Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh - Chương 23: Quan trọng
Anh nhìn Kiều Thanh Viễn đối diện đang tỉ mỉ chu đáo, nhẹ giọng cảm khái nói: “Em thật sự đã trưởng thành rồi.”
Kiều Thanh Viễn trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Trưởng thành không tốt sao?”
Lâm Việt Nhiên suy nghĩ một chút, “Rất tốt, chỉ là em chuyển biến quá tự nhiên, làm cho anh sinh ra một loại cảm giác đã bỏ qua quá trình trưởng thành của em quá nhiều.”
Những lời nói này có chút mập mờ, Lâm Việt Nhiên hơi nhíu mày, “Không phải, ý của anh là, giống như em lập tức biến thành người lớn, bỏ qua giai đoạn tuổi trẻ ngông cuồng.”
Kiều Thanh Viễn cười: “Dù sao cũng là người đã kết hôn.”
Lâm Việt Nhiên hỏi: “Là vì hôn nhân hay vì người mà em kết hôn?”
Kiều Thanh Viễn cũng hỏi: “Có quan trọng không?”
Lâm Việt Nhiên cười, “Có chút.”
Kiều Thanh Viễn gật đầu, “Được rồi, bởi vì người kết hôn với em là anh, cho nên em muốn trưởng thành nhanh một chút.”
“Tại sao?” Lâm Việt Nhiên hỏi: “Bởi vì anh lớn tuổi hơn em?”
Kiều Thanh Viễn không phủ nhận: “Còn có một nguyên nhân khác là em muốn bảo vệ anh.”
Từ bảo vệ quá nặng. Lâm Việt Nhiên không tiếp lời, “Ăn cơm đi.”
–
Sau khi tập 7 của “Thanh âm vẫn còn bên tai” được phát sóng, Lâm Việt Nhiên triệt để thoát vòng. Fan Weibo tăng vọt lên 3,5 triệu, mặc dù video hậu trường chỉ có 32 giây, nhưng đã đột phá 100.000 lượt theo dõi.
Anh không thể gọi là một đêm bạo hỏa, nhưng quả thật là một hiện tượng hiếm có.
Cho đến nay, mặc dù Lâm Việt Nhiên chỉ có ba sân khấu, nhưng ba bài hát lại là ba thể loại hoàn toàn khác nhau. Khả năng biểu hiện trên sân khấu bắt mắt cùng nền tảng âm nhạc vững chắc, hơn nữa lại có một gương mặt khiến người ta không thể rời mắt, với nhiều phần thưởng, nỗ lực chuyển từ hậu trường lên phía trước sân khấu của Lâm Việt Nhiên chắc chắn đã thành công.
Và điểm riêng biệt và thành công này, trong thời gian ngắn, căn bản không có người thứ hai có thể giống như vậy.
Mà cảm nhận trực quan nhất đối với Lâm Việt Nhiên chính là khi anh cùng Kiều Thanh Viễn vào ngày khai giảng, dọc đường đi mọi người không ngừng đưa ánh mắt chú ý đến anh.
“Không được tự nhiên sao?” Kiều Thanh Viễn đem gậy bóng chày của mình đặt lên đầu Lâm Việt Nhiên, “Như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Lâm Việt Nhiên nắm lấy góc áo Kiều Thanh Viễn, “Tiểu Viễn, em có không thoải mái không?”
“Cái gì?” Kiều Thanh Viễn dừng bước, thay Lâm Việt Nhiên ngăn cản ánh mặt trời.
“Em liệu có cảm thấy, anh đi cùng em đến trường là một quyết định sai lầm không?”
Lâm Việt Nhiên chỉ chỉ biển báo bên cạnh, “Con đường Chỉ Lâm này, anh đi với em hai năm, bình thường cũng chỉ mất vài phút, nếu là đi xe đạp sẽ nhanh hơn.”
“Nơi này phong cảnh đẹp, không khí trong lành, lại ít người, đi dạo ở đây sẽ khiến em cảm thấy rất dễ chịu.” Lâm Việt Nhiên không có nhìn Kiều Thanh Viễn, ánh mắt che dấu dưới vành mũ khó nén nỗi cô đơn, “Nhưng đây là lần đầu tiên anh không có tâm tư nhìn xem loài chim nào vừa đậu trên cây, hay những con cá đang quẫy đuôi trong hồ Bán Nguyệt.”
Ngữ khí của anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng còn có một tia bi thương chỉ có người quen thuộc nhất mới có thể phát giác ra, giống như một đứa trẻ sợ bị bỏ lại phía sau.
“Lâm Việt Nhiên.”
Kiều Thanh Viễn khom lưng tới gần Lâm Việt Nhiên, nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói trầm thấp của hắn, mang theo sự đứng đắn hiếm có, “Chúng ta đã kết hôn.”
Lâm Việt Nhiên khàn khàn, “…Tiểu Viễn.”
Kiều Thanh Viễn đứng thẳng dậy, ôm Lâm Việt Nhiên vào trong ngực, “Chúng ta là một, cho dù đó là đột nhiên nhận được nhiều sự chú ý, hay sự nghi ngờ nảy sinh bất chợt, cho dù đó là hoa và tiếng vỗ tay, hay những câu chuyện phiếm, những điều này đều được chúng ta cùng chia sẻ, gánh vác. Bởi vì em muốn nhìn thấy anh hướng tới một sân khấu lớn hơn, nhận được nhiều sự chú ý hơn, nhận được nhiều tình yêu hơn.”
Kiều Thanh Viễn trầm giọng nói: “Bởi vì anh xứng đáng.”
Lâm Việt Nhiên thanh âm rầu rĩ, “Thật sao?”
Kiều Thanh Viễn hỏi: “Em có từng lừa gạt Nhiên ca của chúng ta sao?”
Lâm Việt Nhiên lại gọi hắn, “Tiểu Viễn.”
Kiều Thanh Viễn lại nói: “Huống chi, anh không phải gánh nặng của em. Bây giờ không, sau này cũng sẽ không.”
“Vậy là gì?” Lâm Việt Nhiên hỏi.
Kiều Thanh Viễn nói: “Là ánh trăng của em.”
Mềm mại, cứng rắn, lạnh và đẹp.
Lâm Việt Nhiên mím môi, cũng không hỏi, “ánh trăng” này có ý nghĩa sâu xa gì hay không.
Anh chỉ ôm Kiều Thanh Viễn chặt hơn, siết chặt vòng tay và lặng lẽ nép vào vòng tay hẵn.
Lâm Việt Nhiên cởi mũ bóng chày xuống, trán đặt lên vai Kiều Thanh Viễn, “Cho nên em tặng anh chiếc đèn đêm nhỏ hình mặt trăng, cũng là nguyên nhân này sao? Còn cả chiếc vòng tay này cũng vậy sao?”
Kiều Thanh Viễn “Ừm” một tiếng, giơ tay khẽ vuốt ve ót người trong ngực, Lâm Việt Nhiên hàng ngày đều không tạo kiểu, mái tóc mềm mại bồng bềnh, đuôi tóc có những lọn tóc xoăn nhẹ.
“Chiếc lắc tay này đã cũ rồi, còn mang theo sao?”
“Đây chính là lễ vật đầu tiên Kiều đại thiếu gia tặng anh sau khi trưởng thành.”
Kiều Thanh Viễn cười, “Lần sau đi Vũ Thành, lại đi tìm cửa hàng nhỏ kia đi.”
Lâm Việt Nhiên gật đầu, “Mua thêm một cái lắc tay mặt trăng sao?”
Kiều Thanh Viễn lắc đầu, “Không cần.”
Hắn đã ôm mặt trăng đẹp nhất trong vòng tay.
Hai người lẳng lặng ôm, ai cũng không nói gì nữa.
Gió buổi sáng mùa xuân thổi qua ngọn cây, nổi lên tiếng xào xạc.
Lâm Việt Nhiên cảm nhận được ngón tay Kiều Thanh Viễn xuyên qua tóc mình, anh lại siết chặt cánh tay, vùi đầu hít sâu một hơi trước người Kiều Thanh Viễn, sau đó rời khỏi lồng ngực Kiều Thanh Viễn, “Đi thôi, lát nữa ký túc xá sẽ có nhiều người hơn.”
–
【Hott..những hình ảnh siêu hott! Giáo thảo quả nhiên đã thoát kiếp độc thân, chúng ta lại mất đi một Alpha chất lượng cao!】
【Lầu chủ: Các học trưởng, học tỷ, học đệ, còn nhớ rõ tin tức năm trước truyền ra giáo thảo có người yêu không? Không phải tin đồn không phải là tin đồn! Bởi vì tôi đã thấy tại hiện trường QAQ.】
【??? Giáo thảo thoát độc thân? Tôi lại dùng 2G nữa à?】
【Không phải tin đồn? Đó là sự thật?!】
【Rốt cuộc là thần thánh phương nào bắt cóc giáo thảo trường chúng ta! Đây là cướp bóc tài sản công QAQ】
【Cái kia…Tôi có thể hỏi là nam hay nữ, là beta hay omega, giáo thảo trường học, cảm giác không giống như sẽ thích người khác】
【Kỳ thật nếu là Omega xinh đẹp mà ta từng gặp, ta có thể chấp nhận!】
【Không lẽ là trúc mã ca ca trong truyền thuyết?】
【Lâu chủ đâu? Còn hình ảnh đã nói thì sao?】
【Tiêu đề lừa gạt, báo cáo.】
【Lâu chủ: Tới rồi, giáo thảo quả nhiên lưu lượng diễn đàn, tôi chỉ đăng vậy mà nhiều người hứng thú như thế! Và! Mấy người có biết tôi đã mạo hiểm bao nhiêu không? Đừng nói rằng tôi đặt tiêu đề lừa gạt! (Hình ảnh x9)】
【Không thể không nói, mấy tấm trước thật sự là mơ hồ, nhìn ra lâu chủ rất kích động.】
【Oa oa cái chênh lệch chiều cao này, nhìn góc nghiêng gương mặt liền biết là một Omega rất xinh đẹp】
【Chờ đã, người này sao lại có chút quen mắt?】
【Mẹ kiếp, là trúc mã ca ca! 】
【Mẹ kiếp, là Lâm Việt Nhiên! 】
【Trên lầu hai người các ngươi, trước sau chỉ thiếu 0,1 giây theo dõi, quá ăn ý đi?】
【Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Lâm Việt Nhiên chính là trúc mã ca ca của giáo thảo?!】
【Sao lại là Lâm Việt Nhiên? Sao có thể chứng minh?】
【Cái lắc tay mặt trăng kia có thể chứng minh, cười chết, trên thế giới sẽ có hai người ngoại trừ mặt, ngay cả những góc còn thiếu của chiếc lắc tay mặt trăng cũng giống hệt nhau hay sao?】
– ——————
Tớ đã quay lại rồi đây huhu:>>
Dạo này tớ bận quá, năm nay vào chuyên ngành roi mà thêm đi học tiếng Trung với làm NCKH hicc
Tớ vừa làm xong liền up nên có lỗi gì mong mọi người góp ý nhẹ nhàng ?