Ôm Trăng Sáng - Quy Hồng Lạc Tuyết - Chương 200 - Không tỉnh (Hoàn chính văn)
- Trang Chủ
- Ôm Trăng Sáng - Quy Hồng Lạc Tuyết
- Chương 200 - Không tỉnh (Hoàn chính văn)
…………………………………………………..
Sữa tắm cũng không át được hương hoa hải đường thoang thoảng trên cổ Lương Diệp. Lương Diệp thích kéo Vương Điền vào lòng ôm. Vương Điền sẽ cuộn mình trong lòng hắn. Anh luôn khó ngủ nhưng chỉ cần ở gần Lương Diệp là sẽ ngủ ngon lành.
Lần này hiếm có dịp ngủ không yên.
Khởi đầu vẫn là cảnh mơ hoang đường rối ren, có sương mù quạnh vắng và lụa đỏ kín kẽ muôn nơi, chèn ép người ta không còn chỗ trốn. Vô số con sâu độc đang gặm nhấm làn da. Cái chết tựa hồ luôn túc trực cạnh bên.
Và rồi, cảnh mơ dần chuyển từ khủng khiếp đáng sợ sang mập mờ ướt át, lụa đỏ và tóc đen quấn quýt lấy nhau giữa màn sương trắng. Giọng nói thân thuộc của Lương Diệp tựa hồ sát gần bên tai anh, được phóng đại lên một cách vô căn cứ. Thế nhưng mi mắt anh lại nặng trịch, nỗ lực đến mấy cũng chẳng thể mở ra, chỉ biết nghe theo bản năng, mặc cho cơ thể mình nổi trôi dập dềnh trong giấc mơ rối ren.
Anh nghe thấy tiếng cười khẽ dí dỏm của Lương Diệp. Dường hắn như đang gọi anh.
“Vương Điền… Vương Điền…”
“Vương Điền, Vương Điền, Vương Điền.”
Nước biển lạnh buốt tràn vào mũi miệng, sự bất lực và nỗi sợ khi chẳng cách vẫy vùng đem đến cảm giác khó thở rậm rạp và sợ hãi, sau đấy là không kiểm soát nổi bản thân, bắt đầu khuất phục. Những đớn đau sợ sệt đan xen thành tấm lưới không kẽ hở, hòng túm anh xuống một vực thẳm sâu hơn.
“… Lương Diệp!” Anh bỗng thở hổn hển một nhịp, mở choàng đôi mắt đỏ au, vô thức nắm lấy cánh tay Lương Diệp khi vẫn chưa bình ổn lại tâm trạng.
Lương Diệp đang thỏa sức vày vò anh. Thấy cuối cùng anh cũng tỉnh, hắn nở một nụ cười vừa ngứa đòn, vừa khoe mẽ: “Ngủ say tít mù.”
Dòng suy nghĩ vừa minh mẫn được một thoáng của Vương Điền lại bắt đầu rối tung. Anh thở hồng hộc hồi lâu mới thoát khỏi nỗi sợ, nóng nảy quát: “Lương Diệp… ngươi bị thần kinh hả?”
Mắt Lương Diệp sáng rực lên: “Trẫm thích ngươi lúc thức hơn.”
Vương Điền chỉ muốn quật chết hắn.
Tuy nhiên chẳng mấy mà sự chú ý của anh đã bị ép di dời sang chỗ khác. Tiếng mắng mỏ xen lẫn thở dốc đứt quãng vang lên trong căn phòng tối tăm.
**
Ánh nắng hắt vào rải rác từ khe hở tấm rèm. Điện thoại tại tủ đầu giường bị một bàn tay ửng đỏ túm lấy, dấu hôn trên mu bàn tay vừa mờ ám, vừa kỳ lạ. Vương Điền híp mắt nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, không khỏi chửi tục một tiếng.
Lương Diệp rút điện thoại khỏi tay anh, ôm anh hài lòng ngáp một tiếng: “Vẫn sớm, mới tám giờ sáng.”
“Mẹ bà nó, nửa đêm nửa hôm ngươi lên cơn điên cái gì thế?” Cơn gắt ngủ khi bị đánh thức của Vương Điền vẫn chưa nguôi hết.
Lương Diệp mãn nguyện vỗ về eo lưng anh: “Trẫm dậy sớm, gọi kiểu gì ngươi cũng không dậy nên đổi sang cách đánh thức khác.”
Vương Điền thình lình đứng phắt dậy, túm chặt chiếc gối ụp lên mặt hắn: “Vất vả lắm mới ngủ được một giấc yên ổn, ta giết ngươi!”
“Ưm ưm… ưm…” Lương Diệp túm lấy gối, bắt đầu vùng vẫy.
Hai người lao vào vật lộn bằng cả tay lẫn chân cứ như hiện trường giết người khủng bố nào đó. Một lúc lâu sau, Vương Điền ngồi trên bụng Lương Diệp thở hổn hển, áo ngủ hãy còn quấn quanh cổ hắn. Anh hung dữ nói: “Lần sau còn dám gọi ta dậy kiểu đấy nữa thì ta bóp chết ngươi.”
“Trẫm sai rồi.” Lương Diệp cười đến độ mặt mày dữ tợn: “Buông… buông ra.”
Vương Điền khẽ híp mắt, nơi lỏng tay. Ngay sau đó, Lương Diệp đã nhảy phắt lên, kiêu ngạo chạy vào phòng tắm: “Lần sau trẫm vẫn dám nữa!”
“Mẹ nó chứ ta…” Vương Điền túm gối ném về phía hắn, kết quả chậm nửa bước, gối chỉ đập được vào cửa kính phòng tắm.
Anh nhìn chằm chằm Lương Diệp đang tắm gội sau lớp kính thủy tinh hồi lâu, hãy còn bực bội. Anh chỉ nói với Lương Diệp rằng ở ngoài không thấy nhưng chưa bổ sung điều kiện phải bật điện, thành thử đã được ngắm nhìn rất nhiều thứ từ lâu, khi Lương Diệp còn chưa rõ tình hình. Ngắm một lúc, cơn gắt ngủ đã thay đổi tính chất. Anh day mạnh ấn đường, bứt ánh mắt mình ra khỏi bóng dáng sau tấm kính, quay người đi xuống phòng tắm tầng dưới tắm.
Vương Điền đang ngâm mình trong bồn thì chợt nghe được giọng nói hào hứng của Lương Diệp: “Vương Điền! Vương Điền!”
“Sao thế?!” Anh đứng dậy, kéo lấy chiếc áo choàng tắm, vừa mặc vừa bước ra.
Vương Điền tưởng hắn gặp chuyện gì nên rảo bước ra khỏi phòng tắm, nào ngờ đập vào mắt là cảnh Lương Diệp trần truồng đứng tại phòng khách, chỉ vào nốt ruồi son nhỏ trên ngực, phấn khởi nói: “Nốt ruồi son nhỏ của trẫm lại mọc ra rồi.”
Tóc ướt xõa trước mắt, nhỏ nước tong tong xuống thảm. Vương Điền chợt thở phào nhẹ nhõm, vươn tay vén tóc ra sau, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn: “… Mẹ kiếp, ta còn tưởng là chuyện lớn gì.”
Lương Diệp nhìn anh chăm chú hồi lâu rồi cúi đầu vuốt ve nốt ruồi tại ngực mình. Tiếp đó, hắn đi tới trước mặt anh, kéo áo choàng tắm của anh ra, sờ anh và híp mắt nói: “Trẫm không biết thiên hạ lại có chuyện ly kỳ đến mức này cơ đấy.”
Chân mày Vương Điền khẽ nhúc nhích, hất bay móng vuốt sờ mó lung tung của hắn: “Đường đường là một Hoàng đế mà còn khoe chim giữa ban ngày ban mặt được thì đây đã là chuyện ly kỳ gì.”
“Sao trẫm thấy ngươi chẳng ngạc nhiên tẹo nào thế?” Lương Diệp ấn ngực anh.
Vương Điền thản nhiên nói: “Đến chuyện xuyên không còn tồn tại được, mọc một nốt ruồi son thôi. Lúc quay về, vết thương trên người ta cũng mất hết.”
Lương Diệp không nhận xét gì thêm, đường hoàng nhìn anh: “Sao không tắm chung với trẫm?”
“… Ngươi không tự ý thức được lý do sao?” Vương Điền liếc qua cửa sổ sát đất chưa kéo rèm, ê răng đẩy hắn lên cầu thang: “Mau cút về tắm tiếp đi.”
“Trẫm muốn tắm với ngươi.” Lương Diệp chẳng mảy may dịch chuyển, cười tủm tỉm vòng tay qua cổ anh: “Cưng à.”
Vương Điền tự sặc nước bọt: “Bớt học mấy thứ vớ vẩn trên mạng đi.”
Lương Diệp ngoan ngoãn gật đầu, tiếp đó lôi anh vào phòng tắm chẳng hề ngoan ngoãn.
**
Sau quá trình tắm rửa gian truân, thời gian đã gần tới giữa trưa. Vương Điền lau tóc, nghiêm túc nói với Lương Diệp đang nghiên cứu chiếc máy chiếu: “Buông thả vậy không tốt cho sức khỏe.”
“Mấy ngày đầu trẫm mới tới ngươi còn quá đáng hơn, thế mà lúc đấy có nói là không tốt cho sức khỏe đâu?” Lương Diệp cầm máy chơi game lên quan sát, quay mặt sang hỏi anh: “Đây là thứ gì?”
“Đây là máy chơi… thứ có hại cho sức khỏe tinh thần, ngươi không chơi được.” Vương Điền nhớ đến cảnh hắn ôm khư khư điện thoại không chịu buông, vô tư nói dối: “Bỏ ra.”
“Là đồ để chơi.” Lương Diệp bắt chuẩn từ khóa.
Vương Điền lặng thinh một chốc, mới nói: “Ngươi không muốn ra ngoài thăm thú sao Lương Diệp?”
Lần duy nhất Lương Diệp ra ngoài là lần đi gặp Dư Tắc Thiên thăm dò về xương cốt. Sau khi về và đón nhận cơn điên từ Vương Điền thì hắn đã ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự với anh. Vương Điền không nói gì về việc ra ngoài thì hắn còn chẳng bước ra đến cả sân nhà.
“Bên ngoài ồn ào lắm.” Lương Diệp vô tư day tai, lại bắt đầu hào hứng nghiên cứu máy chơi game.
“Ngươi không sợ ta nhốt ngươi tại đây cả đời sao?” Giọng Vương Điền hơi chùng xuống.
Lương Diệp ngạc nhiên ngoái sang nhìn anh, trên mặt in rõ câu ‘Lại còn có chuyện tốt cỡ này á’. Hắn im lặng một lát rồi nhíu mày: “Nếu muốn trẫm sống ở một chỗ cả đời thì phải để trẫm sống trong cung điện, lớn hơn cái cung gì kia hai, ba lần là được, có thể ít cung nhân hơn hồi ở Đại Lương hơn chút, phải lắp mạng tại mọi cung điện cho trẫm, Ngự Hoa Viên phải lớn hơn nữa để trẫm lái xe thể thao.”
“… Ta thấy ngươi giống một cái xe thể thao rồi đấy.” Khí lạnh hung hiểm lập tức cô đọng trong đôi mắt Vương Điền.
Lương Diệp thất vọng nhìn anh: “Ngươi không làm việc tử tế thì sao nuôi nổi trẫm đây Vương Điền?”
Vương Điền vươn tay bẹo mặt hắn: “Bệ hạ à, có thể đừng ăn bám một cách hợp tình hợp lý thế không?”
Lương Diệp bị anh bẹo mặt dữ tợn, nhào lên đè anh xuống sô pha. Hai người quần một lúc lâu mới ngơi nghỉ. Lương Diệp lại không kìm lòng nổi, sờ vào nốt ruồi son nhỏ tại ngực anh, chùng giọng nói: “Ngươi muốn nhốt trẫm cả đời cũng không sao… nhưng ngươi không được gạt trẫm chuyện gì.”
Vương Điền nắm lấy tay hắn: “Đi ra ngoài một lát đi, mấy ngày nay để ngươi bí bách quá rồi.”
Nghe vậy, Lương Diệp cắn một phát vào mũi anh.
**
Sắp sang năm mới, đường xá rợp màu đỏ hân hoan. Lương Diệp ngồi tại ghế phó lái, lười biếng nhấc tay chống đầu, nhìn phong cảnh và người đi đường sượt qua cửa xe: “Ngươi muốn dẫn trẫm đi đâu?”
“Tìm một chỗ yên tĩnh giải sầu.” Vương Điền sợ hắn chưa thích nghi được nên cố tình lái chậm hơn.
“Lái nhanh lên.” Lương Diệp không hài lòng: “Ngươi cưỡi ốc sên à.”
“Trong thành phố giới hạn tốc độ.” Vương Điền tăng tốc thêm chút. Bình thường anh không thích lái chiếc xe này cho lắm, thế nhưng mấy chiếc anh thích ở nhà đều đã bị Lương Diệp làm hỏng hết rồi, động cơ cũng vỡ nát cả. Anh không khỏi bực mình nói: “Còn phá xe nữa ta đưa ngươi đi học sửa xe đấy.”
“Chẳng vui.” Lương Diệp buồn chán xua tay: “Dạo gần đây trẫm khá thích tàu ngầm với xe tăng gì đấy.”
Vương Điền khẽ mỉm cười: “Ngươi đúng là chỉ sợ ta không đủ năng lực nhỉ?”
**
Khi họ tới nơi, đã gần xế chiều. Ngọn núi tại vùng ngoại thành này không cao lắm, có một trang viên được xây tại sườn núi. Vương Điền xuyên không lúc tới xưởng rượu này lấy rượu.
Mới đầu, Lương Diệp hào hứng theo anh đi tham quan một vòng. Sau đó, hai người cưỡi ngựa đi dạo loanh quanh và lên đỉnh núi.
Gió núi mùa Đông lành lạnh nhưng vẫn ấm hơn ở Bắc Lương nhiều. Vương Điền chỉ mặc tấm áo khoác dáng dài vẫn thấy không lạnh lắm. Anh buộc ngựa cạnh lan can, nhìn Lương Diệp đút cho chúng ăn.
Đèn đường tại đỉnh núi hơi mờ, hoặc do màn đêm xung quanh dày quá, khiến cho mấy luồng sáng này trở nên thật bé nhỏ.
Lương Diệp phủi tay, ngoảnh mặt nhìn xuống thành thị rợp đèn đóm xa xa dưới chân núi. Ánh đèn đường yếu ớt rọi xuống khiến gò má hắn hơi mờ ảo: “Nơi ngươi sống tốt thật.”
Vương Điền ngoảnh mặt nhìn hắn.
“Tốt hơn Đại Lương nhiều.” Lương Diệp cười khẽ với anh, gác cánh tay lên lan can gỗ: “Khó trách ngươi luôn muốn quay về.”
Vương Điền dựa lên lan can, buông hàng mi nhìn cụm sáng hắt từ đèn đường xuống đất kia: “Vì sao chưa từng hỏi ta?”
“Hỏi gì?” Lương Diệp rất đỗi hào hứng ngắm nhìn thành phố lên đèn rực rỡ và vầng trăng tròn mông lung nơi chân trời.
“Thực ra ngươi sớm đã phát hiện ta hơi khác so với trước đây.” Vương Điền thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Bỗng dưng nhớ ra nhiều chuyện như vậy, ta cần chút thời gian để tiêu hóa.”
“Liên quan gì đến trẫm đâu.” Lương Diệp nói chẳng cần quay đầu: “Ngươi là Vương Điền là được rồi.”
Vương Điền nhấc tay lên, vô tư ngoắc lấy ngón tay Lương Diệp rồi nắm cổ tay kéo hắn tới chỗ mình, kề tai hắn nói: “Bệ hạ à, sao đến nơi này rồi mà ngươi còn lo trước ngó sau hơn thế? Không dám hỏi gì cả. Ta chết thảm quá, dọa ngươi sợ à?”
Lương Diệp cười khẩy một tiếng, tấm lưng lại bất giác đanh ra.
Vương Điền rờ dọc theo cánh tay hắn lên trên, giữ gáy hắn, để hắn quay mặt sang nhìn mình, cất lời giữa bóng tối đặc quánh: “Nếu ta không dám chắc mình có thể xuyên không về được thì sẽ không liều mạng tại núi tuyết. Mặc dù khúc xương ấy có tuổi đời lâu năm, thiếu hụt sức mạnh hợp quy nhưng không có nghĩa nó không có tác dụng khác.”
Lương Diệp chợt ngước mắt nhìn anh chăm chú.
“Ngươi nghĩ ta biết thụy hào của mình kiểu gì?” Vương Điền cười khẽ một tiếng trong bóng tối: “… Ngươi cho rằng ta xử lý Thôi Kỳ và Văn Hạc Thâm thế nào khi đã chết ngắc rồi? Trước đây sư phụ chỉ bẻ cho ta cành hoa hải đường, còn việc ta tới được đây hoàn toàn dựa hết vào sức mình. Ngươi đích thân đi xin sư phụ và sư thúc, họ hợp sức mới đưa được ngươi tới… Vậy thử đoán xem ta lang thang bao nhiêu năm mới tìm được thân phận ưng ý, để mà chuyển kiếp thành Vương Điền, hửm?”
Hơi lạnh đặc quánh bỗng chốc leo lên sống lưng Lương Diệp. Trước đôi mắt chứa nét cười u ám của Vương Điền, hắn khẽ nhíu mày.
“Ta thích chừa lại đường lui cho mình.” Vương Điền tiến tới, thong dong hôn tai hắn, nói khẽ: “Dù ngươi sống sót vượt qua tử kiếp thì ta cũng sẽ không biến mất như vậy, tác thành cho ngươi… Dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ ta phải chịu tra tấn nhiều năm công cốc như vậy ư? Ngươi nói có đúng không?”
Lương Diệp chỉ thấy Vương Điền lúc này lạnh lùng phát sợ. Hắn chau mày, vươn một tay kéo anh vào vòng ôm ấm áp của mình: “Trẫm thấy đúng.”
Vương Điền thoáng sửng sốt, chợt bật cười: “Ngươi đúng là không biết sợ mà Lương Tử Dục.”
Ký ức của anh đang từ từ khôi phục. Đến tận bây giờ vẫn có rất nhiều dòng hồi tưởng đang thong thả sống dậy. Thế nhưng điều ấy không hề tác động đến bất cứ quyết định nào của anh.
Anh nhấc tay lên, áp lòng bàn tay vào ngực Lương Diệp, nói khẽ: “Nốt ruồi son nhỏ này là ký hiệu của chúng ta. Ngay từ đầu ta đã không định tha cho ngươi. Vào khoảnh khắc quyết định chuyển kiếp, ta đã chuẩn bị xong xuôi việc… thay thế ngươi, một lần nữa trở thành Lương Diệp, lấy lại toàn bộ mọi thứ thuộc về mình. Mặc dù giữa chừng gặp chút trục trặc, ký hiệu của ngươi cũng biến mất một thời gian, song không ảnh hưởng đến yếu tố chủ chốt…”
Lương Diệp thong thả chớp mắt, ôm anh hỏi: “Vậy bây giờ ngươi có muốn giết ta không?”
Vương Điền ngẩng đầu, bật ra tiếng cười lạnh lùng: “… Nhưng thứ ngu xuẩn tự cho là thông minh nhà ngươi lại moi xương ra tới tìm ta, hại xương ta cũng biến mất luôn. Ta giết ngươi cũng đếch có ích gì.”
Nét mặt Lương Diệp lập tức trở nên đắc chí: “Có thể thấy trẫm vẫn dự tính trước được.”
Một tay Vương Điền giữ gáy hắn, tay còn lại đặt tại ngực hắn. Anh cười khẽ, nói: “Nhưng ngươi đã đồng ý sẽ bồi thường bản thân mình cho ta.”
“Hử?” Lương Diệp thắc mắc thành tiếng.
“Ở tầng hầm…” Nụ cười dần lan rộng trên môi Vương Điền: “Thế nên nốt ruồi son nhỏ này lại xuất hiện, thử đoán xem sẽ ra sao nào?”
Lương Diệp không vui ra mặt, híp mắt.
“Không phải chuyện gì sư phụ cũng biết. Những việc ta làm trước đây đã đủ cho ông cụ thanh lọc dọn dẹp rồi…” Vương Điền tận hưởng việc ngắm nhìn biểu cảm không vui của hắn, nửa khuôn mặt đã lẩn khuất trong bóng tối, tựa hồ đang quan sát con mồi không có chỗ nào để trốn của mình, nhẹ giọng cười nói:
“Bệ hạ à, sâu độc đã là gì chứ. Rơi vào tay ta thì mãi mãi không bao trốn thoát được đâu.”
Sao có thể chỉ dừng tại mấy chục năm cõi nhân gian.
Anh cười giả lả quan sát biểu cảm của Lương Diệp, song lại không thấy được sự phẫn nộ, ngạc nhiên hay căm ghét như mong đợi.
Lương Diệp vui vẻ quỳ một gối xuống đất.
“… Làm gì đấy?” Nét cười của Vương Điền hơi phai.
Lương Diệp có phần hồi hộp giơ chiếc nhẫn trơn màu vàng kim lên, cố vờ bình tĩnh, nói: “Không có gì, chỉ bỗng muốn cầu hôn ngươi thôi.”
Vương Điền nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt khôn lường. Thất bại trong việc dọa sợ người ta khiến anh hơi khó chịu, nhướng mày hỏi: “Cầu hôn?”
Lương Diệp nắm lấy một bàn tay của anh, hỏi rất đỗi hào hứng: “Vương Điền, ngươi có bằng lòng lấy trẫm không?”
Vương Điền hơi khom lưng, sa sầm mặt hỏi trước cặp mắt háo hức đến tỏa sáng của hắn: “Rốt cuộc ngươi đang háo hức cái đếch gì vậy?”
“Không từ chối tức là đồng ý rồi.” Lương Diệp híp mắt, dứt khoát đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh, cười rạng rỡ: “Trẫm chỉ thấy ngươi càng ngày càng thú vị thôi.”
“… Mẹ kiếp.” Vương Điền nóng nảy mắng một tiếng.
Lương Diệp cúi đầu, trịnh trọng đặt lên ngón áp út của anh một nụ hôn. Sau đó, hắn đứng dậy, đưa một chiếc nhẫn khác cho anh: “Tới lượt ngươi.”
Vương Điền cầm nhẫn chuẩn bị đeo cho hắn.
“Quỳ xuống, cầu hôn trẫm.” Lương Diệp vui mừng hân hoan ra lệnh cho anh.
Vương Điền hít sâu một hơi, lườm hắn một lúc lâu với ánh mắt rét căm, cuối cùng vẫn quỳ một gối xuống, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng khi nhìn vào cặp mắt hắn. Anh hắng giọng, nói: “Lương Diệp, ngươi có bằng lòng lấy ta không?”
Gió núi về đêm mát lạnh như nước. Cành cây khô quắt mùa Đông vươn dài trải rộng giữa trời đêm. Bóng tối buốt giá cuối cùng cũng nuốt chửng ánh đèn nhỏ nhoi cuối cùng, tạo thành một lồng giam kín kẽ, quấn lấy thôn tính hoàn toàn hai bóng dáng. Trói chặt lấy nhau trọn đời trọn kiếp.
Dưới chân núi, ánh đèn muôn nhà tụ lại thành biển sáng rực rỡ. Ấy chính là pháo hoa chốn nhân gian đã định sẵn có mong cũng chẳng được.
Vầng trăng sáng trên trời cao nằm gọn giữa vòng nhẫn. Lương Diệp đứng khoanh tay, cười dí dỏm với Vương Điền:
“Trẫm duyệt.”
Kiếp hồng trần mười vạn trượng, chỉ độ một ai u mê không tỉnh.
–
HOÀN CHÍNH VĂN
…………………………………………………..
Trầm Yên có lời muốn nói:
05/06/2023 – 04/11/2023, đi xong chặng đường thứ 5.
Hành trình này xuất phát hoàn toàn từ khía cạnh tâm linh, đến từ mối duyên tình cờ nhưng lại kéo mình chìm đắm, cũng cho mình trải nghiệm kha khá hiện tượng kỳ thú [phấn khích!!!].
Cảm ơn các độc giả đã không đá bay chủ nhà dù cô ta từng sủi tăm, đăng chương bập bõm tại suốt thời gian dài vì ban ngày đi làm bục mặt. Thêm 3000 tình yêu dành cho sự ủng hộ từ Công Dân 3 Tốt (tui đánh giá thêm 2 tốt nữa là 5~), Mochi, Thật Bất Ngờ, Thời, calove… (gọi là “Cá” đúng hem?), Su Su, Araignée… và rất rất nhiều bạn độc giả khác đã vote chương, bình luận, tích cực giới thiệu Ôm Trăng tới với mọi người.
Và một lời yêu thương đặc biệt tới bạn nhỏ Hoa Hoa, công chúa nhỏ được sếp Vương và Lá Nhỏ đưa đến bên Yên
P/S: Tác phẩm “Ôm Trăng Sáng” nằm trong series “Tứ Quốc” của tác giả Quy Hồng Lạc Tuyết (bốn nước nào ắt hẳn các tình yêu cũng biết rồi:3), mọi người có thể đón đọc các tác phẩm còn lại “Gió Đông Tàn”, “Tuyết Rơi Muộn”, “Yến Về Xuân”, “Gặp Quân Tử”. Biết đâu sẽ gặp cảnh tượng hoặc những bóng dáng quen thuộc nào đó [chủ nhà che miệng cười to].
Còn về ngoại truyện và một số chiếc xe thịt thà đầy đủ thì mình sẽ bổ sung dần dần sau khi check lại toàn bộ truyện lần nữa. Loving you all ~
Trầm Yên đa tạ!