Ông Chủ Thẩm Nhà Tôi - Mộc Đầu Bạch - Chương 1: Đi cùng nhau không?
“Không sao đâu Tuyên tỷ, chị tranh thủ trở về sớm đi. Đường về còn có một chút thôi em có thể tự đi về được” Vu Dã cười cười nới lỏng cánh tay đang nếu lấy người đại diện, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi chậm rãi cất bước đi về phía khu chung cư nhà mình.
Đêm nay cậu uống hơi quá chén nhưng nhìn qua vẫn rất tỉnh táo, nói chuyện cũng rõ ràng. Tuyên Vũ đứng một chỗ quan sát cậu hồi lâu cảm thấy không có vấn đề gì. Đường về nhà cậu chỉ còn một đoạn nhỏ, cho nên khi nhìn thấy bóng lưng của nghệ sĩ nhà mình khuất sau cổng vào tòa nhà, cô cũng yên tâm lên xe trở về nhà mình.
Nếu cô biết trước tối nay sẽ có chuyện gì xảy ra dẫn đến những việc vượt ra khỏi tầm kiểm xoát của mình, có lẽ bây giờ cô đã nhanh chóng đuổi theo nghệ sĩ nhà mình đem người xách đến tận cửa nhà mới có thể yên tâm rời đi.
Chỉ là chuyện đời thường không thể biết trước, tương lai con người sẽ đi đến trình độ nào cũng không ai biết, thế nên bây giờ cô chỉ muốn lập tức lái xe về nhà an tâm nghỉ ngơi.
Hôm nay Vu Dã mặc một bộ đồ giản dị thoải mái, áo sơ mi trên người bị cậu gỡ mất ba nút áo làm lộ ra đường nét xương quai xanh xinh đẹp mê người. Thật ra cậu không thật sự tỉnh táo như biểu hiện bên ngoài, ngay cả khẩu trang cũng quên mang vào.
Vu Dã là một minh tinh tuyến hai, mặc dù ngày càng được nhiều đất diễn lộ mặt trên phim nhưng lưu lượng vẫn vậy không tăng nhiều lắm. Dù thế, cậu ra mặt đã được 6 năm, quay chụp rất nhiều bộ phim cũng tích lũy được một lượng fan nhất định. Khi ra ngoài cậu rất ít khi trang bị che kín mặt mũi, nhưng vẫn sẽ mang mũ hoặc khẩu trang, nhất định sẽ có một thứ luôn đeo trên người.
Đêm nay cậu tham gia một buổi tiệc tối, tâm trạng không tốt lắm nên uống hơi quá chén, sau đó cũng không nhớ đến việc phải che chắn kĩ càng.
“Thang máy đến rồi, cậu không vào sao?” Giọng nam trầm thấp rất dễ nghe, Vu Dã còn ngửi thấy một mùi hương mơ hồ thanh nhã rất dễ chịu, lúc này cậu như vừa trong mơ tỉnh dậy đưa mắt nhìn qua.
Là người trong giới giải trí, Vu Dã đã gặp qua rất nhiều tuấn nam mỹ nữ nhưng vẫn kinh ngạc trước nhan sắc của người trước mắt.
Người đàn ông có một đôi mắt phượng thanh mảnh xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, đôi lông mày cong cong vừa mắt, khi nhìn người khác dường như mang theo chút tình cảm mơ hồ, ý cười nhàn nhạt. Sống mũi cao thẳng, nước da rất trắng, bộ dáng tuấn tú. Điểm thêm một đôi môi mỏng bạc tình vừa hay kiếm nén lại nét quyến rũ trên người, thanh tú và xinh đẹp nhưng không hề nữ tính.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám bạc, vai rộng chân dài, áo khoác tây trang treo ở trên cánh tay, nhiều thêm mấy phần tùy ý.
Vu Dã cùng người nọ đối mắt mấy giây, chợt cậu mấp mấy môi nói: “Anh lớn lên thật xinh đẹp”.
Người đàn ông nghe cậu nói thì ngẩn người, không nhịn được tiếng cười, đuôi mắt nhếch lên lộ ra ý cười sáng lạng: “Cảm ơn cậu, cậu cũng rất xinh đẹp”.
Anh lại nhấn nút giữ cửa, hơi hếch cầm nhìn Vu Dã đang đứng đờ người ra: “Cậu muốn đi cùng không?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, Vu Dã như bị mê hoặc, ngốc nghếch đi vào thang máy, yên tĩnh đứng cạnh anh. Lúc này cậu lại thoáng ngửi thấy mùi hương thanh nhã dễ ngửi kia, Vu Dã cảm thấy đầu óc cậu lúc này càng thêm mơ hồ.
“Cậu không quét thẻ sao?” Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, giọng nói chất chứa tiếng cười.
Dường như anh ấy rất thích cười, Vu Dã chớp chớp đôi mắt nghĩ thầm cho nên người ta hỏi gì cũng không nghe thấy.
“Trông cậu hơi quen mắt?” Người đàn ông vẫn giữ tư thế cúi đầu, quan sát cậu vài lần, rồi cất tiếng hỏi.
Đôi mắt hoa đào tròn xoe của Vu Dã ra sức chớp chớp, nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó mới nhớ ra hình như bây giờ cậu không đội mũ cũng không đeo khẩu trang. Trời ơi, chẳng lẽ lại đụng phải fan của mình rồi sao?
Có lẽ là bị hình tượng đôi mắt trợn to của cậu chọc cười, người đàn ông cười hỏi: “Cậu quên mang thẻ sao? Có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không?”
Bộ não của Vu Dã hiện tại đã chết máy, cậu quên mất rằng cậu còn có thể nhập mật mã từ bàn phím. Chỉ là hiện tại, cậu cảm thấy ở cùng một chỗ với người này thật thoải mái, cho nên liền không chút do dự mà gật đầu.
Hiện tại đêm đã khuya, toàn bộ tiểu khu đều chìm vào yên tĩnh. Vu Dã gần đây đã không được nghỉ ngơi tốt, nên hiện tại sắp buồn ngủ đến mắt mở không lên, hơn nữa vừa uống quá nhiều rượu khiến đầu óc cậu choáng váng. Đổi lại là một ngày bình thường khác, cậu sẽ không tùy tiện vào nhà của người lạ vào đêm hôm khuya khoắt như thế.
Nhưng bây giờ cậu không thể nghĩ nhiều được như vậy, cậu chỉ muốn tìm một nơi để ngủ.
Thang máy ngừng ở tầng 28, cậu đi theo người đàn ông ra khỏi thang máy.
“Nhà của tôi hình như ở ngay dưới nhà anh” Vu Dã lắp bắp nói, nhà cậu ở tầng 27….cậu có chút không nhớ rõ.
“Ừm, cậu muốn uống nước không?”.
“Cảm ơn anh.” Vu Dã ngồi ngay ngắn trên sofa, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi tên là Vu Dã”.
Người đàn ông đưa cho cậu một ly nước ấm, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện, tự giới thiệu bản thân: “Thẩm Cảnh Chi”.
Tiểu khu này được thiết kế mỗi tầng sẽ dành riêng cho một hộ gia đình, Vu Dã rất ít khi chạm mặt với người khác. Cậu sống ở đây đã ba năm, mà hình như đây là lần đầu gặp Thẩm Cảnh Chi.
Vu Dã uống một ngụm nước liền đặt ly xuống bàn, khuôn mặt tái nhợt, do dự nói: “Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy, hình như mình sắp nôn”.
Thẩm cảnh Chi vội vàng đứng dậy, dắt tay cậu vòng qua sofa, “Nhà vệ sinh ở bên này, để tôi dẫn cậu đi”.
Vu Dã ngoan ngoãn bị anh dắt tay kéo đi, bước chân liêu xiêu sắp ngã.
Mãi đến khi nôn xong, Vu Dã mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu rửa mặt lấy lại tinh thần, lại phát hiện lòng bàn tay trái của Thẩm Cảnh Chi đang áp trên trán cậu. tay còn lại nếu lấy bả vai cậu giúp cậu đứng thẳng.
Cậu không nhịn được cười ngây ngô vài tiếng, “Ha ha ha, thật ra đứng như vậy cũng không tốn bao nhiêu sức, cảm ơn anh….”.
Thẩm Cảnh Chi chau mày, cầm lấy khăn lông đưa cho cậu lau mặt, giọng nói vô thức trở nên lạnh hơn: “Cậu đã uống hết bao nhiêu rồi?”.
“Không, tôi không có, tôi không có say.” Men say của Vu Dã đến chậm nửa nhịp, bây giờ lại bắt đầu nói nhảm. Cậu ngửa đầu ra sau muốn tránh khăn lông, lúc trốn không được lập tức bực bội: “Này, đừng phiền nữa….”.
“Tôi làm phiền cậu cái gì?” Thẩm Cảnh Chi nhéo cằm cậu hỏi, cẩn thận dùng khăn lông lau hết vết nước trên mặt cậu.
“Anh có thể lau nhẹ một chút không? Tôi, tôi chóng mặt….” Vu Dã hờn dỗi nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh nước dường như thêm mấy phần tội nghiệp.
Thẩm Cảnh Chi vốn dĩ cũng không dùng sức, nghe cậu nói thế động tác của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tửu lượng của cậu kém như vậy, tại sao lại ép bản thân uống nhiều làm gì?”.
“Tôi cảm thấy mình có chút xui xẻo,” Cậu nói huyên thuyên, cúi đầu ủ rũ.
Vu Dã thấp hơn Thẩm Cảnh Chi nửa cái đầu, khi cậu cúi đầu, mặt dán trên bả vai anh. Cậu yên tĩnh đứng một lúc, bỗng nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy Thẩm Cảnh Chi.
Thẩm Cảnh Chi không ngờ tới cậu sẽ làm như vậy, cả người lập tức trở nên cứng đờ. Người trong ngực giờ phút này đã dần yên tĩnh, trong lúc nhất thời anh không biết nên đặt cánh tay đang giơ lên ở đâu.
Cho đến khi cảm nhận được chút hơi ẩm ấm áp thấm qua lớp áo sơ mi, Thẩm Cảnh Chi mới ý thức được Vu Dã đang khóc, khóc vô cùng đau lòng.
Thẩm Cảnh Chi vòng tay qua vai cậu, vỗ nhẹ vào lưng an ủi và cùng cậu trải qua khoảng lặng này.
Vu Dã cuối cùng mệt lả đi vì khóc, cơn buồn ngủ đánh ập đến bao trùm lấy cậu, cậu nặng nề dựa vào người Thẩm Cảnh Chi rồi chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi cậu không còn động tĩnh, Thẩm Cảnh Chi bế người ra khỏi nhà vệ sinh. Đặt cậu nằm lên giường, anh cởi áo sơ mi ném lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn ấm.
Thẩm Cảnh Chi ngồi bên mép giường, tỉ mỉ dùng khăn lau từ khuôn mặt đến xương quai xanh lộ ra ngoài của Vu Dã, thay khăn ấm đến mấy lần, cả quá trình này Vu Dã rất ngoan ngoãn, không còn quậy phá nữa. Cuối cùng anh lật người cậu lại, để cậu nằm nghiêng. Anh điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa rồi cẩn thận đắp lại chăn cho cậu.
Làm xong mọi thứ, Thẩm Cảnh Chi ngồi bên cạnh giường im lặng nhìn cậu hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Cảnh Chi vươn tay lau nhẹ mí mắt có chút sưng đỏ vì khóc của cậu, lặng im thở dài.
______________________________
Khi Vu Dã tỉnh dậy với cái đầu ngái ngủ, mặt trời đã lên cao.
Khung cảnh xa lạ trước mắt làm cậu sửng sốt hồi lâu, kí ức vụn vặt đêm hôm qua chậm rãi hiện lên trong đầu, đến khi cậu rửa mặt bằng nước lạnh thì chấm dứt. Cậu hình như đã đi theo một người đàn ông về nhà, còn là một tên đàn ông lớn lên vô cùng xinh đẹp lạnh lùng…..
Bộ dáng lớn lên như vậy, không thể nào là nằm mơ….. Vu Dã đau đầu, đỡ trán ngồi một lúc lâu. Áo sơ mi trên người vẫn còn nguyên vẹn ngay ngắn, cậu miễn cưỡng an tâm, chống người dậy ra khỏi phòng, liền trông thấy người đàn ông nọ đang ngồi quay lưng lại với mình trong phong khách.
Thẩm Cảnh Chi nghe thấy tiếng động quay đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Cậu tỉnh rồi? Tôi có nấu cháo, cậu có muốn ăn không?”.
Vậy là cậu thật sự không phải đang nằm mơ, Vu Dã ngây người nhìn anh một chốc, khó khăn nhớ lại tên của anh: “Thẩm Cảnh Chi?”.
Thẩm Cảnh Chi gật đầu, thái độ không nóng không lạnh, nhưng cho người ta cảm giác như đã quen biết từ lâu, rất tự nhiên: “Cậu đau đầu sao? Tôi nấu canh giải rượu cho cậu nhé?”.
Vu Dã chịu đựng cơn đau đầu, lắc lắc đầu, đi đến ngồi đối diện anh, “Tôi không sao. chuyện hôm qua…… Cảm ơn anh”.
“Trong tủ phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, cậu có thể tìm thử, ăn cháo xong tôi đưa cậu xuống lầu.” Thẩm Cảnh Chi ngồi trên thảm cạnh bàn trà làm việc trên máy tính, đầu cũng không ngước lên dặn dò cậu.
Vu Dã có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Đã làm phiền anh nhiều rồi, tôi vẫn nên trở về trước……”.
“Tôi chờ cậu tỉnh lâu như vậy, nghĩ sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, cậu nhẫn tâm vậy sao?” Thẩm Cảnh Chi ngẩn đầu nhìn cậu, hơi nhướng mi.
A cái này……
Vu Dã vô cùng áy náy nhỏ giọng nói: “Tôi hơi đau đầu, anh có thuốc giảm đau không?”.
Thẩm Cảnh Chi yên lạnh nhìn cậu vài giây, Vu Dã lúng túng cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, bởi vì cảm thấy lời nói của cậu trước sau không nhất quán.
“Cậu uống chút sữa bò đi, không nên uống thuốc.” Thẩm Cảnh Chi đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc trở lại trên tay nhiều thêm một ly sữa, đặt xuống trước mặt cậu.
Vu Dã phờ phạc ỉu xìu cảm ơn anh, lúc vừa chạm tới ly sữa ấm liền rụt tay về.
Thẩm Cảnh Chi nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, “Nóng lắm sao?”.
“Không phải, tôi đi rửa mặt đã.” Vu Dã nhìn Thẩm Cảnh Chi chỉ mặc quần áo ở nhà vẫn ngay ngắn đẹp mắt, cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình có thể dùng từ lôi thôi để hình dung.
Đến khi cậu trở lại ngồi cạnh bàn trà, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn. Cháo thịt bầm, trứng luộc, một dĩa bánh bao chiên, còn có chén nhỏ để giấm và ớt cay.
Thẩm Cảnh Chi bưng cho cậu một bát cháo đầy, “Tôi làm khá thanh đạm, cậu ăn đỡ nhé”.
“Không sao, cảm ơn anh.” Vu Dã nhận lấy bát cháo, nhỏ giọng cảm ơn.
Chợt nghe thấy Thẩm cảnh Chi khẽ cười hỏi: “Vu Dã, cậu rất sợ tôi sao?”.
“Hả?” Vu Dã hơi khó hiểu, cẩn trọng nói: “Không phải đâu, tôi….. Chỉ là tôi có chút khó xử, gây thêm phiền toái cho anh rồi, ừm….. Hôm qua, tôi không làm gì quá đáng với anh, phải không?”.
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu giây lát, hơi buồn cười nói: “Một con ma men như cậu thì có thể làm gì tôi đây?”.
“Vậy thì tốt rồi.” Vu Dã nhẹ nhàng thở phào, cậu thật sự không nhớ rõ lúc sau mình làm thêm những gì, chỉ hy vọng không đắc tội vị mỹ nhân này.
“Chỉ là hôm qua, cậu ôm lấy tôi khóc thật lâu, có chuyện không vui sao?” Thẩm Cảnh Chi thong thả múc cháo, thái độ rất bình thường.
“Khụ khụ…..” Vu Dã bị sặc một ngụm cháo, ho đến mức kinh thiên động địa. “Tôi làm gì cơ!”.
– ——————-
Lời tác giả: E hèm, bản thảo đã được chỉnh sửa, hiện tại mở cửa buôn bán trở lại. Mùa hè nóng nực đã bắt đầu rồi, chúc mọi người mùa hè được ăn dưa hấu lạnh giòn ngọt và vui khỏe mỗi ngày.
Lời editer: *Tung bông* Chào mừng bé con Vu Dã ngơ ngác đặt 1 chân vào được nhà chồng~ Hiện tại là mùa đông nên chúc mọi người có một mùa Giáng sinh vui vẻ, vừa đọc truyện vừa nghe nhạc giáng sinh cho ấm nhó!!