Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 4: Chạm
—–
Sau thứ sáu là hai ngày nghỉ xả hơi, rồi một tuần mới lại bắt đầu.
Việc tổng vệ sinh của tuần này đến lượt lớp Lâm Trản.
Mỗi lần tổng vệ sinh, các bạn nữ đều rất vui khi được ghép vào nhóm của Lâm Trản, vì cô rất khỏe, làm việc nhanh gọn, có thể xách nước lẫn các nhiệm vụ khó khăn khác, so với con trai thì được hơn nhiều.
Hoàng Sâm chia ra mấy nhóm, mỗi nhóm có nhiệm vụ khác nhau, ông còn bổ nhiệm thêm hai nhóm trưởng.
Trưởng nhóm bên nam là lớp trưởng, còn bên nữ là Lâm Trản.
Ngoài việc quét dọn của mình, họ còn phải kiểm tra mọi người dọn dẹp thế nào.
Hoàng Sâm: “Được rồi, mọi người nhanh lên, làm xong còn phải kéo cờ nữa.”
Lâm Trản gặm miếng hamburger cuối cùng rồi xách hai cái xô ra ngoài.
Cô và năm bạn nữ khác cùng phụ trách sân vận động.
Sân vận động cách chỗ lấy nước khá xa, trong khi đó các cô phải quét rác, lau chùi dụng cụ thể thao, tất nhiên rất cần tới nước.
Sau khi phân phát chổi cho mọi người, Lâm Trản mới nói: “Các cậu quét trước đi, tớ với Trịnh Ý Miên sẽ lau chùi dụng cụ. Bây giờ tớ đi lấy nước trước.”
“Ok, các cậu đi đi.” Khương Cần kêu gọi mọi người: “AV8D bắt đầu làm việc thôi!”
Những cô gái khác trông có vẻ buồn ngủ, khuôn mặt ai nấy cũng uể oải.
Khương Cần: “Tí nữa hội học sinh sẽ tới kiểm tra đó! Mau tỉnh táo lại đi!”
Dường như câu nói này đã đánh thức bọn họ, có người ánh mắt sáng ngời hỏi: “Chủ tịch hội học sinh có đến không?”
Khương Cần: “Không biết, hên xui thôi!”
Lâm Trản đi tới nhà vệ sinh nữ ở tầng 1 lấy nước, giặt giẻ rồi chạy tới phòng trang thiết bị nơi Trịnh Ý Miên đang ở đấy.
Thẩm Hi cầm một cuốn sổ ghi chép từ lớp học đi ra, quay người lại thì thấy Trương Trạch đang hăng hái vịn lan can nhìn xuống.
Thẩm Tức đi tới: “Nhìn gì nữa, đi thôi.”
Trương Trạch liếc mắt tới bóng dáng đang chạy: “Cmn, con gái đó hả trời?”
Thẩm Tức nhìn theo thì thấy một cô gái tóc ngắn đang xách hai xô nước chạy.
Cô cầm cái xô rất vững vàng, chỉ lắc lư chút xíu thôi. Thoạt nhìn rất nặng nhưng trông cô có vẻ vẫn ung dung.
…Lại là kẻ bám đuôi điên cuồng đó.
Nói men lỳ đâu có sai! Mặt mũi dịu dàng đáng yêu như vậy mà sức lại mạnh kinh hồn.
Anh hơi lơ đãng, cảm thấy thật kỳ diệu.
*
Chẳng bao lâu sau, Lâm Trản kỳ diệu đã tới chỗ xà kép.
Cô ngâm nga, đặt hai xô nước xuống, rồi đưa một miếng giẻ cho Trịnh Ý Miên.
Trịnh Ý Miên lấy khăn tay mang theo bên mình ra: “Mệt lắm đúng không, mau lau mồ hôi đi.”
Lâm Trản sờ sờ mũi: “Làm gì có đổ mồ hôi.”
Trịnh Ý Miên: “…”
À cô ấy quên, Lâm Trản là người có khuôn mặt đáng yêu nhưng tâm vô cùng rắn rỏi.
“Làm thôi!” Lâm Trản nói: “Lau xong thì tụi mình có thể nghỉ ngơi.”
Trịnh Ý Miên thấp giọng đáp: “Ừm.”
Hai người phối hợp ăn ý lau xà kép rồi lau thang gióng.
Thang gióng là thiết bị leo lên tương tự như cái thang vậy, chỉ khác ở chỗ thang gióng có thể tháo rời. Mùa xuân đến, cứ đến tiết thể dục là có nhiều người thích leo lên trên đó ngồi, ăn uống trò chuyện cả ngày.
Đương nhiên bây giờ các cô không có nhàn nhã như vậy.
Lau cái thứ này phải lau từ trên xuống dưới. Rất nhanh Lâm Trản đã trèo lên, Trịnh Ý Miên cũng theo sát sau.
Khi lên tới, Lâm Trản định bụng ngồi xuống. Tư thế giống như lên ngựa, cô nghiêng người, một chân bước qua là đã ngồi lên.
May là Trịnh Ý Miên phản xạ nhanh lùi về sau, không thì…xíu nữa cô ấy bị đá rồi.
*
Thẩm Tức và Trương Trạch đang đứng “kiểm tra” tất nhiên cũng thấy chuyện lúc nãy.
“Vl.” Trương Trạch bị dọa cho phát sợ: “Suýt nữa đá trúng người rồi.”
Thẩm Tức nhìn thoáng qua Lâm Trản.
Trương Trạch: “Với sức của cô gái đó chắc là đá cho người ta khóc luôn quá…”
Hai câu, Thẩm Tức chỉ nghe lọt một câu.
– – Với sức của cô gái đó chắc là đá cho người ta khóc luôn quá.
Trong đầu lóe lên một cảnh tượng.
Không thể nào, anh lắc đầu, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Tâm trí rối bời, anh bấm cây bút mực sau đó nói: “Được rồi, cũng sắp xong rồi, chúng ta đi chỗ khác kiểm tra.”
*
Lanh lẹ lau chùi xong mọi thứ, Lâm Trản giao phần cuối cùng cho Trịnh Ý Miên, còn bản thân vội vã đi xem mọi người đã hoàn thành công việc hay chưa.
Lớp trưởng phụ trách trên lầu 3, cô kiểm tra sơ lầu 2,3 thấy đều rất sạch sẽ.
Bị kiểm tra chắc chắn không vấn đề gì.
Trở lại sân vận động, cô định đi ra rửa tay thì nghe thấy đám Khương Cần phấn khích kêu: “Tới thiệt kìa! Tụi mình thật may mắn!”
Mấy nữ sinh tụ lại, cơ thể hơi run rẩy có thể thấy họ kích động cỡ nào.
Cô có một loại dự cảm. Đúng y luôn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Tức cầm cuốn sổ đang từ từ đến gần.
Anh mặc đồng phục mùa hè vải lanh và cotton thuần trắng, nơi cổ tay áo có vài đường màu xanh nhạt trang trí.
Vai của anh rộng nên bộ đồng phục trông rất vừa người. Bộ đồ rộng thùng thình được anh mặc lên rất tôn form.
Cổ áo cũng có viền màu xanh lam, Lâm Trản ráng nhìn cơ mà chỉ thấy một hàng cúc cài ngay ngắn.
Trong lòng thầm kêu tẻ nhạt, vô vị.
Mặc kín vậy không nóng hả?
Cô chột dạ dời mắt.
Thẩm Tức nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Nhóm trưởng là ai?”
“Tớ.” Lâm Trản tiến lên một bước ngắn: “Có vấn đề gì không?”
Dưới ánh mặt trời, cuối cùng anh cũng thấy rõ nốt ruồi lệ nhỏ dưới đôi mắt long lanh kia của cô gái.
Lúc chớp mắt, bóng mi như có như không nhẹ quét qua.
Anh nới lỏng tay cầm bút.
Lâm Trản bị ánh mắt của anh dọa sợ, muốn tiến gần hơn, cô mở miệng như tên lưu manh: “Đứng xa nhìn làm gì, có ngon thì tới gần đây nè.”
Khoảnh khắc tỉnh táo lại, cô lại muốn quay đầu chạy.
Thẩm Tức thu hồi ánh mắt, kẹp búp trên cuốn sổ, rồi đưa cho Lâm Trản: “Viết tên đi.”
Có lẽ đầu óc đã ngưng hoạt động, hoặc có lẽ là cố ý trêu ghẹo, Lâm Trản không biết lúc đó bản thân nghĩ gì chỉ theo bản năng thốt ra—
“Muốn xin phương thức liên lạc của tớ hả?”
Thẩm Tức: “…”
*
Mọi người đều bị hù dọa trước hành động đột ngột này, trong tích tắc không ai nói gì.
Trương Trạch là người bắt đầu cười trước.
“Ừ, vậy tụi tớ có làm phiền cậu không?”
Lâm Trản thấy rõ chữ trên cuốn sổ, thì ra là ghi chép về việc dọn dẹp.
Cô cũng không ngần ngại cười theo.
Cầm bút của Thẩm Tức đâu có thua thiệt gì.
Viết xong, Thẩm Tức nói tiếp: “Mấy cái chổi với xô mượn này…”
Vốn muốn nói để anh và Trương Trạch trả thay.
Ai biết Lâm Trản đã dọn xong, tỏ vẻ chuẩn bị rời đi: “Tớ đi trả liền đây!”
Nghĩ đến mấy thứ này đối với cô đều là chuyện nhỏ, Thẩm Tức gật đầu: “Vậy cậu đi theo tớ.”
Tim Lâm Trản loạn nhịp: “Chỉ tớ với cậu?”
Câu hỏi này thật thâm thúy, Trương Trạch lại không nhịn được cười: “Đúng rồi, tớ còn phải đi kiểm tra tầng trên nữa.”
Lúc rời đi, cậu ta còn dùng giọng điệu mập mờ, cợt nhả nháy mắt với Thẩm Tức: “Vậy tớ đi nhé chủ tịch, have a good time.”
Thẩm Tức: “…đi mau đi.”
*
Theo Thẩm Tức đến phòng chứa đồ.
Bên trong chứa một số dụng cụ cho tiết thể dục, rồi đến các vật dụng hằng ngày như chổi, cây lau nhà.
Có lẽ chỗ này rất ít người lui tới, những hạt bụi bay lơ lửng đầy trong không khí.
Lâm Trản ho hai cái, không chú ý dưới chân mà té lộn mèo một cái, thứ bên trong thùng phát ra tiếng leng keng lớn.
Thẩm Tức bình tĩnh đỡ cô, sau đó cầm lấy cái thùng, lấy từng thứ một để về chỗ cũ.
Trước đây anh cũng giúp các cô gái khác như vậy sao?
Không hỏi ra được, phút chốc trong lòng Lâm Trản có chút nghẹn ngào.
Nghĩ lum la cũng vô dụng, phải hỏi.
Lâm Trản khéo léo đổi cách hỏi khác, nói bóng nói gió: “Bình thường cậu hay đi kiểm tra việc tổng vệ sinh hả? Sao tớ chưa từng gặp cậu nhỉ.”
Phòng chứa đồ mờ tối, bóng dáng anh gần như hòa vào trong cái tủ.
“Rất ít, khi nào thiếu người thì tôi sẽ hỗ trợ đi kiểm tra.”
Lâm Trản từng bước nhích lại gần crush: “Vậy thường có các cô gái đến đây trả đồ không?”
Những vấn đề cô hỏi thật kỳ lạ, nhưng anh vẫn trả lời lại mà không suy nghĩ nhiều.
Thẩm Tức: “Cậu là người đầu tiên tôi thấy.”
Có nghĩa là chưa từng có cô gái nào tới đây trả đồ.
Lâm Trản đặt cây chổi sau cửa, trong lòng thầm nhảy nhót, cười nói: “Vậy chắc tớ cũng là người cuối cùng.”
Thẩm Tức nghe ra trong lời nói của cô có chuyển biến cảm xúc, chẳng biết là vui mừng cái gì.
Không nghĩ nhiều, đợi cô đặt hết đồ trở về chỗ cũ, anh mở một cuốn sổ khác lên bàn và nói: “Viết vào đây nữa là xong.”
“Ok.”
Lâm Trản phủi tay, định bước tới thì thấy ánh mắt anh đang hướng về cái bồn rửa tay bên cạnh.
“Cậu có thể rửa tay trước.”
Nhìn bồn rửa tay nằm trong góc, tim Lâm Trản đập thình thịch, tình yêu trong lòng nhanh chóng lan rộng gần như nuốt chửng lấy cô.
Một chàng trai ân cần, chu đáo luôn dễ dàng khiến mọi người có thiện cảm, huống chi anh còn rất đẹp trai, ngon miệng.
Thật đáng sợ, Lâm Trản vừa rửa tay vừa nghĩ. Người ta chỉ bình tĩnh đứng đó nói vài câu thôi đã làm náo động hồ nước xuân, gây sóng to gió lớn vậy.
17 năm qua lần đầu tiên trái tim cô đập mãnh liệt như vậy.
Sau khi rửa tay và lau khô, cô cầm bút lên, nhìn vào cuốn sổ không biết bắt đầu từ đâu.
“Tớ phải viết chỗ nào thế?”
Thẩm Tức đang nhìn mọi người bên ngoài chơi bóng lại quay người lại: “Cứ viết như mấy người trước là được.”
Lâm Trản một bụng đen tối, mặt dày tiếp tục giả vờ ngốc nghếch: “Là sao? Chỗ này có đánh số thứ tự này, phía trên ghi một hàng, hai hàng gì…”
Không khí hít thở thình lình bớt đi.
Lâm Trản cảm thấy nếu Thẩm Tức còn đến gần nữa, chắc bản thân cô sẽ chết đột ngột luôn quá…
Anh đứng sau cô một khoảng cách, để chỉ cô viết đúng chỗ, anh phải nghiêng người về phía trước, bả vai đụng vào cô.
Trong lòng Lâm Trản có một ác quỷ đang kêu gào, song trên mặt lại không thể hiện gì.
Cô ngửi thấy mùi hương của anh, đó là hương vị được tận hưởng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Tan chảy, mềm mại, trong trẻo.
Thoải mái như làm ổ trong chăn.
Kỳ lạ là cái người này thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng hương vị lại ấm áp như vậy.
Tất nhiên Thẩm Tức chẳng hề hay biết trong lòng Lâm Trản giờ đây như có muôn ngựa phi.
Anh đặt ngón trỏ lên tờ giấy, trượt từ đầu dòng đến cuối dòng, đầu ngón tay xinh đẹp làm lu mờ cả tờ giấy.
Anh nói: “Viết chỗ này là được, không cần đánh số.”
Sau đó lui lại trở về chỗ cũ.
Tay cầm bút của Lâm Trản hơi run, viết xong liền chạy trối chết.
Cô tông cửa lao ra ngoài, tiếng động lớn đến mức khiến Thẩm Tức giật mình tỉnh táo lại.
Như thường lệ, anh nhìn thoáng qua cuốn sổ.
Vốn chỉ cần điền tên và lớp, cô lại viết thêm một thứ nữa—
Lâm Trản, lớp 11-3…
Cột đánh số để trống giờ đây lại xuất hiện phương thức liên lạc của cô.