Nụ Hôn Cháy Bỏng - Chương 44 - Ngủ với tôi
Đôi mắt của Trịnh Tây Dã rõ ràng và thẳng thắn. Sau khi nói xong, Hứa
Phương Phỉ nhận thấy anh có ý ám chỉ, khuôn mặt trắng nõn nổi lên hai
rặng mây đỏ, lúng túng cúi đầu xuống, yên lặng giao tầm mắt với anh.
Tất nhiên mấy người Trương Tử Ngạo thần kinh thô không nhận thấy bất kỳ sự khác thường nào giữa hai người họ.
Không chỉ vậy, Trương Tử Ngạo còn giơ ngón tay cái lên với huấn luyện viên,
nói: “Đương nhiên có thể. Tục ngữ có câu, tuổi tác không quan trọng,
chiều cao không phải là khoảng cách. Trịnh đội đúng là Trịnh đội, mục
tiêu rất rõ ràng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.”
Kết quả là. Liên quan đến vấn đề “Đồng chí huấn luyện viên một phen tuổi còn chưa có bạn gái” kết thúc, trò chơi tiếp tục.
Ván thứ ba của trò thật hay thách, cái kéo do Hứa Phương Phỉ giơ ra đặc biệt bắt mắt trong một đống búa.
Cô im lặng thu tay lại thừa nhận: “Mình thua.”
Đột nhiên, nam sinh ngồi bên cạnh Trương Tử Ngạo phát hiện ra một vấn đề,
hỏi: “Trong trò chơi này, người thắng ở vòng đầu tiên sẽ hỏi người thua
cuộc. Nhưng năm người chúng ta đều là người chiến thắng ở vòng đầu tiên. Ai sẽ đặt câu hỏi đây?”
Các thiếu niên liếc nhau, nhất thời đều lưỡng lự.
Trịnh Tây Dã đợi một lúc, thấy không ai lên tiếng nên muốn tự mình nhận việc. Dù sao đám tân binh này cũng là nghé con mới sinh không sợ cọp, không
biết tiết chế, gì cũng dám hỏi, cô gái nhỏ da mặt mỏng, anh sợ cô gặp
câu hỏi khó mở miệng, sẽ xấu hổ.
Tuy nhiên, ngay khi đôi môi mỏng của Trịnh Tây Dã khẽ mấp máy đang định nói, một giây trước một giọng
nói lanh lảnh vang lên, nói: “Để mình hỏi cho!”
Người nói chuyện
là nam sinh ngồi bên cạnh Trương Tử Ngạo, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan
chính, khi cười hàm răng trắng bóng phản chiếu ánh sáng, giống như một
tên ngốc bằng sắt.
Lời nói của Trịnh Tây Dã bị chặn lại, anh hắng giọng, không lên tiếng.
Hứa Phương Phỉ nhìn nam sinh có hàm răng trắng bóng, cong môi một cách thân thiện: “Cậu hỏi đi.”
Nam sinh có hàm răng trắng quả thực là đại thẳng nam. Cậu ta nhìn về phía
Hứa Phương Phỉ, không chút do dự mà thốt ra: “Hứa Phương Phỉ, cậu có
thích ai không?”
Tuy rằng câu hỏi này có chút quá thẳng thừng,
nhưng cũng đã chạm đến trái tim của tất cả những đồng chí nam có mặt tại đây. Khi giọng nói của thiếu niên răng trắng vừa dứt, trong mắt các nam sinh lập tức sáng lên tò mò. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn bạn học
mỹ nữ duy nhất, chờ cô trả lời.
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Cô đã từng chơi trò chơi này với Dương Lộ và những người khác, một nhóm
thiếu niên thiếu nữ mới lớn, chuyện quan tâm vòng tới vòng lui chỉ có
mấy chuyện, ai yêu thầm ai, ai thích ai. Hứa Phương Phỉ hiểu rất rõ. Cô
có chút kinh ngạc chính là, các bạn học trường quân đội hoá ra cũng bát
quái thực tế như vậy sao…
Chần chừ vài giây, trên mặt cô gái nổi lên hai đám mây đỏ xấu hổ, ấp úng hồi lâu mới cúi đầu thốt ra một câu như muỗi kêu.
“Mình nghĩ, có lẽ là có.” Hứa Phương Phỉ nói.
Thiếu niên răng trắng khó hiểu nhíu mày, hỏi: “Hứa Phương Phỉ, loại chuyện
này, có chính là có, không có là không có. Cậu nói ‘có lẽ là có’ là có ý gì?”
Trương Tử Ngạo cũng trả lời: “Đúng vậy. Rốt cuộc là có hay không?”
Một vài câu hỏi được đưa ra, gò má của Hứa Phương Phỉ đỏ bừng. Từ trước đến nay cô nhút nhát ấp úng, nửa ngày cũng không thể thốt được một câu.
Thấy vậy, sắc mặt của Trịnh Tây Dã lập tức trầm xuống. Anh lạnh lùng liếc
mấy thiếu niên một cái, nói: “Được rồi, một đám người gặng hỏi một một
gái, đừng quá đáng. Vấn đề này cho qua, không nói đến.”
Trương Tử Ngạo và những người khác vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn, chỉ số EQ
hơi thấp, nhưng không có ác ý. Sau khi bị huấn luyện viên khiển trách
nhắc nhở, bọn họ mới nhận thấy khuôn mặt nhỏ của nữ sinh đỏ bừng muốn
hướng lên trời, liền cảm thấy xấu hổ và hối hận.
Thiếu niên răng
trắng ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thực xin lỗi Hứa Phương Phỉ, bọn
mình không có ác ý, cậu đừng ghét bọn mình nhé.”
“Làm sao có thể!” Hứa Phương Phỉ vội vàng xua tay: “Không sao, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi đi.”
Chàng trai có hàm răng trắng bóng cười rạng rỡ: “Được!”
Trò chơi tiếp tục.
Trịnh Tây Dã bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng. Cô gái tập trung suy
đoán các nắm đấm, nhận được tín hiệu bằng mắt của anh, sững người, lập
tức nở một nụ cười cảm kích với anh.
Đôi mắt đen nhánh trong veo cong thành hai vầng trăng khuyết nho nhỏ, xinh đẹp mà tà mị, thật mê người.
Trịnh Tây Dã: “.”
Chỉ trong nửa giây, một ngọn lửa xông lên đầu anh. Trước mắt Trịnh Tây Dã
đột nhiên tối sầm lại, cảm giác được tình hình không ổn, trong lòng bực
bội, thầm mắng mình là đồ khốn kiếp, hướng ánh mắt đi nơi khác, không
dám nhìn đến khuôn mặt mà mình hằng mong ước bấy lâu.
Hai ba hiệp nữa của trò chơi trôi qua.
Lúc này, Cố Thiếu Phong đi ngang qua hai buồng xe tìm tới. Anh ta bước đến
cửa khoang số 6 nhìn vào, còn hơi ngạc nhiên: “Cả đám làm gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ và những người khác lập tức đứng dậy, hành lễ và hô: “Đội trưởng Cố.”
“Ngồi ngồi ngồi.”
Sau khi ra khỏi trường, chú ý và quy củ không còn cứng nhắc nữa. Cố Thiếu
Phong tùy ý bảo các sinh viên ngồi xuống lần nữa, anh ta nhìn Hứa Phương Phỉ, có chút khó xử nói: “Hứa Phương Phỉ, em ở khoang này có quen
không?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc, trả lời: “Em quen rồi.”
Trịnh Tây Dã từ biểu hiện của Cố Thiếu Phong nhìn ra manh mối, nhàn nhạt nói: “Có phải Ngô Mẫn bên kia nói không tiện?”
“Không phải là chuyện Ngô Mẫn.”
Cố Thiếu Phong thở dài, dang rộng đôi chân dài, ngồi xuống bên cạnh mấy
nam sinh, tiếp tục nói với Hứa Phương Phỉ: “Tôi và đội trưởng Trịnh của
em vốn nghĩ nếu giường nằm có thể thay đổi, chúng tôi sẽ đưa em đến chỗ
năm sinh viên nữ của lữ đoàn chỉ huy ở chung, cũng đã nói với đội trưởng Ngô. Kết quả là chúng tôi đi qua nhìn, phát hiện người ở cùng khoang
với năm cô gái căn bản không phải sinh viên của trường học chúng ta,
đồng chí kia không muốn đổi vị trí lắm, chúng tôi cũng không ép được.”
Hứa Phương Phỉ liên tục nói: “Không đổi cũng không sao, nơi này khá tốt ạ.”
Cố Thiếu Phong an ủi: “Chỉ mất ba mươi giờ thôi. Em chịu khó một chút.”
Hứa Phương Phỉ mỉm cười: “Đội trưởng Cố yên tâm, em không sao.”
Cố Thiếu Phong gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, xoay người trừng mắt với
mấy nam sinh, nói: “Còn có nữ sinh ở đây, mọi người chú ý một chút,
trước khi đi ngủ đem giày và quần áo mang hết vào cho tôi, ai dám cởi
giày thoát vớ tôi xử người đó.”
Các nam sinh phá lên cười sảng khoái, nói: “Đội trưởng Cố yên tâm, tụi em cũng cần mặt mũi mà.”
Cố Thiếu Phong chào Trịnh Tây Dã một lần nữa, sau đó quay người rời đi.
*
Con tàu bọc da màu xanh lá ầm ầm lao về phía trước, ngoài cửa sổ, khung
cảnh trải dài từ sân ga thành phố, đến đồng ruộng nông thôn màu mỡ, từ
những ngọn núi và khu rừng tươi tốt đến thung lũng hẻo lánh, đầu tàu
đang tỏa ra làn khói dày đặc, vạn vật hai bên đường sắt lần lượt bị cuốn ngược.
Mặt trời lặn xuống đường chân trời phía tây, màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết leo lên mái vòm.
Con trai sinh ra đã ngủ ngon, cho dù đang ở trường hay trên tàu, vẫn có thể ngủ ngon khi chạm vào giường. Trong đêm khuya tĩnh lặng, Trương Tử Ngạo và những người khác đã chìm trong nước, tiếng ngáy khắp nơi trong
khoang xe nhỏ hẹp.
Bên tai có tiếng tiếng tàu chuyển động ầm ầm,
trộn lẫn với tiếng tiếng ngáy hừ hừ của mấy người con trai, hết đợt này
đến đợt khác. Hứa Phương Phỉ nằm ở giường dưới một lúc cũng không thấy
buồn ngủ nên cẩn thận xỏ giày rồi đứng dậy bước ra khỏi buồng.
Về đêm, để đảm bảo giấc ngủ cho hành khách, hầu hết các bóng đèn trên tàu
đã được tắt trừ những bóng đèn ở khu vực lối đi dài cách vài mét vẫn
thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ.
Hứa Phương Phỉ đến cuối khoang số 9.
Đây là đoạn nối với khoang số 10, lối đi theo quán tính có không gian rộng rãi, sàn sắt rung nhẹ khi tàu di chuyển.
Hứa Phương Phỉ đứng bên cửa sổ, trong tầm nhìn, đường nét của những ngọn
núi nhấp nhô ở phía xa giống như một bức tranh thủy mặc mực đen.
Đột nhiên, một thanh âm đột nhiên vang lên: “Sao em không nghỉ ngơi?”
Hứa Phương Phỉ hơi giật mình, quay lại và thấy Trịnh Tây Dã đã đi phía sau
cô từ lúc nào. Anh ăn mặc áo thể dục ngắn tay màu xanh quân đội đơn
giản, quần dài và bốt quân đội, dáng đứng tùy ý, cả người có một vẻ đẹp
mà anh không có khi mặc quân phục chỉnh.
Một chút lười biếng, một chút tùy tiện, là một kiểu mị hoặc anh tuấn.
Hứa Phương Phỉ trở nên căng thẳng, hỏi một cách áy náy: “Huấn luyện viên, tiếng ồn em rời giường đánh thức anh à?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu.
Chỉ khi đó cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, trả
lời: “Em ngủ không được, có lẽ là hoàn cảnh tương đối xa lạ, thân thể
chưa thích ứng.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, hơi nhướng mày, uể oải hỏi: “Là đám nhóc đó ngáy to quá làm em không ngủ được phải không?”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến mức không biết trả lời như thế nào.
Nhìn thấy cô như vậy, Trịnh Tây Dã đã biết câu trả lời. Hắn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, nói: “Trong doanh trại chính là như vậy, một đám đàn ông,
thô kệch. Chúng tôi vốn định để em ở cùng với những nữ quân nhân khác,
kết quả lúc đặt vé xảy ra ngoài ý muốn, xin lỗi em.”
Hứa Phương Phỉ vội vàng nói: “Có gì xấu hổ đâu. Ra ngoài huấn luyện dã ngoại, người của một đội vốn nên cùng nhau ăn ở.”
Thân hình cao lớn của Trịnh Tây Dã đang uể oải dựa vào thành xe, ánh mắt
bình tĩnh dán chặt vào khuôn mặt cô gái. Anh nói: “Vậy tôi nói chuyện
với em nhé?”
“Được.”
Hứa Phương Phỉ vui vẻ nhếch mép. Trầm mặc một hồi, cô nhìn về dãy núi phương xa, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Kỳ quái, em nhớ, trước kia ở nhà, ông ngoại em cũng thường xuyên
ngáy, nhưng rất kỳ quái. nghe thấy ông ngoại em ngáy, em không cảm thấy
ồn ào, ngược lại có thể ngủ ngon hơn.”
Nói đến đây, Hứa Phương Phỉ dừng một chút, cúi đầu, trầm giọng một chút: “Thật ra, em rất nhớ mẹ và ông ngoại.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô chằm chằm, nói: “Từ nhỏ đến bây giờ đây là lần đầu tiên em đi xa nhà?”
Hứa Phương Phỉ đáp: “Ừm.”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Vậy em nhớ nhà cũng là bình thường, lâu ngày sẽ quen thôi.”
Hứa Phương Phỉ ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa, đột nhiên tò mò: “Huấn luyện viên, anh là người Vân Thành?”
Trịnh Tây Dã: “Đúng vậy.”
Hứa Phương Phỉ nghe được thanh âm, ánh mắt nhìn anh tăng thêm vài phần hâm
mộ, chậm rãi nói: “Vậy anh hẳn là có thể thường xuyên về nhà, thật tốt.”
Tuy nhiên, Trịnh Tây Dã đã phủ nhận suy đoán của cô. Anh nói: “Tôi rất ít khi về nhà.”
Hứa Phương Phỉ nghi hoặc nghiêng đầu: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh: “Một là vì trước kia tôi ở
Lang Nha, bận rộn với công việc. Hai là vì tôi ở nhà một mình, không
khác gì ở trong ký túc xá.”
“Lúc trước anh nói, mẹ anh nhiều năm trước đã…” Hứa Phương Phỉ khó chịu dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mà, bố anh đâu?”
Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tàu, thản nhiên trả lời: “Người thực vật, đã ngủ hơn mười năm rồi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Câu trả lời này vượt quá dự đoán của Hứa Phương Phỉ. Cô sốc đến mức cổ họng khô khốc, thậm chí còn nói bằng giọng khô khốc: “Mẹ anh mất sớm, bố anh thì ốm suốt. Vậy khi còn nhỏ ai chăm sóc anh?”
“Hồi cấp 2 và cấp 3 tôi ở ký túc của trường, thỉnh thoảng cuối tuần mới về nhà, không
phải bố mẹ Giang Tự mời tôi ăn cơm, thì cũng là bố mẹ Tống Du mời tôi ăn cơm.” Tầm mắt anh yên tĩnh trong bóng đêm lần nữa rơi xuống mặt cô, uể
oải cong môi, nhẹ nhàng bâng quơ, cuối cùng còn có một câu tự giễu:
“Người ta nói đời người ăn trăm khổ cực mà lớn lên, đúng là như vậy.”
Trong một khoảnh khắc, Hứa Phương Phỉ cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, trái tim cô tràn ngập đau đớn cay đắng.
Cô vốn tưởng rằng Trịnh Tây Dã là đứa trẻ lớn lên trong khuôn viên của
quân khu, điều kiện gia đình ưu tú, đúng là con cưng của trời, nhưng cô
không ngờ rằng, so với thời thơ ấu của cô anh dường như còn đáng thương
hơn thế —- Tuy bố cô mất sớm, nhưng mẹ cô đã dành cho cô tất cả tình
yêu thương và lấp đầy những khoảng trống tuổi thơ của cô.
Còn anh, mất mẹ, cũng mất bố…
Hứa Phương Phỉ cảm thấy đau lòng cho Trịnh Tây Dã về những trải nghiệm và
những cuộc gặp gỡ, trầm mặc một lát, nói: “Không có gì lạ khi Tống Du và Giang Tự thân thiết với anh.”
Dù sao họ cũng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên trên bàn cơm.
Trịnh Tây Dã im lặng, nói: “Tôi bận rộn công việc. Từ năm 18 tuổi đến sau này thường đi làm nhiệm vụ khắp nơi trên thế giới, hiếm khi ở lại Lăng
Thành. Thật xấu hổ khi nói người dành nhiều thời gian hơn bên bố tôi là
Giang Tự và Tống Du thay vì là tôi.”
Hứa Phương Phỉ mỉm cười: “Có thể thấy bọn họ là những người rất tốt.”
Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Hứa Phương Phỉ chân thành chắp tay trước ngực, nói: “Hy vọng chú Trịnh có thể sớm bình phục.”
Trịnh Tây Dã mỉm cười: “Nhận lời chúc của em.”
Cô dừng một chút, không khỏi đưa ra ý kiến cổ vũ anh: “Huấn luyện viên,
anh yên tâm, y học bây giờ rất tiến bộ. Hơn nữa nếu y học không tốt, còn có huyền học.”
Trịnh Tây Dã có chút khó hiểu, nhướng mày: “Huyền học?”
Cách hai bước, bé con dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh, dùng sức gật đầu. Cô
kể: “Ở quê em có chùa Dược Vương Bồ Tát, họ đều nói rất linh thiêng.
Nghe mẹ em nói, trước kia mẹ em có một người quen, lúc ba mươi mấy tuổi
bị bệnh nặng, đi rất nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ đều nói vô phương cứu
chữa? Người nhà không còn cách nào khác đành phải đưa về quê. Sau này có người nói nói với họ rằng chùa Dược Vương Bồ Tát rất linh thiêng, bảo
họ đi lễ bái cầu phúc, kết quả là thím ấy thật sự được chữa khỏi, bây
giờ vẫn sống khỏe như trâu.”
Trịnh Tây Dã buồn cười khi nghe cô
nói hưu nói vượn một cách nghiêm túc, cho rằng thật vô lý nhưng không
phản bác lại, không mặn không nhạt đáp lại: “Thần kỳ vậy sao?”
Hứa Phương Phỉ: “Đợi đến khi huấn luyện quân sự kết thúc em nhận được điện
thoại của mình, em sẽ gọi cho mẹ nhờ bà đi thỉnh cầu giúp anh. Có lẽ bố
anh sẽ khỏe lên.”
Xung quanh bỗng rơi vào im lặng.
Tích tắc, tích tắc.
Hai giây sau, Trịnh Tây Dã cười nhẹ một tiếng, trầm giọng cười nói: “Cô gái nhỏ, điều 90 trong Quy định nội vụ của Quân Giải phóng Nhân dân Trung
Quốc quy định rõ ràng rằng quân nhân không được phép tham gia các hoạt
động mê tín dị đoan. Em ở chỗ này truyền bá phong kiến mê tín với cấp
trên, biết hậu quả là gì không?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ một lúc,
sau đó xấu hổ, vội vàng giải thích: “Em không yêu cầu anh tham gia vào
hoạt động mê tín, em, em chỉ muốn giúp anh thử tất cả các cách thôi.”
Trịnh Tây Dã nhếch môi, trong mắt anh có sự lười biếng xen lẫn nuông chiều
không che giấu: “Tôi không nói sẽ xử lý em, em khẩn trương cái gì.”
Hai người họ cứ như vậy vô tư trò chuyện.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ đánh úp, Hứa Phương Phỉ nhịn không được ngáp một cái, giơ tay dụi mắt.
Thấy vậy, Trịnh Tây Dã nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Buồn ngủ?”
Hứa Phương Phỉ gật đầu với anh.
Trịnh Tây Dã đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đi, trở về ngủ với tôi.”
Nghe được câu này, tai Hứa Phương Phỉ đỏ lên, cô ngước mắt nhìn anh, ngượng
ngùng ấp a ấp úng: “Huấn luyện viên, lời này anh nói nghe kỳ quái thế
nào ấy.”
Trịnh Tây Dã: “Có gì kỳ quái?”
“… Em không thể
nói cho anh biết chính xác kỳ quái chỗ nào.” Hai má của cô gái nhỏ nóng
lên, cô bối rối gãi tai, “Dù sao thì, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.”
Với vẻ mặt bình tĩnh, Trịnh Tây Dã thản nhiên nắm cổ áo sau cổ cô, giống
như xách một con gà con, nhấc bổng cô lên, sải chân dài quay trở về,
thản nhiên nói: “Cảm thấy tôi lợi dụng lời nói của em?”
Lối đi vốn đã hẹp, Hứa Phương Phỉ bị Trịnh Tây Dã xách đi bên cạnh anh, khoảng cách giữa họ gần như bằng không.
Cô bị hơi thở trong trẻo trên người anh làm cho có chút choáng váng, vì vậy ma xui quỷ khiến gật đầu: “Hình như vậy?”
“Vậy thì đơn giản.” Trịnh Tây Dã nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, “Em lợi dụng lại là được.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ yên lặng đỏ mặt: “Cảm ơn huấn luyện viên, không cần.”
*
Khi màn đêm trôi qua, mặt trời từ từ nhô lên khỏi phía đông của trần thế.
Số 9 đường Hỉ Vượng, Lăng Thành.
Kiều Tuệ Lan giống như mỗi ngày trước đây, dậy sớm, đánh răng rửa mặt, giúp
người bố già lật người xoa bóp, nấu cơm cho buổi trưa, nồi cơm đúng giờ
bật nút, tiếp theo cầm chìa khóa ra cửa, lái xe đến cửa hàng ngay mặt
tiền đường tang lễ.
Lăng Thành nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, người
dân địa phương nói chung đều mê tín, mùa nào thích hợp cưới hỏi, mùa nào thích hợp lên chùa, mùa nào thích hợp về nhà bái tổ. Theo cách nói ở
Lăng Thành, từ tháng 10 đến tháng 12, thổ địa hướng Thái Tuế, mọi việc
đều không nên.
Vì vậy, sau cả buổi sáng, cửa hàng của Kiều Tuệ Lan chỉ bán được hai cặp nến nhỏ màu đỏ.
Bà thở dài, nhờ người quen ở cửa hàng tượng Phật bên cạnh giúp trông coi
cửa hàng, còn mình thì vội vã về nhà nấu cơm cho người bố già và Tiểu
Huyên.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ.
Kiều Tuệ Lan vừa đi đến cổng đường Hỉ Vượng, nghe thấy có người gọi từ phía sau, gọi: “Dì Kiều.”
Giọng nói ấm áp và từ tính, rất quen thuộc.
Kiều Tuệ Lan sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại. Lăng Thành tháng Mười đã vào thu, người kia thân hình cao lớn, chân dài, mặc âu phục đơn giản,
áo khoác mỏng màu xám đậm, quần âu đen, mặt mày tuấn tú tài giỏi, hai
tay xách một đống lớn ngũ cốc, dầu và hoa quả, nhìn bà cười ôn hòa.
Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Kiều Tuệ Lan, hỏi: “Cảnh sát Giang, sao cậu lại tới đây?”
“Hôm nay cháu được nghỉ, rảnh rỗi không có việc gì, đến đây thăm dì, cả ông
ngoại và Tiểu Huyên.” Giang Tự cười, vừa nói vừa nâng cái hộp giấy màu
hồng nhạt trong tay, lại nói, “Lần trước nghe Tiểu Huyên nói muốn có một con búp bê Barbie, cháu đã mua cho con bé.”
Giang Tự lớn lên đẹp trai, kiểu đẹp trai này khác với những anh chàng đẹp trai bình thường.
Anh ngay thẳng, đàng hoàng chuẩn mực, một chàng trai tiêu chuẩn trong
thể chế, tướng mạo thuộc loại khiến các cô chú cảm thấy đặc biệt có hảo
cảm và tin tưởng anh trong nháy mắt.
Ngày thường khi anh mím môi
có vẻ nghiêm túc, nhưng khi lắc con búp bê Barbie và mỉm cười như thế
này, thực sự khiến trái tim Kiều Tuệ Lan ấm áp.
Kiều Tuệ Lan vừa
cảm động vừa xấu hổ, cười nói: “Cảnh sát Giang, mấy ngày nay cậu đã chăm sóc chúng tôi quá nhiều, tôi thực sự không biết phải cảm ơn cậu như thế nào.”
“Dì Kiều, dì còn khách sáo nữa ạ.” Giang Tự mang theo đồ
đạc của mình đi theo Kiều Tuệ Lan đến đơn vị 2 tòa nhà 3. Anh cao, nhưng rất cẩn thận theo dõi tốc độ bước đi của Kiều Tuệ Lan, nói: “Vì bạn của cháu đã ủy thác cho cháu chăm sóc mọi người, chuyện của mọi người chính là chuyện của cháu. Hơn nữa, bây giờ Phỉ Phỉ đang học ở xa, quanh năm
suốt tháng cũng không về nhà mấy lần, dì đừng khách sáo với cháu, nếu
cần bất cứ thứ gì cứ gọi cho cháu.”
Kiều Tuệ Lan bối rối: “Cậu
luôn nói ai đó ủy thác cho cậu chăm sóc chúng tôi, nhưng không bao giờ
nói người đó là ai. Tôi thực sự hoang mang.”
Giang Tự: “Dì à, đến thời điểm thích hợp dì sẽ biết thôi ạ.”
Thấy không hỏi được nguyên do, Kiều Tuệ Lan thở dài, cười lắc đầu, dẫn Giang Tự mở cửa bước vào nhà.
“Tiểu Huyên!” Kiều Tuệ Lan tiếp nhận túi lớn túi nhỏ từ trong tay Giang Tự, cười đi vào phòng, “Mau ra ngoài xem ai tới này.”
Không lâu sau, một cô bé mặc váy xanh chạy ra khỏi phòng ngủ, nhảy nhót chạy ra.
Nhìn thấy Giang Tự, Tiểu Huyên lập tức mở to mắt kinh ngạc: “Anh Giang Tự!”
Giang Tự thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, hướng cô gái nhỏ giang hai tay, ngoắc ngoắc tay.
Cô bé lập tức sà đến và ôm lấy anh.
Giang Tự ôm Tiểu Huyên, đứng thẳng dậy, nhéo mặt cô bé, cười nhìn cô bé: “Gần đây Tiểu Huyên có ngoan không. Có chọc dì Kiều tức giận không?”
“Không có đâu!” Tiểu Huyên ôm cổ Giang Tự, bĩu môi nói: “Không tin anh hỏi dì Kiều đi.”
Giang Tự: “Không cần hỏi, anh tin tưởng Tiểu Huyên.”
Một lúc sau, Giang Tự đặt Tiểu Huyên xuống, đi vào phòng ngủ chào ông
ngoại. Sau khi đi ra, anh lấy ra một món quà cho cô bé, đưa tới: “Nào,
Tiểu Huyên, tặng cho em này.”
“Oa!!!”
Tiểu Huyên nhảy cẫng lên sung sướng, hai ba lần mở hộp đóng gói rồi ôm công chúa Barbie vào
lòng, âu yếm vuốt ve không buông tay.
Kiều Tuệ Lan đeo tạp dề vào, trầm giọng nói với cô bé: “Tiểu Huyên, anh Giang Tự tặng quà cho cháu cháu phải nói gì?”
Cô bé hưng phấn ngẩng đầu nhìn Giang Tự, nói: “Cảm ơn anh Giang Tự!”
Giang Tự ngồi xổm sờ đầu cô bé, nói: “Không có gì.”
Tiểu Huyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai với đôi mắt to, mỉm
cười ngọt ngào: “Anh Giang Tự, anh thật tốt với em, dì Kiều, ông ngoại
và chị Phỉ Phỉ đều rất tốt! Em thích anh nhất!”
Giang Tự: “Anh cũng thích Tiểu Huyên.”
Cô bé lại nắm chặt tay nói: “Em quyết định rồi! Sinh nhật năm nay em có
một điều ước, điều ước đó là cùng anh Giang Tự trở thành người một nhà!”
Giang Tự nhướng mày: “Nguyện vọng của em có lẽ không dễ dàng thành hiện thực đâu.”
“Sao lại không thực hiện được!” Tiểu Huyên ngây thơ chớp mắt, tiếp tục nói:
“Nếu anh lấy chị Phỉ Phỉ, chúng ta sẽ là người một nhà!”
Giang Tự cười nhạt: “Em gắn kết uyên ương tùm lum như vậy, chị em có biết không?”
“Chị thương em nhất. Em sẽ nói tốt giúp anh, nói lời thật tốt thật tốt, chị
sẽ gả cho anh thôi!” Tiểu Huyên hếch cằm tự hào, “Hơn nữa anh Giang Tự
đẹp trai như vậy, khẳng định chị cũng thích anh giống như em.”
Nghe vậy, trong phòng bếp, Kiều Tuệ Lan bị chọc cười đến không nhịn được cười, nói: “Tiểu nha đầu, không được nói bậy.”
Giang Tự nhéo mặt Tiểu Huyên một lần nữa, đứng dậy nói: “Dì Kiều, dì bận việc đi ạ, cháu đi trước.”
“Sao lại đi!” Kiều Tuệ Lan vội vàng đuổi theo ra ngoài, nói: “Cơm tôi cũng đã nấu hết rồi, cùng ăn đi.”
Giang Tự còn muốn từ chối, cô bé bên cạnh vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm vạt áo anh, đung đưa làm nũng: “Đừng đi đừng đi, anh Giang Tự đừng đi!”
Giang Tự không còn cách nào khác ngoài việc ngại ngùng nhếch môi với Kiều Tuệ Lan, nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền dì Kiều
rồi.”
*
Sau hơn 30 giờ xóc nảy, khi các tân sinh viên Công nghiệp Quân sự Vân Thành đến ga Nam Thành, đã một ngày rưỡi kể từ khi
họ khởi hành. Dưới sự lãnh đạo của các cán bộ đội và huấn luyện viên,
các học viên đã xuống tàu đi bộ đến núi Vân Quan ở Nam Thành.
Điểm đến cuối cùng của họ là căn cứ quân sự núi Vân Quan.
Bảy giờ ba mươi phút tối, đoàn huấn luyện dã ngoại đến núi Vân Quan. Nhiệm
vụ huấn luyện này, người chỉ huy tác chiến của nhiệm vụ là một trung tá
có vẻ ngoài rắn rỏi với đôi mắt cương nghị, họ La. Ông ra lệnh cho cả
đội nghỉ ngơi tại chỗ và chuẩn bị cho bữa tối.
Tổ nấu ăn mang
theo hai chiếc xe tải quân sự lớn đã đến gần đó trước. Các đầu bếp nhóm
bếp lửa, nhanh chóng chuẩn bị một bữa cơm đơn giản gồm một thịt một rau, bày bốn điểm ăn.
Các sinh viên xếp hàng lấy đồ ăn.
Một
lúc sau, đến lượt Hứa Phương Phỉ lấy. Người đầu bếp lấy từ trong thùng
ra một bát cơm lớn bằng thép không gỉ có khắc biểu tượng “81”, chiếc
thìa sắt lớn múc một thìa cơm trước, sau đó là một thìa rau, cho tất cả
vào cái bát, đưa cho Hứa Phương Phỉ với động tác gọn gàng.
Hứa
Phương Phỉ đưa tay ra nhận lấy và nói “cảm ơn”. Cô bưng cơm nhìn quanh,
nhanh chóng tìm thấy Trương Vân Tiệp và những người khác. Cô lon ton đi
qua.
Phòng 307, các cô gái gặp lại nhau, ngồi quây quần dưới sàn vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Trương Vân Tiệp hạ giọng: “Cậu là nữ sinh duy nhất trong đội các cậu, trên tàu ở cùng với ai?”
Hứa Phương Phỉ cho một miếng bắp cải vào miệng, vừa bị gãy và hơi cứng. Cô
nhai rồi nuốt, nói: “Những người khác trong đội bọn mình.”
Lý Vi cả kinh: “A? Vậy cậu cũng quá khổ rồi.”
“Thật ra không sao.” Hứa Phương Phỉ cười nói: “Nam sinh ở buồng của bọn mình rất vệ sinh.”
Khúc Tất Trác Mã vừa ăn vừa hỏi: “Hẳn là đều ngáy đúng không?”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Khúc Tất Trác Mã khịt mũi, chỉ vào hai quầng thâm lớn trên khuôn mặt nhỏ
nhắn của Hứa Phương Phỉ, nói: “Vừa thấy cậu là biết đêm qua ngủ không
ngon, quầng thâm suýt nữa rơi xuống đất kìa.”
Hứa Phương Phỉ lúng túng, gãi đầu xấu hổ.
Mấy cô gái đang nói chuyện phiếm, đột nhiên Lương Tuyết kêu lên một tiếng.
Mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn cô ấy, hỏi: “Lương Tuyết, sao vậy?”
Lương Tuyết tái mặt vì sợ hãi, run rẩy giơ tay lên báo cáo.
Ngô Mẫn: “Có chuyện gì?”
Lương Tuyết kinh hãi nói: “Đội trưởng Ngô, trong thức ăn có sâu!”
Ngô Mẫn hờ hững nhìn cô ấy: “Có sâu thì làm sao?”
Lương Tuyết: “…”
Vẻ mặt của Ngô Mẫn có phần thờ ơ: “Có sâu thì nhặt ra không phải được rồi sao?”
Lương Tuyết: “…”
Lương Tuyết nhìn con sâu nhỏ trong bữa ăn, cảm thấy ghê tởm đến mức ăn không
ngon, không thể dùng tay nhặt nó ra. Hai giây sau, cô ấy nuốt khan, đặt
bát cơm xuống đất.
Thấy vậy, Ngô Mẫn cau mày hỏi: “Em làm sao vậy?”
Lương Tuyết nặn ra một nụ cười cứng ngắc với cán bộ đội, yếu ớt nói: “Đội
trưởng Ngô, hình như em cũng không đói lắm, lát nữa ăn chút bánh quy nén là được.”
Ai có thể ngờ rằng ngay khi lời này nói ra, Ngô Mẫn
khiển trách gay gắt. Cô ấy lạnh lùng nói: “Các đồng chí trong tổ nấu ăn
nhóm lửa nấu nướng ở ngoài trời, có chút sâu có chút bùn cát là chuyện
bình thường. Khi thật sự tác chiến ở bên ngoài, có đồ ăn là tốt rồi!
Đừng nói có sâu, cho dù có bảo ăn cơm với sâu cũng phải ăn hết! Ăn hết
đi!”
Lương Tuyết sợ đến toàn thân run rẩy, cô ấy không dám nói
gì, lặng lẽ cầm bát cơm lên nhặt sâu, nghiến răng nhắm mắt vét cơm cho
vào miệng.
Các cô gái cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả đều ra sức nhét thức ăn vào miệng.
Hứa Phương Phỉ đang ăn, đột nhiên nhìn thấy một con bọ đen trong bát. Cô hơi sững lại.
Ngay lúc đó Trịnh Tây Dã đi qua phía sau cô. Anh liếc nhìn bát cơm của cô,
im lặng vài giây, mặt không đổi sắc nói: “Hứa Phương Phỉ, đi với tôi một chút.”
Hứa Phương Phỉ bối rối lại không tiện hỏi thêm, vì vậy cô đứng dậy bưng bát đi theo Trịnh Tây Dã.
Trịnh Tây Dã dẫn cô một đường về phía trước, không dừng lại cho đến khi cách đội ngũ lớn vài mét.
Hứa Phương Phỉ cầm bát, hỏi: “Huấn luyện viên, sao vậy?”
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, cầm chiếc đũa sạch sẽ bới thức ăn trong bát của
mình đưa cho cô: “Tôi đã kiểm tra rồi, cái này không có sâu bọ, tôi cũng đã nhặt sỏi ra. Vừa nhận cơm, một miếng cũng chưa ăn. Em ăn cái này
đi.”
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt: “Vậy anh ăn cái gì?”
Trịnh Tây Dã liếc nhìn con bọ trong bát cơm của cô: “Tôi ăn phần của em.”
Hứa Phương Phỉ sững sờ. Một lúc sau, cô xua tay với anh, nói: “Không cần đâu, em tự ăn của mình.”
Trịnh Tây Dã ngập ngừng muốn nói.
“Chuyện anh làm được, em cũng làm được.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng cười cười, “Em sẽ cố gắng trưởng thành. Hi vọng có một ngày, em có thể trở thành một
người giống như anh, cũng có thể làm anh tự hào.”
Nói xong, cô
cẩn thận dùng đũa gắp con bọ trong bát ra, ném đi, lại cúi đầu, nhét một ngụm lớn cơm, thịt và rau vào miệng, hai má phồng lên, nhai một cách
nghiêm túc.
Bóng đêm trong sáng, trăng sao thưa thớt, mây che
chân núi, không gian trống trải đầy đá vụn. Đốt lửa nấu ăn, trong lều
thắp mấy ngọn đèn trắng, ánh đèn hòa lẫn với ánh trăng và ánh sao, tất
cả đều chiếu lên khuôn mặt nghiêng của cô gái.
Khuôn mặt kia, để
mặt mộc, tiều tụy hốc hác vì mệt mỏi với tàu, thậm chí còn lấm tấm một
vết bùn, khác xa so với sự lộng lẫy và quyến rũ thường ngày.
Nhưng lại khiến Trịnh Tây Dã không thể rời mắt.
Qua đôi mắt dịu dàng và trong veo của cô gái, anh nhìn thấy một tâm hồn vô
cùng trong sáng, cương nghị, tráng lệ và tỏa sáng hơn những gì anh từng
thấy trước đây.
Một cái liếc mắt này, anh biết mình đã hoàn toàn luân hãm vì cô, trở thành tín đồ của cô.