Nụ Cười Của Nàng Tựa Nắng Mai - Hà Cầm Văn - Chương 17: Lễ tình nhân
Về học tập, kỳ này tôi đã đạt được thành tích xuất sắc. Nếu cứ theo đà này thì năm nay tôi sẽ được học sinh giỏi.
Nhờ Phương kèm cặp mà môn toán của tôi cũng đã cải thiện hơn. Tôi cũng học được chút ít kiến thức lịch sử do cậu lớp trưởng truyền đạt. Tục ngữ nói không sai, “học thầy không tày học bạn”.
Ba chúng tôi cũng trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi cũng hay trao đổi vấn đề học tập và học nhóm với nhau.
Tôi dạy họ học văn, Phương dạy tôi và lớp trưởng Phong học toán, còn lớp trưởng Phong thinh thoảng cũng chỉ tôi và Phương mấy bài tiếng Anh và giúp chúng tôi ôn tập kiến thức lịch sử mỗi khi kỳ thi đến.
Mối quan hệ của tôi và Vân cũng có phần tốt hơn. Vân và tôi nói chuyện khá nhiều, ít nhất là hơn trước đây. Đa phần chỉ là vấn đề học tập nhưng chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn trước.
Cuối tháng mười hai cũng là sinh nhật Vân. Tôi tặng cho Vân một bộ màu nước, vì tôi để ý tranh của Vân thường không tô màu.
Vân nhận nó trong sự vui mừng mà không hề từ chối như thời gian đầu nữa. Xem ra tình cảm giữa chúng tôi đã tốt hơn nhiều rồi.
Hôm nay ngày 14 tháng 2 là ngày sinh nhật tôi và cũng là ngày lễ tình nhân.
Sinh nhật tôi thì ít người biết lắm. Hiện tại chắc chỉ có ba mẹ tôi và Nguyệt biết. Nhưng để biết ngày sinh nhật của tôi cũng không khó lắm.
Như hồi mới vào lớp, cô Liên cũng có gửi giấy kê khai thông tin trên nhóm lớp và bảo chúng tôi xem thử thông tin đã đúng chưa. Và cũng từ đó tôi biết ngày sinh của Vân.
Hình như lớp trưởng Phong và Phương cũng biết sinh nhật tôi. Hôm nay tôi vừa đến lớp đã thấy có quà Phương tặng để trong ngăn bàn.
Chắc là sinh nhật Phương tôi cũng tặng quà cho bạn.
Chà, bạn Phương phúng phính hào phóng thật. Đúng là lớp phó học tập có khác. Phương tặng tôi rất nhiều sách bài tập toán từ cơ bản đến nâng cao. Cùng với đống sách là một lời nhắn mà tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
“Tổ trưởng Văn hãy làm bài tập thật chăm chỉ. Phương sẽ kiểm tra đều đặn, mong tổ trưởng Văn hãy chăm chỉ tự giác”
Lớp trưởng Phong sau khi thấy quà Phương lớp phó tặng tôi thì chỉ lắc đầu ngao ngán. Cậu ta cũng bảo rằng năm ngoái Phương cũng tặng cậu ta một bộ giống hệt. Phương và lớp trưởng Phong có vẻ như quen nhau từ trước.
– Tổ trưởng Văn cố mà làm để theo kịp bọn tôi nhé. Hiện tại tôi và Phương đã học đến chương trình lớp 11 rồi đấy.
– Chẳng phải lớp trưởng Phong ghét toán nhất sao, vậy mà cũng có ngày học toán chăm chỉ thế này cơ à.
– Tôi ghét toán là thật nhưng mẹ tôi đã nhờ Phương kèm toán cho tôi. Tôi đâu dám kháng chỉ mẫu thân tôi chứ. Vậy nên là tôi phải học hành cho đoàng hoàng để không phụ lòng mẹ cha.
Xem ra lớp trưởng Phong cũng thảm thật. Các bạn không biết đâu, cậu ta ghét môn toán lắm. Ghét cay ghét đắng luôn ấy. Cậu ta sẽ không đời nào mà học thứ mình ghét một cách vui vẻ thế này đâu. Hẳn là áp lực gia đình cao lắm.
Cậu ta học toán cũng không tệ, thậm chí là khá giỏi ấy chứ. Không hiểu sao cậu ta cay nghiệt môn toán đến thế. Tôi cũng không biết toán đã làm gì cậu ta mà để cậu ta ghét như vậy. Các thầy cô động viên cậu ta hết lời nhưng dường như định kiến của cậu ta với môn toán là quá lớn.
Mà tôi thấy cậu ta chỉ thích mỗi lịch sử, còn các môn khác một là cậu ta không thích và học rất chống đối hai là cậu ta học một cách hời hợt thậm chí không quan tâm lắm về nó.
Tôi thì không dám to gan như cậu ta. Không thích môn gì thì liền đứng lên và nói thẳng với giáo viên là em không thích môn ấy.
Cơ mà kể cũng lạ. Tuy cậu ta không thích môn học ấy nhưng giáo viên dạy môn đó cũng vẫn rất quý cậu lớp trưởng chứ không “ghim” hay “dìm” gì cậu ta.
Thật ra thì tôi học toán cũng ở loại khá chứ không đến mức không biết gì. Chỉ là tôi không thích môn toán lắm. Nó khá rắc rối và phức tạp. Yếu tố quan trọng hơn là tôi thích học văn và mấy môn bên xã hội hơn. Mấy con số làm tôi nhức đầu lắm.
Ngồi nói chuyện với cậu lớp trưởng một chút thì cậu ta lấy từ trong cặp ra một hộp quà cùng với câu nói “chúc mừng sinh nhật”.
Cũng không khác gì lớp phó học tập là mấy. Toàn là mấy quyển luyện đề lịch sử ôn thi THPTQG. Tôi cũng có nói với cậu lớp trưởng là tôi thi khối C nhưng thế này thì hơi nhiều rồi đấy.
– Không cần cảm động vậy đâu tổ trưởng Văn. Năm sau tôi tặng thêm cho cậu mấy quyển luyện đề môn địa rồi chúng ta cùng làm. Anh họ tôi là học sinh giỏi địa được vào cả đội tuyển quốc gia đấy nhé. Tôi sẽ xin tài liệu của anh ấy khi anh ấy học xong.
– Cảm ơn lớp trưởng Phong.
– Không cần khách sáo không cần khách sáo.
Cậu ta vừa nói vừa cười hì hì. Lúc này Phương cũng từ bên ngoài vào lớp. Phương đi tặng socola tình bạn cho mấy bạn mà Phương hay nói chuyện cùng. Phương khá nhút nhát nhưng lại là người rất tốt bụng.
Sau khi tặng mọi người thì Phương tặng mấy người trong bàn, trong đó có tôi.
Thật ra thì trước lúc Phương tặng thì cũng có rất nhiều bạn nữ trong lớp tặng socola cho tôi. Có vẻ các bạn nữ rất thích tôi. Ba Nghĩa cũng nói rằng tôi có một sức hút lạ lùng với phái nữ. Nhưng tôi đã có người trong mộng mất rồi. Dù là vậy nhưng họ vẫn rất ngưỡng mộ tình yêu của tôi và Vân. Trong lớp không ai là không biết tôi thích Vân nhường nào.
Chúng tôi đồng loạt cảm ơn Phương. Cậu lớp trưởng vì chờ mãi chưa đến lượt nên nhổm dậy đi lên chỗ Phương để Phương chú ý đến mà tặng cậu ta.
– Đừng nói là Phương quên lớp trưởng Phong tôi đấy nhé.
– Phương đâu có quên. Phần của lớp trưởng Phong đây nè, Phương định để tặng cuối cùng. Đây là phần đặc biệt đấy nhé, Phương không cho đường vào đâu, như vậy Phong ăn sẽ không bị tăng cân.
Cậu lớp trưởng lấy socola rồi cảm ơn Phương. Sau đó cậu ta quay qua thì thầm với tôi.
– Socola tự làm của Phương là ngon nhất đấy. Chỉ là tôi chưa bao giờ được ăn socola sữa và socola ngọt của Phương làm.
– Nhìn cậu kìa, trông có khác gì con heo mập đâu. Kể ra Phương rất chu đáo đấy nhé, Phương còn đặc biệt làm cho cậu một phần riêng. Phải tôi sẽ chỉ làm một loại thôi rồi đem tặng.
– Đây là đặc ân chỉ có tôi mới được thôi.
Cậu ta cười ha hả có vẻ đắc ý lắm. Trời, biết vậy mặc kệ cậu ta cho rồi.
Giờ về tôi nhanh chóng dọn đồ đạc thật nhanh và đi ra nhà xe. Khi ấy tôi khá vội vì Nguyệt giục tôi nhanh để cho tôi bất ngờ. Cũng vì vậy mà tôi không để ý xung quanh lắm.
Hình như lúc ra khỏi lớp có tiếng người gọi tôi nhưng vì tiếng nói khá nhỏ, tôi cũng không chắc chắn lắm là người ta gọi mình nên tôi cứ thế đi mà không quay lại.
Đến giữa sân trường tôi thấy có tiếng người gọi tôi. Lần này rõ ràng hơn. Hình như là… tiếng của nàng Vân.
Tôi quay lại, nàng hớt ha hớt hải chạy về phía tôi. Tôi cũng chạy lại. Vân dừng lại thở dốc. Tôi vội lấy nước trong cặp ra đưa cho Vân nhưng Vân từ chối.
Nàng đưa cho tôi một hộp quà và một thanh socola. Hộp quà được bọc rất đẹp từ cách gói quà đến cái thắt nơ. Toàn bộ đều là màu vàng, đúng màu mà tôi thích nhất. Tôi thích mấy màu dễ liên tưởng với mùa thu, mùa tôi yêu thích nhất.
Đưa xong hộp quà và socola, nàng không đợi tôi nói đã bỏ đi. Chắc là nàng đang vội.
Tôi nhanh chóng giấu tất cả vào trong cặp, nếu để Nguyệt thấy thì không xong mất.
Lấy xe xong tôi đi nhanh ra cổng trường đón Nguyệt.
Trên đường đi, Nguyệt thao thao bất tuyệt mãi không thôi.
Đến trước cửa nhà, Nguyệt nhanh chóng lấy ra từ trong cặp những hai cái hộp rồi đưa cho tôi.
– Chúc mừng sinh nhật Văn nhé. Năm nay vẫn như mọi năm thôi. Hộp màu đỏ này là socola hạnh nhân Nguyệt tự tay chọn lựa đấy, ngon lắm. Còn hộp màu cam này là quà của Văn. Hộp này là bất ngờ nhân đôi đấy nhé.
Nói xong Nguyệt chạy thẳng vào nhà. Tôi còn chưa kịp cảm ơn nữa.
Về đến nhà tôi bóc quà Vân tặng trước. Là một bức tranh rất đẹp. Một chàng trai ngồi dưới gốc cây phong viết gì đó rất chăm chú, trên gương mặt là một nụ cười hạnh phúc, xung quanh lá rơi lả tả, bầu trời màu xanh nhàn nhạt và rất trong.
Bức tranh này quả là một kiệt tác nghệ thuật. Dù tôi cũng không rành về hội họa cho lắm nhưng với con mắt của một người yêu văn học và người thưởng thức cái đẹp tôi thấy bức tranh thật sâu sắc. Và hình như bức tranh được tô bằng hộp màu tôi tặng Vân thì phải.
Kèm theo có một tờ giấy nữa. Chữ nàng Vân đẹp thật đấy.
“Chúc mừng sinh nhật. Valentine vui vẻ”
Tranh cũng được đóng khung sẵn nữa, chắc hẳn rất đắt tiền vì khung tranh đẹp đến vậy kia mà gỗ tốt hẳn coi đấy. Tôi cảm động quá. Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất.
Tôi treo tranh lên tường ngắm nghía hồi lâu. Mãi một lúc sau, tôi mở quà của Nguyệt.
Một quyển truyện ngôn tình. Vẫn như mọi khi thật, tôi cũng không lấy làm bất ngờ lắm. Sau đó thứ bên dưới quyển sách mới là thứ khiến tôi vui vẻ tột độ.
– Tuyển tập Thạch Lam. Ôi trời là “tuyển tập Thạch Lam”. Là thật không phải mơ.
Trời ơi Nguyệt tốt với tôi quá. Đúng là người bạn hiểu tôi nhất. Tôi cầm quyển sách reo hò trong sung sướng.
Tôi cất quyển sách yêu thích vào chỗ đặc biệt nhất trên kệ sách. Sau một hồi ngắm nhìn trong hạnh phúc tôi đi xuống nhà. Có một bưu phẩm từ thành phố gửi đến nhà tôi, trên đó có tên Trần Thu Nguyệt.
Lại là cô gái đó à. Là một hộp socola rất đắt tiền. Tôi gạt nó sang một bên. Trong hộp là một quyển sách. Là “Thơ và đời Xuân Diệu”. Tôi thích Xuân Diệu nhưng tôi ghét Trần Thu Nguyệt.
Hộp socola này không để được lâu mà nhà cô bạn này cũng ở tận trên thành phố, gửi đến nơi chắc cũng chảy hết rồi. Tôi bóc ra đem chia cho mấy đứa trẻ con gần nhà. Còn quyển sách dù tôi rất thích nhưng tôi quyết định gửi trả lại cô ta.
Đến nước này tôi nghĩ nên nói cho Nguyệt biết. Tôi suy nghĩ mãi nhưng rồi tôi lại quyết định sẽ không nói cho Nguyệt nghe. Nhưng thật sự tôi thấy hành động của Trần Thu Nguyệt thật khó hiểu.