Nụ Hôn Cháy Bỏng - Chương 41 - Hương thơm ngọt như vậy
Edit+beta: LQNN203
Đối mặt với sự nghi ngờ này, Hứa Phương Phỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Cô thề có ông trời, cô thực sự
không ngờ rằng Khúc Tất Trác Mã đưa sẽ là một bức thư tình.
Dưới
tình thế cấp bách, Hứa Phương Phỉ xua tay buột miệng nói: “Em không biết đó là thư tình, nếu biết em sẽ không bao giờ nhận.”
Trịnh Tây Dã đang cầm thư tình, ung dung cụp mắt nhìn cô gái phía trước. Sau khi
nghe cô giải thích, vẻ mặt không thay đổi, chỉ đáp lại hai chữ: “Thật
sao.”
“Thật mà!”
Hứa Phương Phỉ thấy anh vẫn không tin, cô lại lo lắng nói: “Nếu em biết, em nhận thì nhận, nhất định sẽ lặng lẽ
nhận, sao có thể ngu ngốc như vậy để cho anh phát hiện.”
Trịnh
Tây Dã nhìn thẳng vào cô, nhướng mày, đột nhiên nói: “Bức thư tình này,
em không muốn bị ‘huấn luyện viên’ phát hiện, hay em không muốn bị
‘Trịnh Tây Dã’ phát hiện?”
Hứa Phương Phỉ không hiểu ý nghĩa của
câu hỏi này, cô sửng sốt, khó hiểu cau mày: “Huấn luyện viên hay Trịnh
Tây Dã đều không phải là anh sao? Có gì khác nhau?”
Anh bình tĩnh nói: “Em không muốn bị huấn luyện viên phát hiện vì em sợ vi phạm quy
tắc ‘không được yêu đương’ của trường. Em sợ bị Trịnh Tây Dã phát hiện
vì em sợ tôi hiểu lầm.”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ lóe lên.
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô, nói: “Trả lời tôi.”
Ba chữ này nói ra nhẹ nhàng, nhưng mỗi một nốt đều rõ ràng xâm nhập vào lỗ tai Hứa Phương Phỉ, giống như con ốc sên vụng về cõng ba cái vỏ sò trên lưng, dọc theo ống tai chui vào não của cô, mang đến một mảnh lớn cảm
giác ngứa ngáy.
Mặt cô lại trở nên khô khốc, gốc tai cũng đang
bỏng rát. Cô đoán chắc đầu mình đã đỏ như quả cà chua. Sợ bị phát hiện,
cô chỉ có thể giả vờ không quan tâm quay đầu nhìn chỗ khác.
Hứa Phương Phỉ hắng giọng, nói: “Em sợ bị phạt vì vi phạm nội quy của trường.”
Trịnh Tây Dã nghe như vậy liền cau mày.
Anh chưa kịp xụ mặt, định mở miệng thì cô gái nhỏ trước mặt anh lại lên
tiếng. Lần này, cô vô thức cúi đầu xuống, như thể đang chột dạ lại như
ngại ngùng, âm lượng cũng thấp hơn nhiều so với lần trước.
Cô nhỏ giọng nói: “Đương nhiên cũng sợ anh hiểu lầm.”
Lúc này, bóng đêm lặng lẽ lan tràn giữa hai người. Sau khi Hứa Phương Phỉ
nói xong, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn biểu cảm của Trịnh Tây Dã.
Cô cúi đầu đỏ mặt, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn trong bóng tối, mười ngón tay nắm chặt kẹo trong túi bị bóp đến biến dạng.
Cũng chính vào lúc đó, đôi mắt của Trịnh Tây Dã đột nhiên tối sầm lại, trong đầu anh hiện lên vô số suy nghĩ.
Những thứ cuồng nhiệt, cực đoan, điên cuồng, rất nhiều tâm tư đều là bởi vì
cô mà sinh ra, như măng mọc sau mưa, bén rễ đâm chồi trong cơ thể anh,
hấp thu sự si mê của anh làm chất dinh dưỡng, chỉ trong chốc lát mọc ra
vô số dây leo, quấn quanh anh, xúi giục anh, lôi kéo anh vào con đường
xấu xa.
Cô nói, sợ anh hiểu lầm.
Điều đó có nghĩa là, trong trái tim cô, anh cũng đặc biệt.
Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, Trịnh Tây Dã khao khát hết thảy thuộc về cô gái này như vậy.
Trong quá khứ, không biết bao nhiêu ngày đêm, anh thậm chí còn hoang tưởng
tin rằng mình có thể sống sót từ miền nam Myanmar là do ông trời từ bi
rủ lòng thương đã cho anh một cơ hội.
Trở lại bên cạnh Hứa Phương Phỉ, có được cơ hội đến bên Hứa Phương Phỉ.
Và giờ phút này, điều anh mong muốn nhất, cô gái đang đứng trước mặt anh.
Lý trí và khao khát đang ở trong tâm trí Trịnh Tây Dã kéo tới kéo lui.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày lại xuất hiện.
Hứa Phương Phỉ không có kỹ năng đọc suy nghĩ, cũng không tham gia các lớp
tâm lý biểu hiện vi mô, tất nhiên cô không biết Trịnh Tây Dã đang nghĩ
cái gì hay đang nghĩ tới gì.
Khoảnh khắc cô lặng lẽ ngẩng đầu
lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng như ngọc của Trịnh Tây
Dã, khi cùng anh nhìn bầu trời đêm xa xăm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đối với Hứa Phương Phỉ, nụ cười của người đàn ông này luôn có sức hút kỳ diệu, khiến cô dễ dàng cảm nhận được niềm vui.
Cô chớp chớp mắt, nhân lúc tâm tình anh đang tốt, vội vàng thử thấp giọng
nói: “Huấn luyện viên, anh hỏi gì em đều đã trả lời hết, anh có thể trả
lại bức thư này cho em được không?”
Trong mắt Trịnh Tây Dã hiện lên ý cười, môi mỏng phun ra ngữ khí khá lạnh lùng: “Không thể. Tịch thu.”
Hứa Phương Phỉ: “?”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc, trợn mắt há mồm: “Người khác viết thư cho em, anh cầm làm gì?”
Trịnh Tây Dã hỏi ngược lại, “Vậy em giữ làm gì?”
Hứa Phương Phỉ sững sờ trước câu hỏi của anh.
Ngữ khí anh lạnh lùng: “Nghiêm túc đọc? Hay là bây giờ tôi mở ra đọc diễn
cảm mấy đoạn, em đánh giá thử, sau đó viết tám trăm chữ bình luận?”
Khuôn mặt này của Trịnh Tây Dã, khi không cảm xúc lạnh lùng và đẹp trai giống hoa Vô Khuyết trong quân đội nói, thỉnh thoảng nói gì đó có chút âm
dương quái khí, rất thiếu đánh. Vẻ cà lơ lưu manh không đàng hoàng này,
khiến người ta muốn đấm anh lên cây bằng hai nắm tay.
Làm sao Hứa Phương Phỉ có thể nói lại anh. Cô gái nhỏ chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh,
lo lắng: “Vậy sau khi anh tịch thu, sẽ có biện pháp trừng phạt gì
không?”
Nếu vì một bức thư tình không giải thích được mà bị trừng phạt. Cũng oan quá rồi!
Trịnh Tây Dã lạnh lùng nói: “Viết thư tình, tôi sẽ tùy theo tình hình mà xử lý.”
Hứa Phương Phỉ căng thẳng đến tim treo lơ lửng: “Vậy nhận thư tình thì thế nào?”
Trịnh Tây Dã nghe vậy thì dừng lại, nhìn cô gái, tầm mắt đánh giá cô gái nhỏ
một vòng, hất cằm lên: “Có muốn tôi bảo vệ em không?”
Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, nhỏ giọng cầu xin: “Chuyện này không ai khác biết cả. Huấn luyện viên, xin anh.”
Trịnh Tây Dã nhìn cô: “Vậy sao em không mua chuộc tôi đi?”
Hứa Phương Phỉ sửng sốt vài giây, sau đó mới sực tỉnh, vội vàng bóp túi kẹo nhỏ trong tay, nói: “Ừm. Cái này, đây là em đặc biệt mua cho anh. Tặng
anh ăn này.”
Trịnh Tây Dã nhận lấy, liếc nhìn lớp giấy gói màu hồng, xanh lá cây, thấy một vài ký tự lớn: Kẹo dẻo Vượng Tử, vị đào.
Trịnh Tây Dã nhướng mày.
Tiểu nha đầu lại giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên chọc vào không khí, nói: “Đây là vị em thích nhất, rất ngon. Anh thử đi.”
Sự thoải mái trong lòng Trịnh Tây Dã khiến anh muốn bật cười thành tiếng.
Nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm mặt, cố ý nghiêm túc. Anh rũ mắt nhìn cô,
nói: “Chỉ một túi kẹo trái cây thôi?”
“Túi kẹo này vốn là để cảm
ơn anh hướng dẫn em hát.” Hứa Phương Phỉ do dự suy nghĩ một chút, đề
nghị: “Vậy ngày mai em lại mua cho anh một túi nữa nhé?”
Trịnh Tây Dã không nói nên lời.
Cô gái nhỏ của anh ngây thơ đến không rành thế sự. Trong suy nghĩ đơn giản của cô, một túi kẹo không đủ thì hai túi. Thực sự hợp lý, không thể tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Logic này đáng yêu đến mức Trịnh Tây Dã không có chút nóng nảy nào.
Hai giây sau, Hứa Phương Phỉ chỉ nghe thấy trong mũi huấn luyện viên phát
ra một tiếng, giống như là hừ nhẹ, không tỏ ý kiến, hẳn là có thể hiểu
thành ngầm đồng ý.
Sau đó, cô thấy anh cầm viên kẹo dẻo nhìn
ngắm, đặt nó phẳng lì trong lòng bàn tay, lấy điện thoại di động ra và
“tách” chụp ảnh.
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ lại gần tò mò hỏi: “Anh chụp ảnh làm gì?”
Trịnh Tây Dã cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên
màn hình thao tác gì đó. Nhìn thấy cái đầu nhỏ tiến lại gần, anh ngay
lập tức tắt màn hình điện thoại với một tiếng “tách”.
Anh bình tĩnh nói: “Đây là bằng chứng em mua chuộc tôi. Để lại bằng chứng sau này tôi uy hiếp em.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Một giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trên trán Hứa Phương Phỉ rơi xuống.
“Đi thôi, sắp đến giờ tắt đèn canh gác rồi.” Trịnh Tây Dã liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Tôi đưa em về ký túc xá.”
Sau đó, cả hai đi về phía khu ký túc xá nữ.
Khi sắp đến nơi, một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau, gọi: “Trịnh Tây Dã!”
Ánh mắt Hứa Phương Phỉ khẽ động, nhận ra là giọng Tống Du, dừng lại xoay người.
Trịnh Tây Dã cũng quay đầu nhìn lại.
“Đã muộn như vậy còn quấy rầy sinh viên nghỉ ngơi. Có huấn luyện viên nào
quá mức như cậu không?” Tống Du mặc một bộ váy màu tím nhạt vẽ tranh sơn dầu của Van Gogh, trên mặt mang theo nụ cười hào phóng, thanh lịch đoan trang, khí chất tao nhã.
Ánh mắt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, lướt
qua mặt Tống Du, quay đầu nhìn về phía Hứa Phương Phỉ bên cạnh. Anh nhẹ
nhàng nói: “Em lên đi, ngủ sớm một chút.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu. Không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Tống Du lần nữa, sau đó xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Đằng sau, huấn luyện viên và người hoạ sĩ xinh đẹp, âm thanh của cuộc trò chuyện rõ ràng lọt vào tai cô.
Tống Du: “Kẹo của cậu đâu? Mau cho mình một viên.”
Trịnh Tây Dã: “Kẹo gì?”
Tống Du không thể tin được: “Cậu vừa mới đăng lên vòng bạn bè ba phút trước
ấy, kẹo dẻo vị đào Vượng Tử. Không thể nào ăn hết rồi chứ?”
…
Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Hóa ra anh chụp bức ảnh vừa rồi đăng lên vòng bạn bè.
Trong phút chốc, một tầng ấm áp mơ hồ nhẹ nhàng bao lấy trái tim thiếu nữ.
Sau khi không còn tò mò cuộc nói chuyện nữa, cô cong môi bước nhanh lên
cầu thang.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh xoay người đi vào cửa ký túc xá ở một góc, Trịnh Tây Dã mới quay đầu lại.
Tống Du và Trịnh Tây Dã lớn lên trong cùng một sân, rất hiểu nhau. Cô ấy
cũng rất thích kẹo trái cây nên rất tự nhiên xòe tay giục: “Lâu lắm rồi
mình chưa ăn, cho mình một viên đi.”
Trịnh Tây Dã thờ ơ nói: “Siêu thị ở ngay đó, muốn ăn thì tự mua đi.”
“Keo kiệt.”
Tống Du cắt giọng, tiếp tục nói: “Bố mình nhờ mình nói cho cậu, chuyện bệnh
viện của bạn ông ấy bên kia đã liên lạc xong rồi, chú Trịnh có thể đến
đó bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã hơi ngưng trọng, nói: “Cảm ơn.”
“Ngày mai mình muốn đi thăm chú Trịnh.” Tống Du đề nghị, “Chúng ta đi cùng nhau, tiện thể làm thủ tục chuyển viện luôn.”
Trịnh Tây Dã gật đầu.
*
Sáng hôm sau, Trịnh Tây Dã và Tống Du cùng nhau đến Bệnh viện Nhân dân số 1 Vân Thành.
Đầu tiên họ đến văn phòng tìm bác sĩ điều trị khoa thần kinh và giải thích ý định của họ là chuyển bố Trịnh, Trịnh Vệ Quốc, đến một bệnh viện khác.
Sau khi nghe những gì Trịnh Tây Dã nói, bác sĩ điều trị gật đầu, nói có
lỗi: “Bố cậu đã nằm ở chỗ này của chúng tôi nhiều năm như vậy, đúng là
không có tiến triển gì. Nếu có bác sĩ thần kinh giỏi hơn có thể cải
thiện tình hình, tất nhiên tôi cũng muốn như vậy.”
Mười một năm
trước, Trịnh Vệ Quốc trong lúc đang lái xe đã bị một chiếc xe tải chạy
quá tốc độ đâm phải khiến cả người và xe văng đi 30 mét.
Vụ tai nạn xe hơi khiến dây thần kinh não bộ của Trịnh Vệ Quốc bị tổn thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái thực vật.
Nhiều năm qua, người thân và bạn bè khắp nơi đã tìm kiếm các bác sĩ nổi tiếng cho bố Trịnh, nhưng không có kết quả tốt.
Cách đây một thời gian, bố Tống đang tham gia một buổi họp lớp, nghe nói lớp trưởng cấp ba của họ từ Washington trở về và được Bệnh viện chuyên khoa thần kinh Hạ Thành mời về với mức lương cao. Bố Tống biết người này
thời trẻ đã sang Mỹ du học, lập được thành tích lớn trong lĩnh vực thần
kinh học, ông nhờ trái nhờ phải, liên lạc với người bạn học cũ đó, định
đưa Trịnh Vệ Quốc sang đó thử may mắn.
Sau khi trao đổi với bác sĩ điều trị, Trịnh Tây Dã đến tầng một để làm thủ tục chuyển viện.
Sau đó, cả hai đến khoa thần kinh ở tầng 4, phòng đơn 418.
Không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, những bức tường màu trắng, giường
bệnh màu trắng, mọi thứ đều sạch sẽ và đơn điệu. Trên chiếc tủ gỗ đầu
giường, một vật trang trí nhỏ bằng sứ là đồ vật đầy sức sống duy nhất
trong cả không gian.
Đó là một chú chim bồ câu trắng, đang đập cánh tung bay, sống động như thật, như đang bay giữa trời xanh mây trắng.
Bên cạnh chiếc tủ, nằm trên giường bệnh là một người đàn ông trạc năm mươi.
Thái dương của ông đã điểm bạc, việc nằm liệt giường lâu ngày khiến nước da
của ông trông có vẻ ốm yếu, nhưng từ khóe mắt đuôi mày tiều tụy kia, mọi người vẫn có thể dễ dàng phỏng đoán, khi ông còn trẻ vô cùng anh tuấn.
Người đàn ông nhắm mắt lại và bất động, như thể đang ngủ, lại như đã chết.
Chỉ có đường cong dao động trên màn hình điện tâm đồ cho thấy linh hồn
của ông vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
Giống như nhiều lần
trước đây, Trịnh Tây Dã bước vào phòng bệnh, kéo một chiếc ghế, ngồi
xuống và lặng lẽ nghe thím Vương y tá, tóm tắt tình hình gần đây.
“Vẫn như vậy.”
Thím Vương thay bình đựng dung dịch dinh dưỡng mới, lắc đầu thở dài, nói
tiếng phổ thông với giọng địa phương quê hương: “Vẫn luôn ngủ như vậy.
Gọi ông ấy, ông ấy không trả lời, nói chuyện với ông ấy cũng không có
phản ứng. Theo bác sĩ nói, bộ não của ông ấy vẫn có tri giác. Thật đáng
thương, có thể nghe thấy được, nhưng không thể cử động hay phát ra âm
thanh, không biết là tư vị gì, tưởng tượng không được.”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã bình tĩnh, không trả lời những lời này.
Tống Du đi cùng đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai thím Vương, nói: “Thím Vương, mấy năm nay thím đã chăm sóc chú Trịnh rất tốt, cảm ơn thím đã vất vả.”
Thím Vương là một người chăm chỉ, tấm lòng chân thành, là y tá nổi tiếng
nhất bệnh viện. Bà cười đùa nói: “Đều là công việc của tôi, không phải
mọi người không trả tiền.”
Lúc này, Trịnh Tây Dã đứng dậy, nhét
phong bao lì xì mà anh đã chuẩn bị trước vào tay thím Vương, nói: “Thím
Vương, chút lòng thành ạ.”
Thím Vương cả kinh, vội vàng từ chối: “Ôi, các cậu làm gì vậy? Không được không được.”
Trịnh Tây Dã: “Cháu thường bận rộn công việc, quanh năm không thể chăm sóc bố cháu mấy ngày. Cảm ơn thím. Thím cứ nhận đi.”
Thím Vương không thể từ chối, vì vậy đành nhận phong bì đỏ. Bà rất xấu hổ,
nói: “Mọi người là quân nhân mà, chắc chắn bận rộn lắm. Chúng tôi đều
hiểu rất rõ… À đúng rồi, mọi người sắp chuyển viện, khi nào đi?”
Tống Du trả lời: “Hôm nay đã hoàn tất thủ tục chuyển viện, sáng mai sẽ đi.”
“Ồ, tốt.” Thím Vương nói: “Bây giờ để tôi giúp mọi người thu dọn đồ đạc.”
Tống Du cười: “Phiền thím rồi.”
Thím Vương lôi từ trong tủ ra một chiếc vali, nhanh chóng thu dọn. Sau khi
thu dọn quần áo và mấy thứ lặt vặt khác của người bệnh, bà đứng thẳng
dậy, chuẩn bị lấy bức tượng điêu khắc bằng sứ hình chim bồ câu trắng đặt trên tủ đầu giường.
Trịnh Tây Dã lấy con chim bồ câu trắng trước.
Thím Vương tỏ vẻ khó hiểu.
Trịnh Tây Dã cười nhẹ với bà ấy, nói: “Đây là đồ của mẹ cháu, cháu giữ là được.”
“Ồ, đây là đồ của mẹ cậu sao?” Thím Vương kinh ngạc mở to hai mắt, kích
động nói: “Lúc trước có em gái bố cậu đến, chắc là cô nhỏ của cậu, đến
thăm bố cậu mấy lần. Nghe cô ấy nói, mẹ cậu rất lợi hại, là nữ phi công
lái máy bay chiến đấu! Nhưng ngần ấy năm, tôi chưa từng thấy mẹ cậu đến
bệnh viện, chẳng lẽ còn bận rộn hơn cậu…”
Bên cạnh biểu cảm của Tống Du thay đổi ngay lập tức khi nghe như vậy. Cô ấy ra sức ho khan
cắt ngang lời thím Vương, kéo thím Vương sang một bên.
Thím Vương thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy tiểu Tống, tôi nói bậy gì sao?”
Tống Du cau mày định nói gì đó.
Trịnh Tây Dã đã nói trước. Anh bình thản nói: “Mẹ cháu không còn nữa.”
Tống Du hơi sửng sốt.
Thím Vương biết mình đã nói sai, hối hận đến mức tự tát mình hai cái.
Trịnh Tây Dã hạ mắt xuống, nhìn bức tượng điêu khắc chim bồ câu màu trắng,
tiếp tục bình tĩnh nói: “Mười hai năm trước, khi đang thực hiện một
nhiệm vụ đã xảy ra tai nạn, rơi máy bay.”
Mười hai năm trước, ở tuổi mười bốn, Trịnh Tây Dã vĩnh viễn mất đi người mẹ đáng tự hào của mình.
Phi công chiến đấu ưu tú nhất của đại đội Lang Nha, nữ trung tá không quân
với mật danh “Bồ câu trắng”, cho đến nay, vĩnh viễn ở lại vùng đất bà
yêu, giữa bầu trời xanh và những đám mây trắng.
*
Ra khỏi
bệnh viện, trời quang mây tạnh, đối diện là trung tâm thương mại vừa
khai trương, trước cửa có hai con rối khí cầu khổng lồ màu đỏ, theo gió
đung đưa một cách thần kỳ.
Tống Du đứng ở khoảng đất trống trước bệnh viện đợi một lúc, một chiếc xe việt dã màu đen từ bãi đậu xe chậm rãi lái ra.
Dừng lại trước mặt cô ấy.
Tống Du giơ tay gõ cửa kính xe, cộp cộp hai lần. Tấm kính tối đen như mực từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm.
Tống Du: “Mẹ mình bảo cậu đến nhà mình ăn cơm, có đi không?”
Trịnh Tây Dã lắc đầu, lịch sự trả lời: “Cảm ơn dì Lương giúp mình. Hôm nay
không đi, mình còn phải quay lại trường để lãnh đạo đội.”
“Bỏ đi.” Tống Du có chút thất vọng nhún vai, vẫy vẫy tay với anh, “Cậu đi đi, mình còn có chuyện khác, không cần tiễn mình.”
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã vẫy tay tạm biệt cô ấy, tùy ý nhấn nút nâng cửa sổ.
Lúc này, Tống Du đột nhiên nói: “Này chờ một chút!”
Trịnh Tây Dã dừng cửa sổ xe.
Tống Du do dự hai giây, hít một hơi rồi thở ra, nói: “Nữ tân binh xinh đẹp
kia của đội cậu là người Lăng Thành, trước đó cậu cũng ở Lăng Thành một
thời gian. Cậu và cô ấy… có phải đã sớm quen biết nhau không?”
Sắc mặt Trịnh Tây Dã không thay đổi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tống Du hờ hững vuốt tóc, nói: “Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trịnh Tây Dã trầm mặc một lúc rồi nói: “Có quen.”
Tống Du: “…”
Trịnh Tây Dã tiếp tục: “Rất quen thuộc.”
Tống Du mím môi, trong lòng không hiểu có cảm giác tắc nghẽn, chỉ có thể yên lặng gật đầu: “Ồ.”
Trịnh Tây Dã không lưu lại trên mặt cô ấy lâu, mà là quay đầu nhìn con đường phía trước, nói: “Còn có chuyện gì không?”
Tống Du nói: “Không có, tạm biệt.”
Trịnh Tây Dã cũng khẽ gật đầu, không nhiều lời cũng không nhìn Tống Du, tự mình lái xe đi.
Tống Du đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc xe màu đen lái đi. Do dự
một lúc, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Sau khi kết nối, Giang Tự trầm giọng nói: “Sao vậy tiểu Du?”
Tống Du cười cười, cùng Giang Tự hàn huyên vài câu, sau đó ngập ngừng hỏi:
“Trước kia ở Lăng Thành, cậu và A Dã có nhiều tiếp xúc không?”
Giang Tự nói: “Không nhiều lắm, lúc ấy nhiệm vụ của cậu ấy tính chất đặc thù, tụi mình căn bản không có liên lạc.”
Tống Du: “Ồ.”
Giang Tự có chút buồn cười: “Cậu gọi điện thoại cho mình chỉ hỏi cái này?”
Tống Du mím môi.
Khi còn nhỏ, mọi hộ gia đình trong khuôn viên quân khu đều biết nhau, trẻ
con nhiều vô số kể, Giang Tự và Trịnh Tây Dã là người nổi bật nhất trong đám trẻ con. Trịnh Tây Dã thành tích xuất sắc, đầu óc thông minh, nhưng tính cách lại cao ngạo xa cách, giống như tiểu ma vương, so với tiểu
Giang Tự là người ngay thẳng và điềm tĩnh, danh tiếng tốt hơn nhiều
trong mắt các trưởng bối.
Giang Tự mặt lạnh nhưng trái tim ấm áp, ngay thẳng và tốt bụng, Tống Du luôn coi anh ta là anh cả có thể dựa vào.
Tống Du lại hỏi: “Vậy cậu có biết, có một cô gái tên Hứa Phương Phỉ không?”
Giang Tự trầm mặc vài giây, đáp: “Biết.”
Tống Du nói: “Cô ấy và A Dã có quan hệ gì?”
Giang Tự: “Là hàng xóm trong một tiểu khu, lầu trên lầu dưới, tiếp xúc cũng không ít, có chuyện gì sao?”
Tống Du khẽ cau mày, do dự một lúc rồi nói: “Không biết có phải là mình nghĩ nhiều không, mình luôn cảm thấy A Dã đối với cô gái nhỏ này có chút
không bình thường.”
Giang Tự nói: “Bố của cô gái nhỏ đó mất sớm,
điều kiện gia đình rất kém, một mình người mẹ nuôi cô ấy, loại khổ sở
này chúng ta không thể tưởng tượng được. Với trình độ trường trung học ở Lăng Thành, cô ấy có thể vượt qua bài kiểm tra và được nhận vào Công
nghiệp Quân sự Vân Thành, cậu nên biết cô ấy không đơn giản. Cậu cũng
đừng nghĩ nhiều, tiểu nha đầu đó rất dễ thương, không chừng A Dã xem cô
ấy như anh trai đối với em gái, chẳng có gì lạ cả.”
Tống Du hừ
một tiếng: “Mình chỉ hỏi một câu, cậu liền giúp tiểu cô nương kia giải
thích mấy chục câu. Nghe cậu nói rất nhiều điều tốt về Hứa Phương Phỉ,
sao mình cảm thấy cậu đối với tiểu cô nương kia rất có hảo cảm.”
Giang Tự trầm mặc, sau đó thanh âm có chút lạnh lùng: “Tống Du.”
“Được rồi được rồi, làm gì mà tức giận như vậy, mình đùa cậu thôi.” Tống Du
nói, “Mình còn phải đi thăm thầy cô, thảo luận tháng sau đi Toronto tổ
chức triển lãm nghệ thuật. Cúp máy đây.”
*
Trong trường
quân đội, kỷ luật nghiêm minh, mọi thứ đều có quy tắc, bao gồm cả việc
ngủ. Khi nào sinh viên đi ngủ và khi nào thức dậy, tất cả đều được quy
định nghiêm ngặt, ngay cả chăn bông cũng phải được gấp ngay ngắn và
vuông vắn.
Tối hôm đó, sau bữa tối, toàn bộ nam sinh năm nhất
điên cuồng lao về phía ký túc xá của mình, tư thế như hổ rình mồi, tranh giành nhau, hung hãn như cướp miếng ăn trong nạn đói.
Tuy nhiên, mọi người cướp tất nhiên không phải là thức ăn, mà là hành lang của ký túc xá bọn họ.
“Vẫn là nữ sinh chúng ta tốt.”
Trong phòng 307, tòa nhà số 5, Trương Vân Tiệp cầm cây lau nhà để lau hành
lang, cùng Ngụy Hoa bên cạnh tán gẫu: “Ít người, nơi này lớn, không cần
tranh giành.”
Hứa Phương Phỉ lấy một chậu nước sạch đặt ở giữa
hành lang, cho khăn sạch vào thấm nước, lấy ra vắt khô, cẩn thận lau lại một lần chỗ Trương Vân Tiệp và Ngụy Hoa lau.
Vài phút sau, trước cửa phòng 307, hành lang sạch sẽ như mới, phía trên thắp đèn sợi đốt, phản chiếu ánh sáng.
Hứa Phương Phỉ đứng thẳng dậy, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên đỉnh đầu, rồi nói với Trương Vân Tiệp: “Lớp trưởng, tương đối rồi nhỉ?”
Trương Vân Tiệp gật đầu, hô vào phòng: “Các cậu, nhanh chóng lấy hết đồ ra!”
Lời vừa dứt, Khúc Tất Trác Mã và ba người khác từ phòng ký túc xá đi ra, trên tay mỗi người ôm hai cuộn chăn quân dụng.
Ném chăn xuống đất, sau đó quay lại và di chuyển ghế.
Làm xong tất cả, các cô gái bận rộn trải chăn của mình ra, duỗi chân ghế
theo chiều ngang, lấy hết sức ấn mạnh vào chăn để tạo nếp.
Lương Tuyết đổ mồ hôi đầm đìa vì đè chăn, thở hổn hển: “Ai đã phát minh ra mẹo dùng ghế để tạo nếp gấp vậy?”
“Cậu không cần quan tâm ai đã phát minh ra, chỉ cần làm tốt là được.” Lý Vi
tiếp tục, “Dù sao mỗi khoá đều được truyền lại, miễn là các nếp gấp được thực hiện trước một đêm, ngày hôm sau gấp các khối đậu hủ có thể tiết
kiệm được gấp đôi thời gian!”
Trương Vân Tiệp thúc giục: “Được
rồi đừng nói nhảm nữa, cán bộ đội sẽ đến ký túc xá vào sáng mai để kiểm
tra từng người một, nhanh lên.”
Vừa nói, Trương Vân Tiệp nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Hứa Phương Phỉ, nói: “Đúng rồi, Hứa Phương
Phỉ, Ngô đội nhờ mình nhắc nhở cậu. Ngày mai, cán bộ của đội cậu sẽ đến
kiểm tra trực tiếp, cậu chỉ có một mình, cán bộ đội cậu sẽ trực tiếp
kiểm tra cậu, nhất định phải rất nghiêm khắc. Cậu chú ý chút.”
Hứa Phương Phỉ dùng sức gật đầu: “Ừm, mình biết rồi!”
Sáng hôm sau, lúc năm giờ năm mươi, còi đánh thức đổ chuông đúng giờ, tòa
nhà ký túc xá sinh viên được thắp sáng rực rỡ trong nháy mắt.
Các cô gái 307 cố gắng dậy nhanh nhất có thể, đánh răng rửa mặt thay quân
phục, đem chăn trên giường theo nếp gấp lúc trước gấp thành từng miếng
đậu hủ, rồi đứng ngay ngắn thành một hàng, yên lặng chờ đợi cán bộ đội
đến.
Sáu giờ, chuông báo hiệu vang lên, Ngô Mẫn của đại đội chỉ huy chắp tay sau lưng bước vào phòng 307.
Sau khi kiểm tra một chút, cô ấy cau mày, tùy tiện ném chiếc chăn bông của
Lương Tuyết gần nhất xuống đất, lạnh lùng ra lệnh: “Năm người các bạn,
ôm chăn theo tôi xuống lầu!”
Các nữ sinh đại đội chỉ huy ảo não thở dài, nhìn nhau, bất đắc dĩ nhấc chăn, yên lặng đi ra khỏi cửa ký túc xá.
Nhìn thấy tất cả bạn cùng phòng của mình đều bị quét sạch, vốn đã bất an, Hứa Phương Phỉ trong nháy mắt càng thêm lo lắng.
Cô một mình đứng giữa ký túc xá, nín thở chờ đội trưởng Cố Thiếu Phong đến.
Không lâu sau, lại một tiếng giày quân đội vang lên, âm thanh phát ra từ hành lang.
Cộp cộp, cộp cộp, không nhanh không chậm, bình tĩnh và mạnh mẽ.
Hứa Phương Phỉ ngước mắt lên, một dáng người thẳng tắp đẹp như tranh vẽ đẩy cửa bước vào.
Cô hơi mở to mắt, kinh ngạc nói: “… Đội trưởng Trịnh, sao lại là anh? Không phải nói đội trưởng Cố tới kiểm tra sao?”
“Đội trưởng Cố các em kiểm tra phía nam, tôi kiểm tra phía nữ.” Trịnh Tây Dã nhướng mi nói, nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Em có ý kiến gì sao?”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ và lắc đầu: “Không có.”
Hứa Phương Phỉ ngủ ở giường trên, Trịnh Tây Dã đi ngang qua cô với đôi chân dài, lợi thế về chiều cao quá rõ ràng, anh hơi quay đầu lại, liếc mắt
một cái là thấy rõ khối đậu hủ quân bị nhỏ.
Sau khi đánh giá hai giây, Trịnh Tây Dã thấp giọng ra lệnh: “Gỡ xuống.”
“……Rõ.”
Biết mình không qua được vòng kiểm tra, đôi vai nhỏ nhắn của Hứa Phương Phỉ
rũ xuống, lẳng lặng đi tới bên giường, kiễng chân ôm khối đậu hủ đặt
xuống giường dưới.
Thấy đậu hủ nhỏ của mình ngăn nắp, cô bối rối nghiêng đầu.
Rõ ràng trông không tệ lắm.
Cô gấp rất cẩn thận.
Từ đó có thể thấy huấn luyện viên và cán bộ đội có yêu cầu rất cao đối với khối đậu hủ… Hứa Phương Phỉ xấu hổ nghĩ.
Trịnh Tây Dã đi tới trước mặt khối đậu hủ, hơi cúi đầu, lại vươn cánh tay dài đem khối đậu hủ duỗi ra, cũng không nhìn cô, bình tĩnh nói: “Em lại
đây.”
Hứa Phương Phỉ bước tới, đứng yên.
Trịnh Tây Dã thân hình cao lớn, không gian giường dưới chật chội, không gian thậm chí còn chật chội hơn vì sự hiện diện của anh. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt bình
tĩnh và tập trung, vừa xếp lại chăn vừa giải thích cho cô điểm mấu chốt
cách gấp khối đậu hủ: “Đường này phải phẳng và thẳng, nếu không thẳng
thì lúc gấp sẽ không đứng được. Đây là một mẹo nhỏ…”
Hứa Phương Phỉ cẩn thận lắng nghe.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Phải Ánh Trăng
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Chiều Hư
4. Tình Yêu Của Chúng Ta – Xuân Phong Lựu Hỏa
=====================================
Đột nhiên, Trịnh Tây Dã không ngước mắt lên, nói: “Sao lại thơm như vậy?”
Hứa Phương Phỉ không có phản ứng, quay đầu nhìn anh: “Cái gì… Thơm?”
“Chăn của em.” Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, cúi đầu dùng sức ngửi ngửi chăn bông, càng thêm mê mang, sau đó nhìn anh: “Không có mùi thơm gì.”
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt nhận ra khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài thước.
Rất gần.
Rất gần.
Gần như vậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi rất nhỏ của anh cong cong
hình cung, có thể nhìn thấy bóng tối thâm thúy trong con ngươi của anh,
nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng và có chút bối rối…
Nhịp tim bỗng trở nên dồn dập.
Hứa Phương Phỉ hơi đỏ mặt, nhận ra khoảng cách không ổn, muốn tránh ra.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thế mà thấy Trịnh Tây Dã nghiêng
người về phía cô.
“…” Hứa Phương Phỉ không biết anh định làm gì, cô sững sờ, thậm chí quên trốn.
Trong nháy mắt, sống mũi cao thẳng của Trịnh Tây Dã kề sát lỗ tai nhỏ hồng
hào đáng yêu của cô, dừng lại nửa giây. Anh nhướng mày, tùy ý nói:
“Hương thơm ngọt như vậy.”
Hứa Phương Phỉ:?!
Trịnh Tây Dã
nói: “Nhưng hương thơm của chính mình sẽ không tự mình ngửi thấy một
thời gian dài. Hương thơm có sẵn trên người em, cho nên em không thể
ngửi thấy nó.”
Hứa Phương Phỉ thậm chí còn khó hiểu hơn. Cô cúi
đầu, vùi chóp mũi nhỏ hít một hơi thật sâu vào hõm vai mình, nói: “Bạn
cùng phòng ở cùng em mỗi ngày, em chưa từng nghe họ nói trên người em có mùi thơm.” Cô thì thầm: “Là mũi anh có vấn đề.”
Trịnh Tây Dã liếc cô một cái, lười biếng nói: “Phải. Mũi của tôi có vấn đề.”
“Mũi của tôi ngửi được hương thơm của em, không sao cả.”