Nước Trái Cây Chia Cho Cậu Một Nửa - Nại Tư Chu Duyệt - Chương 4: Giao kèo
Mạc Nhiên nói dối không chớp mắt, cô ho khan hai tiếng: “Chắc thế rồi, tớ thấy hơi mệt.”
Cố Y lo lắng muốn đưa cô xuống phòng y tế nằm nghỉ nhưng Mạc Nhiên đã khéo léo nói rằng mình vẫn ổn, khi nào mệt mỏi mới đi xuống.
Cố Y tuy ngờ vực nhưng đành đồng ý, cô dặn dò: “Dạo này thời tiết giao mùa, đừng để ốm nhé.”
Mạc Nhiên cảm thấy Cố Y quan tâm lo lắng cho mình, có chút áy náy: “Tớ nhớ rồi.”
Cô không thể nói rằng do khi nãy đối diện với Nghiêu Thần Dật ở khoảng cách gần mà mặt đỏ được. Nhưng vừa nghĩ tới cậu khi Mạc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn đã thấy cậu ngồi cạnh mình. Hơn nữa tên ngốc này còn cười rất tươi.
“Lớp trưởng, cậu ốm hả? Cần tớ đưa cậu xuống phòng y tế không?”
Mạc Nhiên: “Lại tới nữa rồi. Báo quá.”
Cô im lặng lắc đầu nhưng Cố Y đã lên tiếng, cô nàng chỉ định: “Bạn học Nghiêu thân mến, có phải lão Quý đã dặn dò chúng ta phải yêu thương bạn cùng bàn đúng không?”
Nghiêu Thần Dật: “Có sao????”
Cố Y hắng giọng, Nghiêu Thần Dật phì cười, cậu trấn tĩnh bản thân gật đầu phụ hoạ theo cô nàng. Cố Y hài lòng trước biểu hiện của cậu, tiếp tục nói: “Vậy nên là sau này Tiểu Nhiên nhà tớ trông cậy nhờ cậu chăm sóc nhé.”
Mạc Nhiên nghe những lời nói đó, vành tai cô ửng hồng. Moá, Cố Y đang nói cái gì vậy. Đang gả cô đi lấy chồng hay sao? Mà chăm sóc cái quái gì?
Mặt cô vốn dĩ đã đỏ rồi, sau khi nghe những lời kia còn đỏ gấp bội. Nghiêu Thần Dật quay ra nhìn phát hiện, cậu không nói năng gì.
Thiếu nữ vì ngại ngùng mà gục đầu xuống bàn, hai tay bấu chặt nhau. Nghiêu Thần Dật đưa cho cô viên kẹo dâu sữa mềm.
“Lớp trưởng, cậu ăn đi. Đồ ngọt giúp cậu điều chỉnh tâm trạng đấy.”
Mạc Nhiên cầm viên kẹo dâu sữa mềm cất vô túi bút, cô quay mặt ra chỗ khác. Dường như mặt cô lại hồng nữa rồi.
Trong tiết học môn Anh Văn, lão Quý đang say sưa giảng bài, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm làm cả đám học sinh ủ rũ, không có chút tinh thần nào cả.
Cố Y gục ngã trước lượng kiến thức mới của bài, nhìn ngữ pháp lẫn từ vựng mới toanh khiến Cố Y cảm thấy thà học năm tiết Toán hơn là học Anh Văn.
Lão Quý nhìn đám học sinh, tinh thần bọn họ như bị ma nữ hút cạn dương khí, liền dừng lại gõ vào mặt bảng: “Các em tỉnh táo ngay cho tôi. Tỉnh táo lên.”
Cố Y phụng phịu, cô nàng tẩy xoá vở suýt rách một mảng, Lâm Bội ngồi bên cạnh nhìn thấy tốt nhất cậu cũng nên im lặng theo.
“Lâm Bội, tớ muốn cuối tuần này cậu phụ đạo cho tớ.”
Đột nhiên Cố Y kéo ghế sát gần cậu, cô nàng chọc vào cánh tay cậu với ánh mắt đáng thương. Lâm Bội tặc lưỡi gật đầu đồng ý. Trong tuần vừa rồi, lão Quý đã nhắc nhở các bạn cùng bàn có trách nhiệm học tập và giúp đỡ những bạn học yếu.
Điều này vừa ra, khiến nhiều bạn nhăn nhó. Căn bản bản thân bọn họ lo chưa xong còn gánh thêm quả bom nổ chậm. Cố Y không ngoại lệ.
Cố Y thừa nhận bản thân mình không giỏi ngoại ngữ nhưng các môn tự nhiên thì chưa chắc. Điểm tổng ba môn tự nhiên cộng vào cũng hơn 300 nhưng Lâm Bội – bạn cùng bàn với Cố Y thì khác, Lâm Bội chính là kiểu cái gì cũng biết chỉ có biết điều thì không.
Lão Quý biết nếu sắp xếp Cố Y ngồi cạnh Mạc Nhiên thì chỉ có trở thành cái chợ mà thôi. Vậy nên ông phải sắp xếp ngồi cạnh “máy học di động” như Lâm Bội mới khắc chế được.
Lâm Bội tuy cái mác “máy học di động” nhưng rất được nhiều nữ sinh để ý. Thành tích học tập giỏi, biết chụp ảnh. Cậu còn là chủ nhiệm clb văn hoá cổ phong.
Phong tư xước ước* chính là cụm từ miêu tả vẻ đẹp của Lâm Bội. Ấy vậy mà ngồi cạnh Cố Y, “máy học di động” như cậu cũng đã nói nhiều hơn rồi.
*
Chuông reo hết tiết, lão Quý vẫn chưa ngừng giảng bài, Cố Y xoay bút rồi lại chống cằm.
“Hết tiết rồi sao. Vậy chúng ta kết thúc tại đây. Cả lớp về ôn tập kĩ càng để thi tốt nhé.”
“Vâng ạ.”
Lão Quý vừa rời khỏi lớp, Cố Y đã đeo balo chuẩn bị tinh thần ra về. Lâm Bội nhìn vậy chỉ lắc đầu, cậu thầm nói: “Não cậu ấy xem ra bị gà rán lấp hết rồi.”
Mạc Nhiên cũng đeo balo, cô chờ Nghiêu Thần Dật. Tuy cậu chuyển tới được hai tháng rồi, cũng quen với môi trường học tập và sinh hoạt nơi đây nhưng cậu vẫn ít nói.
Cô còn nhớ lần đầu tiên hai gặp nhau khi đó là một ngày nắng nhẹ tại cửa hàng tạp hóa gần nhà.
…
“Anh ơi, thanh toán cho em với.” Mạc Nhiên đặt mấy túi thạch trái cây, nước uống, sữa chua, bim bim lên bàn. Cô mở sẵn điện thoại để trả tiền.
“Của em hết 50 tệ.”
Mạc Nhiên quét QR chuyển tiền, cô xách túi đồ ăn vặt chạy nhanh chóng về nhà. Trong thời gian nghỉ hè, số lượng bài tập có nhiều thật đấy nhưng được ăn vặt vẫn vui hơn. Bố và các anh trai cô về Vân Nam du lịch tiện phụ ông bà cô trông coi homestay.
Ở Vân Nam, thời tiết đẹp nhất có lẽ vào mùa thu. Vào mùa thu Vân Nam được ví như một cô gái khoác lên mình một tấm áo mới rất đẹp khiến ai đặt chân đến nơi đây đều cảm thấy siêu lòng.
Bạn phải đến đây rồi ngắm nhìn những đám mây cao quý và cơn gió ngăn cách bạn. Ngàn năm sau, sương mù mênh mông, rượu ngoại nơi đây nổi tiếng về mùi vị cũng như từng giọt rượu ngọt cay say nồng, mang hơi thở của đất trời quê hương dài lâu.
Đến với Côn Minh nói chung ở Vân Nam nói riêng, những đêm mưa rơi tí tách, tiếng chuông, ngày hoa bốn giờ, bướm bay nhẹ, gió mát quanh năm, núi non hùng vĩ lay động lòng người.
Cần phải thăm quan hồ năm trăm dặm, ào ạt đến tận đáy mắt, khoác lên bờ, hưởng thụ bao la vô biên. Mang hơi thở ngàn năm, hồ Nhĩ Hải, một thế hệ cuồng phong, có thể sáng tác vô số bài thơ hào hùng chấn thiên. Viết về thành cổ Lệ Giang đã trải qua bao thăng trầm của thời gian nhưng vẫn đẹp đẽ và giản dị. Nếu bạn muốn biết về Vân Nam, bạn không thể chỉ đến Vân Nam. Bạn hãy nhớ rằng dưới chân núi tuyết Haba, một bông hoa trắng nở từ mùa xuân. Nếu rảnh hãy tới thăm làng Yubeng, nơi biệt lập với thế giới. Nghệ thuật viết đường nét và màu sắc của núi Ailao rất đơn giản và tự nhiên.
Khung cảnh mùa thu ở Vân Nam thật tuyệt vời, những cánh lá bắt đầu chuyển màu vàng, hồ nước thì trong xanh và đỉnh Ngọc Long phủ đầy tuyết trắng.
Homestay của ông bà cô nằm ở trong khu Lệ Giang Cổ Trấn, thời điểm du lịch rất đông khách tới. Thế nên các anh trai cô phải tới phụ ông bà.
Mạc Nhiên vì bị sốt cao nên không về Vân Nam. Mạc Tà muốn ở lại chăm sóc cô nhưng Mạc Nhiên cho rằng bản thân cô đã lớn, có thể tự chăm sóc tốt bản thân.
Khi cô vừa về tới chung cư vô tình thấy trai đẹp.
Thật ra trai đẹp là chủ đề bàn tán yêu thích của con gái. Đặc biệt là người thích nhan khống như Mạc Nhiên, khi thấy có trai đẹp dưới chung cư, cô đã vờ lướt qua nhưng vẫn nhìn thấy được nhan sắc ấy.
Cậu mặc áo phông đen nổi bật làn da trắng sáng, mái tóc đen nhẹ nhàng che đi lông mày cậu. Cậu đeo khẩu trang để lộ đôi mắt an tĩnh dịu hơn. Thiếu niên cao lớn, dáng vẻ phóng túng kiêu ngạo như chú chim hải âu bay giữa đại dương rộng lớn.
Đó là lần đầu tiên Mạc Nhiên cảm giác muốn biết rõ hơn về thiếu niên này. Ai mà ngờ rằng thiếu niên ấy chính là người bạn cùng bàn của cô.
“Lớp trưởng, cậu sao thế?” giọng nói Nghiêu Thần Dật kéo cô trở về thực tại.
Mạc Nhiên lắc đầu cười, cô đi trước bỏ cậu phía sau. Nghiêu Thần Dật điều chỉnh dây balo rồi đuổi kịp nhịp đi của Mạc Nhiên.
“Lớp trưởng, hôm nay cậu kì lạ thật. Cậu bị ốm hả?”
Mạc Nhiên dắt xe đạp ra ngoài, chờ đợi cậu. Nghiêu Thần Dật dắt xe đạp đi tới, đây là lần đầu tiên cả hai đi học về cùng nhau.
“Lớp trưởng, cậu bình thường hay đạp xe về nhà sao?”
“Không hẳn, bình thường anh trai sẽ đưa tớ về.”
Hai người nói chuyện, một người hỏi, người kia còn lại trả lời. Đoạn đường dài hôm nay trở nên ngắn lại, bóng đèn bên đường cũng đã sáng. Ánh sáng vàng đỏ chiếu xuống lòng đường, hai người cứ thế mà đạp xe về nhà.
Mạc Nhiên quan sát nhìn cậu, cô chưa biết nhà cậu ở đâu? Gia cảnh như thế nào? Cô chỉ biết cậu là người học rất giỏi ở Phụ Trung chuyển tới. Còn những thông tin kia thì cô mù tịt.
Nghiêu Thần Dật giống như làn sương mù trong đám mây vậy. Thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn thấu trắng đen thị phi.
“Thần Dật, nhà cậu cách đây có xa không?”
“Không xa, trước mặt là tới rồi.” cậu chỉ tay về phía trước, có tiệm bánh nhỏ trước mắt.
Mạc Nhiên nhìn hướng tay cậu, cô hơi nheo mắt lại. Cách đó không xa, là một quán ăn xây theo kiểu nhà Pháp. Nền tường sơn màu trắng, cửa kính vẽ những nhân vật hoạt hình Disney và trang trí hài hoà.
“Mật Đào?” Mạc Nhiên đọc cái tên cảm giác rất quen thuộc, hình như cô đã từng thấy nó ở đâu rồi.
Mật Đào là tiệm bánh ngọt và đồ ăn vặt ở đây rất ngon. Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, cô thường nhờ anh trai đi mua bánh ở đó cho mình. Mạc Nhiên không ngờ rằng, tiệm bánh ấy là của cậu.
“Bạn học Thần Dật, tiệm bánh ngọt ấy là của nhà cậu đúng không?”
Nghiêu Thần Dật thấy thái độ cô thay đổi, cô chớp chớp đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, con ngươi to tròn long lanh. Hàng lông mi cong, dài càng tăng thêm thần sắc cho đôi mắt.
“Lớp trưởng, mắt cậu bị sao thế?” giọng Nghiêu Thần Dật nhỏ vừa, đủ để cô nghe thấy.
“Bạn học Thần Dật, cậu trả lời tớ đi.” Mạc Nhiên càng được lấn tới, cô đứng sát người cậu, thiếu chút nữa môi cô dán lên má cậu.
Cậu hơi xấu hổ, liền quay ra chỗ khác. Cậu mở cửa và mời cô vào. Mạc Nhiên lần đầu tiên tới tiệm bánh có chút lạ lẫm, trước đây muốn ăn gì là cô được các anh trai mua hết.
Bỗng dưng, Nghiêu Thần Dật lên tiếng: “Lớp trưởng, cậu muốn giao kèo không?”