Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương - Đại Miêu Truy Nguyệt - Chương 76
Đúng lúc này cánh cửa phòng phát ra âm thanh kẽo kẹt mà ta thường nghe thấy khi mở cửa, Lưu Niệm Niệm ngoái đầu vọng ra chỉ thấy Quý Vân Nương bưng theo một khay đồ vật tiến vào. Nhìn nàng bộ dạng hoảng loạn đối phương vội lên tiếng trấn an.
– Không vội không vội, cha con nói quãng thời gian này bắt con làm việc quá sức nên hôm nay cho con nghỉ một ngày.
Lưu Niệm Niệm nghe vậy hai con mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.
– Thật sao ạ?
– Nương có khi nào lừa gạt con chưa, hôm qua về trễ như vậy khẳng định còn ngủ chưa đủ giấc, mau trở về giường ngủ thêm một giấc nữa đi.
Nàng mừng rỡ đem quần áo vừa thay cởi ra, sau đó nhanh chóng chui tọt vào trong ổ chăn.
Quý Vân Nương thấy dáng vẻ này của nàng thì vừa đau lòng lại vừa buồn cười, nàng chu đáo bưng cái ly trên khay mang đến tận giường.
– Nương mang cho con ly sữa dê ấm, con uống hết rồi hẵn ngủ. Nào ngồi dậy, mau uống để giải rượu.
Lúc này kí ức của Lưu Niệm Niệm mới phục hồi lại, tối hôm qua sau khi cùng Viên Phượng Hoa đi ăn hoành thánh, mắt thấy bên cạnh quán ăn còn có một quán rượu đang mở vì thế liền nổi hứng muốn uống. Nàng nhớ mang máng mình thừa dịp say rượu vừa khóc vừa nháo người ta, đã vậy còn nói linh ta linh tinh đủ thứ chuyện trên đời.
Nghĩ đến đây Lưu đại tiểu thư nhịn không được nỗi xấu hổ đang dâng trào trong lòng, nàng chẳng biết làm gì ngoài cách lấy tay che mặt cho đỡ ngượng. Chẳng biết Viên bộ đầu sau khi nghe những lời nói nàng thốt ra lúc say sẽ nghĩ như thế nào, nàng ấy có xem mình như nữ nhân điên khùng hay không nhỉ?
Dù gì thể diện của nàng cũng đã mất hết, giờ có nói thì cũng chẳng thay đổi được điều gì. Trước mắt nàng chỉ đành cật lực đem hết những chuyện lộn xộn ngớ ngẩn đêm qua vứt ra khỏi đầu.
Quý Vân Nương bưng cái ly ngồi vào mép giường, nhìn hài tử uể oải ngồi dậy uống sữa nàng yêu thương sờ sờ đầu đứa nhỏ.
– Mệt chết rồi phải không, cha con có phải cư xử quá khắt khe hay chăng?
– Không có, cha đối với con cực kỳ khoan dung.
Tuy rằng nữ nhi nói như vậy nhưng nàng nhớ đến tối hôm qua khi Viên Phượng Hoa đưa đứa nhỏ này về nhà gương mặt nó tràn đầy nước mắt. Hiện giờ sống với thân phận này áp lực mà hài tử gánh trên vai phải nói là cực kỳ lớn, vả lại Mộc gia vẫn chưa hoàn toàn yên phận, nói không chừng còn thường xuyên tới quầy rầy. Chưa kể tên hỗn tiểu tử họ Bạch đối với con bà rình rập như hổ rình mồi, đối thủ cạnh tranh cũng ngóng trông không kém hơn là bao. Mỗi ngày thấy nữ nhi cố bày ra dáng vẻ cường tráng vui cười bảo người làm mẫu thân như nàng sao có thể không đau lòng cho được.
Lưu Niệm Niệm uống xong bèn trả lại cái ly cho Quý Vân Nương, sau đó thuận thế dựa sát vào lòng ngực của bà. Từ nhỏ nàng vô cùng thân cận với mẫu thân, lớn lên cũng chưa từng xa cách qua, chỉ là lúc trước khi chuyện nhà họ Mộc đổ vỡ ra giữa họ mới bắt đầu hình thành sự ngăn cách. Thế nhưng Quý Vân Nương vẫn đối xử tốt với nàng trước sau như một, lâu dần sự ngăn cách này biến mất từng chút từng chút một.
– Nương, tối hôm qua con về nhà bằng cách nào?
– Còn biết hỏi bản thân về nhà như thế nào đấy à.
Quý Vân Nương oán trách, nhìn nàng một cái rồi thở dài nói:
– Là Viên bộ đầu ôm con đem về đây.
Lưu Niệm Niệm nghe xong khuôn mặt nhỏ lập tức nóng lên. Cụ thể nàng không có quá nhiều ấn tượng mà chỉ nhớ mang máng nữ nhân kia bế nàng lên ngựa, phần eo hai người dán đến rất gần, da thịt nóng bỏng cứ áp phía sau cổ còn những chuyện diễn ra sau đó thì nàng không nhớ rõ.
Nàng có chút thẹn thùng đem mặt vùi vào lồng ngực của mẫu thân, cảm giác mất mặt không gì diễn tả nổi.
Quý Vân Nương buồn cười nhìn đứa nhỏ trốn trong lòng, bà nhịn không được bèn mở miệng trêu ghẹo.
– Hiện tại con mới biết hai chữ thất thố viết như thế nào sao. Chẳng biết là ai vừa vào cửa liền ồn ào nói muốn đem Ngũ Vị Thực Cư mở rộng khắp Đại Chu quốc.
Lưu Niệm Niệm ngàn vạn lần không nghĩ tới bản thân sau khi uống say sẽ cuồng vọng như thế, nàng dè dặt dò hỏi.
– Hàng xóm bên cạnh có nghe thấy không ạ?
– Giờ đó hàng xóm ngủ hết rồi, chẳng ai rãnh rỗi thức nghe con nói bậy nói bạ.
– Nương~~~
Đại tiểu thư có đôi chút xấu hổ, nàng an ủi tinh thần trong sự buồn bực rồi cẩn thận hỏi tiếp.
– Thế người thấy Viên bộ đầu phản ứng thế nào?
Quý Vân Nương cố gắng hồi tưởng lại tình hình ngày hôm qua, sao đó nhún vai nói:
– Sắc trời quá tối nhìn không rõ biểu tình, dù sao nàng ta cũng không có cười.
Tức thì Lưu Niệm Niệm âm thầm kêu rên.
– Nàng ta nửa đêm xui xẻo bị con phát điên làm phiền, lần sau không thể lại uống rượu.
Quý phu nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ yêu thương sờ sờ đầu hài tử trong lòng.
– Lòng con chất chứa quá nhiều tâm sự cũng không biết chạy tới chia sẻ với nương, trái lại còn tự ôm hết vào người. Con không giải toả những khúc mắc trong lòng ta sợ một ngày nào đó sẽ ủ thành tâm bệnh mất thôi.
Lưu Niệm Niệm vội vàng lắc đầu phản bác.
– Không phải con không muốn nói với người nhưng trong đầu con bây giờ chứa toàn sổ sách tiền công của cửa hàng, thời gian ăn uống còn chẳng có thì lấy đâu ra thời gian tâm sự với người.
Quý Vân Nương duỗi ngón tay điểm cái trán của hài tử, dịu dàng cho lời khuyên.
– Nếu thật như vậy thì tốt. Được rồi, nói thật nương cũng không muốn ép con, một khi con đã không muốn tâm sự với ta thì hãy ra ngoài kết giao thêm vài vị bằng hữu rồi cùng các nàng nói chuyện, so với một mình ôm tâm sự thì tốt hơn nhiều. Để chiều nay khi cha con trở về ta sẽ nói chuyện với hắn, không nên an bài cho con giải quyết nhiều chuyện như thế này nữa, nhìn con gầy đi ta cực kỳ đau lòng. Vốn dĩ cha con vóc người mập mạp mà giờ còn lười biếng, đâu phải hắn không động đẩy nổi, huống chi ta còn muốn hắn ra ngoài làm việc thêm mấy năm cho cơ thể khỏe mạnh nữa cơ.
Lưu đại tiểu thư cười hì hì gật đầu, chưa kịp mở lời lại nghe Quý Vân Nương nói trước.
– Nương thấy Viên bộ đầu là người tốt, tuy tính tình buồn chán, bề ngoài nhìn qua hơi hung dữ nhưng là người có trái tim ấm áp. Hơn nữa đứa nhỏ này xem cái ác như kẻ thù con tới lui với nàng ấy chắc chắn rất tốt, bọn đạo chích thấy vậy sẽ không dám theo dõi con. Sau này nếu gặp được người ta thì nhớ mời người ta đến nhà ăn cơm.
– Vâng, vâng, vâng… Đều nghe theo người.
Nàng mới vừa ứng phó mẫu thân xong bỗng nhiên nhớ ra tối hôm qua Đinh Khải hẹn nàng gặp mặt riêng, nàng vội hỏi mẫu thân xem phụ thân đang ở đâu.
– Hôm nay cha đi thực cư hay vẫn đến tiệm tạp hoá vậy ạ?
– Cha con không nói đi đâu, mà sao đột nhiên con lại muốn tìm hắn?
– Lần trước chẳng phải con đã nói cho người và cha nghe rồi hay sao? Cái hôm nhà Đinh Hương thu hoạch lương thực con bị người nhà họ Mộc cản đường, hôm ấy nhân cơ hội con hỏi ra mới biết lúc trú nạn trong từ đường có người đã xúi giục bọn họ tráo hài tử. Tối hôm qua người đứng đầu nhà họ Đinh cố ý đến tìm con thương lượng, ngoài ra hắn còn nói người đứng sau xúi giục chính là hắn.
Đến lúc này Quý Vân Nương đã sáng tỏ mọi chuyện.
– Ngày đó con nói ra ta và cha của con liền hoài nghi thủ phạm chính là người nhà họ Đinh, ngặt nỗi chúng ta không có chứng cứ nên không dám xác định là hắn. Nếu Đinh Khải tự mình thừa nhận vậy chắc chắn không thể sai được. Quả nhiên là loại người lòng muôn dạ thú, cả nhà họ đều không biết xấu hổ hại tổ phụ tổ mẫu của con còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hạ độc thủ vào lứa trẻ, thật là quá mức ác độc!!
Nói xong bà vỗ vỗ bả vai hài tử, dịu giọng dỗ dành.
– Việc này không vội, chờ buổi tối khi cha con trở về ta sẽ nói với ông ấy, hôm nay con cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt.
Thấy mẫu thân mắng chửi Đinh Khải xong cũng không dám hỏi thêm gì nữa, nhưng nỗi sợ hãi bị bỏ rơi cháy âm ỉ trong lòng buộc nàng phải cẩn thận hỏi thêm câu nữa
– Nương, tại sao người không hỏi xem người nọ ra điều kiện gì với con?
– Có cái gì để hỏi, sản nghiệp nhà này tương lai đều giao cho con xử lý. Đứa nhỏ Đinh Hương kia trong mắt chỉ mê mẩn có mười mẫu đất ở thôn Phù Dung, bình thường cũng chẳng có dã tâm. Cuộc sống tranh đoạt lục đục này không thích hợp với nó, dù chúng ta có cho cũng chưa chắc nó có thể giữ. Lại nói cha con và ta đều đã lớn tuổi, mấy thứ tiền tài vật chất này cũng không thể đem vào quan tài, chẳng lẽ con muốn chúng ta đem gia sản cho người ngoài để bọn họ đạp đổ tất cả?
– Không có..
Lưu Niệm Niệm lắc đầu kịch liệt.
– Giả sử gia sản không giao cho con thì con cũng không bao giờ hợp tác với bọn họ. Đám người đó mơ tưởng muốn lột da hổ, chưa đến bước cuối cùng còn chưa biết ai hay hơn ai đâu!
– Đứa nhỏ ngốc…..
______________________
Kể từ sau cái ngày Bạch Lâm tỉnh lại, rốt cuộc hắn cũng chính thức thỉnh Sở Ngu ra tay hỗ trợ.
– Bạch gia chúng ta dựa vào tơ lụa dệt từ tơ tằm mà làm giàu, hiện giờ muốn ngóc đầu trở lại tất nhiên cũng không thể thoát khỏi tơ tằm. Trước kia hoàng hoá của chúng ta có thể được hoan nghênh như vậy chủ yếu do tơ tằm được chọn đều không phải là loại tơ tằm sinh sản ở trong lãnh thổ Đại Chu quốc mà là loại tơ tằm đến từ bộ lạc Tang tộc ở phía đông. Huyện Nhạc Sơn chúng ta đang ở thuộc Đại Chu quốc nằm gần biên cảnh Tây Nam, từ đây đến bộ lạc Tang tộc cách nhau không xa, chỉ cần hai ngày hành trình là có thể đến nơi. Lần này ta muốn tự mình đi đến bên kia đàm phán, trùng kiến đường đi và ký kết hiệp định nhập hàng, hành trình này ta cho ngươi đi theo để đảm đương và làm người dẫn đường.
Bạch Lâm sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi mới nói cho Sở Ngu nghe.
Khu vực Đông Nam biên cảnh Đại Chu tụ tập rất nhiều bộ lạc, Sở Ngu biết đường đi đến đó. Bình thường nàng cũng nghe nói người Đại Chu quốc hay giao dịch hàng hóa với mấy bộ lạc ở nơi đó, tuy nhiên đường xá xa xôi khó tránh khỏi sẽ gặp phải cường đạo, Bạch Lâm cẩn thận lo lắng một chút cũng không phải không có đạo lý.
Vội như vậy Sở Ngu không có biện pháp cự tuyệt, dĩ nhiên nàng sẽ gật đầu đáp ứng với lời thỉnh cầu này.
Sau khi xác định thời gian nàng liền trở về nói với Mộc Đinh Hương. Tiểu cô nương tính sơ qua một chút, chỉ riêng thời gian đi đường đã mất bốn ngày, cũng không biết tới đó có phải trì hoãn thêm mấy ngày hay không. Cứ thế người chưa đi khỏi cửa nàng đã bắt đầu lưu luyến không rời.
– Từ ngày chúng ta ở bên nhau chưa bao giờ phải tách nhau quá lâu, thế mà lần này ngươi đi phải mất tận bốn năm ngày.
Sở Ngu làm sao không biết điều đó, dĩ vãng nàng cũng chẳng phải kiểu người thích nũng nịu bám lấy người khác, chỉ là nghĩ tới cảnh mấy ngày không được thấy tức phụ liền cảm thấy trong lòng thập phần khó chịu.
Nhưng nàng không có biện pháp để cân bằng chuyện này, nếu đã đáp ứng hỗ trợ đương nhiên không thể nuốt lời. Hơn hết Bạch Lâm còn nói sau chuyến đi này cơ bản sẽ không có chuyện gấp cần nàng phải giúp đỡ nữa.
Buổi tối trước khi khởi hành, Mộc Đinh Hương tinh tế giúp đối phương chuẩn bị hành lý, sau đó kỹ lưỡng dặn dò vài câu.
Sở Ngu thấy có mấy chuyện lặt vặt nhỏ nhặt mà đối phương cũng không buông tha, nàng chẳng những không thấy phiền mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Lần này đoàn người đi bộ lạc Tang tộc có tới mười người. Ngoài nhân khẩu nhà họ Đinh, gia chủ Đinh Khải vậy mà cũng tham gia. Sở Ngu không biết vì cái gì mà hắn cũng muốn đi nhưng nhớ đến hai người là quan hệ đại cữu tử liền không cảm thấy kỳ quái nữa.
Ngày đầu tiên đội ngũ vẫn luôn hướng phía đông mà đi, bởi vì nguyên nhân người họ Bạch có người thể trạng yếu ớt nên hành trình tương đối chậm. Ban đêm bọn họ nghỉ lại ở khu vực biên cảnh, sáng ngày hôm sau lại tiếp tục hướng phía đông nam khởi hành. Ước chừng đi thêm một ngày đường nữa, khi trời chạng vạng cuối cùng bọn họ cũng tới được một trấn nhỏ nghèo túng.
Nơi này người tới lui không tính là nhiều nhưng từ phục sức cùng ngôn ngữ thượng cổ rõ ràng có thể phân biệt được những người ở đây xuất thân không giống nhau, rõ ràng bọn họ đã đi tới vùng núi xa nhất nơi những bộ lạc tụ tập sinh sống.
Bạch Lâm sau khi tỉnh lại từ cơn bạo bệnh chưa bao giờ phải đi xa như vậy, giờ đây phải cưỡi ngựa hai ngày nên sắc mặt thoạt nhìn không được tốt cho lắm. Hắn hạ lệnh tìm đại một khách điếm trong trấn nhỏ nghỉ ngơi, sang ngày mai lại an bài tiếp.
Muốn đến địa phương gọi là thôn Kiều, từ trấn nhỏ này đi suốt nửa canh giờ sẽ đến được nơi đó.
Sau khi ăn xong Sở Ngu nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền tự mình đi dạo xung quanh trấn này một vòng. Giờ này người dân họp chợ đã dọn quán đóng sạp từ lâu, chỉ còn sót lại rải rác vài người đang thu thập đồ đạc.
Sở Ngu tuy không hiểu biết chuyên sâu về tơ tằm nhưng nhìn tổng thể mấy kén tơ nằm trên quầy hàng chưa kịp dọn dẹp nàng cũng thừa biết chất lượng thuộc dạng cực kỳ tốt, khác xa với loại tơ tằm ở huyện Nhạc Sơn. À không, phải nói là toàn bộ tơ tằm ở Đại Chu quốc cũng chẳng thể đem so với tơ tằm ở nơi này. Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu vì sao Bạch Lâm không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này nhập hàng.
Hỏi thử giá cả, những người đó vừa thấy nàng là người Đại Chu sắc mặt lập tức thay đổi nhưng vẫn khoa tay múa chân đưa ra một con số khiến người ta ríu lưỡi.
Khi nàng thử đi hỏi những quầy khác, giá cả lại là một con số khác.
Sở Ngu cảm thấy mình bị kì thị nhịn không được tranh luận hai câu nhưng hai bên ngôn ngữ khác nhau, cuối cùng náo loạn một trận rồi tan rã trong không vui. Cũng may bên hông Sở Ngu treo một thanh bội kiếm thành ra chẳng ai ở đây dám trêu chọc nàng.
Đi thêm một vòng cũng chẳng thấy gì tốt đẹp, hơn nữa buổi tối trên núi có rất nhiều muỗi. Sở Ngu nhìn xung quanh thấy toàn ánh mắt không mấy thiện cảm tức khắc nàng cảm thấy chỗ này không chút thú vị, vì thế xoay người trở về khách điếm nghĩ ngơi.
Nhìn cánh tay mang vài nốt sưng to ửng đỏ do muỗi thượng cổ chích trong lòng nàng âm thầm kêu rên, khi trở về Hương nhi nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình khẳng định sẽ đau lòng không thôi.
Đây là lần đầu tiên Sở Ngu phải rời xa Mộc Đinh Hương và qua đêm ở bên ngoài, nàng không biết một lớn một nhỏ ở nhà có ngủ ngon hay không. Thông thường có cơ thể tức phụ thơm tho nằm bên cạnh, ngoài việc mùi hương mê hoặc dễ ngửi còn có thể làm………..
Cảm giác bản thân càng nghĩ càng đen tối, Sở Ngu chọn cách chạy thật nhanh để khỏi suy nghĩ bậy bạ. Có lẽ đêm nay nàng căn bản vô pháp đi vào giấc ngủ.
Nàng vội vàng cưỡng bách chính mình đem suy nghĩ hướng về một vấn đề khác.
Hiện giờ lão gia không màng đường xá xa xôi, dù thân thể mang bệnh chưa khoẻ vẫn muốn đi tới thôn Kiều cho bằng được. Chẳng lẽ tơ tằm thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng tới mức không có tơ tằm do nơi đó cung cấp thì việc làm ăn của nhà họ Bạch sẽ đi xuống.
Năm đó bởi vì cái gì mà cắt đứt đường làm ăn để rồi lần này phải giống trống khua chiêng, không ngại đường xa vất vả một lần nữa chạy tới đây nối lại mối quan hệ.
Lão gia nói trước kia đều do phụ thân của nàng phụ trách việc nhập nguyên liệu, mà cụ thể ở đây là kén tơ tằm. Chẳng lẽ bộ lạc này thấy người đến không phải phụ thân thì không chịu bán hay sao?
Ngẫm lại thái độ hôm nay đám người man di kia đối với mình, Sở Ngu có nghĩ thêm trăm lần nữa cũng nghĩ không ra.
Mà ở thôn Phù Dung, trời đã khuya mà Mộc Đinh Hương vẫn còn nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng tối đen như mực, thực hiếm khi trông thấy tiểu cô nương mất ngủ như lúc này.
Thời điểm nàng chưa quen biết Sở Ngu, ban ngày làm việc mệt nhọc nên chỉ cần chọn được chỗ yên tĩnh nằm xuống là có thể lập tức ngủ ngay. Bây giờ trải qua những tháng ngày ngọt ngào, một hai ngày nhạt nhẽo là nàng bắt đầu chịu không nổi.
Mộc Đinh Hương đem cái gối bình thường Sở Ngu hay nằm ôm vào trong lòng, nàng nhẹ nhàng ngủi mùi hương còn thoáng vương trên gối, tưởng tượng nàng ấy vẫn còn nằm ngay bên cạnh mình.
Hừng đông ngày hôm sau đoàn người tiếp tục xuất phát, bất quá lần này đi không xa, chưa đến nửa canh giờ liền thấy một cái thôn. Giương tầm mắt nhìn khắp mọi nơi, thực vật mà người dân ở địa phương này trồng đều là cây dâu, nhìn thôi cũng biết toàn bộ thôn dân sinh sống ở đây kiếm tiền dựa vào nghề kéo kén tơ tằm.
Rẽ trái rẽ phải vào một căn nhà bằng gỗ, chủ nhân ngôi nhà sắc mặt có chút bất thiện nhìn đoàn người bọn họ. Bạch Lâm để Sở Ngu đứng chờ bên ngoài, còn mình mang theo đại chưởng quầy bước vào trong nhà.
Sở Ngu không được vào đành ngồi chờ trên tảng đá, nàng chán muốn chết. Nhìn thôn dân lục tục kéo tới một đám người, bọn họ lần lượt bước vào bên trong ngôi nhà, lát sau trở ra ai nấy đều hướng về nàng chuyên chú nhìn một cái làm nàng thập phần hoang mang.
Những người đó một bên nhìn nàng một bên khe khẽ nói nhỏ, Sở Ngu cơ bản nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, vì thế nàng cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Rốt cuộc khi nàng không nhịn được nữa thì chủ nhân ngôi nhà đột nhiên đi ra, ông ta đứng trước mặt Sở Ngu, ông ta hẳn là sử dụng không quá quen thuộc tiếng Đại Chu, mở miệng hỏi bằng tiếng phổ thông:
– Ngươi là nữ nhi của Sở Phong?
Sở Ngu không biết tại sao đột nhiên hắn lại hỏi tới phụ thân, nàng gật gật đầu xem như là trả lời.
– Năm đó ngươi theo lệnh xung quân làm lính.
Sở Ngu lắc đầu, sau đó nghiêm túc đáp.
– Không phải vì lệnh phục binh ép buộc tham quân, bởi vì ta tự nguyện muốn đi cho nên mới đăng kí đi.
– Đi chém giết yêu thú đúng không?
Với câu hỏi này thì Sở Ngu lại gật đầu.
– Tử chiến trường thành Phục Lĩnh và trận chiến ở Thương Sơn ngươi đều đã tham gia qua sao?
– Đều cùng các chiến hữu vào sinh ra tử.
Sở Ngu nhíu mày hỏi ngược lại đối phương.
– Ta thấy lão tựa hồ thật sự quan tâm chuyện yêu thú chi chiến.
– Nơi này của chúng ta nằm gần biên cảnh Tây Nam của Đại Chu, lúc trước năm nào cũng chịu cảnh yêu thú xâm nhập, hàng năm đều có người chết oan uổng. Cũng may các ngươi tiêu diệt và cưỡng chế di dời yêu thú cho nên thế hệ này của chúng ta mới sinh sống yên ổn, xem như cho chúng ta nhận ân tình của các ngươi. Chỉ là trước đó người của mấy bộ lạc xảy ra mâu thuẫn với người Đại Chu, cho nên về sau rất nhiều người bộ lạc đối với người Đại Chu không có sắc mặt gì tốt, càng không cần phải nói tới chuyện buôn bán qua lại.
Lúc này Sở Ngu mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lão già lại hỏi thêm nàng vài câu ngoài lề, cuối cùng ông ta híp mắt nhìn nàng đưa ra lời nhận xét.
– Ân, ngươi lớn lên quả thực rất giống hắn.
Nói xong liền đi thẳng một mạch vào nhà.
Lưu lại Sở Ngu ngơ ngác không hiểu ra sao.
Không bao lâu đám người Bạch Lâm cũng kéo nhau ra ngoài, ai nấy trên mặt đều mang theo ý cười, chắc hẳn việc làm ăn đã thành.
Đoàn người từ thể xác đến tinh thần đều mang theo cảm giác vui sướng, bọn họ nhanh chóng thu dọn hành lý rồi lên đường hồi phủ. Ban đầu hành trình cần phải mất hai ngày, cũng may đường trở về xuôi gió xuôi nước nên rút ngắn chỉ còn một ngày rưỡi.
Đã mấy buổi tối Sở Ngu chưa gặp thê tử, nàng từ biệt Bạch Lâm trước cửa phủ chứ không theo vào, biểu tình nôn nóng muốn được nhanh chóng trở về nhà.
Bấy giờ tâm tình của Bạch Lâm rất tốt, hắn vẫy tay ra hiệu cho nàng trở về.
Về đến nhà vừa lúc là thời điểm màn đêm buông xuống, mấy ngôi nhà bên đường đã bắt đầu thấp lên ngọn đèn dầu. Sở Ngu chưa khi nào có cảm giác nóng lòng muốn về nhà như lúc này, chú ngựa tiểu Bạch tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, nó sải chân hướng về phía Sở gia phi như bay.
Mắt thấy khoảng cách cửa nhà càng ngày càng gần, nàng hu một tiếng âm thanh vó ngựa cũng lập tức dừng lại. Sở Ngu mới từ trên lưng ngựa nhảy xuống liền nghe cánh cửa đại môn phát ra một tiếng kẽo kẹt, ngẩng đầu nhìn thấy người nàng tâm tâm niệm niệm đứng ở cửa nhìn nàng với vẻ mặt kinh hỉ.
– Hương nhi…
Sở Ngu ném dây thừng và roi ngựa xuống đất, mặc kệ tiểu Bạch chưa được buộc cong chân chạy về hướng cửa.
Tiểu cô nương giang tay gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Ôm thân thể ấm áp của đối phương, Sở Ngu nháy mắt phảng phất như được sống lại. Mộc Đinh Hương từ trong lồng ngực của nàng ngẩng đầu lên quan sát, nhìn người thương bộ dáng phong trần mệt mỏi thì không khỏi đau lòng.
– Mệt muốn chết rồi phải không? Trước tiên mau đi tắm rửa, ta đem tiểu Bạch về chuồng rồi vào nấu cơm nóng cho ngươi ăn.
Sở Ngu dùng hai tay vuốt ve gò má của Mộc Đinh Hương, sau đó kéo đến gần rồi hôn mạnh một cái vào môi.
– Nương tử tốt~~
Một màn này vừa vặn bị Trúc Nhi từ trong hậu viện chạy ra nhìn thấy hết, miệng nó thì hô xấu hổ xấu hổ nhưng hai chân ngắn ngũn chẳng chút nào dừng lại, tiểu nha đầu hướng về phía Sở Ngu nhào tới.
– Sở Ngu, con rất nhớ người nha.
– Uiii cha, ta cũng rất nhớ tiểu bảo bối của ta.
Sở Ngu hôn khuôn mặt nhỏ phúng phính ấy, dịu dàng hỏi thăm.
– Tối hôm qua có ngủ ngon hay không?
– Con thì ngủ ngon giấc, bất quá mẫu thân thì ngủ không ngon. Nửa đêm hôm qua mẫu thân đem Trúc Nhi ôm đến phòng của hai người, để Trúc Nhi bồi mẫu thân ngủ ó.
Sở Ngu nghe xong hiểu ý bật cười, nàng hướng về phía trước thả tiểu măng tinh xuống đất, không quên vỗ vào cái mông khả ái của nó mấy cái. Nàng quay người dõi mắt nhìn theo bóng dáng Mộc Đinh Hương dắt tiểu Bạch về chuồng, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào.
Mấy ngày hôm nay nàng chưa được tắm rửa đàng hoàng, hơn hết còn ngồi trên lưng ngựa tận bốn năm ngày. Giờ không phải thời điểm nàng còn ở trong quân ngũ đánh giặc, huống chi bình thường Sở Ngu còn có thói quen sạch sẽ. Nàng chịu không nổi thân thể bốc mùi của mình nên nhanh chóng chạy vào nhà tắm rửa.
Chờ lúc nàng đi ra thì trong bếp đã vang lên âm thanh xào rau, Sở Ngu đứng ở cửa lau tóc, thắc mắc hỏi:
– Nàng và Trúc Nhi chưa ăn cơm sao?
– Lúc chiều ta có đút nó ăn món khác. Trước khi ngươi đi có nói hôm nay hoặc sáng ngày mai sẽ trở về, lòng ta bồi hồi đoán khả năng đêm nay ngươi về sẽ rất cao cho nên muốn chờ ngươi về ăn chung.
Mộc Đinh Hương tay chân nhanh nhẹn đảo đồ ăn trong chảo cho khỏi cháy khét.
Sở Ngu nghe nói phương nói thế cõi lòng ấm áp không thôi, nàng tiến lên ôm lấy tức phụ, đem đầu với mái tóc còn ướt dầm dề dựa vào đôi vai gầy của Mộc Đinh Hương.
Tiểu cô nương tự nhiên có thể cảm nhận được sự ỷ lại của người nọ, trong lòng cũng tràn đầy sủng nịch, nàng nhún nhún bả vai nhắc nhở.
– Ngươi mới vừa tắm thì mau đi ra ngoài hong tóc cho khô đi, nơi này nhiều khói dầu dễ ám mùi. Ta chuẩn bị thêm vài món nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi.
Ấy vậy mà Sở Ngu lại ôm vòng eo của nàng gắt gao không bỏ.
– Nhưng bây giờ một khắc ta cũng không muốn rời khỏi nàng.
Nghe xong những lời này, ở một góc độ mà Sở Ngu không nhìn thấy khoé miệng của Mộc Đinh Hương khẽ khàng cong lên. Nàng đổi cách, dùng ngữ khí mềm mại dỗ dành đối phương.
– Ngươi ngồi ở cửa có thể thấy được ta, nghe thấy ta nói chuyện thì làm sao có thể gọi là rời khỏi ta.
– Ta mặc kệ, ta muốn dính lấy nàng.
Sở Ngu có chút bá đạo, nàng mạnh miệng tuyên bố.
Nói tới nói lui nhưng đến khi nhìn lưng áo tiểu cô nương bị tóc của mình làm ướt một mảng lớn, Sở Ngu không thể không buông Mộc Đinh Hương ra. Nàng ngoan ngoãn cầm cái ghế ra ngồi ngoài cửa, một bên vừa lau tóc một bên vừa cùng đối phương nói chuyện.
Sở đại gia đem hành trình đi đến thôn Kiều kể hết cho Mộc Đinh Hương nghe, nàng kể rất lâu, kể tới lúc ngồi vào bàn cơm mới kể xong.
Trúc Nhi biết hai vị mẫu thân có chuyện muốn nói nên nó không tiện xen mồm vào, nó tự mình lấy cái muỗng vớt đồ ăn để vào cái chén nhỏ của nó, sau đó ăn một cách rất là ngon miệng.
– Bạch lão gia này rất kỳ quái, vì lí do gì một hai nhất định phải là ngươi đi. Theo lý thuyết đường đến đó không thể có cường đạo hoặc nhóm người linh tinh gì đó xuất hiện. Vả lại trước kia khi phụ phân còn làm quản gia, tiểu nhị hay chưỡng quầy gì đó cũng không thường xuyên lui tới con đường này để nhập nguyên liệu. Ta chỉ cảm thấy lần này bảo ngươi đi có điểm không phù hợp với lẽ thường.
– Ừm ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cơ mà lão gia cũng không cần hay sai bảo ta làm chuyện gì trong suốt chặng đường đi, khi đến nơi cũng chẳng cần ta đứng ra đàm phán. Vị trưởng thôn kia chỉ nói với ta đôi ba câu, xem ánh mắt của hắn tựa hồ biết rất rõ chuyện của ta, bao gồm cả chuyện ta tham gia quân ngũ. Chẳng lẽ trước kia khi phụ thân đi nhập hàng đã từng kể cho người trong thôn nghe về ta.
Sở Ngu vẻ mặt nghi hoặc, chuyện này càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt.
– Nhiều khả năng trước kia cha và người trong thôn có mối quan hệ với nhau, có lần ta nghe ngươi nói mấy năm về trước Bạch gia đột nhiên xuống dốc mà thời điểm này vừa lúc sau khi cha bỏ đi. Hiện giờ Bạch lão gia vừa tỉnh lại đã gấp đến độ không chờ nổi, hắn muốn nhanh chóng liên hệ trở lại với thôn dân nơi ấy, đã vậy còn bắt ngươi đi theo. Theo suy đoán của ta ngươi là người thừa kế độc nhất của cha, cha không còn nữa thì nhất định phải là ngươi đi, nếu không phải ngươi liền không thể đi.
Mộc Đinh Hương nghiêm túc nói ra nghi vấn và suy đoán của bản thân, hơn nữa đều nhắm vào điểm mấu chốt.
Sở Ngu thấy thê tử nói có lí lập tức trở nên cảnh giác, hôm nay lão già kia tới nói cùng nàng mấy câu, giờ ngẫm lại nhìn không giống như đang tùy ý dò hỏi, cảm giác hình như là…………… đang xác nhận thân phận của nàng!!
Cho nên mục đích Bạch Lâm mang nàng đi Kiều thôn chẳng lẽ thật sự giống như lời Mộc Đinh Hương vừa nói, ông ta thật sự lấy nàng làm vật thay thế cho phụ thân?
Nhớ tới mấy ngày trước Bạch Lâm đột nhiên hỏi nàng về miếng ngọc bội, ánh mắt của nàng nháy mắt trở nên sắc bén.
Mộc Đinh Hương không nghe Sở Ngu nói gì nữa, nàng giương mắt nhìn một cái lại bị ánh mắt tàn nhẫn của đối phương làm cho hoảng sợ.
Nàng vội buông chén đũa trong tay, nhanh chóng bắt lấy nắm tay Sở Ngu đang để trên mặt bàn, tiểu cô nương có chút bất an hỏi:
– Ngươi làm sao vậy?
Lúc này Sở Ngu mới phục hồi tinh thần, nàng ngẩng đầu hướng về phía Mộc Đinh Hương cười nói.
– Không có việc gì, ta vừa nghĩ tới chuyện khác thôi. Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.
Mộc Đinh Hương thấy nàng ấy không nhắc tới đề tài ban nãy nữa, cho rằng đối phương không thích liền không hề nói tiếp nữa.
Thẳng đến buổi tối khi đi ngủ Sở Ngu mới trở lại dáng vẻ dính người giống lúc chập tối. Mộc Đinh Hương biết rõ lúc ăn cơm đối phương nghĩ tới chuyện Sở phụ và nhà họ Bạch, mình không thể giúp được gì thì tốt nhất không nên tò mò. Một khi Sở Ngu đã không muốn nói thì nàng nhất định sẽ không miễn cưỡng, chỉ là trong tâm thấy đau lòng nàng ấy mà thôi.
Từ ngày hai người cùng nhau sống một cuộc sống tự do tự tại đây là lần đầu tiên xa nhau lâu như vậy, một ngày không gặp như cách ba thu thành thử tối nay Sở Ngu đặc biệt kích động. Mộc Đinh Hương vì đau lòng đối phương đi đường xa phong trần vất vả liền tùy ý dung túng Sở Ngu ở trên người mình muốn làm gì thì làm, hai người quấn lấy nhau tới hơn nữa đêm mới chịu đi nghỉ.