Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 8: Mời đi ăn
—–
Lâm Trản: “Chờ chút!”
Thẩm Tức đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời nói của cô liền quay người lại: “Sao thế?”
Sau một trận giằng co trong đầu, cô vẫn lựa chọn nói ra sự thật: “Cái này vừa nãy tớ mới thổi nó.”
Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, ngộ nhỡ để Thẩm Tức phát hiện ra không biết sẽ nghĩ gì về cô nữa…
Thẩm Tức còn chưa kịp nói gì thì Dư Tinh đã mở miệng: “Tớ có khăn ướt! Lấy nó lau là được!”
Nói xong liền nhanh chóng chạy về lấy khăn ướt.
Tình địch gặp nhau đều đỏ mắt tía tai, ai nấy cũng âm thầm ra sức.
Chẳng muốn để bên kia giành được miếng ngon.
Đợi Dư Tinh cầm khăn ướt tới, Thẩm Tức lau sạch còi.
Lâm Trản bất mãn: “Cậu không có còi à?”
Đã lấy đồ của cô rồi mà còn ghét bỏ như thế.
Thẩm Tức sửng sốt một lát mới đáp: “Không lấy kịp.”
Huống hồ, anh còn tưởng cô cầm cái còi chỉ để ra vẻ thôi, ai dè cô thực sự biết thổi chứ.
Dù đã lau qua nhưng khoảnh khắc Lâm Trản thấy Thẩm Tức đưa chiếc còi vào miệng kia…
Bất chợt, một luồng nhiệt nóng bỏng bốc lên từ sau cổ.
Cô sờ gáy, cúi đầu cười nhẹ.
*
Kế tiếp là phần thi chạy tiếp sức, Tôn Hồng và Tề Lực Kiệt cũng tham gia, Lâm Trản đương nhiên phải cổ vũ cho bọn họ.
Chạy luôn là thế mạnh của lớp 3, và tất nhiên lớp bọn họ giành hạng nhất.
Chốc nữa sẽ tiếp tục thi chạy 1000m bên nam, nhưng không phải ở đây.
Ai biết Trương Trạch lại cố tình chạy tới bên này chỉ để chào hỏi Thẩm Tức.
Đi được hai bước, Trương Trạch quay đầu lại hỏi Thẩm Tức: “Cậu không động viên tớ hả?”
Thẩm Tức thở dài, ngẩng đầu lên, thật thà trả lời cho có lệ: “Ừ, cố lên.”
Trịnh Ý Miên đã sớm tới, đứng ngoài rào vẫy tay cổ vũ Lâm Trản.
Lâm Trản nhìn Trịnh Ý Miên rồi nhìn Thẩm Tức, chợt nhận ra rằng cách hai người đó đối xử với cô thực sự khác biệt quá lớn.
Một người là bạn thân luôn đến cổ vũ dẫu có chuyện gì xảy ra, còn người kia là người được theo đuổi dù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng để ý đến cô.
Lâm Trản cảm xúc hỗn độn đứng dưới lều.
Thẩm Tức thình lình cảm nhận được không khí kỳ lạ trên người Lâm Trản.
Không hiểu sao anh lại có chút hoài nghi bản thân liệu có phải đã làm sai cái gì không.
*
Hạng mục đẩy tạ rất nhanh đã bắt đầu.
Trước khi thi, Lâm Trản không lắm lời như mọi khi nữa, im lặng đứng đó xem mấy trận thi đầu tiên.
Đợi tới lượt cô chỉ cần chuẩn bị tinh thần rồi lên mâm thôi.
Đi được mấy bước, cô dừng lại, quay về trước mặt Thẩm Tức.
Thẩm Tức: “Sao vậy?”
Cô bĩu môi như đang chờ đợi anh có thể mở lòng nói điều gì đó, hoặc như là chịu khuất phục với cái tâm tư nho nhỏ kia của mình.
Không cam lòng.
Thẩm Tức dời mắt liền nhìn thấy cái cổ trắng nõn của cô.
Mái tóc ngắn làm nổi bật hình dáng khuôn mặt và khoe trọn chiếc cổ thiên nga của cô.
Ánh nắng tô phủ khiến làn da của cô gần như trong suốt.
Vừa có chút sợ, vừa có chút dò hỏi, Lâm Trản hỏi như thế đang xông pha ra trận: “Cậu không định khích lệ tớ hả?”
Hỏi xong tự bản thân cảm thấy điều đó là không thể nào, khóe miệng rũ xuống, lặng lẽ quay người lại.
Ngay cả Trương Trạch yêu cầu anh cổ vũ, mà anh vẫn qua quýt như vậy, tự nhủ mình được mới là lạ.
Quả nhiên, sau khi đi nhiều bước rồi Thẩm Tức vẫn không nói lời nào.
Một cảm giác thất bại to lớn bao quanh Lâm Trản.
Bỗng nhiên cô thấy những chuyện mình làm thật vô nghĩa.
Cô thích anh, chỉ cần thấy anh thôi là vui vẻ, muốn được gần anh hơn.
Nhưng còn anh thì sao? Anh nghĩ gì về cô?
Lâm Trản nhẹ nhàng thở dài.
Ra sân.
*
Lâm Trản là người thứ năm lên thớt.
Đường Uyên đang ghi chép ở một bên, ngẩng đầu thấy người đến thì hô lên: “Chủ tịch.”
Với năng lực làm việc mạnh mẽ quyết đoán lẫn sức hút khó cưỡng, có thể phối hợp tốt với mọi người và cũng là một người tốt bụng nên địa vị của Thẩm Tức trong lòng đám người bọn họ rất cao,
Chỉ có điều anh không thích nói nhiều về chuyện tình yêu.
Nhưng khổ nỗi là mấy cô gái rất thích nói về chủ đề này, ngày nào cũng đến văn phòng tìm anh không dứt.
Thẩm Tức gật đầu xem như chào hỏi.
Lâm Trản hơi sững sờ, nghiêng người nhìn anh.
Thẩm Tức kêu cô: “Lâm Trản.”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên gọi tên của cô, cả họ và tên luôn.
Thanh âm như chiếc bánh xốp giòn mang theo vị ngọt.
Lâm Trản bị mặt trời thiêu đốt đến mức choáng váng, ngây ngốc “hả” một tiếng.
Anh mở miệng nói một cách rõ ràng: “Cố lên.”
Nếu anh không nói ra, anh sợ cô nổi giận rồi làm náo loạn cả sân trường…
Trường học khổ, người khác cũng khổ, tính tới tính lui, tốt nhất là tự mình anh gánh chịu kiếp nạn này.
Lâm Trản chớp chớp mắt nhìn Thẩm Tức, trên lông mi điểm những đốm màu vàng nhạt, cô gần như cho rằng mình đang bị ảo giác.
Anh từ bên kia chạy tới đây…chỉ để cổ vũ cô?
Lâng lâng rồi đó.
Hiện tại không chỉ hai má nóng bừng, Lâm Trản còn cảm thấy như có một quả cầu lửa thiêu đốt bản thân, thật sự cần một xô nước đá để bình tĩnh lại.
Cô cọ mu bàn tay lên nhân trung.
Thẩm Tức chú ý tới động tác bất thường của cô: “Sao thế?”
Lâm Trản nhìn mu bàn tay của mình rồi cười nói: “Không có gì, tớ còn tưởng mình bị chảy máu mũi.”
Thẩm Tức: “…”
*
Hạng mục đẩy tạ diễn ra tốt đẹp.
Lâm Trản cũng không tệ, đoạt được giải nhì.
Giải thưởng không phải Thẩm Tức trao, anh quá bận, sau khi Lâm Trản thi xong đã bị gọi đi.
Lâm Trản trở lại chỗ ngồi, phát hiện Trịnh Ý Miên và Trương Trạch cũng đã trở lại.
Trương Trạch ngồi bên phải Thẩm Tức, bên trái Thẩm Tức còn một chỗ trống, Lâm Trản chỉ chỉ: “Ở đây có người ngồi không?”
Trương Trạch thành thật gật đầu: “Vốn là có, nhưng mà hôm nay người đó ngã bệnh rồi.”
“Tớ ngồi ở đây được không?” Lâm Trản hỏi.
Trương Trạch hớn hở: “Cậu ngồi đi, dù sao Thẩm Tức cũng có không ở đây.”
Trương Trạch lại bổ sung thêm một câu: “Tớ nghĩ hôm nay khả năng cao là cậu ấy sẽ trông phòng một mình.”
“Có lẽ vậy!” Lâm Trản tìm thấy một gói khoai tây chiên, xé mở ra: “Tớ không nghĩ cậu ấy có thể trở về ngay.”
Một đám fangirl mê muội đưa nước đó đủ vướng víu anh rất lâu.
Haha, uống tới chết đi.
Nghĩ tới đây, Lâm Trản cắn miếng khoai tây chiên giòn.
Một lúc sau, một bóng đen phủ xuống đầu, người đó lạnh nhạt hỏi: “Trưa nay cậu ăn cái này?”
Còn biết trở về.
“Ừ.” Cô quay lại nhìn thoáng qua Trịnh Ý Miên đang kí họa: “Không phải mọi người đều ăn cái này hả?”
Dù sao trong ngày đại hội thể thao nhất định buổi trưa chẳng có gì nóng hổi để ăn, chỉ có thể tiêu hóa chút đồ ăn vặt và bánh ngọt để vượt qua.
Điều này không phải rất bình thường ư?
Trịnh Ý Miên nghe được những lời này, thắc mắc hỏi: “Cậu chưa ăn trưa hả Trản Trản?”
Câu hỏi này rất lạ, Lâm Trản quay đầu trợn mắt: “Đừng nói với tớ là cậu đã ăn cái gì ngon ngon rồi đấy nhá?”
Trịnh Ý Miên cau mày: “Khi tớ quay lại đây, thấy có một phần cơm trên ghế nên tớ ăn hết luôn. Tớ tưởng cậu mua cho tớ, vậy là không phải à?”
“Cơm hả?” Lâm Trản nhíu mày: “Người nào đưa cơm vậy? Tớ đâu có đưa gì đâu?”
Trương Trạch ngồi ở bên, suy nghĩ một hồi: “Hay là thầy hoặc bạn các cậu đưa?”
Lâm Trản nhanh chóng phủ nhận: “Không đâu. Nếu là họ, họ cũng sẽ đưa cho tôi một suất.”
Trịnh Ý Miên: “…Tớ sẽ không bị trúng độc chứ?”
Lâm Trản: “Này thì không thể nói trước được.”
Trịnh Ý Miên: “…”
Lâm Trản cười vỗ vai cô ấy: “Giỡn đó, dù sao trường lớn như vậy cũng không có người dám làm như vậy đâu, có lẽ là đặt sai chỗ đó.”
Trịnh Ý Miên: “Nhưng bên trong toàn là món tớ thích, sườn xào chua ngọt, bò hầm khoai tây, cải chíp…ngay cả trứng mà còn biết bỏ lòng đỏ đi, để lại hai cái lòng trắng.
…
Nghĩ kĩ thật đáng sợ.
Trương Trạch nói toạc ra: “Đó có thể là người theo đuổi cậu.”
Lâm Trản lúc này mới nhận ra: “Đúng rồi, tớ cũng sớm thấy có gì đó sai sai, cậu có nhớ mấy quả táo trong hộc bàn đêm giáng sinh năm ngoái không? Cuốn sách bài tập không viết tên của cậu đột nhiên lại có tên viết trên đó? Rồi sinh tố đậu xanh vào mấy ngày nắng nóng ở trên bàn nữa? Khi trời trở lạnh thì có đồ sưởi tay? Nhiều như vậy…hơn nữa đều đưa cho cậu, không thể nào là người quen làm.”
Vẻ mặt Trịnh Ý Miên nghiêm túc: “Nhưng làm như vậy thực sự rất đáng sợ. Tại sao không theo đuổi tớ một cách công khai chứ? Làm gì cũng trong âm thầm, khiến tớ luôn cảm thấy có ai đó muốn mưu hại mình.”
“Công khai?” Lâm Trản nở nụ cười: “Cậu quên bản thân đã nói những gì với tên xấu số kia rồi sao? Ai còn dám công khai theo đuổi cậu?”
Tên xấu số u ám kia yêu Trịnh Ý Miên rất lâu rồi. Cuối cùng một ngày nọ cậu ta cũng lấy hết can đảm tỏ tình với Trịnh Ý Miên, dù bị từ chối nhưng cậu ta vẫn cố chấp tiếp tục lượn tới lượn lui trước mặt cô ấy, còn nói rằng: “Sau khi tiếp xúc chắc chắn em sẽ thích anh.”
Trịnh Ý Miên khó chịu vô cùng và cuối cùng cũng bùng nổ sau khi bị làm phiền suốt một tháng.
“Tôi không muốn yêu đương vào cấp 3, mong cậu chăm chỉ học tập cho tốt và đừng coi việc theo đuổi tôi mỗi ngày là nghĩa vụ của mình, cậu cứ như vậy tôi thấy rất phiền.”
Tình cờ tên xấu số kia là một thanh niên văn vẻ. Sau khi bị Trịnh Ý Miên “phụ lòng” cậu ta đã gửi “Thơ thất tình” cho tập san của trường suốt một năm, trong lời nói đầy u sầu vì không thể yêu, trách móc người vô tâm.
Từng câu từng chữ như đang rỉ máu, vô cùng thê thảm.
Vì vậy rất nhiều người đang theo đuổi Trịnh Ý Miên lần lượt dừng lại, sợ đã không theo đuổi được người ta mà còn bị chán ghét nữa.
Đến bây giờ hành vi thái quá nhất chỉ có là gửi cho cô ấy vài lời chúc nhân dịp Tết nguyên đán.
Lâm Trản nghĩ thầm, cũng may cô không thường lắc lư trước mặt Thẩm Tức, hiện tại chưa có dấu hiệu Thẩm Tức thấy cô phiền phức, bởi vậy lúc cần thiết cô mới dám tiến tới vài bước.
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu nói với Lâm Trản: “Tớ cầu còn không được, bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy điều kỳ lạ xảy ra, thì không còn ai làm phiền tớ nữa, tớ cảm thấy vô cùng hài lòng.”
“Được rồi.” Lâm Trản nói: “Cậu vui là được. Cơ mà tớ đoán tên xấu số đưa đồ cho cậu có lẽ vóc người nhỏ nhắn, tròn trĩnh, khi cười không thấy mắt đâu hết.”
Trương Trạch cũng hăng hái tham gia thảo luận: “Tớ cũng nghĩ vậy, chàng trai lén lút làm loại chuyện như vậy ắt hẳn là người tự ti, không đẹp trai, không có dáng chuẩn, lại không được mọi người yêu thích! Sợ xuất hiện sẽ khiến người ta ghét bỏ, nên chỉ dám thể hiện tình yêu như thế.”
Nghe ba người nhiều chuyện xong, Thẩm Tức: “…”
Lúc này Trịnh Ý Miên mới nhận ra Thẩm Tức vẫn còn đứng, liền nháy mắt với Lâm Trản: “Có điều, tớ tưởng cậu đi ăn với Thẩm Tức…”
Lâm Trản: ‘Cậu đừng nói nữa.”
Dứt lời, cô lại ngồi xuống tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Đã không nhắc đến Thẩm Tức thì thôi, vừa nhắc cô liền bực. Thoạt nhìn Thẩm Tức niềm nở tới mức dẫn cô đi ăn cơm hả?
Thẩm Tức: “Đứng lên đi, tôi dẫn cậu đi ăn đồ gì nóng nóng.”
Lâm Trản: “…”
Cô cúi đầu: “Cậu không cần phải đưa tôi đến đó dưới áp lực của bọn họ, tớ không đói lắm đâu.”
Thẩm Tức: “Vừa rồi cậu vận động nhiều như vậy, nói không đói bụng là giả.”
Hơn nữa, anh không muốn nợ ân tình, coi như bù qua bù lại với cái còi.
Lâm Trản sờ bụng một cái, đúng là có hơi đói.
“Được rồi.” Cô nói: “Vậy cậu năn nỉ tớ đi?”
Thẩm Tức: “…”
Trương Trạch đưa bậc thang cho Lâm Trản: “Được rồi, mau đi đi, Thẩm Tức chưa bao giờ đưa nữ sinh đi ăn đâu.”
Lần đầu được lợi, không chiếm thì phí, không chiếm là người ngu.
Lâm Trản cười tủm tỉm: “Không cần năn nỉ, chúng ta đi thôi.”
*
Thẩm Tức đưa Lâm Trản đến căn tin được dựng tạm thời trong trường.
Điều kiện vệ sinh ở đây không tệ, sạch sẽ, các món ăn trông khá ngon miệng.
Đồ ăn tự mình gắp.
Lâm Trản bưng đĩa cơm đi theo sau Thẩm Tức: “Cậu cũng chưa ăn hả?”
“Ừ, bận quá.”
“Không có cô gái nào đưa cơm cho cậu hả?”
Nghe được giọng điệu của cô, Thẩm Tức không khỏi hỏi lại: “Cậu cho rằng bọn họ là cái gì? Doraemon?”
Lâm Trản cụp mắt: “Cậu thậm chí còn không thích Doraemon.”
Thẩm Tức không muốn dây dưa với cô về chủ đề này: “Mau gắp đồ đi, không thì…lạnh hết.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Trản tỏ ra thích thú, vừa bưng đồ ăn vừa hỏi: “Nếu tớ là Doraemon thì cậu có thích tớ không?”
Thẩm Tức bất đắc dĩ hỏi: “Nó không phải là con người thì làm sao bên nhau với tôi được?”
Lâm Trản truy hỏi: “Nếu nó là con người thì sao?”
Lúc này Thẩm Tức mới trả lời cho cô từng chữ một: “Mặc kệ đối phương có toàn năng như Doraemon hay không, nếu tôi đã thích cô ấy thì cũng chẳng cần cô ấy phải đa tài.”
“Cô ấy không cần phải ôm hết mọi thứ, nếu không…cần tôi làm gì?”
Thích người ta thì không cần đối phương phải giỏi hết mọi mặt.
Không thích người ta, dù đối phương có tốt đến đâu cũng vô ích.
Thích vốn là thứ không theo quy tắc nào, chẳng thể giải thích bằng lý trí.
Lâm Trản nới lỏng chiếc thìa, chiếc thìa rơi trong đồ ăn.
Tại sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ? Đây chẳng phải là tự khiến bản thân khó chịu sao.
Biết rõ khi anh thích ai đó, chắc chắn sẽ cưng chiều cô ấy hết mực, vậy mà bản thân còn giả ngu hỏi những câu như vậy.
Cô cắn môi dưới, bỗng chốc chẳng muốn ăn gì.
Giả vờ gắp vài miếng thức ăn, Thẩm Tức ở bên cạnh bình thản hỏi: “Không ăn rau?”
Lâm Trản không ư hử.
Thẩm Tức nhìn vào chỗ trống cuối cùng trong khay cơm của cô, không nói gì múc một muỗng rau diếp vào.
Lâm Trản tức giận ngẩng đầu nhìn anh. Hốc mắt đỏ bừng.
Thẩm Tức cau mày: “Chẳng phải chỉ múc một muỗng rau cho cậu thôi sao, tức tới vậy?”
Lâm Trản bưng khay cơm lên, lần đầu tiên nhẹ giọng uất ức nói: “Cậu thì biết cái gì!”
Thẩm Tức nhướng mày, lại xúc thêm một muỗng.
Lâm Trản càng bực, cô cảm thấy mình sắp tức đến khóc.
Theo đuổi không được mà ngược lại bị người ta khiêu khích.
Thẩm Tức nhìn cô hồi lâu, nhường nhịn nói: “Món này rất ngon, cậu thử chút xem.”
Lại bổ sung thêm: “Ăn rau rất tốt cho sức khỏe.”
Lâm Trản hoàn toàn không nhận ra có cái gì đó sai sai, lấy đũa rồi nhanh chóng rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Ăn rau? Cô cũng đâu phải là thỏ!
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Thẩm Tức cũng tới.
Đồ ăn anh lấy hầu hết chẳng no bao nhiêu.
Lâm Trản do dự một lát, thật sự chẳng muốn nói ra nhưng lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu ăn có xíu này sẽ đói đấy.”
Cuối cùng vẫn là quan tâm đến anh, Lâm Trản, mày đúng là kẻ hèn.
Thẩm Tức: “Nãy tôi mới ăn.”
Lâm Trản thoáng kinh ngạc ngước mắt nhìn anh cúi đầu ăn.
Vừa rồi còn thấy người này phiền chết đi được, giây sau đã cảm thấy anh đáng yêu không ai sánh bằng.
Sự thay đổi lớn trong lòng khiến Lâm Trản cảm thấy mình có gì đó không ổn rồi.
Nhưng…tình đơn phương là thế mà! Một giây trước bạn vẫn còn đang thuyết phục bản thân từ bỏ vì không được đáp lại, giây tiếp theo chỉ vì sự quan tâm nhỏ nhặt của đối phương thôi mà bạn sẵn sàng vượt qua núi đao biển lửa.
Lâm Trản cắn một miếng rau diếp.
Má, sao rau diếp Thẩm Tức gắp ngon vậy chứ.
Lâm Trản ơi, mày hết cứu thật rồi.
*
“Tinh Tinh, nhìn bên kia kìa…” Cô bạn đi cạnh Dư Tinh chỉ vào Thẩm Tức và Lâm Trản đang ngồi cách đó không xa.
Tất nhiên Dư Tinh đã nhìn thấy, từ lúc cô ta bước vào đã thấy họ rồi.
Lần đầu tiên chứng kiến Thẩm Tức gần gũi với một cô gái như vậy, đứng gần như vậy, nói nhiều như vậy, thậm chí còn gắp thức ăn cho cô ấy.
Cô gái kia nói tức giận đã tức giận, cầm đũa rời đi trước để Thẩm Tức phải theo kịp mình.
Hơn nữa vừa rồi, Thẩm Tức rõ ràng đã ăn trưa.
– —-
Tác giả
Anh Tức: Vì vợ tôi, ăn ngàn lần cũng được.
– —-
Nặm: Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, tui lười beta quá, trong quá trình đọc có gì mấy bà soát câu cú, chỉnh tả giùm tui nhaaa!