Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa - Chương 109: Đáp án là giả, đề thi là thật
- Trang Chủ
- Nữ Phụ Trọng Sinh, Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa
- Chương 109: Đáp án là giả, đề thi là thật
Vốn dĩ thấy đôi giày vàng kia rời đi, Tôn phu tử vừa thở phào một hơi, kết quả lại nghe thấy câu nói này, ngay lập tức mồ hôi trút xuống như mưa, căng thẳng khấu đầu nói: “Là lỗi của hạ quan, mong Hoàng thượng khai ân”.
“Khanh không sai”. Hoàng thượng khẽ nói một câu, quay lại ngai vàng ngồi xuống, “đã có người chuẩn bị xong tất cả, cho dù trẫm tin Ân Nguyên Tân cũng không thể trực tiếp phán cậu ta vô tội được”.
Tôn phu tử hơi ngưng lại, sau đó lập tức khấu đầu tạ ân: “Đa tạ Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng khai ân, cho thêm chút thời gian, hạ quan nhất định sẽ lấy lại trong sạch cho Ân Nguyên Tân!”
Hoàng thượng nhìn vào bản sớ đang đặt một bên kia, nói: “Đáp án là giả, đề thi là thật. Tôn phu tử, khanh có hiểu không?”
Sắc mặt Tôn phu tử trắng bệch, đề thi là thật, như vậy xem ra là lần này thật sự có người gian lận, còn Ân Nguyên Tân bị đẩy ra làm lá chắn.
“Trẫm sẽ hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng, không để họ cứ vậy mà kết án, khanh lui xuống đi”. Hoàng thượng nhàn nhạt nói.
“Vâng, hạ quan khấu tạ thánh ân của bệ hạ”.
Lúc Tôn phu tử đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân mỏi nhừ, khó khăn lắm mới bước được ra khỏi ngự thư phòng, suýt nữa thì ngã ra đất, may có công công bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
“Tôn phu tử, ông còn ổn không? Lão nô phái người đưa ông xuất cung?”
“Tạ Tô công công, ta tự đi được”.
Tôn phu tử chắp tay cảm tạ nói xong chầm chậm quay người đi.
Tóm lại Hoàng thượng tin tưởng Ân Nguyên Tân, thế nên chỉ cần tìm thấy chứng cứ, thành tích của Nguyên Tân vẫn sẽ được giữ.
Bọn chúng vậy mà dám lấy cớ đối chứng, tự ý xem bài thi của học tử, còn nói giống hệt nhau, quả là nực cười.
Trên đời này còn có kẻ nào giỏi hơn Ân Nguyên Tân, ông thật sự muốn đi xem thử bài thi kia!
Tôn phu tử vốn xuất thân từ Hàn Lâm Viện, sau dạy học ở Thanh Viễn Trai, đến Hoàng thượng còn phải nể mặt vài phần, cho nên một phu tử như ông mới có thể vào cung gặp Hoàng thượng, nếu ông muốn xem bài thi, tất nhiên cũng không ai ngăn cản được.
Nhưng còn một vị phu tử nữa không hề thua kém Tôn phu tử.
Phu tử họ Lý, tên Cư Chính. Chính là phu tử của Hàn Sơn thư viện.
Nếu nói Thanh Viễn Trai là nơi con cháu gia thế theo học, thì Hàn Sơn thư viện chính là nơi các học tử gia cảnh bần hàn theo học, có sự giúp đỡ nhất định từ triều đình, học viện cũng cố gắng tiết kiệm nhất có thể, cộng thêm các học tử ở đây ai nấy đều nín thở đã lâu, mỗi kỳ thi đều có vài người bộc lộ tài năng, thể hiện hết mình.
Những học tử đã thành danh đỗ đạt cũng ít nhiều giúp đỡ học viện, thế nên hiện tại danh tiếng của Hàn Sơn thư viện ngang bằng với Thanh Viễn Trai, cùng nhau trở thành hai thư viện lớn nhất trong kinh thành.
Mà nguyên nhân Lý Cư Chính đến đây cũng giống Tôn phu tử, muốn xem bài thi.
Lý phu tử nhìn không vừa mắt đám con cháu thế gia đó, cảm thấy bọn họ dựa vào thế lực của gia tộc nên mới thuận gió thuận nước, cho dù mời danh sư cũng không dạy ra đươc thứ gì tốt cả.
Nhưng Ân Nguyên Tân không giống, Lý phu tử đã từng nhìn thấy tài văn chương của cậu, cộng thêm hôm nay các học tử của ông ai nấy đều cầu xin thay Ân Nguyên Tân, cho nên mới đích thân chạy đến đây một chuyến.
Tôn phu tử chắp tay nói: “Lý phu tử cũng đến xem bài thi?”
“Vốn dĩ ta không có tư cách xem, người xét duyệt không phải chúng ta, nhưng nếu đã mở bài thi rồi, ta bèn đến hỏi có thể xem không”. Lý phu tử cau mày nói.
“Vậy mời Lý phu tử vào trong cùng ta”. Tôn phu tử thành tâm mời.
Tuy quan niệm dạy học của hai người không giống nhau, nhưng vẫn có điểm tương đồng, đó chính là yêu tài tiếc tài, đều vì Đại Thịnh mà bồi dưỡng nhân tài, tất nhiên không muốn để danh tiếng của người có tài bị hủy hoại.
Nhờ vào quan hệ của Tôn phu tử nên bài thi được lấy ra lần nữa.
Những câu hỏi cơ bản Tứ Thư Ngũ Kinh đằng trước không khó, chỉ cần ôn tập kĩ là sẽ làm được, thế nên thứ bọn họ muốn xem là đề lớn ở phần cuối cùng.
Phần đề này người ngoài không biết, nhưng Tôn phu tử thì biết rất rõ, phần đề này là Hoàng thượng ra, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
Dù sao bài thi vẫn luôn bị niêm phong lại.
“Bút pháp diễn đạt này, còn cả nét bút này….” Đầu mày của Lý Cư Chính nhíu chặt lại, ông yêu tài, tất nhiên từng xem qua không ít văn chương của Ân Nguyên Tân, theo ông thấy, bút phát diễn đạt này giống hệt của Ân Nguyên Tân, nét chữ cũng y hệt.
Sắc mặt Tôn phu tử càng trắng hơn, kinh hãi mà nhìn bài thi trong tay.
Nếu không phải Tôn phu tử là thầy của Ân Nguyên Tân, chỉ nhìn như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng đây là chữ của Ân Nguyên Tân, giống hệt với văn chương được khắc trên hạt gạo và trân châu.
“Hai vị phu tử xem rồi sao?” Đại Lý Tự Dương Thuần Thiện nhìn hai người hỏi.
Lý Cư Chính thở dài một hơi, không nhịn được lẩm bẩm: “Ta vẫn tin Ân Nguyên Tân, cậu ấy không cần thiết phải làm trò này”.
Không chỉ mình Lý Cư Chính cho là như vậy, mà học tử của ông cũng vậy.
Các học tử một lòng ngay thẳng, không đi đường ác, cũng tất nhiên không cười trên nỗi đau của người khác. Hơn nữa nếu lần này có người đẩy được Ân Nguyên Tân ra làm lá chắn, vậy thì lần sau chắc chắn sẽ có người tiếp theo, thậm chí học tử của Hàn Sơn càng dễ bị lợi dụng hơn.
Tôn phu tử cắn chặt răng không nói, sau khi cẩn thận nhìn lại từng hàng từng chữ, cuối cùng cũng phát hiện điểm đáng nghi.
“Chữ này, chữ này không đúng!” Tôn phu tử giống như phát hiện ra gì đó, vui mừng lật giở mấy trang phía trước của bài thi lại, sau khi tìm thấy chữ giống y hệt, đặt lại so sánh, “nhìn xem, không giống!”
Lý Cư Chính lập tức nhìn, nói: “Đúng, không giống!”
“Người bình thường viết chữ không thể nào dễ dàng thay đổi nét chữ, có thể có kẻ mô phỏng rất giống, nhưng dù sao cũng không phải người thật, tất nhiên sẽ có sai sót, đại nhân ngài nhìn xem”. Tôn phu tử nói.
Dương Thuần Thiện nhận lấy bài thi nhìn một cái, quả thực có chút khác biệt, nhưng muốn lấy cái này làm chứng cứ chắc chắn không đủ.
“Hai vị phu tử, sợ là lấy cái này làm chứng cứ thì không đủ….” Dương Thuần Thiện nói.
Tôn phu tử lắc đầu nói: “Không phải để làm chứng cứ”.
Dương Thuần Thiện chẳng hiểu gì cả, không làm chứng cứ?
Lý Cư Chính mở miệng nói: “Chỉ cần so điểm khác biệt này, chúng ta có thể biết được đây không phải chữ của Ân Nguyên Tân, cậu ấy thật sự bị hãm hại”.
“Thế này là đủ rồi, chúng ta tin trò ấy, các học tử cũng tin trò ấy, chỉ cần biết được điểm này, chúng ta nhất định có thể dốc toàn lực tìm ra chứng cứ, chứng minh Ân Nguyên Tân trong sạch!” Tôn phu tử nói xong, đặt bài thi về chỗ cũ, chắp tay cáo biệt, rời đi cùng Lý Cư Chính.
Dương Thuần Thiện khẽ cười một tiếng, sắp xếp lại bài thi, nói: “Tất cả học tử đều lên tiếng nói giúp cậu ấy, đến cả viện trưởng của học viện đối địch cũng đích thân chạy đến đây, Ân Nguyên Tân này đúng là không phí lời bảo đảm của Bùi Nguyên Tín”.
“Đại nhân, ta đã nói rồi, hơn nữa ta đã hỏi Ân Nguyên Tân đáp án trên bài thi, tuy rằng không hợp quy tắc, nhưng cậu ấy trả lời trôi chảy, hoàn toàn không giống với trên bài thi này”. Lục Dịch bước ra từ chỗ tối, nhìn vào bài thi đang bày trên bàn, cười lạnh một tiếng, “đúng là phí hết tâm tư mà”.
Dương Thuần Thiện bất mãn nhìn hắn nói: “Ngươi tốt nhất nên tránh đi”.
“Ta đúng là quen biết với cậu ấy, nên không thể tham gia điều tra, nhưng chỗ này cũng đâu có người ngoài”. Lục Dịch hờ hững đáp.
Dương Thuần Thiện bất lực nhìn hắn, ngón tay gõ lên mặt bàn, quan tâm nói: “Dù sao ngươi cũng nên để ý danh tiếng của mình một chút, ngươi có biết bên ngoài nói ngươi như thế nào không? Nói chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ đụng phải ngươi cũng chỉ đành cam bái hạ phong. Danh tiếng của Cẩm Y Vệ nát tới vậy mà ngươi lại bị lôi ra so sánh với chúng”.
Lục Dịch không quan tâm, chỉ cười cười, cầm lấy bài thi, sau khi nhìn kĩ một lượt, nói: “Đúng là có vài phần văn tài, nhưng so với Ân Nguyên Tân thì còn kém xa, đáp án của Ân Nguyên Tân mới là đáp án tốt nhất. Ta đã viết lại đáp án, giao cho Hoàng thượng rồi!”
“Chuyện này nên để ta làm mới đúng, đã bảo ngươi tránh đi rồi mà, ngươi còn hỏi đáp án rồi giao cho Hoàng thượng!” Dương Thuần Thiện suýt nữa không nhịn được nắm chặt bộ râu của mình, cực kỳ tức giận, “bây giờ ngươi về phủ kiểm điểm lại cho ta, đừng có bước ra ngoài nữa, có chuyện gì để ta lo”.