Ông Chủ Thẩm Nhà Tôi - Mộc Đầu Bạch - Chương 2: Tôi thì thế nào
Cái gì cơ?! Khóc thì không nói đi, thế mà lại ôm Thẩm Cảnh Chi khóc?
Hai mắt Vu Dã đỏ lên vì ho khan, không thể tin nói: “Là thật sao……”
“Khóc có gì không tốt chứ, có chỗ để phát tiết cảm xúc là chuyện tốt. Không thể tự động tiêu hóa thì có thể tâm sự cùng người khác, việc này cũng không phải chuyện gì khó để mở miệng.” Thẩm Cảnh Chi chậm rãi nói, nhìn thấy bộ dáng nói không nên lời của cậu thì nhịn không được trộm cười.
Vu Dã im lặng khuấy cháo trong bát, được một lúc lâu mới cất tiếng nói: “Cũng không phải chuyện buồn gì, có thể dạo này nhiều việc phải làm nên có chút mệt mỏi, hoặc là vừa phải một tên ngốc, có chút xui xẻo”.
“Hôm qua cậu uống nhiều như thế, có vui vẻ hơn chút nào không?” Thẩm Cảnh Chi gắp cho cậu một cái bánh bao chiên, “Dùng bữa trước đi, thức ăn sắp nguội rồi”.
Vu Dã ngoan ngoãn kẹp cái bánh bao chiên lên, cắn một miếng, vô tình làm nước súp bắn lên chóp mũi. Cậu sửng sốt vài giây, “Bánh hơi nóng”.
Vị của bánh bao chiên thật ngon, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, bên trong mọng nước, nhân hành lá cực kì thơm.
“Chậm đã.” Thẩm Cảnh Chi dùng khăn giấy lau vệt súp dính trên chóp mũi cậu.
“Cảm ơn anh.” Vu Dã nhận lấy khăn giấy trong tay anh, “Bữa ăn hôm nay rất ngon, là cơm của cửa hàng nào thế? Lần sau tôi lại muốn dùng thử”.
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu, môi lại mỉm cười: “Đồ ăn là tôi nấu, nếu cậu thích có thể thường xuyên ghé ăn cùng”.
“Là anh làm sao? Ăn rất ngon nha, tiêu chuẩn này đủ để mở một nhà hàng rồi.” Vu Dã đưa ngón tay cái lên, tặng cho anh một cái like, “Nhưng mà ngày nào tôi cũng ăn như này, sợ là Tuyên tỷ sẽ đánh tôi chết luôn”.
“Hử?” Thẩm Cảnh Chi khó hiểu hỏi, “Tuyên tỷ là ai?”.
“À, chị ấy là người đại diện của tôi.” Vu Dã ngẩn ngơ nửa ngày, cuối cùng mới thả lỏng bản thân nói, “Có thể anh không biết tôi, thật ra tôi là một diễn viên”.
“Tôi biết cậu, ngày hôm qua nhìn cậu rất quen mắt.” Thẩm Cảnh Chi vừa ăn hết chén cháo, đặt thìa xuống, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Vốn khiêm tốn đã quen, Vu Dã nghe thế cũng không để trong lòng: “Tôi nghĩ rằng nếu anh thật sự không biết đến tôi cũng rất bình thường, ngoại trừ fan của mình tôi chưa thấy qua người qua đường nào nhớ nỗi mặt của tôi”.
“Cậu không thể nói như vậy, biết đâu tôi lại chính là fan của cậu thì sao.” Thẩm Cảnh Chi chống cằm nhìn cậu, ý cười nhàn nhạt trong mắt anh mang theo chút mị hoặc.
Vu Dã ngắm nhìn anh một lúc, rồi thành thật khen: “Anh thật đẹp”.
“Ngày hôm qua cậu cũng nói giống như vậy.” Thẩm Cảnh Chi chậm rãi chớp mắt, như là thật sự đang nhớ đến lời cậu nói ngày hôm qua.
Vu Dã cúi đầu húp cháo, “Tôi nhớ chứ, tôi nghĩ nếu anh mà thật sự trở thành diễn viên, nhất định sẽ hot hơn tôi rất nhiều”.
Thẩm Cảnh Chi trông rất hứng thú: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”.
“Chính là, gương mặt này của anh, nhìn qua một lần đều khó có thể quên. Trực tiếp dùng mặt kiếm cơm cũng không thành vấn đề.” Vu Dã nói rất tùy ý, lại nói: “Kỹ năng nấu ăn của anh cũng rất tốt, nếu tôi có được tài nghề đó, chắc là tôi sẽ tự nuôi bản thân thành một tên béo ú”.
“Phải không.” Thẩm Cảnh Chi thuận miệng đáp lời, không biết là đang đáp câu nào.
“Tôi chợt nhớ ra! Có phải anh nên đi làm rồi không? Tôi sẽ ăn thật nhanh rồi giúp anh dọn dẹp, anh đợi tí nhé!” Vu Dã bưng bát cháo lên há to mồm húp một miếng lớn, tay chân luống cuống lên.
“Tôi chỉ trêu cậu thôi, hôm nay là ngày nghỉ.” Thẩm Cẩm Chi dựa lưng vào mặt sau của ghế sofa, nhàn nhã cúi đầu bấm điện thoại, “Cậu cứ từ từ dùng bữa”.
Thẩm Cảnh Chi như chợt nhớ ra, nhìn cậu hỏi: “Buổi chiều tôi sẽ làm vài món ngọt, cậu có muốn ở lại ăn thử chút không?”.
“À, Anh định làm món gì?” Vu Dã là một tên cuồng món ngọt chính hiệu, nghe thấy sắp được anh bánh ngọt liền cảm thấy thích thú.
“Cậu muốn ăn món nào, tôi đều có thể làm.” Giọng điệu của Thẩm Cảnh Chi rất thoải mái.
Vu Dã không khỏi nhướng mày, “Lợi hại như vậy, vậy để tôi tùy tiện đặt món nhé”.
“Cậu nói ra xem thử”.
Vu Dã uống hết ngụm cháo cuối cùng, suy nghĩ một chút, “Vậy anh có thể làm món chè khoai dẻo[1], thêm một cái creme brulee[2], bánh donut này. Ừm, chỉ bấy nhiêu thôi được không?”
“Có thể. Nhưng mà…” Thẩm Cảnh Chi đồng ý rất dễ dàng, anh do dự chốc lát vẫn là chọn nói tiếp, “Cậu phải cho tôi xin chữ ký đấy”.
“Hả?” Vu Dã sợ ngây người, “Anh muốn chữ ký của tôi? Anh thật sự biết tôi sao?”
Thẩm Cảnh Chi lục trong ngăn kéo dưới bàn trà, Vu Dã thật sự nhìn thấy anh mang ra một quyển tạp chí có bìa là hình của cậu.
“Đây có lẽ là của người bạn lần trước ghé chơi để lại. Thầy Vu, ký một cái nha?” Thẩm Cảnh Chi lấy ra cây bút lông và yêu cầu cậu ký tên vào một trang phía trong.
Vu Dã ngẩn người ký tên, nhìn theo động tác thu dọn đồ vật của Thẩm Cảnh Chỉ có chút không thể tin được, “Anh chính là người qua đường trong truyền thuyết đó sao……”.
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của người khác. Sưu tầm chữ ký là sở thích của tôi.” Thẩm Cảnh Chi đóng ngăn kéo lại, một bộ dáng ta đây chỉ là người qua đường thôi.
Vu Dã cười nói, “Vinh hạnh cho tôi rồi.”
_________________
Món ngọt Thẩm Cảnh Chi làm thật sự ăn rất ngon, ngoại trừ những món mà Vu Dã nói, anh còn nướng thêm một ít bánh quy và bánh su kem.
Hai người ngồi trên thảm cùng nhau uống trà chiều, thời tiết giữa tháng mười đặc biệt thoải mái, là thời điểm gió mùa thổi qua, cảm giác rất dễ chịu.
Lớp caramel trên mặt bánh creme brulee được rang rất đẹp mắt, Vu Dã nhìn thấy thì vô cùng thích thú, cười híp mắt nói: “Thẩm Cảnh Chi, có phải anh đã học qua một lớp làm bánh ngọt không? Những viên khoai nhỏ này đều là anh tự mình nặn à. Theo tôi thấy, cảnh giới cao nhất của một món bánh ngọt là không quá ngọt.”
“Tôi từng học cùng một thợ làm bánh người tây trong một khoảng thời gian.” Được người khác khen tài nấu nướng dường như có thể chọc anh vui, Thẩm Cảnh Chi cười nói: “Hình như cậu rất thích đồ ngọt”.
“Ừm. Nhưng bình thường tôi không thể ăn nhiều, vì thế không dám ăn.” Vu Dã múc từng thìa bánh núng nính, không khỏi thở dài: “Thật sự rất dễ tăng cân”.
“Thẩm Cảnh Chi thấp giọng cười, “Lâu lâu ăn một lần cũng được”.
Vu Dã ngước mắt nhìn anh, nhịn không được mắng thầm, Thẩm Cảnh Chi làm cách nào khiến bản thân anh ta lớn lên vừa đẹp trai vừa hấp dẫn như vậy.
Nghiêm túc mà nói, tích cách của Thẩm Cảnh Chi khá nhàn nhã, mọi việc anh ấy làm đều mang đến cho người khác cảm giác bình tĩnh và thư thái. Có thể cùng anh ở chung một chỗ là điều rất thoải mái và thú vị.
Không biết người khác sẽ nghĩ ra sao, đối với Vu Dã mà nói, cậu thật sự thích khí chất của Thẩm Cảnh Chi, cùng với hương thơm thanh nhã mát mẽ như có như không quấn quanh người anh ấy, cậu nghĩ rằng mùi hương đó rất thơm.
Vu Dã nhìn thời tiết thật tốt ở bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Thẩm Cảnh Chi bên cạnh. Chẳng hiểu sao vào một buổi chiều nắng ấm dịu dàng thế này, sau một giấc ngủ dài vì say rượu, trong lòng anh chợt có một cảm giác khác thường, có lẽ cùng người trước mặt trải qua sinh hoạt thường ngày cũng tốt.
Cái quỷ gì thế này, Vu Dã bị suy nghĩ đột ngột này làm cho buồn cười, không khỏi lắc đầu, toàn nghĩ chuyện không đâu.
Thẩm Cảnh Chi để ý đến động tác nhỏ của cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”.
Vu Dã cười lắc đầu, “Không sao, sao anh còn làm thêm món này?” Cậu đang nói đến đĩa tráng miệng nhỏ vừa được anh mang ra, trên đấy là một chiếc bánh pizza mini với vỏ tart trứng[3].
Cách làm rất đơn giản, phết bơ lên vỏ bánh tart trứng, cho vào các loại trái cây yêu thích, sau đó rắc thêm phô mai và cuối cùng là cho bánh vào lò nướng. Vu Dã đã từng thấy qua món bánh này khi lướt dạo trên Weibo, cảm thấy nó rất đẹp còn thuận tay nhấn like bài viết.
Thẩm Cảnh Chi cho dứa nghiền vào bánh, có vị chua ngọt, ăn rất ngon.
Nếm thử vài miếng, Vu Dã giơ ngón tay cái lên lại tặng cho anh thêm một cái like lớn, “Rất đạt tiêu chuẩn nha!”.
Thẩm Cảnh Chi mỉm cười gật đầu: “Vậy cậu ăn nhiều một chút đi”.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, Thẩm Cảnh Chi bắt máy, Vu Dã tình cơ nghe được nội dung cuộc nói chuyện, cậu ngạc nhiên khi phát hiện anh đang bị người nhà thúc giục chuyện kết hôn.
“Mẹ à, con thật sự không có thời gian…..con không có nói dối mẹ.” Giọng nói của Thẩm Cảnh chi nghe qua có vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu trai hôm nọ có vẻ như mới vừa thành niên thôi…..”.
“Con thật sự không cần biết cậu ấy là con cái nhà ai, gần đây con thật sự rất bận rộn, không có thời gian để đi xem mắt.”
Không biết đầu dây bên kia lại nói thêm gì, trên mặt Thẩm Cảnh Chi lại hiện lên vẻ không biết phải làm thế nào, “Mẹ à, lần sao lại nói tiếp, hiện giờ con còn có việc bận.”
“Chuyện này lần sau chúng ta lại nói tiếp. Con ngắt máy trước đây.” Thẩm Cảnh Chi nhanh chóng ngắt điện thoại, nhẹ nhõm dựa vào ghế sofa ở phía sao như trút bỏ được gánh nặng.
Khi nhận điện thoại, anh cũng không cố ý tránh mặt Vu Dã, chỉ là hạ thấp giọng nói xuống một chút, có khả năng Vu Dã đã nghe thấy rõ ràng nội dung cuộc điện thoại mà anh vừa tiếp nhận trong khi đang ăn bánh ngọt.
Thấy được vẻ buồn bã của anh sao khi ngắt cuộc gọi, Vu Dã ngại ngùng cười nói: “Thẩm Cảnh Chi, anh cũng bị người nhà giục kết hôn sao, cảm giác thật kỳ diệu.”
“Lớn tuổi rồi, không thể làm gì được.” Thẩm Cảnh Chi chỉ đành thở dài, không còn tâm trạng thưởng thức vị nước ngọt trên tay.
“Nhưng mà anh lớn lên điển trai thế này, đi hẹn hò hay xem mắt không phải rất dễ dàng sao?” Vu Dã vẫn chưa đến tuổi bị hối thúc kết hôn nên rất nghiêm túc học hỏi vấn đề này.
Thẩm Cảnh Chi không thể nhịn nổi bật cười: “Ai nói với cậu rằng, ngày nay mọi người chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài khi hẹn hò?”.
“Tôi cảm thấy, chỉ cần vẻ ngoài của anh là quá đủ rồi. Cho dù bạn làm một công việc bình thường đi nữa, chỉ cần nhan sắc này đã là quá đủ, nam nữ đều ưa chuộng.” Vu Dã lắc lư cái thìa trong tay, làm một động tác tóm gọn tất cả.
Thẩm Cảnh chi khẽ thở dài, “Cảm ơn cậu đã thừa nhận khuôn mặt này của tôi, nhưng hiện tại mẹ tôi nhìn chán rồi, vẻ ngoài tốt đến mấy cũng không được gì?”.
“Vậy khi các anh đi xem mắt sẽ thường nói đến chủ đề gì?” Vu Dã khiêm tốn học hỏi.
Thẩm Cảnh Chi cẩn thận suy nghĩ: “Chúng tôi giới thiệu sơ qua về bản thân, công việc, thu nhập, gia đình, kinh nghiệm khi yêu đường,…. Ừm, đại khái là vậy.”
“Anh thích con trai à?” Vu Dã nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy, thử hỏi.
“Đúng vậy, làm sao thế?” Thẩm Cảnh Chi gật đầu, thái độ thản nhiên.
Đã 5 năm kể từ khi luật hôn nhân đồng giới được thông qua ở trong nước, dù chưa được tiếp nhận rộng rãi nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy không quá khó để bắt gặp các cặp đôi đồng giới ngược lại còn khá phổ biến.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.” Vu Dã hơi mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.
Hai người cúi đầu ăn nước dừa trong bát, ngầm hiểu không ai nói lời nào.
Mãi cho đến khi Vu Dã chén sạch bát chè khoai dẻo, ý tưởng nảy ra trong đầu cậu mới dần hoàn thiện, cậu suy nghĩ rồi nói: “Vậy anh thấy tôi như thế nào?”.
Lông mày của Thẩm cảnh Chi hơi nhướng lên, dường như khó hiểu: “Cậu cái gì thế nào?”.
Vu Dã nghiêm túc nhìn anh, sau đó bắt đầu nghiêm túc trình bày chi tiết về bản thân mình: “Năm nay tôi bước qua sinh nhật tuổi 25, có nhà, có xe và cả tiền tiết kiệm, ngoại hình vừa mắt, thu nhập cũng ổn định”.
“Với vai trò là một diễn viên, tôi vẫn còn rất trẻ, tôi có thể đảm ảo với anh rằng triển vọng phát triển sự nghiệp trong tương lại của tôi rất tốt.”
“Mẹ tôi rời đi khi tôi còn rất nhỏ, nhà tôi có ba người, cha và anh trai đều đang ở nước ngoài. À, năm ngoái anh trai tôi vừa kết hôn, nói đúng ra là nhiều hơn ba người. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng, bọn họ đều đang định cư ở nước ngoài sẽ không xảy ra các loại mâu thuẫn thường thấy trong gia đình.”
“Từ trước đến nay tôi chỉ yêu đương một lần duy nhất và nó vừa kết thúc ba tháng trước. Cả hai chia tay rất hoà bình và rõ ràng sẽ không có thêm bất cứ tranh cãi nào về mối quan hệ đấy nữa.”
“Chẳng qua công việc bình thương của tôi khá bận, lúc tham gia đoàn phim có thể ba bốn tháng không về nhà được. Bù lại, kỳ nghỉ tôi đều ở nhà không thường đi ra ngoài chơi.”
“Tôi cũng không có thói quen xấu nào, chỉ là tính cách có chút chậm chạp, vẫn được xem như là một người bình thường. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ và kiếm tiền nuôi gia đình chúng ta.”
Nói xong lời cần nói, Vu Dã khẩn trương nhìn về phía anh, nhỏ giọng hỏi: “Nếu, kết hôn với tôi, anh cảm thấy thế nào?”.
Có lẽ vì lượng thông tin vừa rồi quá nhiều, Thẩm Cảnh Chi im lặng hồi lâu mới hỏi: “Tên ngốc khi nãy cậu nhắc đến là bạn trai cũ của cậu sao?”.
“…….Đúng vậy.” Vu Dã do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu.
“Cậu rất thích anh ta?” giọng điệu của Thẩm Cảnh chi rất từ tốn, gần như sợ làm cậu không vui.
“Chia tay cũng đã chia tay rồi, tôi còn thích anh ta làm gì nữa.” Vu Dã lộ ra một chút ghét bỏ khó nhận thấy, “Dù sao, sau này cả hai cũng không gặp lại, hình như sau khi chia tay mấy hôm, anh ta đã kết hôn rồi”.
“Vậy đi thôi.” Thẩm Cảnh Chi đột nhiên đứng lên, nhìn cậu nói.
“Hả?” Vu Dã ngơ ngác hỏi, “Anh muốn đi đâu?”.
Thẩm Cảnh Chi bày ra vẻ mặt đây là lẽ đương nhiên đáp: “Đi lấy giấy chứng nhận”.
“Gấp gáp như vậy?” Vu Dã căng thẳng xoa đầu ngón tay, “Anh không cần thời gian suy nghĩ lại sao?”.
“Tôi cảm thấy cậu có thể.” Thẩm Cảnh Chi vươn tay kéo cậu đứng dậy, “Chúng ta kết hôn đi”.
Lời tác giả:
Không sai, chính là tiến độ phát triển nhanh thế đó!
Cho dù thế, nhưng mà ông chủ Thẩm à, anh làm vậy thật sự sẽ bị lộ vẻ gấp gáp, lo lắng đó! *giọng nói cực nhỏ*.
Lời editer:
Ngày đầu tiên tặng các bạn hẳn hai chương luôn nhó~ Các tuần kế tiếp vẫn chỉ 1 tuần 1 chương thôi!
Vu Dã à Vu Dã, nhiệt liệt bán mình vậy mà lúc người ta bảo đi kết hôn lại ngại hỏ? Ngốc nghếch hết sức, bị người ta dụ mang đi ngay 2 chương đầu còn trễ đó ㅋㅋㅋㅋ
Chú thích: