Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 3: Gặp anh
—–
Phía sau tràn ngập tiếng hò reo hoan hô, Lâm Trản chẳng biết sao bản thân cũng phấn khích theo các cô ấy.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác xảy ra với cô.
“Tia hy vọng” không chỉ là Thẩm Tức mà còn ở cách cô một lớp nữa chứ.
Hơn nữa người cô thích lại chói lóa thế này.
Anh muốn xoay chuyển tình thế trong khi chưa chuẩn bị gì cả, cứ thế đi đến bảo tàng nghệ thuật ư.
Điều đó như mở rương kho báu vậy.
Bạn dừng lại vì vẻ ngoài lộng lẫy của rương kho báu, ngay khi bạn lo lắng trong rương không có thứ gì thì lại phát hiện ra rằng nó chưa vô vàn kho báu quý giá rạng ngời rực rỡ.
Sự tương phản to lớn mang đến cho Lâm Trản sự ngạc nhiên chưa từng có.
Lâm Trản kéo Trịnh Ý Miên lại, nháy nháy mắt, nhỏ giọng khoe khoang: “Thẩm Tức là “tia hy vọng” đó.”
“Biết rồi biết rồi.” Trịnh Ý Miên xoa xoa cổ tay bị Lâm Trản nắm tới mức đau nhức.
Lâm Trản: “Cậu biết sao không nói cho tớ?”
Trịnh Ý Miên: “…”
“Lâm Trản.” Tôn Hồng xoa dịu cô: “Trí óc cậu đâu rồi hả? Rõ ràng là Trịnh Ý Miên cũng vừa mới biết mà, nhìn phản ứng của cậu là đủ để đoán được rồi.”
Lâm Trản: “…”
Tôn Hồng: “Tớ đã nói cậu đi qua nhìn Thẩm Tức một chút thử đi, cậu lại không chịu! Nãy ai vừa nói là Thẩm Tức không liên quan gì tới mình hả?”
Lâm Trản lập tức phủ nhận: “Chắc chắn không phải tớ.”
Tôn Hồng cười khúc khích: “Phản ứng vừa rồi của cậu đã chứng minh cái gì gọi là…ngoài miệng nói không nhưng cơ thể rất thành thật.”
*
“Hiểu chưa? Thầy giáo vụ nói sơ với tớ mấy phần quan trọng này, còn lại thì cậu tự triển khai nhé. Không vấn đề gì chứ Thẩm Tức!?”
Thẩm Tức đang xem những phần quan trọng trên giấy, Trương Trạch ở phía sau anh cười hì hì trả lời thay.
“Cậu cứ yên tâm, cậu ấy hay đến bảo tàng nghệ thuật lắm, chút chuyện nhỏ này có là gì.”
Thẩm Tức xem xong, cất đi rồi gật đầu.
“Không vấn đề gì, bây giờ chúng ta xuất phát luôn à?”
Chàng trai đầu đinh vội nói: “Sẵn sàng rồi hả? Được, cậu đợi tí xuất phát nhé.”
Các nữ sinh sau lưng đỏ mặt, có người táo bạo lên tiếng trước: “Cố lên nha Thẩm Tức!”
Phía sau liên tiếp vang lên tiếng reo hò.
Họ tự hào được ủng hộ anh.
Trương Trạch cong ngón tay cà cà mũi, huých vai anh, cười bên tai Thẩm Tức: “Cố lên nha Thẩm Tức.”
Thẩm Tức liếc mắc: “…biến.”
“Tiễn tới đây thôi nhé.” Trương Trạch cười vỗ vai anh: “Tớ về lại lớp đây.”
Thẩm Tức gật đầu: “Nhớ kỹ đừng để ai bỏ bậy đồ vào hộc bàn tớ.”
Trương Trạch: “Ok, tớ sẽ cố gắng hết sức có thể!”
Mấy cô gái đó mà điên cuồng lên thì một người đàn ông như cậu ta sao ngăn được?
Chàng trai đầu đinh thở dài.
…Haizz, khi nào mình mới được yêu thích như Thẩm Tức đây.
Thẩm Tức đi về phía trước, nhét tờ giấy vào túi, yên lặng ghi nhớ hết những phần quan trọng, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy biển lớp 11-3.
Nhớ tới kẻ theo dõi điên cuồng kia.
Vừa nãy nhìn thấy anh thì hết sức kinh ngạc, sau đó mắt lại sáng lên. Sự tinh quái trong mắt dần rút hết, chỉ còn lại bảy phần mê mang.
Có hơi buồn cười.
*
Biển người dạt ra chừa một lối đi nhỏ.
Thẩm Tức đi qua.
Lâm Trản vội cúi đầu, kéo tay áo Trịnh Ý Miên: “Thẩm Tức kìa, Thẩm Tức kìa…”
Trịnh Ý Miên kinh ngạc ngẩng đầu, giao tiếp bằng mắt với Tôn Hồng
Trịnh Ý Miên: Cậu ta đang làm gì vậy?
Tôn Hồng: Ai mà biết, có lẽ là đang thẹn thùng?”
Trịnh Ý Miên: Thẹn thùng? Lâm Trản biết e thẹn hả?
Tôn Hồng: Đáng sợ quá, chẳng là đây là tương phản đáng yêu trong truyền thuyết?
Trịnh Ý Miên lắc đầu, nhìn cái người từ xưa đến nay chưa bao giờ đỏ mặt – Lâm Trản, bây giờ cả gương mặt đang đỏ bừng lan tới cả tai.
Lâm Trản cúi đầu, toàn thân nóng bừng.
Đám người rời đi hết, lúc này Trịnh Ý Miên mới vỗ nhẹ vào má cô: “Đi thôi.”
Tôn Hồng khó tin nhìn Lâm Trản: “Không phải chứ…tớ nói này…cậu đây là thích người ta thật hả?”
Lâm Trản đưa tay xoa mặt: “Không biết, chỉ là hôm nay có cảm giác là lạ.”
Có thứ gì đó thúc giục cô hãy mau tới cạnh anh, cơ mad lúc anh đột ngột tiến đến gần thì cô lại bối rối không biết làm gì.
Nó vượt xa tầm kiểm soát của bản thân.
Tựa như con thiêu thân đang cố gắng bay đến ngọn lửa, song khi vừa chạm vào ngọn lửa nóng bỏng ấy thì lại trốn chạy theo bản năng.
*
Lớp 3 tập trung đầy đủ rồi theo Hoàng Sâm tới bảo tàng nghệ thuật.
Trên đường đến bảo tàng nghệ thuật, tuy Lâm Trản không nói gì cơ mà Tôn Hồng lại hiểu ý hỏi Hoàng Sâm: “Thầy ơi, hôm nay ở trường mình có ai đi diễn giải ở bảo tàng không ạ?”
Hoàng Sâm: “Hình như có, là Lý Thành ấy!”
“Đổi rồi thầy.” Lớp trưởng nói: “Đổi thành Thẩm Tức rồi.”
“Thẩm Tức?” Hoàng Sâm nói: “Thằng nhóc này giỏi đấy, thành tích tốt, lễ phép, kỹ năng thuyết trình cũng rất giỏi.”
Trong lòng Lâm Trản ngọt ngào, nảy lên chút tự hào.
Đúng là người cô thích.
Tôn Hồng: “Chúng em đi nghe được không thầy?”
Hoàng Sâm: “Đương nhiên rồi, cơ mà không biết bọn họ ở tầng mấy. Nếu mấy em tìm được thì đừng có lớn tiếng ồn ào, đi nhẹ nói khẽ thôi.”
Tôn Hồng: “Vâng thầy.”
Đoàn người nhanh chóng đến bảo tàng nghệ thuật, Hoàng Sâm giải tán mọi người ở lầu một.
“Đừng làm ồn nhé, một tiếng rưỡi nữa sẽ gặp ở đây. Được rồi, giải tán đi!”
*
Đối với Lâm Trản mà nói, hoạt động tự do đương nhiên không chỉ đơn giản là thưởng thức các bức tranh.
Ánh sáng trong bảo tàng mờ tối, từng phòng triển lãm được chia theo chủ đề rõ ràng, đa số các tác phẩm của những họa sĩ Lâm Trản mến mộ cô đều thấy qua.
Hiện tại những bức tranh đó nhảy ra khỏi màn hình, được người ta đóng khung trưng bày cẩn thận trước mắt, sự rung động lại tăng lên gấp bội.
Song trong tâm trí cô, không chỉ tồn tại những điều này.
Cô đang ngây người nhìn bức tranh thì nghe Tôn Hồng hỏi: “Lâm Trản, tớ cảm nhận được mức trừu tượng của bức tranh này nè, chẳng lẽ tớ cũng có tiềm năng trở thành bậc thầy hội họa hả?”
Ngoài nghề hóng chuyện, trong nghề biết chuyện.
Tôn Hồng bị gia đình ép phải học nghệ thuật, nên chẳng có xíu tâm hồn nghệ thuật nào cả.
Nhớ đến lúc trước khi xem Lâm Trản vẽ phác thảo, bút pháp nước chảy mây trôi: tỉ lệ hài hòa, nếp gấp trang phục có độ nông sâu khác nhau, đường viền trong ngoài vừa ảo vừa thực.
Cảm giác như…một con cá vẫy đuôi ngao du trong làn nước xanh.
Trịnh Ý Miên trả lời cậu ấy: “Người ta trừu tượng nhưng vẫn có nội dung cụ thể, tuy tạo hình không chính xác lắm, nhưng thực sự những phần chính của cơ thể như xương chậu nè, hình dáng nè đều miêu tả rất tốt.”
Tôn Hồng chỉ vào bức vẽ người thật: “Quên đi, tớ vẫn thích hợp với mấy loại tranh này hơn.”
Lâm Trản: “…cậu vui là được.”
Tham quan tầng một xong mọi người kéo nhau lên lầu. Lúc lên lầu, Lâm Trản và Trịnh Ý Miên trò chuyện.
“Cậu nghĩ Thẩm Tức có ở trên tầng không?”
“Xem ý trời.” Trịnh Ý Miên nói: “Chưa kể hồi nãy người ta còn đi ngang qua cậu đấy. Thôi quên đi không nói nữa, cậu tự hiểu đi.”
Lâm Trản là kiểu người…cậu càng xa cách tôi càng tiến gần, cậu bất động thì tôi tự tới, cậu càng im lặng tôi càng giỡn nhây.
Nếu đối phương có hành động phản ứng lại, tâm lý cô sẽ đổ vỡ rồi nhát cáy trở lại chỗ cũ.
Ừm…thường gọi là – dám làm không dám chịu.
Một con hổ giấy chỉ biết ra oai.
Lâm Trản ho khan: “Chuyện đó không nằm trong kế hoạch của tớ…cậu biết mà, cứ có chuyện gì xảy ra một cách bất ngờ tớ dễ bị hoảng loạn…”
“Cho nên, tớ vừa mới có một quyết định.”
Trịnh Ý Miên nhìn vẻ mặt đầy quyết tâm của cô hỏi: “Quyết định gì?”
Lâm Trản: “Quyết định khiến Thẩm Tức có những suy nghĩ ngoài ý muốn với tớ, sẵn tiện rèn tố chất tâm lý luôn.”
Trịnh Ý Miên: “…”
Tôn Hồng nghĩ theo hướng khác, e thẹn nói: “Khiến Thẩm Tức có suy nghĩ ngoài ý muốn với cậu hả? Cái ngoài ý muốn đó…hình như không hay lắm đâu.”
Lâm Trản: “Ngưng cái suy nghĩ đó đi!”
Vẻ mặt Tôn Hồng uất ức: “Tề Lực Kiệt không có ở đây, các cậu liền ăn hiếp tớ.”
Tề Lực Kiệt với Tôn Hồng chơi thân hơn, nhưng trong khoảng thời gian này ở nhà có chuyện nên không thể đến trường, nên Tôn Hồng theo chơi với hội Lâm Trản.
“Cậu nên thấy may mắn vì cậu ấy không ở đây đi.” Trịnh Ý Miên cười nói: “Nếu mà cậu ấy ở đây á hả, cậu ấy sẽ cùng với Lâm Trản ăn hiếp cậu đó.”
Tôn Hồng: “…còn cười nữa hả, thang máy đến rồi kìa.”
*
Vừa nói vừa cười bước ra khỏi thang máy, đến phòng triển lãm áp chót trên tầng ba thì Lâm Trản thấy có camera.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Ở đây đúng không!? Đi, tụi mình vào trong xem xem.”
Lén lút như một tên trộm.
Vừa muốn để anh thấy mình, vừa lại sợ anh thấy mình.
Trong căn phòng rộng lớn, một giọng nam trong trẻo dang diễn giải.
Giọng nói giống hệt con người anh, như tiếng suối ẩn sâu trong khe núi, êm dịu mà thấm đẫm tận sâu tâm hồn. Chẳng được ánh nắng soi sáng, từng câu từng chữ như ngọc rơi trên đĩa, véo von vang dội.
Phát âm rõ ràng, mang theo sự lạnh lùng xa cách.
Nhưng lại rất dễ nghe.
“Ngày nay họa sĩ Trịnh Vân là người đứng đầu trong dòng tranh sơn dầu của Trung Quốc. Các tác phẩm của ông vô cùng chân thực. Mọi người có thể thấy cái giỏ trúc này, ngay cả mép giỏ cũng được khắc họa rất thực. Các bức tranh xuất sắc đến mức hình ảnh như thật, không khác gì ảnh chụp…”
Lâm Trản chỉ nghe được một khúc, rồi vịn tường nhón chân lên, nhìn người đang đứng trước bức tranh.
Ngay cả trong tình huống thế này mà ở anh vẫn có sự bình tĩnh tự tin, cũng như khả năng kiểm soát bản thân.
Loại khí chất này có sức hấp dẫn chết người đối với Lâm Trản.
Cô thấy rõ anh đang chỉ tay vào khung tranh.
Ngọn đèn phủ lên ngón tay anh một lớp ánh sáng lung linh, ánh sáng phản chiếu từ kính khung tranh cũng lan đến ngón tay anh đầy sinh động rực rỡ.
Phần xương nhô lên trên cổ tay anh cũng có độ cong đẹp đến không thể tả.
Diễn giải xong, Thẩm Tức chừa không gian yên lặng để mọi người thưởng thức, lúc bỏ tay xuống thì cảm nhận được một ánh mắt nóng rực.
Anh bắt gặp đôi mắt lấp lánh kia.
Con ngươi màu hổ phách của thiếu nữ như chứa ngàn vụn sao, tất cả đều tụ lại trong đôi mắt cô.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt đó biến mất giữa dòng người.
Anh nhíu nhíu mày, dường như hơi mất mát.
*
Lâm Trản cúi người đỡ tim, thở phì phò như vừa thoát khỏi miệng hổ vậy.
Nguy hiểm thật, xém nữa là bị phát hiện rồi.
Trịnh Ý Miên nhìn bộ dạng này của cô, trêu chọc: “Sao thế, vừa gặp đã yêu rồi đó à?”
“Không phải vừa gặp đã yêu.” Lâm Trản bình tĩnh lại, tiu nghỉu nhìn xa xăm, rồi lại nói một cách hài hước: “Mỗi lần gặp là một lần yêu.”
*
Loanh quanh một hồi cũng đến giờ tập trung.
Lâm Trản miễn cưỡng vẫy tay tạm biệt Thẩm Tức, chậm chạp bước đi.
Chẳng sao hết, sau này có thể nhìn thấy Thẩm Tức mỗi ngày mà, rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Chẳng sợ không nhìn đủ.
Chỉ sợ không…tán tới tay thôi.
Một kế hoạch nhỏ lẳng lặng hình thành trong đầu cô.