Ở Nguyên Thủy Xây Dựng Làng - A.Zih - Chương 41
Nhìn chó mực mừng rỡ lắc đuôi, cô cúi xuống rờ đầu nó một cái. Chó mực được cô nựng xong, cuối cùng thỏa mãn chạy về phía trong làng.
Biết nó đi kiếm đám nhỏ Thiên Kim chơi, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đứng im chờ nhóm Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Năm phút sau, nhóm mới tới nơi.
Nguyễn Thị Bạch Kiều ngồi trên xe trâu đi ở đằng trước, bên trên xe còn chở một số cái giỏ. Dương Thị Ánh Mai và Thái Thị Ngọc Hoa ngồi xe trâu còn lại, trên xe cũng có để hai cái giỏ, Nguyễn Thị Tuyết Nhi nheo mắt nhìn, phía sau xe có ngồi vài người.
Xe tới nơi, Nguyễn Thị Bạch Kiều dừng xe nhảy xuống, bên kia Thái Thị Ngọc Hoa hiểu rõ, sau khi chỉ đạo những người ngồi trên xe xuống rồi dẫn lại chỗ cô, lại leo lên xe của Nguyễn Thị Bạch Kiều, cùng Dương Thị Ánh Mai đem đồ về trong làng.
Những người kia đứng ngay ngắn, có tổng cộng 5 người, ba nam hai nữ, trên dưới chắc ba mươi mấy tuổi. Trên người quần áo đã rách gần hết, nước da đen nhòm, nhưng nhìn họ chỉ hơi ốm một chút.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đi lại gần cô, cất tiếng: “Tôi gặp họ ở chỗ núi đá vôi, họ cũng sống tập thể, biết em đang cần người cho nên mang họ về cho em.”
Bởi vì nói nhỏ nên nàng hơi cúi sát lại gần cô, hơi thở của nàng phà vào lỗ tai, làm Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhột nên giật mình lên một cái.
Cô mặt hồng lên, gật đầu: “Được, còn lại để em, chị mau vào cất đồ và nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều gật đầu, nghe lời đi vào.
Sau khi nàng đi xong, Nguyễn Thị Tuyết Nhi quay đầu nói với những người kia: “Chắc là trên đường mọi người cũng đã nghe qua, bây giờ đi theo tôi.”
Nhóm người nhìn thấy cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi, trên người ăn mặc sạch sẽ, khí thế cô có được cũng làm cho họ dễ dàng nhận ra cô là người đứng đầu, vì thế nghe lời theo sau.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi dẫn họ tới nhà chờ, nói với Tâm đi lại nhà sản xuất giấy lấy đồ.
Tâm theo lời đi nhanh về nhanh, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa ra năm bản hợp đồng đã ghi kĩ cho họ.
Nhóm người kia đọc xong, không hề nghĩ ngơi thêm mà liền lăn dấu tay.
“Được, chào mừng mọi người tới làng của chúng tôi.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi gom mất tờ giấy, nói: “Hôm nay mọi người chịu kí tờ giấy này, là sẽ làm theo luật lệ ở đây, mọi người hiểu rõ chứ?”
Sau khi năm người đồng thanh rõ một tiếng, cô nói tiếp: “Ở đây có nhà tắm, trước hết mọi người đi rửa sạch thân mình trước.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn về phía đầu tóc của họ bổ sung: “Trước tiên đem tóc cắt bớt đi.”
Lúc gặp qua hai vợ chồng Hưng Hân, nhìn thấy họ quần áo tuy dơ, nhưng đầu tóc gọn gàng, cô không nhớ tới việc trên đầu tóc dơ sẽ có con chí, bây giờ nhìn họ mới nhớ ra.
Nhóm người nghe cô nói vậy, nhìn cô trên người từ trên xuống dưới sạch sẽ gọn gàng, bên mình lại có chút hỗn độn dơ dáy, có chút ngượng ngùng lên. Nghe lời đi cắt tóc trước.
Cô giao cho Minh Nhân xử lý, nói chuyện xong xuôi, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi về làng.
Nhóm Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn còn đang vận chuyển đồ hôm nay đem về vào kho.
Mấy ngày trước mở họp về việc xây tường, sau đó phân công mọi người đi tìm vật liệu.
Xây tường cần đá vôi và ít mật, nên có hai nhóm đi tìm.
Nhóm của Nguyễn Thị Bạch Kiều được phân công đi lấy đá vôi, còn nhóm của Ngô Thị Cẩm Tiên đi tìm mật, và cây mía.
Hai nhóm các nàng đã đi hơn bốn ngày, hiện nhóm của Nguyễn Thị Bạch Kiều đã về, Nguyễn Thị Tuyết Nhi dự đoán nhóm của Ngô Thị Cẩm Tiên cũng về trong nay mai.
“Oa, về nhà vẫn là thoải mái nhất.” Dương Thị Ánh Mai khiêng xong đồ, ngồi trên ghế, nói: “Chị Châu, Có thể làm cho tụi em một bữa cơm thịnh soạn không?”
Lê Thị Bích Châu bên cạnh cười, nói: “Không thành vấn đề, mọi người đi tắm rửa xong là có cơm ngay!”
“Em muốn ăn cá kho.” Thái Thị Ngọc Hoa đứng bên kia giơ tay.
“Được.” Lê Thị Bích Châu nói xong đi vào nhà bếp.
Hiện tại mỗi nhà điều có phòng tắm riêng, cho nên hai người kia nói xong liền tự mình vào nhà riêng tắm rửa.
Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng chầm chậm đi, giữa đường gặp được cô.
“Giờ mới đi tắm sao?” Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi nàng, thuận tiện ngó trên người nàng xem có bị thương hay không.
Cũng may chỉ là quần áo có chút dơ bẩn và rách vài chỗ, cũng không thấy thấm vết máu, Nguyễn Thị Tuyết Nhi trong lòng yên tâm.
Nguyễn Thị Bạch Kiều tự nhiên để cô nhìn chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Vẫn nguyên vẹn ha?”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe nàng nói, hừ nhẹ lên: “Lần này xem như chị nghe lời. Được rồi mau đi tắm đi. Em lấy đồ cho.”
“Được.”
Nhìn nàng vào nhà tắm, Nguyễn Thị Tuyết Nhi đi vào phòng lấy đồ đem ra đưa nàng, rồi vòng lại nhà bếp.
Lê Thị Bích Châu thấy cô liền biết rõ, nói: “Chị nấu đã gần xong rồi. Đây, nhờ thủ lĩnh bưng qua.”
“Ừm.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu, bưng lấy dĩa ra bàn. Sau đó lại lấy sẵn chén đũa cho họ luôn.
Nhà ăn này được xây theo kiểu một quán ăn, cũng là vách đất mái ngói, một vách ngăn chia căn nhà ra hai gian, một bên nấu ăn, một bên để chứa đồ.
Phòng chứa đồ được đóng cái tủ, thêm vài cái giàn để đựng thực thẩm, nếu ngước đầu lên có thể thấy thịt khô được treo trên một sợi dây.
Còn phòng bếp có ba lò nấu, một ống khói to được đặt sừng sững kéo lên nóc nhà. Để thuận tiện cho nêm nếm, Lê Thị Bích Châu còn nói đóng một cái giàn nhỏ để đựng gia vị, bên trên vách đất có chừa một ô cửa sổ nhỏ cho việc thông khí.
Bên cạnh xây một cái hồ nhỏ, lát đá cho sạch sẽ, Trần Thị Lan Phương có đóng hai cái thùng gỗ làm bồn rửa, để có một chỗ dành riêng cho việc rửa chén, rửa thực phẩm.
Bên ngoài làm một mái che cho chỗ để bàn ghế, bàn ăn được đội làm ghỗ đóng theo kiểu bàn dài cho khoảng mười người ngồi, làm ba cái như thế, ghế ngồi thì bằng ghế đẩu, phía dưới được lót đá.
Không gian nhà ăn sạch sẽ thoáng mát, vừa ngồi vào thôi cũng khiến người ta thoải mái mà thấy đói bụng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bưng cơm ra hết, người đầu tiên tới là Dương Thị Ánh Mai.
Nàng một thân quần áo hiện đại, xõa tóc đi lại đây.
Bởi vì phải đi xuyên rừng cho nên mấy người các nàng đều mặc đồ da thú. Da thú dày, có thể chống lại việc đi đường bị cành cây vướng làm rách.
Sau khi về nhà các nàng đều sẽ mặc lại bộ đồ hiện đại để thoải mái.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng dự định khi dệt tơ xong sẽ may quần áo hiện đại, cả quần áo ấm cho mùa đông cũng vậy.
“Ủa chị cũng đói bụng sao?” Dương Thị Ánh Mai nhìn thấy cô, hỏi.
“Cũng hơi hơi.” Nguyễn Thị Tuyết Nhi đặt dĩa ra luộc xuống, trả lời nàng: “Sao không lau cho tóc khô, để ướt vậy coi chừng bị bệnh.”
“Không sao, trời nóng mà. Chút gió thổi khô ngay ý mà.” Nàng xua tay, ngồi xuống ghế: “Oa, nhìn ngon quá!”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Lê Thị Bích Châu nhìn nàng cười lắc đầu.
Qua mấy phút Nguyễn Thị Bạch Kiều và Thái Thị Ngọc Hoa cũng tới, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng cùng các ngồi xuống bàn.
Thái Thị Ngọc Hoa dành việc bới cơm, mở miệng mời mọi người xong, cùng Dương Thị Ánh Mai mồm to lùa cơm, Nguyễn Thị Bạch Kiều bên cạnh thì chậm rãi ăn.
“Đúng là không đâu ngon bằng cơm nhà.” Thái Thị Ngọc Hoa húp chén canh khen: “Cơm chị Châu nấu là ngon nhất!”
Sau khi cơm nước no nê, các nàng vẫn ngồi ở quán ăn trò chuyện.
“Những người kia là ở mỏ đá phải không?” Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi: “Sao mọi người thuyết phục được vậy?”
Dương Thị Ánh Mai dùng que dừa xỉa răng, chỉ qua Nguyễn Thị Bạch Kiều, nói: “Đều nhờ công của chị ấy.”
“Phải đó, trước giờ em không ngờ chị ấy có tài thuyết phục vậy luôn!” Thái Thị Ngọc Hoa cũng chen vào: “Chị ấy nói mấy câu, đưa một ít thịt khô là họ liền đi theo về.”
Sau khi hai người kia kể rõ ra, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng ngạc nhiên.
Chuyện là khi các nàng tới núi đá, đang lấy đá vôi thì những người kia xuất hiện, cả hai bên chút nữa đã lao vào đánh nhau.
Chỉ khi bên Nguyễn Thị Bạch Kiều lấy ra mấy vũ khí sắc bén, những người kia đã lo lắng mà lùi lạ, nhưng họ vẫn hùng hồn mở miệng.
“Nơi đây là địa bàn của chúng tôi, các người tới đây lấy đá cũng phải lý lẽ một chút chứ?” Một nam nhân mở miệng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều ung dung, nói: “Cả hết hai ngọn núi này đều là của các người sao?”
“Phải.” Bên kia vẫn hùng hồn lên tiếng.
“Được, vậy chúng tôi sẽ lấy đồ ra trao đổi, thế nào?” Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa ra điều kiện.
Nhóm người mấy đôi mắt nhìn nhau trao đổi, sau đó gật đầu.
“Được.”
Nguyễn Thị Bạch Kiều đi lại lấy trong giỏ ra một túi da thú, bên trong là đựng thịt khô được Lê Thị Bích Châu làm cho để đi theo đường ăn.
Bên cạnh Thái Thị Ngọc Hoa lo lắng, hỏi nàng: “Ổn không chị?”
“Yên tâm.” Nguyễn Thị Bạch Kiều nói một câu, đưa vũ khí cho nàng rồi cầm cái túi đi lại gần nhóm người. Xác định khoảng cách an toàn, nàng mới ném cái túi cho nhóm người kia.
Bên kia một người nam sau khi chụp được túi, mắt cảnh giác ngó qua các nàng rồi lùi về cùng nhau mở túi ra.
Vừa thấy vật trong túi nhóm người mắt tròn xoe nhìn nhau, tiếp theo là âm thanh nuốt nước bọt.
Nguyễn Thị Bạch Kiều thấy một màn, mở miệng: “Vậy các người xem cái túi đó đổi được bao nhiêu đá?”
_________
“Nhóm người kia khi thấy cái túi thịt đó hai mắt sáng rực lên.” Thái Thị Ngọc Hoa tiếp chuyện: “Khi nghe chị ấy nói đổi được bao nhiêu đá, bên kia không ai trả lời, họ chỉ lật đật lấy thịt ra ăn. Tụi em thì bên này được chị Bạch Kiều ra hiệu lấy đá vôi.”
Dương Thị Ánh Mai cũng nói: “Cứ tưởng vậy là xong xuôi, khi tụi em chuẩn bị đi về thì lại bị họ kêu lại, em cứ tưởng họ lại làm khó dễ. Nhưng không ngờ họ lại hỏi chuyện, sau khi nghe chị ấy nói về làng của chúng ta, họ hai mắt tỏa sáng đề nghị theo chúng em về.”
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu hiểu ra. Cô thật đồng ý với cách làm Nguyễn Thị Bạch Kiều, hạn chế dùng vũ lực.
“À mà thủ lĩnh, trên đường đi hai chúng em có cùng họ trò chuyện, biết được một chuyện.” Dương Thị Ánh Mai nói: “Gần khu đá vôi có một nơi gọi là làng Rơm, bọn họ nói cũng đã tới đó. Nhưng vì điều kiện chỗ đó đưa ra không vừa ý nên họ không có gia nhập.”
“Vậy sao?” Nguyễn Thị Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên: “Nhóm người kia không gia nhập mà vẫn bình an, xem ra chỗ đó cũng là một ngôi làng đàng hoàng. Chút nữa chị sẽ hỏi thêm về bọn họ.”
Các nàng trò chuyện một chút nữa, bởi vì đi dài ngày nên Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói họ đi nghỉ ngơi cho lại sức, sau đó đi ra nhà chờ gặp nhóm người.
Sau khi được cắt tóc, nam thì đã cạo trọc, nữ thì cắt ngắn kiểu tóc nam sinh, và tắm rửa sạch sẽ, thay ra quần áo da thú, gương mặt ai cùng đều sáng sủa, xinh đẹp. Nhất là hai người phụ nữ.
Kêu ra vợ chồng Hưng và Hân, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mới cùng họ nói chuyện.
Mọi người theo lời cô ngó qua phía Hân, ai cũng tròn xoe nhìn bụng của nàng.
Hân bên cạnh được chồng dìu đứng lên, nói với cô: “Thủ lĩnh, tôi không thể làm việc nặng nhưng mấy việc như se tơ, may vá tôi vẫn có thể làm được!”
Cô nhìn nàng quyết tâm, bên cạnh Hưng cũng không có mở miệng ngăn cản, cho nên gật đầu đồng ý.