Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường - Chương 34: Muốn tạo phản phỏng?
Tân Lạc lập tức hoàn hồn: “Tiêu đề của bài đăng đó là gì?”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất nói: “Nói là Efevberha đã mở rồi, để em tìm cho anh.”
Tân Lạc mở diễn đàn, chiếu theo lời cô nói mà nhanh chóng xác định được bài đăng.
《Báo cáo——! Hỏa Nguyệt Mê Quang, đại sư Efevberha đã mở rồi!》
Tiêu đề quá hút mắt, thoáng chốc đã có mấy chục bình luận.
Sau đó có người chơi của Hỏa Nguyệt Mê Quang lục tục kể lại tình báo đã biết, còn có vài người đăng tải video trộm hành đêm hôm đó lên.
Lầu 176: Theo dõi từ đầu tới giờ, tóm lại điều kiện là gì? Điều kiện khởi động của tôi đâu!
Lầu 184: Hiện giờ vẫn là một ẩn số.
Lầu 196: Thế mấy người nói làm đếch gì!
Lầu 205: Các anh em khoan hãy vội, phân tích một chút, chúng ta đều biết Thần Rừng Hạ Phàm mới chơi “Nguyên Vũ” không lâu, Chu Minh tổ đội với cậu ta, bản thân lại không mở nhiệm vụ, chứng tỏ rất có thể là ổng không đủ điều kiện, dùng phép loại trừ đi!
Lầu 215: Đúng, để Hỏa Nguyệt nói đi, cứ tìm điểm đặc biệt của cậu ta thì không phải là xong việc rồi sao, đơn giản.
Lầu 223: May mà cậu ta chưa chơi lâu đấy.
Lầu 232: Chưa chơi được bao lâu đã có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, sau này nhất định sẽ không hề tầm thường đâu, có khi top 1 của Chu Minh cũng sẽ không giữ được nữa.
Người chơi của Hỏa Nguyệt Mê Quang nghe thấy tiếng gọi, bèn kể tất cả những gì bọn họ biết ra.
Mọi người mồm năm miệng mười phân tích một hồi, cuối cùng chỉ có được hai điểm bất ổn: Thứ nhất, Thần Rừng Hạ Phàm vẫn chưa thi lấy bằng. Thứ hai, cậu từng bị nhốt trong lồng và diễu hành trên đường.
Ngay sau đó, có người dùng acc clone không có chứng chỉ đi làm thí nghiệm rồi quay lại nói không mở được, vì thế đáp án càng lúc càng hướng vào khả năng nào đó.
Mọi người: “…”
Tổ sư cái điều kiện mở này cũng khắc nghiệt quá rồi đó!
Tổ kế hoạch có còn là con người không vậy!
Những đại lão vẫn đang ngụp lặn chờ tình báo cũng không nhịn được nữa mà tràn vào bài đăng, suy đoán đây hẳn chỉ là một chiếc chìa khóa có xác suất thấp, còn chiếc có xác suất cao kia đến nay hãy còn ngủ say, vẫn chưa bị bọn họ tìm ra.
Chuyện này xoay một vòng rồi lại quay về căn nguyên của nó: Năm đại sư có thể dạy pháp thuật, nhưng không biết làm thế nào để mở.
Bởi vì cách làm của người nào đó căn bản chả có tính tham khảo tẹo nào.
Lầu 325: Lúc trước thấy cậu ta ngồi xe tù tôi còn mắng cậu ta là đang loè thiên hạ, hoá ra tôi mới là chấn bé đù [khóc]
Lầu 328: Tôi cũng thế, bây giờ chỉ muốn vọt tới trước mặt cậu ta khấu đầu tạ tội thôi [khóc to]
Lầu 330: Chắc chắn là ngồi xe tù rồi á? Không có khả năng là cái khác sao?
Lầu 334: Hơn 90% là vậy rồi, nếu không thì còn có thể là gì, đánh quái quét phó bản sao? Ai mà chưa làm mấy thứ đó?
Lầu 341: Bỏ điều kiện sang một bên đi, người của Hỏa Nguyệt đâu, mấy người biết pháp thuật cậu ta học được là gì không?
Lầu 344: Phải rồi, suýt chút nữa quên béng chuyện này, pháp thuật mà đại sư dạy ắt hẳn là mạnh lắm nhỉ?
Lầu 346: Không biết…
Lầu 353: Đồ ăn hại, lũ các người thì có tác dụng gì chứ!
Lầu 355: Hic QAQ
Điều kiện mơ hồ, pháp thuật cũng không rõ, dưới sự tuyệt vọng, mọi người chỉ có thể xem đi xem lại những nhiệm vụ này, hy vọng có thể thấy được chút gợi ý.
Sau đó chủ đề lại dần dần chệch hướng, mọi người xem xong đoạn video khống chế liên tục này liền bắt đầu tò mò về Thần Rừng Hạ Phàm.
Lầu 476: Vừa max level chưa được hai ngày, kỹ năng đã đỉnh đến độ này, tuyệt đối không phải là newbie.
Lầu 483: Đây nếu mà không phải là đại lão từ game khác qua thì tôi lập tức ăn kính thực tế ảo luôn!
Lầu 491: Phỏng đoán theo ID, trước kia có thể là chơi game đẩy trụ, “Đỉnh Cao”?
Lầu 514: Không nhất định, tôi không chơi “Đỉnh Cao” nhưng vẫn đặt ID là Đi Top Vô Đối đấy, từ bỏ đê.
Lầu 523: Đây chắc chắn không phải người thường, đại lão Chu Minh chơi từ khi mới mở server, cực kỳ hiểu rõ tựa game này, thực lực cũng mạnh, khống chế chuẩn thì chẳng có gì phải nói. Nhưng cậu ta vừa mới chơi mà, thiên phú chơi game quả thực là nghịch thiên, trình độ tuyển thủ đúng không?
Lầu 536: Thế thì có nhiều người lắm đấy, hiện tại giải đấu đang vào kỳ nghỉ, Tết rồi nên ai cũng đều có thể vào chơi.
Lầu 545: Thế cũng có khả năng là nam thần của tôi!
Tân Lạc nhanh chóng đọc hết, ngẩng đầu hỏi: “Chẳng phải không có nhắc đến tên anh sao?”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất nói: “Không có đề cập tới, là tự bản thân em suy đoán… Chờ đã, anh thừa nhận rồi đúng chứ?”
Tân Lạc nói: “Chuyện này không quan trọng, mấy đứa không có nhóm chat kín gì đâu đúng không?”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất nói: “Có, mà anh yên tâm, trong nhóm chỉ có vài người thôi, bọn em tuyệt đối không nói cho người khác biết đâu.”
Tân Lạc nói: “Thật?”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất học dáng vẻ bắn tim của cậu lúc trước: “Thật mà, anh nhìn này, thật lòng đó.”
Tân Lạc miễn cưỡng tin cô: “Được rồi, dù sao nếu bị lộ thì anh đổi sang server khác chơi, mấy đứa sẽ không được nhìn thấy anh nữa đâu.”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất bị chọc cười, nhớ tới một chuyện khác: “Sức khỏe anh thế nào rồi? Bọn em lo cho anh lắm đó.”
Tân Lạc nói: “Ổn hơn rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất bèn lấy quyển sổ ghi chép của trò chơi ra: “Vậy ký tên cho em cái đi?”
Tân Lạc rất thoải mái, nhận lấy ký cho cô, còn chụp một kiểu ảnh, lúc này mới tiễn được người đi.
Tân Hải Dật nhìn mà hâm mộ: “Fan của anh cũng đáng yêu thật đó… Anh đi đâu vậy? Nên đi lối này mà.”
Tân Lạc chiều lòng fan xong, lặng lẽ quay trở về: “Anh muốn về guild ngồi một lát.”
Tân Hải Dật: “?”
Vài phút sau, hai người trở về guild nhà mình.
Mỗi tòa thành của “Nguyên Vũ” đều có diện tích rất rộng, trừ bỏ những cửa hàng cặp hai bên đường chính, đa số các căn còn lại đều có thể thuê. Nhà lớn có nhỏ có, vị trí càng tốt, diện tích càng lớn, giá thuê cũng sẽ càng đắt.
Địa chỉ mà các guild lớn như Nam Lai Nam Vãng, Câu Lạc Bộ Sành Ăn,… chọn đều gần phố chính và trận truyền tống, còn những guild bé như của bọn Tân Hải Dật thì toàn ở bên rìa bên góc.
Bấy giờ trong guild chỉ có hai người bọn họ.
Khoảng sân diện tích nho nhỏ, hàng rào bao quanh một góc, bên trong trồng một ít hoa thơm cùng cỏ cây.
Tân Lạc đi đến trước hàng rào, ngồi xuống, móc kéo ra bắt đầu cắt cỏ.
Tân Hải Dật quan sát vài giây, yếu ớt hỏi: “Anh, sao thế?”
Tân Lạc nói: “Có chuyện cần phải suy nghĩ, cứ mặc anh.”
Tân Hải Dật đánh giá trạng thái này, có chút không yên tâm.
Cậu nhóc nhớ lại chuyện vừa rồi, với cái tính cách chẳng biết ngại là gì của anh trai nhóc, cho dù bị người ta biết là mình là Luo, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục chơi thôi.
Vấn đề chính là nằm ở chỗ “Tính cách của anh rất dễ nhận ra sao”… Cậu nhóc tức khắc bừng tỉnh, vọt tới ngồi xuống trước mặt anh mình: “Trước kia anh từng qua lại với Chu Minh một khoảng thời gian?”
Tân Lạc lặng thinh nhìn nhóc.
Tân Hải Dật nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Gần đây anh cũng chỉ chơi với mỗi anh ấy thôi!”
Tân Lạc nói: “Lượn sang một bên.”
Hứng thú buôn dưa lê khiến Tân Hải Dật chẳng màng đến việc anh mình thị uy: “Là anh ấy chứ gì? Không phải là anh trap ảnh đấy chứ?”
Cậu nhóc cảm thán một tiếng: “Vãi chưởng, ảnh ngồi trên nóc tường là vì anh á?”
Tân Lạc sờ đầu chó của nhóc, dịu dàng nhắc nhở: “Thời gian đó anh đang trong bệnh viện.”
Chỉ số thông minh của Tân Hải Dật quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tân Lạc: “Ờ nhỉ, không thể là anh được, thế vì sao vậy ta?”
Tân Lạc nói: “Tự đi chơi đi, đừng làm phiền anh.”
Tân Hải Dật uốn éo: “Nói với em đi mà, em nghĩ giúp anh.”
Tân Lạc “Hờ” một tiếng: “Ngay cả người mình thích là nam hay nữ mà mày còn không phân biệt được, còn đòi nghĩ giúp anh?”
Tân Hải Dật không để tâm tới câu nói cay độc này, càng thêm kích động: “Cho nên quả nhiên là vấn đề tình cảm?”
Tân Lạc nói: “Không phải!”
Tân Hải Dật cọ cọ về phía trước, vừa định tiếp tục cố gắng, lại thấy trong vườn xuất hiện một bóng người màu hồng.
Tiếp đó, giọng nói của anh nhóc từ tốn vang lên trên kênh đội ngũ: “Ầy, nếu mà anh nói với nhỏ là có người thích nhỏ, thì sẽ ra sao nhỉ?”
Tân Hải Dật nhủ thầm một câu không có nhân tính, luống cuống chân tay vội vàng đứng lên.
Tân Lạc nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ vấn đề.
Cậu chầm chậm cắt từng ngọn cỏ, nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Chu Minh online, lập tức muốn đập nát cây kéo.
Vì cậu và Chu Minh cũng chỉ mới quen biết được vài ngày, nếu đối phương thật sự nghi ngờ cậu, mẹ bà đấy có còn là con người không!
Chờ đã, cũng có thể là mị lực của cậu lớn quá, không có cách nào che đậy được hào quang chăng?
Tân Lạc cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút, cậu xét theo góc độ của Chu Minh, phát hiện căn bản là không thể tìm được chứng cứ xác thực.
Dẫu sau đó trên diễn đàn có người nhắc tới tên cậu, nhưng không có chi tiết cụ thể, người bình thường làm sao có thể liên tưởng đến việc thời gian cậu hôn mê là bị nhốt trong trò chơi được cơ chứ?
Thế có phải là, Chu Minh hoài nghi rằng cậu là AI không.
Hoặc là, nghi ngờ tính cách của con AI kia là được mô phỏng theo cậu?
Hoặc tồi tệ nhất, là nghi ngờ con AI trước kia là người, và đó chính là cậu… Nghĩ đến đây, Tân Lạc liền có chút muốn xóa acc chạy biến, nếu Chu Minh mà chứng thực được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào? Thật sự sẽ không trở mặt sao?
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Chu Minh trêu mình, kiên nhẫn làm cốt truyện cùng mình đêm hôm trước, ý định muốn chạy cũng liền chững lại.
Đậu! Cậu hung hăng cắt cỏ, ánh mắt đến là quyết liệt.
Ông đây xông pha giang hồ bao năm nay, có tình cảnh gì mà chưa phải trải, sợ cái bi ấy!
Một thành viên trong guild vừa online liền thấy đại lão của bọn họ làm ổ trong góc cắt cỏ, trên mặt đất tụ một chồng cỏ vụn chưa kịp biến mất.
Cậu ta không dám đi qua, vào đội ngũ của Tân Hải Dật, hỏi trên kênh: “Anh cậu… là đang làm gì vậy?”
Tân Hải Dật tuy đần, nhưng sẽ không tùy tiện kể chuyện của anh mình với người ngoài, trả lời: “Có thể gần đây nhiều guild đào anh ấy quá, đang suy nghĩ nên vào cái nào ấy mà.”
Thành viên xúc động: “Đây là nỗi phiền muộn của cao thủ sao… Uầy, Điên Không!”
Tân Hải Dật nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Thành viên nói: “Đại lão Điên Không đến guild chúng ta, không nói nữa, tôi đi tiếp đón đây!”
Thực tế cũng không cần tiếp đãi.
Điên Không vốn định tìm người hỏi thăm vị trí của Thần Rừng Hạ Phàm, kết quả vừa vào cổng liền nhìn thấy một người trong góc, bèn đi thẳng tới.
Có người dừng lại trước mặt Tân Lạc, cậu ngẩng đầu liền đối diện với một thịnh thế mỹ nhan.
Với cơ chế nặn mặt của hệ thống, trong game phần đông toàn là trai xinh gái đẹp, nhưng gương mặt này vẫn đẹp một cách độc đáo, khiến người ta loá mắt.
Tầm mắt cậu dịch lên trên ID, phát hiện quả nhiên là hội trưởng của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Điên Không.
Cậu từng muốn vào guild này, thế nên cũng đã tìm hiểu một ít.
Điên Không không thích đánh phó bản và làm phụ tuyến là bao, phần lớn thời gian đều ở trong đấu trường.
Tính cách của người này giống hệt tên guild*, hỉ nộ vô thường sáng nắng chiều mưa, là sao chổi nổi danh trong đấu trường.
(*Huỳnh Hoặc thủ Tâm: Huỳnh hoặc là sao Hỏa, Tâm tức chòm sao Tâm, được cấu thành từ 3 ngôi sao, cổ nhân cho rằng ngôi sao sáng nhất trong đó đại diện cho đế vương, hai ngôi sao còn lại đại diện cho thái tử và con thứ. Sự xuất hiện của “Huỳnh Hoặc thủ Tâm” (sao Hỏa dừng lại ở gần chòm sao Tâm) sẽ ngăn cản ánh sáng của ngôi sao sáng nhất, nói một cách khác là làm lu mờ ánh sáng của vì sao tượng trưng cho Thiên tử. Hiện tượng thiên văn này điềm xấu.)
Nhưng độ nổi tiếng bên ngoài đấu trường lại rất cao, nghe nói rất thích trồng hoa, hai hàng hoa bên ngoài tường guild đều do hắn trồng, phối màu vô cùng đẹp mắt, sắp thành điểm tham quan của thành Mạn Lan đến nơi rồi.
Cậu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Điên Không ngồi xuống trước mặt cậu, lấy ra một cây kéo, cắt một phiến lá.
Tân Lạc nói: “…Thứ đồ này dùng được ở guild khác luôn á?”
Điên Không cười nói: “Chỉ cần trong phạm vi guild thì đều có thể dùng được.”
Tân Lạc nói: “Được rồi, tìm tôi có việc gì?”
Điên Không nói: “Tò mò về kỹ năng mà cậu nhận được.”
Tân Lạc cũng đoán được chính là vì chuyện này, hào phóng giải đáp thắc mắc cho hắn.
Trong lúc cậu nói, Điên Không khéo léo cắt chiếc lá thành một bông hoa, cười đưa cho cậu: “Tạ lễ.”
Tân Lạc nhủ bụng anh cũng lịch sự ra phết đấy, nhận lấy ngắm nhìn, cảm thấy cũng không tệ, bèn thu vào túi đồ.
Thấy Điên Không lại cắt đi một chiếc lá, cậu hỏi: “Lần này thì sao?”
Điên Không cắt một bông hoa khác, nói: “PK một trận?”
Tân Lạc không để tâm chuyện này: “Được thôi… Không được!”
Điên Không: “?”
Tân Lạc nhìn chằm chằm vào nhãn thuộc tính của hắn: “Tôi nhớ thuộc tính đặc biệt của anh là Phong phải không, có phải là có thể thổi người đi không? Hiệu quả đánh bay của thuộc tính đặc biệt có phải là mạnh hơn thuộc tính cơ bản một chút không?”
Điên Không nói: “Có mạnh hơn một chút, nếu cậu để ý, tôi có thể đổi lại thuộc tính cơ bản đánh với cậu.”
Tân Lạc mắt điếc tai ngơ, hai mắt sáng bừng: “Có thể đánh bay NPC không?”
Điên Không nói: “Chưa thử.”
Tân Lạc nắm chặt tay hắn: “Sống ở đời, phải dũng cảm thử nghiệm chứ!”
Điên Không cười đến vô cùng dịu dàng: “Buông tay, tôi với cậu không thân.”
Tân Lạc buông hắn ra: “PK không?”
Điên Không nói: “P.”
Tân Lạc nói: “Có một điều kiện.”
Điên Không nói: “Nói.”
Nửa giờ sau, thành viên của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm đã do thám xong, Tân Lạc liền dẫn theo Điên Không và vài cốt cán đang online đến một khu đất hoang vách nát tường xiêu.
Cậu nhìn về hướng một bức tường đổ nát, nói: “Có thấy không, đó là Caronte.”
Điên Không nói: “Tôi biết.”
Tân Lạc nói: “Anh đi mắng hắn ta.”
Điên Không trả lời bằng một âm tiết: “Hửm?”
Tân Lạc nói ra cơ chế trả thù của Caronte, muốn Điên Không đi thử xem kỹ năng đánh bay của thuộc tính Phong có hữu dụng hay không.
Đây là ý tưởng cậu gặt được sau khi trộm hành, có một số NPC trong nhiệm vụ có thể nhận kỹ năng khống chế, thế nói không chừng bị ghi thù cũng là một kiểu nhiệm vụ.
Cậu chỉ có hai cơ hội, quá quý giá, chỉ đành tìm người khác thử. Mà acc clone của đồ đệ đã bị cậu chơi nát rồi, Huỳnh Hoặc Thủ Tâm rất tốt, người của guild này đều không thích làm cốt truyện, là tài liệu thí nghiệm tốt biết mấy cơ chứ.
Điên Không nghe phổ cập xong, đứng im không động đậy.
Mái tóc dài mượt mà của hắn được buộc đơn giản ra sau đầu, trên người vận lễ phục cổ điển lại tinh xảo, tay cầm quyền trượng, trông như một quý tộc tao nhã lại kén chọn.
Bên tai nghe tiếng người nào đó thúc giục, hắn đến cả một ánh mắt cũng không buồn ban cho đối phương.
Hội phó Nghe Trăng Sáng Hát Ca không khỏi thấp giọng giải thích: “Cậu đừng thấy hội trưởng của bọn tôi giết chóc thành thói trong đấu trường, luôn bị người ta chửi là biến thái mà tưởng bở, thật ra ổng không biết mắng người đâu.”
Tân Lạc nói: “Vậy hả…”
Điên Không cười đến gió lạnh từng cơn: “Tôi nghe được đấy.”
Tân Lạc nhìn tên biến thái này, ân cần vỗ vai hắn: “Không sao hết, tôi dạy anh.”
Điên Không cười gằn một tiếng, mở chế độ đồ sát.
Tân Lạc lập tức lui về sau hai bước kéo dài khoảng cách, duỗi tay sử dụng Hoả Liên.
Sau khi khoá người thành công, cậu cầm dao găm áp sát, tung ra một combo bộc phát, nhoắng cái đã đánh tụt nửa thanh máu của đối phương.
Đám người Nghe Trăng Sáng Hát Ca đồng thanh kêu lên: “Đậu!”
Mẹ kiếp cái tốc độ phản ứng gì thế này!
Cùng lúc đó, hiệu quả khống chế trên người Điên Không cũng chấm dứt, hắn trực tiếp đánh bay người, lại phát hiện đối phương đã thu tay.
Hắn bất mãn híp mắt: “Đánh đi.”
Tân Lạc nói: “Tôi không rõ kỹ năng của anh, đánh đến cuối thì cũng là tôi thiệt thôi.”
Đấy là sự thật, quả thật cậu rất thuần thục pháp thuật của mình, nhưng lại thiếu kinh nghiệm đối chiến với người chơi khác thuộc tính, đánh với người chơi bình thường thì còn có thể thắng, nhưng với loại kinh nghiệm phong phú như Điên Không thì lại rất khó nói.
Điên Không nói: “Tôi để cậu thích ứng trước vài chiêu.”
Tân Lạc nói: “Không đấy.”
Cậu rất rõ nên làm sao để kích thích kiểu người cuồng PK này, giang tay nói: “Đến đây~ Làm đi~ Đánh chết tôi đi nào~”
Mấy cốt cán của Huỳnh Hoặc Thủ Tâm: “……”
Bọn họ dám nói rằng hội trưởng giết chóc trong đấu trường cho đến hiện tại, cũng chưa gặp ai bỉ ổi như này bao giờ.
Điên Không nhìn chằm chằm cậu một lúc, từ tốn mỉm cười, tiến lên làm gỏi cậu.
Tân Lạc hồi sinh tại chỗ, hỏi: “Sướng không?”
Điên Không mỉm cười: “Sướng chứ, cậu sướng không?”
Tân Lạc mỉm cười gật đầu: “Vừa nghĩ đến việc anh chỉ có thể bất lực mà tức điên lên như thế, cũng sướng lắm chứ.”
Điên Không: “…”
Nghe Trăng Sáng Hát Ca không nhìn nổi nữa, để tránh xảy ra án mạng, anh ta chủ động nhận công việc này.
Dù sao anh ta cũng biết hội trưởng thật sự rất muốn PK với người ta, mặc dù lúc đầu chỉ có chút hứng thú, nhưng trải qua một màn vừa rồi, sự hứng thú này đã tăng lên vô số lần. Đương nhiên, không loại trừ khả năng là có ý muốn hung hăng hành chết đối phương trong đó.
Hội trưởng không biết mắng người, thế chỉ có thể để bọn họ mắng, chờ đến khi mở trạng thái ghi thù thì kéo hội trưởng vào đội là được.
Vì để lấy được số liệu một cách toàn diện, Tân Lạc cũng bảo bọn họ thử dùng kỹ năng đánh bay của thuộc tính cơ bản.
Kết quả cuối cùng, quả thật là có tác dụng, nhưng hiệu quả kỹ năng sẽ yếu đi khoảng 25%, không giống những NPC đêm qua có thể hứng hết 100%.
Ca này khó nha… Cậu lâm vào trầm tư.
Điên Không nói: “Được chưa?”
Tân Lạc hoàn hồn: “Được rồi, đi thôi.”
Đoàn người liền tiến vào đấu trường gần nhất.
Tuy ban đầu Điên Không cho đối phương ăn hành, nhưng thiên phú của Tân Lạc cũng không phải là để trưng, chỉ vỏn vẹn hai lượt đấu là đã có thể thích ứng, trực tiếp khiến bọn Nghe Trăng Sáng Hát Ca nhìn mà líu lưỡi.
Điên Không cũng nhìn cậu thuận mắt hơn, hiếm khi chủ động mời người: “Có muốn vào guild bọn tôi không?”
Tân Lạc nói: “Xem tâm trạng ông đây đã.”
Điên Không cao quý lãnh diễm đáp một tiếng “Hờ”, lại không buồn để tâm cậu nữa.
……
Trưa đến Thời Minh Chu về tới nhà, ăn cơm cùng gia đình, bàn chuyện công ty với bố, lại gặp vài người thân, mãi đến hơn tám giờ tối mới có thời gian online.
Việc đầu tiên anh làm là gửi tin nhắn cho trứng nhà mình.
Bấy giờ Tân Lạc đang làm cốt truyện phụ tuyến, bê ấm trà toan rót nước cho NPC.
Cậu thiết lập âm báo đặc biệt cho Chu Minh, giờ đây nghe được âm hiệu thì bất chợt run lên, dòng nước nóng hôi hổi hắt thẳng lên mặt người ta.
Tân Hải Dật đang đi cùng cậu: “?”
NPC lau mặt đứng dậy chửi đổng cả lên, giận sôi máu rời đi.
Tân Lạc tạm thời để mặc gã, mở khung chat ra, thấy Chu Minh hỏi mình đang làm gì, trả lời: [Làm phụ tuyến]
Thời Minh Chu: [Vị trí]
Tân Lạc: [Anh muốn đến?]
Thời Minh Chu: [Ừm]
Tân Lạc: [Thế thì ngại quá, anh không bận sao?]
Thời Minh Chu: [Không bận]
Tân Lạc có hơi muốn trốn tránh, nhưng lại không khống chế được mà muốn thăm dò một chút, cuối cùng đồng ý, gửi tọa độ sang.
Tân Hải Dật bên cạnh gọi: “Anh?”
Tân Lạc nói: “Đây.”
Tân Hải Dật nói: “Mới nãy anh bị sao thế? Vòng này thất bại rồi, anh phải làm lại thôi.”
Tân Lạc đáp một tiếng, nhìn về phía nhóc: “Chu Minh muốn đến đây.”
Tân Hải Dật lập tức nói: “Vậy em đi ngay đây!”
Tân Lạc: “?”
Cậu hỏi: “Mày đi làm chi?”
Tân Hải Dật cười hí hí: “Thế giới hai người mà, em hiểu.”
Nói xong, cậu nhóc không đợi anh mình kịp phản ứng lại rồi cho mình một trận, vội vàng thoát đội, quay đầu bỏ chạy.
Tân Lạc: “…”
Bỏ đi, dù sao cũng là em mình, đánh chết thì sẽ không còn nữa mất.
Cậu thấy Chu Minh gửi yêu cầu tổ đội, bèn ấn đồng ý, trong lúc chờ đợi thì đi tìm NPC kia, mời người ta trở lại.
Khi Thời Minh Chu đến nơi thì đã thấy cậu hoàn thành vòng này.
Hai người liền cùng nhau đi đến điểm nhiệm vụ của vòng tiếp theo.
Tân Lạc âm thầm quan sát người bên cạnh, tuy lòng bảo không phải hoảng, nhưng khi chuyện ập đến thì vẫn rất căng thẳng.
Thời Minh Chu nhận thấy tầm mắt của cậu, hỏi: “Muốn hỏi gì?”
Lòng Tân Lạc khẽ run, điềm tĩnh nói: “À thì… Hôm nay anh online khá muộn.”
Thời Minh Chu nói: “Ừm, tối qua đã nói với cậu rồi, hôm nay phải dẫn em trai về nhà ăn Tết.”
Tân Lạc “Ồ” một tiếng, bỗng nhớ đến một chi tiết, không khỏi khựng lại.
Cậu nhớ Chu Minh từng nói mình ở thế giới này chỉ có một em trai đã đi xa, vậy cái gọi là “thế giới này” là chỉ thế giới trò chơi hay là thế giới thực?
Cậu kìm lòng không đặng mà lưu tâm, thăm dò hỏi: “Ăn Tết à, thế hẳn phải… đông vui lắm nhỉ?”
Thời Minh Chu nghe ra được nỗi không chắc chắn cùng lo sợ trong giọng nói này, nhanh chóng đoán được tâm tư của đối phương, nhớ lại việc trứng nhà mình từng rất nghiêm túc mà nói với anh rằng “Đừng vì trước kia phải sống khổ mà cảm thấy số mình không tốt, như thế là không đúng đâu”, lòng bỗng mềm nhũn.
Cũng thật thần kỳ, anh tự nhận mình là một người có tâm chí rất kiên định, thế mà lại bị một vài lời nói cùng hành động của trứng nhà mình chòng ghẹo. Các fans nói rất đúng, lúc thần rừng của liên minh bật mode ngọt ngào thì thật sự rất ngọt.
Anh sống không hề thảm, cũng không muốn khiến đối phương lo lắng, bèn trấn an: “Ừm, cả đại gia đình đều ăn Tết ở nhà ông bà nội, trẻ con cũng nhiều, rất náo nhiệt.”
Tân Lạc lập tức an lòng, nhủ bụng xem ra “đi xa” có nghĩa là bỏ game.
Cậu nói: “Ngày mai tôi cũng phải đến nhà ông bà nội ăn Tết, mấy ngày đấy cũng sẽ ở lại đó, không chắc là sẽ có thời gian online.”
Thời Minh Chu nói: “Tôi cũng vậy.”
Tân Lạc có vài ngày để xả hơi, vui vẻ nói: “Thế thì phải chúc đại lão năm mới vui vẻ sớm rồi ha.”
Thời Minh Chu muốn cậu thay đổi cách xưng hô: “Không cần phải gọi khách sáo như thế, gọi Chu Minh hoặc anh đều được.”
Lòng Tân Lạc lại run lên, trả lời theo bản năng: “Đằng ấy bao nhiêu tuổi mà bảo tôi gọi ‘anh’?”
Thời Minh Chu không rõ em mình có nói với bạn học chuyện mình cũng chơi “Nguyên Vũ” hay không, anh nhớ đến bữa hẹn sau Tết, bèn nhắc nhở đối phương trước: “Tôi học Thạc.”
Tân Lạc thầm nghĩ ra là lớn hơn cậu thật à.
Cậu có chút rối rắm, lo rằng nếu sửa miệng thì sau này sẽ quen thói mà gọi “Anh ơi”.
Hơn nữa chuyện này nói không chừng là lại đang thăm dò cậu, cậu bèn làm ngược lại: “Ồ, thế tôi gọi là Chu Minh vậy.”
Thời Minh Chu im lặng đôi giây, gật đầu: “Được.”
Anh hỏi: “Tôi nên gọi cậu là gì? ID bốn chữ dài quá, có cách xưng hô nào khác không?”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến dưới một cây hoa.
Tân Lạc đứng nhìn anh, lặng im.
Thật lòng, cậu rất muốn được nghe Chu Minh gọi mình một tiếng “Lạc Lạc”, nhưng thời điểm này thật sự không đúng lúc, nếu cậu mà nói toạc ra, không chừng Chu Minh sẽ liên tưởng đến Luo. Một người nhạy bén như vậy, lỡ đâu nhớ đến chuyện Luo hôn mê bất tỉnh một tháng, thế chẳng phải cậu sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?
Cậu đứng dưới hiệu ứng những tán hoa chầm chậm rơi, xoắn xuýt nói: “À… Nếu anh không ngại thì…”
Thời Minh Chu đã sớm đoán được dáng vẻ rối rắm ban đầu của cậu là vì muốn gọi bằng tên gốc, bèn lẳng lặng chờ đợi.
Tân Lạc âm thầm đánh giá đối phương, khẽ nói: “Tôi có hơi do dự.”
Thời Minh Chu nói: “Không sao, nói đi.”
Tân Lạc “Hờ” một tiếng trong lòng, anh nghĩ em sẽ tiết lộ thêm thông tin cho anh sao? Mơ đi bưởi!
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Gọi tôi là Thần Rừng*.”
(*Như mình đã nói, khi gọi Thần Rừng in hoa thì gốc là 野爹, mà từ 爹 trong đó có nghĩa là cha =))) Tình iu nào biết cách gọi hay hơn thì góp ý cho mình với nha.)
Tự dưng bị đánh úp bởi cái bản mặt dày như mặt đường này, Thời Minh Chu: “…”
Muốn tạo phản phỏng?