Ở Rể Bằng Thực Lực - Vương Đông Quân - Chương 124: Bạn trai tôi sẽ dạy dỗ các người
- Trang Chủ
- Ở Rể Bằng Thực Lực - Vương Đông Quân
- Chương 124: Bạn trai tôi sẽ dạy dỗ các người
Vẻ mặt Như Hiền chán nản nói.
Sau khi nghe câu chuyện của Như Hiền.
Vương Đông Quân nhẹ thở dài.
Vốn dĩ anh cho rằng người thân kỳ lạ như vậy chỉ có trên các chương trình thời sự trên ti vi.
Không ngờ nó lại tồn tại trên đời, hơn nữa là nó đã xảy ra với Như Hiền.
“Dù là tiền bồi thường hay là bất động sản nên thuộc về mẹ con cậu chứ, pháp luật cũng đồng ý như vậy, bọn họ làm náo loạn nhiều năm như thế, sao không báo cảnh sát đến giải quyết?”
Như Hiền tràn đầy bất đắc dĩ: “Đã báo rồi. Nhưng vô ích, họ nói đó là tranh chấp kinh tế của người thân trong gia đình, bọn họ họ không quản lý được. Còn chú hai của tôi, lúc trẻ đã ra xã hội va chạm, ở Hoa Hình quen biết một số anh em, có đôi khi bọn họ không đến, anh em ông ta cũng sẽ đến đây gây sự. Nhiều lần, mẹ tôi sợ hãi phải nhập viện, đặc biệt là khoảng thời gian này ngày càng thường xuyên hơn, vì vậy tôi chỉ còn cách là đưa mẹ tôi đến chỗ bà ngoại để tạm thời trốn tránh.”
“Mẹ nó. Đúng là một tên lưu manh. Cậu yên tâm, vì hôm nay tôi gặp phải chuyện này, tôi nhất định sẽ giúp cậu giải quyết.”
Vương Đông Quân nắm chặt tay, lẩm bẩm nói.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa ở ngoài ngày càng lớn.
Chú hai Như Minh có chút sốt ruột gầm lên: “ Như Hiền. Cô đừng tưởng cứ trốn ở trong đó thì sẽ không sao. Tôi hôm nay sẽ nói tại đây, tiền bồi thường kia cùng ngôi nhà đều phải giao ra đây, nếu cô không mở cửa, đừng trách tôi đến nhà bà ngoại cô tìm mẹ cô.”
Như Hiền tái mặt.
Nếu như Như Minh thật sự tìm đến nhà bà ngoại cô ấy gây rối, nhất định sẽ hù dọa đến mấy người già ở đấy mất.
“Như Minh. Ông dám?”
“Hừ. Sao tôi lại không dám chứ? Đừng nói nhảm nữa, nhanh mở cửa ra, nếu không tôi lái xe đến nhà bà ngoại cô.”
“Mở thì mở. Có gì ghê gớm.”
Như Hiền tức quá.
Cắn cắn môi mở cửa ra.
Một cặp vợ chồng trung niên đứng ở cửa.
Người đàn ông cao khoảng một mét sáu mươi năm, dáng người không cường tráng nhưng chắc nịch.
Đầu trọc, có hình xăm và đeo một chiếc vòng vàng lớn trên cổ.
Người phụ nữ bên cạnh có mái tóc xoăn gợn sóng màu vàng, đôi mắt nhỏ, răng hô, trông bà ta như một người rất khó hòa đồng.
Như Minh châm một điếu thuốc, tỏ vẻ nói: “ Như Hiền, tôi biết cô sẽ mở cửa, hôm nay tôi đến đây sẽ không làm gì khác, tôi chỉ yêu cầu cô đưa giấy chứng nhận bất động sản và tiền bồi thường ra đây, về sau chúng ta ai đi đường nấy, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Thím hai cũng lên tiếng: “Mau lên. Trời mưa to thế này chúng tôi cũng không dễ dàng đến đây, nếu không phải vì chuyện này, ai muốn đến đây chứ?”
Vương Đông Quân lúc này đi tới, liếc qua hai người, nhẹ giọng nói: “Không có giấy tờ bất động sản cùng tiền bồi thường đâu, mời hai người về cho.”
Bây giờ họ mới chú ý đến sự tồn tại của Vương Đông Quân.
Như Minh nhìn đánh giá Vương Đông Quân, tràn đầy khinh thường hỏi: “Thằng nhóc mày là ai?”
“Tôi…”
Vương Đông Quân vừa nói, Như Hiền bên cạnh liền ôm lấy cánh tay của anh.
Trả lời trước: “Anh ấy là bạn trai của tôi. Bạn trai tôi nói rồi, tiền bồi thường cùng giấy tờ bất động sản đều không có, hai người trở về đi.”
Vương Đông Quân: “…”
Anh không dễ từ chối, chỉ có thể kiên trì gật đầu.
Thím hai cười nhạo: “Ha ha. Tôi thấy vừa rồi gõ cửa lâu như vậy cũng không ra, hóa ra con nhóc nhà cô tìm được một bạn trai. Lại còn chơi đùa rất cởi mở nha, mặc đồ ngủ của cô?”
Khuôn mặt Như Hiền đỏ lên.
Nhưng giọng điệu rất mạnh mẽ đáp lại: “Chúng tôi chơi đùa thế nào đó là việc của chúng tôi, các ngươi mau đi đi. Ở đây không hoan nghênh.”
Lúc này, Như Minh mới cau mày, quát khẽ: “ Như Hiền, đừng tưởng tìm bạn trai hỗ trợ cho mình là tốt rồi. Cô cũng không hỏi thăm Như Minh tôi ở thành phố Hoa Hình này thân phận là gì sao? Tôi đến làm việc, hỏi xem nó có dũng khí cản trở không?”
Vương Đông Quân nói rất rõ ràng: “Có dũng khí.”
“Mày…”
Như Minh đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt khó coi: “Thằng nhóc, mày chưa từng nghe qua tên tao Như Minh à?”
“Tôi chưa từng nghe đến.”
Lửa giận trong lòng Như Minh lập tức bốc lên, nói với giọng điệu đầy uy hiếp: “Thằng nhóc con. Đây là chuyện của nhà chúng tao, tao khuyên mày không nên xen vào vũng bùn này, nếu không đến lúc đó gặp được tai họa, hối hận cũng đã muộn.”
Vương Đông Quân vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi đi dép lê, lội nước bùn cũng không sao, chỉ cần rửa sạch là xong.”
“Mẹ nó.”
Như Minh tức giận đến mức ngực phập phồng: “Thằng nhóc, mày còn mồm miệng lanh lợi nữa hả?”
Vợ ông ta tay tại eo hét lớn: “Ông xã. Không cần cùng nó nói nhảm nữa, cứ cho nó một bài học để nó nếm thử sức mạnh của anh đi. Chờ khi đánh nó một trận xong, tôi thật sự muốn nhìn con nhóc con Như Hiền này còn dũng khí gì chống đối lại chúng ta nữa không.”
“Xử lý thằng nhóc này. Chỉ cần mười giây đồng hồ thôi.”
Như Minh thể hiện ra biểu cảm dữ tợn.
Bước về phía trước, đấm một đấm vào mặt Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân vội vàng tránh sang một bên, đồng thời giơ chân đánh trả.
Đá một cước vào bụng ông ta.
“Ai ui.”
Như Minh bị đau, đành phải rút lui vài bước.
Vương Đông Quân nhân cơ hội này lao tới và dùng cùi chỏ đánh vào lưng Như Minh.
Bịch.
Cả người trực tiếp nằm trên mặt đất, đau đớn nhe răng trợn mắt.
Cũng không có cách nào.
Như Minh chiều cao chỉ có một mét sáu mươi năm, còn Vương Đông Quân cao một mét tám mươi năm, hình thể kém quá xa.
Hơn nữa, Như Minh đã hơn bốn mươi tuổi, Vương Đông Quân thì lại trẻ trung và khỏe khoắn.
Đương nhiên ông ta sẽ không phải là đối thủ của Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân trầm mặc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ mất có bảy giây để hạ đo ván ông.”
Như Minh không phục, hùng hổ chửi bới: “Chết tiệt. Thằng nhóc con mày dám đánh bố mày, tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi. Bố mày sẽ gọi người tới đánh chết mày.”
Ông ta vừa lấy điện thoại di động ra định gọi cho các anh em.
Vương Đông Quân tiến lên đá một cước.
Bốp.
Điện thoại di động bị một cú đá va vào tường vỡ tan tành.
“A. Điện thoại của tao.”
Như Minh trợn mắt kêu lên.
Vương Đông Quân hơi cúi người xuống, nhìn ông ta chằm chằm: “Tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”
“Phục cái cục c*t. Bố mày tại sao lại phải phục mày chứ thằng nhãi con? Đừng có ra vẻ như vậy, nếu giỏi thì mày giết tao đi.”
“Đây là ông nói đấy nhé.”
Vương Đông Quân không nói hai lời, xoay người ngồi trên lưng Như Minh.
Cầm lấy sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ bằng tay phải và kéo nó lại.
“Khụ khụ. Nhóc con mày muốn làm gì?”
Như Minh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng vươn tay kéo lại sợi dây chuyền vàng.
“Ông không phải muốn tôi giết chết ông sao? Rất đơn giản, cái này sẽ siết chết ông, giảm bớt một tai họa cho Như Hiền.”
Nói xong, anh mạnh tay hơn một chút.
Như Minh bị siết cổ mặt đỏ tía tai, tay chân không ngừng giãy dụa.
Nhưng mà vô ích.
Ông ta ra sức vẫy tay cho bà vợ, ra hiệu hãy đến giúp đỡ.
Như Hiền và thím hai lúc này mới phản ứng lại.
Bà ta xắn tay áo lên, nhếch miệng chửi rủa: “Đủ rồi, đồ khốn nạn, dám ức hiếp ông xã của tao, tao sẽ cho mày chết.”
Ngay trước khi bà ta lao đến Vương Đông Quân.
Như Hiền đột nhiên chạy tới.
Tát một cái thật mạnh trên mặt thím hai.
Bốp.
Trực tiếp làm bà ta ngã xuống đất.
Vẻ mặt Như Hiền trầm xuống, nhìn chằm chằm thím hai hung hăng nói: “Bạn trai của tôi đang dạy dỗ người khác, nếu bà dám quấy rầy, tôi đêm nay giết chết bà.”