Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Trồng Trọt: Dã Toán Tiêu Dao - Chương 16
“Tiểu thư, cái đống đen sì sì này thật sự có thể ăn sao?” Phương Trạch nhìn Cao Lạc Thần cho một loại gia vị khác lạ trước nay chưa từng thấy vào món ăn, trong lòng vốn bất an, đợi đến khi diện kiến thành phẩm, càng kinh hồn bạt vía. Chỉ lo tiểu thư nhà mình trong cơn nóng giận, nhẫn tâm hạ độc vị tiểu thư ở viện sát vách kia.
Cao Lạc Thần khẽ mỉm cười, nói: “Không có độc.” Đương nhiên có thể ăn, thế nhưng mùi vị ra làm sao còn phải xem ý trời. Mặn thêm đường, ngọt thêm đường, đến chua cũng thêm đường, cuối cùng lại ném vào một nắm muối, người nào ăn người đó hưởng. Trên trời dưới đất, phước phần này là độc nhất vô nhị. “Ngươi đưa đến viện Nhị tiểu thư đi.” Cao Lạc Thần quay về phía Phương Trạch phân phó.
Thấy Phương Trạch một mặt kinh hoàng, run run rẩy rẩy đón lấy dĩa gà, nàng nhíu mày suy nghĩ chốc lát, khoát tay nói: “Không cần, ta tự mình mang đi là được.”
Thời điểm Cao Lạc Thần đến viện, giữa những tán trúc, Cao Thuần đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ say sưa đọc sách, nha hoàn Sương Hoa nhè nhẹ phe phẩy cây quạt trong tay. Tiểu thư khuê các trong kinh thường sử dụng quạt lụa tròn thêu muôn hoa, hồ điệp, câu thơ, nhưng Cao Thuần này lại yêu thích quạt giấy chuôi ngọc, phía dưới còn treo một miếng Ngọc Giác nhỏ làm vật trang trí, mặt trên của cây quạt là một bức vạn dặm giang sơn đồ, còn có một dấu ấn đỏ.
Nữ nhân này đúng là thích làm bộ ra dáng văn nhân.
Cao Lạc Thần thầm mắng.
Nàng bê dĩa gà đi đến trước mặt Cao Thuần rồi đặt xuống cái bàn nhỏ, mở miệng nói: ” ‘Mỹ thực’ ngươi muốn.”
Sương Hoa liếc mắt nhìn dĩa gà đen sì, nhất thời nhanh miệng, nói: “Đây rõ ràng là một đống than!” Thời điểm chủ tử sai nàng đưa thực đơn đến Khinh Hồng viện, nàng vốn cảm thấy hoài nghi. Nhị tiểu thư hung hăng làm càn, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người có thể xắn tay áo làm cơm. Quả nhiên, cái thứ đen sì sì kia chứng minh nàng suy đoán không sai, mỹ thực lần trước chủ tử nhắc đến ở Kinh Hồng Viện, e là do người khác làm ra?
Cao Thuần nhìn Sương Hoa một chút, thấp giọng nói: “Ngươi và Phương Trạch lui xuống đi.”
Sắc mặt Sương Hoa cứng đờ, nghĩ thầm, có chuyện gì để nói với nha đầu Phương Trạch ngốc ngếch kia cơ chứ? Nhưng chủ tử đã phân phó, chỉ còn cách làm theo. Thời điểm Sương Hoa đi ngang qua Phương Trạch, kéo kéo tay áo nàng, lườm một cái, rồi đưa người ra ngoài. Lúc này trong sân chỉ còn lại Cao Thuần và Cao Lạc Thần cùng âm thanh sàn sạt xào xạc của rừng trúc.
Cao Thuần cầm lấy đôi đũa chọn một miếng gà đưa vào miệng, sắc mặt lập tức thay đổi, thấy Cao Lạc Thần cười trộm, nàng vẫn ép phần “Mỹ thực” này vào bụng, một hồi lâu sau, mới giả bộ hờ hững hỏi: “Món này tên là gì?”
Cao Lạc Thần đưa mắt nhìn, cũng không muốn tiếp tục làm khó Cao Thuần, bê dĩa gà đặt sang một bên, nàng ngồi xuống phía đối diện, híp mắt lười biếng nói: “Tỉnh mộng.”
Cao Thuần nhướn một bên lông mày, hỏi: “Cái tên này thật lạ? ta chưa từng nghe qua.”
Từng nghe qua mới là lạ đấy! Cao Lạc Thần âm thầm lầm bầm một câu, tiếp đến lại ung dung thong thả, nói: “Muội nhìn cái đầu gà ở chỗ kia xem, rõ ràng là dáng vẻ vươn mình hót vang sao? Có câu, gà trống uy nghi một xướng, người người tỉnh dậy từ mộng đẹp, còn chẳng phải tỉnh mộng sao?”
Cao Thuần ngớ người, Cao Lạc Thần này lý luận thích có chứng cứ, nhưng nàng luôn cảm thấy có phần quái dị. Nhìn cách biểu đạt trịnh trọng kia, chỉ sợ cũng là một loại dị dạng. Lời đã đến khoé môi lại nuốt xuống, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ nói một câu: “Khổ cực Nhị tỷ.”
Cao Lạc Thần gật gật đầu, thâm trầm đáp: “Đúng là khổ cực, vì lẽ đó…Thuần Nhi, muội không định bồi thường cho ta sao?”
Cái thứ đen thùi lùi khó có thể nuốt trôi, tư vị “Tỉnh mộng” kỳ quái, nàng còn muốn đến bù? Cao Thuần cảm thấy nàng không đuổi vị Nhị tỷ này ra khỏi viện đã là hết lòng quan tâm chiếu cố, lúc này hít một hơi thật sâu, cánh môi tràn ra một nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Những món đồ ở trong viện, Nhị tỷ nếu nhìn trúng cái gì, liền lấy đi.” Tóm lại chỉ là vật ngoài thân.
Giữa lúc hai tỷ muội trò chuyện câu được câu mất, bỗng có hạ nhân chạy đến, nói là Thường tiểu thư nhà Thái Thừa Tự đến thỉnh tội. Người nàng muốn gặp là Cao Lạc Thần, nam đinh trong phủ cũng không tiện ra mặt.
Cao Lạc Thần đã giải quyết xong việc ở đây, đứng dậy thả gấu quần, chậm rãi nói: “Đi thôi, đến xem trò vui.”
Cao Thuần cũng theo sau.
Cao Lạc Thần liếc mắt nhìn quyển sách đặt trên bàn, lườm Cao Thuần một chút, nghi ngờ, nói: “Theo ta làm gì?”
Cao Thuần cong môi, cũng không che giấu tâm tư, đầy hứng thú nói: “Xem trò vui.”
Cao Lạc Thần không thèm tiếp tục để ý đến nàng, trước tiên quay về viện đổi y phục, cho đến khi xác nhận một thân minh diễm chói mắt, mới vênh vang đắc ý đi đến đại sảnh.
Ở bên kia Thường Ánh Tuyết đợi gần nửa canh giờ, đã sớm thiếu kiên nhẫn, nhưng lời phụ thân dặn dò trước khi nàng rời khỏi phủ vẫn còn vang vọng bên tai, đành buộc mình cố nén khuất nhục, ngậm lấy nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
“Ngươi nói ai? Ta nghe nói Thường tiểu thư đến Đình Uý tự làm khách, làm sao nhanh như vậy đã đi rồi? Là do trà không đủ ngon? Hay là người thô tục khó mà dạy bảo a?” Thật xa, lời trào phúng của Cao Lạc Thần bay vào tai Thường Ánh Tuyết.
Tư thái hung hăng này __
Thường Ánh Tuyết hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì, nàng cắn môi dưới trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Chuyện ở Sở Vương phủ, là ta lỡ lời, hi vọng Cao tiểu thư đại nhân đại lượng, sẽ không để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng.”
Cao Lạc Thần nhíu mày, giả bộ kinh ngạc, nói: “Ngươi cúi đầu nói với ta những lời này làm gì? Người của ngươi mang theo độc, cũng không phải muốn hạ độc ta.”
“Ngươi — ” Thường gia nào đáng phải nhận tội hạ độc như vậy? Hận không thể rũ sạch hết thảy quan hệ. Phụ thân biết nàng đắc tội với Đại tiểu thư phủ Định Quốc Công, muốn nàng đến xin lỗi, đơn giản là vì lo sợ phủ Định Quốc Công ngầm làm khó dễ, một mực khẳng định nha hoàn mang theo độc là do Thường gia sai khiến. Thường Ánh Tuyết khuỵu gối quỳ xuống, ép nước mắt vào trong, nói: “Mặc kệ Cao tiểu thư có tin hay không, việc này không liên quan đến Thường gia ta, chư vị đại nhân ở Đình Uý tự tất nhiên sẽ có câu trả lời đích đáng cho đại gia. Chuyện ở Vương phủ, là ta nói năng lỗ mãng, mong Cao tiểu thư tha thứ.”
Thời điểm Thường Ánh Tuyết quỳ xuống Cao Lạc Thần liền đứng dậy tránh ra, một quỳ này nàng không nhận nổi. Lúc Cao Thuần bước vào đại sảnh đỡ Thường Ánh Tuyết đứng dậy, mới chậm rãi nói: “Ngươi xác thực cần tạ lỗi với ta, hiện lời cũng đã nói xong, ngươi có thể đi.”
Bộ dạng hờ hững kia, rơi vào trong mắt Thường Ánh Tuyết lại là băng hàn khắc cốt, nàng không hiểu, rốt cuộc Cao Lạc Thần có tha thứ cho nàng hay không, liền đưa ánh mắt tìm về phía Cao Thuần, làm sao ngờ tới Cao Thuần thở dài một hơi, nét mặt không giấu u sầu. Sắc mặt Thường Ánh Tuyết trắng bệch, môi dưới run run, nàng một lần nữa lên tiếng: “Ta không nên vu oan cho Cao tiểu thư.”
Cao Lạc Thần kinh ngạc quét mắt nhìn Thường Ánh Tuyết một chút, câu môi nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Ngươi sai rồi, ta mới là người vu oan cho ngươi. Ngươi cũng nên cảm tạ ta, nếu không phải ta đẩy chuyện này lên người nha hoàn bên cạnh ngươi, ngươi cho rằng người Thường gia có thể lành lặn rời khỏi nhà lao Đình Uý tự sao?” Nhìn sắc mặt Thường Ánh Tuyết dần chuyển trắng xám, nàng bỗng cảm thấy mấy phần vô vị. Cao Lạc Thần biết Thường Ánh Tuyết đang lo lắng điều gì. Lúc này xa xôi nói: “Thường gia vô tội, sẽ không có người định các ngươi có tội, về đi thôi. Đúng rồi, Thường tiểu thư ngươi nên nhớ kỹ mấy chữ ‘Thận trọng từ lời nói đến việc làm'”. Cao Lạc Thần tự nhận mình không phải người rộng rãi, có người cả gan động thủ, đương nhiên nàng sẽ không khách khí, tình cờ dựa vào thân phận làm xằng làm bậy, nhưng liên luỵ đến tính mạng của một gia tộc, cũng không phải điều nàng mong muốn.
Thấy Cao Lạc Thần nói như vậy, Thường Ánh Tuyết chỉ có thể hành lễ chào rồi rời đi, nàng vốn định hỏi Cao Thuần một câu, nào nghĩ đến Cao Thuần ngồi trên ghế không nhúc nhích, như không thấy ánh mắt của nàng. Trong lòng ai oán thê lương, nhìn phủ Quốc Công tráng lệ, càng sinh ra một luồng oán khí, nếu nàng xuất thân từ Hoàng tộc, Cao Lạc Thần dám đối xử với nàng như vậy sao?
Thường Ánh Tuyết vừa đi, Cao Thuần liền chầm chậm lên tiếng: “Làm sao tỷ biết nha hoàn kia mang theo độc?” Nàng hiếu kỳ đã lâu, nhưng hôm đó sau khi từ Vương phủ trở về, Cao Lạc Thần chưa từng chủ động nhắc đến. Bây giờ nhân lúc Thường Ánh Tuyết thỉnh tội, tiện đường hỏi một câu.
“Muội muội muốn biết?” Cao Lạc Thần nhíu mày, cười thần bí.
Nhìn Cao Thuần một mặt hiếu kỳ, Cao Lạc Thần có chút đắc ý. Trên đời này có việc gì liên quan đến Cao Thuần mà nàng không biết? Chẳng lẽ nói với nàng là do ta đọc sách sao? Con ngươi chuyển động, cuối cùng trước vẻ mặt mong chờ của Cao Thuần, mở miệng nói: “Bản tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành hoa nhường nguyệt thẹn, hơn nữa từ trước đến nay ôn nhu thiện lương, nha đầu kia thấy ta không kinh diễm thì thôi, thế nào ánh mắt đảo điên tránh né, vừa nhìn đã biết có vấn đề!”