Nước Trái Cây Chia Cho Cậu Một Nửa - Nại Tư Chu Duyệt - Chương 6: Lớp trưởng, xin cậu đấy
- Trang Chủ
- Nước Trái Cây Chia Cho Cậu Một Nửa - Nại Tư Chu Duyệt
- Chương 6: Lớp trưởng, xin cậu đấy
“Anh mua cho em ít sữa dâu và thạch trái cây nhé.” Mạc Nhiên trả lời.
Mạc Tà đồng ý, anh mặc áo khoác đi ra ngoài. Trong phòng, Mạc Nhiên vừa tắm xong. Tóc cô vẫn còn hơi ẩm, vài lọn tóc mai còn đọng ít nước rơi nhỏ giọt chảy tuột xuống hai bên xương quai xanh trắng hồng.
Mạc Nhiên mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, làn da trắng sứ mịn màng không chút khuyết điểm nào.
Đôi chân dài thẳng tắp, thon thả càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh lịch vốn có. Mạc Nhiên lau khô tóc, đi tới bàn học.
Cô mở điện thoại ra, nhận được tin nhắn từ cậu hơn hai phút trước.
[ Lớp trưởng, khi nào xong thì nhắn tin cho mình nhé. ]
Mạc Nhiên gõ bàn phím tin nhắn.
[ Tớ xong rồi. Chúng ta có thể bắt đầu chưa? ]
Bên kia, Nghiêu Thần Dật cũng vừa mới tắm xong. Cậu mặc quần đùi thể thao, xỏ dép bông đi trong nhà.
Vì ở nhà một mình hơn nữa là con trai nên thường sẽ cởi trần, cậu cũng vừa tắm xong nên chưa vội mặc áo.
Dáng cậu cao, gầy.
Làn da trắng ngọc, với đường nét cơ thể rõ rệt. Hai cánh tay săn chắc, có thể thấy rõ đường nét gân guốc, chạm trổ tinh xảo.
Eo cậu thon và hẹp, mái tóc đen nâu còn ướt đẫm, vài cọng tóc mái che trước mắt. Nhìn từ xa có thể thấy giống như mỹ nam ngư.
Cậu bước tới cầm khăn lau khô tóc, vừa cầm điện thoại lên. Âm thanh tin nhắn tới, cậu từ từ xem.
Cô đã trả lời tin nhắn, Nghiêu Thần Dật mặc áo phông đen và chải tóc trước gương. Xong xuôi cậu ngồi xuống bàn học và bắt đầu gọi điện thoại.
Phía bên này, Mạc Nhiên vẫn đang ngồi tạo kiểu tóc sao cho phù hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Nghĩ tới video làm tóc hôm trước, cô đã thấy trên Xiaohongshu. Mạc Nhiên mở ra xem, động tác đơn giản, không cầu kì. Mạc Nhiên thao tác vài bước đã xong, cô còn cài thêm chiếc kẹp nơ màu trắng phần đuôi tóc càng làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên trên gương mặt.
Vốn dĩ cô định không làm tóc đâu nhưng nghĩ lại dạy học cũng cần chú trọng hình ảnh thì học sinh mới nghe lời. Huống chi Nghiêu Thần Dật là con trai, tùy bề ngoài không phán xét nhưng bên trong nội tâm ắt hẳn sẽ khác.
Là con gái, tất nhiên cũng rất để tâm đến hình ảnh bên ngoài rồi. Bình thường, các anh trai cô đã dạy con gái đi đổ rác cũng phải xinh nhưng mà cô còn chưa có cơ hội được đi đổ rác lần nào. Toàn là các anh tranh nhau đi đổ rồi còn đảm nhiệm mua đồ ăn vặt cho cô.
Mạc Nhiên ngắm nhìn mình một lần nữa, cô cảm thấy mình trong gương không tồi.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Mạc Nhiên bình tĩnh cầm điện nghe máy.
“Lớp trưởng à, chúng ta bắt đầu học nhé.”
Giọng cậu thanh thanh đạm đạm, rất dễ chịu truyền tới. Mạc Nhiên tuy hàng ngày ngồi cạnh cậu, đã quen thuộc giọng nói này. Nhưng mà ai bảo, cậu có giọng hay như vậy chứ, đúng là mang vẻ đẹp yêu nghiệt rồi, giọng nói giống như câu hồn đoạt phách người khác vậy.
Đúng là hồ ly tinh.
“Được thôi, chúng ta bắt đầu.”
Khi cô vừa dứt lời, Nghiêu Thần Dật bấm bắt đầu chia sẻ video, Mạc Nhiên chấp nhận.
Hai người nhìn nhau, Mạc Nhiên cười nhẹ. “Chào buổi tối.”
Thật là nhạt nhưng cũng không biết bắt đầu như nào, trước giờ cô chưa từng dạy ai học bài hay kèm học qua điện thoại. Trên lớp chủ yếu sẽ chia sẻ tips làm bài cho mọi người, chứ only you thì chưa.
Bầu không khí ngượng ngùng, Nghiêu Thần Dật nhìn cô. Cậu thấy hôm nay cô xinh xắn hơn mọi ngày. Cậu để ý rằng hôm nay lớp trưởng thật lạ.
Rõ ràng chỉ là dạy học thôi mà, sao lại dễ thương như thế chứ. Lớp trưởng à, xin cậu đấy.
“Kiểu tóc cậu làm rất hợp với chiếc váy này. Rất dễ thương.” Nghiêu Thần Dật khen cô, ánh mắt cưng chiều bội phần.
Mạc Nhiên có chút xấu hổ, mặt cô hơi ửng hồng. Cô vội che vành tai đỏ hồng, khẽ lẩm bẩm: “Đồ dẻo mỏ, miệng này nói chuyện “tốn” gái hơi nhiều.”
Nghiêu Thần Dật không nghe rõ cô nói gì, cậu hỏi lại: “Lớp trưởng, cậu nói gì cơ.”
“Không có gì. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Mạc Nhiên trả lời, cô lôi cuốn tập Anh Văn ra cùng cuốn sổ ghi chép để lên mặt bàn. Nghiêu Thần Dật cũng lấy sách vở ra ngoan ngoãn chờ cô phát khẩu lệnh.
“Thần Dật này, trước khi học chúng ta nên thay đổi xưng hô chút nhé. Cậu cứ gọi mình là Mạc Nhiên, đừng lúc nào cũng lớp trưởng. Nghe khách sáo quá.”
“Vậy gọi cậu là Nhiên nhé. Được không?” Nghiêu Thần Dật tay chống cằm, cười đầy ẩn ý.
Mạc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, đồng ý. Dù sao xưng hô bạn bè như nào cũng được, miễn thoải mái tạo sự hấp dẫn cảm thụ môn học tốt là được.
Hơn nữa, cô còn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ để còn được ăn gà rán và bánh tart trứng miễn phí nữa chứ.
Cả hai bắt đầu học, Mạc Nhiên nói qua về quá trình học và nguyên tắc. Cô phát hiện ra Nghiêu Thần Dật chỉ kém phần ngữ pháp thôi. Cái này có thể uốn nắn từ từ.
Nghiêu Thần Dật ngồi nhìn cô qua màn hình điện thoại, thiếu nữ vẫn hăng say giảng bài, thi thoảng dừng lại xem độ hiểu bài của cậu. Cô cũng không giảng phức tạp, lấy những ví dụ đơn giản dễ hiểu.
Cậu chăm chú nghe cô giảng, ánh mắt lơ đãng đắm chìm vào nhan sắc quá đỗi ngọt ngào. Ánh mắt lẫn giọng nói trong trẻo, đẹp như bức tranh mùa thu.
“Thần Dật, tớ nói như vậy. Cậu đã hiểu chưa? Hay còn khúc mắc chỗ nào, cần tớ giảng lại không?” Mạc Nhiên dừng lại, cô nhìn nét mặt cậu.
Nghiêu Thần Dật vẫn đang nghe, ánh mắt cậu thơ thẩn nhuốm màu hoàng hôn nhàn nhạt, có lẽ do ánh sáng đèn học chiếu ngược hắt lên gương mặt đầy duy mĩ.
Mà Mạc Nhiên thấy cậu không động tĩnh gì cả, cô huơ tay trước màn hình mấy lần nhưng không thấy cậu phản ứng lại. Mạc Nhiên nghĩ đường truyền internet có vấn đề, cô cầm điện thoại lắc lắc trên không trung bắt tín hiệu.
“Nhiên Nhiên, anh mua sữa dâu và thạch trái cây về rồi này. Em muốn ăn luôn không?” Mạc Tà xách túi đồ ăn vặt bước vào trong nhà.
Trong phòng, Mạc Nhiên sau khi khôi phục internet vẫn hăng đây giảng bài. Cô ngồi làm bài tập cùng với cậu. Không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút.
Nghiêu Thần Dật đã làm xong phần bài tập, cậu ngắm nhìn cô. Lông mi của cô rất dài, đôi mắt rũ xuống. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng như trái cherry.
Thi thoảng cô hơi cau mày, hình ảnh này giống chú nhím nhỏ. Nghiêu Thần Dật không nói gì cả, cậu hoàn toàn đắm chìm vào viễn cảnh trước mắt.
Mạc Nhiên lúc này cũng làm xong bài, cô vén tóc mái ra sau tai. Động tác tưởng chừng như bình thường nhưng lại khiến ai đó cười tràn đầy sự sủng ngọt. Mạc Nhiên ngước lên nhìn, Nghiêu Thần Dật thay đổi thái độ, cậu giơ bài làm ra.
“Cái này cậu làm đúng rồi, không ngờ cậu học nhanh như vậy. Đúng là giỏi thật.”
Nghiêu Thần Dật được khen, cậu cong môi cười. Nụ cười này cũng quá là ngây ngô rồi. Bất giác trong lòng Mạc Nhiên nhen nhói cảm giác khác lạ.
Cô rất muốn chụp lại nụ cười ấy.
Mạc Nhiên là một người mê sắc, cô không thích trai đẹp nhưng lại thích người đẹp trai. Chân lý của cô trong thế giới sắc đẹp vô cùng phong phú.
Thứ nhất, trai đẹp luôn đúng.
Thứ hai, nếu sai xem lại điều thứ nhất.
Thứ ba, trai đẹp không đáng sợ. Đáng sợ nhất là cậu ta biết mình đẹp trai.
Mà Nghiêu Thần Dật đều hội tụ đủ ba yếu tố trên. Nhan sắc như này cũng gây không ít tội lỗi. Tội đánh cắp trái tim và lỗi lầm đẹp trai. ┐(´ー`)┌
“Nhiên à, là do cậu dạy dễ hiểu. Đúng là ngồi cạnh cậu như cá gần nước.”
Sao mặt cô đỏ ửng rồi, tên yêu nghiệt này cũng biết nói ngọt ngào cơ đấy. Trước đây, cô từng nghe qua Cố Y kể cậu không bao giờ cười, cũng ít nói. Ấy vậy mà ngồi cạnh cô, ngày nào cậu cũng cười và nói.
Nhưng khi người khác nói chuyện với cậu thì cậu trở lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu.
Cái này có được tính là ưu ái không. Nếu là phúc thì hưởng còn họa thì chạy thôi.
Mạc Tà bên ngoài sắp xếp đồ ăn trong tủ lạnh, anh lấy đĩa nhựa màu hồng đặt vài chiếc thạch trái cây đủ màu kèm theo hộp sữa dâu. Anh bê tới phòng ngủ của cô, anh gõ cửa: “Nhiên Nhiên à, em mở cửa lấy sữa dâu và thạch trái cây.”
Mạc Nhiên nghe thấy giọng anh trai, cô điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt. Cô mở cửa lấy đĩa thạch trái cây và không quên nói: “Cảm ơn anh tư. Hì hì.”
Mạc Tà nhìn cô em gái hôm nay đặc biệt làm tóc, hơn nữa mặc chiếc váy cũng khác ngày thường. Anh híp mắt nhìn quan sát rồi nhắc nhở: “Học bài thì chú ý học tập. Miễn đừng tương thân tương ái lẫn nhau là được.”
Mạc Nhiên tất nhiên hiểu ý nghĩa của câu nói đó, cô hơi đỏ mặt lúng túng. Cô đẩy anh ra và đóng cửa phòng lại.
Giọng nói Mạc Tà vô tình lọt vào cuộc trò chuyện, Nghiêu Thần Dật nghe thấy cũng cười theo. Mà bà Nghiêu đi vào phòng con trai từ nãy giờ chứng kiến cảnh này, bà lắc đầu: “Mùa xuân của con trai mình cũng tới rồi. Trái tim thiếu niên đang rung động.”
Nghiêu Thần Dật: “Có thể nào đừng nói mấy lời buồn nôn này không?”
Bà Nghiêu nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, bà gọi điện cho chồng kể tình hình: “Anh à, còn trai nhà mình dạo này cười nhiều hơn rồi. Thằng bé đã biết yêu rồi.”
Nghiêu Thịnh đang làm việc, nghe những lời nói từ vợ mình, ông lập tức thay đổi thái độ: “Vậy thì sắp xếp ngày nào đẹp để hai gia đình gặp mặt.”
Nghiêu Ninh nghe xong liền cười ha hả: “Chồng à, anh cũng là nhanh quá đấy. Con nó mới học lớp 11, còn quá sớm.”
Nghiêu Thịnh cảm thấy có lý, ông tiết chế lại cảm xúc: “Vậy thì khi nào mời còn bé tới nhà mình chơi. Tiện gặp mặt luôn.”
“Kì nghỉ Quốc Khánh sắp tới, anh sắp xếp công việc về nhà một chuyến đi.” Nghiêu Ninh sắp xếp lịch trình, Nghiêu Thịnh đồng ý. Bà tắt máy, vui vẻ đi gọt trái cây.
*
Buổi học kết thúc, Mạc Nhiên cất sách vở vào balo. Cô ngồi thưởng thức món thạch trái cây, cô giơ ra mấy cái thạch trái cây khác màu trước màn hình.
“Thần Dật, cậu thích vị nào?”
Nghiêu Thần Dật nhìn, thú thực cậu không thích đồ ngọt lắm nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu khi ăn của cô, cậu chọn bừa cái màu hồng trên tay cô.
“Vị kia đi.”
Mạc Nhiên nhìn thạch vị đào, cô mỉm cười bỏ vào balo, sau đó tiếp tục ăn: “Mai tớ mang cho cậu. Coi như phần thưởng cậu hoàn thành tốt bài ngày hôm nay.”
“Học bài cũng có phần thưởng sao?”
Mạc Nhiên gật đầu, đối với cô bỏ công sức ra học tập, kết quả đạt điểm tốt tất nhiên là có thưởng rồi. Không phải điều ấy nên là sao, bên cạnh đó Nghiêu Thần Dật là học trò của cô. Học tập tốt như vậy, thưởng chút quà vặt có đáng là bao cơ chứ.
“Vậy thì có thể nào đổi một phần quà khác không?”
Mạc Nhiên ngơ ngác: “Quà gì cơ?”
Nghiêu Thần Dật tỏ vẻ thần bí, câu chữ mơ hồ: “Sau kì nghỉ lễ Đông chí, cậu sẽ biết thôi.”
“Được thôi với điều kiện, cậu thi môn Anh Văn được 120 điểm. Tớ sẽ đáp ứng cho cậu.”
Mạc Nhiên đồng ý ra điều kiện, Nghiêu Thần Dật chốt kèo. Hai người trò chuyện một lúc rồi tắt máy đi ngủ sớm.
Khi cậu vừa tắt cuộc trò chuyện, bà Nghiêu bê đĩa trái cây bước vào phòng cậu: “Con đạt cấp 6 môn Anh Văn rồi, còn lừa con gái nhà người ta làm gì.”
Nghiêu Thần Dật quay ra, cậu bình bình trả lời: “Mẹ, sao mẹ không gõ cửa phòng?”
Bà Nghiêu bĩu môi, quay ra trách móc: “Mẹ gõ cửa mấy lần rồi, là do con không nghe thấy thôi.”
Nghiêu Thần Dật lười tranh luận với bà, cậu cầm miếng táo cắn nhỏ miếng, bà Nghiêu ngồi xuống nói chuyện với cậu.
“Con đừng lừa gạt con gái nhà người ta như thế. Con không sợ một ngày nào đó, còn bé phát hiện ra sao?”
Nghiêu Thần Dật suy nghĩ, ánh mắt toát lên sự cười đùa. “Nhưng mà vì điểm Anh Văn côn mới phải chuyển tới Nhất Trung học mà.”
Nghiêu Ninh chẹp chẹp hai tiếng, bà tiếc rằng không thể mài sắt thành thép: “Con tưởng rằng lí do ấy, người ta tin còn à?”
Nghiêu Thần Dật: “Cậu ấy không những tin mà còn cổ vũ tinh thần học tập hết mình.”
Nghiêu Ninh biết mình nói cậu cũng không để tâm đâu, bà nhắc nhở lần cuối cùng: “Không phải mẹ không cảnh báo con, đến lúc còn nhà người ta mà đi mất thì đừng có mà ngồi khóc nhé.”
Nghiêu Thần Dật gật đầu vâng dạ. Cậu làm sao có thể để cô chạy mất được.