Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt - Chương 84
Qua vài lần như vậy, chứng bệnh quái ác của Mộc Bạch Chỉ đúng thật là đang chậm rãi có biến chuyển tốt. Trước kia cứ khoảng hai ba ngày là sẽ tái phát, hiện giờ nhiều nhất là một tháng phát tác một lần, giờ đây ngay cả khi trời mưa nàng ấy cũng có thể chuyện trò vui vẻ.
Hơn nữa chuyện làm ăn càng ngày càng ổn, lần đầu tiên Dung Tuyên mới cảm thấy cuộc sống này tốt đẹp như vậy, và đương nhiên nàng biết rõ hết thảy những điều tốt đẹp này là do ai mang lại
Thời điểm nhóm hàng dệt chất liệu tơ tằm đầu tiên được tung ra bên ngoài, vì tránh bứt dây động rừng khiến Bạch Lâm cảnh giác, Dung Tuyên chịu khó cẩn thận đem lô hàng hoá vận chuyển đi xa một chút, cụ thể là bán vào khu vực trung bộ.
Vải dệt xa hoa thượng hạng kết hợp cùng với tay nghề thêu thùa tinh vi, hàng vừa bày ra đã được đông đảo nhóm phú hộ ở địa phương ưu ái, cứ cuộn nào vừa được trưng lên kệ đã bị người ta chen nhau đoạt lấy.
Dung Tuyên thô sơ giản lược tính toán lợi nhuận, làm loại hàng này lợi nhuận sinh ra cao hơn hai ba lần khi sản xuất vải bông, điều này làm một người trầm ổn như nàng cũng nhịn không được cảm thấy kinh hoàng.
Trách không được Bạch Lâm dùng trăm phương ngàn kế cũng phải dành cho bằng được nguồn cung cấp nguyên liệu từ bộ lạc Tang tộc, sản xuất mặc hàng này sẽ không lo về nguồn tiêu thụ, giá cả định vị và không gian đều lớn hơn việc làm vải dệt bông rất nhiều.
Đương nhiên nàng cũng không đem thành công mình sỡ hữu quy công hoặc dựa hết vào nguồn cung cấp. Dù gì sau lưng nàng đã tỉ mỉ bày binh bố trận và nỗ lực nhiều năm như vậy, bao gồm việc tăng giá trị tài sản lẫn mưu mô thủ đoạn, những điều này có mối liên hệ gắt gao chặt chẽ với nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có nguồn cung cấp hàng tốt thì dù bố cục có tỉ mỉ cỡ nào cũng khó có thể triệt để phát huy công dụng.
Nhớ đến lời Sở Ngu từng nói, không quá hai ba tháng nữa việc giao dịch hàng hoá giữa Bạch Lâm và Tang tộc sẽ bị cắt đứt, vì thế sẽ kéo theo việc hàng hoá của đối thủ bị trì trệ. Đợi thời cơ chín muồi, Dung gia bên này cường thế xuất kích, dốc sức hiệp trợ Sở Ngu đánh chó rơi xuống nước.
Ý nghĩ trong đầu của nàng rõ ràng mạch lạc, Dung Tuyên thật lòng cảm kích Sở Ngu có thể ở thời điểm mấu chốt xuất hiện kéo nàng một phen, vì thế ngày thứ hai liền dắt Mộc Bạch Chỉ lên phố mua một ít lễ vật, sau đó cả hai cùng nhau đi đến Sở gia ở cuối thôn Phù Dung.
Nhiều năm trôi qua, một lần nữa lại bước trên con đường dẫn đến thôn Phù Dung, Mộc Bạch Chỉ từ sau khi lên xe ngựa đã có chút đứng ngồi không yên. Dung Tuyên ngồi bên cạnh tựa hồ cảm nhận được cõi lòng đối phương quá mức khẩn trương, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi ôn nhu vỗ về, cực lực lên tiếng trấn an.
– Nàng đừng sợ, chúng ta trực tiếp hướng lộ lớn mà đi, thẳng đường rất nhanh sẽ đến nhà Sở Ngu thôi à.
Mộc Bạch Chỉ nhu thuận gật gật đầu, chỉ là thời điểm khi xe ngựa đến gần con lộ quen thuộc thông tới nhà họ Mộc nàng vẫn không thể ngăn được nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng, thân mình ũng theo đó bất giác phát run.
Dung Tuyên duỗi tay đem tiểu cô nương ôm vào trong lòng, dịu dàng cúi đầu hôn lên mi mắt đối phương.
Mộc Bạch Chỉ cảm nhận được sự săn sóc của người nàng thương, thành thử càng nghiêng đầu dựa sát vào phần cổ của Dung Tuyên, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ, nàng cố gắng dùng sức đem những hình ảnh từng mang đến sợ hãi cho mình đuổi ra khỏi đầu.
Xe ngựa không nhanh không chậm tiếp tục tiến thẳng về phía trước, không bao lâu rốt cuộc cũng qua khỏi cây cầu đá, bấy giờ Mộc Bạch Chỉ mới dám nhẹ nhàng thở phào một hơi. Xuyên thấu qua tấm mành mỏng dùng để treo cửa sổ xe, nhìn thấy cảnh tượng xanh um tươi tốt bên ngoài khiến nàng phải ngay lập tức hạ lệnh cho xa phu dừng xe, nàng muốn đi bộ tản mạn phong cảnh nơi này một phen.
Lúc này đã bước vào đầu tháng tám, hoa màu ở vụ mùa thứ hai trong năm do Mộc Đinh Hương gieo trồng cũng đã phát triển tới mức vượt bậc, một mảnh hoa màu xanh non mọc từng loạt từng loạt chỉnh tề khiến người vừa nhìn vào sẽ thấy cảnh đẹp ý vui.
Trước mắt còn chưa đến buổi trưa nhưng vầng thái dương trên đầu phát ra ánh sáng rất thịnh, Dung Tuyên tiếp bước theo Mộc Bạch Chỉ, đôi tình nhân đuổi nhau chạy nhanh về hướng sân nhà phía bên kia cánh đồng.
Mộc Bạch Chỉ vui vẻ cười thành tiếng, vừa muốn nhấc chân đi tiếp chợt thấy trước mắt có một cây phong vô cùng to lớn, giữa hỗn loạn lá cây màu vàng lại xuất hiện một màu xanh lục nho nhỏ đặc biệt dễ thấy, hơn nữa trên cây còn truyền đến thanh âm tiếng trẻ con cười vang khanh khách.
Nàng ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn thật kỹ, thấy rõ đó là thứ gì lại lập tức trở nên hoảng sợ.
– Trúc Nhi……. con như thế nào trèo cao như vậy, mau mau xuống đây.
Trúc Nhi vừa nghe thấy bên dưới tàng cây có người gọi mình, nó nghiêng đầu ra nhìn xem rõ ràng người đến là ai, sau đó nghi hoặc kêu một tiếng.
– Dì hai, người sao lại tới đây?
– Tới tìm mẫu thân của con, mà con làm cách nào lại trèo lên trên cao như vậy, mau xuống đây cho ta!!
Cây phong này vừa to lại vừa cao, ít nhất phải leo hơn bảy tám trượng mới đến được đỉnh ngọn cây. Mộc Bạch Chỉ không biết Trúc Nhi tay chân ngắn cũn như vậy tại sao lại leo lên được chỗ cao như thế, nàng thật sự muốn xem đứa nhỏ này leo xuống đất bằng cách nào.
Lúc này Trúc Nhi mới sửng sốt một chút, mỗi lần nó muốn lên đây chơi thì cây phong già sẽ dùng cành lá nâng nó lên, chớp mắt sẽ leo được thật cao. Chưa kể bên dưới còn có lão mạn đằng làm thủ vệ nên căn bản nó không sợ bị ngã, nếu muốn đi xuống thật cũng rất dễ dàng.
Nhưng Sở Ngu cố ý dặn dò nó rất nhiều lần rằng nó không thể ở trước mặt người ngoài thi triển pháp thuật, bây giờ thành ra nhất thời tiểu măng tinh không biết nên làm thế nào mới phải, nó gấp tới độ sắp khóc luôn rồi.
– Dì hai ơi, Trúc Nhi cũng không biết con lên đây bằng cách nào, chính là hiện tại con không thể leo xuống.
Mộc Bạch Chỉ cho rằng đứa nhỏ này bị độ cao dọa cho sắp khóc, nàng vội vàng nói vọng lên trên.
– Trúc Nhi ngoan con đừng có sợ, con cố ôm thân cây thật chặt nhé, dì hai lên cây bế con xuống ngay đây.
Nói xong bèn cúi xuống cởi giày, Dung Tuyên thấy vậy vội chạy đến ngăn cản.
– Cây này cao như vậy nàng đừng làm xằng bậy, để ta chạy đi kêu Sở Ngu.
Mộc Bạch Chỉ xua tay từ chối, giọng điệu nàng nói cực kỳ tự tin.
– Khi còn nhỏ ta thường xuyên leo cây, cây này thì tính là cái gì. Nhiều năm chưa leo, coi như để ta hoạt động gân cốt một chút.
Nói xong liền ôm thân cây, hự hự leo tít lên trên.
Dung Tuyên thấy một lớn một nhỏ không nghe lời khuyên bảo, nàng cắn răng chạy nhanh về hướng nhà họ Sở tìm người tiếp ứng.
Trúc Nhi ngồi trên ngọn cây nhìn Mộc Bạch Chỉ đang leo lên trên, nó vui vẻ vỗ tay khích lệ.
– Dì hai dì hai, lên nhanh một chút.
Rốt cuộc Mộc Bạch Chỉ cũng leo lên, nàng dẫm lên tàng cây rồi bò lên từng tầng từng tầng. Sau một hồi lâu nàng cũng lên đến nơi Trúc Nhi đang ngồi, nàng ôm chặt đứa nhỏ, hung hăng đánh vào mông nó một cái.
– Sao lại nghịch ngợm như vậy? Con leo lên trên cao, vạn nhất không cẩn thận ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?
Đánh xong lại không nề hà ôm tiểu măng tinh hôn thêm một cái.
– Tiểu quỷ bướng bỉnh.
Trúc Nhi cười vang khanh khách, tinh nghịch đáp lời:
– Con không bướng bỉnh, thật ra Trúc Nhi rất ngoan.
– Con mới không ngoan ấy, nếu con thật sự ngoan thì sẽ không trèo lên chỗ cao như vậy.
Hai người đang nói chuyện, bất chợt dưới tàng cây truyền tới thanh âm của Sở Ngu.
– Thái dương lúc chính ngọ lớn như vậy, hai người các ngươi muốn ở trên đấy phơi nắng hay sao?
Lúc này Mộc Bạch Chỉ mới ôm Trúc Nhi chậm rãi dịch chuyển vào phía trong, nàng trụ vững thân cây để tiểu măng tinh bám vào lưng mình, sau đó mới từng chút từng chút trèo xuống dưới.
Hai người vừa mới chạm đất Trúc Nhi đã bị Sở Ngu bắt lại rồi đánh vài cái trên mông, mà Dung Tuyên bên cạnh cũng nhìn nàng vài lần với ánh mắt chứa đầy ý vị thâm trường, tựa hồ muốn nói tối nay trở về sẽ hảo hảo thu thập nàng.
– Nói với ngươi biết bao nhiêu lần là không thể trèo lên chỗ cao như vậy, nếu hôm nay dì hai không tới thì ngươi leo xuống bằng cách nào?
Trúc Nhi bĩu môi phản bác.
– Dì hai không tới thì người leo lên bế ta xuống..
Tức khắc Sở Ngu cảm thấy dở khóc dở cười.
– Ngươi chính là không muốn để lão nương của ngươi cả ngày nhàn nhã, đúng không?
Giáo huấn Trúc Nhi một hồi, nàng mới vội vàng tiếp đón Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ vào nhà.
Vừa vào cửa tiểu măng tinh liền lộc cộc chạy đến trước người Mộc Đinh Hương, đứa nhỏ này bắt đầu ngưỡng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt chớp chớp nhu thuận báo tin.
– Mẫu thân, dì hai đến rồi.
Khỏi nói cũng biết vẻ mặt của nó tràn đầy sự lấy lòng.
Sở Ngu nghiêng người, hạ giọng nói với Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ:
– Đây là sợ bị mẫu thân mắng cho nên nó tiên hạ thủ vi cường, chủ động lấy lòng.
Quả nhiên Mộc Đinh Hương nhìn hài tử bộ dáng vô cùng đáng thương, hơn nữa hiếm khi có dịp nhị tỷ ghé nhà chơi, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng cho nên cũng không đành lòng trách mắng nó câu nào.
Mộc Bạch Chỉ nhìn tiểu hài tử mới tí tuổi đầu đã thông minh tinh quái như vậy, nàng vừa yêu thích lại vừa thấy hâm mộ.
Cả Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ đều là lần đầu đặt chân đến nhà họ Sở, hai người tò mò cẩn thận đánh giá từ phòng trước, phòng sau lẫn sân viện bên ngoài một chút. Các nàng cảm thấy sơn cốc này là một mảnh phong thủy bảo địa, nơi đây vừa có sơn cũng vừa có thủy, đồng ruộng quy hoạch chỉnh tề còn thỗ nhưỡng thì phì nhiêu màu mỡ. Bên kia cánh đồng còn thấy nuôi heo, nuôi dê và có cả trâu, ngoài ruộng thì mấy con gà hoa béo tốt đang lững thững vạch lá tìm sâu.
Bấy giờ vừa vặn rơi vào mùa có thời tiết nóng nhất trong năm, thông thường nếu ở trong thành thì các hộ gia đình nhà giàu đều sẽ chuẩn bị một khối băng để khử nhiệt, nhưng ở nơi này lại không giống như vậy. Nhà họ Sở thông thoáng luôn có gió trời dìu dịu thổi vào, xung quanh đều có bóng cây râm mát, trên các tán lá xanh um tiếng ve minh điểu thi nhau râm ran kêu, tất cả những điều nhỏ nhặt càng tăng thêm cho chốn này một vẻ thích ý cùng yên bình.
Nơi này đem cho người ta cảm giác vừa đến liền không muốn rời đi nữa.
Sở Ngu đun nước suối ngồi ở trong viện pha trà, Dung Tuyên thì ngồi bên cạnh. Hai người vừa thưởng trà như tri kỷ vừa trò chuyện về việc làm ăn.
Mà trong nhà bếp hai tỷ muội họ Mộc đang chuẩn bị nấu cơm trưa, Trúc Nhi phụ trách việc ngồi bên cạnh quấy rối.
Tất nhiên Mộc Bạch Chỉ cũng sẽ biết nấu cơm, chỉ là từ sau khi gả vào nhà họ Tần thì những việc này đều có hạ nhân tới làm. Hiện giờ một lần nữa tiếp xúc với gạo củi mắm muối, cảm giác mới mẻ lại ập tới trước mặt, trong lòng nàng đang âm thầm tính toán khi trở về phải trổ tài nấu một bữa cơm cho Dung Tuyên ăn thử.
Cơm trưa hôm nay có món thịt bò nạm hầm củ cải, một đĩa gà luộc cộng thêm một đĩa cải ngồng xào tỏi, ngoài ra còn có dưa chuột ăn kèm.
Ngoại trừ thịt bò nạm, các loại nguyên liệu còn lại đều do nhà nàng trồng ra.
Ăn thử một ngụm, Mộc Bạch Chỉ liền hướng về phía Mộc Đinh Hương giơ lên ngón tay cái.
– Đồ ăn này thật sự rất ngon, ta như thế nào lại cảm thấy nó có chút giống với hương vị thức ăn ở Ngũ Vị thực cư nha.
Mộc Đinh Hương cười cười, nàng dịu dàng giải thích nghi hoặc của đối phương.
– Đồ ăn ở chỗ của Niệm Niệm đều dùng nguyên liệu nhập từ chỗ của muội, hương vị tự nhiên sẽ không khác quá nhiều.
– Hoá ra là như vậy…
Mộc Bạch Chỉ như bừng tỉnh đại ngộ.
– Chẳng trách việc làm ăn của Ngũ Vị thực cư mấy năm gần đây lại đặc biệt thịnh vượng như vậy, nguyên lai toàn bộ bí quyết đều từ chỗ của muội mà ra.
– Này cũng không hẳn là vậy, nguyên liệu nấu ăn tốt giúp món ăn thăng hạng nhưng nếu không có tay nghề tốt, giá cả bán ra cùng phẩm chất đặc biệt. Nếu chỉ dựa vào nguyên liệu nấu ăn thì món ăn làm ra không nhất định đều sẽ thật sự tốt.
Sở Ngu tiếp nhận câu chuyện, nàng tranh thủ nói ra suy nghĩ của bản thân.
Dung Tuyên ngồi bên cạnh cũng tràn đầy cảm xúc, mở miệng phụ hoạ thêm hai câu.
Gần đây Trúc Nhi đã bắt đầu học dùng đũa, bất quá mỗi lần gắp đồ ăn vẫn còn bị run rẩy.
Tiểu măng tinh gắp một miếng củ cải, không cẩn thận xoạch một tiếng rơi xuống mặt bàn, tiểu gia hỏa thật cẩn thận lén lút ngẩng đầu nhìn Sở Ngu. Sở đồ tể không hé răng giả bộ như không nhìn thấy, và thế là Trúc Nhi nhanh chóng vươn tay đem khối củ cải trên mặt bàn bốc lên, ý đồ muốn thả nó vào trong miệng.
Sở Ngu thấy thế bèn ho nhẹ một tiếng, tiểu hài tử vừa duỗi tay đến bên miệng lập tức ngừng lại.
Mộc Đinh Hương trừng mắt liếc Sở Ngu, sau đó hướng về phía Trúc Nhi ôn nhu dạy bảo.
– Rớt rồi thì thôi, con cứ để riêng ra đó, chiều chúng ta đem cho heo con ngoài chuồng ăn.
Trúc Nhi thấy mẫu thân giúp mình lên tiếng liền nhanh nhảu vâng vâng dạ dạ, sau đó đem miếng củ cải thả lại trên mặt bàn.
Sở Ngu bị tức phụ nhà mình liếc chỉ biết ngượng ngùng cười cười, đồng thời không dám nói thêm cái gì nữa.
Dung Tuyên vạn lần không nghĩ tới Sở Ngu ở bên ngoài uy phong bát diện vậy mà khi ở nhà cư nhiên lại mang bộ dáng ngoan ngoãn như thế này, sự tương phản rõ rệt làm nàng có chút ngoài ý muốn nhưng lát sau nàng lại cảm thấy hình như đây là chuyện đương nhiên. Bất luận là người biết yêu thương thê tử của mình thì sẽ luôn muốn nhân nhượng cùng bao dung đối phương, mỗi khi ở trước mặt người trong lòng sẽ cam tâm tình nguyện cúi đầu dù bất kỳ lý do gì.
Nghĩ đến đây lại nhịn không được đưa mắt liếc nhìn người bên cạnh, tình huống bây giờ vựa vặn tương phản với tình cảnh nhà mình. Bình thường khi ở bên ngoài Dung Tuyên luôn bày ra tư thái cường ngạnh, nhưng khi về nhà trừ bỏ việc có chút dính người, đại đa số thời điểm mọi chuyện lớn bé đều do nàng định đoạt. Hay bởi vì ngày thường nàng nằm dưới hơi nhiều nên người này mới có thể đối với nàng nói gì nghe nấy?
Sau khi ăn xong mấy người kéo nhau ra sân viện hóng mát, Dung Tuyên móc từ trong túi ra năm tấm ngân phiếu đặt lên trên mặt bàn, một tờ trị giá một trăm lượng bạc.
– Đây là tiền thù lao lúc trước ngươi giúp ta giật dây bắc cầu, vốn dĩ tính đưa cho ngươi một ngàn lượng bạc nhưng gần đây máy móc trong xưởng muốn nhập về cần phải dùng tiền, cho nên số còn thiếu cuối năm ta sẽ bù lại sau.
Lời nói của Dung Tuyên trông cực kỳ thành khẩn, bộ dáng cũng không giống như đang có chuyện khó xử lắm.
Sở Ngu thoải mái cười nói:
– Ngươi khách khí quá rồi, bộ lạc Tang tộc là gia tộc của mẫu thân ta, chuyện bán tơ tằm ra ngoài cũng là chuyện có lợi cho đôi bên. Bất quá ta chỉ dẫn dắt một tí, sao dám thu lễ vật lớn như vậy.
– Huống hồ lấy quan hệ giữa chúng ta….. Đều là người một nhà, cần gì khách khí.
Sở Ngu ý vị thâm trường, vừa nói vừa dời ánh mắt về hướng Mộc Bạch Chỉ đang ngồi.
Hai người kia tất nhiên minh bạch ý tứ của Sở Ngu, lần đầu bị người khác giáp mặt nhận thức, nhịn không được khiến các nàng mang theo ba phần ngượng ngùng bảy phần vui mừng, hai gương mặt xinh đẹp đều trở nên đỏ bừng.
– Tuy nói như vậy nhưng Dung gia có được may mắn như bây giờ đều do ngươi ra tay giúp đỡ, bằng không gia sản đã sớm bị Tần Quý và Bạch Lâm chia cắt không còn một mảnh, làm sao hôm nay có cơ hội ngồi đây đưa tiền cho ngươi, đúng không??
– Trúc Nhi đối với Chỉ nhi như phúc tinh chiếu rọi, từ sau khi tiếp xúc với đứa nhỏ này bệnh đau đầu của nàng cũng dần được chữa khỏi. Thú thật hai người chúng ta không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào mới phải.
Lời còn chưa dứt, Trúc Nhi ngồi bên cạnh vội vàng chen vào câu chuyện.
– Dì hai thêu cho Trúc Nhi một cái váy xanh đi, con muốn trên váy thêu thật nhiều hình đẹp.
Mộc Bạch Chỉ cười rộ lên, thoải mái đáp ứng yêu cầu của tiểu hài tử.
– Được, trở về liền thêu riêng cho Trúc Nhi một bộ. Trúc Nhi muốn thêu cái gì, bươm bướm, chuồn chuồn hay vẫn là con heo?
– Thêu đoá hoa nhỏ kia đi….
Trúc Nhi đưa tay chỉ vào bụi hoa nhỏ nằm bên cạnh lu nước.
Lần trước bởi vì dâng trái cây nên bụi hoa dần trở nên khô héo, sau này trải qua quá trình Trúc Nhi cẩn thận an dưỡng mới chậm rãi tốt lên. Hiện giờ nó đã có thêm một nụ hoa nho nhỏ, nhìn dáng vẻ chắc mấy ngày nữa sẽ nở hoa.
– Được, vậy thì thêu đoá hoa nhỏ kia thôi.
Tiểu măng tinh nhận được lời hứa hẹn, cõi lòng cực kỳ thấy thỏa mãn.
Nhìn mấy người lớn thế mà vẫn còn đẩy tới đẩy lui mấy tấm ngân phiếu trên bàn, Trúc Nhi bèn vương cánh tay béo múp cầm lấy rồi chia cho mỗi người một tờ.
– Được rồi, hiện tại người nào cũng có phần, không cần tranh nữa.
Bên cạnh bàn bốn người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Sở Ngu phụt cười trước.
– Nếu Trúc Nhi đã phân chia như vậy, nhà chúng ta nhiều người cũng chiếm được nhiều hơn, số còn lại hai người cứ cầm về đi thôi, cuối năm cũng không cần đem tiền đến đây. Chỉ cần có rãnh thì may cho Trúc Nhi vài bộ váy là được rồi, trong nhà hiện tại cũng không thiếu cái gì, ngoài đồng lương thực rau dưa trái cây đều có, hai người muốn ăn cứ tới đây lấy.
Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ bất đắc dĩ đành phải thu lại hai trăm lượng bạc nằm trên mặt bàn.
Mộc Bạch Chỉ nhìn một màn trước mắt, nhớ lại những tháng ngày còn sống ở nhà họ Mộc vĩnh viễn cũng không thấy được sự khiêm nhượng, bọn người kia thấy tiền là mắt sáng rỡ. Trường hợp mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung cũng sẽ không bao giờ trình diễn ở căn nhà đáng nguyền rủa kia, nghĩ đến đây trong lòng càng thêm cảm khái vạn ngàn.
Vì thế bất tri bất giác lại nói tới Mộc gia, giờ đây Mộc Không Thanh đã chết, Mộc mẫu thì mất tích, Mộc Quyết Minh lại chạy lên núi làm thổ phỉ, chỉ còn lại một mình Mộc lão hán ở nhà. Mỗi ngày ông ta ra ngoài khuân vác hàng hoá, buổi tối quay về cái cảnh phòng không gối chiếc. Căn nhà từng gà bay chó sủa hiện giờ cũng chỉ còn lại Mộc lão hán, một người cứ thế sống trong cô độc.
Đến thời điểm hiện tại tựa hồ mỗi người đều đã gặp báo ứng nhưng Mộc lão hán lại giống như chả có tí thương tổn nào. Dung Tuyên nhớ lại quá khứ mấy năm về trước, có những ngày những đêm đầu của Mộc Bạch Chỉ đau như muốn nứt ra, nữa đêm nàng ấy bị cơn đau đầu hành cho tỉnh lại, ánh mắt bị che kín bởi màu đỏ của tơ máu, miệng hô lung tung nhưng có một câu được lập lại nhiều nhất, đó là:
– Mộc Khuê muốn giết ta, Mộc Khuê muốn giết ta……!!
Mỗi một lần nhớ tới cảnh tượng như vậy nàng đều cảm thấy tâm đang nhỏ máu.
Buổi chiều trời vẫn nóng như đổ lửa, Mộc Đinh Hương bảo các nàng đợi khi mặt trời xuống núi rồi hẳn trở về. Trước tiên xuống ruộng hái đầy một sọt nhỏ rau xanh làm quà, sau một hồi lăn lộn cũng thu được chiến lợi phẩm gồm thanh dưa, củ cải, cà tím, rau xanh…. Một giỏ đầy cứ thế được phóng vào bên trong xe ngựa.
Dung Tuyên từ khi chào đời đến nay vẫn luôn là đại tiểu thư nhà giàu, quả thật nàng chưa từng tiếp xúc qua loại sinh hoạt điền viên như thế này. Mắt thấy đồ ăn mà nàng ăn thường ngày đều dựa vào đôi bàn tay lao động cần cù gieo trồng chăm sóc, tâm cũng bắt đầu sinh ra cảm giác muốn được trải nghiệm.
Mộc Bạch Chỉ đương nhiên nhìn ra được nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, điều này dựa vào ánh mắt hào hứng của đối phương. Nàng nghĩ tốt nhất vẫn nên chặt đứt mơ tưởng của Dung Tuyên đi thì hơn.
– Ngươi chỉ là nhất thời thích mà thôi, nếu thật sự để ngươi tới trồng trọt chọn phân, đảm bảo chưa đến nửa ngày là bỏ cuộc.
Dung Tuyên mím môi, bắt đầu biện giải.
– Cũng không phải là không được, chỉ cần có nàng bồi ta, ta hẳn là vẫn có thể làm được.
Mộc Bạch Chỉ nghe vậy bèn lặng lẽ nghiêng người cắn lỗ tai của đối phương, thì thầm thân mật.
– Nếu đêm nay ngươi có sức lực để ta làm ba lần trở lên, vậy thì chúng ta có thể tiếp tục thảo luận về chuyện này.
Tức khắc trên mặt Dung Tuyên như bị một rặng mây đỏ che phủ, nàng cũng nghiêng người, liếc nhìn Mộc Bạch Chỉ bằng ánh mắt tức giận.
Sáng nay khi đến trong xe chất đầy quà tặng, buổi tối khi trở về đồng dạng cũng là chất đầy đồ vật, đuôi xe còn treo thêm hai con gà núi. Cặp gà giãy giụa hoảng sợ khi xe bắt đầu lăn bánh, theo ánh hoàng hôn chiều tà chạy về hướng huyện thành.
Dọc theo đường đi, Mộc Bạch Chỉ khó được có chút an tĩnh, Dung Tuyên nghi hoặc hỏi nàng làm sao vậy.
– Ngươi có cảm thấy nếu như trong nhà chúng ta có một tiểu hài tử như Trúc Nhi, ắt hẳn sẽ rất náo nhiệt đúng không?
Có lẽ trước kia do cơ thể Tần Quý có điểm bất ổn, dù hắn cưới nhiều thê thiếp nhưng cuối cùng vẫn không thể lưu lại một đứa con, thành thử Dung Tuyên cũng không có cơ hội trải nghiệm cảnh tượng nếu trong nhà có thêm hài tử thì sẽ có cảm giác như thế nào. Giờ suy đi nghĩ lại, nếu hài tử giống với Trúc Nhi chắc sẽ rất đáng yêu.
Nhưng hôm nay các nàng thật vất vả mới có thể từ ngôi nhà lớn dọn ra bên ngoài, khỏi phải nói phủ đệ mới chính là không gian riêng của hai người, hạ nhân trong nhà cũng không nhiều lắm, bình thường nếu không có việc gì thì đám gia nhân sẽ không đến trước mặt hai người các nàng lắc lư hay đi tới đi lui. Khó lắm Dung Tuyên mới được hưởng thụ thế giới riêng, thật lòng nàng không muốn đột nhiên có một tiểu hài tử chạy đến bá chiếm không gian ngọt ngào giữa hai người.
– Nàng muốn giống Sở Ngu đi nhặt một tiểu hài tử về nuôi hay sao?
Dung Tuyên thấp thỏm dò xét, nàng hy vọng mong muốn này chỉ là do Mộc Bạch Chỉ nhất thời khí huyết dâng trào nghĩ ra mà thôi.
– Ngươi không muốn ư?
– Tùy nàng..!
Dung Tuyên lại đem trái bóng cao su này đá ngược trở về.
– Nếu ta nói muốn, ngươi sẽ đáp ứng sao?
Mộc Bạch Chỉ quay đầu đưa mặt đến gần, nàng cười như không cười nhìn chằm chằm đối phương.
Dung Tuyên hơi nghẹn họng một chút, mãi hồi lâu mới ấp a ấp úng đáp lời:
– Nếu có thêm một đứa nhỏ, tâm tư của nàng khẳng định sẽ không còn đặt trên người ta nữa, ta không vui…..
Tức khắc Mộc Bạch Chỉ cảm thấy hết chỗ nói, hai người nhận thức đã sáu năm, yêu nhau đã hơn bốn năm. Giờ đã trở thành hai lão phu lão thê, đối phương như thế nào còn dính người như vậy?
– Ngươi năm nay đã ba mươi lăm tuổi đầu, giờ không nhanh đi tìm một đứa nhỏ về bồi dưỡng, gia sản nhiều như vậy tương lai muốn truyền cho ai?
Nàng bất đắc dĩ đưa tay sờ đầu Dung Tuyên, vừa dịu dàng cũng không kém phần ôn nhu.
– Dù sao nàng nhỏ hơn ta nhiều tuổi như vậy cho nên ta sẽ luôn là người chết trước nàng, gia tài của ta tất nhiên sẽ truyền lại hết cho nàng.
Dung Tuyên vừa nói xong đã bị Mộc Bạch Chỉ giơ tay bưng kín miệng.
– Nói bậy nói bạ cái gì vậy? Nếu ngươi đi rồi, ngươi cảm thấy ta có thể một mình lẻ loi sống ở trên đời này hay sao?
– Bảo ta nói bậy, nàng không phải cũng đang nói bậy đó thôi.
Nàng gắt gao nắm lấy hai tay của Mộc Bạch Chỉ, dịu giọng nói tiếp.
– Việc này để sau hẵn nói, dù sao chúng ta cũng không gấp, nhìn chung chẳng lẽ không thể chờ thêm một năm hay nửa năm nữa ư?
– Có thể chờ, đều theo ý ngươi.
Mộc Bạch Chỉ thân mật ôm cánh tay của Dung Tuyên, nàng đem đầu tựa vào đôi vai bé nhỏ nhưng luôn mang lại cảm giác an toàn cho mình.
– Nếu ta là nam nhân, chắc sẽ không có nhiều chuyện phiền não như vậy phát sinh.
– Đứa ngốc, là nam nhân hay nữ nhân thì có cái gì khác nhau, chung quy không phải vẫn là cuộc sống của riêng hai người hay sao?
Mộc Bạch Chỉ và Dung Tuyên đi rồi, sắc trời cũng dần tối sầm xuống. Sở Ngu cùng với Mộc Đinh Hương chia sẻ việc nhà sau đó nấu tốt cơm heo để đem cho heo ăn, các nàng còn thả vào trong đấy vài vốc hạt hướng dương và mấy loại cây cỏ, Trúc Nhi rãnh rỗi liền tung ta tung tăng đi theo sau lưng hai người các nàng.
– Trước kia không phải không thích heo sao, hiện tại ngày nào cũng chạy tới chuồng heo, nhìn xem mấy con heo cũng cảm thấy chán ghét ngươi nha.
Trúc Nhi tranh thủ hút lại một chút nước miếng sắp rơi từ khoé miệng, nó thèm thuồng nói:
– Thịt khô ăn rất ngon, thịt mà bà cố ngoại cho con ăn hết sạch rồi, giờ thì phải đợi hai con heo này trưởng thành mới có thể làm thịt khô tiếp.
Hai con heo trong chuồng tựa hồ cảm nhận được một cổ gió yêu ma từ sau lưng cuốn lên, bọn nó nhịn không được rùng mình một cái, lại không biết mình đang bị người khác nhớ thương.
– Cả ngày chỉ biết ăn, ăn, ăn, ăn. Nào tới đây, để ta sờ cái bụng của con một chút…… Trời ơi ta thấy cái bụng này vẫn cứ luôn tròn trịa, dường như chưa bao giờ thật sự tiêu hoá thức ăn. Ngươi nói cho nương nghe, bên trong chứa cái gì vậy?
Sở Ngu nói xong còn không quên cúi người xuống đem lỗ tai áp lên cái bụng nhỏ của tiểu hài tử, giả bộ nghe ngóng xem có gì trong đấy.
Trúc Nhi có chút thẹn thùng, nó cố dùng sức hòng hóp bụng lại cho phẳng nhưng thật sự không có biện pháp, rốt cuộc bên trong thật sự đều là đồ ăn..
Nó tính trốn đi nhưng chợt nghe Sở Ngu nói tiếp.
– Ha ha, ta nghe thấy rồi. Bên trong có mười khối thịt bò nạm, hai cái đùi gà, ngoài ra còn có dưa leo và củ cải.
Những thứ vừa được nhắc đến toàn là những món Trúc Nhi ăn lúc giữa trưa hôm nay, điều này càng làm cho tiểu măng tinh thẹn thùng gấp bội.
– Sở Ngu xấu xa, không cho nói nữa…
Sở Ngu dùng tay phải bế nó lên, tay còn lại xách theo cái thùng gỗ đi về hướng sân viện.
– Vì cái gì không cho ta nói?
– Hừ hừ, không biết, chính là không thể nói!!
– Là bởi vì ăn quá nhiều cho nên thẹn thùng sao?
Sở Ngu cười rộ lên, yêu thương hôn lên cái trán của nó.
– Mới không phải!!
Tiểu măng tinh thiếu điều thề thốt phủ nhận.
– Được được được, vậy ta không nói nữa. Đêm nay hãy để mẫu thân nghỉ ngơi, ta đến tắm rửa cho con nhé. Sao, con thấy thế nào?
Nhân cơ hội này Sở Ngu tranh thủ nói điều kiện với Trúc Nhi.
Tiểu măng tinh đương nhiên tương đối yêu thích Mộc Đinh Hương tắm rửa cho nó, động tác của mẫu thân cực kỳ ôn như, vừa tẩy sạch sẽ lại thoải mái. Chả bù cho vị lão nương trước mặt này, tay vừa thô ráp vừa to, mỗi lần tắm rửa kỳ cọ tựa hồ có thể xoa mạnh đến mức tưởng đâu tróc luôn một tầng da. Nhưng giả sử bây giờ nếu nó không đáp ứng, lão nương xấu xa này lại tiếp tục nói nó ăn nhiều thì phải làm thế nào?
Trúc Nhi trong lòng thấy vô cùng khó xử nhưng vì muốn Sở Ngu im miệng, nó buộc lòng phải bẹp miệng đáp ứng.
Giống với mọi ngày, sau khi pha nước ấm ổn thỏa Mộc Đinh Hương sẽ gọi Trúc Nhi đến tắm rửa. Nghe tiếng gọi, Sở Ngu lật đật xách Trúc Nhi chạy đến cạnh bồn gỗ, nhanh nhảu nói:
– Hôm nay nàng vất vả rồi, để ta tắm nó cho.
Mộc Đinh Hương trông thấy Trúc Nhi giương đôi mắt ủy khuất nhìn mình, buồn cười đáp:
– Vậy ngươi nhẹ tay một chút, Trúc Nhi nhà chúng ta có làn da mỏng lắm đấy.
Sau đó nàng im lặng nhìn Trúc Nhi bị ném vào chậu nước, cười tủm tỉm xoay người đi làm chuyện khác.
Buổi tối, hai người các nàng cùng nằm trên giường, nhớ lại hôm nay nhị tỷ cùng Dung Tuyên đến nhà làm khách lại cố nén cơn buồn ngủ để hàn huyên thêm chốc lát.
– Nhị tỷ cũng coi như nhờ hoạ được phúc, chỉ là phúc phần này phải trả một cái giá quá lớn.
Sở Ngu ôm tiểu cô nương thật chặt, nghiêm túc nói:
– Dung Tuyên cũng được tính là người có thủ đoạn, cũng không biết hai người đó có tầm nhìn như thế nào. Nếu đổi lại là phu nhân nhà người khác, không nhất định có thể bảo hộ được người mình thương.
– Đó là điều chắc chắn, rốt cuộc các quận huyện lân cận trong vòng một trăm dặm cũng chỉ có một người như Dung Tuyên. Ngay cả Niệm Niệm cũng muốn lấy tỷ ấy thành tấm gương, thậm chí còn muốn trở thành kiểu nữ nhân như vậy.
Mộc Đinh Hương hứng thú bừng bừng, khi thảo luận cũng cực kỳ nhiệt tình.
Nghe tức phụ nhà mình hứng thú ngẩng cao đầu bàn luận về nữ nhân khác khiến nàng nhịn không được thấy có chút ghen.
– Nàng hình như rất thích cái kiểu nữ cường nhân lắm ha..
Mộc Đinh Hương nắm bắt được ngữ điệu nói chuyện của đối phương có chút kì quái, lập tức nàng biết thừa người này có ý tứ gì, trong lòng chỉ biết âm thầm bật cười. Nữ nhân của nàng ở phương diện này đặc biệt keo kiệt, mười phần dễ đổ bình giấm chua, ngoài ra còn có kỹ năng chẳng thèm phân biệt đối tượng là kẻ thù hay là bằng hữu.
Nàng nửa ngồi dậy, sợi tóc thật dài theo biên độ chuyển động khẽ khàng rũ xuống, ánh nến mờ nhạt trong phòng chiếu đến khiến gương mặt nhỏ thoạt nhìn thập phần mị hoặc. Ánh mắt loé sáng như hai ngọn nến, cơ hồ có thể ngửi ra ở trên người nàng tồn tại một luồng khí tức nguy hiểm.
Nàng bạo dạn vương tay nắm lấy cằm Sở Ngu, khẩu hình tựa tiếu phi tiếu, vô cùng càn rỡ.
– Cả ngày cứ giống như tiểu tức phụ làm loạn rồi chụp mũ cho ta, là ta nơi nào để cho ngươi cảm thấy ta bội tình bạc nghĩa? Phải chăng ngươi không thích loại người như ta, hữm?
Hiếm khi Sở Ngu nhìn thấy Mộc Đinh Hương lộ khí tràng cường đại như vậy, thành ra nhất thời nàng có chút nghẹn lời. Đột nhiên tiểu cô nương cúi người đưa tay đặt trên đầu giường, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên nhịp tim của Sở đồ tể thay đổi một cách chóng mặt, đập bùm bùm còn hơn trống trận.
– Nàng…….
– Nàng cái gì mà nàng…
– Nàng tại sao lại đột nhiên cường thế như vậy…??
Sở Ngu nuốt nước miếng, dựa vào ánh sáng lập lòe của ngọn nến nàng có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp trước mặt đã gần trong gang tấc. Gương mặt này bây giờ có thể nói là hoàn toàn bất đồng với một năm trước, có da có thịt lại càng thêm trắng nõn, môi đào ngày càng nở nang, bóng mịn mê người, đôi mắt to tròn lại trong vắt như hồ nước mùa thu, khuôn miệng lúc đóng lúc mở khiến người ta không thể dời tầm mắt.
– Sở tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì…?
Sở Ngu hoảng sợ tột độ, nàng có chút gian nan dời đi ánh mắt nhưng lại phát hiện cằm mình đã bị đối phương giữ chặt, hoàn toàn không thể động đậy!
– Nàng….. Nàng muốn làm gì????
– Ta muốn ngươi~~
Tiếng nói vừa dứt, tức khắc cả người Sở Ngu lâm vào trạng thái căng thẳng. Bụng dưới cồn cào vì một dòng nước ấm, nguyên bản đôi tay đang chống đỡ bả vai của Mộc Đinh Hương cũng bắt đầu nhũn ra, ánh mắt nhu hòa như sắp tan thành nước.
Mộc Đinh Hương cùng nàng tiếp xúc rất gần cho nên tất nhiên nàng có thể chú ý đến từng biến hoá rất nhỏ trên cơ thể của Sở Ngu, nàng hơi hơi mỉm cười đồng thời duỗi tay bắt lấy eo của người trong lòng, thân mình từ từ cúi xuống rồi cuối cùng cường thế phong bế đôi môi ngọt ngào kia.