O.102 - Chương 117: Lá thư của Bleu
…….
Về lại ký túc xá, trong lúc rảnh rỗi chờ đợi buổi tiệc tối nay, Orion nhàn nhã ngồi trên ghế bàn học, dùng dao rọc giấy rọc ra bức thư mà thằng bé Bleu mới gửi đến.
Cùng thời điểm, Adam ra ngoài hành lang minh tưởng, tu luyện một chút kỹ năng của Zodiac Phù Thủy. Mà Frank thì như thường lệ nằm ình trên ghế sô pha, đang chơi đùa và ân cần chăm sóc Bọ Cánh Cứng Hercules. Đối với Thuần Thú Sư, việc tu luyện nói dễ không dễ, nói khó chẳng khó, không khó ở đây ám chỉ bản thân đúng chẳng cần nỗ lực làm gì, còn không dễ…vâng, vạn sự tùy duyên, coi bản lĩnh nuôi thú. Bởi vì tất cả muốn phụ thuộc vào sủng thú, sủng thú tiến hóa phát triển thì Thuần Thú Sư mới đột phá nổi.
Orion không bao giờ quấy rầy hai người họ bận bịu việc riêng, bình thường chỉ có ngược lại, bọn họ bây giờ không làm phiền hắn đã là tốt lắm rồi.
Giũ bức thư tầm bốn trang giấy ra, Orion bắt đầu đọc:
“Anh, anh có biết vụ án có người khủng bố chung cư CE của chúng ta gần đây không. Cả tòa chung cư hư hại nặng nề và đang được chính quyền sơ tán đi nơi khác đấy. Thật tốt là em nhận được tin bình an của anh, Chúa phù hộ cho anh khi anh đã sớm trở về học viện. Nhưng mà bà chủ nhà Nie của chúng ta thì không gặp may như vậy, và cả con chó Milo nữa, à cả dì Bella cùng ông Hoàng nữa. Bọn họ…bọn họ cùng với một vài người khác nữa cũng sinh sống ở phố Hoa Loa Kèn đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi. Thật tàn nhẫn, những tên khủng bố thật tàn nhẫn”.
Mặc dù trước đó nhân cách Mochi Mochi không đủ thời gian viết tất cả thông tin này vào nhật ký, Orion vẫn có thể nghe ngóng qua báo đài, đồng dạng thu thập được vài mẩu tin tức đặc sắc, cộng với việc đối chiếu tinh thần thể trạng của Mochi Mochi ở lần đầu tiên gặp nhau, hắn liền suy đoán được đại khái tình huống.
Orion không bình luận gì vấn đề này, tiếp tục đọc thư: “Hôm qua em được bác sĩ chủ nhiệm Trần và ngài sĩ quan Hucho Mori dẫn đi tham gia lễ tang của bọn họ, cảm nhận nỗi đau đớn khôn cùng với sự mất mát của những người mà mình quen biết. Anh Orion, mạng sống con người thật là nhỏ bé như vậy hả anh, chết đều không dự đoán trước được, trước đây khi mắc căn bệnh này, em cứ tưởng…em cứ tưởng mình sẽ còn ra đi trước bọn họ cơ mà”.
Nhận thấy lời văn của mình có xu hướng bị cảm xúc lấn át, thằng bé sau đó liền vẽ một đống biểu tượng tỏ vẻ dễ thương hài hước, nhưng Orion đọc mà chẳng vui nổi.
Cuối thư, Bleu nhắc về Lyn, nói những chuyện liên quan đến việc thời gian gần đây hành vi của cô bé có chút kỳ lạ, tỷ như cô bé không còn thân với Bleu như trước, thậm ý thỉnh thoảng còn cố ý lảng tránh. “Anh, em có rất nhiều khúc mắt, em cứ ngỡ sự tình của chị Lahn William đã qua lâu lắm rồi, tưởng rằng Lyn đã đỡ ngại ngùng hơn xưa, nhưng có vẻ mọi thứ càng lúc càng chệch quỹ đạo, dần dần khoảng cách giữa Lyn và chúng ta càng xa. Em tới nhà bà của Lyn, nghe nói Lyn còn dám đi với một đoàn thám hiểm của cậu mình đến núi tuyết Cadona. Đây là chuyện quá khó tin đúng không?”.
Núi tuyết Cadona ?
Orion nheo mắt lại.
Cadona, trong tư liệu lịch sử địa lý ghi chép thì là đỉnh núi cao nhất của dãy Acardradona, điểm giới hạn tận cùng ở phía Nam của vương quốc Australand này, thường được nhắc đến như đỉnh núi trấn biên. Orion từng đọc một cuốn sách chuyên khảo của nhà thám hiểm Tepapa Nastri xuất bản vào 160 năm trước, nội dung cuốn sách có một chuyên mục nhắc đến dãy núi và đỉnh núi tuyết này. Ông ta cùng cộng sự của mình khi ấy đã tin tưởng vững chắc rằng bản thân đúng vừa tìm ra một nền văn minh được ẩn núp đằng sau màn sương tuyết trắng chôn vùi.
Bất quá, bởi vì khí hậu khắc nghiệt quá mức dẫn đến thiếu biện pháp bảo vệ người thám hiểm, cùng với có giấy xác nhận bằng chứng bị mắc bệnh tâm thần của Tepapa mà việc điều tra khảo cổ sau đó liền bị trì hoãn vô thời hạn. Dưới triều đại vua Herald đệ tam, ông còn ban lệnh không cho phép bất cứ tổ chức nào tiếp tục tiêu tốn lãng phí tài nguyên đi sâu vào khu vực này, đính chính rằng nền văn minh đó là dối trá, do một kẻ tâm thần bị chứng hoang tưởng viết tầm bậy tầm bạ.
Về sau nữa, thời gian dần dần trôi đi, mẩu tin tức này sau đó hoàn toàn biến mất, không còn ai nhắc về nó nữa. Bây giờ người ta nhắc đến núi tuyết Cadona, đơn giản chỉ là đang bàn đến một khu bên dưới rất thấp, được cải tạo để làm địa điểm du lịch trượt tuyết.
Ngày trước Orion đọc xong cuốn sách này cũng liền có suy nghĩ giống nhà vua Herald đệ tam, cho rằng việc tồn tại một nền văn minh ở cái khí hậu âm mấy chục độ C trên đỉnh núi cao chót vót là quá hư cấu. Song, năm nay là năm 1888. Từ khi tiếp xúc với lĩnh vực thần bí, hắn lại cảm thấy giống như xác suất 5 phần trăm vẫn tính là quá nhiều rồi, ngộ nhỡ…
Chắc là không đâu !.
Thật lòng mà nói, không biết những nhân cách khác của mình thế nào, nhưng Orion tương đương vẫn rất có ấn tượng với cô bé xinh xắn nhỏ nhắn tựa búp bê phương Bắc này. Dẫu từ khi Lahn rời đi, mọi người đã chẳng còn qua lại thân thiết với nhau như trước nữa, có một số chuyện nguyên bản không thể gương vỡ lại lành. Tuy nhiên, trong lòng Orion, Lyn mãi mãi là cô em gái đáng yêu như ngày xưa, nếu một ngày nào đó cô bé lại mở lòng, hắn đương nhiên sẽ sẵn sàng tiếp nhận đem về chăm.
Nhớ lại quá khứ, Lyn rất ít nói, chỉ thích cầm dao khắc gỗ giống người máy, tính tình lại nhút nhát. Orion thỉnh thoảng ngồi ở nhà chơi với con bé, có khi tò mò còn chạm tay búng má trêu chọc. Lyn vậy mà không khóc lóc cũng chẳng mè nheo làm loạn bao giờ, chỉ luôn nhìn hắn ta bằng đôi mắt to tròn đen láy, siêu cấp đáng yêu. Hiện tại, sự nhút nhát đó có vẻ đang biến mất đi, ít nói đơn thuần thì thay bằng lạnh nhạt cao lãnh…thật sự khiến người ta không lo không được mà.
Đọc xong thư tay của Bleu, Orion lấy bút giấy hồi đáp: “Bleu à, em sẽ không sao đâu, đừng nản lòng. Có anh ở đây, anh bằng mọi giá sẽ tìm được phương pháp để điều trị bệnh cho em. Sau đó anh cùng em đi kiếm cha mẹ của mình, có được không ?. Về phần chuyện của Lyn thì hẳn là không sao đâu, em ấy đi với đoàn của gia đình mình, gia đình em ấy so với chúng ta có lẽ càng tốt hơn, bọn họ tự có chừng mực. Em nếu muốn thân thiết lại với Lyn, điều kiện đầu tiên là phải sống sót, phải khỏe mạnh đã, có biết không ? Vì vậy đừng lo lắng gì nhé, cố lên”.
Tiếp đến hắn bỏ thư vào trong phong bì, kiểm tra kỹ lưỡng địa chỉ thông tin gửi đến một lần nữa rồi mới đứng dậy đi đến phòng quản lý trọ ở cuối dãy bỏ vào thùng giao.
“Của cậu phí cước mất 40 ore”. Người đàn ông quản lý hòm thư đang ngồi uống trà chiều ngay đó, ông ta nhìn thoáng qua Orion, nhàn nhạt mở miệng.
“Của ông đây, cảm ơn ông nhiều nhé”. Orion rút tiền xu đưa cho ông ta.
“Địa chỉ giao ở đâu?”. Ông ta không mở thùng thư, mà hỏi xác nhận.
“Thành phố Nelson, quận TCPS”. Orion đáp.
“Ừ, khoảng hơn một tuần tí là giao đến”. Người giữ thư nói.
Orion không trò chuyện thêm nữa mà cúi đầu chào rồi ra về.
Trở lại ký túc xá đúng không có gì làm, Orion bỗng nhớ đến lần gặp mặt Ashariya ở trong nhà thờ Nữ Thần Hermione, thế là bất tri bất giác miệng nhoẻn cười, học tập tín đồ thành kính của Nữ Thần một phen.
“Mong Nữ thần ban phước lành”.
“Notre-Dame-des-Victoires”
Vừa nói, hắn vừa vẽ biểu tượng chiến thắng đặc trưng của Nữ Thần Hermione, điểm trước ngực mình.
……………….
……………….
Xế chiều.
Sang xuân nhưng tiết trời vẫn se se lạnh, Orion cạo râu, thắt cà vạt, đổi bộ ghi lê đen họa tiết kẻ sọc trắng mỏng manh phối với chiếc áo sơ mi xanh nhạt, sau đó khoác thêm một chiếc jacket bên ngoài để giữ ấm cho cơ thể. Hắn đứng soi gương chỉn chu khoảng chừng nửa phút, vô cùng hài lòng đi ra khỏi phòng ngủ. Tổng thể thì đúng là phong cách quý ông chuẩn mực của nửa sau thời kỳ Phục Hưng đã ăn sâu vào máu hắn, định hình rõ rệt thông qua cách ăn mặc.
Cùng lúc đó, Adam đang giúp quan sát quần áo bộ suit giúp Frank. Hai cái tên này ở gần Orion một thời gian, đồng dạng bị lây nhiễm, dần dần bắt đầu từ bỏ loại thời trang lôi thôi.
Frank nhìn kỹ bản thân gã ta một lượt trong gương, cảm thấy hoàn toàn không còn vấn đề gì, ăn mặc vậy qua dư dã thể diện rồi.
“Này, có ai đồng ý với tôi rằng phòng của chúng ta là đẹp trai nhất không, vấn đề khác không nói, riêng bàn về độ đẹp trai, chúng ta đi dự tiệc liền muốn chặt chém phần còn lại”. Adam hoạt náo thành thói quen, mỗi lời nói ra được cái nói loạn, còn có thêm khí khái tự tin ngút trời.
Frank lại tỏ ra nghiêm túc, ẩn ý : “Ừm, nếu tính trung bình cộng thì không sai. Dù sao nhan sắc phòng này đã được Orion và tôi gánh hộ cậu rồi”.
“Tiểu tăng, nghiệp…Mỏ hỗn rồi đấy”. Adam nhếch miệng, trừng mắt liếc cậu bạn đầu trọc, kém chút muốn mở kỹ năng Phù Thủy ra giao lưu thân thể.
“Được rồi đi thôi. Xe ngựa đã ở bên ngoài chờ”. Orion cười cười mà nói, không quên đi đến cái sọt ở cạnh cửa ra vào để lấy cây dù.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, ngồi bên trong, Adam vẫn chưa thôi sắm vai hoạt náo viên.
“Frank, cậu không có gia tộc nào làm chỗ dựa. Tôi hy vọng cậu có thể nhân bữa tiệc này của học viện tổ chức mà bắt đầu tìm kiếm một mối quan hệ với quý cô giàu có nào đó đi. Như vậy sẽ rất tốt cho cậu. Chức nghiệp Thuần Thú Sư, nôm na chính là nuôi thú, nghèo rớt mồng tơi thì đến con dơi cũng muốn xa lánh cậu”.
Xã hội thời kỳ này, thậm chí từ trước đó mấy trăm năm nay vẫn là theo phong tục như vậy, biết những bữa tiệc của quý tộc và tầng lớp trung lưu thường để xem mắt.
Frank thờ ơ quay đầu nhìn sang Adam, cứng rắn nói: “Tôi không có gia tộc làm chỗ dựa, cậu thì có sao?”.
Adam : “…”.
Giống như giật mình bất thình lình bị dao cứa vào ruột, suýt nữa để Adam phun ra một ngụm máu tươi.
Trên lý thuyết, không thể phủ nhận ở sau lưng gã rõ ràng là có một cái gia tộc danh tiếng lẫy lừng đến chống đỡ, nhưng thực tế chính là, gia tộc gã giờ đây chỉ còn là một cái tên, đứng đều không đứng vững, không cẩn thận dựa vào một cái liền muốn ngã sấp mặt mo.
Orion ngồi ngoài cuộc, bình thản cười nhận xét: “Đời người luôn đầy ắp những bất ngờ và ngoài ý muốn mà. Tôi không ủng hộ, cũng không phê phán, các cậu cứ thoải mái là được. Miễn là đừng chọn cho mình cách sống quá khó khăn”.
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên lại nghĩ đến chính tình huống của bản thân.
Oái oăm, giảng lý người ta thì hay, bản thân mình thì làm ngược lại…
“Hoàng Đạo Quân mà không có khả năng tự vươn lên bằng thực lực của mình thì tốt nhất nên bỏ nghề đi”. Frank cuối cùng chốt một câu.
Câu này, cả ba người đều gật gù tán thành, không thể chối cãi.
Đi được một lúc thì xe ngựa dừng lại, người lái xe kéo màn thò đầu vô, nói: “50 ore, đã đến nơi rồi hỡi các quý ông”.
====
Tấu chương xong !!!
====..