Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 6: Gương mặt tiêu biểu
_____
Lâm Trản hỏi: “Là cái gì?”
Tôn Hồng: “Đẩy tạ.”
Lâm Trản lập tức quay người lại.
“Thôi đừng có mơ, môn đó chỉ có những vận động viên chuyên nghiệp mới làm được hiểu không!”
“Thì đó nên chẳng có mấy ai tham gia cả, chủ yếu là mấy cô gái hơi béo tham gia cho đủ số lượng thôi à. Với sức của cậu chắc chắn sẽ đè bẹp mọi người và sau đó cậu sẽ là tâm điểm của khán giả trở thành super star!”
Lâm Trản: “Cảm ơn, trước tiên đẩy tạ tớ phải đánh cậu một phát đã, để cậu trở thành tâm điểm của khán giả ha.”
Tôn Hồng vẫn thuyết phục: “Ai biết trước được điều gì, không thì tới tiết thể dục tụi mình thử xem sao, thử một lần là biết ngay.”
*
Tiết đầu tiên là tiết thể dục.
Trước khi vào tiết phải làm nóng người 800m đối với nữ và 1000m đối với nam.
Trước đây Lâm Trản luôn nhọc nhằn chạy 800m, nhưng lần này như được tiêm máu gà vậy.
Sau khi chạy xong, Trịnh Ý Miên thở hổn hển hỏi: “Sao hôm nay cậu hăng hái thế?”
Lâm Trản dạy cô ấy kinh nghiệm của mình: “Tớ phát hiện một chiêu, chỉ cần tưởng tượng Thẩm Tức đang chờ tớ ở đích thì sẽ hăng như vậy đấy.”
Trịnh Ý Miên: “…”
“Lâm Trản ơi là Lâm Trản, cậu hết cứu thật rồi.”
Giáo viên thể dục cho mọi người giãn cơ, sau đó vỗ tay vô chủ đề.
“Đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi mọi người nên năng nổ hơn, thời gian còn lại hôm nay thầy sẽ để mọi người tự do luyện tập. Có gì không biết thì tới hỏi thầy.”
Tôn Hồng lập tức dẫn Lâm Trản tới hỏi thầy giáo.
Tôn Hồng: “Thầy ơi, có phải hạng mục đẩy tạ thiếu người lắm đúng không ạ?”
“Đúng vậy, nói chung đa số ai cũng không thích hạng mục này nên nhà trường đành phải ép mọi người báo danh. Sao thế, em muốn báo danh hạng mục này à?”
“Không không không, không phải em, là Lâm Trản.” Tôn Hồng đẩy Lâm Trản về phía trước: “Sức cậu ấy mạnh lắm, em nghĩ cậu ấy có khả năng lấy hạng nhất nên mới tới hỏi thầy xem được không?”
Nhìn cô gái tay chân dài, vóc người cân đối bị đẩy tới phía trước thầy giáo không khỏi mỉm cười.
“Gầy quá, thầy sợ nhấc tạ lên sẽ làm gãy tay em mất.”
Lâm Trản: “Không đâu ạ, sức em khỏe lắm, mấy thùng nước trong lớp em mang đi đổi rất nhẹ nhàng.”
Thầy: “Được rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ thầy sẽ hướng dẫn em luyện tập.”
Giáo viên thể dục cầm cái tạ từ trong phòng dụng cụ đi ra, rồi dẫn Lâm Trản tới bãi cỏ luyện tập.
Sau khi luyện vài tư thế Lâm Trản đã dần dần quen.
Thầy khen: “Ừ khá tốt, không nhìn ra sức em khỏe tới vậy đấy.”
Mọi thứ đang theo chiều hướng tốt.
Tiếp đó, thầy giáo đi qua chỗ các học sinh khác, còn Lâm Trản ở đằng kia luyện đến khi hết tiết.
*
Vừa hết tiết, Trương Trạch nóng lòng vỗ lưng Thẩm Tức.
“Bạn gái cũ của cậu đang tập đẩy tạ kìa. Sao, đi xem không?”
Thẩm Tức có vẻ mệt mỏi: “Ai nói cậu ta là bạn gái cũ của tớ hả?”
Nghĩ tới giấc mơ đêm qua anh liền đau đầu.
Nụ cười Trương Trạch có chút hả hê: “Thật đấy, đi xem nhanh đi, tớ nghe nói tư thế đẩy tạ của người ta đẹp lắm nhá, nhẹ nhàng tựa như đang tập thể dục vậy. Khủng như cậu vậy đấy.”
Thẩm Tức không lay chuyển được cậu ta nên chỉ có thể đi ra ngoài xem.
Chỉ thấy cái tạ trong tay Lâm Trản bị ném bay ra ngoài, vẽ ra một hình parabol hoàn hảo trên không trung, sau đó, Thẩm Tức trơ mắt nhìn điểm kết thúc của parobol đáp xuống xe đạp của mình.
Một tiếng “bang” lớn vang vọng khắp sân trường.
…rốt cuộc thì tại sao anh lại muốn đi tới đây vậy.
*
Tôn Hồng và Tề Lực Kiệt đều đứng trước mặt Lâm Trản cúi đầu.
“Tụi tớ sai rồi.”
Lâm Trản thực sự hết nói nổi: “Vừa nãy ai dắt xe đạp tới chỗ này hả?”
Cô đang luyện tập rất tốt, sau đó nghỉ giữa chừng nói vài lời với Trịnh Ý Miên. Rồi tiếp tục luyện ném tạ theo quỹ đạo ban đầu, ai ngờ đập nát xe người ta luôn.
…Xác suất này còn nhỏ hơn cả trúng số đó!?
…Thế quái nào cô lại chơi với hai đứa bạn xấu này được vậy?
Tôn Hồng ngoan ngoãn nhận sai liên tục: “Tề Lực Kiệt tới, tụi tớ chơi vui quá, mà trời thì rất là nóng nên tụi tớ mới dắt chiếc xe đạp đi chỗ khác.”
Lâm Trản: “….Để mấy cậu có thêm chỗ râm để chơi đùa chứ gì?”
“Tớ sai rồi…”
“Vấn đề không phải là sai hay không sai, bây giờ phải tìm ra chủ của chiếc xe đạp, ít nhất phải sửa nó lại đã!” Lâm Trản nói: “Tớ không biết nhãn hiệu này, mấy cậu biết của hãng nào không?”
Tề Lực Kiệt: “Biết, thực ra chiếc xe đạp này không có ưu điểm nào ngoài một ưu điểm.”
Lâm Trản: “Là gì?”
Tề Lực Kiệt: “…Đắt.”
…
…
Lâm Trản dựng chiếc xe lên nhìn sơ qua: “Cái bàn đạp với phần phía trên sửa hết khoảng bao nhiêu?”
Tề Lực Kiệt: “Tớ không rõ nữa, ước tính…4 chữ số đấy! Ba người chúng ta chia ra chắc cũng đỡ phần nào.”
“Vậy còn đỡ.” Lâm Trản nói: “Chủ cái xe đạp này là ai thế? Tụi mình đi xin lỗi trước đã.”
Hai người im lặng.
Lâm Trản: “Chẳng phải cậu là thánh hóng hớt sao, tí chuyện nhỏ này mà cũng không biết?”
“Biết.” Tề Lực Kiệt nói: “Nói ra sợ cậu nhồi máu cơ tim.”
Cao siêu tới nỗi làm cô nhồi máu cơ tim chỉ có một người mà thôi.
Lâm Trản rơi vào trầm tư.
Lâm Trản: “Hình tượng tớ dày công tạo ra đã mất hết rồi, bây giờ trong mắt cậu ấy có lẽ tớ là một con đười ươi có sức mạnh vô biên.”
Tôn Hồng: “Đừng nói vậy, cho dù có là con đười ươi thì chị Trản của chúng ta cũng là con đười ươi xinh đẹp nhất!”
Tề Lực Kiệt kéo cậu ta lại: “Đừng nói nữa, không thấy cậu ấy đang tức giận sao…”
*
“Mắc cười lắm hả?” Thẩm Tức nhìn Trương Trạch đã cười suốt một phút.
Trương Trạch hít một hơi: “Không buồn cười sao? Hahaha, cmn tớ thực sự không dừng được…Cậu tìm được báu vật sống này ở đâu ra vậy, buồn cười quá đi mất!”
Thẩm Tức nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Nói ôn thần đúng là ôn thần thật!”
Trương Trách cười hỏi: “Bực à?”
Bực mình hả?
Không có gì phải bực cả, chẳng biết từ lúc nào anh đã quen với nó rồi.
Thẩm Tức không trả lời, xoay người đi về lớp: “Đi thôi, sắp vào học rồi.”
“Thương người ta vậy à? Trương Trạch hỏi: “Không bắt bồi thường luôn?”
Thẩm Tức: “Bồi thường có ích gì?”
Trương Trạch: “Ê, đừng nói cậu thích người ta rồi đấy nhé!? Cho nên mới để cậu ấy muốn làm gì thì làm.”
Thực tế Trương Trạch cũng biết điều này là không thể nào, bởi vì Thẩm Tức luôn hiếm khi tức giận, chủ yếu là chẳng ai dám chọc giận anh.
Cơ mà không hiểu sao trong tiềm thức cậu ta lại muốn kích Thẩm Tức.
Có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện loại người như Lâm Trản khiến cậu ta cảm thấy rất mới mẻ.
Bạn bè mà, lúc nào chẳng chọc ghẹo nhau.
Làm gì có ai mới gặp nhau có vài lần nói với nhau mấy câu mà đã thích rồi.
Thẩm Tức không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Không thích.”
“Không thể nào.” Thấy Thẩm Tức lại có thể sẵn lòng đáp lại Trương Trạch không bỏ lỡ cơ hội gây sự với anh, muốn xem xem nếu hỏi tiếp thì anh sẽ phản ứng thế nào. Vì thế kiên quyết nói: “Tớ thấy rõ ràng cậu thích người ta.”
Nghĩ tới chuyện đêm qua ngủ không ngon, rồi nghĩ đến vì sự việc kia mà bị Diệp Thiến cười trêu từ nhỏ tới lớn…
Hầu như hết thảy những chuyện có thể được tóm tắt bằng hai từ “hết nói nổi” của anh đều liên quan đến cô.
Sao anh lại có thể thích một người hay gây rắc rối cho mình được?
Một cảm xúc vi diệu sôi sục dâng lên, có vẻ ngoài câu trả lời đó ra thì không lời nào có thể ngăn được miệng của Trương Trạch.
Không biết là để cho Trương Trạch dừng đề tài khiến bản thân đau đầu hay là để bảo vệ phẩm giá của bản thân, anh quyết định đổi sang một câu kiên quyết hơn.
Bước chân của Thẩm Tức vẫn không dừng lại, quay người dõng dạc tuyên bố: “Thích cậu ta thì tên tôi viết ngược.”
*
Sau khi thảo luận, Lâm Trản quyết định bật chế độ “làm trước nói sau.”
Trước tiên kéo xe Thẩm Tức đi sửa, sau đó đợi lần sau gặp lại…nhận lỗi với người ta.
Nếu Thẩm Tức không phát hiện ra thì hay quá rồi.
Kết quả khi vừa ra khỏi lớp để chuẩn bị thực hiện kế hoạch thì phát hiện chiếc xe đạp giá ngất ngưởng đã biến mất.
Lâm Trản nhìn Tôn Hồng, Tôn Hồng nhìn Tề Lực Kiệt, Tề Lực Kiệt không biết nhìn ai nên chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu dọc cát.
Tôn Hồng: “Tớ thấy xe đạp khóa đàng hoàng chắc chắn sẽ không bị trộm đâu! Hay là Thẩm Tức…”
Tề Lực Kiệt kéo cậu ta: “Ngay cả cậu nhìn ra thì chẳng lẽ Lâm Trản lại không nhìn ra? Mau im đi, cẩn thận cậu ấy đánh cậu bây giờ.”
Lâm Trản khoanh tay, cau mày: “Giờ cậu ấy tự mang đi sửa rồi, tụi mình phải làm sao đây?”
Tôn Hồng ngập ngừng nói: “Đưa tiền?”
Tề Lực Kiệt lập tức bác bỏ; “Người ta giàu như vậy không thiếu chút tiền của cậu đâu.”
“Mua một món quà thật giá trị cho người ta đi!” Lâm Trản xoa ấn đường: “Tớ không còn mặt mũi để đi hỏi cậu ấy có lấy chiếc xe bị tớ đập cho nát bét đi sửa rồi hay không.”
Cô – một cô gái xinh đẹp được đầy người theo đuổi, lần đầu tiên theo đuổi một người lại đập nát xe người ta.
…Anh sẽ nghĩ thế nào về cô?
…Một nữ tráng sĩ nâng núi vác vạc.
*
Tuy cảm thấy bản thân không còn mặt mũi đi hỏi nhưng ít nhất…cũng phải nói lời xin lỗi.
Mặc dù xe do Tôn Hồng dắt qua, nhưng lúc đó cô cũng không nhìn rõ phía trước có gì, sự cố này cô cũng vác một phần trách nhiệm.
Hôm đó tan học, Lâm Trản đứng đợi Thẩm Tức ở cổng trường.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc một mình anh đã đi ra, không thấy Trương Trạch đi cùng.
Không biết nên mở lời từ đâu, Lâm Trản vừa suy nghĩ vừa đi theo anh.
Chạng vạng thành phố W rất nóng, hơi nóng còn sót lại chưa hề giảm bớt, ánh chiều tà nhuộm một mảng lớn khu vực.
Lâm Trản vừa đi vừa ngẩn ngơ, dần dần cách Thẩm Tức ngày càng gần.
Cuối cùng giẫm lên cái bóng của anh mà đi tiếp.
Thẩm Tức rất cao, đúng như trong tưởng tượng, đứng sau anh giống như đang được che chở vậy.
Người trước mặt bỗng dưng dừng lại.
?
Lâm Trản phanh lại kịp thời, dừng lại một giây trước khi va chạm rồi bật về phía sau.
Từ giọng điệu của Thẩm Tức không nghe ra bất cứ cảm xúc nào: “Theo dõi tôi?”
Câu “Tớ tới muốn xin lỗi cậu” nuốt lại xuống họng sau khi nghe câu hỏi này.
Hỏi như vậy, nếu mình trả lời thì như thể tự nhận bản thân là kẻ bám đuôi vậy.
Cô đảo mắt trả lời một cách sáo rỗng: “Tớ tiện đường…”
Lần này giọng điệu của anh có phần vui vẻ hơn: “Tiện đường tới đây hả?”
Thẩm Tức quay đầu lại ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.
Chình ình phía trước là nhà vệ sinh nam.
Lâm Trản: “…”
“Cậu cố ý gài tớ đúng không!?”
Thẩm Tức: “Không hề.”
Cô tức tối cúi đầu, hiếm thấy xấu hổ: “Không phải tớ bám đuôi cậu, tớ chỉ muốn nói xin lỗi với cậu thôi.”
“Hôm nay tớ lỡ làm hư xe của cậu, chắc cậu cũng biết rồi, nếu không…chiếc xe làm sao biến mất được chứ.”
“Tớ xin lỗi, tớ sẽ trả tiền sửa chữa cho cậu.”
“Cơ mà tớ vẫn phải nói một câu, bạn tớ dắt xe qua chỗ tớ, tớ không thấy nên mới lỡ đập trúng chứ không phải cố ý nhắm vào cậu.”
“Ừ.” Anh trả lời: “Không sao.”
“Dù sao thì buổi chiều lúc rảnh rỗi đã đem đi sửa rồi.”
Lâm Trản nhớ lại hôm nay là thứ ba.
Tiết đầu của chiều thứ ba là môn thủ công, anh không cần phải lên lớp.
Nói cách khác, tiết hai buổi sáng khi cô phát hiện chiếc xe biến mất là do anh đã chuyển nó đi chỗ khác.
Nghĩ đến đây cô có hơi chán chường.
Lâm Trản: “Tớ sẽ bồi thường phí sửa xe cho cậu.”
Đôi chân dài của Thẩm Tức bước về phía trước, trả lời cô: “Không cần.”
Lâm Trản theo sau, kiên trì nói: “Vậy thì tớ sẽ bứt rứt lắm.”
“Do tớ đậu xe không đúng chỗ.” Thẩm Tức nói: “Tớ cũng có lỗi.”
Lâm Trản sửng sốt một lát, sau đó nói: “Vậy bốn người chúng ta chia đều ra, ai cũng có lỗi hết mà.”
Thẩm Tức thở dài tựa như đã bị cô thuyết phục, hoặc như thể bản thân không cách nào thoát khỏi sự dây dưa và huyên thuyên của cô.
Anh gật đầu, cố đi chậm lại sóng vai với cô.
“Vậy cậu định bồi thường thế nào?”
“Tớ sẽ tặng cậu một thứ có giá trị tương ứng nhé!” Lâm Trản nảy ra ý tưởng: “Nước hoa được không?”
Anh gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Được.”
Song cô lại nhớ đến mùi hương đã được ánh nắng làm dịu trên người anh, một mùi hương khiến người ta mê mẩn vượt xa cả nước hoa.
Lâm Trản tự bác bỏ đề nghị của bản thân: “Nước hoa quá tục tằn, thôi quên đi.”
Thẩm Tức: “…”
Lâm Trản đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tức chỉ vào quán trà sữa cách đó không xa.
“Mời tớ một ly trà sữa đi! Coi như bồi thường.”
Trước quán Idrink đang phát sóng quảng cáo về sản phẩm mới.
“Hương vị độc đáo của tắc bùng cháy hòa quyện với hương thơm tươi mới của chanh., nhanh tới thưởng thức nào!”
Trong quán, có cặp đôi cầm ly nước đang được quảng cáo đi ra – trong một ly có hai ống hút.
Cô nở nụ cười đầy hứng khởi, nhẹ nhàng nói: “Được.”