đó lại kéo khẩu trang cao lên một chút, “Những người như này chắc phải là fan tro cốt mất, là cái kiểu mà tôi có biến thành tro cốt họ cũng nhận ra ấy.”
“Như vậy cũng có thể gặp được fan tro cốt, Vu lão sư nhà chúng ta quả nhiên tương lai đầy hứa hẹn nhỉ, rất bảo đảm.” Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu cười.
Vu Dã ngoài ý muốn liếc nhìn anh, thở dài nói: ” Tôi cảm thấy anh nên quên lời khi nãy tôi vừa nói đi, tôi chỉ nói nhảm thôi, nói không chừng vài hôm nữa tôi liền hết hot.”
“Không đâu, cậu sẽ mỗi ngày mỗi hot hơn.” Thẩm Cảnh Chi vô cùng nghiêm túc nói.
————
Buổi tối, Vu Dã kéo theo mấy rương hành lý, nhẹ nhàng chuyển đến nhà của Thẩm Cảnh Chi.
Vu Dã mệt mỏi ngã xuống sofa, cảm giác không chân thực ập đến, cậu cảm thấy cả ngày hôm nay giống như đã làm rất nhiều việc.
Lãnh chứng, kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, chọn nhẫn đính hôn, chuyển nhà,……..
Kết hôn hẳn là chuyện lớn, có phải nên thông báo với mọi người biết một chút không nhỉ? Về phía cha và anh trai, vẫn là nên đợi mọi thứ ổn định hơn một chút rồi nói sau. Lỡ như ngày nào đó Thẩm Cảnh Chi gặp được người mà anh yêu hoặc là đôi bên chung sống một khoảng thời gian lại thấy không hợp, đến lúc đó muốn tách ra thì khó nói lắm….
Suy nghĩ cân nhắc một lúc lâu, Vu Dã quyết định trước tiên cứ gọi cho chị Tuyên Vũ báo một tiếng.
“Vu Dã, có chuyện gì sao?” Tuyên Vũ vừa đắp mặt nạ vừa nhận điện thoại, Vu Dã mới rời đoàn phim tạm thời không có thông báo gì đặc biệt, phòng làm việc của họ cũng được thảnh thơi một khoảng thời gian.
“Cũng không có gì, chị Tuyên, em chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn nói với chị.” Ngón tay Vu Dã mân mê cái gối ôm trong lòng ngực, khi nói chuyện trông thực bình tĩnh: “Em vừa kết hôn.”
“Không phải chuyện gì lớn thì…….” Tuyên Vũ nói đến một nửa, thanh âm đột ngột cao lên thêm mấy phần, “Cậu nói cái gì cơ?! Ai kết hôn?”
Vu Dã nhỏ giọng như khẳng định nói: “Là em.”
Tuyên Vũ mơ hồ cảm thấy chính mình chắc đang nằm mơ, ngơ ngác hỏi: “Là chuyện lúc nào?”
Nhưng mà Vu Dã lại không hề thương tiếc chọc thủng giấc mơ của cô một cách tàn nhẫn, “Hôm nay.”
“Không phải mới tháng trước trước trước nữa cậu vừa chia tay sao, kết hôn cái gì chứ?” Tuyên Vũ vẫn ôm hy vọng trong tâm lý cầu may mà truy hỏi, ai mà có thể tin nổi cái tên hôm qua vẫn còn độc thân, thậm chí một chút cảm giác đang yêu đương cũng không có lại đột nhiên thông báo kết hôn.
“Vâng, dù sao em cũng kết hôn rồi. Chỉ là cảm thấy nên thông báo cho chị trước một tiếng, hy vọng chị sẽ sớm chuẩn bị tâm lý.” Vu Dã ân cần nói.
Tuyên Vũ: “…..Cậu thật sự muốn kết hôn hả? Đối phương có phải người đáng tin không? Quen biết được bao lâu? Chị có biết người đó không?”
Vu Dã suy nghĩ, vẫn là muốn trả lời qua loa cho qua chuyện: “Hẳn là cũng đáng tin lắm….Ừm, Lần sau gặp mặt lại nói tiếp.”
“Là ai? Vu Dã, có phải cậu bởi vì cái tên tra nam kia sau chia tay liền nhanh chóng kết hôn, cũng vội vàng bất chấp mọi thứ để kết hôn không?” Tuyên Vũ càng nghĩ càng cảm thấy sóng lưng lành lạnh, càng nói càng cảm thấy lời mình nói rất đúng rất có đạo lý.
Vu Dã bị suy đoán của cô làm cho đen mặt, yên lặng hồi lâu mới lấy lại được tiếng nói của bản thân: “Trông em não tàn lắm à? Hắn ta mà cũng xứng?”
Nghe qua thật sự là không muốn nghe thêm bất cứ tin tức gì từ bạn trai cũ, Tuyên Vũ mới yên lòng một chút: “Cứ nghĩ cậu là một tên chậm nhiệt, càng không có khả năng cùng một người mới quen biết kết hôn. Người đó đáng tin là được, tự trong lòng cậu hiểu rõ.”
Vu Dã im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, cậu không đành lòng nói cho cô biết đối tượng kết hôn hiện tại của cậu thật sự cùng cậu không quá thân quen.
Phía bên kia, Tuyên Vũ đã yên tâm hơn, nhẹ nhõm nói: “Vậy là được rồi, cứ sống tốt cuộc sống của mình đi. Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến công việc thì chuyện gì cũng dễ nói.”
“À đúng rồi, cậu có muốn thông báo cho mọi người biết không?” Tuyên Vũ hỏi.
“Được, đợi lát nữa em sẽ phát bao lì xì ở trong nhóm.” Vu Dã thản nhiên nói, phòng làm việc đều là người một nhà, nói cũng không sao. Dù sao cũng đều đi lãnh chứng rồi, cậu cũng không muốn che giấu làm chi.
Thẩm Cảnh Chi vừa lúc đi ra từ thư phòng, Vu Dã vội tắt tiếng cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn anh để xác nhận: “Tôi có thể nói chuyện của chúng ta với mọi người không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Cảnh Chi gật đầu, ý cười hiện đầy đuôi mắt, “Vinh hạnh cho tôi.”
Vẻ ngoài của Thẩm Cảnh Chi vừa lạnh lùng vừa kiều diễm, khi cười đuôi mắt anh nhếch lên như cái móc câu nhỏ, khiến lòng người ngứa ngáy kì lạ.
Anh dường như rất thích cười, ý nghĩ quen thuộc lần nữa xẹt qua ngang đầu Vu Dã, làm cậu sững sờ.
“Gọi điện xong chưa?” Thẩm Cảnh Chi nhìn thấy cậu ngẩn ngơ, ngón tay gõ gõ cạnh di động nhắc nhở.
“À, vẫn, vẫn đang gọi.” Vu Dã trong lúc tay chân luống cuống đã tắt tiếng cuộc gọi, Tuyên Vũ bên kia điện thoại gọi cậu vài lần không thấy trả lời đã sắp nổi điên.
“Mấy lời tôi nói khi nãy, cậu có nghe thấy không?” Tuyên Vũ hỏi.
Thẩm Cảnh chi xoay người đi về phía ban công, Vu Dã ngồi trên sô pha cúi đầu tiếp tục ôm gối, “Hả? Chị vừa nói gì?”
“Chị nói là, kiến nghị cậu hiện tại khoan hẳn công khai, đối phương có lẽ không phải người trong ngành nhỉ?”
Vu Dã gật đầu, “Vâng, anh ấy không phải người trong giới. Chuyện công khai lúc sau chúng ta lại nói tới, hiện tại em không có ý định này.”
“Trước cứ như vậy, chuyện sau này cứ để sau này thảo luận tiếp.” Tuyên Vũ cảm thấy chuyện này cũng không tính là chuyện gì quá lớn, rốt cuộc Vu Dã là một diễn viên cũng vừa là một tên tù trưởng mang thể chất cách ly hoàn toàn với lưu lượng. Fan bạn gái của cậu không tính là nhiều, dù có yêu đương cũng không tạo ra tiếng vang lớn nào. Tuy rằng hiện tại kết hôn có vẻ sớm, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến việc đóng phim là được.
“Vâng.” Vu Dã cuối cùng cũng buông tha cho chiếc gối ôm tội nghiệp chịu đủ giày vò, sau cùng mới nhớ tới những việc khác: “Bộ phim kế tiếp, tháng sau phải tiến tổ nhỉ?”
“Ngày 20 tháng 11 khởi động máy, cậu muốn tiến tổ trước mười ngày để tham gia tập huấn, còn để tranh thủ nghỉ ngơi…..Ừm, vừa hay còn ba tuần nữa. Cậu cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt đi, đúng lúc có thể tận hưởng một chút tuần trăng mật.” Tuyên Vũ nói đại khái lịch trình xong, nhìn đồng hồ, nhịn không được trêu chọc cậu: “Đêm tân hôn a~ Chị không quấy rầy cậu nữa, một đêm vui sướng nhé!”
“Ha…..Được, được, Chị Tuyên ngủ ngon.” Vu Dã ngắt điện thoại xong mới nhớ đến một vấn đề nghiêm túc, cậu buổi tối sẽ ngủ ở đâu đây.
Cậu vẫn chưa tự hỏi ra kết quả đã thấy Thẩm Cảnh Chi đẩy cửa ban công đi vào, trông thấy cậu ôm điện thoại ngẩn ngơ, liền hỏi: “Cậu không mau đi tắm đi? Sắp 10 giờ rồi.”
Vu Dã không tự nhiên lắm hằng giọng hỏi: “Thẩm Cảnh Chi này, chúng ta….. Buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau hả?”
“Cậu muốn chia phong ngủ?” Thẩm Cảnh Chi nhìn biểu cảm khẩn trương của cậu bình tĩnh nói, nén lại nụ cười bổ sung: “Nhà tôi chỉ có mỗi một giang phòng ngủ thôi, cậu không có lựa chọn khác đây.”
Vu Dã: “Không, không phải.” Sau lại không đầu không đuôi bổ sung một câu, “Nhà tôi cũng chỉ có một giang phòng ngủ.”
Nhà của cậu và Thẩm Cảnh Chi đều chung một kiểu thiết kế gồm ba giang phòng, thêm một phòng khách lớn, còn có một cái ban công rộng rãi.
Nhà của Vu Dã ngoại trừ phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ bị cậu biến thành phòng thay đồ cỡ lớn, còn một giang phòng khác được tận dụng để những thiết bị vận động và thư phòng. Trong nhà Thẩm Cảnh Chi luôn có một giang phòng luôn đóng chặt cửa, thế nhưng Vu Dã không thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi, ai mà chẳng cần sự riêng tư chứ.
Gần như để ý đến ánh nhìn của Vu Dã, Thẩm Cảnh Chi ngay lập tức đoán được ý nghĩ của cậu, chủ động nói, “Giang phòng đấy không có giường, tôi cũng không hay dùng đến vẫn luôn để trống, vừa hay thích hợp cho cậu làm phòng để quần áo.”
Vu Dã à một tiếng đứng dậy, “Tôi trước đem quần áo cất đi đã.”
Thẩm Cảnh Chi cùng cậu đem đống hành lý đẩy vào giang phòng nọ, không gian bên trong rất lớn, bởi vì vật dụng bày biện cũng không nhiều nên khi nhìn qua trông lớn hơn so với phòng thay quần áo ở nhà Vu Dã.
Không biết có phải hôm nay Thẩm Cảnh Chi đã vào đây dọn dẹp rồi hay không, vì quần áo của anh ấy chỉ chiếm phân nửa mỗi cái ngăn tủ. Những bộ vest được treo chỉnh chu ngăn nắp, trang phục thường ngay cũng được sắp xếp gọn gàng theo màu sắc của chúng, trông có chút ám ảnh.
Vu Dã đột nhiên chán nản nhìn sang rương hành lý của bản thân, cậu không biết nên bắt đầu sắp xếp như thế nào mới không khó xử, lại không để ý Thẩm Cảnh Chi đã bắt tay vào giúp cậu thu dọn.
Khi các áo sơ mi khác nhau được Thẩm Cảnh Chi treo bên cạnh những bộ vest của anh, Vu Dã mới bừng tỉnh, “Thẩm Cảnh chi này, những cái này không phải nên treo ở phía đối diện sẽ thích hợp hơn sao?” Cậu vừa nói vừa hướng về chiếc tủ đang treo những chiếc áo khoác thông thường.
Thẩm Cảnh Chi không chú ý lắm, tiếp tục thu dọn quần áo, “Để ở đâu cũng được, cậu cứ thoải mái để. Nơi này có nhiều quần áo tôi chưa từng mặc qua. Nếu cậu thích có thể lấy mặc, đồ dùng trong nhà cậu dùng thoải mái không cần cứ hỏi ý kiến của tôi.”
“Ừm, anh cũng thế…… chỉ là quần áo của tôi, chắc là anh không mặc vừa rồi. Áo khoác rộng rãi một chút chắc vẫn mặc được, nhưng mà có thể anh không thích chúng.” Vu Dã ngồi trên ghế sofa phía sau mấy rương hành lý, nhìn Thẩm Cảnh Chi thu dọn quần áo giúp cậu.
Khung xương của Vu Dã so với người cao 1m80 đã tính là nhỏ, Thẩm Cảnh Chi lại cao hơn cậu nửa cái đầu, vai cũng rộng hơn nhiều. Hơn nữa, cuối năm nay anh ấy liền bước qua sinh nhật tuổi 31, chắc sẽ không thích những trang phục thiết kế cầu kỳ sặc sỡ kia đâu.
*Từ khúc này mình sẽ đổi xưng hô của Anh Thẩm nha khà khà, khúc này cảm giác như ảnh chịu hết nổi rùi, hết muốn giả bộ dị đó, phải bạo phát ra, tỏa rõ tình yêu của ảnh với em bé Vu Dã kkkk
“Tại sao mỗi lần tôi nói gì đó, em đều phải cố gắng bổ sung một ý như thế.” Khi nói những lời này trên mặt Thẩm Cảnh Chi mang theo ý cười bất đắc dĩ, anh ngồi xổm trước đống quần áo của Vu Dã, cẩn thận treo chúng lên. Yên lặng hồi lâu, anh đối diện với đôi mắt của cậu, từ từ mà nói: “Vu Dã, anh vốn lớn tuổi hơn em, hiện tại đã là chồng em, anh quan tâm em là chuyện nên làm. Đây là lẽ đương nhiên, không phải đạo lý đối nhân xử thế, em không cần học theo. Ở bên anh em không cần hiểu chuyện như vậy, vì anh sẽ luôn hiểu cho em. Được không?”
Thật ra Vu Dã có thói quen hay quan tâm đến người khác, từ năm 19 tuổi ra mắt đến nay, trải qua trăm sự nhiễu loạn, cậu so với cơ số người bạn cùng tuổi có lẽ trưởng thành hơn rất nhiều. Bên cạnh lại không có người thân, một thân một mình ở lại trong nước, cậu đã sớm học được cách tự lập, chăm sóc chính mình thuận tiện cũng chăm sóc người khác.
Tự hồ đã rất lâu rồi không được nghe những lời như thế, Vu Dã suy nghĩ mãi mấy lời anh vừa nói, vẫn là cảm thấy có chút mới lạ.
Đến khi Thẩm Cảnh chi rốt cuộc thu dọn xong rương quần áo, Vu Dã mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, tôi cũng là một đại nam nhân đấy, tôi cảm thấy tôi cũng có thể chăm sóc cho anh rất tốt.”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Làm ơn đi, chồng chồng nhà ai đêm tân hôn lại chia phòng ra ngủ chứ! (Kiêu ngạo chống nạnh.JPG)