Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường - Chương 36: Ta đem lòng hướng về trăng sáng!
- Trang Chủ
- Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường
- Chương 36: Ta đem lòng hướng về trăng sáng!
Cậu nhóc hãy còn ho khan, nhưng thật sự không thể kìm cơn sốc trong lòng mình.
“Anh… khụ khụ là, là khụ… Chu Minh?” Cậu nhóc xác nhận lại, “Chính là cái, cái vị khụ khụ… ở Hỏa Nguyệt đó?”
Thời Minh Chu nhìn nhóc, bên khóe mắt từ đầu chí cuối vẫn tập trung trên người trứng nhà mình, nói: “Ừm, server Hỏa Nguyệt Mê Quang, thành chủ thành Thương U.”
Tân Hải Dật thốt lên một tiếng “Vãi nồi” trong lòng, theo bản năng chuyển hướng nhìn về phía anh mình.
Tân Lạc cúi đầu dùng khăn giấy lau tay, đã lau đến lần thứ ba.
Tân Hải Dật nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng thu tầm mắt, ngay sau đó lại nhìn về phía Thời Minh Hào.
Thời Minh Hào uống một ngụm nước lạnh, hòng giảm bớt cơn đau, len lén lảng tránh ánh mắt của thằng anh em cột chèo nhà mình.
Thời Minh Chu thu tất cả vào mắt, chủ động hỏi: “Từng nghe về tôi rồi?”
Tân Hải Dật thầm nghĩ đấy không phải là nói thừa sao, top 1 lực chiến toàn server, cả diễn đàn đều biết đó!
Với cả… mẹ kiếp ai mà ngờ được một học sinh giỏi khí chất ưu việt như thế cũng chơi “Nguyên Vũ” cơ chứ!
Càng đáng sợ hơn chính là dường như anh nhóc từng có dính líu đến người ta, nhìn thái độ của đại lão Chu Minh đối với anh nhóc, nói không chừng chính là đã nhận ra anh nhóc rồi, muốn đòi một lời giải thích.
Nghiễm nhiên nhóc không thể phản bội lại anh mình, cười gượng: “Khụ… nghe qua một chút.”
Thời Minh Chu nói: “Nghe ở đâu thế?”
Tân Lạc đặt giấy xuống, ngẩng đầu lên.
Tân Hải Dật và Thời Minh Chu gần như bắt được động tĩnh này cùng một lúc.
Người sau trực tiếp nhìn sang, muốn biết khi đã bình tĩnh lại, trứng nhà mình sẽ nói gì với mình.
Người trước thì vừa căng thẳng lại vừa kích động, cẩn thận dè dặt trộm nhìn qua, ánh mắt tràn ngập ý hóng biến, thầm suy nghĩ anh nhóc sẽ làm gì? Sẽ nắm lấy tay đại lão bảo đối phương nghe mình giải thích, hay là sẽ bất chấp tất cả mà đứng dậy đòi đi vệ sinh*?
(*Trong tình huống khó xử, muốn trốn tránh, người ta thường hay bảo mình muốn vào nhà vệ sinh rồi rời đi luôn.)
Tân Lạc cong môi cười đầy công nghiệp, trả lời giúp em trai: “Chắc là nghe bạn học của nó nói thôi, nó từng bảo nhiều bạn học của nó đang chơi “Nguyên Vũ” lắm.”
Cậu tò mò: “Có điều nhìn phản ứng của nó, anh có tiếng trong trò chơi lắm sao?”
Thời Minh Chu bình tĩnh “Ừ” một tiếng: “Top 1 bảng tổng.”
Tân Lạc nghiến răng khen ngợi: “Đàn anh lợi hại quá.”
Thời Minh Chu nghe ra hàm ý trong câu này, không muốn trứng nhà mình phải điên tiết thêm nữa, bèn cố nhịn xuống ý cười bên khóe môi, nói: “Chơi đại thôi.”
Anh đổi chủ đề: “Canh còn nóng không, múc bát khác cho cậu nhé?”
Tân Lạc cầm thìa nhấp một ngụm, trả lời: “Không cần.”
Uống mà lạnh thấu tim, nhiệt độ này rất phù hợp với tình cảnh, vừa đẹp luôn.
Nhìn điệu bộ này của Chu Minh, hiển nhiên đã biết thân phận của cậu từ lâu rồi, buổi chiều tự dưng dẫn cậu đến Thánh địa xem tượng đá cũng là để thăm dò thái độ của cậu, thế nên vừa nhìn thấy cậu có dấu hiệu muốn nói thẳng, liền dứt khoát ngả bài ở buổi hẹn này.
Tội cho cậu cứ phải rối rắm chuyện nên nói thật hay không mãi, ngờ đâu mình đã trần trụi trong mắt người ta từ đời nào rồi!
Thời Minh Hào chắc chắn không thoát khỏi can hệ với chuyện này.
Dẫu Chu Minh có nhạy bén, có không giống người thường đến mấy thì cũng cần phải có sự hỗ trợ của tình báo, nhất định là từng nghe vụ tai nạn giao thông của cậu từ miệng Thời Minh Hào, nên mới dám liên tưởng đến vậy.
Thời Minh Hào còn nói cái gì mà “Đừng nhắc đến chuyện game gủng trên bàn ăn”, cá chắc là muốn để cậu buông lỏng cảnh giác, cả hai anh em đều xấu tính xấu nết như nhau!
Tân Lạc hung hăng múc một thìa canh, bị thương uống thêm một ngụm nữa.
Thời Minh Chu lẳng lặng nhìn cậu.
Hôm nay Tân Lạc mặc một chiếc áo len gam màu nóng, đôi mắt tựa như biết nói, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nhưng có vẻ như hiện giờ đương sự đang dỗi, cần phải dỗ.
Anh nhẹ nhàng xoay bàn ăn, chuyển một món mà đêm nay Tân Lạc thường xuyên động đũa đến trước mặt đối phương.
Tân Lạc tiếp tục mỉm cười: “Cảm ơn đàn anh, không cần phải đặc biệt chăm sóc tôi thế đâu, tôi tự làm được.”
Thần rừng của liên minh thua gì thì thua chứ không thể thua khí thế, dù nội tâm có đất lở trời long nhường nào, biểu cảm trên mặt vẫn đến là bình thản.
Thời Minh Chu nói: “Không sao, tôi chăm sóc người khác thành quen rồi.”
Tân Lạc biết là không nên hỏi, nhưng vẫn cắn câu: “Ai vậy?”
Thời Minh Chu nói: “Em trai.”
Anh nói: “Hai đứa.”
Thời Minh Hào đã bình tâm lại, ngẩn tò te nhìn anh hai, thầm nghĩ trong nhà lấy đâu ra hai đứa em, trên bàn ăn làm gì có rượu đâu.
Đúng lúc này, đồng hồ thông minh trên cổ tay rung lên, có một tin nhắn, đến từ Tân Hải Dật.
[Đù mé cậu chả thành thật gì sất, sao lại không nói cho bọn tôi biết anh cậu là Chu Minh!]
Thời Minh Hào lập tức bị phân tâm, thành thật xin lỗi nhận sai, khai thật: [Hồi trước tôi từng nói với anh mình rằng sẽ không trở lại game nữa, chẳng phải là tại không muốn bị vả mặt thôi sao]
Tân Hải Dật: [Nhưng cậu có biết là cậu báo anh tôi lắm không? Khả năng cao trước đó anh ấy và anh cậu từng có qua lại với nhau, anh cậu rõ ràng là đang đến bắt ảnh đó, không nhìn ra hả!]
Thời Minh Hào: [???!!!]
Tân Hải Dật: [Đệt, không phải là anh em các người đang cố tình giăng bẫy đó chứ?]
Thời Minh Hào: [Thật sự không phải đâu, tôi mà lừa cậu là tôi đưa đầu đền cho cậu luôn]
Cậu nhóc hỏi: [Cậu nói anh tôi với anh cậu từng qua lại với nhau, là có ý gì?]
Tân Hải Dật sẽ không kể drama của anh mình cho người ngoài.
Nhưng với anh em cột chèo nhà mình kiêm em trai của một đương sự khác, nhóc cũng không giấu giếm nữa.
[Cụ thể ra sao thì tôi không rõ, chỉ biết có lẽ là trước đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì đấy, hơn nữa hình như anh cậu còn không biết thân phận của anh tôi, nhưng hiện giờ ảnh biết rồi, cậu nhìn trạng thái của bọn họ trông bất thường chưa kìa!]
Thời Minh Hào len lén liếc sang bên cạnh, thấy người anh hai luôn đối đãi lạnh nhạt với người khác đang cầm đũa chung gắp thức ăn cho người ta.
Mà cái vị đi rừng đẳng cấp thế giới nào đó được đối đãi như thế cũng cười tươi rói, thân thiết gắp thức ăn cho người ta, có qua có lại với anh nhóc, vẻ mặt xán lạn không thôi.
Lòng cậu nhóc run lên, vội vàng quay lại.
Tân Hải Dật: [Không lừa cậu chứ gì, bất ổn lắm đúng không? Tôi sợ anh tôi sẽ móc bình thuốc độc ra tại chỗ luôn đó]
Thời Minh Hào: [Ừa!]
Tân Hải Dật: [Cậu rảnh thì hỏi lại anh cậu đi, xem có chút tình báo nào không]
Thời Minh Hào: [Tôi nào dám chứ]
Tân Hải Dật: [Coi như chuộc tội]
Thời Minh Hào: [[Khóc]]
Vốn bốn người cũng đã ăn hòm hòm rồi.
Thời Minh Chu lại dẫn chủ đề quay lại chuyện trường học.
Tân Lạc vừa nghe vừa được gắp thức ăn, cảm thấy no rồi liền dừng đũa.
Thời Minh Chu hiểu ý: “Ăn no rồi?”
Tân Lạc gật đầu.
Thời Minh Chu nói: “Qua Tết khi nào đến trường?”
Tân Lạc nói: “Vẫn chưa quyết định.”
Thời Minh Chu mở khóa điện thoại: “Vậy thêm bạn đi, đến lúc đó liên lạc với tôi, tôi dẫn cậu đi tham quan trường, nhân tiện nếm thử đồ ăn trong căng tin.”
Hiện giờ Tân Lạc đã chẳng còn tâm trạng nào để hẹn anh đi ăn nữa, nhưng khi nhìn sang, chung quy vẫn không nhịn được mà thêm bạn với anh.
Bốn người lại trò chuyện ở trong bầu không khí vừa quỷ dị lại hòa hợp này thêm mười phút, bấy giờ nghỉ ngơi đủ rồi, chuẩn bị thanh toán tàn tiệc.
Thời Minh Chu thấy Tân Lạc chỉ mặc một chiếc áo phao đơn giản, nói: “Kéo khóa lên, bên ngoài lạnh.”
Tân Lạc vô thức nghe lời “Ò” một tiếng, sau mới phản ứng lại, im bặt vài giây, cảm thấy cũng không dễ tìm cớ lấp liếm, đành ngoan ngoãn kéo lên.
Tân Hải Dật và Thời Minh Hào sóng vai co ro đứng một bên yên lặng quan sát.
Tầm mắt người trước dời sang trái, thấy áo khoác của thằng anh em nhà mình cũng đang để phanh.
…Cả người cùng con tim của Thời Minh Hào đồng loạt lạnh toát, không đợi anh hai quan tâm, cậu nhóc dùng bàn tay đang run lẩy bẩy của mình cài khuy áo lại.
Hai người liếc nhìn nhau, lại lần nữa ngó sang bên kia, thầm nghĩ nếu trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ ăn luôn cái bàn này.
Cả nhóm rời khỏi nhà hàng, đi đến bãi đỗ xe.
Tân Lạc là người đầu tiên tìm thấy xe của mình.
Cậu có bằng lái nhưng vẫn không chạm vào xe, điều chỉnh chế độ tự động lái, ngồi ở hàng ghế sau cùng em trai.
Trước khi cửa xe hoàn toàn đóng lại, Thời Minh Chu tinh mắt nhìn thấy trứng nhà mình đá một cước vào ghế tựa phía trước, cuối cùng anh cũng khẽ cười một tiếng.
Thời Minh Hào nhìn anh với vẻ mặt đầy kinh hãi: “Anh?”
Ý cười nơi khóe miệng Thời Minh Chu vẫn chưa thu hồi, nhìn xe đối phương rời đi, nói: “Đi thôi.”
Thời Minh Hào theo anh lên xe, thử hỏi: “Anh… Trước kia anh có quen Luo ạ?”
Thời Minh Chu “Ừ” một tiếng.
Thời Minh Hào nói: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thời Minh Chu chậm rãi đánh ra khỏi bãi đỗ xe, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh còn tưởng em sẽ nói với họ rằng bình thường em cũng có chơi game, ấy vậy mà không hề đề cập tới, khi nãy lại phản ứng mạnh như thế, là vì đã lén tạo acc mới chơi với bọn họ?”
Thời Minh Hào: “…”
Rốt cuộc nhóc lấy đâu ra lá gan mà đòi hóng drama của anh mình cơ chứ?
Giờ đến cả cái quần sịp cũng không còn nữa rồi.
Cùng lúc đó, Tân Hải Dật đang trộm quan sát anh trai nhóc.
Tân Lạc uể oải tựa lên lưng ghế, ngắm nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Tân Hải Dật ho khan một tiếng: “Anh, muốn nói chuyện không?”
Tân Lạc không chút do dự đáp: “Không nói.”
Tân Hải Dật thuyết phục: “Đừng mà, có một số chuyện cứ giữ mãi trong lòng là không tốt đâu.”
Tân Lạc nói: “Không có tâm sự, anh đang rất ổn.”
Tân Hải Dật nói: “…Chính anh có tin được không?”
Tân Lạc nói: “Tin chớ.”
Cậu mang theo vẻ tự tin chả biết lấy từ đâu ra này trở về nhà, lên lầu tắm gội, sấy khô tóc rồi chui vào chăn, ôm chăn cuộn tròn.
Chợt cậu nghe thấy một âm thanh khẽ vang lên, có một tin nhắn mới.
Thời Minh Chu: [Buổi tối có kế hoạch gì không?]
Tân Lạc: [Không có]
Thời Minh Chu: [Ừm]
Tân Lạc chờ rồi chờ, không thấy bên kia nói tiếp, nhịn không được hỏi: [Còn anh?]
Thời Minh Chu: [Chờ người trong game]
Tân Lạc cười “Hơ” một tiếng, thầm nghĩ anh cứ chờ đi, tắt điện thoại nhắm mắt đi ngủ.
Mười phút sau, cậu nằm trong chăn vươn tay sờ tủ đầu giường, lấy được kính thực tế ảo liền rút về.
Buổi chiều cậu đang nghiên cứu hệ thống linh thú, vừa toan hừng hực đi leo tháp, thế nên đến lúc offline vẫn còn ở Thánh địa.
Thời Minh Chu đoán chừng khoảng thời gian bọn họ offline hẳn sẽ cách nhau rất ngắn, liền ở lại Thánh địa, vừa kiên nhẫn đợi ai đó online vừa đi dạo loanh quanh.
Anh bước lên bậc thang cuối cùng dẫn đến quảng trường phía trước, vừa ngẩng đầu liền thấy trứng nhà mình đang cảnh giác nhìn trái liếc phải, mỉm cười trong lòng, đi qua đó.
Rất nhanh sau đó Tân Lạc cũng nhìn thấy anh, đầu không di chuyển nữa.
Thời Minh Chu không nhanh không chậm tiến đến gần, nhìn cậu: “Muốn chơi gì?”
Tân Lạc bình tĩnh nói: “Tiếp tục làm nhiệm vụ phụ tuyến đi.”
Thời Minh Chu đồng ý: “Làm cái nào?”
Tân Lạc liền mở hướng dẫn chọn bừa một cái, lặng lẽ tiến về trước, không biết nên nói gì với người phía sau.
Vốn cậu đã muốn ngả bài, nào ngờ đâu giữa chừng Chu Minh lại làm một vố to như thế, khiến cậu ý thức được rằng những băn khoăn suốt bao ngày nay của mình là hoàn toàn vô nghĩa, có hơi điên tiết.
Nhưng lý trí cậu vẫn rõ rằng chuyện này không thể trách Chu Minh, càng không có tư cách chỉ trích người ta sao không chịu nói sớm. Bởi vì dưới góc độ của Chu Minh, anh căn bản không thể hiểu được suy nghĩ của cậu, cậu cảm thấy với tính cách của Chu Minh, nếu mình không bằng lòng thẳng thắn, e là anh cũng sẽ tiếp tục vờ như không hề hay biết chuyện này.
Mà đôi khi con người ta lại kỳ cục thế đấy.
Biết rõ là mình vô lý, song vẫn muốn kiếm chuyện.
May mà có gánh nặng thần tượng kìm cậu lại, khiến cậu kiểm soát được cơn giận này.
Cậu âm thầm bật ngón cái cho bản thân.
Thời Minh Chu theo cậu rời khỏi Thánh địa, biết cậu vẫn đang giận lẫy.
Có điều trứng nhà mình khi dỗi cũng đáng yêu quá thể, chỉ hục hặc với bản thân, không hề trút giận lên người khác.
Anh không muốn Tân Lạc phải tự mình chịu đựng, khi nãy trong phòng còn có hai người khác, không tiện nói thẳng, song giờ đây đã có thể rồi.
Anh chủ động hỏi: “Không có gì muốn nói với anh sao?”
Tân Lạc vô thức làm mình làm mẩy: “Không có.”
Thời Minh Chu nói: “Thế lúc chiều bảo muốn nói chuyện với anh, là chuyện gì thế?”
Tân Lạc vờ suy nghĩ một lúc, tiếc hận nói: “Có nhiều chuyện quá, tôi quên mất rồi, để lần sau đi.”
Thời Minh Chu nhìn cậu: “Trứng.”
Lòng Tân Lạc thoáng run lên, mờ mịt hỏi: “Trứng gì cơ? Anh đang nói gì vậy?”
Thời Minh Chu nói tiếp: “Anh cũng từng định sẽ nương theo tiết tấu của em, nhưng anh cảm thấy nếu như không ngả bài nói rõ, chờ đến tối khi em thấp thỏm kể sự thật cho anh nghe, anh lại bảo em rằng người trong phòng đó chính là anh, em sẽ càng điên tiết hơn.”
Tân Lạc im lặng.
Không thể không nói, quả thật là vậy.
Nếu Chu Minh biết rõ là cậu, nhưng lại vờ như không có việc gì mà cùng cậu ăn cơm, nhất định cậu sẽ còn phát rồ hơn nữa.
Thời Minh Chu thấy cậu không lên tiếng, nhủ bụng vẫn phải dỗ thêm, nói: “Đi thôi, dẫn em đến một nơi.”
Tân Lạc nói: “Đi đâu cơ?”
Thời Minh Chu nói: “Đến nơi sẽ biết, không hại em đâu.”
Hiển nhiên Tân Lạc sẽ không hoài nghi chuyện này.
Huống hồ đêm nay Chu Minh đã dọa cậu một lần, không thể gài cậu thêm lần nữa đâu, thế là bèn yên tâm đi theo anh.
Hai người đi vào trận truyền tống, đến một khu quái, thuê xe ngựa đường ngắn, cuối cùng dừng lại trước một toà phế tích.
Nơi này trước kia cũng là một tòa thành lớn như thành Thương U, chỉ là đã bị phá hủy trong trận đại chiến, nơi đây còn sót lại một lượng lớn ma thuật đen, vậy nên liền bị bỏ hoang.
Trăm năm trôi qua, trong thành giăng đầy dây leo sậm màu, song vẫn có thể nhìn ra quá khứ phồn hoa huy hoàng của nó qua một vài chi tiết.
Tân Lạc đánh giá bức tượng đã bị hư hại và những chạm khắc tinh xảo trên cột đá, mắt thấy đã sắp đi đến cuối, hỏi: “Ở đây có gì?”
Thời Minh Chu nói: “Dừng lại đã.”
Tân Lạc không hiểu: “Hả?”
Thời Minh Chu kiểm tra thời gian, nói: “Chờ tầm hai phút nữa.”
Tân Lạc chớp chớp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ là đang chuẩn bị một bất ngờ để dỗ cậu? Có điều bên kia còn chút công đoạn cuối vẫn chưa hoàn thành?
Cậu dè dặt “Ừm” một tiếng, quyết định sẽ đi xuống theo bậc thang này, tha cho món nợ vì đã dọa cậu một phen của Chu Minh.
Cậu ngóng chờ thời gian trôi qua, thấy Chu Minh lại tiếp tục dẫn mình đi về trước, liền nôn nóng đuổi theo, cuối cùng lướt qua đối phương, đẩy hàng dây leo chướng mắt ra, xung phong bước ra ngoài.
Chỉ thấy tầm nhìn được mở rộng, trước mắt là một đồng cỏ xanh mơn mởn.
Một bóng người quen thuộc đúng lúc đi đến từ hướng đối diện, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cậu.
Đối phương mặc một chiếc áo xám loang tím nhạt, chính là Caronte.
Tân Lạc: “?”
Caronte nhìn chòng chọc cậu hai giây, cười gằn một tiếng, vọt về phía cậu.
Tân Lạc:”?!”
Sao lại có thể trùng hợp gặp phải Caronte ở đây chứ? Nơi hiện giờ cậu đang đứng là bên ngoài khu vực hoạt động cơ mà!
Vì để phòng ngừa, cậu vội vàng xoay người chạy về, nhìn thấy Chu Minh ở phía sau, thầm nghĩ mẹ kiếp chuyện quái quỷ gì đây, thấy cậu không muốn thừa nhận nền liền dùng chiêu hiểm này chứ gì!
Uổng công ông đây tin tưởng anh như thế, không chú ý đến việc nơi này tiếp giáp với địa bàn hoạt động của Caronte!
Cậu lập tức lên án: “Vô liêm sỉ!”
Vốn Thời Minh Chu định dừng lại ở lối ra, giải thích trước vài câu, thế nhưng trứng nhà mình lại giành bước ra trước.
Đương nhiên, anh thừa nhận mình không phải là không có ý muốn trêu người ta, bấy giờ nhìn thấy Tân Lạc không kìm được lửa giận nữa liền chạy theo đối phương, biết mà còn cố hỏi: “Em sao thế, sao lại chạy?”
Tân Lạc trừng mắt nhìn anh, bên khoé mắt nhìn thấy Caronte đã băng qua khu vực hoạt động, tiến vào khu phế tích, vội vàng tăng tốc bước chân.
Thời Minh Chu cũng nhìn thấy cảnh này, giọng điệu ngạc nhiên đúng nơi đúng lúc: “Đang yên đang lành, sao hắn ta lại đuổi theo em?”
Tân Lạc lại trừng anh lần nữa, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói: “Bởi vì ta đem lòng hướng về trăng sáng!”
Tại sao ông đây lại làm thế? Tổ sư còn chả phải là vì ra mặt cho anh và đám anh em kia của anh à! Bằng không sao cậu lại bị người ta ghi thù cơ chứ!
Cậu càng nghĩ càng bi phẫn: “Dù trăng sáng có mang lòng ta bón cho chó ăn!”
Thời Minh Chu lập tức không kìm chế được được, bật cười thành tiếng.
Tân Lạc phát rồ: “Mẹ nó anh còn cười?!”
Thời Minh Chu không so đo với câu chửi tục này, trấn an: “Đi theo anh, sẽ không để em chết đâu.”
Lửa giận của Tân Lạc chững lại: “Hả?”
Thời Minh Chu là muốn dỗ cậu thật.
Nhưng một là không muốn cậu cứ kìm nén cảm xúc như thế, hai là cảm thấy trứng nhà mình quá dễ cưng, muốn trêu một chút.
Anh nói: “Đã lập tuyến đường và phương án xong cả rồi, để anh nói cho em.”
Tân Lạc không biết anh đã chuyển sang thuộc tính Thuỷ tự bao giờ, tranh thủ thời gian hỏi một chuyện mà mình đang quan tâm: “Tại sao hắn ta vào đây được? Chẳng phải nơi này đã vượt quá khu vực hoạt động của hắn ta rồi sao?”
Thời Minh Chu nói: “Trong cơ chế báo thù, phạm vi hoạt động sẽ mở rộng ra bên ngoài, bao gồm cả tòa phế tích này.”
Tân Lạc nói: “Thế sao anh biết được?”
Thời Minh Chu nói: “Mấy hôm nay tìm người làm thí nghiệm, trong khu vực hoạt động của hắn ta không có nơi nào thuận thế để ra tay, chỉ có nơi này mới có thể.”
Anh biết Tân Lạc nuốt không trôi cục tức này, liền hỗ trợ nghĩ cách giúp cậu.
Vì cân nhắc đến đủ loại tình huống có thể xảy ra khi ngả bài, anh còn đặc biệt lập ra kế hoạch này trước lúc đến buổi hẹn, cảm thấy chiêu này có thể dỗ người ta, và giờ đây thật sự phải dùng đến nó rồi.
Anh dừng lại cho Caronte một kỹ năng giảm tốc thuộc tính Thuỷ, tiếp tục chạy về trước.
Tân Lạc thấy thế bèn chuyển sang chính sự, vừa định hỏi nên làm thế nào thì liền nghe thấy vài giọng nói quen thuộc truyền ra từ kênh đội ngũ.
Dã Lai Vãng: “Đã vào vị trí, các cậu mở chưa?”
Tứ Thiên Dao: “Vào vị trí.”
Điên Không: “Chờ các cậu.”
Tân Lạc thoáng ngẩn ngơ.
Vừa rồi chỉ mãi lo chạy, giờ đây cậu mới chú ý trong đội ngũ đã có thêm ba người.
Thời Minh Chu không chờ cậu hỏi đã giải thích: “Trong chế độ trả thù, tiểu đội tối đa chỉ được năm người. Caronte không dễ đối phó như NPC trộm hành, hai người chúng ta không vượt ải được.”
Anh nói: “Chạy lên lầu của ngôi nhà phía trước.”
Tân Lạc nghe lời làm theo, đạp lên chiếc cầu thang thảm không nỡ nhìn, tựa như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, lên đến lầu hai.
Có vẻ như trước kia nơi này từng là nhà hát hoặc quán rượu gì đấy ở địa phương, có một dãy hành lang đã bị hủy một nửa.
Cậu hỏi: “Nơi này có đường?”
Thời Minh Chu nói: “Nhảy thẳng xuống dưới.”
Tân Lạc: “?”
Thế còn phải chạy lên đây làm chi?
Cậu không nói ra, bởi vì bên khoé mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Điên Không.
Thời Minh Chu dẫn cậu vượt qua Điên Không, lại chạy thêm vài bước, nói: “Dừng ở đây.”
Tân Lạc dừng chân quay đầu lại, nhìn thấy Caronte cũng đã đuổi đến nơi.
Cùng lúc đó, Điên Không nâng quyền trượng của hắn lên.
Trước mặt hắn có một lỗ hổng, dù cho hiệu quả đánh bay đã bị giảm đi 25% thì vẫn đủ sức thổi Caronte xuống lầu.
Thời Minh Chu ra hiệu cho Tân Lạc đứng bên cửa sổ, tránh cho Caronte tìm không được mục tiêu lại rời khỏi chế độ giao tranh.
Tân Lạc tiếp tục nghe lời, không những thế, cậu còn hét lên: “Ê, ông mày ở đây nè!”
Caronte ngẩng đầu nhìn cậu, lại lần nữa vọt lên lầu.
Thời Minh Chu nhân cơ hội này câu giờ thêm một lúc, dẫn Tân Lạc men theo hành lang chạy đến cuối đường rồi nhảy xuống.
Điên Không cười nói trong kênh đội ngũ: “Tôi đến điểm tiếp theo chờ các cậu~”
Tân Lạc nghe giọng điệu của con hàng này, chuyển qua kênh phụ cận: “Nếu cứ liên tục dừng lại đánh bay hắn ta thì sao?”
Thời Minh Chu nói: “Đã thử, sẽ không bao giờ kết thúc.”
Tân Lạc “Ò” một tiếng, nhìn về phía Chu Minh.
Cậu biết đây chắc chắn là kết luận được rút ra từ rất nhiều thí nghiệm, trong Tết Chu Minh bận rộn như thế mà còn dành thời gian làm những việc này, đều là vì cậu.
Mà suy đi nghĩ lại, cậu thấy đây nhất định là biết cậu sẽ dỗi nên mới cố tình làm ra để dỗ dành, cái đầu óc này, quả thực không phải người.
Thời Minh Chu nhận thấy tầm mắt của cậu, nói: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, muốn nổi giận thì cứ nổi giận, trước mặt anh, em còn điều gì mà không thể nói ra đâu?”
Tân Lạc nói: “Đừng, hai chúng ta không thân đến thế.”
Thời Minh Chu lại thấy hơi buồn cười, hỏi: “Vẫn còn dỗi?”
Kỳ thật Tân Lạc đã hết giận từ lâu, vừa rồi chỉ là muốn móc mỉa một câu theo bản năng mà thôi.
Cậu cảm thấy như vậy không tốt lắm, còn chưa kịp bổ sung đã nghe thấy Chu Minh nói: “Giận thì cứ xả, quậy bao nhiêu cũng được.”
Tân Lạc nhủ bụng anh đang nói gì thế, sao em có thể là hạng người đấy được?
Cậu lại nghe thấy giọng của con hàng nào đó trên kênh đội ngũ, bèn thuận thế đổi chủ đề: “Sao anh thuyết phục được Điên Không vậy? Để anh ta ra điều kiện phải không?”
Thời Minh Chu nói: “Ừm, PK.”
Tân Lạc nói: “Mấy ván?”
Thời Minh Chu nói: “100.”
Tân Lạc im bặt.
Cậu cố kìm lòng, song cuối cùng vẫn thất bại.
Được rồi, quả thật cậu là hạng người đó, đến tầm này rồi còn cần thể diện với liêm sỉ làm quách gì nữa chớ?
Cậu thừa nhận bản thân vẫn còn hơi giận một xíu xiu, bèn gọi: “Anh ơi.”
Thời Minh Chu nhìn sang cậu đầy bất ngờ.
Anh vốn còn tưởng trứng nhà mình sẽ quậy một trận nữa, vả chăng có bớt dỗi, có cái mác là một thần tượng từng vô địch thế giới ở đó, có lẽ cậu sẽ không gọi xưng hô này nữa, nhưng không ngờ rằng vẫn có thể nghe thấy.
Anh “Ừm” một tiếng: “Sao thế?”
Tân Lạc cảm động: “Vì em mà anh lấy cả cơ thể mình ra để làm giao dịch sao!”
Thời Minh Chu nói: “…Nói cho đàng hoàng.”
Tân Lạc ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ, em nói sai rồi.”
Cậu lập tức nói tiếp: “Là xác thịt mới phải!”
Thời Minh Chu: “…”
Thôi được rồi, thằng bé nghe lời, muốn quậy thì cứ cho quậy đục nước đi vậy.