Ôm Trăng Sáng - Quy Hồng Lạc Tuyết - Chương 196 - Chứa chan
…………………………………………………..
Vương Điền hiếm khi ngủ được giấc ngon như vậy kể từ khi quay về hiện đại, cộng thêm việc vừa tỉnh đã thấy Lương Diệp khiến tâm trạng anh cực tốt.
Lương Diệp bị anh bóp mũi ngạt tỉnh, ngái ngủ lườm anh một lúc lâu: “Ngươi đang trả thù trẫm đấy à Vương Điền?”
Vương Điền vươn vai khoan khoái: “Đáng đời.”
Lương Diệp bóp mũi anh. Vương Điền đưa tay ra chặn. Ngươi qua ta lại vậy mà cũng được vài chiêu. Cuối cùng, Vương Điền mệt nên buông sức trước, bị Lương Diệp giữ cổ tay ấn trên đầu.
“Ngươi vẫn nhớ những chiêu này?” Lương Diệp nhìn anh rất đỗi hào hứng.
“Ừm.” Vương Điền ậm ờ đáp lời.
“Lúc sư phụ dạy những chiêu này, trẫm mới mười tuổi.” Lương Diệp dành một tay ra chọt mặt anh, không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt chợt trở nên thiếu thân thiện: “Hồi còn là Lương Diệp, ngươi có từng nạp phi tần không?”
Vương Điền nhếch môi lười biếng cười với hắn: “Giờ ngươi xuyên không tới thì ta còn cân nhắc.”
Lương Diệp tạm hài lòng: “Trẫm có tới cũng phải làm Hoàng hậu.”
Vương Điền ôm hắn cười: “Ngươi làm Hoàng đế thay ta luôn cũng được.”
Nghe vậy, Lương Diệp lập tức đắc chí.
Thực ra Vương Điền không sẵn lòng đề cập tới chuyện kiếp trước cho lắm, chắc hẳn bởi anh đã kể quá nhiều lần với các bác sĩ tâm lý khác nhau nhưng kết quả luôn minh chứng cho bệnh của mình. Cũng có thể do Lương Diệp ở đây rồi nên những khổ đau và ám ảnh không cách nào tháo gỡ ấy đã chẳng còn quan trọng nữa.
Vương Điền vô cùng tận hưởng quá trình dạy Lương Diệp về mọi thứ tại xã hội hiện đại, chứng kiến hắn từ một người ngây ngô hiếu kỳ cho tới thành thạo nhuần nhuyễn, thậm chí đặt ra được một số câu hỏi mở, thỉnh thoảng ngạc nhiên cảm thán cũng đáng yêu quá đỗi.
Lâu lâu cũng có lúc chưa đáng yêu lắm.
“Ngươi khởi động xe trước.” Vương Điền mở khóa đai an toàn, xuống xe: “Đã nhớ hết những gì ta vừa thị phạm cho ngươi chưa?”
Lương Diệp cười khẩy: “Lên đây.”
“Không.” Vương Điền sáng suốt từ chối lời mời của hắn: “Ta ở cạnh xem, ngươi nhả côn trướ…”
Ruỳnh!
Vương Điền day mạnh ấn đường, hít sâu một hơi, ngó lơ mui xe méo mó bốc khói vì đâm vào cây cột, chống tay lên cửa xe, lạnh lùng nói với Lương Diệp bị chèn trong bởi túi khí an toàn: “Đổi xe khác tập nhé?”
Chỉ trong ba ngày, Lương Diệp đã phá xong năm chiếc siêu xe của anh. Mắt thẩm mỹ của bọn họ cực kỳ ăn khớp, đến mức mà cái xe nào thằng oắt này chọn cũng là xe yêu thích của anh.
“Cái khác xấu kinh.” Lương Diệp thẳng thắn từ chối.
Vương Điền nhìn khóe môi ngậm cười của hắn, nghi ngờ có căn cứ rằng thằng oắt này cố tình, động cơ gây án khả năng cao là vì câu ‘yêu xe như yêu vợ’ anh tiện mồm nói ra. Để ngăn ngừa nguy cơ toàn bộ số xe mình sưu tầm gặp tai ương, Vương Điền nhanh chóng quyết định dẫn người về nước.
“Xe ở nhà đẹp hơn.” Vương Điền thản nhiên liếc qua vết trầy da nhỏ tại ngón út của Lương Diệp, thấy hắn ôm tay méo mặt cứ như gãy cả cánh tay rồi, đờ đẫn nói: “Vết thương nhỏ cỡ này không cần dùng đến băng keo cá nhân.”
“Đau chết đi được.” Lương Diệp dí tay tới trước mặt anh, yếu ớt nói: “Trẫm muốn dán cái có tai mèo kia.”
“…” Vương Điền nhìn chằm chằm vào gạt tàn thuốc lá trên bàn trà, phân vân vài giây giữa đập te tua móng vuốt của thằng oắt này và cắn đứt ngón tay hắn, cuối cùng rút thẳng một miếng băng keo cá nhân in hình mèo trong phim hoạt hình ra, mạnh bạo dán vào.
Lương Diệp thành thạo cầm điện thoại chụp ảnh làm kỷ niệm, còn cố chấp đặt ảnh này vào folder tên “2”.
Vương Điền cười nhạo, lát sau vẫn không nén nổi lòng mình, chụp cho hắn vài bức liền, chuyển hết vào “2”.
Đệt, thần kinh rồi.
**
Họ về nước vào ngày giáp Tết. Cảm xúc của Lương Diệp hơi đi xuống sau khi bị từ chối yêu cầu thi bằng lái máy bay, ôm điện thoại mân mê suốt quãng đường. Xuống máy bay, Vương Điền kiểm tra điện thoại, phát hiện toàn là ảnh anh ngủ trên máy bay do Lương Diệp chụp, phần nhiều là những bức cố tình để dấu hôn và dấu răng lọt vào ống kính, trông gợi dục lạ thường.
“Đầu óc chẳng có thứ gì sạch sẽ.” Vương Điền nhận xét đúng sự thật.
Lương Diệp khiêm tốn nhận lấy lời đánh giá này, bỏ điện thoại của anh và mình vào chung túi, thong dong xuống máy bay.
Thấy Vương Điền ra, Bạch Cao Dương vẫy tay rối rít với anh.
Sếp lớn nhà cậu trông có vẻ sành điệu phô trương hơn hẳn, mặc một chiếc áo khoác rất chi là oách, âu phục phẳng phiu tinh xảo, đi đôi giày da giá trị xa xỉ, cặp chân dài đặc biệt hút hồn. Không biết còn tưởng siêu sao nào đấy đang chạy show.
“Bên này sếp Vương ơi!” Thấy đối phương không đáp lại mình, Bạch Cao Dương vội gọi.
Nghe tiếng gọi, đối phương ngoắc kính râm xuống, híp mắt nhìn qua.
“Sếp Vương!” Bạch Cao Dương phấn khích vẫy tay với đối phương, ra sức nịnh hót vì tiền thưởng cuối năm của mình: “Sếp nối tóc dài đẹp trai quá! Đàn ông đích thực phải buộc tóc đuôi ngựa!”
Lương Diệp cười hiền hòa với cậu: “Đưa chìa khóa xe cho ta.”
Bạch Cao Dương vội vàng định đưa cho hắn, ngay sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen tương tự: “Không được cho hắn.”
Bạch Cao Dương ngỡ ngàng nhìn Vương Điền đẩy hành lý ra, sau đó nhìn sang khuôn mặt của Lương Diệp: “Sếp… sếp Vương?! Vậy anh là…”
“Hắn là người yêu của ta – Lương Diệp.” Vương Điều ra hiệu cho cậu đón lấy hành lý, thò tay rút điện thoại của mình khỏi túi Lương Diệp, đen mặt nói: “Ngươi đang sợ mình không lạc nổi sao?”
“Có phải ngươi không tìm được ta đâu.” Lương Diệp khẳng định chắc nịch.
“Chỗ này đông người như vậy…” Nói được nửa chừng, Vương Điền chợt im lặng, khóa gọn ánh mắt u ám vào hắn: “Sao?”
Lương Diệp lắc chiếc đồng hồ trên tay, tiếp theo chỉ vào khuyên tai đang đeo: “Trong chúng đều có thứ các ngươi gọi là máy định vị, ở điện thoại của ngươi cũng có phần theo dõi trực tuyến.”
Vẻ mặt Vương Điền lạnh lùng: “Không thích?”
“Trẫm ở nơi đây lạ nước lạ cái, nào có sức phản kháng.” Lương Diệp thở dài bất đắc dĩ, dằn ánh sáng nơi đáy mắt xuống.
Vương Điền khẽ nhếch môi, nắm lấy tay hắn: “Vậy ngoan ngoãn chấp nhận đi.”
“Trẫm gắn camera vào người ngươi được không?” Lương Diệp lịch sự hỏi ý kiến anh: “Vậy thì trẫm có thể vui hơn chút.”
“… Không.” Vương Điền khốc liệt đáp: “Camera bất tiện lắm.”
Lương Diệp thở dài thất vọng: “Vậy thì cứ để máy định vị đi.”
Vương Điền dắt tay hắn đi được vài bước mới sực định hình, quay mặt nhìn hắn chằm chặp: “Ngươi gài vào ta à?”
Lương Diệp nhoẻn miệng cười vô tội với anh.
Nhà của Vương Điền ở trong nước lớn hơn nhà ở nước ngoài một chút. Lương Diệp nhìn quần thể biệt thự trước mặt: “Chỗ phòng ốc này của ngươi hết?”
“… Không.” Vương Điền dắt hắn tới một căn biệt thự trong số đó: “Từng thuộc về ta hết nhưng giờ đã bán đi phần lớn rồi, ta chỉ còn mấy căn.”
Lương Diệp không hài lòng: “Tiền đi đâu?”
“Đi mua mảnh đất khác.” Vương Điền giải thích ngắn gọn với hắn: “Sau khi kết hôn, một nửa tài sản của ta sẽ được chia cho ngươi.”
“Chậc.” Lương Diệp nhướng mày.
“Có thể nộp thẻ ngân hàng giữ tiền lương.” Vương Điền cân nhắc một lát rồi mở cửa ra: “Có thể không ký thỏa thuận về tài sản tiền hôn nhân. Toàn bộ đều thuộc về ngươi.”
“Vậy mảnh đất phía Đông thành phố kia của ngươi thì sao?” Lương Diệp nhớ lại: “Cũng cho ta luôn?”
“… Mảnh đất kia bị người khác giành mất rồi.” Vương Điền đanh mặt nói.
“Ai giành? Trẫm giết gã giúp ngươi.” Lương Diệp nói năng đầy khí phách.
Vương Điền nhìn hắn cảnh cáo: “Chỗ này của bọn ta là xã hội pháp trị, giết người phạm pháp.”
“Tất nhiên giết người là phạm pháp rồi.” Lương Diệp khó hiểu nhìn anh: “Luật Đại Lương có mấy trăm điều liên quan đến việc giết người.”
“Sau này ta sẽ giải thích từ từ cho ngươi, nhưng tuyệt đối không được giết người.” Vương Điền không yên tâm kéo hắn vào, nghiêm nghị nói: “Tuân thủ pháp luật là yêu cầu cơ bản nhất để sinh tồn trong xã hội này, đồng thời cũng là điều kiện thuận lợi nhất.”
Lương Diệp hơi nghiền ngẫm về câu cuối của anh: “Điều kiện thuận lợi nhất?”
Vương Điền khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
——
“Ham muốn kiểm soát của Vương Điền mạnh quá, em vẫn thấy hơi lo.” Chung Thiên Nhạn ngồi trên sô pha xem những tài liệu liên quan đến thân phận của Lương Diệp. Hiển nhiên, Vương Điền đã thu xếp đâu vào đấy cho hắn. Đó là một thân phận không có bất kỳ tương quan huyết thống nào với anh.
“Gốc gác của Lương Diệp này là một bí ẩn, không có bất cứ mối quan hệ xã hội nào. Hiện giờ toàn bộ đều nằm trong tay Vương Điền…”
Vương Hoài Nam vỗ về mu bàn tay bà: “Em nên tin tưởng con nhiều hơn. Thằng bé có năng lực kiểm soát hành vi của mình và cũng sẽ chịu trách nhiệm trước những gì mình làm ra.”
Chung Thiên Nhạn thở dài: “Không phải em không tin thằng bé. Chẳng lẽ anh không rõ bằng em việc thằng bé là kiểu người thế nào sao?
Luôn khoác lên mình lớp vỏ bọc hiền hòa lương thiện. Những năm qua có sự quản thúc kết hợp chữa trị xoa dịu tâm lý của họ mà vẫn có thể gây ra vô số chuyện vượt sức tưởng tượng. May mà mấy năm gần đây không đi chệch hướng ở đâu.
“Em đang bị thằng bé dọa sợ thôi. Bọn bắt cóc ở nước ngoài ác tới cùng cực. Nó làm vậy cũng chỉ để bảo vệ em. Với lại khi đó tòa cũng tuyên bố nó vô tội rồi.” Vương Hoài Nam xoa bóp vai bà: “Dạo gần đây nó bận rộn công việc, chịu áp lực tâm lý nặng nề quá thôi. Em xem, giờ nó có tình yêu, rèn giũa thêm một thời gian là sẽ không gặp vấn đề gì lớn nữa.”
Chung Thiên Nhạn khẽ gật đầu.
Thế nhưng ký ức về vụ án bắt cóc xảy ra tại nước ngoài năm đó vẫn hiện lên trong đầu bà. Vương Điền thản nhiên chém phăng cánh tay bọn bắt cóc ngay trước mặt bà, ung dung tách xương ra. Thiếu niên mặt đẫm máu cầm xương đưa cho bà, nở một nụ cười vừa ngây ngô, vừa vô tội với bà.
[Mẹ ơi, cho mẹ.]
Bà chưa từng nói với ai rằng khi ấy Vương Điền vốn không định chém đứt tay, bà mà không gọi một tiếng thì…
Những chuyện kiểu này đã lộ manh mối từ thuở Vương Điền còn tấm bé. Trời mới biết mong ước lớn nhất của bà chính là hy vọng con trai mình có thể làm một người biết tuân thủ pháp luật. May mà theo sự tăng dần về tuổi tác, Vương Điền cũng ngày một “bình thường” hơn… hay nói là thằng bé đã rất nỗ lực thể hiện ra mọi dáng vẻ họ trông chờ.
Bà khó lòng tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải là người thế nào mới chịu đựng nổi những ham muốn kiểm soát và cách thể hiện tình cảm méo mó ấy của Vương Điền.
“Mong là vậy.”
——
Trong phòng riêng được trang hoàng tinh xảo của nhà hàng. Dư Tắc Thiên thấy người tiến vào thì cười rạng rỡ tới đón, bắt tay với hắn: “Chào sếp Vương! Đã lâu không gặp!”
Lương Diệp cười bắt tay với ông ta, nhìn thoáng qua bụng bia của đối phương với ánh mắt hơi chê bai: “Chào sếp Dư, đã lâu không gặp.”
Qua ba lượt rượu, cuối cùng Dư Tắc Thiên cũng đề cập tới chủ đề chính: “… Sếp xem tôi làm chuyện gì kìa. Sếp chính là người đứng ra tổ chức buổi đấu giá kia, tôi còn mượn hoa hiến Phật tới tận chính chủ. Có điều tôi vẫn phải công nhận là khúc xương sếp sưu tầm ấy đẹp quá mà… Ôi chao, lúc đó tôi liếc phát đã nhắm được nó… Nhưng sao sếp nỡ lấy nó ra đem bán đấu giá vậy?”
Mặc dù hôm ấy, ông ta đấu giá khúc xương về vốn không định làm quà mà muốn rèn luyện sở thích trước, để về còn có đôi ba tiếng nói chung với loại biến thái như Vương Điền. Tuy nhiên, sau một thời gian dài giữ nó về, luôn có người theo dõi điều tra ông ta, làm gì cũng không suôn sẻ, bấy giờ, ông ta mới nảy sinh ý định phủi bỏ. Khúc xương ở tại chỗ ông ta gần một năm trời, ông ta mới tìm được cơ hội tặng cho Vương Điền.
Lương Diệp nhìn Dư Tắc Thiên ngồi đối diện: “Thế nên ý của ngươi là, năm ngoái ta đã đặt khúc xương này vào buổi đấu giá, chờ ai đó tới đấu về?”
“Dạ?” Dư Tắc Thiên bị hắn hỏi cho ngơ ra: “À? Đúng… ạ.”
Lương Diệp ung dung gõ ngón trỏ xuống mặt bàn.
Một năm trước, Vương Điền hôn mê, mơ thấy giấc mơ mình là “Lương Diệp”, sau đó không biết đã sử dụng cách nào để tìm ra khúc xương cổ kia của mình, đặt nó vào buổi đấu giá, còn cho người truy lùng danh tính người mua… Mỗi tội về sau uống nhiều thuốc quá nên quên mất. Một năm sau, Dư Tắc Thiên lấy khúc xương làm quà tặng Vương Điền, Vương Điền đã mượn khúc xương này để quay về Bắc Lương.
Là quên mất thật ư? Hay bởi hắn phát hiện trong thế giới này vốn không hề có đối tượng hắn muốn trả thù?
Tuy nhiên, chắc chắn một điều rằng trước đây Vương Điền biết rõ xuất xứ của khúc xương này.
**
Xe dừng trước biệt thự.
Lương Diệp mở cửa ra, gọi: “Trẫm về rồi Vương Điền.”
Không ai đáp lời.
Lương Diệp lấy điện thoại, định vị hiển thị Vương Điền vẫn đang ở trong căn biệt thự này, chấm đỏ ấy còn chẳng hề di động.
Thế nhưng hắn tìm khắp các phòng trong biệt thự, thậm chí khớp vị trí với chấm đỏ ấy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Vương Điền đâu.
“Vương Điền!” Lương Diệp hơi hoảng, khẽ nhíu mày gọi tên anh: “Vương Điền!!”
Điện thoại rung lên đúng lúc này, hắn dán mắt vào cái tên “Vương Điền” trên đó, nhấn nghe.
“Tầng hầm.” Giọng nói hơi khác lạ của Vương Điền vang ra từ điện thoại.
Lương Diệp chưa kịp hỏi vị trí tầng hầm, Vương Điền đã cúp máy.
Hắn nhìn chằm chằm chấm đỏ trên điện thoại hồi lâu, mới đi xuống phòng kho tại tầng một.
Vài phút sau, Lương Diệp nhìn hành lang u ám quái gở trước mặt và đủ loại động vật sống động như thật được treo trên tường, hơi ngạc nhiên “chậc” một tiếng.
Dù sao thì trong ấn tượng của hắn, tuy Vương Điền gian xảo thông minh nhưng luôn đem đến cho hắn cảm giác rất đứng đắn và thiện lương. Kể cả khi đã tìm về ký ức kiếp trước thì anh cũng chỉ giống Lương Diệp thêm chút mà thôi. Lương Diệp chẳng những không thấy ghét mà còn vui vì điều này. Bởi nó khiến mối liên hệ giữa họ trở nên khăng khít hơn, đồng thời khơi gợi sự kích thích mới. Hắn rất tận hưởng quá trình khai quật ra từng chút bóng dáng của bản thân từ Vương Điền, dẫu cho Vương Điền luôn cố tình lảng tránh.
Hắn quan tâm tới những điều Vương Điền không làm rõ nhưng sự quan tâm ấy khá ít ỏi, lần nào thử cũng đạp chuẩn vào dây thần kinh của Vương Điền… Hắn nhất quyết muốn xua tan khói mù kiếp trước quanh thân Vương Điền. Những khổ đau và uất ức của Vương Điền kiểu gì cũng phải bị hắn đạp dưới chân, sau đó để Vương Điền chỉ nhớ được việc thích Lương Diệp của hiện tại.
Cộp… cộp…. cộp…
Tiếng giày da giẫm lên sàn nhà vang vọng tại hành lang quạnh vắng.
Kẽo kẹt.
Cửa chống trộm dày nặng trịch được người ngoài kéo ra, để lộ những của báu mà chủ tầng hầm này nâng niu đã nhiều năm.
Vô số khúc xương trắng lóe ánh sáng lạnh trong tủ trưng bày. Lương Diệp hơi khựng bước, quét mắt qua chỗ xương lặt vặt này, khóa chuẩn vị trí của Vương Điền.
Trước một bức tường gương, người vận âu phục, chân xỏ giày da đang ngồi uể oải dưới đất. Áo vest bị quăng sang bên cạnh, trên sàn nhà là mấy chai rượu rỗng lăn lóc, chiếc áo sơ mi bị giật ra vài chiếc cúc trong lúc nóng nảy, quần tây phẳng phiu theo động tác co gối bị ép ra nhiều nếp gấp. Hàng loạt cái bóng hắt xuống dưới ánh đèn trắng toát.
Vương Điền buông lơi hai cánh tay tại đầu gối, ngửa đầu tựa vào mặt gương lạnh lẽo, thản nhiên ngước mặt, đón lấy ánh nhìn của Lương Diệp, răng nanh thong dong nhay đầu điếu thuốc lá, hà hơi ra một làn khói trắng rồi nở nụ cười lạnh căm với hắn.
“Dư Tắc Thiên thì biết cái đếch gì, sao không hỏi thẳng ta luôn đi?”