Ở Rể Bằng Thực Lực - Chương 57 - Cho cô
Những lời chói tai vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt.
Không biết từ khi nào hai chiếc Mercedes-Benz đã dừng lại trước cổng công ty
bất động sản Vạn Lộc và một đám người từ trên đó bước xuống.
Đi đầu là cặp nam nữ trông hết sức trẻ tuổi.
Vẻ ngoài của người đàn ông khá tuấn tú, mỗi một bước chân đều tỏ thái độ khinh thường với tất cả mọi người.
Dáng người của cô gái kia sẽ được đánh giá ở mức tám trên mười điểm, từ trên xuống dưới toàn là hàng hiệu đắt đỏ và gương mặt được trang điểm rực rỡ xinh đẹp.
Hai người họ chính là giám đốc bộ phận quản lý và phát triển thị trường của tập đoàn Văn Đinh tên Lê Tiến và vợ anh ta Văn Thư.
Thấy người nhà họ Văn đến, sắc mặt đám người bà lớn nhà họ Hạ tối tăm như đêm ba mươi.
Tuy việc nhà họ Văn tham gia là chuyện hết sức dễ hiểu nhưng nhà họ Hạ lại
khá bất ngờ, những tưởng nhà họ Đình ngã xuống thì gia đình bọn họ sẽ
giành được miếng bánh ngon lành này. Không ngờ giữa đường lại có một đối thủ đáng gờm hơn nhảy ra.
Tất nhiên người có tâm trạng phức tạp nhất nhà họ Hạ bấy giờ là Hạ Niệm Chân.
Bởi vì Lê Tiến mối tình đầu của cô thời còn học đại học.
Khoảnh khắc đó, Hạ Niệm Chân chợt nhớ về những gì đã trải qua trong quá khứ.
Năm đó khi bước vào cổng trường đại học, Hạ Niệm Chân là hoa khôi của trường nên có rất nhiều anh chàng theo đuổi.
Nhưng vì tính cách hướng nội cùng thái độ lạnh lùng xa cách với tất cả mọi
người nên hầu hết những lời tỏ tình đều bị cô từ chối.
Lê Tiến là đàn anh lớn hơn Hạ Niệm Chân một khóa, anh là chủ tịch hội sinh viên
của trường, một trong mười giọng ca nổi tiếng và năm nào anh ta cũng lấy danh hiệu sinh viên ba tốt mỏi hết cả tay. Từ khi Hạ Niệm Chân vừa vào
đạo học Lê Tiến đã bắt tay vào việc theo đuổi cô.
Gửi thư tình, mua quà cáp rồi là đứng hát dưới tỏ tình dưới lầu, có thể nói anh ta giở đủ mọi chiêu trò cua gái.
Từ khi Hạ Niệm Chân vào năm nhất cho tới khi cô lên đến năm tư, việc theo
đuổi đó vẫn tiếp diễn một cách điên cuồng không ngừng không nghỉ.
Vì Lê Tiến chưa bao giờ có một tin đồn gì về tình cảm với vẻ ngoài xuất
sắc và tài hoa nên cuối cùng Hạ Niệm Chân cũng mềm lòng, đồng ý hẹn hò
với anh ta.
Nhưng bản thân Hạ Niệm Chân là người bảo thủ nên dù
hẹn hò thì hai người vẫn giống như hai người bạn, chưa bao giờ có tiếp
xúc thân mật với Lê Tiến bao gồm cả hôn môi.
Vì cô luôn cho rằng sau khi kết hôn mới là lúc trao thân mình.
Lê Tiến cũng đồng ý chờ Hạ Niệm Chân tốt nghiệp ra trường và ngày Hạ Niệm
Chân nhận được bằng tốt nghiệp, anh ta sẽ mang theo nhẫn kim cương tới
cầu hôn cô.
Hạ Niệm Chân đầy vui vẻ và chờ mong.
Đảo mắt
đã đến ngày Hạ Niệm Chân tham gia buổi lễ tốt nghiệp và Lê Tiến cũng
mang theo nhẫn kim cương đến tham gia, chỉ là cô hoàn toàn không thể ngờ người anh ta cầu hôn chẳng phải mình. Mà là người bạn cô luôn cho là
thân thiết nhất mang tên Văn Thư.
Ngủ cùng ký túc xá với nhau bốn năm, ngủ ngay trên giường cô.
Là người bạn thân thiết tâm sự với nhau tất cả mọi thứ.
Anh ta quỳ một chân xuống, lấy chiếc nhẫn kim cương ra tặng Văn Thư.
Văn Thư cảm động gật đầu đồng ý và các sinh viên khác đều rò reo cổ vũ trong vui vẻ.
Chỉ có Hạ Niệm Chân đứng chết trân nơi đó như nàng công xinh đẹp bị vứt
sang một bên, ngơ ngác trống rỗng và nước mắt đã rơi từ lúc nào, không
biết phải làm sao.
Sau đó, Hạ Niệm Chân không cam tâm muốn tìm Lê Tiến và Văn Thư để hỏi cho rõ ràng.
Lê Tiến dùng giọng điệu căm ghét mà cô chưa bao giờ nghe thấy bảo rằng:
“Cô chỉ là thứ gái điếm tôi ham vui nên muốn thử chinh phục coi thế nào
thôi, chẳng qua chỉ là thứ công cụ để tôi chứng tỏ với tất cả mọi người
rằng Lê Tiến này có thể theo đuổi được nữ thần trong mắt chúng nó.”
“Còn kết hôn với cô ư? Mẹ nó cô buồn cười thật, ngoài cái mả xinh đẹp ra cô
có cái quái gì? Tôi cần một người đủ tiền tài và sức lực để đẩy tôi lên
một tầm cao mới trong cái thế giới này. Còn cô thì không xứng.”
Văn Thư giơ tay tát Hạ Niệm Chân một cái, mỉa mai nói: “Chắc cô vẫn chưa
biết đâu nhỉ, đêm trước khi cô đồng ý trở thành bạn gái Lê Tiến thì tôi
với anh ấy đã ra khách sạn Dragon ‘làm’ với anh ấy từ đầu đến cuối rồi.
Và chắc cô càng không biết rằng Lê Tiến luôn cảm thấy những đêm ngồi nói chuyện phiếm với cô quá ư là nhàm chán nên lần nào cuộc nói chuyện kết
thúc chúng tôi cũng gửi những tấm ảnh không mặc quần áo cho nhau xem,
thích cực.”
“Ha ha. Nên loại phụ nữ ngu ngốc như cô bị tôi hớt tay trên cũng đáng thôi…”
Những lời sau đó không thể lọt vào tai Hạ Niệm Chân được nữa vì đầu óc cô đã
loạn thành một mớ bòng bong rồi. Tâm trạng rơi thẳng xuống vực sâu, cô
như người mất hồn chạy vào quán rượu mua say và nhớ uống quá chén. Trên
đường về nhà từ nơi đó, cô bị hai gã đàn ông cao to chặn lại hòng sàm
sỡ.
May mắn có Vương Đông Quân vừa tan làm ra khỏi công trường trông thấy và đe dọa đuổi bọn côn đồ đi để cứu Hạ Niệm Chân.
Và đó là cách hai người quen biết nhau.
Khi đó Hạ Niệm Chân chẳng còn chút hy vọng nào vào tình yêu nam nữ nhưng cô không muốn bị bỏ lại phía sau cùng với suy nghĩ vò đã mẹ thì sứt luôn
cũng chẳng sao nên sau khi quen biết Vương Đông Quân không bao lâu cô đã kết hôn với Vương Đông Quân và trích ra một số tiền để trả nợ cho anh.
Từ đó, Vương Đông Quân trở thành người ở rể nhà họ Hạ.
Chỉ là tấn bi kịch trớ trêu ngày xưa khiến Hạ Niệm Chân không còn tin tưởng vào
tình yêu nam nữ và đầy mâu thuẫn với nó nên sau khi kết hôn đằng đẵng ba năm, dù Vương Đông Quân có hiền lành nghe lời và săn sóc cô đủ điều thì trong lòng Hạ Niệm Chân vẫn còn một nút thắt. Đó là lý do hôn nhân của
hai người không hề hạnh phúc tí nào…
Bấy giờ, Lê Tiến và Văn Thư cũng khá ngạc nhiên khi trông thấy Hạ Niệm Chân.
Văn Thư quan sát Hạ Niệm Chân từ trên xuống dưới rồi chậc lưỡi cười nói:
“Đây là hoa khôi của trường chúng ta đây mà. Sao rồi, hôm nay cô cũng
tới đây tham gia cạnh tranh với các công ty khác hả? Tôi khuyên cô nhé,
mau dẫn cả gia đình cô cút về đi để khỏi phải mất mặt xấu hổ khi thất
bại ê chề khi không giành nổi chúng tôi.”
Nhìn thái độ bề trên
đầy hống hách của Văn Thư, một ngọn lửa không tên chợt dâng lên trong
lòng Hạ Niệm Chân, cô đáp trả: “Chúng tôi không cần những lời khuyên đó. Cảm ơn lòng tốt của cô.”
Văn Thư cười khẩy: “Xí. Diễn cũng ra
dáng ra hồn đấy. Thật ra tôi biết mấy năm nay cô chẳng cam tâm tí nào,
chắc vẫn còn hâm mộ và ghen tị tôi chết đi được nên mới ra đường vác đại một kẻ vô dụng về ở rể nhà mình chứ gì? Tiếc quá, cùng là người ở rể
nhưng chồng cô mang ra so sánh với Lê Tiến nhà tôi thì chẳng bằng một
cái móng chân ấy. Ha ha.”
Đám người nhà họ Văn thích thú cười vang.
Mặt Hạ Niệm Chân đỏ bừng lên nhưng không cách nào phản bác vì những lời Văn Thư nói đều là sự thật.
Văn Thư đi tới, tiếp tục cả vú lấp miệng em: “Nếu tôi đoán không sai thì
chắc sau ba năm kết hôn cô vẫn là xử nữ nhỉ? Chẳng lẽ tên rác rưởi nhà
cô có vấn đề gì về chuyện đó hả, yếu quá chăng? Chậc chậc, cũng không
ngại nói cho cô biết Lê Tiến nhà tôi được lắm đấy. Ngày nào anh ấy cũng
làm tôi thấy sung sướng và hài lòng, cô có hâm mộ không? Có thấy ghen tị không?”
“Trỡ trẽn không ai bằng.” Hạ Niệm Chân cắn răng đáp lại.
Văn Thư nhún vai như thể chẳng có gì xảy ra rồi nhìn sang người nhà họ Hạ:
“Đúng là người nhà Hạ Niệm Chân có khác, một đám trông cứ như là dưa sẹo táo nứt chẳng ra đâu vào đâu, ngu ngốc vô dụng.”
Sắc mặt người nhà họ Hạ tối sầm lại.
Những người lúc nãy vẫn còn mạnh miệng hất mặt lên trời đều câm nín không dám hó hé lấy một câu.
Cô cả nhà họ Văn, làm sao bọn họ dám chen miệng?
Một đám cúi gằm mặt xuống như chuột nhắt.
Nhưng không biết trong lòng họ đã lôi Hạ Niệm Chân ra mắng bao nhiêu lần.
Nếu năm đó Hạ Niệm Chân không đụng phải mấy chuyện rách nát này thì bây giờ mọi người có bị người ta chỉ vào mũi mỉa mai chẳng ra thể thống gì
không?
“Đúng rồi, tên rác rưởi cô hốt về nhà để ở rể đâu rồi ấy
nhỉ? Tôi muốn xem thử coi món hàng đó trông thế nào, có xứng với loại
gái điếm thối tha như cô không.” Văn Thư tiếp tục xoáy sâu vào chuyện
này.
“Tôi…” Hạ Niệm Chân giận run cả người nhưng chẳng thốt lên nổi một câu nào.
Đúng lúc đó, Vương Đông Quân cho hai tay vào túi đi đến trước mặt Văn Thư,
giơ tay ra nở nụ cười thản nhiên nói: “Nhìn xem đây là gì?”
Văn Thư ngu người: “Điên rồi hả. Đây là tay anh đó thôi?”
Bốp.
Vương Đông Quân đột ngột trở tay tát thật mạnh vào mặt cô ta rồi cười ha hả
nói: “Xin lỗi nha. Cô trả lời sai rồi, đó không phải là tay mà là cái
bạt tai dành riêng cho cô đấy.”