Ôm Trăng Sáng - Quy Hồng Lạc Tuyết - Chương 195 - Thích thú
…………………………………………………..
Việc không thể sống trong cung điện khiến Lương Diệp vô cùng tiếc nuối. Tuy nhiên, độ thích thú của hắn với Vương Điền đã vượt xa xã hội hiện đại quái lạ này. Chẳng mấy, hắn đã quẳng chuyện đó ra sau.
Vào lần thứ ba Vương Điền cảnh cáo Lương Diệp không được xoay dao lúc ăn cơm, hắn dứt khoát xoay một đường dao đẹp đẽ, đĩa thức ăn biến thành cánh hoa trang trí, bị gọt rơi tan tác thê thảm xuống khăn trải bàn.
Vì chăm lo cho khẩu vị của người cổ đại mới tới, Vương Điền đã chu đáo gọi đồ ăn Trung Hoa, lại không chịu nổi trước lòng hiếu kỳ hừng hực của Lương Diệp. Hắn thấy người bàn bên ăn đồ Tây, cũng oai phong yêu cầu Vương Điền mua món giống vậy. Khi đồ ăn được bưng lên, hắn mới nếm vài miếng đã chun mũi, hăng hái biểu diễn chiêu xoay dao cho Vương Điền xem.
“…” Vương Điền đành kiên nhẫn chọn ra mấy suất ăn nhạt, cẩn thận xắt bò bít tết cho Lương Diệp rồi đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt hắn, sau đó bưng cái ly mà hắn vừa rót ngập rượu vang đỏ đi: “Ăn.”
Lương Diệp tạm hài lòng, cuối cùng cũng chịu hạ thấp địa vị dùng bữa.
Lương Diệp ăn khá nhanh nhưng tướng ăn lại rất tao nhã. Vương Điền ngắm hắn dùng bữa với thái độ rất tận hưởng, cực kỳ thích cơ hàm banh ra khi hắn nhai, yết hầu động đậy khi hắn nuốt và cả biểu cảm lăn tăn khi hắn vừa chê ghét vừa không muốn lãng phí thức ăn.
Đẹp nhất là đôi môi.
Vương Điền uống một hớp rượu, nhìn đĩa thức ăn đã được hắn giải quyết sạch sẽ: “No chưa?”
“Chưa.” Lương Diệp khẽ hếch cằm với anh, ra hiệu cho anh tiếp tục “hầu hạ” mình.
Vương Điền làm lụng không biết mệt, vừa uống rượu, vừa tao nhã xắt thịt, tiếp đấy xem Lương Diệp cầm nĩa xiên một lần ba miếng liền, ăn đến hăng say.
Lương Diệp vẫn chưa quen với quần tây hơi mỏng ở đây, cặp chân dài ngang ngược banh ra dưới bàn ăn, cọ vào cổ chân Vương Điền hồi lâu, thấy người ta không phản hồi mình thì hai đùi bỗng nhiên khép lại, kẹp đầu gối Vương Điền ở giữa.
Vương Điền buông dao ăn, ngước mắt nhìn hắn.
“Chưa ăn miếng nào cả.” Lương Diệp híp mắt, cầm dao ăn gõ lên ly thủy tinh đã vơi quá nửa: “Uống thứ rượu trái cây này no được sao?”
“Không đói.” Vương Điền mỉm cười, ánh mắt khóa tại người hắn, tựa hồ đang thưởng thức một bàn tiệc lớn đầy đủ sắc hương.
Lương Diệp khẽ nhíu mày, càn quét sạch sẽ nguyên bàn đồ ăn, tiện thể uống cạn nửa ly rượu vang đỏ còn lại của Vương Điền.
Trước khi lên xe, Lương Diệp quan sát chiếc ô tô hình thù kỳ lạ một lúc lâu, ngờ vực một thoáng ngồi vào ghế sau theo Vương Điền. Khoảnh khắc xe khởi động, tấm lưng Lương Diệp bỗng căng ra, vươn một tay ôm Vương Điền vào lòng.
Vương Điền dựa lên ngực hắn cười. Mới sáng ra đã để bụng rỗng uống rượu vang đỏ, anh hơi buồn nôn. Lương Diệp vừa ôm anh, vừa nghiên cứu cách mở cửa sổ xe. Gió lạnh lùa vào lập tức khơi dậy men say.
Anh giữ lấy bàn tay chộn rộn định mở cửa xe của Lương Diệp, nói khẽ: “Lúc xe chạy không mở được.”
Lương Diệp đành từ bỏ trong tiếc nuối, vươn tay nâng khuôn mặt nong nóng của anh lên, ghé tới hôn khóe môi anh: “Vì sao không đói?”
Vương Điền khép hờ mắt, vùi đầu lên cổ hắn vờ say, bàn tay lại táy máy gạt áo sơ mi của hắn ra, sờ xuống mạn eo hắn, vuốt ve hồi lâu mới thoải mái thở than một tiếng: “Ừ.”
Lương Diệp nhướng mày, mặc cho anh dính lấy mình. Trước đây, mỗi lần chứng trầm cảm tái phát, Vương Điền luôn chán ăn và bám hắn đến lạ, tuy nhiên ít nhất thì vẫn ăn. Hai người quần nhau lâu vậy, hắn sắp đói đến mờ mắt rồi mà Vương Điền lại chẳng ăn miếng nào.
Thêm vào đó, đôi khi Vương Điền còn nhìn hắn với ánh mắt như thể đói đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thú vị cực kỳ.
Tia sáng phấn khích lóe lên trong mắt Lương Diệp. Hắn quan sát cơ thể mình hồi lâu, tiếp đó vén tay áo chìa cẳng tay mình tới bên miệng Vương Điền, hào hứng nói: “Ngươi muốn nếm thử không?”
“…” Vương Điền cảm nhận được làn da ấm áp bên môi, mất kiểm soát nuốt nước bọt vài lần, phải tiêu hao gần hết sự tự chủ mới nhấc được tay ấn móng vuốt của Lương Diệp về, cười khẽ: “Thần kinh.”
Lương Diệp hơi thất vọng nhướng mày. Sau đó, hắn thấy Vương Điền cầm cổ tay mình kề bên môi, đặt lên đó nụ hôn vừa dịu dàng, vừa chậm rãi.
Xúc cảm ướt mềm từ môi lưỡi khiến da đầu Lương Diệp hơi tê dại. Biểu cảm say đắm của Vương Điền làm cho hắn vừa hài lòng, vừa không hài lòng. Vì vậy, hắn rất thấu hiểu, nâng mặt Vương Điền lên, để đôi môi mình nhận lấy nhiệm vụ của cổ tay.
Khi xe dừng, Lương Diệp đã sắp bị mùi rượu ngòn ngọt từ chỗ Vương Điền hun say. Hắn dựa lên cửa kính xe, hơi lơ đễnh hôn tai Vương Điền: “Xe dừng rồi đúng không Vương Điền?”
Tài xế trước tấm ngăn rất hiểu ý, không đáp.
“Ừ.” Vương Điền dựa vào lòng hắn thở hắt một hơi, vừa khó chịu, vừa bực bội gặm ướt cổ áo Lương Diệp, ép bản thân bình tĩnh lại: “… Đi thôi.”
Căn biệt thự này không lớn. Nó được Vương Điền mua làm chỗ ở tạm thời lúc đi leo núi. Vừa xuống xe, gió lạnh đã lùa khắp cổ Vương Điền, lớp mồ hôi mỏng vừa quậy ra trên xe lập tức lạnh thấu xương.
Trái lại, Lương Diệp có vẻ chẳng sao cả, thậm chí chê áo khoác vừa dày vừa nóng, đem khoác cho anh. Hắn híp mắt quan sát căn nhà nhỏ ba tầng trước mặt, ngờ vực ngoái đầu nhìn Vương Điền: “Có phải công ty của ngươi phá sản rồi không vậy?”
Coi bộ Hoàng đế Bệ hạ thấy cái nhà tồi tàn bé tí tẹo này bủn xỉn quá thể, thành thạo mượn dùng luôn từ mới vừa học được tại điện thoại, thể hiện sự cảm thông của mình, chẳng lịch sự chút nào.
“… Không phải.” Vương Điền thoáng bị hắn chặn họng, đi sát cạnh hắn về phía căn nhà: “Nuôi ngươi không thành vấn đề, vào thôi.”
Vẻ mặt Lương Diệp hơi áp lực: “Vậy chừng nào cung điện của trẫm được xây xong?”
Vương Điền thảng thốt quay mặt nhìn hắn: “Lúc quái nào ta đồng ý sẽ xây cung điện cho ngươi?”
“Đây không phải việc ngươi cần làm hay sao?” Lương Diệp còn ngỡ ngàng hơn cả anh: “Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm sống với ngươi cả đời tại cái nhà nhỏ tồi tàn này?”
Vương Điền nhìn thoáng qua biệt thự vài chục triệu tệ, sau đó nhìn vẻ mặt như lẽ đương nhiên của Lương Diệp, nghiến răng: “Vậy ngươi cứ chờ đi.”
Lương Diệp lạnh lùng “Hừ” một tiếng, chắp tay sau lưng đi vào nhà. Nhìn không gian đơn điệu với tông màu chủ đạo chỉ có đen – trắng – xám, hắn một lần nữa chê bai, lại nhân lúc Vương Điền đi tắm, tuần tra một lượt lãnh địa của mình, cuối cùng cũng tìm ra ưu điểm làm mình hài lòng trong căn nhà này.
“Giường rất lớn.” Lương Diệp khoanh tay dựa lên cửa phòng tắm, ánh mắt lướt qua bồn tắm mát xa rộng rãi: “Bể tắm cũng chắp vá dùng được.”
Vương Điền đang soi gương lau tóc, nghe vậy thì híp mắt, cười “hừ” một tiếng: “Xem cái tiền đồ kìa.”
Hơi sương trong phòng tắm khá dày, Lương Diệp không muốn giẫm lên gạch men sứ sũng nước, tiếp tục tựa lên cửa quan sát Vương Điền, tiện lời hỏi: “Sao cái gương này lớn thế?”
Chiếm trọn một mặt tường, trông hơi quái.
Tóc mái ướt sũng rủ xuống trước mắt Vương Điền, khiến người ta không nhìn rõ vẻ tối tăm nặng nề sâu trong mắt anh. Anh thong dong nhếch môi: “Không lớn chút chút thì sao có thể thấy rõ ngươi?”
Lương Diệp đụng độ ánh mắt của Vương Điền trong gương.
Lạnh lẽo, âm u, hung hiểm, cuồng nhiệt, méo mó.
“Biết lúc nhớ ngươi, ta làm gì không?” Vương Điền nhấc tay lên, vuốt ve khuôn mặt giống hệt Lương Diệp của mình trong gương một cách mập mờ, sau đó dịu dàng hôn bản thân trước ánh nhìn nghiền ngẫm xen lẫn thắc mắc của Lương Diệp.
Lương Diệp nhìn chằm chặp hành động của anh, nhịp thở bỗng tắc nghẽn.
Vương Điền nhẹ nhàng ngoảnh đầu sang, nở một nụ cười tươi khiêu khích với hắn: “Vậy đấy, coi ta trong gương là ngươi.”
Lương Diệp sa sầm mặt, xốc thẳng lại vai lưng chùng xuống.
“… Nhưng gương lạnh lẽo quá, thiếu tính chân thực.” Vương Điền vươn tay xoa môi mình rồi thong thả rờ tay xuống, thản nhiên tự bóp lấy cổ mình, hơi siết lại, cười ngạo mạn với Lương Diệp trong gương: “Vậy mới tạm có thể…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị Lương Diệp đè trước chiếc gương lạnh buốt.
Mặt gương phản chiếu hai khuôn mặt giống nhau như đúc. Trong sự quái dị, vẻ khăng khít, mập mờ và hơi thở nguy hiểm chuyển động tại màn hơi nước.
“Ngươi là của trẫm.” Lương Diệp nắm lấy cổ tay của bàn tay đang tự bóp cổ mình của Vương Điền, nhìn chằm chằm vào cặp mắt thuộc về Vương Điền trong gương: “Không phải ngươi.”
Chân mày Vương Điền khẽ động đậy: “Vậy còn ngươi?”
“Trẫm mới là ngươi.” Lương Diệp ngông nghênh khóa tay kia của anh tại cổ mình, cười dữ tợn: “Lần sau còn dám tự hôn mình trước mặt trẫm nữa là trẫm sẽ giết ngươi đấy.”
Vương Điền không khỏi bật cười: “Thần kinh.”
Lương Diệp cúi đầu cắn gáy anh. Eo lưng Vương Điền lập tức căng ra cảnh giác, nét tàn độc trồi lên nơi đáy mắt, khí thế chết chóc chợt lóe qua.
Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh qua gương với thái độ vừa kiêu ngạo, vừa khiêu khích: “Đi ăn.”
“Không đói.” Bàn tay bóp cổ hắn của Vương Điền dần siết lại: “Nhả ra.”
Nghe vậy, Lương Diệp khó chịu cắn mạnh thêm nhát nữa. Ngửi thấy mùi hương hải đường tại cần cổ anh, nhịp thở của hắn chợt chững lại, bứt rứt nhả ra, tiếp theo cúi đầu cạ chóp mũi lên dấu răng ửng đỏ để lấy lòng, bí bách hỏi: “Trong nhà có gạo không?”
“Có.” Vương Điền véo yết hầu hắn, ngừng một lát rồi choàng tay qua cổ Lương Diệp, ấn đầu hắn lên vai mình: “Làm gì?”
Lương Diệp hít sâu một hơi, vất vả cưỡng lại sự quyến rũ, luồn tay bế ngang anh lên, dứt khoát đi ra khỏi phòng tắm.
Vương Điền xoa bóp tai hắn bày tỏ thái độ, hầm hầm nói: “Lương Tử Dục, thả ta xuống.”
Lương Diệp đặt anh lên bàn ăn, nhíu mày nói: “Trẫm phải nấu cháo cho ngươi, nhưng mà ngươi dạy trẫm đốt lửa cái đã.”
“…” Vương Điền lặng thinh một chốc, vẫn không nhịn nổi mà chửi tục một câu.
**
Nửa tiếng sau, Vương Điền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cháo, ngoảnh mặt nhìn Lương Diệp đang mặc tạp dề: “Mẹ nó nữa, ngươi có thể thể hiện chút dáng dấp của một Hoàng đế không hả?”
“Chỗ này của các ngươi không có Hoàng đế, trẫm không cần phải làm Hoàng đế.” Lương Diệp coi tạp dề thành vạt áo, vén nó lên, ngồi xuống cạnh Vương Điền, múc một thìa cháo đặt bên môi thổi qua rồi đưa tới bên môi Vương Điền, ra lệnh: “Ăn.”
Vương Điền không hề thấy thèm ăn, tuy nhiên xét thấy đây là đồ Lương Diệp nấu nên anh mới miễn cưỡng hé miệng ra.
Lương Diệp không quản ngại vất vả đút cho anh hơn nửa chén cháo, kế đó nhìn anh uống một cốc nước ấm xong, mới nhẹ nhàng thở phào.
Trước đây, Vương Điền vốn đã rất khó nuôi rồi, lúc trong cơn trầm cảm, phải vừa lừa gạt, vừa dụ dỗ đút thuốc mới có thể khiến hắn chịu ăn chịu ngủ. Bây giờ lại càng khó nuôi hơn, chẳng những không chịu ăn, không chịu ngủ mà còn muốn túm theo hắn sa vào tình dục bất kể đêm ngày.
Mặc dù Lương Diệp rất sẵn lòng phối hợp nhưng hắn sợ Vương Điền cứ đày đọa bản thân vậy mãi thì cơ thể sẽ sụp đổ.
Trước đây hắn chẳng thèm quan tâm đến những điều này. Tuy nhiên, hắn đã mất đi Vương Điền một lần rồi, vất vả lắm mới tìm được người ta, hắn phải chăm sóc người ta cẩn thận.
Vần vò nguyên buổi ban ngày, cuối cùng Vương Điền cũng chịu ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng hắn ngủ, quầng thâm mắt khiến mặt anh trông càng tái hơn, cơ thể cũng gầy rộc đi.
Lương Diệp hung hăng nhìn anh, nhìn đến đau nhói viền mắt. Hắn rủ hàng mi, dịu dàng vuốt ve lồng ngực vẹn nguyên của Vương Điền, sau đó mới thận trọng ôm người ấy vào lòng, cẩn thận lắng nghe từng nhịp thở và từng nhịp tim vững vàng của anh.
Vương Điền còn sống.
Biết ăn, biết uống, biết nói, biết giận.
Chứ không phải một chiếc long bào rách tung tóe nhuốm đầy máu.
Điện thoại cạnh gối đầu chợt rung nhè nhẹ. Lương Diệp nhanh tay nhanh mắt cầm lên chuyển về chế độ yên lặng. Hắn nhíu mày nhìn những con chữ bé nhỏ thiếu tay thiếu chân kia, mở khóa vân tay.
Là một tin nhắn.
Dư Tắc Thiên: Thật sự ngại quá chủ tịch Vương. Sếp xem tôi làm ra chuyện gì này. Nếu biết trước rằng buổi đấu giá ấy do sếp tổ chức thì sao tôi lại mắt mù lấy đồ sưu tầm của sếp. Sếp là người rộng lượng, mong sếp chớ trách tôi. Tới đây sếp có rảnh hôm nào không, tôi đích thân tới gặp nhận lỗi với sếp.
Đi kèm vài bức ảnh liền. Toàn bộ đều là những khúc xương trắng ởn đủ kích cỡ nằm trên vải nhung đen, trông lạnh lẽo u ám lạ thường.
Dư Tắc Thiên: Sếp có ưng cái nào không ạ?
“…” Lương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua Vương Điền đang ngủ ngon lành, không kìm lòng được hôn lên làn tóc của anh, tiếp theo sa sầm mặt nhìn vào mấy bức ảnh trong điện thoại.
Vương Điền chẳng thích xương cốt tẹo nào, trước đây mình hăng hái đưa cho mà hắn cũng không thèm. Tên họ Dư này còn dám lấy ảnh ra dọa hắn.
Chán sống.
Hắn kéo sát Vương Điền vào lòng mình, tìm một tư thế thoải mái, vừa ôm anh, vừa bắt đầu nghiên cứu cách nhắn tin phản hồi.