Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm - Nguyệt Hỷ Thố - Chương 82: 1
***
Sáng hôm sau, Lạc Uẩn bị tiếng mưa rơi tí tách đánh thức.
Đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dần dần, cậu nhận ra tứ chi của mình có thể duỗi ra, cái giường rộng hơn một mét cũng không còn chật chội nữa.
Lạc Uẩn cố gắng nhấc mí mắt còn buồn ngủ lên, duỗi tay sờ soạng, nửa ngày cũng không sờ được Phong Dã. Tấm chăn quấn chặt cả cơ thể, điều hòa không biết bị tắt vào lúc nào.
Mưa càng lúc càng lớn, không khí ẩm ướt.
Năm nào thi đại học trời cũng mưa, hôm qua còn nóng nực oi bức, ai ngờ ông trời lại vẫn chuẩn như vậy.
Lạc Uẩn lấy điện thoại gọi Phong Dã, đối phương nhận rất nhanh, có thể nghe thấy tiếng mưa rời rào rạt ở phía bên kia.
“Phong Dã, mới sáng sớm anh đã đi đâu rồi?” Vừa ngủ dậy, Lạc Uẩn nói mà bất giác có chút làm nũng.
“Em dậy rồi à? Anh đi lấy cơm vừa đặt.” Phong Dã nhíu mày, “Quên mất lúc thi đại học không giao cơm vào trong được.”
Không ăn sáng một hôm chắc không sao đâu.
Lạc Uẩn nhìn sương mù mênh mông ngoài cửa sổ bao trùm cả sân trường, giọng còn ngái ngủ: “Vậy anh mau về đi, em ngồi trên giường mà vẫn thấy bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận đừng để bị cảm.”
“Ừ, anh lên ngay đây.” Phong Dã thu dù ở dưới kí túc xá, vung hai cái mới lên lầu.
Trong phòng, Lạc Uẩn đang cố gắng khắc phục cơn buồn ngủ.
Ngày mưa lạnh lẽo như thế này rất thích hợp làm ổ trên giường.
Lạc Uẩn cọ tới cọ lui hồi lâu mới ngồi dậy. Cậu dẫm lên dép lê, ngửi được mùi pheromone của Alpha, Lạc Uẩn khựng lại, cúi đầu cố sức ngửi. Khắp người cậu đều là mùi bạc hà linh sam lạnh lẽo.
Cậu vừa ngửi một chút đã cảm thấy lạnh hơn, vội vàng phủ cho mình một cái áo hoodie dày màu trắng.
Lúc Phong Dã vào cửa, Lạc Uẩn còn chưa kịp mặc quần, đôi chân dài trắng trẻo thẳng tắp đập vào mắt.Trong phòng còn chưa bật đèn, đôi chân của thiếu niên trắng như phát sáng vậy.
Áo hoodie che mông Lạc Uẩn lại, siết vào đùi, để lộ thân hình mảnh khảnh của cậu. Mái tóc mềm màu hạt dẻ xõa tung, che đi đôi mi cong vút.
Lạc Uẩn tùy tiện cầm lấy kẹp tóc dâu tây trên bàn, là trước đó Lạc Vân cho cậu, vuốt tóc mái ra sau rồi kẹp lại.
“Sao em lại không mặc quần? May mà bây giờ ngoài hành lang không có ai.” Phong Dã khóa cửa, đặt bữa sáng lên bàn. Sau đó, bàn tay có khớp xương rõ ràng cầm cán dù đen, không nhanh không chậm sửa lại ô.
Bên ngoài mưa to, mái tóc đen của hắn bị dính không ít nước, tóc mái ướt dính thành một nhúm, nhỏ từng giọt nước rơi xuống xương quai xanh. Sương mù mông lông và hơi nước ngày mưa càng làm cho ngũ quan của hắn thêm lạnh lùng và tuấn tú.
Lạc Uẩn nhìn lâu hơn, đôi chân lập tức lạnh ngắt.
“Vừa định mặc thì anh vào.” Lạc Uẩn vội vàng mặc quần vào, bọc cả người kín mít ấm áp.
“Vừa rồi anh thấy bên ngoài có rất nhiều học sinh đến thi đại học, còn hai giờ nữa mới thi, bọn họ đến sớm thật.” Phong Dã rửa tay sạch sẽ, ngồi vào cùng ăn sáng với Lạc Uẩn.
“May mà đến sớm, nếu mưa to lại kẹt xe làm cho muộn thi thì phiền phức lắm.” Lạc Uẩn mở túi cơm.
Phong Dã mua món ăn Quảng Đông, rất nhiều loại. Thức ăn được giữ ấm tốt nên vẫn còn nóng. Cắn mấy miếng thì cảm thấy hương vị rất ngon.
Ăn sáng xong, hai người ngồi làm bài trong ký túc xá. Phong Dã làm đề ôn tập, còn Lạc Uẩn làm đề thi.
Lăng Ý Tuyết gửi tin nhắn đến, nói là đã tìm được gia sư phù hợp, bảo Phong Dã về nhà xem.
Phong Dã đáp lại: [Để chiều mai đi ạ]
Lăng Ý Tuyết: [Được]
***
Kì thi đại học kết thúc, ngày kia bọn Lạc Uẩn sẽ phải đến thành phố Tấn thi nên họ định nghỉ ngơi một hôm.
Trường Số I có ô tô chạy đường dài, nhưng học sinh cũng có thể chọn dùng máy bay.
Trường Số I là địa điểm thi đại học nên xung quanh trường bị vây quanh bằng dây vàng, có bảo vệ và nhân viên công tác đứng gác tuần tra.
Thư viện, nhà ăn và sân thể dục khá xa khu dạy học, học sinh trường Số I dùng thẻ học sinh để đi ra ngoài trường thi.
Vốn Lạc Uẩn và Phong Dã định hai ngày này sẽ ở ký túc xá ôn tập, nhưng Thượng Quan Nghị nhắn trong nhóm là một người học không vào, nên trò chuyện riêng với Trương Thiên Hà và Tô Nùng, đồng thời cũng mời Lạc Uẩn và Phong Dã đi thư viện.
Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, đương nhiên Lạc Uẩn và Phong Dã cũng nhận ra. Lạc Uẩn đến thư viện rất tiện, nên sảng khoái đồng ý.
Lúc nhận được tin nhắn, Trương Thiên Hà rơi vào hoảng hốt.
Cậu ta có cuộc hẹn đi… đi học chung với Phong Dã và Thượng Quan Nghị ư?
Alpha trong nhóm gần như đã đáp lại, nhiều nam sinh đang lên mạng chơi game bên ngoài spam một chuỗi ha ha ha ha.
[Xem ra Phong Dã hoàn lương thật rồi à?]
[Nếu tao mà có Lạc Uẩn thì tao cũng có thể hoàn lương]
[Big gan, cẩn thận câu này bị Phong Dã thấy đấy nha]
Câu này bật ra, tin nhắn đó cũng bị thu hồi lại.
[Trương Thiên Hà, vậy mày có đi không? Hay là đến chỗ bọn tao chơi game đi]
Trương Thiên Hà đã ở chán chê hết một buổi sáng, cậu ta thấy trời mưa đi ra đường rất phiền nên làm ổ trên giường nghịch điện thoại. Có lúc mẹ vào ngó, thấy dáng vẻ suy sút của cậu ta thì cơn tức chưa phát đã xìu.
Biết tính của con trai mình bị đánh chết cũng không chịu học, bà cũng hết cách, chỉ có thể nhân dịp vào hai ngày thi đại học lải nhải lẩm bẩm nhiều kiểu, Trương Thiên Hà nghe đến ghét.
Có lẽ là nhiệt độ trong ba phút, cũng có thể là do có Phong Dã và Thượng Quan Nghị nên Trương Thiên Hà ma xui quỷ khiến đáp lại lời mời chơi game: [Không đi chơi với bọn mày đâu, tao đến trường xem sao, dù gì cũng chán chết]
*Nhiệt độ ba phút ( 三分钟热度): Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ sự nhiệt tình hoặc sự chú ý đối với một điều gì đó chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, thường chỉ ba phút hoặc ít hơn.
Cả nhóm rít lên, nhưng bọn họ nhanh chóng bị trò chơi hấp dẫn nên không bàn lại chuyện này nữa.
Chuẩn bị xong, Trương Thiên Hà đứng thay giày ở huyền quan. Người mẹ thấy cậu ta lại muốn ra ngoài lêu lổng, thở dài một hơi.
“Mưa to như này con cũng muốn ra ngoài à? Con có thể lật mấy trang sách được không? Sách bị bụi phủ kín luôn rồi đấy. Không lâu nữa con cũng thi đại học, mẹ không trông mong con thi được hạng đầu, nhưng con cũng cố gắng thi đậu đại học chứ.”
Bình thường Trương Thiên Hà toàn đáp lại bằng sự im lặng, nhưng lúc này cậu ta khựng lại, không mặn không nhạt nói: “Bạn mời con đi thư viện.”
Mẹ cậu ta sửng sốt: “Thư viện cũng có thể chơi game à?”
“…” Trương Thiên Hà cạn ngữ, “Đến học ạ.”
Thấy vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được của mẹ, Trương Thiên Hà nói thêm hai câu: “Con đi học thật. Là Thượng Quan Nghị gọi con, còn có Lạc Uẩn và Tô Nùng nữa.”
“Hai người sau mẹ biết đúng không, là hai cái tên nhất khối ấy.”
Biết Trương Thiên Hà dù nghịch cũng không nhất thiết cố ý lừa mình, vẻ mặt người mẹ rất vui vẻ: “Vậy con đi từ từ thôi, bên ngoài lạnh, mẹ lấy thêm một cái áo khoác cho con.”
Đã lâu không được hưởng đãi ngộ mẹ mặc áo khoác cho, Trương Thiên Hà thoáng có chút hoảng hốt.
“Hôm nay con về muộn một chút cũng không sao, tối mẹ làm canh khoai tây hầm xương sườn cho con. Có bài nào không biết thì hỏi bạn, biết chưa?”
Trương Thiên Hà nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của mẹ, hậm hực sờ mũi: “Con biết rồi.”
Lúc cậu ta đến trường, nhìn qua thư viện thấy mọi người đã tới rồi.
Có thể mơ hồ thấy Phong Dã đang đứng ở bậc thang, cúi người đè Lạc Uẩn, thủ thỉ bên tai thiếu niên cái gì đó, Lạc Uẩn với thân hình mảnh khảnh cười rộ lên.
Hai người khác cũng đang nói chuyện. Trương Thiên Hà bỗng có cảm giác kỳ quái.
“Đi thôi, mọi người đều mang thẻ học sinh chứ?” Lạc Uẩn lấy thẻ học sinh của mình ra. Cậu rất yêu quý những tấm thẻ linh tinh như thế này, đó là thứ để chứng minh thân phận của học sinh.
Những người khác cũng lấy thẻ học sinh ra. Thẻ của Phong Dã để trong túi quần, rất dễ rơi. Lạc Uẩn định lúc về sẽ dẫn hắn đến khu bán quà vặt mua một cái bao bảo vệ.
Trương Thiên Hà nghệt ra: “Vào thư viện cần thẻ học sinh à?”
Lạc Uẩn chầm chậm gật đầu, cảm thấy kì lạ: “Cậu không mang thì làm sao bảo vệ gác cổng cho cậu vào được?”
Lúc này đang thi môn toán, người ngoài không để đi vào khu vực trường thi, cũng không được loanh quanh bên cạnh, nhưng học sinh của trường có thể xác minh thân phận rồi vào khu vực không phải nơi thi.
Trương Thiên Hà: “Tôi đăng ký bằng họ tên, lớp, chứng minh thư rồi nói tên Nhậm Doanh, bảo vệ đã cho tôi vào rồi.”
“Không mang cũng không sao, thư viện cũng có thể đăng ký bằng tên.” Lạc Uẩn cười cười.
Phong Dã cầm thẻ học sinh xoay như bài poker tạo ra tàn ảnh. Hắn lười biếng trêu: “Lần đầu tiên mày đến thư viện à, cái này mà cũng không biết.”
Mặt Trương Thiên Hà đỏ lên, cậu ta đáp: “Chuyện này bình thường mà, anh cũng phải nghe Lạc Uẩn nói mới biết cần thẻ học sinh chứ gì?”
Cậu ta chưa từng đến thư viện trường số I, cuộc sống của học sinh cấp ba bận rộn bởi vì bài tập hằng ngày chưa chắc đã làm xong, ai còn rảnh rỗi đến đọc sách cơ chứ.
“Không phải, trước kia tao đã đến rất nhiều lần rồi.” Phong Dã nhấc mắt, một tay đút túi quần, dáng vẻ cho người ta cảm giác lười biếng.
Nghe xong, Tô Nùng và Thượng Quan Nghị cùng tò mò.
Nhất là Thượng Quan Nghị. Trước kia gần như cậu ta đều đi theo Phong Dã dạo chơi khắp nơi, chưa từng thấy hắn đến thư viện bao giờ.
“Anh, trước kia anh từng đến thư viện rồi à? Đến làm gì thế?”
Bọn họ đều không chú ý đến ngón tay Lạc Uẩn bỗng cuộn lại. Cậu đi tuốt phía trước, quẹt thẻ đi vào, đứng chỗ cửa quay chờ bọn họ đến.
“Còn có thể làm gì, đương nhiên là đọc sách rồi, cũng đâu thể đến đây chơi game được.” Khóe môi Phong Dã tươi cười, hắn nói.
Khóe miệng Trương Thiên Hà giật giật, đứng ở quầy lễ tân kí tên: “Đọc sách gì? Không phải là sách cấm đấy chứ?”
Trương Thiên Hà chơi chung với đám Alpha lâu rồi, không để ý còn có hai Omega ở đây nên miệng nói mà chẳng giữ kẽ, ngay cả nhân viên công tác đang đăng kí cho cậu ta cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Trương Thiên Hà hận không thể kiếm cái khe đất nào đó để chui vào, cậu ta căng da đầu nói: “Tôi nhầm tôi nhầm, ý là… Sách liên quan đến cấu tạo sinh lý ABO.”
Mọi người: “…”
“Đương nhiên không phải.” Phong Dã cửa quay, dựa vào Lạc Uẩn.
Tô Nùng: “Vậy là cái gì? Tôi thấy kì lắm, cậu thế mà cũng sẽ đến đây đọc sách cơ đấy.”
Đối với vấn đề này, Phong Dã không nói nữa, khóe môi hắn mím chặt. Người khác có thể thấy hắn không muốn trả lời nên thôi không hỏi nữa.
Đi được mấy bước, họ lại nghe thấy Lạc Uẩn nói: “Thật ra… Tôi biết anh ấy đọc cái gì.”
Phong Dã đi theo sau Lạc Uẩn nhướng mày, nheo mắt hỏi: “Em biết? Sao em lại biết?”
Đối với nghi ngờ của Phong Dã, Lạc Uẩn cong mắt cười, nghịch ngợm nói: “Biết là biết, không nói cho anh.”
Phong Dã nhìn chằm chằm đôi mắt hổ phách kia, giọng nhàn nhạt: “Vậy em nói thử xem. Anh đã đọc những quyển sách đó, sao lại không tin được.”
“Chính là [Biên niên sử vườn Giang Nam], [Vẻ đẹp của vườn Trung Quốc],…” Lạc Uẩn một hơi đọc ra vài quyển sách.
Mọi người lại nhìn đôi mắt kinh ngạc của Phong Dã, biết Lạc Uẩn không hề nói sai.
“Anh có hứng thú với vườn cây à? Sao trước kia chưa từng nghe anh nói nhỉ?” Thượng Quan Nghị không hiểu sao.
Tô Nùng nhíu mày, cậu ta cảm thấy có chút quen tai, hình như đã thấy những quyển sách này ở đâu đó rồi thì phải.
Hình như là… Ở chỗ Lạc Uẩn?
Cậu ta hơi bất ngờ: “Những sách này không phải đều là cái lớp trưởng từng đọc à? Không ngờ cậu và lớp trưởng có cùng sở thích như thế, thảo nào các cậu…” Sẽ yêu nhau.
Tô Nùng không nói hết. Cậu ta nghĩ những người khác sẽ hiểu ý của mình.
Vừa dứt lời, có tiếng cười khẽ vang lên. Không phải chỉ một người mà cả ba Alpha đều bật cười.
Tô Nùng mở to đôi mắt mê mang, cậu ta cầu cứu Lạc Uẩn. Lại thấy đối phương cúi đầu cũng không che được vành tai đỏ như sắp nhỏ máu.
Cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Tô Nùng, Lạc Uẩn muốn nói hai câu để giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng không nói nên lời.
Cậu biết vì sao Phong Dã sẽ mượn đọc những quyển sách đó, đó là vì cậu đang đọc.
Bị mấy đôi mắt trêu chọc, cậu xấu hổ đến mức không ngẩng đầu nổi.
Sau đó Tô Nùng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Nghị sao lại cười.
Thượng Quan Nghị thật sự cảm thấy cậu ta quá ngây thơ, khó trách Tô Nùng không nhìn ra tâm tư của mình.
Cậu ta nghiêng người, ghé sát tai Tô Nùng nói: “Bởi vì lớp trưởng thích xem nên Phong Dã mới xem.”
Thấy Tô Nùng vẫn mờ mịt, Thượng Quan Nghị giải thích thêm: “Không phải nói thích một người sẽ chủ động tìm hiểu thứ mà đối phương yêu thích để có đề tài nói chuyện à?”
Tô Nùng hiểu ra, bừng tỉnh đại ngộ “À” một tiếng.
Bỗng trong đầu hiện lên chuyện hai hôm trước, cậu ta dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy để hỏi:
“Vậy trước kia cậu hỏi tôi làm sao đánh bơ cứng hơn, rồi sao bánh bông lan Chiffon lại sụp vân vân…”
“Chẳng lẽ là cậu thích tôi à?”
Vừa nói xong, hai người nhìn nhau mấy giây. Khuôn mặt đỏ bừng.
Sao cậu ta lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy chứ!
Lỡ Thượng Quan Nghị chỉ cảm thấy hứng thú, vậy là cậu ta tự mình đa tình thôi!
Trong lúc hoảng loạn, Tô Nùng kéo tay Lạc Uẩn chạy đi trước: “Chúng ta tiết kiệm thời gian làm nhiều đề hơn đi!”
***
Tui đang định là sẽ tách một chương ra để tui có thể cập nhật thường xuyên hơn (có lẽ). Tại vì mỗi một chương thật sự rất dài, chương nào chương nấy cũng tầm 5k chữ trở lên thôi ấy (◞‸◟;)
Dạo này tui mấy mình xui xẻo lắm luôn, mọi thứ đều không như ý muốn huhu (ToT)