Nụ Hôn Cháy Bỏng - Nhược Thủy Thiên Lưu (full) - Chương 93: Ngoại truyện
Trong những ngày Hứa Phương Phỉ ở Tấn Châu, cô và đồng nghiệp của mình ban ngày làm việc chăm chỉ, đến tối cô bị Trịnh Tây Dã hôn hôn làm đủ chuyện xấu, thực sự rất mệt mỏi nhưng cũng thỏa mãn. Thời gian trôi nhanh, một năm đã qua, chớp mắt đã là đầu tháng Ba.
Đêm đó, Trịnh Tây Dã vẫn đang làm thêm giờ trong tòa nhà văn phòng, Hứa Phương Phỉ ở một mình trong phòng của nhà khách, nói chuyện qua video với mẹ cô, bà Kiều Tuệ Lan.
Trên màn hình điện thoại, mẹ đang đeo một chiếc kính đọc sách trên sống mũi, đang cầm một cuốn danh bạ điện thoại kiểu cũ so sánh từng cái một, nói: “Bác trai bác gái, còn có anh họ Chí Kiệt của con, vậy là ba người.”
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ đang cầm cây bút viết danh sách khách mời đột nhiên khựng lại, dừng trên giấy.
Cô cau mày, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không muốn mời Hứa Chí Kiệt, chúng ta có thể chỉ mời bác trai bác gái thôi được không?”
Kiều Tuệ Lan dở khóc dở cười, bà thở dài nhìn con gái: “Đứa nhỏ này, đã kết hôn rồi, sao vẫn như con nít vậy? Anh Chí Kiệt của con là con của bác trai bác gái con, là anh họ của con, chúng ta đều là một nhà, giọt máu đào hơn ao nước lã. Con không mời anh sao mà được?”
Hứa Phương Phỉ rất không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quỷ hút máu không buông như vậy, ai muốn cùng anh ta làm người một nhà.”
“Mối quan hệ huyết thống là thứ con không muốn là không muốn sao?”
Kiều Tuệ Lan chăm chỉ và giản dị, cả đời sống ở một thành phố nhỏ, đây là suy nghĩ điển hình của thế hệ cũ, trong lòng bà, tình thân là cốt lõi của cả đại gia đình, bất luận thế nào cũng phải duy trì. Huống chi, bố của con gái mất sớm, bà nuôi Hứa Phương Phỉ khôn lớn cũng không dễ dàng gì, nhà bác cả đã giúp đỡ rất nhiều, lỡ như Chí Kiệt lại tiếp tục hành động như một kẻ khốn nạn thì mọi chuyện sẽ tan tành, cho nên không còn cách nào khác ngoài thừa nhận cậu ta.
Nhưng Hứa Phương Phỉ thì khác.
Hôm nay, cô không còn là một bông hoa nhỏ chưa trưởng thành bị giam cầm trong thế giới chật hẹp của phố Hỉ Vượng, cô đã bước ra khỏi Lăng Thành, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn và tiếp nhận ảnh hưởng của những tư tưởng khai sáng và tiên tiến. Con gái trong quân đội có bản chất ăn trong máu, Hứa Chí Kiệt vẫn hút máu gia đình cô khi họ đang gặp khó khăn nhất, những gì anh ta làm đã chạm vào điểm mấu chốt của Hứa Phương Phỉ. Vì tình cảm và lý trí, cô tuyệt đối không thể buông bỏ quá khứ, tiếp tục dây dưa với người anh họ này.
Vì vậy, Hứa Phương Phỉ không tranh cãi với mẹ nữa, mà chỉ điền số “2” vào cột số người trong gia đình bác cả, bình tĩnh nói: “Tóm lại, con sẽ không dành chỗ cho Hứa Chí Kiệt, khi gửi thiệp mời cho bác gái, con cũng sẽ nói rõ với bác gái, chỉ mời bác gái và bác trai.”
Kiều Tuệ Lan nâng trán, biết cô con gái này bướng bỉnh cố chấp, không thể thuyết phục được, vì vậy đành mặc kệ.
Kiều Tuệ Lan tiếp tục xem qua danh bạ điện thoại, xem qua tất cả rồi đóng sách lại.
Bà tháo chiếc kính đọc sách trên sống mũi xuống, mệt mỏi nhíu mày nói: “Sau khi bố con đi, chỉ có bấy nhiêu người thân trong nhà có liên lạc. Ngoài ra, tính cả bạn bè của mẹ, bác trai bác gái theo dõi con lớn lên, nhiều nhất là ba bàn.”
“Vâng, được ạ.”
Hứa Phương Phỉ gật đầu, sau đó đếm số bạn học và đồng nghiệp mà cô sẽ mời đến, tính toán nói: “Bạn học và đồng nghiệp của con khoảng mười người, hai bàn.”
Kiều Tuệ Lan lại hỏi: “A Dã thì sao, bạn bè và người thân gì đó của thằng bé, có bao nhiêu người?”
“Gần đây anh ấy bận việc quá, con vẫn chưa có thời gian hỏi anh ấy.” Hứa Phương Phỉ phồng má, suy tư một giây rồi nói: “Được rồi mẹ, mẹ đừng lo lắng cho chúng con. Danh sách khách mời ở quê con đã nhớ kỹ rồi, tháng sau làm xong thiệp mời, con sẽ gửi về, tụi con nhất định không thể về được, đến lúc đó mẹ gửi thiệp cho các trưởng bối giúp con.”
Kiều Tuệ Lan cười, nói: “Được được được. Mẹ biết hai đứa các con bận rộn. Được rồi, làm việc cả ngày dài rồi, con nhanh đi ngủ đi.”
“Chúc mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi tắt video, Hứa Phương Phỉ đặt bút xuống và nằm dài trên ghế. Cô đứng dậy cầm cốc rót cho mình nước ấm, đang uống thì nghe tiếng cửa “tít” có người quẹt thẻ mở cửa.
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười: “Anh về rồi.”
“Ừm.”
Trịnh Tây Dã bước vào phòng, cởi chiếc mũ quân đội và treo sang một bên theo thói quen, đi đến phía sau Hứa Phương Phỉ, vòng tay qua eo cô từ phía sau, ôm cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Ôm cô một lúc, anh cúi đầu hôn lên má trái của cô, ngữ khí trầm thấp dịu dàng: “Vừa rồi em làm gì vậy?”
Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, khẽ hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh, đỏ mặt đáp: “Em chuẩn bị làm thiệp cưới, vừa rồi cùng mẹ gọi video xác nhận danh sách khách mời ở quê.”
Trịnh Tây Dã: “Làm thiệp mời sớm vậy à.”
Hứa Phương Phỉ khẽ mở mắt: “Sớm á?”
Trịnh Tây Dã mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Theo anh được biết, thời điểm tốt nhất để gửi thiệp mời là ba tuần trước lễ cưới.”
Hứa Phương Phỉ có chút khó hiểu: “Gửi thiệp mời còn có thời gian cụ thể sao ạ?”
Trịnh Tây Dã: “Nếu gửi thiệp mời quá muộn, khách mời sẽ không sắp xếp được thời gian. Nếu gửi quá sớm, sẽ tốn nhiều thời gian và mọi người sẽ quên. Cho nên, tốt nhất là khoảng trước ba tuần.”
“A.” Hứa Phương Phỉ nghe xong lời này mới lập tức ý thức được, ngượng ngùng nói: “Vâng, em cho rằng gửi càng sớm càng tốt.”
Trịnh Tây Dã vỗ nhẹ một cái vào má cô: “Không sao, em là lần đầu tiên kết hôn, những chuyện này em không hiểu cũng có thể hiểu được.”
Xấu hổ, Hứa Phương Phỉ càng đỏ mặt, một mặt cô hơi kinh ngạc, hai mắt sáng ngời, chăm chú nhìn anh.
Mí mắt Trịnh Tây Dã rũ xuống, nhìn chằm chằm hai con mắt đen trắng kia, lông mày hơi nhướng lên: “Nhìn ngẩn người gì vậy.”
“Kỳ lạ.” Hứa Phương Phỉ ghé sát vào anh, nghiêm túc hỏi: “Anh cũng là lần đầu tiên kết hôn, kiến thức này làm sao biết nhiều như vậy, từ đâu mà anh biết?”
Nhìn đôi môi chủ động chào đón mình, Trịnh Tây Dã khẽ nhúc nhích, ghé sát vào cắn một miếng, thản nhiên nói: “Em cho rằng miệng của người đàn ông của em dài ra, chỉ để hôn em thôi sao, hỏi nhiều sẽ biết thôi.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Hứa Phương Phỉ mất cảnh giác vì bị trêu chọc, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô nắm lấy cánh tay anh, cắn mạnh một cái, cắn răng mắng: “Trịnh Tây Dã, nếu anh còn tùy tiện không đứng đắn nữa, có tin em đánh anh không!”
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, liếc nhìn cánh tay bị bé con cắn “mạnh mẽ”, anh không cảm thấy đau chút nào, tâm trí anh lại tràn ngập cảm giác ấm áp và mềm mại của miệng cô.
Ánh mắt lại rơi xuống đôi môi hồng của cô.
Con ngươi Trịnh Tây Dã hơi tối lại, anh vô thức vươn hai ngón tay ra, nhéo cằm cô.
“Em định đánh anh thế nào?”
Anh uể oải hỏi ngược lại. Anh nhìn thẳng vào cô, từ từ vuốt ve má trái mịn màng của cô bằng ngón tay cái của mình.
Làn da mềm mại và mỏng manh, nhiệt độ thiêu đốt đôi tay.
Toàn bộ khuôn mặt của cô gái đỏ bừng như hoa đào mới nở, quyến rũ đến mức khiến trái tim Trịnh Tây Dã như có vài con kiến bò vào, ngứa ngáy tê dại.
“Lấy thực lực của em, đánh anh cũng không đau.” Ngữ khí anh bình tĩnh, vừa nói vừa khom người ghé đầu vào sát cô, dịu dàng đề nghị, “Cắn anh càng có tính răn đe hơn.”
Hứa Phương Phỉ: “…”
Trịnh Tây Dã nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Xem đi, anh đã giao đến tận cửa rồi, có muốn cắn không?”
Đầu óc Hứa Phương Phỉ ong ong, muốn lui về phía sau, nhưng lưng dưới lại bị mép bàn cản lại, không có cách nào lui.
Hai má cô nóng bừng, lắp bắp đáp lại anh: “Em, em đùa với anh thôi. Em không cắn đâu, anh buông ra.”
“Làm sao đây.” Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay nâng cằm cô, “Hiện tại anh thật muốn bị em cắn một cái.”
Hứa Phương Phỉ xấu hổ đến sắp ngất đi, miệng khẽ mấp máy muốn nói gì đó, nhưng môi anh đã chạm vào cô, bá đạo mà ôn nhu, trong nháy mắt nuốt mất giọng nói và hơi thở của cô.
Một nụ hôn kết thúc.
Trịnh Tây Dã chưa thoả mãn liếm khóe miệng cô gái.
Thấy cô gái nhỏ trong lòng có đôi mắt mờ sương, hình như có chút không vững, anh liền bế cô ngồi lên ghế, lặng lẽ thân mật ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ áp má vào ngực Trịnh Tây Dã, sau khi hơi thở bình tĩnh lại, cô đưa tay ôm cổ anh, ngước nhìn anh.
Hứa Phương Phỉ có chút tức giận nói: “Bị anh cắt ngang, suýt chút nữa quên mất việc chính.”
Trịnh Tây Dã lười biếng trả lời: “Những gì vừa làm không phải là việc chính sao.”
“…” Hứa Phương Phỉ không nói nên lời, nhéo cằm anh lắc mạnh: “Em muốn hỏi khách mời của anh, anh muốn mời ai?”
Trịnh Tây Dã bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay, im lặng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất cả các đồng nghiệp bên Lang Nha đều phải được mời. Ngoài ra, còn có một số bạn bè từ các đơn vị khác.”
Sau khi nghe điều này, Hứa Phương Phỉ đếm ngón tay cho anh: “Tống Du, Giang Tự, Tô Mậu, Lục Tề Minh và vợ anh ấy Tiền Đa Đa, còn ai nữa không?”
Trịnh Tây Dã: “Còn có Thẩm Tịch của Giao Long, Lệ Đằng của Liệp Ưng, Dư Liệt của đội phòng chống ma túy và Đinh Kỳ của Cục An ninh Quốc gia.”
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to mắt: “Chồng à, em chưa từng biết anh có nhiều bạn từ đơn vị khác như vậy.”
Trịnh Tây Dã nhếch khóe miệng, nhìn cô kiên nhẫn trả lời: “Những người bạn này đều là át chủ bài của hệ thống tương ứng của họ. Lang Nha hợp tác với nhiều đơn vị trong toàn quân, đôi khi sẽ cùng nhau thực hiện các nhiệm vụ, sau này chắc chắn sẽ tương tác với nhau. Qua lại với nhau, không muốn thân cũng khó.”
“Thì ra là thế.” Hứa Phương Phỉ gật đầu, lại hỏi: “Vậy bọn họ đều độc thân sao? Có ai lập gia đình chưa, em còn phải sắp xếp chỗ ngồi cho chúng ta.”
Trịnh Tây Dã nói: “Đinh Kỳ chắc vẫn độc thân. Dư Liệt nghe nói đã có bạn gái, sắp kết hôn rồi. Lệ Đằng và Thẩm Tịch đều lớn hơn anh, đều có con. Đến lúc đó cũng sẽ dẫn đến.”
Hứa Phương Phỉ càng nghe càng mong chờ, cười nói: “Có nhiều bạn bè và trẻ con như vậy, xem ra hôn lễ của chúng ta sẽ rất náo nhiệt.”
*
Cuối tháng Sáu, bầu trời trong xanh, cây cối xanh tươi rậm rạp, ánh nắng chói chang mang theo cái nóng của mùa hè.
Khách sạn FEI, tòa nhà chọc trời nổi tiếng ở Vân Thành, những bức tường kính được chắp vá, giống như bề mặt được cắt bằng kim cương, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo và lộng lẫy dưới ánh mặt trời.
Trong một căn phòng lớn ở tầng mười sáu, vài cô gái trẻ mặc váy nói cười, dán những câu chúc mừng, quấn dây đỏ, trang trí phòng tân hôn.
Dương Lộ đi dạo quanh căn phòng rộng lớn, vui vẻ chạy vào phòng thay đồ, cười nói: “Phỉ Phỉ, khách sạn cậu tìm được thật sự không tệ, không gian này mình rất thích. Sau này mình kết hôn với Hứa Tĩnh, mình cũng định tổ chức ở đây.”
Lúc này, Hứa Phương Phỉ đang mặc một bộ váy kiểu Trung Quốc, ngồi trước gương trang điểm, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, phối hợp với chuyên gia trang điểm trang điểm cho mình.
Nghe những lời của Dương Lộ, trên mặt cô nở một nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói: “Nơi này là do bạn của Trịnh Tây Dã giới thiệu, rất tốt. Nếu cậu thích, sau khi hôn lễ kết thúc, mình sẽ nhờ Trịnh Tây Dã liên hệ với khách sạn để lại số điện thoại cho cậu.”
Dương Lộ vội vàng gật đầu: “Được.”
Hai người đang trò chuyện, Trương Vân Tiệp cắn một quả táo đi vào, dựa vào khung cửa, vừa gặm trái cây vừa hỏi: “Phỉ Phỉ, bên ngoài xong hết rồi. Khi nào thì lão đại Trịnh và đội đón dâu của anh ấy đến?”
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mình đọc sơ đồ anh ấy viết, hình như là khoảng chín giờ rưỡi.”
“Chín giờ rưỡi à.” Trương Vân Tiệp cúi đầu nhìn đồng hồ, nhướng mày, “Này, chín giờ mười lăm phút rồi, còn mười lăm phút nữa.”
Nói xong, Trương Vân Tiệp quay người và bước ra khỏi phòng thay đồ, vỗ tay nghiêm túc nói: “Các đồng chí, đội đón dâu của chú rể sau mười lăm phút nữa sẽ đến. Chúng ta lên tinh thần, chuẩn bị chiến đấu hết sức, nghe rõ chưa nào?”
Khi giọng nói rơi xuống, máu quân sự của các cô gái trong phòng 307 ngay lập tức được kích hoạt, họ hoàn toàn quên rằng mình vẫn đang mặc những bộ váy xinh đẹp và tinh tế, theo phản xạ đứng nghiêm và hô to: “Rõ!”
Dương Lộ bên cạnh: “…”
Đội ngũ chuyên gia trang điểm: “…”
Dương Lộ không nhịn được cười phá lên, quay sang nhìn Hứa Phương Phỉ trêu chọc: “Chị em, các chị em cựu sinh viên cứ như hổ ấy. Tư thế này, người biết thì chỉ thấy họ định chặn cửa, người không biết sẽ nghĩ họ định đánh nhau với nhóm phù rể ấy.”
Chuyên gia trang điểm cũng cười, từ tận đáy lòng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận trang điểm cho đám cưới của một cặp đôi quân nhân, thực sự rất thú vị.”
Hứa Phương Phỉ hơi xấu hổ. Chuyên gia trang điểm và các trợ lý trang điểm đang làm tóc cho cô, cô không thể động đậy nên vươn tay kéo váy Dương Lộ, nhỏ giọng nói: “Cậu mau gọi lớp trưởng của mình vào đây, mình có chuyện nói với cậu ấy.”
Không lâu sau, Dương Lộ rời đi, khi quay trở lại có thêm Trương Vân Tiệp bên cạnh.
Trương Vân Tiệp đi đến đứng trước mặt Hứa Phương Phỉ, hất cằm lên: “Sao vậy?”
Hứa Phương Phỉ do dự một lúc, rồi nói: “Lớp trưởng, lát nữa đội đón dâu đến, các cậu chặn cửa vừa vừa thôi.”
Trương Vân Tiệp mở to mắt: “Vừa thôi sao được. Muốn rước cô dâu của chúng ta về đâu có dễ như vậy.”
Vừa nói, Trương Vân Tiệp vừa đưa tay vỗ vai Hứa Phương Phỉ, nghiêm túc nói với cô: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, chồng cậu Trịnh Tây Dã là một nhân vật mạnh mẽ, đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời để cậu trừng phạt anh ấy thật nặng, cậu còn muốn mềm lòng.”
Hứa Phương Phỉ 囧: “Không phải mình muốn mềm lòng, mà là sợ các cậu chèn ép phù rể quá, bọn họ sẽ phá hủy nơi này mất.”
Trương Vân Tiệp khịt mũi: “Đội phù rể có những ai?”
Hứa Phương Phỉ liệt kê: “Thẩm Tịch, Lệ Đằng, Dư Liệt, Lục Tề Minh, Tô Mậu, Giang Tự.”
Trương Vân Tiệp: “…”
Trương Vân Tiệp kinh ngạc ho hai lần, hai mắt mở to, không thể tin được nói: “Phỉ Phỉ, những cái tên mà cậu đề cập có phải là những người mình nghĩ đến không?”
Hứa Phương Phỉ tuyệt vọng gật đầu.
Trương Vân Tiệp rơi vào trầm mặc.
Nữ lớp trưởng vốn cho rằng Hứa Phương Phỉ phóng đại, sau khi biết phù rể sắp tới chính là nhóm người này, cô ấy thực lòng cảm thấy việc những người đàn ông này đến dùng súng phóng tên lửa cho nổ tung nơi này cũng không có gì lạ, chứ đừng nói đến việc phá hủy.
Không lâu sau, trang điểm tân nương của Hứa Phương Phỉ đã hoàn thành.
Mấy cô gái vừa nói vừa cười, vây xung quanh cô, tất cả bọn họ đều quá ngạc nhiên đến nỗi không thể dời mắt đi chỗ khác.
Một khuôn mặt vốn là hoa sen trong nước, bây giờ được trang điểm đỏ rực, làn da trắng như tuyết và đôi môi đỏ mọng, bộ váy cưới như lửa, càng trở nên chói mắt khó tả.
Chuyên gia trang điểm chỉnh trang lại tóc và phụ kiện cho Hứa Phương Phỉ, đỡ cô ngồi lên chiếc giường ở giữa phòng, nhẹ nhàng nói với cô: “Lát nữa chú rể sẽ tìm giày của cô, tự tay xỏ vào cho cô, trước đó cô không thể ra khỏi giường biết không?”
Tim Hứa Phương Phỉ đập nhanh hơn một chút, trên mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là đỏ mặt, không nói gì, chỉ gật đầu với chuyên gia trang điểm.
Chín giờ rưỡi, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Chậm và chắc, cộc cộc, hai tiếng.
Trong lòng Hứa Phương Phỉ đột nhiên run lên, vừa lo lắng vừa căng thẳng, cô ngước mắt nhìn ra ngoài phòng ngủ.
Dương Lộ trấn an vỗ vỗ cánh tay của cô, đi ra khỏi phòng ngủ, tới cửa phòng khách, thận trọng hỏi: “Ai vậy?”
Bên ngoài có một giọng nữ rất dễ chịu, ngọt ngào mềm mại trả lời: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ, đến giao đồ ăn sáng.”
Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của các cô gái trong phòng đột nhiên rơi xuống.
Dương Lộ mỉm cười: “Có lẽ là dịch vụ bữa sáng đã đặt trước.” Nói xong, cô ấy đưa tay ra mở cửa.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, đó không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn đang đợi ngoài cửa, mà là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu xanh lam.
“…” Dương Lộ sững sờ, hoài nghi nói: “Cô là?”
Cô gái váy xanh nhún vai cười xin lỗi.
Dương Lộ mơ hồ phản ứng lại, quay đầu. Nhìn thấy vài bóng người cao lớn đang đứng rất ấn tượng trong hành lang của khách sạn, ngoại trừ người đàn ông đi đầu mặc quân phục, những người còn lại đều mặc vest đen, tất cả đều vô cùng đẹp trai và lịch lãm.
Dương Lộ thầm kêu toang rồi, muốn đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn.
Tay trái Trịnh Tây Dã cầm một bó hoa, tay phải giơ lên, lập tức áp vào hai tấm cửa.
Cứ như vậy, đội quân đi thẳng vào.
Nhìn thấy đội hình đón dâu đột nhiên xuất hiện trong phòng, Hứa Phương Phỉ sững sờ.
Trương Vân Tiệp sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
“Họ nói dối chúng ta.” Dương Lộ khóc không ra nước mắt, “Ngay khi mình mở cửa, họ liền xông vào.”
Lúc này, Trịnh Tây Dã quay lại nhìn Thẩm Tịch, sau đó nhìn cô gái trẻ bên cạnh Thẩm Tịch, mỉm cười ôn hòa, nói: “Cảm ơn chị dâu.”
“Ha ha, không có gì.” Ôn Thư Duy cười khô khốc.
Nói xong, cô ấy giật giật tay áo của Thẩm Tịch bên cạnh, thấp giọng áy náy nói: “Các anh quá đáng quá rồi, làm ra chiêu xấu như vậy, nếu biết anh muốn biến em thành tòng phạm, em đã không làm rồi, ở cùng với đám Niệm Niệm còn hơn.”
Thẩm Tịch nắm năm ngón tay cô ấy, nhướng mày phủi sạch quan hệ: “Anh xin thanh minh trước. Tìm em làm đồng phạm hoàn toàn là ý tưởng của một mình Trịnh Tây Dã, không liên quan gì đến anh.”
Ôn Thư Duy hừ một tiếng: “Ai chẳng biết các anh đều là cùng một giuộc, ai nấy đều xấu tính.”
Thẩm Tịch nắm tay cô ấy, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, bọn họ thật xấu tính, không ngoan ngoãn bằng anh.”
Nghe vậy, Dư Liệt bên cạnh nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tịch: “Lúc đó A Dã nghĩ ra chiêu để chúng ta bóc thăm chọn ra người làm mồi nhử, rõ ràng là cậu tình nguyện bán vợ mình.”
Ôn Thư Duy: “…”
Thẩm Tịch: “…”
Thẩm Tịch mặt không đổi sắc: “Dư Liệt, tôi đang nói chuyện với vợ tôi, cậu ở đây nói hàm hồ gì vậy?”
Dư Liệt cũng mặt không đổi sắc: “Cậu da mặt dày quá, tôi nghe chịu không được.”
Ôn Thư Duy: “…”
Ôn Thư Duy híp mắt nhìn Thẩm Tịch, nhẹ nhàng véo eo anh ấy một cái, tức giận nói: “Chuyện gì vậy, sao mấy người không nói gì, anh bán em?”
Thẩm Tịch bị Ôn Thư Duy véo hít hà một hơi, nắm lấy tay cô ấy, kéo cô ấy qua thì thầm: “Phía sau khách sạn này có một khu rừng nhỏ. Đồng chí Tiểu Ôn, anh khuyên em nên cẩn thận, đừng lộn xộn với anh.”
Ôn Thư Duy: “.”
Ôn Thư Duy lập tức đỏ mặt, tức giận đánh anh ấy một cái: “Anh nói hươu nói vượn gì đấy?”
Thừa dịp không có người chú ý, anh ấy cúi đầu, nhanh chóng hôn lên mặt Ôn Thư Duy hai cái, chậm rãi nói: “Em nhìn Lệ Đằng, Dư Liệt và Lục Tề Minh đi, thật đáng thương, lát nữa chỉ có thể nhìn Trịnh Tây Dã và vợ thể hiện tình cảm.”
Ôn Thư Duy: “..”
Thẩm Tịch: “Anh thì khác.”
Ôn Thư Duy: “…”
Thẩm Tịch ôm eo Ôn Thư Duy, nói với giọng điệu bình tĩnh và kiên định: “Anh có thể biểu diễn cùng Trịnh Tây Dã.”
Ôn Thư Duy: “…”
Dư Liệt: “…”
Lục Tề Minh: “…”
Trong số những người đã kết hôn, người thân thiết nhất với Trịnh Tây Dã là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và nước da ngăm đen.
Lệ Đằng mặc một bộ âu phục màu đen, phong nhã hướng nội, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc.
Nghe Thẩm Tịch nói như vậy, vẻ mặt của anh ấy không có chút thay đổi, chỉ là liếc Thẩm Tịch một cái rồi thốt ra hai chữ: “Ấu trĩ.”
Phòng khách ồn ào và náo nhiệt.
Trong phòng ngủ, cách một cánh cửa đối diện, nhưng Hứa Phương Phỉ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Đôi mắt cô cụp xuống, khi nghe thấy tiếng bước chân đều đều và quen thuộc đang đến gần, trong lòng cô choáng ngợp, căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu lên. Những ngón tay đang cầm quạt che, bất giác siết chặt hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trịnh Tây Dã áp bức đi đến cửa phòng ngủ. Anh mím môi, thả lỏng rồi siết chặt những ngón tay đang cầm bó hoa, phải một lúc sau anh mới lấy lại được bình tĩnh, chuẩn bị gõ cửa bước vào.
Lúc này, Dương lộ và những người khác cuối cùng cũng định thần lại, sải bước về phía trước và ngăn anh lại.
Trịnh Tây Dã đứng yên, khẽ nhướng mày.
Quân phục thường chỉ dùng để tham dự những dịp quan trọng, khí chất của Trịnh Tây Dã vốn đã cường hãn, nhưng lúc này thêm quân phục lại càng thêm uy nghiêm và trang trọng, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Dương Lộ sợ hãi đứng trước mặt anh, lắp bắp một lúc lâu nhưng không có gan nói gì, vì vậy cô ấy huých cùi chỏ vào Trương Vân Tiệp bên cạnh, nháy mắt với cô ấy ra hiệu: “Mình không làm được, cậu làm đi.”
Thật ra Trương Vân Tiệp cũng sợ, nhưng dù sao cô ấy cũng là một bông hoa hồng trong quân đội, vì vậy tự nhiên dũng cảm hơn nhiều so với Dương Lộ.
Trương Vân Tiệp hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, hắng giọng một cách mạnh mẽ, sau đó nhìn Trịnh Tây Dã, dùng hết sức nói: “Đội trưởng Trịnh, vừa rồi các anh lừa mở cửa. Nói thật, tụi em nghĩ cách anh đón dâu có chút không vẻ vang.”
Nghe vậy, Tô Mậu ở bên cạnh nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng lấy ra bao lì xì lớn mà bọn họ đã chuẩn bị trước, nhét vào tay phù dâu từng người một.
Trên mặt Tô Mậu nở nụ cười tươi như hoa, hớn hở nói: “Các chị em xinh đẹp, châm chước, châm chước đi mà, cảm ơn cảm ơn.”
Dương Lộ nhận lấy phong bì màu đỏ, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không được, chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi hoàn thành cấp độ. Các anh phải đột phá thành công mới có thể đưa Phỉ Phỉ đi.”
Trịnh Tây Dã khẽ cau mày: “Đột phá?”
Dương Lộ gật đầu.
Trịnh Tây Dã: “Đây là ý của Phỉ Phỉ sao?”
Dương Lộ tiếp tục gật đầu.
Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, véo giữa lông mày, im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Đột phá cũng được, nhưng tôi phải nhìn vợ tôi trước đã.”
“Nhìn một chút không thành vấn đề, nhìn một chút đi.” Dương Lộ cười cười, xoay người đi mở cửa phòng ngủ.
Trịnh Tây Dã ngước mắt lên.
Cô gái của anh đang ngồi giữa phòng, váy cưới màu đỏ tươi, giống như những đám mây trên bầu trời, một chiếc quạt tròn có tua che nửa khuôn mặt. Nghe thấy tiếng mở cửa, lông mi cô khẽ run, theo bản năng nhướng mi nhìn anh.
Vào lúc đó, Trịnh Tây Dã sững sờ, tâm trí anh bị chấn động.
Trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến Lạc Thần Phúc* của Tào Thực.
*Lạc Thần Phú là bài phú được viết bởi Tào Thực (con trai thứ ba của Tào Tháo). Lạc thần phú nghĩa đen là bài phú viết về vị thần sông Lạc. Tương truyền, con gái Phục Hy* chết đuối ở sông Lạc, sau được phong là Lạc thần. Tuy nhiên, có thuyết cho rằng, Tào Thực viết bài phú này cho nàng Chân Mật. Tào Thực vốn si mê Chân Mật, muốn lấy làm phi, nhưng Tào Tháo lại đem nàng ban cho anh trai của Tào Thực là Tào Phi. Sau nay khi Chân Mật mất, Tào Thực được Tào Phi đưa cho một số đồ dùng của Chân thị. Tào Thực trông vật nhớ người, khi trở về Quyên Thành (đất phong của Tào Thực, nay ở Sơn Đông, Trung Quốc), đi qua sông Lạc, đêm trú trong thuyền nằm mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy liền hạ bút viết bài “Cảm Chân phú”, sau này con của Chân thị là Ngụy Minh Đế Tào Duệ để tránh điều tiếng cho mẹ nên đem đổi tên thành “Lạc thần phú”.(*) Phục Hy là một vị thần trong các thần tích Trung Hoa, là người đầu tiên trong Tam Hoàng (Tam Hoàng Ngũ Đế). (Nguồn Bắc Hà Thương Quán)
Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân. Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Bốn mắt hướng vào nhau.
Hứa Phương Phỉ cũng nhìn thấy Trịnh Tây Dã. Anh mặc một bộ quân phục chỉnh tề, ngũ quan dưới mũ quân đội tuấn tú, cây ngọc hướng gió, hai mắt sáng ngời.
Chỉ nhìn nhau vài giây, má cô gái đã ửng hồng hơn, vội ngượng ngùng quay mặt đi.
Trịnh Tây Dã vẫn đang sững sờ nhìn cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, các phù dâu mặc váy đứng chắn trước mặt anh.
Trịnh Tây Dã thu hồi ánh mắt, mắt anh đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Làm ầm ĩ chuyện đón dâu cũng chỉ là để mọi chuyện tốt đẹp hơn, nên đương nhiên đám người Dương Lộ sẽ không thực sự làm mất mặt đội đón dâu. Các mini game họ chọn cũng rất đơn giản, chủ yếu mang tính chất giải trí vui vẻ.
Sau một thời gian, bốn trò chơi đầu tiên đã kết thúc.
Trương Vân Tiệp hắng giọng, cười nói: “Bây giờ, ván cuối cùng còn lại, thì thầm truyền lời.”
Luật chơi của trò chơi này rất đơn giản, cô dâu sẽ đưa ra một câu hỏi, viết câu hỏi đó lên bảng câu hỏi, sau đó ngẫu nhiên đưa bảng câu hỏi cho một thành viên trong dàn phù rể. Phù rể thì thầm chuyển câu hỏi cho phù rể tiếp theo, sau đó chuyển xuống từng người một, cuối cùng chuyển câu hỏi đến tai chú rể, sau đó chú rể trả lời chính xác câu hỏi.
Trò chơi bắt đầu.
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lúc rồi viết một câu hỏi nhỏ lên bảng câu hỏi.
Người đầu tiên nhìn thấy bảng câu hỏi là Thẩm Tịch. Anh ấy nhanh chóng lướt qua câu hỏi, lặp lại câu hỏi với Dư Liệt, Lục Tề Minh là người cuối cùng, sau khi nghe câu hỏi, Lệ Đằng đưa miệng lại gần tai trái của Trịnh Tây Dã.
Hứa Phương Phỉ mỉm cười nhìn bạn bè và chồng.
Lúc này, cô đột nhiên chú ý đến Trịnh Tây Dã bình tĩnh quay đầu lại, đổi thành tai phải.
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ nhiều, vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
Trịnh Tây Dã đã đưa ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi.
Sau đó, câu hỏi đầu tiên, câu hỏi thứ ba.
Bất cứ khi nào phù rể cuối cùng lại gần tai Trịnh Tây Dã, anh sẽ tránh tai trái và lắng nghe bằng tai phải.
Hứa Phương Phỉ ghi nhớ chi tiết này vào trong mắt, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lông mày không khỏi cau lại.
Lúc này, người đàn ông đã hoàn thành tất cả các trò chơi, thông quan đứng trước mặt cô.
Lực chú ý của Hứa Phương Phỉ bị dời đi, cô không kịp suy nghĩ sâu xa, đầu mũi se lại, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.
Trịnh Tây Dã cũng nhìn cô chằm chằm. Một lúc sau, anh quỳ một chân xuống, đưa bó hoa trong tay lên, nhẹ nhàng tùy ý nói: “Mấy ngày trước khi anh chọn hoa cho em, anh có chút do dự không biết nên dùng hoa dạ lan hương yêu thích của em hay là hoa cách tang ở Côn Luân. Sau đó, anh đã gộp hai loại hoa lại với nhau.”
Trịnh Tây Dã hỏi cô: “Em có biết tại sao không?”
Hứa Phương Phỉ cố nén nước mắt, cười hỏi: “Tại sao?”
Trịnh Tây Dã cúi đầu và hôn cô thật sâu: “Bởi vì sau này mỗi ngày, anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc em, bảo vệ em, chiều chuộng em, yêu em, để cô gái của anh không bao giờ phải lựa chọn, nhất sinh thập toàn thập mĩ.”
*
Không có nhiều người đến dự đám cưới của Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã.
Những vị khách có mặt thành tâm chúc phúc đều là người thân và bạn bè thân thiết.
Sau buổi lễ, Kiều Tuệ Lan mặc một chiếc sườn xám, vui đến nỗi đã đi ra vườn để trò chuyện với bác gái và một vài người bạn.
Hứa Phương Phỉ ngồi ở trong sảnh trước, nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Hai tay cô chống cằm, đôi mắt cô đầy dịu dàng.
Lúc này, một cậu bé chừng năm sáu tuổi xinh đẹp chú ý tới cô, tung tăng chạy tới, cười nói: “Dì ơi, dì ở đây một mình có chán không? Dì muốn chơi với tụi cháu không ạ?”
Cậu bé búp bê có làn da trắng nõn và một đôi mắt hắc thạch, như được chạm khắc bằng bột và ngọc bích, rất đáng yêu, còn nhỏ đã bắt đầu ra dáng một mỹ nam, có thể tưởng tượng được lớn lên sẽ là một tay sát gái.
Hứa Phương Phỉ nhìn cậu bé xinh đẹp này, cảm thấy dung mạo của cậu bé rất quen, liền sờ đầu cậu bé, dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ, bố mẹ cháu là ai?”
Lời vừa dứt, một giọng nữ mềm mại truyền đến, gọi: “Gà con.”
“Mẹ.” Cậu bé búp bê quay đầu lại, đôi mắt to sáng lên, trong nháy mắt chạy tới, nhào vào trong lòng người phụ nữ.
Hứa Phương Phỉ nhìn sang thì thấy đó là cô gái mà cô đã gặp khi đón dâu trước đó. Cô nhớ tới lời giới thiệu của Trịnh Tây Dã cách đây không lâu.
Đây là vợ của Thẩm Tịch, tên là Ôn Thư Duy, là tổng biên tập của một tạp chí chính thống.
“Chị Duy Duy.” Hứa Phương Phỉ cười nói: “Thì ra đây là con của chị và anh Tịch, khó trách lại xinh đẹp như vậy.”
Hai cô gái trò chuyện một hồi.
Đột nhiên, Ôn Thư Duy nhíu mày, quay đầu nhìn xung quanh, nghi hoặc tự nói: “Kỳ quái, Thẩm Tịch biến đâu mất rồi. Vốn dĩ muốn để anh ấy trông chừng con, chị và Niệm Niệm ra ngoài đi dạo.”
Hứa Phương Phỉ trả lời: “Vừa rồi em thấy anh Tịch và A Dã trong phòng thay đồ, chắc họ đang bàn gì đó ạ.”
Ôn Thư Duy nghe vậy gật đầu.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Ôn Thư Duy liền bị con gà con ríu rít kia kéo đi. Hai mẹ con đi mua kem.
Hứa Phương Phỉ ngẩn ngơ trên ghế một lúc, một lúc sau, cô nhìn thấy Lệ Đằng đang đi về phía mình, dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô gái kia dung mạo vô cùng xinh đẹp, lười biếng mà mị hoặc, lộng lẫy vô song. Ngũ quan Lệ Đằng vốn đã hoàn mỹ, người đẹp đứng bên cạnh Lệ Đằng, không cần nói, sự quyến rũ tự nhiên đó từ khóe mắt cùng lông mày đều toát ra.
Hứa Phương Phỉ không thể không nhìn chằm chằm vào sự kết hợp bắt mắt như vậy.
Lệ Đằng khẽ cong môi, giới thiệu với hai cô gái lần đầu tiên gặp nhau: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, đây là vợ tôi Nguyễn Niệm Sơ. Niệm Niệm, đây là đồng chí Hứa Phương Phỉ.”
“Phì.” Người đẹp tên Nguyễn Niệm Sơ cười ha hả, liếc mắt nhìn Lệ Đằng: “Thưa ngài, hôn lễ em nghe kỹ lắm, đương nhiên biết cô dâu tên gì, còn cần ngài giới thiệu sao.”
Hứa Phương Phỉ biết Lệ Đằng lớn tuổi nhất trong dàn phù rể, có uy tín rất cao, Hứa Phương Phỉ hơi bất ngờ vì một người như vậy lại bị vợ chỉ trích trước mặt người khác.
Tuy nhiên, đội trưởng Lệ như đã quen. Khi anh ấy nhìn Nguyễn Niệm Sơ, trong mắt anh ấy vẫn không có gì khác ngoài sự dịu dàng.
Nguyễn Niệm Sơ rất thích cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu này, vì vậy chủ động mở lời nói với Hứa Phương Phỉ: “Em gái nhỏ, tụi chị tới tìm em nói với em một tiếng, tụi chị phải đi trước.”
Hứa Phương Phỉ: “Hai người không ở lại ăn tối sao ạ?”
Nguyễn Niệm Sơ có chút bất đắc dĩ, dang hai tay ra nói: “Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng hai đứa nhóc nhà chị đều đang học lớp hứng thú, tụi chị phải đến trường đón chúng, thật sự là không có cách nào.”
Sau khi Hứa Phương Phỉ nghe xong không kéo họ ở lại lâu hơn nữa, vẫy tay tạm biệt vợ chồng Lệ Đằng.
Nửa tiếng sau.
Sau khi tiễn vài người bạn, Hứa Phương Phỉ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, khẽ cau mày rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Tây Dã.
Gọi, nhưng không ai trả lời.
Cô mím môi, không còn cách nào khác đành cất điện thoại đi vào phòng thay đồ tìm người.
Bữa trưa đã kết thúc từ lâu, các vị khách đã di chuyển đến khu giải trí để nghỉ ngơi, hành lang của khách sạn thâm trầm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu râm ran nhàn nhạt.
Lúc này đang là giữa hè, trên ngọn cây còn lưu lại ve sầu, tiếng ve ve lọt vào tai Hứa Phương Phỉ, nhưng cô không cảm thấy ồn ào.
Tâm trạng cô rất nhẹ nhàng vui tươi, như được bao bọc bởi một đám mây màu kẹo mềm.
Hôm nay, cô tin chắc rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Khóe miệng nhếch lên hết cỡ, Hứa Phương Phỉ một mình đi đến cửa phòng thay quần áo, vừa định giơ tay gõ cửa, nhưng bên trong mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói.
Cô chớp mắt, vô thức quay đầu lại và áp tai vào đó.
Nghe thấy giọng của Thẩm Tịch bên trong, ngữ khí anh ấy hơi thấp, bình tĩnh mà trang nghiêm.
Thẩm Tịch: “A Dã, đã hơn một năm rồi. Lúc sân thượng nổ anh ở quá gần tên khốn đó, đến bây giờ tai trái của anh vẫn hoàn toàn không nghe được sao.”
So sánh, giọng nói của Trịnh Tây Dã cực kỳ bình tĩnh, anh trả lời: “Tôi đã báo cáo với cấp trên, ngoại trừ một số nhiệm vụ không thể tiếp tục được nữa thì không ảnh hưởng lớn đến công việc và cuộc sống.”
Thẩm Tịch im lặng hồi lâu, anh ấy lại nói: “Chuyện này vợ anh biết không?”
“Tôi không muốn cô ấy lo lắng, không nói cho cô ấy biết.” Trịnh Tây Dã nói xong, dừng một chút, ngữ khí nghiêm túc, “Cũng mong mấy người các anh biết sự thật, giúp tôi tiếp tục giữ bí mật.”
Thẩm Tịch một mặt cảm thấy đau lòng, mặt khác lại hơi kinh ngạc, hỏi: “Đã lâu như vậy, Hứa Phương Phỉ ngày đêm ở bên anh mà vẫn chưa nhận ra sao?”
Trịnh Tây Dã thờ ơ nói: “Tôi có thể đọc khẩu hình, thính giác bên tai phải của tôi về cơ bản đã hồi phục.”
Thẩm Tịch thở dài: “Anh định giấu cô ấy cả đời sao?”
Trịnh Tây Dã: “Như bây giờ không phải rất tốt sao. Cô ấy không biết tất cả nội tình, tiếp tục vui vẻ và hạnh phúc mà không có bất kỳ gánh nặng suy nghĩ nào. Tôi không cầu mong gì nữa.”
Một hành lang ngăn cách bởi một cánh cửa.
Hứa Phương Phỉ đứng ngoài cửa phòng thay quần áo, rất trầm mặc, thậm chí có chút tê dại. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn nhìn chằm chằm vào một đốm sáng ở góc tường đối diện, chỉ trong vài giây, rất nhiều chi tiết của một năm trước lại hiện ra trong đầu.
Không biết là may mắn hay bất hạnh.
Sau hội nghị thượng đỉnh, ngẫu nhiên, vừa lúc cô đến căn cứ Vụ Bạch.
Trịnh Tây Dã, người rất bám cô, chỉ gọi video với cô hai lần một tuần và cả hai lần đều nhanh chóng cúp máy.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nghĩ anh bận. Chỉ đến bây giờ mới nhận ra, anh đang được điều trị.
Chẳng trách suốt một thời gian dài sau đó, anh đều hết sức chú ý đến mọi thứ xung quanh, anh cẩn thận quan sát mọi phiền muộn, mỗi biểu cảm của cô, mỗi một lần cô đóng mở môi.
Phải nói rằng anh thực sự che giấu rất tốt.
Nếu không phải trò chơi trong đám cưới này, nếu không phải cô tình cờ đi tới cửa phòng thay quần áo và nghe được cuộc nói chuyện này, có lẽ cô đã bị anh giấu giếm cả đời.
Tên khốn xinh đẹp này sẽ không bao giờ thay đổi tật xấu này.
Mọi nỗi đau đều được anh đánh giá thấp. Tất cả gánh nặng đều một mình gánh vác. Trong nhiệm vụ của Tưởng gia, anh vì vết thương ở chân gần như mất đi nửa mạng sống, vốn là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
Ngực Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy đau như dao đâm.
A Dã của cô, bị điếc tai trái.
Đột nhiên, tiếng bước chân đánh thức Hứa Phương Phỉ khỏi thế giới của chính cô.
Đôi mắt cô hơi giật giật, khi định thần lại, cô mới biết mình đã òa khóc. Sợ bị người trong phòng phát hiện, cô vội vàng lau mặt, xoay người, lẳng lặng bỏ đi, không một tiếng động, giống như chưa từng xuất hiện ở đây.
Đêm đó là một dịp vui nên chú rể đương nhiên sẽ bị ép uống rượu.
Cũng may tửu lượng của anh rất tốt, rượu qua mấy vòng, ngoại trừ có chút kích động thì không sao cả.
Về đến nhà, đầu Trịnh Tây Dã có chút nặng nề, anh ngồi trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ tưởng anh say nên vội vàng vào nhà vệ sinh lấy nước ấm rồi quay lại chườm trán cho anh.
Không ngờ vừa động, người đàn ông liền thân mật ôm lấy eo cô.
Một nụ hôn nhẹ đáp xuống dái tai cô.
Nhiệt độ môi anh luôn lạnh, nhưng không biết có phải do uống rượu hay không mà bây giờ hai bờ môi mỏng kia không ngờ lại nóng bừng lên.
Hứa Phương Phỉ ngẩn ra, gò má và dái tai đồng thời bị nhiệt độ của anh đốt thành hồng nhạt, cô thấp giọng nói: “Anh uống say rồi, em giúp lau người, anh ngủ đi.”
Trịnh Tây Dã nhìn thẳng vào cô và chăm chú, đôi mắt dài và hẹp của anh tỏa sáng trong bóng tối. Anh ghé sát vào cô, nói: “Bé con, anh không say. Anh rất tỉnh.”
Người say, ai chịu nhận mình say.
Hứa Phương Phỉ chỉ cảm thấy anh đang muốn khoe khoang, nhưng cô cũng không phản bác, kiên nhẫn dùng tay vuốt ve thái dương và gò má của anh, dịu dàng dỗ dành anh: “Được được được, anh rất tỉnh. Bây giờ A Dã tỉnh táo thì nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ, được không?”
Người đàn ông cứng rắn và mạnh mẽ này lúc này giống như một con chó lớn, cũng giống như một cậu bé chưa trưởng thành.
Anh duỗi tay ôm lấy cô, vùi đầu vào mái tóc đen nhánh trên cổ cô, khẽ cười một tiếng, giễu cợt nói: “Em thật sự xem anh là quỷ say rượu.”
Vóc dáng anh cao to, tay chân dài và rất khỏe, Hứa Phương Phỉ bị tay chân của anh đè lên ghế sô pha, hồi lâu không thoát ra được. Cô phải nói lại: “Em không xem anh là quỷ say rượu, anh mau dậy đi.”
“Bà xã.” Trịnh Tây Dã thấp giọng gọi.
“Ừm.” Cô duỗi tay ôm lấy anh, thấp giọng đáp lại.
“Anh muốn hôn em.” Trịnh Tây Dã nhắm mắt lại, thanh âm có chút khàn khàn, “Nhưng anh toàn mùi rượu, sợ em chán ghét anh.”
Hứa Phương Phỉ phát hiện ra người đàn ông say rượu có phần trẻ con và dễ thương một cách vô lý. Cô cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng lớn của anh, nhếch khóe môi nhưng trong mắt lại có ánh nước.
Hứa Phương Phỉ ôm mặt, nước mắt lưng tròng nói: “Sao có thể như vậy. Em thích A Dã của em nhất, rất thích rất thích.”
Trịnh Tây Dã cười mà không mở mắt.
Đêm hè gió hiu hiu, sương nhẹ.
Thật lâu sau, Trịnh Tây Dã ôm cô gái mình yêu và chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe tiếng thở đều đặn của người đàn ông, Hứa Phương Phỉ ôm lấy anh, nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ khóe mắt.
Cô nghiêng người hôn lên môi, má, lông mày và mắt anh như tôn thờ, cuối cùng, chậm rãi hôn lên tai trái của anh.
Sao có thể chán ghét.
Con đường này vẫn luôn như vậy.
Rất nhiều anh hùng chưa được biết đến.
Một số ít người có thể có những bài ca hào hùng, những lời khen ngợi tuyệt vời và sự ngưỡng mộ từ các thế hệ tương lai, nhưng hầu hết mọi người thậm chí không có bất kỳ từ ngữ hay ngôn ngữ nào để ghi lại những nỗ lực và sự hy sinh của họ.
Nhưng những cuộc đời này vẫn sẽ nở đầy những bông hoa thuộc về họ trong những góc khuất.
Trịnh Tây Dã của cô là duy nhất trên thế giới, luôn cháy bỏng và rực rỡ.
Khoảnh khắc anh ở bên cô trong con hẻm mưa lạnh năm ấy, cô biết tia nắng đã bỏ rơi cô mười tám năm cuối cùng cũng chiếu rọi vào cô.
*****
Editor: Huhu anh Dã tuyệt vời trong lòng tui (╥﹏╥)
Ai muốn đọc về đôi Lệ Đằng & Nguyễn Niệm Sơ thì ghé bộ “Bán Ngâm” cùng tác giả nhó~~