O.102 - Chương 121: Ngày hôm ấy thật đẹp
……
………..
Rào rào rào rào ~~~~~~~~~~~~~~!
Hôm ấy là một ngày mưa nặng hạt ở quận Becka, thành phố Nelson.
Mây đen cuồn cuộn che phủ bầu trời, đến mức mới năm giờ chiều mà con đường đã tối om cùng vắng tanh không có lấy một bóng người xuất hiện, ngay cả ánh đèn khí gas soi tỏ cũng bị nhạt nhòa không đủ sáng trong cơn giông lớn.
Trên đường, một cô gái tóc đen ngắn ngang vai mặc đồng phục học sinh, tay trái xách túi đựng hộp bánh kem, tay còn lại cầm chiếc ô màu trắng, bước từng tiếng bịch bịch nặng nề thật nhanh trên vỉa hè, vừa chạy, cô vừa lẩm bẩm trong miệng: “Xui xẻo quá đi, lúc nãy trời không nhiều mây như vậy, còn tưởng phải ít nhất nửa giờ sau mới đổ mưa cơ”.
Cô thở dài: “Đồng phục ướt hết rồi, thể nào về cũng bị mắng cho xem”.
Có thể tưởng tượng cơn mưa kia là lớn đến cỡ nào, ô dù đều không thể giúp toàn thân thoát khỏi việc bị ướt sũng được.
“Biết thế mặc kệ, không thèm trốn tiết đi mua bánh sinh nhật cho ông Chris”. Cô gái hậm hực ngay sau đó.
Thời gian này, hai anh em nhà Corea mới từ quốc đô Hamton chuyển xuống phía nam để hoàn thành nhiệm vụ trao đổi học viên.
Đây là chuyện hết sức bình thường, mấy năm gần nhất, hệ thống học viện quân đội giữa phía Nam và phía Bắc rất tích cực tương tác trao đổi những học viên xuất sắc nhất của mình. Trên cơ sở xây dựng nền tảng kiến thức vững chắc, những học viên trao đổi có thể tiếp cận nhiều nguồn tư liệu văn hóa về địa lý vùng miền, cũng như hiểu rõ một chút vấn đề liên quan đến xã hội học, tình hình quốc phòng.
Và lẽ dĩ nhiên, luận bối cảnh, luận năng lực, hai anh em nhà Corea lập tức trở thành người được tuyển bên phía học viện quân đội ở Quốc Đô, tức đại diện cho phương Bắc tham gia trao đổi học sinh.
Ào ào ào ào ~~~~!
Mưa càng lúc càng to, cô con gái nhà Corea rốt cuộc bất lực, tầm mắt đã sớm bị nước mưa hắt vào nhòe hết đi, chẳng thể thấy rõ con đường trước mặt được nữa. Cô loay hoay ngó quanh ngó quẩn, cuối cùng chỉ đành vội vã tấp đại vào phía tòa nhà lớn có mái che phủ xuống ở bên kia
Đó là một trại mồ côi được xây dựng ở những năm cuối cùng của kỷ Phục Hưng.
Những giọt mưa nặng hạt liên tiếp quật vào cơ thể, cô gái nhỏ nhắn khẩn trương trèo lên bậc thềm tam cấp, sau đó vội vàng dựa người sát vào vách tường, đặt túi bánh kem cùng cây dù xuống, hai tay phủi phủi vai áo, xuýt xoa xuýt xoa run rẩy bần bật.
Tâm trạng cô chùng xuống, cả người ướt sũng, lạnh co ro.
Không thể ngờ rằng cơn mưa lớn như thế. Cơn mưa tầm tã đổ xuống khiến tầm nhìn gần như chẳng còn. Ở vô số ngõ hẻm không mấy người dám bước ra khỏi nhà, bao quát ô cửa sổ cũng bị đóng kín mít.
Cô không dám gõ cửa tu viện, thay vào đó vẫn dựa lưng vô tường, dần dần cuộn mình ngồi xuống, thu người lại, hai tay vòng qua ôm chặt hai hai đầu gối theo bản năng tự vệ, mặt cúi gằm, tâm lý bắt đầu rơi vào trạng thái bất an cùng sợ hãi.
Vốn dĩ tính cách cô gái 15 tuổi này khá nhút nhát, xưa nay vẫn luôn được gia đình che chở tất cả mọi thứ, lại thêm bản thân hồi còn nhỏ gặp phải vấn đề tâm lý liên quan đến mưa, cho nên khi gặp phải hoàn cảnh này tác động ngoài ý muốn, biểu hiện của cô gái càng lúc càng có dấu hiệu bất bình thường, nhìn thấy sự run rẩy đã chuyển sang hơi hướng tiêu cực.
Trong tâm lý học, bình thường những nỗi sợ không quá rõ ràng khi còn nhỏ, theo thời gian lớn dần lên, nỗi sợ đó sẽ có xác suất bị đóng băng, bị ý thức cố ý ‘tự làm quên’ . Chẳng hạn những người sợ trời mưa kiểu này, thật ra khi trưởng thành, không phải cơn mưa nào cũng sẽ khiến bản thân sợ hãi được. Bởi vì tâm lý đã tự tạo ra một hàng rào chắn lại, gọi là tâm lý phòng vệ.
Tuy nhiên, khi đặt bản thân vào trong hoàn cảnh bị cơn mưa giày vò, cơn mưa quá lớn ngoài mức hàng rào chắn của ý thức có thể bảo hộ, loại tâm lý phòng vệ này sẽ ngay lập tức bị đánh gãy. Những nỗi ám ảnh cũ xưa sẽ một mực bùng nổ ùa về.
Trong lúc cô gái đang co ro úp mặt xuống đầu gối sợ hãi. Bỗng bên tai nghe thấy có âm thanh, âm thanh phát ra từ mặt bên kia bức tường.
“Anh Orion, mưa to quá, em rất sợ trời mưa”. Trong trại, một bé trai khóc nức nở chạy đến ôm lấy đùi Orion.
Orion không có từ chối hành động của thằng bé.
Hắn từng nghe những cô chú làm nhân viên trong trại kể, biết được gia đình thằng bé này ngày xưa nằm ở khu vực bị bão lụt tàn phá nặng nề. Kết quả nhà cửa đều bị đổ sụp, lũ quét tràn vào cuốn trôi tất cả mọi thứ, liền cha và mẹ thằng bé cũng đã đánh đổi cả sinh mạng để bảo vệ đứa con trai duy nhất của mình sống sót.
Về sau thằng bé bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, cho dù có được gửi vào trại mồ côi để nhận sự chăm sóc, nhưng nỗi ám ảnh sâu trong tiềm thức là không cách nào vơi đi.
Orion khụy gối xuống, xoa xoa lòng bàn tay cậu bé, dịu dàng nói: “Kafka, em có nhớ ba mẹ mình không?”.
Thằng bé khóc nức nở, ngẩng đầu lên mếu máo nhìn Orion, mất một lúc mới rặn ra chữ: “Em…nhớ, em nhớ họ, em muốn ba mẹ em. Cơn mưa, là cơn mưa to đã…”.
“Ừm, hôm nay là ngày trăng tròn, em biết chứ?”. Orion lại hỏi.
Hắn tạm thời bỏ qua vấn đề cơn mưa.
“Dạ?”. Thằng bé Kafka ngơ ngác 10 giây, tiếng khóc nức nở đột nhiên nghẹn lại.
“Không phải có truyền thống lễ cúng vào ngày trăng tròn ở một số nơi sao. Anh nhớ không nhầm, địa phương của em cũng là có đấy, à, em còn quá nhỏ nên không biết cũng phải”. Orion nói.
“Thì…thì sao ạ?”. Thằng bé không hiểu kiểu gì, triệt để nín khóc.
“Ừm, vậy anh kể em nghe nhé, ngày trăng tròn là một hiện tượng thiên văn rất kỳ diệu. Đối với quan niệm của nhiều người, trăng tròn đại biểu cho ngày sum vầy gia đình, ngày hội họp, nếu trong nhà có người đã khuất, vậy thì linh hồn của họ sẽ tại ngày trăng tròn truyền đạt lời chúc về, gửi gắm tình thương cho người ở lại…Khúc này anh nói có thể không khéo, nghe hơi rùng rợn một chút, nhưng Kafka thông minh như vậy, em hiểu ý anh mà phải không?”. Orion kiên nhẫn dẫn dắt cuộc hội thoại.
Đứng ở bên cạnh, một bé gái khác hất cằm suy nghĩ, suy nghĩ xong liền mở miệng hỏi: “Anh Orion, anh nói chuyện đó thì có liên quan gì với Kafka đâu ạ?”.
“Ồ, đó là do các em chưa nhìn thấy điểm liên quan giữa trời mưa và trăng tròn”. Orion mỉm cười đáp.
Nhận thấy tất cả những đứa trẻ ở đây đều muốn gãi đầu đến nơi rồi, hắn mới giải thích: “Cơ thể chúng ta có cấu tạo gần 70 phần trăm là nước. Do đó, lực hấp dẫn của mặt trăng cũng có khả năng ảnh hưởng đến sự dâng lên hạ xuống của chất lỏng trong cơ thể chúng ta, đây gọi là hiện tượng thủy triều sinh học (biological tide) . Cơ chế của thủy triều sinh học tương tự như hiện tượng thủy triều thông thường thôi. Lúc trăng tròn, từ trường của mặt trăng sẽ ảnh hưởng nhiều hơn đến tế bào trên cơ thể chúng ta, thậm chí có thể tác động đến cả hành vi và tính khí”.
“…”
Quạc quạc quạc…
Cả trại vẫn như cũ ngồi im thin thít, từng cái khuôn mặt thẫn thờ nhìn nhau, không ai phát biểu tiếng nào, bao quát cả những cô chú nhân viên chăm sóc mấy em nhỏ.
Nụ cười Orion càng xán lạn hơn, hắn búng tay cái póc một cái rồi cất lời: “Các em đối chiếu thông tin xem. Về khoa học, trăng tròn sẽ tác động tâm lý chúng ta. Về quan niệm, trăng tròn sẽ là ngày người đã khuất truyền đạt sự yêu thương cho người ở lại. Vậy không phải là Kafka đang nhận được tín hiệu yêu thương từ ba mẹ mình sao?”.
“Kafka, em không thấy trùng hợp à. Vì cái gì trời hôm nay mưa to cũng đúng lúc vào ngày trăng tròn. Ba mẹ em đang tiếp tục che chở cho em đấy, dù đã khuất, họ vẫn luôn mãi mãi bảo vệ em, em nhìn xem, không phải em đã đỡ sợ rồi phải không, em đã hết khóc rồi”.
Khi Orion nói ra lời này, tất cả mọi người gần như ngay lập tức đồng thanh ồ lên, gật đầu xác nhận.
Đúng thật là Kafka nín khóc rồi.
Cậu ta vậy mà không còn khóc nữa, khuôn mặt cũng hồng hào tươi tỉnh hơn.
Thực sự là ba mẹ Kafka đang bảo vệ cậu ta !!!
Đang ngồi cuộn người ở bên ngoài gian phòng, cô gái họ Corea nghe được đoạn hội thoại đặc sắc bên trong, cũng là không tự chủ được bật cười một cái.
Nụ cười cô xán lạn xinh đẹp vô cùng, kèm theo đó là đôi mắt ươn ướt bỗng mở to ra, ngẩng đầu quay về phía vách tường, cô đang muốn kiếm một cái cửa sổ để nhìn vào bên trong, xem xem người nào đang giả thần giả quỷ lừa gạt con nít.
Cái gì mà trăng tròn ba mẹ hiển linh chứ !!!
Rõ ràng là thằng bé kia bởi vì bị đánh tâm lý, bị một câu hỏi không liên quan bất ngờ làm cho não bộ xử lý không kịp, mất đi tín hiệu đang mếu máo, và dần dần bị dẫn dắt theo câu chuyện, quên béng tất cả.
Cô nàng cũng là một học bá của học viện quân đội ở Quốc Đô, không có khả năng cùng một chỗ bị tên kia cho lừa.
Trên thực tế, nếu nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù câu chuyện kia đúng là dựa trên tri thức khoa học có thật, nhưng giữa khoa học và quan niệm nhân gian thì lại là chuyện khác, không thể giao nhau, không hề gắn kết đơn giản vậy được. Người con trai đó cố ý thêu dệt logic theo đường vòng, tạo ra một điểm sương mù đánh lừa não bộ, đánh lựa năng lực tư duy phản xạ của người khác.
Bất quá cũng không thành vấn đề, cô rất thích câu chuyện này, nó đồng dạng làm cô bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy một tia ấm áp, liền ngay cả sự sợ hãi trước đó cũng biến mất theo.
“Không có cơn mưa nào rơi mãi được, mưa rồi sẽ lại tạnh. Các em xuất phát thiệt thòi hơn so với nhiều người, không có nghĩa là sau này các em không được nhìn thấy trời quang, có phải không. Điều quan trọng là các em đã được gửi đến thế giới này, các em có một cơ hội được sống, anh thực sự rất mong các em trân trọng được”. Orion xoa đầu những đứa trẻ trong trại mô côi, ánh mắt đầy sự ôn nhu cảm thông.
“Anh phải đi rồi. Ừm, tuần tới anh có kỳ thi, vậy khoảng hơn hai tuần nữa anh lại mua bánh ghé thăm mấy đứa nhé”.
Những đứa trẻ mồ côi ở gần khu đại học Poirot này rất quý Orion, coi cậu thiếu niên 15 tuổi như một thần tượng toàn năng không thể thay thế. Có lẽ vì vậy mà Orion cũng cảm thấy cuộc sống mình bớt đơn điệu hơn, nhân sinh không có tẻ nhạt.
Cạch một tiếng !!
Cửa mở ra từ bên trong.
Cô gái đứng bên ngoài đột ngột lúng túng.
Gâu gâu gâu !!!
Một con chó golden có bộ lông nâu nhạt tương đối to lớn lao vút đến như cơn cuồng phong làm cô giật thót, bất đắc dĩ chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy. Con chó kia vẫn không chịu buông tha, tức tốc đuổi theo cô, sủa inh ỏi.
May mắn là Orion có dây xích kéo lại, mở miệng mắng to: “Toto, dừng”.
Trời vẫn mưa nặng hạt không ngớt.
Ầm ~~~!
Một tia sét xé toạc bầu trời đánh xuống, làm lóe sáng toàn bộ thành phố trong nháy mắt. Tất cả mọi người không ai là không bị tiếng sét đánh kia làm cho nhảy dựng lên.
Hôm đó, Ashariya 15 tuổi cả người ướt sũng, đầu tóc rũ rượi đứng thẫn thờ nhìn chàng thiếu niên 15 tuổi Orion, trên tay đang dắt theo một chú chó dẫn đường.
“Xin lỗi, do trời mưa nên tôi đứng ở đây trú mưa, không cố ý…”. Giọng của cô có vẻ bối rối nói ra.
Orion khoan thai đáp: “Toto nó làm cô hoảng sợ, tôi cũng có một phần lỗi. Chúng ta cùng chịu trách nhiệm, 50 – 50, mỗi người nhận một nửa lỗi về mình nhé”.
Ashariya ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó cười tít mắt, lộ ra dung mạo đẹp kinh người của mình: “Tôi đã nghe câu chuyện của anh kể, rất lôi cuốn”.
Chỉ là, trong nháy mắt này, cô phát hiện bộ đồng phục đang mặc trên người của Orion.
Huy hiệu đứa trẻ và dấu thập, đây là trường trung học chữ thập đỏ Rosary ?
Một trường học dành cho trẻ em bị khuyết tật hoặc có vấn đề về tâm thần ? ? ? ?
Cậu ta…
Orion lấy khăn bông trong túi xách của mình, nương theo Toto dẫn đường mà đi về phía Ashariya, sau đó hắn ôn nhu dùng tay chầm chậm chạm đến bên vai cô, cô cũng không có bất kỳ động tác gì cản lại, mặc nhiên muốn nhìn xem hắn làm gì.
Tay Orion từ từ mò đến đỉnh đầu Ashariya, tiếp theo thì hắn dùng khăn bông xoa xoa bộ đầu tóc ướt sũng kia.
“Cẩn thận kẻo bị bệnh đấy, trực giác tôi rất mạnh, tôi đoán cô có vẻ đã đứng ngoài rất lâu rồi. Nếu bệnh thì người nhà sẽ rất lo lắng”. Orion mỉm cười đáp, ánh mắt không có chút tiêu cự nhìn thẳng về phía trước.
Lúc này Ashariya đã che tay lên miệng rồi, cô bị nghẹn giọng, cổ họng như có thứ gì siết lại, không thể nói ra được câu gì.
Mà sau khi lau đầu cho cô xong, Orion mới tháo khăn choàng cổ của mình ra, cũng lần nữa lặp lại động tác mày mò, chầm chậm sờ sờ xác định vị trí cổ của cô gái, cuối cùng mới yên tâm quấn quanh một vòng, nắn nót chỉnh sửa, cực kỳ chu đáo.
“Cô không cần trả lại đồ đâu. Tôi đi nhé”. Orion gật đầu nói.
Cậu ta không có thị lực, con mắt vốn dĩ không thấy gì cả.
Hết thảy là phải dựa vào việc cẩn thận bước từng bước thông qua chú chó Toto dẫn đường, bên cạnh càng có một nhân viên của trại mồ côi giữ lấy vai dìu dắt để tránh bị trượt chân té ngã cho bậc thềm đang rất trơn.
Ashariya từ đầu đến cuối chỉ nhìn thôi, cô không biết nói gì vào giờ khắc này.
Mãi cho đến khi Orion bước lên xe ngựa rồi, người lái xe vừa định đánh ngựa di chuyển thì cậu ta mới yêu cầu trì hoãn lại một chút, chính mình mở màn che, quay đầu về phía Ashariya, mỉm cười nói:
“Cô đẹp thật đấy. Tôi không có nói dối đâu”.
“Giống như cơn mưa mùa hạ vậy”.
“It’s a good day, isn’t it?”
…….
Xe ngựa đi rồi.
Ashariya vẫn còn đứng ở trại mồ côi, ánh mắt dõi theo xe ngựa dần rời đi của cậu thiếu niên vừa rồi.
Bất tri bất giác, cô ngậm chặt khăn choàng cổ mà hắn ta tặng cho cô, cứ thế nước mắt không kiềm được chảy ròng ròng xuống.
Phải là một người có linh hồn như thế nào mới có sức chịu đựng lớn như vậy cơ chứ ?
Cô bỗng nhớ đến một câu nói nổi tiếng: Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ. Những người mà chúng ta từng gặp, chẳng phải tình cờ, họ đi ngang qua đời ta là có một ý nghĩa nào đó.
Khung cảnh năm ấy chúng ta gặp nhau, có lẽ chẳng phải là khung cảnh đẹp nhất, đến hoàn cảnh cũng chẳng thể coi là lãng mạn được.
Nhưng cậu không biết, hôm ấy, là lúc tôi nở nụ cười tươi nhất, cũng là lúc tôi có can đảm đứng dưới cơn mưa, khóc đến khô cạn nước mắt vì một người.
“Ngày hôm ấy, thật đẹp”.
…………
====
Hết quyển một !
Thời gian sắp tới mình sẽ edit tái bản lại tất cả các chương trong quyển 1 này nha. Sẽ chỉnh sửa sắp xếp lại bố cục cho giống ý tưởng ban đầu khi thiết lập truyện. Chỉnh sửa tới chương nào thì sẽ thông báo bên dưới để các ông đọc lại.
====..