Ở Rể Bằng Thực Lực - Chương 60 - Bãi phân
Tại phòng họp nằm trên lầu mười của tòa nhà công ty bất động sản Vạn
Lộc, đám người nhà họ Hạ và nhà họ Văn nối đuôi nhau vào. Họ tới sớm năm phút, vẫn chưa trễ giờ.
Người nhà họ Hạ ngồi vào dãy ghế bên trái.
Bấy giờ, bà lớn nhà họ Hạ vẫn còn cục tức chưa nuốt xuống được, đanh mặt
mắng: “Thứ ăn cây táo rào cây sung đáng chết này, nhà họ Hạ chúng ta gây ra tội tình gì mà phải rước về loại cháu rể thế này.”
Hạ Huy gật đầu đón ý: “Bà nội nói rất đúng, cái thứ làm được chút chuyện đã ăn
cháo đá bát, sớm mượn gì Hạ Huy này cũng sẽ ra tay xử đẹp nó.”
Bấy giờ, Hạ Điệp lại bĩu môi dời mục tiêu công kích sang người khác: “Ha
ha. Cháu nghĩ chắc chắn những việc Vương Đông Quân làm hôm nay đều do
người nào đó bảo anh ta đấy.”
Nói xong cô ta lại nhìn Hạ Niệm Chân, chẳng cần nói rõ cũng biết cô ta đang ám chỉ ai.
Hạ Hưng lạnh mặt hỏi Hạ Niệm Chân: “Có phải cô là người bảo Vương Đông
Quân chặn đường không cho ai lên rồi rao giá trên trời với cả người nhà
không?”
Hạ Niệm Chân chưa kịp lên tiếng thì bà Trần Đạm Nhã đã
trợn mắt nói: “Nói linh tinh cái gì thế? Hạ Niệm Chân nhà chúng tôi là
loại người như thế ư? Có ý kiến hay khó chịu gì thì cứ tìm Vương Đông
Quân tính sổ, đừng ném đá lên người Hạ Niệm Chân nhà chúng tôi.”
“Thế cô giải thích xem tại sao Vương Đông Quân chỉ lấy tiền chúng tôi mà
không lấy tiền gia đình cô?” Hạ Hưng cứ nắm chặt không chịu buông.
Trần Đạm Nhã đập bàn bắt đầu khóc lóc om sòm ỏm tỏi lên: “Tôi không lấy tiền của thằng đó là phước ba đời nhà nó rồi, nó dám đòi tiền chúng tôi ư?
Thế giới này đảo lộn hết rồi.”
“Vấn đề này…” Hạ Hưng nghẹn họng không biết nói gì.
Mấy năm sau khi Vương Đông Quân kết hôn với Hạ Niệm Chân, Trần Đạm Nhã dùng thái độ gì để đối xử với anh đều lọt vào mắt người nhà họ Hạ.
Đi làm mấy năm nay, bao nhiêu tiền cũng giao hết lên cho bà. Thậm chí có
lần em gái Vương Đông Quân xảy ra tai nạn giao thông, tiền bảo hiểm chi
trả cũng bị Trần Đạm Nhã lấy mất.
Nếu suy nghĩ kỹ thì hẳn là Vương Đông Quân không dám đòi tiền Trần Đạm Nhã.
Cuối cùng Hạ Hưng đành phải nghẹn một đống lửa giận, không cam tâm ngồi
xuống định bụng tìm cơ hội dạy dỗ Vương Đông Quân một trận ra trò.
Những điều vừa diễn ra khiến Hạ Niệm Chân hơi bất ngờ, mẹ cô lại đứng ra nói đỡ cho cô và Vương Đông Quân?
Nhưng suy nghĩ đó vừa hiện lên chưa tới ba giây thì Trần Đạm Nhã đã ghé tai
cô nhắc nhỏ: “Hạ Niệm Chân à, lúc nãy thằng rác rưởi Vương Đông Quân vừa mới ngốn được mấy tỷ bạc đấy. Con phải tìm tất cả mọi cách giành số
tiền đó về tay mình trước khi ly hôn nghe chưa. Không được cho nó một
đồng xu cắc bạc nào cả.”
“Mẹ à, mẹ muốn…” Hạ Niệm Chân ngơ ngác nhìn bà.
Trần Đạm Nhã khẽ quát: “Bảo cô làm thì cô cứ làm đi. Nếu cô không chịu làm
thì sớm muộn gì tôi với cha cô cũng sẽ giành lấy số tiền đó. Nhất định
không được để thằng rác rưởi đó kiếm hời.”
Hạ Niệm Chân thở dài thườn thượt, cạn lời chẳng biết phải nói gì.
Lại bàn đến tập đoàn Văn Đình ngồi ngay đối diện, mặt mũi người nào người nấy đen như nhọ nồi.
Văn Thư cắn răng lẩm bẩm: “Tên Vương Đông Quân chết tiệt đó, không một ai
đụng đến tôi ở cái đất Hoa Hình này có được kết cục tốt cả.”
Cô
ta lấy điện thoại di động ra bắt đầu gửi tin nhắn vào nhóm cậu ấm cô
chiêu cực kì thân thiết với mình ở thành phố Hoa Hình: “Này mọi người,
anh chị em bạn dì ơi. Tớ vừa mới bị một thằng khốn nạn không biết điều
lừa hết hai tỷ bạc. Nhờ giúp đỡ.”
Có người lập tức trả lời trong nhóm.
“Mẹ nó. Ai lớn gan lớn mật dám bắt nạt cả cô cả nhà họ Văn vậy? Không muốn sống nữa hả?”
“Văn Thư đã lên tiếng rồi thì ai dám từ chối? Tên tuổi địa chỉ nhà thằng đó đâu, nói tớ biết để tớ tới giẫm lên mặt nó.”
“Ôm thương Văn Thư nè, Văn Thư đừng khóc nha. Chị em đang bận làm tóc này, cưng muốn báo thù thế nào đây, nói chị em nghe nào?”
“……”
Mặt Văn Thư thoáng lạnh, gõ từng chữ một: “Chị em chuẩn bị sẵn tinh thần
đi, có thông tin gì tớ sẽ nhắn mọi người ngay. Tớ đang bận tham gia buổi đấu thầu rồi, bàn sau nha.”
Cô ta để điện thoại xuống rồi nhìn Hạ Niệm Chân với vẻ âm u tăm tối, nhíu
mày cười khẩy: “Biết điều thì mau bảo thằng chồng rác rưởi của cô quỳ
xuống xin lỗi đi, nếu không tôi nghĩ chắc cô không còn cơ hội để gặp cái thứ rác rưởi cô tha ngoài đường về nữa đâu.”
“Tôi cấm cô không được nói về Vương Đông Quân như thế.” Hạ Niệm Chân nhíu mày thật chặt.
Tuy mấy năm nay có rất nhiều người chạy đến móc mỉa Vương Đông Quân trước
mặt cô nhưng Hạ Niệm Chân không hề đáp trả thay anh dù chỉ một lần, suy
cho cùng tất cả những lời họ nói đều là sự thật.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.
Gần đây, biểu hiện của Vương Đông Quân luôn vượt ra ngoài sự dự đoán của cô và giúp cô thoát khỏi những tình huống khó khăn rất nhiều lần, Hạ Niệm
Chân biết ơn những điều đó.
Về mặt khác, Văn Thư là người phụ nữ
từng cướp đi người cô yêu thời đại học nên thứ cảm xúc phức tạp nào đó
cứ thôi thúc Hạ Niệm Chân phải phản bác tất cả những lời cô ta nói dù nó là điều gì.
Giữa phụ nữ luôn có sự ganh đua nhất định và nó không thể giải thích theo cách bình thường được.
“Tôi cứ nói đấy thì sao nào?” Văn Thư vẫn cứng mồm cứng miệng, nói cho thỏa
thích: “Mang Vương Đông Quân ra so sánh với Lê Tiến nhà tôi thì thua kém hơn cả trăm ngàn lần dù là mặt mũi hay tài năng, thế lại chả là thứ rác rưởi à? Đừng tưởng làm cái chức trưởng bộ phận an ninh chó má gì đó của công ty bất động sản Vạn Lộc thì hay ho lắm. Trong mắt Văn Thư này thì
chẳng khác gì một bãi cứt chó hôi thối cả.”
Hạ Niệm Chân cảm thấy hết sức khó chịu, đang định đáp trả lại thì có giọng nói đầy truyền cảm chợt lạnh lùng vang lên.
“Ai đang bảo công ty bất động sản Vạn Lộc chúng tôi là vãi cứt chó hôi thối đấy nhỉ?”
Cửa phòng họp được đẩy ra và ba người sải bước vào.
Người dẫn đầu là Huỳnh Vân trong bộ tây trang công sở trắng và đôi giày cao
gót cùng màu, chị ấy đang cho mọi người cảm giác của người phụ nữ chững
chạc và thành công.
Hai người sau lưng Huỳnh Vân là quản lý cấp cao của bộ phận tài vụ và bộ phận phát triển thị trường của bất động sản Vạn Lộc.
Thấy họ vào, người nhà họ Hạ cùng phía tập đoàn Văn Đình lập tức đứng dậy chào hỏi: “Chào phó tổng giám đốc Huỳnh.”
Huỳnh Văn là nhân vật tất cả mọi người trong giới kinh doanh thành phố Hoa Hình đều quen mặt.
Trở thành phó tổng giám đốc của bất động sản Vạn Lộc ở cái tuổi đó là việc
rất ít người làm được, hơn nữa Huỳnh Văn còn đi lên bằng chính khả năng
kinh doanh tài ba của mình chứ không phải là sắc đẹp và thân thể. Những
nhân vật tuổi trẻ tài cao này luôn đáng để nhận được tôn trọng và nể
nang.
Huỳnh Văn đi tới vị trí chính giữa phòng họp và ngồi xuống, giơ tay lên mời
mọi người: “Các vị không cần phải khách sáo, mời mọi người ngồi. Hôm nay tôi mở cuộc họp này để bàn về việc hợp tác với nhau nên đừng để bầu
không khí căng thẳng quá.”
Mọi người đều ngồi xuống.
Nhưng Văn Thư vẫn có cảm giác đứng trên đống lửa và ngồi trên đống than vì rõ ràng câu hỏi của Huỳnh Văn đang nhằm thẳng vào cô ta. Buổi đấu thầu còn chưa bắt đầu thì cô ta đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Huỳnh Văn vì
một hiểu lầm nhỏ, điều đó không thể xảy ra được.
Vì vậy Văn Thư
cố nuốt nước bọt nói: “Khụ khụ. Phó tổng Huỳnh này, tôi muốn giải thích
vài câu trước khi bắt đầu. Tôi nghĩ cô đã nghe nhầm câu tôi vừa nói vì
tôi không hề ám chỉ quý công ty Vạn Lộc.”
Huỳnh Khánh cười khẽ,
chị tỏ ra chẳng sao cả: “Cô cả nhà họ Văn đừng lo nghĩ nhiều quá, thật
ra cô có mắng bất động sản Vạn Lộc thì cũng chẳng sao vì suy cho cùng
trên đời không có công ty nào là hoàn hảo cả. Cô có thể chỉ ra những
khuyết điểm của công ty chúng tôi là đang góp phần giúp chúng tôi thay
đổi và tiến bộ hơn. Đó là lòng tốt chúng tôi ghi nhận.”
“Tôi…” Văn Thư ngượng ngùng không biết phải giải thích thế nào nữa.
Trông có vẻ Huỳnh Văn không hề để bụng nhưng chị đã có ấn tượng khá xấu rồi.
Điều quan trọng nhất là cô ta đang mắng Vương Đông Quân, không hề đụng gì
đến công ty bất động sản Vạn Lộc. Dù Văn Thư có hống hách và ngang ngược cách mấy thì cô ta cũng chẳng có gan khiêu khích bất động sản Vạn Lộc.
Hiểu lầm này thật sự rất lớn.
Lê Tiến ngồi bên cạnh hơi khó chịu nhíu mày, lần hợp tác này có ý nghĩa rất lớn với tập đoàn.
Ban đầu anh ta định không dẫn theo Văn Thư vì lo kẻ gà mờ như cô ta sẽ dây
phải phiền toái và sự thật đúng là như vậy. Cô ta lại gây chuyện rồi…
Lê Tiến đang định lên tiếng để cứu vớt lại tình trạng này thì Huỳnh Văn đã nói: “Nếu tất cả mọi người tham gia buổi đấu thầu hôm nay đã có mặt hết thì chúng ta bắt đầu thôi.”
“Chờ đã.” Đúng lúc đó thì giọng nói quen thuộc lại vang lên ngoài cửa.