Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường - Chương 32: Cứu em cứu em mau cứu em!
- Trang Chủ
- Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ - Nhất Thế Hoa Thường
- Chương 32: Cứu em cứu em mau cứu em!
Cậu hay tin đối phương đang ở thành Tác Hải bèn chọn nút về thành, tụ họp với đối phương, thấy còn có một tài khoản mới đứng ở đây.
Tân Hải Dật giới thiệu: “Anh, đây là bạn học của em, cậu ấy chính là người đầu tiên đề nghị đeo kính thực tế ảo cho anh thử đó, tuy bác sĩ cũng không chắc là kính thực tế ảo có liên quan gì đến việc anh tỉnh lại hay không, nhưng cậu ấy luôn rất quan tâm anh, còn giúp em tra rất nhiều tài liệu nữa.”
Thời Minh Hào theo bản năng khẽ ưỡn ngực: “Chào đại thần ạ!”
Tân Lạc nhủ bụng nói không chừng việc này đúng là có liên quan đến kính thực tế ảo thật, cười nói: “Cứ gọi là anh như Tiểu Dật là được, sau này mà bị bắt nạt trong game thì cứ ới anh, anh báo thù cho mấy đứa.”
Thời Minh Hào rất kích động: “Vâng anh! Bọn em thức đêm xem chung kết cùng nhau đó, vui đến nỗi cả đêm không ngủ luôn, GSA đỉnh của chóp!”
Tân Lạc lại cười: “Cảm ơn.”
Thời Minh Hào nhìn nhà vô địch thế giới sống sờ sờ này, nhịn không được hỏi: “Anh… em có thể xin một kiểu ảnh với anh không?”
Tân Lạc rất chiều bạn học của em trai, hào sảng nói: “Không thành vấn đề, anh cũng có thể ký tên cho em, sang năm vào học lại để Tiểu Dật mang qua cho em ha.”
Thời Minh Hào càng hưng phấn hơn: “Cảm ơn anh ạ!”
Tân Hải Dật chọn góc chụp ảnh cho bọn họ, nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, anh cậu ấy cũng học ở đại học X đó, nghe nói là một sinh viên ưu tú, học chương trình liên thông Đại học-Thạc sĩ, được các giáo sư hướng dẫn xem trọng cực luôn đó. Chẳng phải sang năm anh phải đến trường làm thủ tục sao? Nếu không thì nghỉ Tết xong mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, để hai người làm quen đi. Em nghe ba em bảo là khi sinh viên hệ Đại học các anh thi cuối kỳ thì sẽ có một vài sinh viên hệ Thạc sĩ trông thi đấy, nếu vừa may anh ấy gác thi anh thì sao?”
Tân Lạc không có ý kiến về chuyện này, dẫu sao có nhiều bạn ở trường thì cũng không thiệt vào đâu, nói: “Được thôi.”
Tân Hải Dật âm thầm nhìn qua Thời Minh Hào với ánh mắt công thần chờ khen thưởng, thấy nhóc không nhìn mình liền gửi tin nhắn.
[Thế nào bro, sướng không? Không những để cậu xin được chữ ký, mà đến lúc đó còn có thể chụp ảnh với người thật nữa!]
Thời Minh Hào: “…”
Nhóc lặng lẽ so sánh giữa “bảo vệ acc clone không để anh mình phát hiện” và “đi ăn cơm chụp ảnh chung với nhà vô địch thế giới”, cảm thấy vế sau vẫn hấp dẫn hơn.
Một là căn bản nhóc sẽ không giấu được anh mình quá lâu, hai là nếu như sớm đánh tiếng với bọn Tân Hải Dật rằng “Anh em không biết em chơi game này, đừng nhắc đến game nhé”, nếu số đỏ ngút trời thì có lẽ sẽ tránh được một kiếp.
Nghĩ tới đây, cảm xúc nhóc liền ổn định lại, trả lời: [Sướng lắm bro!]
Tân Hải Dật hài lòng đóng khung chat, nhìn về phía Tân Lạc: “Giờ ai đang dẫn anh chơi?”
Tân Lạc nói: “Hiện tại chỉ có mình anh, đã hẹn Chu Minh tối cùng làm nhiệm vụ rồi, tí nữa hai đứa đi đâu?”
Tân Hải Dật nói: “Dẫn cậu ấy cày cấp, đánh phó bản này kia thôi.”
Tân Lạc có chút hứng thú: “Hay là anh phụ mấy đứa đánh nhá? Anh đã học xong pháp thuật rồi, có thể kéo hai đứa.”
Thời Minh Hào lập tức muốn đồng ý.
Được chơi game cùng nhà vô địch thế giới là một chuyện hạnh phúc nhường nào cơ chứ!
Nhưng nghĩ lại, anh nhóc đã lười làm cả buổi sáng, nếu chiều đến lại trốn việc đến tìm Tân Lạc thì làm sao bây giờ, đành dối lòng: “Làm thế có phiền anh quá không?”
Tân Lạc nói: “Không phiền, vừa hay anh cũng đang không có gì để làm.”
Tân Hải Dật vừa nghe được câu này, tinh thần “dẫn người” lại vực dậy, mời anh nhóc vào đội, chuẩn bị vừa đánh phó bản vừa phổ cập cho anh nhóc có thể chơi những gì sau khi max level.
Nhóc hỏi xác nhận lại: “Anh đã sử dụng thành thạo pháp thuật chưa?”
Tân Lạc nói: “Cũng ổn, anh vào đấu trường PK với top trên bảng xếp hạng rồi, thắng.”
Tân Hải Dật lập tức hóng hớt: “Ai vậy?”
Tân Lạc nói: “Ba Mươi Lạng, cậu ta bái anh làm thầy rồi.”
Tân Hải Dật “Vãi chưởng” một tiếng trong lòng, thầm nghĩ không hổ là anh của nhóc, thiên phú chơi game đỉnh của chóp.
Nhóc không còn nghi ngờ gì nữa, dẫn bọn họ vào trận truyền tống.
Tài khoản của Thời Minh Hào là tài khoản mới, không thể vào phó bản max level.
Tân Hải Dật đã sớm chọn ra vài phó bản có lợi nhất cho Thời Minh Hào, vốn định đến guild gọi thêm một hai người, nhưng bây giờ đã có anh nhóc ở đây, cũng không cần nữa.
Ba người phân công rõ ràng: Tân Hải Dật thuộc tính Kim phụ trách kéo quái, Tân Lạc phụ trách gây sát thương, Thời Minh Hào chỉ cần ngồi chơi xơi nước là được.
Trong quá trình quét phó bản, Tân Hải Dật mở lớp học nhỏ.
Sau khi tài khoản max level thì có thể làm rất nhiều việc, những việc như đánh đấu trường, phó bản hay nhiệm vụ hàng ngày thì không cần giải thích cặn kẽ nữa, anh nhóc đều biết cả rồi, chỉ là có thể không rõ đến đâu để đánh thôi. Trên diễn đàn có một bài đăng tổng hợp, nhóc chỉ cần gửi qua cho anh mình là được.
Ngoài ra, trên diễn đàn còn có hướng dẫn của tất cả các phụ tuyến đã được mở cho đến thời điểm hiện tại, anh nhóc có thể đi làm lại, nhận được thành tựu chương, rất có thể nó sẽ có ích cho việc mở các phụ tuyến khác sau này, dù gì bọn họ cũng cảm thấy câu chuyện đằng sau nó có thể liên kết lại với nhau.
Tân Lạc rất hứng thú với chuyện này: “Thế mày gửi link cho anh đi.”
Tân Hải Dật đáp “Vâng” rồi nói tiếp: “Tiếp đến là các nhiệm vụ của nhà phát hành và sự kiện khẩn cấp.”
Sự kiện khẩn cấp đã xuất hiện lúc anh nhóc luyện cấp, lúc ấy cậu nhóc đã phổ cập cho anh mình rồi, cũng không cần nhắc lại nữa.
Về phần nhiệm vụ của nhà phát hành, nó xuất hiện ở bảng thông báo và cửa hàng guild của các thành trì, được tuyên nhiệm vụ bởi các NPC có thân phận khác nhau với đủ loại đủ kiểu yêu cầu và phần thưởng.
Tân Lạc ngắt lời: “Cửa hàng Guild? Sao anh không thấy nó trong guild?”
Tân Hải Dật nói: “Không phải ở trong guild nhà mình, là loại cửa hàng xây dựng trên đường, mỗi tòa thành đều có một cửa hàng, bên trong có rất ít hàng hóa, tác dụng chủ yếu là giới thiệu công việc cho thành viên các guild. Ví dụ nếu anh đi hỏi ông chủ có việc gì phù hợp với anh không, ông chủ sẽ dựa vào thực lực và điểm số tổng hợp của anh để giới thiệu cho anh nhiệm vụ mà anh có thể làm.”
Nói đoạn, cậu nhóc phát hiện sơ hở: “Phải rồi, anh còn chưa thi lấy bằng nữa, giờ chỉ có thể nhận rất ít nhiệm vụ.”
Tân Lạc cuối cùng cũng nghe được chuyện thi lấy bằng mà Chu Minh từng nói với cậu, tò mò hỏi: “Thi như thế nào?”
Tân Hải Dật nói: “Đến thành trung tâm đăng ký, mỗi nửa tháng một lần. Nhưng dạo này sắp đến Tết rồi, thế nên các thành đều phải tổ chức lễ kỷ niệm, em nhớ lần đăng ký sau chuyển đến mười lăm tháng giêng, hai người sẽ là thí sinh cùng khóa.”
Thời Minh Hào đã từng thi một lần, lặng lẽ gật đầu.
Còn Tân Lạc là một newbie thực thụ, hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng không ngờ rằng lần thi lấy bằng đầu tiên sau khi giải nghệ của cậu lại là trong game thực tế ảo, cảm thấy “Nguyên Vũ” rất biết chơi, hỏi: “Cụ thể sẽ thi gì?”
Tân Hải Dật nói: “Sẽ rút ba thẻ ngẫu nhiên, tỷ như tìm bảo vật hay đánh quái chẳng hạn, sau đó hệ thống sẽ tiến hành tổng hợp chấm điểm, dựa theo điểm số cuối cùng của anh để định cấp, có ba cấp bậc là ma sĩ, ma giáo và ma tướng. Cấp bậc càng cao thì nhiệm vụ mà anh có thể nhận được sẽ càng cao.”
Tân Lạc hiểu: “Nếu lần đầu phát huy không tốt, chỉ thi đỗ ma sĩ thì sau này vẫn có thể đăng ký tiếp nhỉ?”
Tân Hải Dật nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Tân Lạc gật gù: “Còn gì nữa không?”
Tân Hải Dật nói: “Còn có nhiệm vụ đặc biệt, cái này xuất hiện khá là ngẫu nhiên, tỷ như anh đi ngang qua một quán rượu, nghe thấy nhóm NPC tụ lại một chỗ nói gần đây xảy ra chuyện lạ hoặc có người bị giết hại gì đó, khi tiến đến hỏi chuyện thì có thể sẽ mở được… Ê khoan có gì đó sai sai! Anh, đừng đánh nữa!”
Lớp học nhỏ vừa đến đây thì bọn họ đã đến chỗ BOSS.
Tân Lạc đang cố gắng gây sát thương, hỏi: “Sao đấy?”
Tân Hải Dật nói: “Em cảm thấy…”
Lời còn chưa dứt, BOSS nhảy đến trước mặt Tân Lạc cho một vuốt, tiếp đó nhanh chóng tung ra hai đòn, Tân Lạc trực tiếp lăn quay.
Giết được một người, sát thương của BOSS nhoắng cái đã tăng gấp đôi, Tân Hải Dật cũng không đỡ nổi, nhóc và Thời Minh Hào lần lượt bị tống ra khỏi phó bản.
Ba người đứng ở cửa phó bản nhìn nhau.
Tân Lạc nói: “Chuyện gì thế? Anh nhớ lần trước chúng ta đánh cũng mượt lắm mà, có xuất hiện tình huống này đâu.”
Tân Hải Dật thầm nghĩ đó là do lần trước anh chỉ chèo thuyền, sát thương đầu ra không có bùng nổ đến vậy, có ai ngờ nó sẽ loạn target đâu chứ.
Nhóc liền giải thích lại cho anh mình cơ chế trong đó: Thông thường đều do người có phòng ngự cao đỡ sát thương của BOSS, nhưng nếu sát thương của DPS quá cao, BOSS sẽ chuyển hướng mục tiêu, DPS cơ bản đều là máu mỏng, dễ chết, một khi chết rồi, đội ngũ tất sẽ loạn.
Tân Lạc hiểu: “Hóa ra là do anh mạnh quá.”
Tân Hải Dật và Thời Minh Hào đồng loạt gật đầu.
Tân Lạc dè dặt nói: “Đây cũng là chuyện không thể thay đổi rồi, thế anh sẽ kiềm chế chút vậy, đi, đánh lại.”
Ngặt nỗi, chuyện này nào có dễ kiểm soát đến thế.
Một lúc sau, ba người lại chết, bị tống ra ngoài.
Tân Lạc an ủi bọn họ: “Không sao, chơi game thì không chết vài lần sao được, lần này anh sẽ tém lại, tiếp đi.”
Tân Hải Dật cảm thấy khả năng cao là cách hiểu từ tém lại của anh nhóc không giống với người chơi bình thường, nếu chết thêm một lần nữa, e là lớp filter của người anh em của nhóc sẽ vỡ vụn mất, nói: “Máu BOSS dày quá, em lên guild gọi hai người nữa nhé?”
Tân Lạc lại khá là tâm đắc, vừa toan tự tin bảo “Anh làm được” thì liền nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên, mở ra xem, là từ Chu Minh.
Cậu chẳng hề do dự: “Được, gọi đi. Bạn anh online tìm anh rồi, mấy đứa chơi đi.”
Tân Hải Dật và Thời Minh Hào không hẹn mà cùng thở phào một hơi, tiễn vị sát thủ phó bản này đi.
Khoảng cách giữa Tân Lạc và Chu Minh có chút xa, bèn hẹn gặp ở thành trung tâm.
Cậu vừa bước khỏi trận truyền tống liền nhìn thấy đối phương, hỏi: “Sao lại đột nhiên online thế?”
Thời Minh Chu nói: “Được ngơi tay một lúc.”
Thật ra là sau khi nhận được phần tâm ý nào đấy thì không muốn cứ thế mà offline, muốn qua gặp cậu.
Tân Lạc gần như đã không thể chờ đến lúc được tìm Caronte tính sổ rồi: “Vậy chúng ta làm nhiệm vụ nhá?”
Thời Minh Chu “Ừ” một tiếng: “Là nhiệm vụ gì?”
Tân Lạc ấn mở hướng dẫn chi tiết, đập vào mắt là một câu: Nghe nói cá trên núi tuyết Phong Mai là ngon nhất, nếu có thể đến nếm thử hai con thì tuyệt biết mấy.
Cậu thuật lại cho Chu Minh Nghe, không hiểu lắm: “Tại sao lại liên quan đến ăn uống? Chắc không phải là lão muốn dạy tôi cách dùng pháp thuật để nấu cơm đâu nhỉ?”
Thời Minh Chu nói: “Có lẽ là không.”
Nghiễm nhiên Tân Lạc sẽ tin anh, bèn cùng anh leo lên núi tuyết, thấy trên đỉnh núi có một hồ nước màu xanh nhạt.
Hồ nước rất nhỏ, vì là nơi hẻo lánh nên hiếm khi có người đến. Hai người liền lấy cần câu ra ngồi xuống cạnh nhau, bắt đầu câu cá.
Môi trường trong thực tế ảo mô phỏng theo cảm quan, nhưng cũng sẽ không quá khắc nghiệt, ví dụ như bây giờ đang trên núi tuyết, bọn họ cũng chỉ cảm nhận được chút tia se lạnh sảng khoái.
Tân Lạc ngồi được vài giây liền không thành thật, từ khoé mắt nhìn thấy tuyết bên cạnh liền chộp thử, phát hiện có thể nắm lên, nhưng tiếc là không thể vo tròn. Nắm tuyết này vương lại trong lòng bàn tay được vài ba giây rồi liền biến mất, cậu không khỏi “chậc” một tiếng, thầm nghĩ không ném tuyết được rồi.
Giọng nói của Thời Minh Chu gần như vang lên cùng lúc với suy nghĩ trong đầu cậu: “Xem ra không ném tuyết được rồi.”
Tân Lạc giật thót: “…Hả?”
Thời Minh Chu nói: “Tôi từng nói với cậu rồi đấy, quả trứng linh thú kia đã lên rất nhiều kế hoạch, đến núi tuyết ném tuyết chính là một trong số đó.”
Anh khựng lại vài giây, khẽ nói: “Kỳ thực như thế cũng khá tốt, em ấy sẽ không biết được chuyện này, cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.”
Tân Lạc nghe vậy liền khó chịu vô cùng: “Phải.”
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Có phải mọi kế hoạch của em ấy đều có anh trong đấy không?”
Thời Minh Chu gật đầu.
Tân Lạc nói: “Vậy thì em ấy ắt hẳn là rất thích anh đấy!”
Thời Minh Chu nhìn sang cậu: “Thế sao?”
Tân Lạc kiên định nói: “Chắc cú luôn, chả có ai lại muốn đi du lịch với người mình không thích cả!”
Cậu khuyên nhủ: “Vậy nên nếu em ấy biết anh vì mình mà đau lòng như thế, nhất định cũng sẽ rất buồn. Cuộc sống vẫn sẽ trôi, anh phải nhìn về phía trước chứ, đấy là bug, không thể trở về nữa rồi, hai người có thể quen biết thì cũng đã là cái duyên, cứ giữ đoạn hồi ức tươi đẹp ấy ở trong đáy lòng đi.”
Thời Minh Chu hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Quả trứng này không có ý định nhận lại anh, hiện giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân cụ thể, thế nhưng những tháng ngày bầu bạn với nhau cũng là thật, vì vậy đối phương mới âm thầm tiếp cận mình.
Thế là anh bình tĩnh “Ừ” một tiếng, chuyên tâm câu cá.
Tâm tư của Tân Lạc lại trỗi dậy.
Kế hoạch thứ hai của cậu khi đến núi tuyết chính là trượt tuyết, không thể ném tuyết, nhưng trượt tuyết thì hẳn là vẫn có thể làm được, nhất định phải sắp xếp cho anh cậu, chờ khi câu cá xong sẽ đề cập với anh ngay!
Tuy nhiên, con cá này không dễ câu chút nào.
Hai người ngồi cả mười phút, nửa con cá cũng không câu được.
Tân Lạc không nhịn được: “Có phải là mồi câu của chúng ta đặt không đúng chỗ, chúng nó không muốn ăn không?”
Thời Minh Chu đã sớm lên diễn tra tài liệu, nói: “Cá ở đây là khó câu nhất game.”
Tân Lạc nói: “Thế bọn mình phải câu đến khi nào?”
Thời Minh Chu nói: “Dễ thôi, nhưng sẽ hơi ồn ào chút.”
Tân Lạc không hiểu: “Hả?”
Thời Minh Chu nói: “Phát loa báo cho cả server.”
Tân Lạc mở rương đồ ra tìm loa: “Không sao, ồn đến mấy tôi cũng chịu được, chỉ cần cho tôi cá thôi.”
Lời vừa dứt, cậu liền nhìn thấy một tin nhắn toàn server hiện lên.
[Loa] Chu Minh: Thu mua hai con cá trên núi tuyết Phong Mai giá cao.
Top 1 lực chiến toàn server rất hiếm khi ngoi lên kênh chat, mà mỗi lần như thế đều được đáp lại cực kỳ nhiệt tình.
[Thế giới] Nhàn Rỗi: Wow, idol của tui lên tiếng kìa!
[Thế giới] Vô Tình Lại Có Nắng: Là cá gì?
[Thế giới] Bay Bay: Con cá khó bắt nhất, nấu ăn cấp 10 có dùng đến, lúc trước suýt chút nữa đã bắt được rồi. [Vụn vỡ]
[Thế giới] Dấu Vết Của Năm Tháng: Phục Vụ Thuận Tâm không có sao?
[Thế giới] Tiền Thuận Tâm: Cái đấy thì thật sự không có đâu, tuy là thuộc loại tài nguyên quý hiếm nhưng chỉ dùng mỗi trong nấu ăn, hoàn toàn có thể bỏ qua nấu món khác, thế nên giá cũng không cao mấy, mất nhiều hơn được.
[Thế giới] Thần Rừng Hạ Phàm: Gấp đôi.
[Thế giới] Tiền Thuận Tâm: Tìm liền luôn!
[Thế giới] Nghe Trăng Sáng Hát Ca: Chờ đã, hai người là nhận cùng một nhiệm vụ hay là tổ đội với nhau đấy? Là nhiệm vụ gì?
Câu nói này lập tức đánh thức đám người còn đang mơ mộng.
Bọn họ đều biết rõ tính cách của Chu Minh, sẽ không bao giờ có chuyện anh làm nhiệm vụ nấu ăn, huống hồ còn có thêm vị đại lão dạo này đang hot kia nữa.
Chẳng mấy chốc, đám người tò mò có, muốn kiếm tiền có, muốn gặp đại lão có đều tới nơi, hồ nước vốn không to mấy liền bị vây kín đến mức kiến chui không lọt.
Tân Lạc dịch về phía Chu Minh, nhường chỗ cho Nồi Gang Hầm Thịt chen vào.
Nồi Gang Hầm Thịt nói: “Nhiệm vụ gì thế? Lại là phụ tuyến nữa à?”
Tân Lạc có chút lo là anh ta sẽ thật sự tặng mình một đĩa thức ăn, nói: “Tạm thời không tiện nói, nào tôi làm xong sẽ nói cho anh.”
Nồi Gang Hầm Thịt rất sảng khoái: “Được, cần giúp đỡ thì cứ tìm đến anh, đừng có mà khách khí với anh đấy nhá.”
Tân Lạc nói: “Anh em trong nhà cả mà, đương nhiên sẽ không khách khí với anh rồi!”
Nồi Gang Hầm Thịt cười phớ lớ, bá vai, cùng cậu câu cá.
Thời Minh Chu nhìn chằm chằm bàn tay này vài giây, bên tai chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nhớ ra mình vẫn còn đang trong văn phòng, bèn đánh tiếng rồi treo máy, tháo kính thực tế ảo xuống.
Tân Lạc đã câu đến hết kiên nhẫn, kỳ thật cũng có chút muốn treo máy, nhưng khi nghĩ đến mối thù hãy còn chưa báo thì liền kiên định mà câu tiếp, nhìn thấy khung tin nhắn lóe lên, cậu biết tỏng là tin nhắn thăm dò tin tức, thầm nghĩ giờ cũng đang rảnh tay, chi bằng cứ buôn chuyên đôi câu vậy.
Ngờ đâu khi mở ra, mắt cậu lại lập tức nhìn thấy tên của đồ đệ lọt trong đống ID.
Ba Mươi Lạng: [Sư phụ, con ở đối diện thầy nè, con nhất định sẽ câu được cá cho thầy!]
Ngay khi nhìn thấy cậu ta, Tân Lạc liên lóe lên một ý tưởng: [Đừng câu nữa, thầy đang có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn giao cho con này]
Ba Mươi Lạng: [Vâng, là gì thế?]
Tân Lạc: [Con có cái clone nào cày hỏng hay không dùng nữa gì không? Giúp thầy làm một thí nghiệm đi]
Ba Mươi Lạng: [Con có một acc để giữ nguyên liệu, không leo top, dùng tuỳ ý]
Tân Lạc: [Tốt lắm, con vào acc đấy mắng Caronte đi, không biết mắng thì thầy dạy con]
Ba Mươi Lạng là nguyên lão ở Phục Vụ Thuận Tâm, ít nhiều gì cũng đã từng nghe qua cơ chế này, hỏi: [Mắng đến khi bị hắn ghi thù đuổi giết á?]
Tân Lạc: [Con biết à?]
Ba Mươi Lạng: [Biết chớ]
Chỉ là cậu ta không ngờ rằng lý do sư phụ mình cứ gây khó dễ cho Caronte mãi như thế chính là bởi vì cơ chế này.
Cậu ta hỏi: [Sau khi mở được ghi thù thì sao?]
Tân Lạc: [Cố ý để cho hắn ta làm gỏi ba lần xem sẽ ra sao, nếu không có chuyện gì thì lại mắng thêm lần nữa, xem xem có mở được nữa không]
Ba Mươi Lạng: [Okela!]
Cậu ta là một đồ đệ tốt biết nghe lời, lập tức đi làm thí nghiệm.
Phải mất một lúc mới tìm được Caronte, bốn mươi phút sau cậu ta mới quay về, kết luận là không thể, chỉ có thể mở một lần, lần sau có mắng gì đi nữa cũng vô dụng.
Tân Lạc vốn còn nghĩ có nên cố tình để bị giết hai lần nữa không, tránh để ngày nào đó bất cẩn bị bại lộ.
Hiện giờ đã biết được kết quả, cậu phải nắm bắt hai cơ hội còn lại, quyết định phải thật trân trọng nó, gắng để một đòn ăn ngay.
Người đông sức lớn, cuối cùng cậu đã có được hai con cá trước giờ cơm tối, vui vẻ móc tiền thanh toán.
Giữa chừng Thời Minh Chu có quay lại một lần, hẹn cậu tối đến làm nhiệm vụ rồi lại tiếp tục treo máy. Tân Lạc cũng offline, cơm nước xong xuôi, đi tản bộ tiêu thực rồi online hội hợp với Chu Minh.
Núi tuyết huyên náo giờ đã trở về yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Với lý do tiết kiệm thời gian, Tân Lạc dẫn Chu Minh đi dạo một vòng trên đỉnh núi, chọn một sườn núi đầy tuyết, nói: “Chúng ta trượt xuống đi!”
Thời Minh Chu liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của cậu, nhịn cười nhắc nhở: “Sẽ chết.”
Tân Lạc chớp chớp mắt: “Muốn sống hay muốn sướng, hai chọn một.”
Thời Minh Chu nói: “Trượt đi.”
Anh không nhanh không chậm bổ sung: “Quả trứng kia của tôi cũng đã từng nói rằng muốn đi trượt tuyết, tôi trượt một lần, xem như thay em ấy hoàn thành tâm nguyện.”
Dưới chân Tân Lạc run lên, không chút nghĩ ngợi liền quay đầu lại khuyên ngăn: “Anh không thể cứ mãi ôm ý nghĩ này được, nhất định là em ấy càng mong anh có thể sống thật vui vẻ hơn… Đậu!”
Cậu đã đi đến vách núi, vừa rồi run một phát, chân liền dịch về phía sau nửa bước, cả người lập tức ngã xuống.
Thời Minh Chu vội vàng giữ cậu lại, bị lực rơi này kéo theo, ngã xuống cùng cậu.
Hai người một đường lăn đến giữa sườn núi, rơi vào trong lớp tuyết đọng dày đặc, thành xác khô.
Thời Minh Chu hồi sinh tại chỗ, thấy ổ trứng nhà mình vẫn bất động ở đó, hỏi: “Tôi trượt lại lần nữa cùng cậu nhé?”
Tân Lạc từ trong lớp tuyết quay đầu lại nhìn anh.
Thời Minh Chu đã tìm được lý do: “Dù gì cậu cũng vì an ủi tôi nên mới ngã xuống mà.”
Tân Lạc lập tức được dỗ ngọt: “Đi!”
Hai người liền tìm đường leo lên núi lần nữa, chuẩn bị đâu vào đấy rồi mới bắt đầu trượt xuống.
Lần này rốt cuộc Tân Lạc cũng đã được chơi thoả ý, mặc dù giữa chừng đã chết ba lần, nhưng vẫn rất khoái chí, hỏi: “Có phải là thú vị lắm không?”
Thời Minh Chu phối hợp “Ừ” một tiếng.
Tân Lạc hài lòng thỏa dạ, mở thanh nhiệm vụ ra, nhìn thấy dòng thứ hai đã hiện ra từ lâu: Hành hoa ở làng Hà Đạt vừa thơm vừa ngon, nếu có thể lấy được hai cây thì tốt biết mấy.
Thời Minh Chu nghe xong liền trầm mặc.
Hành hoa của làng Hà Đạt có chất lượng bật nhất game, được nuôi trồng dành riêng cho quý tộc ở thành trung tâm, căn bản không mua được mà người chơi chỉ có thể đi trộm. Nơi đó toàn là NPC, không dễ trộm, nghe nói tỷ lệ thành công cực thấp, anh cũng chưa thử bao giờ.
Tân Lạc thấy Chu Minh không lên tiếng, bỗng nhớ lại anh cậu đã từng trồng hành, thầm nghĩ lẽ nào là bị quân phản động mắng miết mà sinh ra bóng ma tâm lý luôn rồi chăng?
Cậu không khỏi trìu mến, ân cần nói: “Có phải là anh vẫn chưa làm nhiệm vụ thành chủ phải không? Nhiệm vụ này chắc là dễ làm thôi, tôi tự đi làm, anh cứ làm việc của anh đi.”
Thời Minh Chu nhìn ra được ngụ ý của cậu: “…”
Ý tốt thì xin nhận, nhưng anh cũng không muốn bị hiểu nhầm, thế là bèn giải thích.
Tân Lạc vừa nghe liền cảm thấy hứng thú: “Khó trộm đến nhường nào?”
Thời Minh Chu nói: “Một lần chỉ có thể trộm một cây, ruộng hành rất lớn, có tám NPC tuần tra, một khi phát hiện có người trộm hành thì sẽ chạy tới bao vây, nhưng người chơi chỉ cần thành công chạy ra khỏi cánh đồng thôi, bọn họ sẽ không đuổi theo.”
Tân Lạc nói: “Có trở ngại gì không?”
Thời Minh Chu nhớ tới thân pháp như nước chảy mây trôi của cậu, nói: “Có.”
Tân Lạc bình tĩnh: “Cứ giao cho tôi!”
Hai người đi tới làng Hà Đạt, Tân Lạc cẩn thận đi một vòng quanh cánh đồng, quan sát kỹ địa hình, lòng đã nắm chắc.
Cậu bảo Chu Minh ra ngoài chờ mình, tốt nhất là có thể quay video lại, đăng lên diễn đàn làm tài liệu tiêu chuẩn.
Thời Minh Chu nghe mà muốn bật cười: “Được.”
Tân Lạc chờ anh đi ra liền ngồi xổm xuống túm một gốc hành, đứng dậy bỏ chạy.
Các NPC lập tức bị kinh động, nhanh chóng bao vây cậu.
Tân Lạc đã sớm tính toán lộ trình, một mạch chạy ra ngoài: “Thế nào, thực lực này, tư thế này, người khác mà nhìn thấy…”
Lời còn chưa dứt, các NPC cũng đuổi theo cậu chạy ra ngoài.
Tân Lạc: “?”
Thời Minh Chu: “…”
Tân Lạc theo bản năng chạy về trước, thấy bọn họ quả nhiên vẫn còn đuổi theo mình, vội vàng tăng tốc, nắm lấy gốc hành hoa chạy như điên trên con đường nhỏ, không biết khi nào mới đến điểm cuối, mặt đầy hoảng hốt: “Anh——! Cứu em cứu em mau cứu em——!”
Thời Minh Chu: “…”