O.102 - Chương 118: Y hệt ngày tháng năm ấy.
….
Tiệc tối tổ chức trong khu dã ngoại thuộc thác Pheelan.
Thật ra đây chẳng phải đại lễ ăn mừng cho những học viên vừa hoàn thành giai đoạn một của chứng chỉ Điệp Viên đâu, mà chính xác hơn, hôm nay đúng lễ thường niên kỷ niệm ngày Cục Tình Báo Hoàng Gia ký hợp đồng với học viện WestGate, họ đàm phán tài trợ thành lập chương trình đào tạo bổ sung nhân lực cho RIB. Đám người Adam, Frank vừa mới thi đậu đủ điểm để bước vào giai đoạn sinh hoạt thực địa kia của chương trình, bất quá là tiện thể lấy một cái lý do để ăn mừng ké thôi.
Men theo bờ suối của thác Pheelan đi về hướng Đông Nam thì xuất hiện một đồng cỏ có tầm nhìn rộng lớn, hoa dại và đất xanh mướt ở khắp nơi, trên bãi cỏ xanh mơn mởn được bao quanh bởi dòng suối lại có vài ba ngôi nhà sàn bằng gỗ, bên trong những ngôi nhà này phảng phất có mùi thơm thoang thoảng của thịt nướng từ than bếp bay ra, hòa với tiết tấu của bản nhạc do một nghệ sĩ dương cầm thực thụ đang đánh, lập tức khiến tất cả kỳ vọng của người đến dự tiệc đạt điểm cao nhất.
Mọi người đã đến khá đông đủ, có trên sáu, bảy chục người. Lều cắm trại cũng đã được dựng sẵn từ trước, bao gồm cả bàn ghế chỗ ngồi, từng đĩa hoa quả gọt sẵn đồng dạng được bưng lên, rất chu đáo. Thậm chí có tuyển cả nhân viên phục vụ rót rượu, rót nước trái cây.
“Không hổ là học viện do Hoàng Gia tài trợ, nếu đem so với đại học ở quốc đô hẳn cũng không thua kém bao nhiêu đi”.
“Thật đáng giá những tháng ngày tu tâm mài đầu vào sách vở. Nhìn, rượu hảo hạng trân quý, thịt đều là thịt gia súc gia cầm được chăm sóc bằng phương pháp đặc biệt, bao quát rau củ, chúa ơi, rau củ này không phải được trồng trong vườn lồng kính bên mặt sau ngọn núi đấy chứ, hết thảy là nước thượng nguồn thác Pheelan nuôi dưỡng chảy qua, tươi sạch bổ dưỡng hàng nhất thị trường”.
“Ở trong rừng núi hoang vu ăn tiệc BBQ quả nhiên vô địch. Bầu trời đầy sương trắng kết hợp ánh hồng chiều tà, bên tai nghe tiếng nhạc hay lại có tiếng thác đổ nước chảy đan xen vào tiếng lửa trại phừng phực đốt, cảm giác sảng khoái vừa gấp 1000 lần”.
“Đúng là học viện có tiền có tài nguyên có bất động sản lớn liền biết cách hưởng thụ cuộc sống, tôi còn chưa từng thấy nơi đâu thơ mộng như tiểu thuyết thế này”.
“Lễ kỷ niệm thường niên tổ chức buổi sáng cho những ban lãnh sự và ban giám hiệu của học viện cùng với những học viên thực tập giai đoạn hai. Buổi sáng chúng ta có tiết giảng của giảng viên nên không tham gia được, tối nay tốt, chiến hữu, đồng chí, 500 anh em, dọn sạch mâm”.
Từ xa đến gần, một số học viên năm nay mới là lần đầu đến tham dự buổi tiệc, thần sắc trên mặt biểu tình lộ ra kinh sợ.
Gian bếp có tận 3 bếp trưởng, hơn chục người phụ bếp, nhân viên pha chế rượu cũng đâu đó tuyển 5 người. Nhân viên tổ chức điều hành quản lý khu vực không dưới mười người đang đứng sắp xếp.
Orion đi đến nơi nhìn một vòng, sau cũng cười khổ.
Ngày xưa học đại học ở thành phố Nelson, giống như lễ kỷ niệm thành lập trường chỉ được phát kẹo bạc hà ngậm cho thơm miệng, không có mức độ đãi ngộ này.
“Thì ra ăn mừng theo phong cách học viện giàu nhất cả nước là cảm giác như vậy”. Frank hít sâu một hơi, thuận miệng cảm thán.
Đứng bên cạnh gã, Adam ngược lại lắc đầu, nói ra một câu khiến người ta phải thấy rét lạnh: “Không, nhiêu đây chẳng ăn nhằm gì so với quốc đô. Có thời gian tôi đến đại học Quốc Đô trao đổi thực tập, đẳng cấp thực sự khác biệt. Nơi đây bất quá chỉ là được Hoàng Gia phân phối cho một chút tài nguyên mở ra chương trình huấn luyện Điệp Viên bổ sung thôi, thành tích đi ra phần lớn cũng chỉ phân loại vào dự bị. Mà đại học Quốc Đô cùng đại học Hoàng Gia chân chính, nội tình bên trong toàn bộ là những gương mặt sau này sẽ tiến vào bộ sậu Hạ Viện Thượng Viện, một bên khác thì cũng là đại diện cho thế hệ kế tục của Hoàng Gia”.
“Thấy khác biệt rồi phải không?”. Một câu sau, Adam nắm lòng bàn tay siết chặt lại, biểu cảm trên gương mặt hiếm có nghiêm túc vô cùng, như thể là chuyện hồi tưởng, năm lần bảy lượt nhớ lại vẫn không cách nào cam lòng. Gã chần chừ giây lát, sau đó bổ sung: “Trên trình độ mà nói, hơn nhau không chỉ là con người và bối cảnh đâu, còn có chất lượng cơ sở, chất lượng thiết bị, chất lượng giảng dạy, chất lượng vật phẩm cung cấp cho học viên cũng chênh lệch nghiêng trời đấy”.
“Chậc, chậc, không sao không sao, chúng ta cùng cố gắng”. Mới đầu Frank đột nhiên thấy gã này hôm nay sao lại kỳ quái như vậy, nhưng sau đó rất nhanh chợt hiểu ra, thế là thông cảm vỗ vỗ vai Adam an ủi.
Gia tộc Mather nếu không suy tàn, giờ này Adam lắm mồm đã không đứng ở đây, địa vị đều cùng tầng lớp với bọn hắn.
Orion xoay người rời đi kiếm ly nước trái cây, không nhận xét câu nào.
Đại học Quốc Đô…coi là có chút.
Mấy năm trước, nhớ không nhầm thì một trong những nhân cách của hắn đã từng giẫm toàn bộ giới sinh viên quốc đô thậm chí cả quốc gia này xuống gầm giày một lần rồi.
Cũng không phải là đến mức cho người ta không thở nổi. Trên thế giới này chuyện có thể khiến Orion không thở nổi, lác đác không mấy cái.
Một trong số đó…là cô ta.
Ánh mắt Orion phương trục thẳng nhìn chăm chú phía đối diện, xuyên qua giữa một rừng người đang xì xầm xì xào, xuyên qua làn khói ngun ngút từ khu đốt lửa trại, thẳng đến ô cửa sổ tấm nhà sàn bằng gỗ.
Lờ mờ trong làn sương trắng ướt át của thác nước bay hơi lên, chợt thấy lấp lóa phía bên ô cửa sổ nhạt nhòa kia là một cô gái giống như đồ trang sức bằng thủy tinh, trên tay cô đang cầm một cây kéo nhỏ cẩn thận chăm sóc tỉa tót cành lá của chậu hoa.
Sau khi nghe được có người gọi, cô gái từ từ nghiêng gò má qua, cô ta đeo khẩu trang, chỉ có một tia sáng nhỏ của hoàng hôn lén lút xuyên qua cửa kính hắt vào khuôn mặt đó, tuy là đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt mưa mùa hạ cùng sóng mũi cao vẫn đủ làm toát lên nhan sắc động lòng người.
Orion là Tinh Thần Sư, tầm nhìn không cần phải thăm dò.
Hắn hiện tại có chút sửng sờ đứng ngây ngốc đó.
Rất khó tưởng tượng, một người đeo khẩu trang, chỉ lộ ra góc nghiêng bị ánh sáng hắt vào lại khiến người khác rung động đến vậy. Cảm giác cho dù có tua ngược thời gian về triều đại hoàng kim của kỷ Phục Hưng, các họa sĩ vẽ tranh lẫy lừng nhất đều không thể vẽ đến loại trình độ này.
Orion nhận ra cô ta.
Mặc kệ dòng người đông nghìn nghịt bước đến bước đi, hắn vẫn như cũ một mực luôn tìm thấy cô, chưa từng có khoảnh khắc nguyện ý dời tầm mắt.
Y hệt những ngày tháng năm đấy.
….
Ngoại trừ, bây giờ chẳng thể nào nhớ ra nổi thứ cảm xúc ban sơ kia là gì nữa.
………………
“Nhìn gì vậy ?”. Thiếu tướng Chris mặc quân phục bước vào phòng, mở miệng hỏi.
Ashariya đặt cây kéo xuống, thẩn người ra đó, cũng không có quay đầu nhìn xem anh trai mình.
“Em lại đang nhớ thằng nhãi nhà Lockwood đó à?”. Chris nghiêm mặt, lông mày co xuống nhìn trông vô cùng dữ dằn.
Ashariya lạnh nhạt: “Anh ta thì có gì mà phải nghĩ chứ”.
“Thế ánh mắt thất thần của em là sao đây. Bỏ cái khẩu trang ra đi, ra ngoài hưởng thụ cuộc sống một chút. Làm gì mà lúc nào cũng thần thần bí bí đeo cái khẩu trang, em có lửa thù hận với nhan sắc của mình à, hay sợ người ta nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của em lúc này”. Chris nói.
Ashariya hờ hững đáp: “Không có gì”.
“Không thì về nhà với anh đi. Đi về Quốc Đô, học viện WestGate này không đủ tư nguyên để trang bị cho em, với thành tích của em, thậm chí lấy bằng tiến sĩ đại học Hoàng Gia cũng không khó, việc gì phải chạy tới đây tham gia khóa huấn luyện, cầm cái bằng chứng chỉ làm trinh sát viên quèn”. Sắc mặt Chris và Ashariya, đúng kiểu mỗi người một vẻ.
“Anh, em nghe nói gần đây những giáo hội cực đoan đang làm loạn lắm, xung quanh Quốc Đô không thiếu Zodiac bị mất khống chế quanh quẩn, quân đội bên anh đang thiếu việc làm à ? Em ở đâu làm gì là việc của em, Trinh Sát Viên thì không tốt à , không có những người hoạt động ở tầng thấp nhất giống em, anh lấy thông tin nào mà ra chỉ lệnh ?”. Ashariya phản bác.
Lập tức Chris bị cứng họng, không trả lời được.
“Em thích nơi này, Quốc Đô quá gò bó chật chội, hào quang ở Quốc Đô của ba và anh làm em bị chói mắt, ngủ không ngon”. Thấy anh trai mình đã im miệng, Ashariya tiếp tục bổ sung.
Vị thiếu tướng Chris Corea không biết đáp sao, chỉ đành cười xòa rồi dịu dàng hạ mình thở dài, vuốt tóc cô em gái nhỏ.
“Được rồi, nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với anh. Chỉ trừ chuyện liên quan tới thằng nhãi họ Lockwood đó ra, mặt khác anh luôn giúp đỡ em”. Chris hất cằm nói.
Ánh mắt của Ashariya trở nên ảm đạm, cô chỉ nhả ra mấy chữ: “Có thể còn quan hệ gì nữa chứ”.
Căn phòng nhỏ lạnh ngắt như tờ, Chris như nhận ra sự thương hại trong bầu không khí trầm mặc này, gã ta rốt cuộc nghiêm trang quay đầu rời đi.
Phía bên ngoài cửa có vài vị tướng cùng quân nhân trong chuyến công tác đang đợi sẵn, viện phó của nhà trường cũng cung tiễn một đoạn.
“Thiếu tướng Corea, ngài không định ở lại đến hết buổi tiệc sao?”. Viện phó Albus hỏi thăm.
Chris xua tay, cười nhàn nhạt đáp: “Chúng tôi có việc phải về Quốc Đô ngay lập tức. Hơn nữa, phần đặc sắc nhất của buổi lễ đã đi qua rồi, tôi ở lại ăn uống cũng không hợp khẩu vị”.
====
Tấu chương xong !!!
====..