Ôm Trăng Sáng - Quy Hồng Lạc Tuyết - Chương 194 - Hẹp hòi
…………………………………………………..
Hai ngày rối ren và hoang đường qua đi. Cuối cùng Vương Điền cũng thấy được vầng dương sáng sớm.
Lương Diệp đang làm ổ trên giường bệnh ngủ ngon lành, mái tóc dài xõa tung trên gối đầu, cổ vai chi chít dấu hôn và dấu răng đỏ tím, một chiếc chân dài còn đang kiêu ngạo gác lên bụng anh, vết bầm tại bắp đùi trông hơi đáng sợ. Cánh tay hắn siết chặt eo anh, có lẽ phát hiện anh tỉnh rồi nên bờ mi đen nhánh ướt át khẽ rung rinh, sau đó, hắn tiếp tục vùi đầu bên cổ anh ngủ.
Vương Điền thầm cười khẽ. Cảm giác chân thực khi gặp lại Lương Diệp tựa bờ cát dần hiển lộ sau khi thủy triều rút, ẩm ướt và no đủ, khiến tâm trạng của anh nhảy nhót thong thả mà thật vững vàng.
Anh vươn tay sờ lên gương mặt ấm áp của Lương Diệp, ghé tới hôn lên trán hắn, khẽ gọi: “Tử Dục… Lương Tử Dục… Lương Diệp.”
Lương Diệp khẽ chau mày, lẩm bẩm vài tiếng rồi kéo anh vào lòng ôm, lười biếng cắn xương quai xanh của anh một phát, nhịp thở dần đều đặn.
“Lương Diệp.” Vương Điền gãi tóc hắn, yêu thích không nỡ buông tay, bàn tay thong thả rờ xuống từ gáy hắn, hòng đánh thức người ta: “Lương Diệp… dậy nào.”
“Ừm…” Lương Diệp thiếu kiên nhẫn “hừ” một tiếng, nhấc tay bịt miệng anh.
“Không được ngủ.” Vương Điền cúi đầu ngậm lấy tóc của hắn nhay vài bận, tiếp theo hôn lên chóp mũi hắn: “Ta không ngủ được.”
Lương Diệp chun mũi, mệt nhoài ngáp một cái rồi mở mắt, ngái ngủ nhìn anh, khó chịu ra mặt: “Trẫm chưa ngủ đủ, ngủ tiếp với trẫm.”
“Đừng ngủ.” Vương Điền thong dong mơn trởn là da ấm áp của hắn, nói nhỏ: “Xuống dưới ăn sáng, hai hôm nay mệt quá rồi.”
“Ờm, trẫm khỏe lắm.” Lương Diệp khinh thường cười giễu, nhắm mắt lại nói: “Sức như rồng hổ, thêm hai hôm nữa cũng không vấn đề gì.”
Vương Điền ôm hắn nở nụ cười, đặt từng nụ hôn lên tai hắn, cất giọng khàn khàn: “Dậy, không ngủ nữa, Tử Dục, dậy thôi.”
Lương Diệp bị anh hôn ngứa ngáy cả tai, quay mặt đi day mạnh tai mình, hằm hè nói: “Trẫm thấy ngươi càng ngày càng xấc láo rồi.”
Vương Điền cắn lên phần thịt mềm tại vành tai hắn, răng nanh tỉ mẩn cạ nhay: “Không được ngủ.”
Lương Diệp cứ thế ôm lấy eo anh, đỡ anh ngồi dậy, xoa mạnh tấm lưng hắn theo phản xạ: “Chứng trầm cảm của ngươi lại tái phát à?”
“Ngươi đoán xem?” Vương Điền nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt kia chẳng khác chi muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Đại phu… bác sĩ ở chỗ này của các ngươi thế nào?” Năng lực học tập của Lương Diệp rất mạnh. Hắn nhíu mày nghĩ ngợi: “Ta nghe nói mẹ ngươi đã hẹn chuyên gia tâm lý chữa chứng trầm cảm… chứng lo âu cho ngươi? Bóc tách nhân cách gì đó?”
“Ừ.” Vương Điền chẳng thích thú mấy với bác sĩ chữa trị, xuống giường mặc đồ rồi ngoái đầu lại nói với Lương Diệp: “Có ngươi ở bên là ta ổn rồi.”
Lương Diệp liếc qua những vết tích dấu răng chồng chéo trên lưng anh, ngả ngớn “Chậc” một tiếng.
Vương Điền chưa cả đóng cúc áo, cứ thế để phanh áo sơ mi quay người lại, chống hai cánh tay ở hai bên người Lương Diệp, trao đổi một nụ hôn mạnh bạo chớp nhoáng với hắn.
“Đừng dán mắt vào ta mãi.” Đường nhìn của Vương Điền lăn tăn từ bờ môi đến đôi mắt hắn. Sau đó, anh quay lưng đi, mặc đồ tiếp như chưa gì xảy ra.
Lương Diệp liếm láp đôi môi đang đau, híp mắt nhìn kỹ anh: “Trước đây ngươi không cảm nhận được cái nhìn của trẫm.”
“Nhớ ngươi.” Vương Điền đóng xong cúc áo sơ mi trên cùng, che đi những dấu vết mập mờ rậm rạp khắp người, hỏi hắn mà không cần ngoái lại: “Mặc đồ của ta nhé?”
Lương Diệp vươn tay giữ lấy đai lưng của anh, kéo anh tới ven giường: “Ngươi vẫn chưa nói cho trẫm biết rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì.”
Vương Điền rủ hàng mi nhìn hắn, cất giọng hơi ngượng ngập: “Đơn giản chỉ là những chuyện lộn xộn của kiếp trước, gần giống quá khứ của ngươi, không có gì đáng nói.”
“Tài nói dối của ngươi càng ngày càng tinh vi.” Lương Diệp vươn tay chọc hõm eo anh, nhếch môi nhìn vào mắt Vương Điền: “Bây giờ trẫm nên gọi ngươi là Vương Điền… hay Lương Diệp đây?”
Nhịp thở của Vương Điền chợt chững lại, tay vịn vai Lương Diệp, chầm chậm cúi xuống, nở một nụ cười tối tăm lạnh giá với hắn: “Ngươi thấy sao?”
Lương Diệp cười toét miệng với anh, nói với chất giọng u ám: “Dù sao cũng thuộc về trẫm hết, ngươi đừng hòng bỏ rơi trẫm lần nữa.”
Vương Điền nhìn xuống hắn chăm chú: “Ngươi muốn biết điều gì?”
Lương Diệp khẽ nhíu mày, vòng tay qua gáy anh, chọt má anh, tỏ thái độ không hài lòng: “Trẫm muốn Vương Điền nguyên bản.”
“Đúng là ta.” Vương Điền hôn lên khóe môi hắn, cười vừa dịu dàng, vừa dối trá: “Dù ta không phải đi chăng nữa, ngươi vẫn từ bỏ được chứ?”
“Đồ lừa đảo.” Lương Diệp há miệng chực cắn bụng anh, bị Vương Điền vươn tay bóp cằm ép ngẩng đầu.
“Nói đi, muốn biết gì.” Vương Điền sờ cảm nhận xương cổ cứng rắn của hắn sau lớp da thịt.
Lương Diệp đè nặng đầu lên tay anh, nhe răng với anh: “Ngươi nghĩ mọi cách quay về Bắc Lương là để giúp trẫm hay thay thế trẫm?”
“Sao ngươi biết ta muốn quay về?” Vương Điền nhanh nhạy híp mắt.
“Trẫm thông minh, đoán được.” Lương Diệp đắc chí.
Mặt mày Vương Điền hơi sa sầm: “Ta nói là ta muốn giúp ngươi thì ngươi sẽ tin sao?”
Lương Diệp cười khẩy một tiếng.
Dĩ nhiên là không.
“Đúng vậy, đáng lý ta phải giải quyết đồ ngu nhà ngươi trước.” Vương Điền giận dữ bẹo mặt hắn: “Tiếc rằng ta nuốt nhiều thuốc an thần quá nên quên sạch bách mọi chuyện trong giấc mơ đầu tiên, để ngươi may mắn giữ được một mạng.”
“Ha.” Lương Diệp cười lạnh lùng: “Ngươi có nhớ cũng chưa chắc đã lấy được tính mạng trẫm.”
“Ta đã dám quay về thì ắt sẽ có cách lấy mạng ngươi.” Nói xong, Vương Điền lập tức thay đổi chủ đề: “May mà quên mất.”
Lương Diệp kiêu ngạo nhướng mày: “Ngươi mà không trông giống trẫm, miễn cưỡng lọt vào mắt trẫm thì chỉ với ngón võ mèo quào kia của ngươi, trẫm có thể giết ngươi ngay từ đầu luôn rồi. Với lại, ngươi mà tài giỏi tới vậy thì đã không…”
Nói được nửa chừng, hắn chợt phát hiện mình lỡ lời, im lặng hồi lâu mới nhíu mày nhìn Vương Điền, nói máy móc: “Ý ta không phải vậy.”
“Cũng không sai. Nếu ta giỏi thật thì đã không rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tim, ngũ mã phanh thây.” Vương Điền nở một nụ cười cực kỳ hờ hững với hắn: “Đến tận bây giờ, ta vẫn nhớ rõ cảm giác lúc bị Văn Hạc Thâm lấy đi đốt xương trên gáy. Xé sống da thịt, cắt lìa gân cốt, đau muốn chết đi nhưng lại chẳng thể làm gì…”
“Vương Điền.” Lương Diệp run lên, thình lình nắm lấy cổ tay anh, đứng thẳng lại: “Đừng nói nữa.”
Vương Điền rủ hàng mi nhìn hắn chăm chú, nụ cười kia vừa như vui thích, vừa như tự giễu. Anh dịu giọng khoan thai nói: “Không nói thì sao ngươi cảm nhận được. Đôi lúc ta ghen tỵ với ngươi chết đi được. Dựa vào đâu ngươi lại may mắn đến vậy, không phải trải qua những chuyện ta từng trải.”
Anh áp bàn tay lên gáy Lương Diệp, nhìn sâu vào đôi mắt hơi ửng đỏ của hắn, cười nói: “Lương Tử Dục, ngươi đang xót thương ta sao?”
Lương Diệp nắm chặt cổ tay anh, bứt rứt nhìn anh rất lâu, mới cất lời: “Không đâu.”
Vương Điền cười khẽ một tiếng: “Ta thích dáng vẻ vô tư lự này của ngươi đấy, cứ giữ phong độ nhé.”
“Chính ngươi không đủ năng lực, sao lại đổ lên đầu trẫm?” Lương Diệp hung dữ nói: “Đồ vô tích sự.”
“Vô tích sự cũng giúp ngươi ngồi vững được tại ngai Hoàng đế.” Vương Diệp bẹo má hắn: “May mà ngươi có xíu lương tâm. Nếu để ta chứng kiến ngươi lãng quên ta rồi lên làm Hoàng đế yên ổn vài chục năm thì sớm muộn gì ta cũng ghen tỵ đến phát điên.”
Lương Diệp bị bẹo đến nỗi mặt biến dạng, ngắc ngứ nói: “Lòng dạ hẹp hòi.”
“Đủ bỏ ngươi vào là tốt rồi.” Vương Điền cười “Hừ” một tiếng, kéo hắn rời giường, mặc đồ giúp hắn.
Mặc đồ xong, Lương Diệp mới luận ra ý nghĩa câu vừa rồi của anh, khiếp sợ quay mặt lườm anh: “Đầu óc ngươi không thể sạch sẽ chút sao Vương Điền?”
“Ngoài ngươi ra thì cái đếch nào cũng bẩn thỉu.” Vương Điền khiêm tốn vỗ eo hắn: “Ngươi nên hiểu rõ tính tình của chính mình.”
Lương Diệp nghiêm nghị nói: “Trẫm không bẩn bằng ngươi.”
“Ta sẽ dạy cho ngươi kỹ lưỡng.” Vương Điền cười xấu xa: “Mặc dù ta không thông minh, không tài giỏi, không may mắn bằng ngươi… nhưng ta có thể vấy bẩn ngươi thành như ta, Bệ hạ à.”
“Hồi làm Hoàng đế, chắc chắn ngươi hư hỏng hơn trẫm nhiều.” Lương Diệp tò mò nhìn anh bấm thang máy, không quên nhận xét về anh.
“Dĩ nhiên rồi.” Vương Điền nắm tay hắn, vào trong thang máy cùng hắn: “Thụy hào của ta là Lệ.”
*Lệ 戾: tàn độc
Bàn tay đang nắm tay anh chợt siết chặt.
Vương Điền nhìn số hiển thị tại thang máy dần thay đổi, cười nói: “Sẽ hơi mất thăng bằng, đừng sợ.”
“Ờ.” Lương Diệp rầu rĩ đáp lời.
Ra khỏi thang máy, trông Lương Diệp vẫn hơi uể oải, chẳng còn hứng quan sát những sự vật mới lạ xung quanh. Vương Điền dắt tay hắn đi một quãng đường dài, mới lên tiếng: “Kiếp làm Lương Diệp kia chẳng qua chỉ là một giấc mơ xưa với ta, tỉnh rồi thì nên quên đi. Ta vẫn thích cuộc sống hiện đại hơn.”
“Nếu nhẹ nhàng như lời ngươi nói thật thì cớ sao ngươi cứ hoài bị ám ảnh bởi nó, dốc lòng dốc sức tận dụng cốt tiên đã hư hao kia để quay về Bắc Lương.” Lương Diệp dừng bước.
“… Mẹ nó chứ ngươi không hiểu ý ta à?” Vương Điền nhíu chặt mày dán mắt vào hắn: “Chừa chút thể diện cho ta thì ngươi chết vì khó chịu được chắc?”
Lương Diệp cười đắc chí với anh.
Vương Điền muốn mắng tiếp nhưng đã rơi vào một cái ôm vững chải.
“Thụy hào của trẫm là Vũ Chiêu.” Lương Diệp ôm anh, kiêu ngạo nói: “Trẫm đích thân chọn đấy.”
*Vũ Chiêu 武昭: vũ dũng ngời ngời
“… Đệt.” Vương Điền dở khóc dở cười mắng: “Trên đời này sao lại có người mặt dày như ngươi thế không biết.”
“Trẫm xứng đáng mà.” Lương Diệp khẳng định, lát sau mới nói tiếp: “Trẫm cho người đập cái long ỷ kia đi, làm lại cái mới rồi mà vẫn thấy cộm.”
“Ngồi trên thứ đó vốn khó thoải mái được mà.” Vương Điền vỗ về lưng hắn, giận dữ nói: “Ngươi muốn bóp chết ta à?”
Lương Diệp lưu luyến thả anh ra, thản nhiên ngoái đầu lại nhìn tòa bệnh viện lớn: “Nhà các ngươi cao nhưng đông đại phu quá, phòng ốc thì nhiều và nhỏ, sống trong đây khó chịu lắm. Ngươi mua cho trẫm một tòa nhà lớn để ở đi.”
“Đây là bệnh viện, không phải nhà ta.” Vương Điền dắt tay hắn tiến về phía trước: “Bệ hạ à, có thể tự giác chút về việc ăn nhờ ở đậu không?”
“Trẫm không quản ngại vất vả tới tìm ngươi, theo lý ngươi phải chiêu đãi trẫm tử tế.” Lương Diệp vui rạo rực nói: “Trẫm thấy cái ‘cung’ gì đấy trong điện thoại cũng không tệ, miễn cưỡng cho người ở được.”
“… CMN, đấy là điểm du lịch.”