O.102 - Chương 120: Nghe nói có ai đó trốn đến nhà thờ
……
Học viên tham gia chương trình đào tạo Điệp Viên do RIB tài trợ không phải ai cũng có số tuổi tác giống ai, khoảng cách giữa thế hệ có đôi khi lên tới hàng ông cháu.
Sự thật đúng là vậy.
Người nhỏ nhất năm nay 23 tuổi, chưa học đại học, mới tiếp nhận qua giáo dục phổ cập bắt buộc thì quyết định nhập ngũ, bôn ba trong quân đội, có cơ duyên với lĩnh vực thần bí, tìm đến thức tỉnh thành công một chức nghiệp Zodiac, sau đó giải ngũ, muốn làm lại cuộc đời nên vận động nhờ người quen biết viết thư giới thiệu tham gia vào Cục Tình Báo. Mà học viên lớn nhất đã 56 tuổi, là quý ông lịch lãm ngồi đằng kia đang trò chuyện hàn thuyên với những giảng viên đồng trang lứa.
Vì vậy, đối với việc khiêu chiến đối kháng lẫn nhau, chẳng phải học viên nào cũng tỏ ra rất nhiệt tình.
Chỉ là phần lớn trong số bọn họ cảm thấy vốn dĩ bản thân bây giờ thật đặc biệt, hầu hết mỗi người đều thức tỉnh qua chức nghiệp Zodiac, mỗi chức nghiệp Zodiac lại nắm giữ từng cái năng lực siêu phàm rất vi diệu, hoàn toàn đập tan kiến thức phổ cập ngày xưa đi học. Cho nên bình thường trong nội tâm ai nấy cũng có nhen nhóm một chút cao ngạo và tự mãn, rất muốn thể nghiệm cái cảm giác sử dụng sức mạnh thần bí giao lưu với nhau là như thế nào.
Rất không khéo, gã Zodiac đầu gấu Otega vừa mới cho thêm một liều kích thích vào bầu không khí.
Nữ học viên Roa, người tầm chạc tuổi Ate Mctee Trần, đồng dạng sắp sửa bước vào chương trình huấn luyện giai đoạn hai, cô không quen nhìn gã đầu gấu ngang ngược tự đại, thế là nhân cơ hội tạt một chậu nước lạnh nói: “Đang đông vui thế này, tiệc của Zodiac mà không có phô diễn một màn giao thủ kĩ năng thì thật thiếu sinh động. Không bằng thử đi, Otega, cậu và hội chiến hữu của mình thử cử người ra khiêu chiến vị anh chàng học thần kia đi, cho chúng tôi mở rộng tầm mắt một chút”.
Orion cả người choáng váng.
Đây là nghệ thuật bán cái của những Điệp Viên thực tập sinh à?
Chính mình đang yên đang lành muốn an tĩnh hưởng thụ bầu không khí, làm sao từ một đề tài mang tính chất tin đồn, lại bị biến thành vật tế thần đón đầu sóng gió rồi?
Ashariya không có ngồi xung quanh lửa trại với tuyệt đại đa số học viên, cô chọn lui đến quầy bar trong nhà gỗ, tự mình thưởng thức một ly rượu Vermouth, ánh mắt vẫn lởn vởn ngắm đây ngắm đó, chẳng có nửa điểm ý tứ muốn ra ngoài hòa nhập vào cộng đồng người hướng ngoại.
Mãi cho đến khi nghe thấy Orion bị nhắc tên liên tục mấy lần về sau, Ashariya mới ngẩng đầu nhìn, bị thu hút sự chú ý.
Nhóm của Adam và Frank cũng ngồi gần khu vực lửa trại, nghe ngóng nghe ngóng, kém chút không nhịn được bật cười, bọn họ len lén ngó nghiêng xem xem bộ dáng thiếu máu lên não của Orion, rõ ràng xưa nay chưa từng thấy gã bạn cùng phòng của mình bị đẩy vào tình cảnh éo le đáng lo như vậy.
Phải biết, Orion là Tinh Thần Sư, Tinh Thần Sư thì có thể đánh đấm khiêu chiến cái gì chứ ? Đây đích thị là muốn bị ngược đãi, bị làm bẽ mặt.
Thế nhưng để người ta cảm thấy khó hiểu chính là vị học viên Otega kia, hắn vậy mà ngược lại bất mãn nhíu mày, lập tức xoay đầu lại nhìn chăm chú lên nữ học viên Roa, khinh thường nói: “Muốn tôi đánh với tân sinh, người ta là một học viên mới đấy. Tôi không thích đấu khẩu, song, mọi người đều biết tôi từng khiêu chiến thắng sáu lần liên tiếp trong khu ký túc xác của học viện, cũng coi như là có danh có phận, không phải hạng xoàng làng nhàng. Bây giờ đánh với cậu ta không phải rất có tính chất bắt nạt sao ?”
“Roa, thay vì sắp xếp tôi đánh với cậu ta, bây giờ cô đi ra đây cùng tôi đánh một trận đi. À không, thế lại bảo tôi nhỏ nhen ăn hiếp phụ nữ. Chẳng bằng cô chứng minh bản thân mình đi, cùng học thần so sánh một lần, cậu ta tên là cái gì ấy nhỉ, Orion đúng không. Được rồi, nếu cô thắng cậu Orion, tôi sẽ công nhận cô có tư cách đứng cùng một hàng với tôi”. Otega tiếp tục nói.
Ở bên ngoài, đứng gần gốc cây cổ thụ lớn xuất hiện một nhóm học viên trông có vẻ đặc biệt nguy hiểm. Tối thiểu cảm giác bọn họ muốn so với những người ở đây càng mạnh hơn, hẳn là học viên kỳ cựu sắp sửa hoàn thành chứng chỉ giai đoạn hai, tương đương sắp tốt nghiệp đến nơi rồi.
“Otega được đấy. Còn tưởng rằng tên này chỉ biết dùng nấm đấm, ỷ lại to xác lấy cường thế để nói chuyện. Không ngờ còn biết xài chiêu này, rõ ràng là có chỗ kiêng kị cậu tân sinh kia”. Một học viên có chiều cao khiêm tốn vừa ăn xiên thịt nướng, vừa mở miệng.
Nam thanh niên đội nón len đứng bên cạnh thì kê điếu thuốc lên miệng rít một hơi sâu, gã nhìn thoáng qua Otega, sau đó nhã khói, không nói lời nào.
Còn người phụ nữ đứng bên cạnh thì cười nói: “Không trách được. Trình độ Otega quá kém cỏi, bình thường bắt nạt những chức nghiệp giai đoạn đầu yếu hoặc chưa biết cách khai thác năng lực thì không sao, nhưng nếu gặp phải đối tượng cứng, nhất định sẽ bị phản tác dụng. Về cậu học thần kia đang nổi danh, không ai biết thực lực cao thấp thế nào, dù sao xưa nay cậu ta chưa xuất thủ qua. Vạn nhất Otega không cẩn thận va phải vào tảng đá, đúng mất mặt”.
Nhóm học viên này rất lợi hại, bất chấp tuổi tác, bọn họ đều bị coi là cấp bậc đàn anh đàn chị bên trong học viện, nghe nói có một số người thực lực chiến đấu thậm chí so sánh được với những vị giảng viên, đã từng khiêu chiến qua, chiếm cả tiện nghi. Vô luận Otega hay Roa đứng ở trước mặt bọn họ, một tiếng cúi đầu, một tiếng dạ dạ vâng vâng, ngoan ngoãn giống như cún.
………
“Khiêu chiến đi thôi, Roa đã lên tiếng khiêu chiến học thần Orion rồi. Nào nào, để chúng tôi rửa mắt xem”.
“Orion, đừng làm cánh đàn ông chúng tôi mất hết thể diện đấy, cho người ta xem năng lực chiến đấu của học thần đi”.
Vừa nhắc đến Orion, rất đông đảo học viên hào hứng.
Không ít người ngồi đây là nhóm học viên vừa mới hoàn thành nan đề lý thuyết, đã từng ngồi chung lớp với Orion, biết đến hắn, cũng biết đại khái hắn là một Tinh Thần Sư.
Tinh Thần Sư có lợi hại hơn nữa cũng khó mà cùng Phù Thủy đối kháng.
Người ta quăng một chiêu phép thuật, Tinh Thần Sư yếu nhớp sợ rằng mặc Hoàng Đạo Giáp cũng không chịu nổi.
Nhưng trọng yếu chính là, Orion còn có nữ minh tinh của học viện sau lưng không phải sao?
Đây chính là điểm thú vị.
Mặt trong là giao đấu thử tài học thần, nhưng mặt ngoài, mọi người đang muốn xác nhận mối quan hệ của Orion và Ashariya, xem xem lời đồn thổi có phải thật không.
Roa và Otega nổi tiếng là giao thủ không khoan nhượng, không nhìn sắc mặt, trường hợp Orion đánh không lại, liền muốn trông chờ một màn đặc sắc nữ thần nữ anh hùng ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nam học bá.
Nếu như Ashariya không ra mặt, vậy lời đồn quá nửa là giả dối, trong lòng mọi người nhất định sẽ cảm thấy vui vui vẻ vẻ, sảng khoái nhìn gã học thần bị đập ê chề.
Còn trường hợp Ashariya thực sự ra mặt, xong…kết quả thậm chí càng thảm hại.
Gian dâm, cẩu học thần dám làm chuyện tồi tệ với nữ thần trong nhà thờ linh thiêng, càng phải xử chém. Đoán chừng trong vòng một ngày, Orion có thể sẽ phải đón nhận hơn 100 lá thư khiêu chiến, toàn trường kết án, toàn thành phẫn nộ, thẩm phán công khai.
Một màn này, đặc sắc vô cùng.
Chẳng mấy chốc thậm chí khiến người khác quên mất đi sự thù địch đối kháng giữa Otega và Roa.
Mọi người hóng hớt, vừa hóng hớt vừa háo hức, chỉ đang chờ thân chủ bước lên đài xác nhận.
“Ơ, Orion đâu ? ? ?”. Adam giật mình, quay đi quay lại một lúc, không còn thấy Orion xuất hiện trong tầm mắt.
“Gì vậy, tôi nhớ là vừa rồi mới thấy cậu ấy ngay đây mà, cậu ấy ngồi cạnh tôi”. Một học viên khác gãi đầu lúng túng.
“Này này, không phải là hắn sợ quá bỏ chạy đấy chứ?”
“Đù móa, thật bỏ trốn”
“Anh em, đi tìm học thần Orion, nhất định phải tìm ra hắn”.
“Mấy người các cậu làm sao vậy, đang dạ tiệc giờ tỉ thí, có một người mà cũng không trông được !!”
“Tên này trốn rồi”. Frank hiểu ra vấn đề, mỉm cười nói. “Quả nhiên là Orion, tôi còn đang tự hỏi làm sao mà có thể bắt thóp nắm đầu cậu ta được cơ chứ, bình thường chưa từng thấy qua có ai hố được cậu ta”.
Ngươi nghĩ ra, ta nghĩ ra, ai cũng nghĩ ra, hắn làm sao không thể nghĩ ?
Ngươi với ta tính một nước nhìn xa trông rộng, hắn trực tiếp tiên đoán tương lai.
“Phải phải, không nghĩ tới, Orion còn có một tay thủ đoạn này”. Ate đồng dạng bật cười, hận không thể bái làm sư phụ.
Toàn trường mượn cơ hội tỉ thí bắt gian dâm, thân chủ trực tiếp bỏ chạy, tiên tri đến thế là cùng.
…………
Orion sớm đi vòng ra phía sau thác nước Pheelan, bình tĩnh ngồi dựa xuống mỏm đá, ngắm cảnh thác chảy.
Soạt soạt !!!!
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Orion giật mình quay đầu lại, còn tưởng có người đuổi theo truy bắt được.
Phù !!!
“Xin lỗi nhé, tôi không biết chuyện hôm đó sẽ kéo cô vào cùng một vũng sình”. Orion cười khổ nói với bóng người đang đi ra từ sau bụi cây.
“Không cần, tôi cũng có lỗi, chúng ta cùng chịu trách nhiệm, 50 – 50”. Ashariya nhẹ nhàng đáp.
Orion bị một câu nói này làm cho tâm trí có chút hỗn loạn, tựa hồ quá khứ đã từng nghe ở đâu đó rồi, khiến hắn không ngừng có đủ loại hồi tưởng.
Chúng ta cùng chịu trách nhiệm, 50 – 50…
Chúng ta cùng chịu trách nhiệm, 50 – 50…
====
Tấu chương xong !!!
====..