O.102 - Chương 116: Thử nghiệm
……
[…]
Ngăn cản một Zodiac bị mất khống chế biến thành Quỷ ăn thịt người khiến Orion hao phí gần như toàn bộ mana trong thế giới tinh thần. Hắn rã rời nằm trên giường, từ lúc nào chẳng biết đã chìm vào giấc mộng.
Bỗng, Orion cảm thấy trước mắt xuất hiện một khu vực bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, sương mù lan rộng và nhanh lắm, chu vi diện tích lớn vô cùng, tại vì nó mà ban đầu khó nhìn rõ được bất cứ thứ gì. Nhưng sau một lúc, Orion đột nhiên phát giác nguyên bản tầng sương mù này kỳ thật cũng không phải trọng điểm, nó sinh ra vốn mục đích duy nhất là để che giấu thứ đồ vật cất đằng sau.
Đó là một không gian kính vạn hoa, kết cấu bao gồm vô số gương thủy tinh cấu tạo, cầu lồi có, cầu lõm có, mặt phẳng trơn láng cũng có, Orion nhìn một chút, mơ hồ bối rối chịu không nổi, trong đầu bùng nổ 1000 câu hỏi vì cái gì !!!
Orion thấy được vô số hình ảnh chính mình bị phản chiếu qua những mặt kính thủy tinh, biểu cảm, nét mặt, dáng điệu thân thể y như đúc, bên ngoài ra sao trong gương liền tương tự vậy, điều này đúng rất bình thường.
…Cho đến khi sự bất thường hiện diện. Lông mày Orion khẽ nhúc nhích giật giật mấy cái. Ánh mắt hắn bị hấp dẫn bởi một mặt gương phát sáng từ nơi sương mù bao phủ dày đặc nhất, phía trên của mặt gương này có biểu tượng một con mắt.
Một con mắt tỏa ra hào quang vàng và xanh.
Khi Orion càng tiến đến gần, càng nhìn chằm chằm không rời mắt vào mặt gương ấy, lúc đấy hắn mới ý thức được, người bên không phải là hắn.
Diện mạo giống y chang nhau không quan hệ, người kia không phải hình ảnh phản chiếu của hắn, người kia tựa hồ có ý thức của riêng biệt, gã tự làm hành động của gã, khí chất trên cơ thể đồng dạng đều khác biệt cực lớn.
Thần thái người này cho Orion cảm giác trầm lặng yên tĩnh như mặt hồ, trên miệng thuần túy treo nụ cười ấm áp đầy thiện lương, không giống hắn dạng này vừa nhìn vào liền khẳng định cốt cách in hằn hai chữ ‘nhát chết’ .
“Cậu là?”. Mochi Mochi trừng mắt hỏi.
“Oreo Choco”. Người trong gương nở ra nụ cười thân thiện hồi đáp. Khi gã mở miệng thốt ra câu nói kia, lập tức toàn bộ hình ảnh phản chiếu của những tấm gương khác bỗng nhanh chóng mờ dần mờ dần rồi từ từ biến mất hẳn, chỉ trừ lại duy nhất một cái gương có biểu tượng con mắt phía trên.
Oreo Choco !
Là cậu ta sao !?. Mochi Mochi kinh ngạc đến há hốc mồm, không tự chủ được lùi lại một bước.
Người đề xuất ý tưởng viết nhật ký, cũng là người học rộng hiểu biết nhiều nhất, rất nhiều lần là nhân cách này cân nhắc đủ mọi loại tình huống bên dưới, viết giấy chuẩn bị sẵn những dòng ghi chú có tính chất ‘cứu nguy’ chữa cháy rất cao.
“Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây ? Khoan đã, đây là đâu ?”. Mochi Mochi không hoảng sợ, nhưng hoảng loạn, sửng sốt vì quá đột ngột.
Oreo Choco cười, nhẹ nhàng đáp: “Cậu nghĩ một chút, trước đó cậu đã làm gì?”
Mochi Mochi mặt ngờ nghệch ra, bắt đầu không ngừng hồi tưởng.
Tình huống trước đó mình là đi thuê khách sạn, mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, ngã người xuống giường, nhắm mắt lại, rồi sau đó, rồi sau đó…
Rồi sau đó xuất hiện ở nơi này.
Gì vậy ?
Mình tại nội tâm chính mình lừa gạt mình sao?
Trong mộng ?
Trong giấc mộng, tự vẽ ra thế giới kính vạn hoa, thế giới gương, cuối cùng thêm vào tiết tấu sương mù dày đặc để thêm phần huyền bí !?
Uy, làm sao bản thân ta lại có được thao tác như bệnh nhân tâm thần này ?
Mochi Mochi có chút thần trí điên mất rồi.
Bất quá cũng đúng, chỉ có ở trong giấc mộng thì khả năng trông thấy một cái ‘ý thức’ khác của mình mới khả thi được.
Tại mơ hồ trước mắt, hắn do dự xem có nên tự tát vào mặt mình vài cái cho tỉnh hay không, nhưng đắn đo một hồi, hắn quyết định bỏ đi suy nghĩ này. Là do nhát tay, sợ đau nên không làm.
“Không phải cậu đâu, là tôi làm”. Âm thanh ấm áp lại vang lên từ mặt gương thần bí có biểu tượng con mắt kia.
Oreo Choco nhìn biểu cảm đặc sắc của một cái nhân cách chính mình khác, không khỏi có chút buồn cười, thế là khoan thai giải thích: “Hmm, xem như một cuộc thử nghiệm”.
Thử nghiệm !!
Á đù !?
“Thử nghiệm, cậu muốn thử nghiệm cái gì?”. Mochi Mochi phản đáp ngay tức khắc.
Hắn càng lúc càng cuống, chẳng biết có phải do mệt mỏi hay là do bản tính ‘Kẻ Nhát Gan’ vốn là vậy, song, có một điều chắc chắn không thể phủ nhận rằng, Mochi Mochi đã bắt đầu có dấu hiệu sợ hãi nhân cách Oreo Choco này.
Hai chữ ‘thử nghiệm’ kia hoàn toàn không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Trong cùng một cơ thể, một cái nhân cách thử nghiệm lên một cái nhân cách khác, đây là đạo lý gì ?
Nghe qua dường như hơi hơi có cảm giác chuột bạch trong những phòng thí nghiệm.
Oreo Choco suy tư một lát, cuối cùng lựa chọn nói ra sự thật: “Thử nghiệm xem liệu chúng ta có Hoàn Hồn lại được không khi một nhân cách khác đang là người chiếm giữ cơ thể”.
Nhìn thấy ánh mắt Mochi Mochi vẫn như cũ hướng về phía mình đầy ý vị đề phòng, hắn liền nhẹ nhàng đổi cách dùng từ: “…Không có tiêu cực đâu, cậu và tôi vốn là một, ý thức của chúng ta tuy khác nhau, nhưng trải nghiệm trên cơ thể là tương tự. Vì vậy, đừng lo lắng là tôi sẽ làm hại mấy cậu, thề đấy”.
Dựa theo khoa học đến nói thì có thể hiểu ý thức rẽ hướng là do căn bệnh nan y tâm thần phân liệt tác động, một một phương hướng hình thành nên một nhân cách.
Dựa vào thao tác lần trước của Macaron tỉnh giấc lúc Mochi Mochi đang chiếm quyền trong sự vụ tối hôm thư viện thành phố bị cháy, Oreo Choco liền tái mô phỏng lại.
Và hắn rốt cục thành công.
Đại khái nguyên tắc chính là —- Khi có hai cái ý thức nhân cách cùng đang ở trạng thái tỉnh giấc , trong trường hợp tinh thần ‘nhân cách chủ’ đang quá đuối hoặc quá mệt mỏi, nhân cách kia sẽ khả năng sử dụng nghi thức O.102 để Hoàn Hồn.
Trên thực tế, này không chỉ giải thích theo lĩnh vực thần bí, dù đứng trên góc độ khoa học thì đáp án cũng chính là như vậy. Cơ thể chỉ có một, cơ thể bao gồm vô số các tế bào và nội quan, da thịt, mắt, mũi, miệng, tim, não. Cơ thể sẽ làm mọi cách để bản thân cảm thấy thoải mái và khôi phục mau nhất, gọi là cơ chế tự phục hồi chính mình. Nếu một nhân cách tiến vào trạng thái suy yếu mà bên trong kho dự trữ còn nhân cách khác, vậy thì việc hoán đổi sẽ thành lập.
Oreo Choco sử dụng nghi thức O.102 , chẳng qua là để cơ chế này tiến hành nhanh thêm một chút thôi.
…..
Không lâu sau, Mochi Mochi lần nữa lộ ra thần sắc mệt mỏi muốn nhắm mắt lại, gã mơ hồ lắm rồi, đứng đều đứng không vững, ý thức loạng choạng nói năng lung tung, có lẽ mấy câu sau cũng không nhớ được mình đang nói cái quái gì.
Ngay tại đôi mắt lim dim nửa tỉnh nửa mê của Mochi Mochi, gã vẫn cố gắng duy trì nhìn vào trong gương, nhìn vào nhân cách Oreo Choco.
Trên mặt gương, gã thấy Oreo Choco dùng ngón trỏ viết cái gì đó lên mặt gương, chữ màu đỏ như máu tươi vậy.
Dòng chữ bị ngược, do hình ảnh nhìn qua gương nên thế.
Nhưng nếu đọc cẩn thận thì vẫn có thể đọc ra được…
O.102 !
“Cậu ngủ một chút đi”.
“Vất vả rồi”.
“It’s a good day, isn’t it ?”.
…….
Thế giới kính vạn hoa trong chốc lát chìm ngập vào giai điệu ánh sáng, những tiếng loảng xoảng mặt kính vỡ liên tục vang lên cho đến khi toàn bộ chỉ còn lại không gian màu trắng.
Orion mở to mắt, tỉnh lại trên giường ngủ.
Đã không còn cái sự hoang mang tột độ, nhưng không hiểu vì sao, hắn tay ôm lấy trái tim của mình, đột nhiên lại có cảm giác không gì sánh được cô độc.
Tâm thần phân liệt.
Rốt cục, chuyện gì khiến mình ra nông nổi này !!!
…………….
…………….
Tinh Thần Sư không ngủ nhiều, Orion bắt xe ngựa rời đi thành phố Nelson, trở về học viện WestGate ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, phòng hội trường lớn dán bảng công bố kết quả thi lại đợt mới này.
Adam Mather rốt cục làm không uổng công Orion hao tâm truyền đạt giảng bài, thi thành tích trung bình 67 điểm, được bước vào khóa huấn luyện thực địa.
Frank thì lần trước không có tự tin đi thi mà thay vào đó là chủ động ôn tập cho vững chắc, nỗ lực hết sức trong đợt này, kết quả phản ánh cũng phi thường tốt, ngay trong lần đầu đạt 66 điểm, đậu !!!
Về phần Orion, hắn đương nhiên vui mừng rồi.
Tổ đội nhóm ba người mật danh lần lượt 007, 081, 115 chính thức thành lập, được học viện phê duyệt cho bước vào giai đoạn hai.
Trong hội trường.
“Này này, các cậu, các ông các cô chú thi rớt cũng đừng buồn, thua keo này ta bày keo khác, đừng nản cố lên. Gà mờ như lão Frank mà còn thi đậu, mọi người cố gắng lần sau nữa hẳn là có thể đi. Nếu lại không được, … nếu lại không được lại kiên trì thi lại, có công mài sắt có ngày chai tay, à có ngày nên kim. Cố lên”. Adam đứng trước toàn lớp, vỗ ngực tự tin khoe khoang thành tích, đồng thời luyên thuyên một chút đạo đức học vấn.
Trong lớp các khóa cũ tiếp tục thi rớt vẫn là số nhiều. Mọi người thật sự nhìn gã Adam không được, nghe một câu này, trong lòng sớm nổi điên phát tiết, thực sự muốn kiếm cái cơ hội trùm bao bố đánh cho một trận nhừ tử.
Ai ? Chẳng có ai sợ gã Adam này cả. Mặc dù gia tộc Mather đúng là ngày xưa rất huyên náo, nhưng đó cũng là chuyện của ngày xưa, bây giờ huyên náo không nổi nữa. Chỉ là, câu chuyện liền nằm ở một nhân vật khác, một nhân vật đứng đằng sau Adam, kỳ thật khiến mọi người có chút kiêng kị.
Đánh chó phải nể mặt chủ.
Orion Lockwood, mật danh 007, siêu thần học bá, toàn bộ lịch sử học viện kỷ lục max 100 điểm. Bạn cùng phòng của Adam Mather và Frank !!!
Bạn cùng phòng của Adam quá khó chơi. Không nói nắm đấm to hay gì, hắn sớm đã lọt vào mắt xanh của viện trưởng Dumbledore, thực sự nếu không phải là đường cùng bất đắc dĩ, rất rất không tốt đụng vào người gã.
Adam cũng là mặt dày có nghề, trêu xong liền thấy ánh mắt của những học viên khác có gì đó không đúng lắm, thế là vội vàng bổ sung: “Nghe bên phòng tài vụ nói, tối nay học viện mở liên hoan, này mọi người, hay là cùng đến ăn chung vui đi”.
“Được đấy, đi đi. Cả lớp học nhiều cũng nhàm, tôi thi rớt, nhưng tôi vẫn muốn đi, coi như xã xui vậy. Mấy cậu biết không, học viên tham gia giai đoạn hai làm trinh sát viên tại thực địa cũng tới chung vui đấy. Nghe nói nữ thần học viện, à, là minh tinh về nhì vĩ đại mới bị Orion của chúng ta phá kỷ lục điểm số cũng xuất hiện, ôi ôi không đi không được, muốn coi mặt nữ thần”. Một cậu học viên lên tiếng.
“Oa, còn có phúc số như vậy”.
“Nếu là nữ thần cũng xuất hiện, vậy thì nên đi”.
Hội trường có một chút người bắt đầu sôi nổi hưởng ứng.
Mà Orion bị Adam kéo đến hội trường coi kết quả điểm thi, coi xong hắn đứng lên rời khỏi ghế quay lưng định ra về, còn cái gì đó tiệc tùng, không thích hợp.
Đi ngắm nữ thần cái gì chứ.
Tẻ nhạt !
Còn không bằng đi minh tưởng, còn không bằng về nhà đọc sách.
“Nữ thần, có phải là cái cô gái có hình xăm ngay dưới bọng mắt phải, Ashariya không?”. Có người nói.
Bước chân Orion lập tức đình chỉ, hai mắt như là lóe lên dị quang.
Ashariya ?
“Đúng, là cô ta đấy”.
Orion bỗng quay sang trừng Adam một cái, mạch lạc hỏi: “Đêm nay mấy giờ?”.
“Tôi nhớ thông báo là bắt đầu từ 6 giờ thì phải. Ủa? ý, cậu muốn tới?” Adam nói nói một hồi, giật nảy mình: “Không phải xưa nay cậu một mực đối với mọi loại tiệc tùng không bao giờ có hứng thú hay sao?”
Đừng nói Adam, liền Frank đang ngồi vuốt ve tiểu Hercules cũng cảm thấy bị kinh ngạc, quen nhau mấy tháng, trong mắt mọi người, Orion đối với tiệc tùng trước đến giờ đều cự tuyệt, không nghĩ tới bây giờ vậy mà còn có thao tác này.
“Làm sao? Tôi không được mời?” Orion mỉm cười nhìn Adam.
“Được…đương nhiên được…được quá đi chứ”. Adam ho khan mấy tiếng, hiển nhiên trả lời được.
Có Orion, Adam càng thấy sướng, không sợ mình lỡ mồm hoạt ngôn.
====
Tấu chương xong !!!
====..