Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 2: Phát hiện
—–
“Xong rồi.” Lâm Trản gối lên cánh tay, than thở với bạn thân Trịnh Ý Miên: “Chắc chắn anh ta sẽ nghĩ tớ là kẻ đeo bám, làm sao đây?”
Sau khi nghe kể lại chuyện buổi trưa, Trịnh Ý Miên suy nghĩ một lúc rồi chân thành hỏi: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Lâm Trản câm nín: “…”
Cô không đồng ý: “Tớ như vậy gọi là đam mê nghệ thuật có hiểu không? Cậu nghĩ đi, ngay cả thuốc màu và cái cọ giá trên trời tớ đều bỏ lại mà không lưu luyến gì, đủ thấy tớ yêu nghệ thuật thế nào rồi.”
Trịnh Ý Miên sửa lại: “Là yêu với cái đẹp mới đúng nhỉ!?”
“Nông cạn, tục tằn.” Lâm Trản đập bàn nhấn mạnh trọng điểm: “Đó là vì tớ…”
Cô đã nói 3 lần đến nỗi Trịnh Ý Miên nghe mà thuộc làu làu.
“Vì cậu muốn bức tranh kia toát lên bầu không khí trầm tĩnh, nhưng mà không có linh cảm, nên mới đi theo “tia hy vọng” để tìm cảm hứng đúng chưa.”
Chẳng biết chàng trai kia tên gì nên các cô gọi đại là “tia hy vọng”.
Một anh bạn thân khác là Tôn Hồng ngồi ngay bên cạnh, đương nhiên cũng nghe được toàn bộ câu chuyện.
Cậu sờ cằm thì thầm: “Lâm Trản, cậu thử nghĩ theo hướng tích cực xem, có lẽ sau này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa? Sao, nghĩ vậy thấy vui rồi chứ?”
Mặt Lâm Trản chùng xuống ngay tức khắc.
Trịnh Ý Miên: “Đừng nghe mấy lời vô nghĩa của Tôn Hồng, cậu ta cố ý chọc tức cậu đấy. Tớ nghĩ hẳn là hai người vẫn còn gặp lại được, biết đâu chàng trai kia cũng học ở trường này thì sao?”
“Ê tớ biết một chuyện!” Tôn Hồng xung phong: “Trường tụi mình có một anh chàng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng tên là…”
Trịnh Ý Miên bĩu môi: “Đừng nói là cậu đấy nhá!?”
Tôn Hồng: “Tớ nào không biết xấu hổ như vậy. Có một người tên là Thẩm Tức ở lớp 1, mệnh danh nam thần lạnh lùng. Lần trước tớ về nhì trong cuộc thi chạy 1000m, đột nhiên có bao nhiêu là cô gái chạy tới tranh giành đưa nước cho tớ. Tưởng đâu xảy ta tai nạn…”
Lâm Trản hờ hững: “…nói thật.”
Tôn Hồng cười xòa: “Sau mới biết là Thẩm Tức đang ở đó đợi trận đấu tiếp theo của bạn cậu ta. Bọn họ chạy tới để đưa nước cho Thẩm Tức…Tớ len qua đám đông nhìn thử, tên kia thực sự rất đẹp trai, ngay cả tớ là đàn ông mà còn cảm thấy đẹp mà.”
“Tớ nghĩ với nhan sắc của cậu, chắc chắn có thể bắt được cậu ta.”
Lâm Trản cầm bút chì và dao rọc giấy lên, vừa gọt bút chì vừa nói: “Chưa đâu vào đâu cả, người ta có học ở đây không cũng là vấn đề rồi đó.”
Cô đã nghe qua cái tên Thẩm Tức – người làm mưa làm gió trong trường.
Mặc dù học cùng trường nhưng Lâm Trản chẳng bao giờ để ý những chuyện này. Phần lớn thời gian cô ở trong studio cách lớp tương đối xa, trong các hoạt động tập thể cô thường ở phía sau hậu trường. Đối với cái người tên Thẩm Tức này chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy qua.
Tất nhiên, chủ yếu là không muốn nhìn thôi.
Hai nhân vật nổi tiếng trong trường Thẩm Tức và Lương Ngụ cô đều chưa thấy qua ai cả.
Tôn Hồng nhìn bộ dáng cô như vậy, sắc mặt như thấy quỷ: “Cmn Lâm Trản, vẻ mặt cậu như này là khổ vì tình hả? Sống lâu như vậy rồi, tớ chỉ thấy người ta bị cậu hành tới hành lui, chứ chưa thấy cậu như này.”
Nói đến đây, giọng cậu ta the thé, học theo dáng vẻ Lâm Trản từ chối: “Xin lỗi, tạm thời tớ không nghĩ đến chuyện đó.”
Giọng hơi lớn, khiến người trong lớp ác ý đùa: “Chuyện đó là chuyện gì hả Tôn Hồng?”
Tôn Hồng: “Cút hết đi, thầy Hoàng sắp tới rồi, để tôi xem cậu còn cười được nữa không.”
*
Hoàng Sâm và Trần Lệ Tú vừa nói vừa cười về kết quả học tập của bọn nhỏ. Hai người họ đều là giáo viên chủ nhiệm lớp mỹ thuật trường THPT Số 1. Lần này, cả hai lớp đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi do nhà trường tổ chức.
Trần Lệ Tú nhìn phiếu điểm trong tay cười như được mùa: “Lớp tôi có mấy học sinh trên 250, cũng có đứa 240, 230, nhưng cũng có ít chưa đạt tiêu chuẩn. Hai bên quá…”
Điểm tuyệt đối là 300 điểm, trong đó màu sắc, phác họa, kí họa mỗi phần chiếm 100 điểm.
Hoàng Sâm thở dài: “Chẳng phải chúng ta cũng giống nhau sao?”
Trần Lệ Tú cuộn phiếu điểm lại, kẹp trong sách: “Lớp thầy có hai con át chủ bài mà, Trịnh Ý Miên và Lâm Trản lần này thi thế nào?”
Nói đến hai người này, Hoàng Sâm cười tới mức hiện ra vết chân chim, hài lòng bảo: “Trịnh Ý Miên đứng nhất với số điểm 270, còn Lâm Trản là 255.”
Trần Lệ Tú khen ngợi: “Trịnh Ý Miên giỏi, thành tích ổn định, phong cách vẽ tranh của em ấy rất được yêu thích. Còn Lâm Trản thiên về phong cách riêng, tuy không đạt điểm cao nhưng rất dễ giành giải thưởng.”
Dứt lời, lúc này Trần Lệ Tú mới nghiêng người hỏi Hoàng Sâm: “Cuộc thi lần trước Lâm Trản có giải gì không?”
Hoàng Sâm cười: “Mấy người á hả…Bề ngoài thì giả vờ không quan tâm, nhưng thực chất không biết mình quan tâm đến mức nào đâu. Lâm Trản là một đứa trẻ mạnh mẽ, khoảng thời gian trước ngày nào cũng chịu áp lực lớn.”
Trần Lệ Tú: “Ai bảo em ấy là con gái của Lâm Chính Bình…Kết quả thế nào, có giải gì không?”
Hoàng Sâm: “Có, là giải nhất.”
Khi bước vào lớp, cả lớp vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng vẽ “soạt soạt” khiến Hoàng Sâm rất vui vẻ.
Ông đứng ở phía sau nhìn tranh của Lâm Trản và Trịnh Ý Miên, không khỏi gật đầu, nụ cười càng xán lạn hơn.
Lúc đi tới cạnh Tôn Hồng lại lặng lẽ thở dài.
Đôi mắt sắc bén của Tôn Hồng tia tới bảng điểm và giấy khen trong tay Hoàng Sâm.
Đương nhiên cậu ta không muốn biết kết quả sớm như vậy đâu, nhìn thấy giấy khen thì thán phục: “Lại là ai đoạt giải nữa thế? Thầy Hoàng của chúng ta lại mát mặt nữa rồi!”
Lâm Trản ngừng lại, hít sâu.
Sắp rồi.
Hoàng Sâm cười: “Đoạt giải là chuyện tốt, mọi người hãy cùng chúc mừng bạn Lâm Trản nào. Giải thưởng Tranh Vàng cạnh tranh hết sức khốc liệt, cả nước chỉ có ba giải nhất, Lâm Trản là một trong số đó! Hãy cho bạn một tràng pháo tay!”
Lớp học vang lên tiếng bàn luận xôn xao, sau đó mọi người cùng nhau xoay người về hướng Lâm Trản làm ra tư thế “chào cờ”.
Ánh đèn trong lớp không sáng cũng không mờ, song chúng vẫn có thể họa nên sự xinh đẹp của cô.
Những đường nét của Lâm Trản như được người ta vẽ nên vậy, Ở phần đỉnh gò má hơi nhô lên, xuống phía dưới thì hóp lại một chút.
Khác với những chiếc cằm giả lố lăng, khuôn mặt Lâm Trản tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn mịn màng xinh xắn. Không hề mang lại cảm giác cay nghiệt, sắc bén mà ngược lại toát lên sự năng động của người thiếu nữ.
Cô có mái tóc ngắn ngang tai với phần tóc mái lưa thưa, một kiểu tóc ít học sinh nào dám thử.
Bởi kiểu tóc này…thách thức nhan sắc quá.
Con ngươi của cô có màu nâu, đôi mắt luôn trong veo, hai mí mắt có độ cong và kích thước vừa phải.
Dưới mắt phải điểm xuyến một nốt ruồi lệ nhỏ mờ mờ.
Tăng thêm vẻ đẹp trên sự mềm mại.
Có những người được ưu ái như thế đó, vừa vẽ giỏi vừa xinh đẹp như những nữ minh tinh đã qua ảnh chỉnh sửa.
Tuy sức cô mạnh nhưng dáng người lại chuẩn và cân đối.
Lâm Trản đi lên nhận giấy khen.
Hoàng Sâm gật đầu: “Tiếp tục cố gắng nhé, còn nhiều giải thưởng lớn chờ em chinh phục!”
Lâm Trản còn chưa kịp khiêm tốn, thì đã nghe Tôn Hồng hét lớn: “Đương nhiên rồi! Ngàn bậc cao thủ, chị Trản diệt hết!”
Mọi người ai nấy đều cười.
“Tôn Hồng, trình độ văn chương của cậu có tiến bộ rồi đấy, còn làm thơ nữa chứ.”
“Tốt quá, sau này anh Tôn có thể gánh phần văn của lớp ta rồi.”
“Người ta chỉ khen nữ thần nhà mình thôi, đúng không Tôn Hồng?”
Sau khi đọc một lượt kết quả của mọi người thì Hoàng Sâm lại bắt đầu lảm nhảm.
“Hội họa vốn là chuyện thầy dẫn lối nhưng rèn luyện là ở trò. Các em cần phải luyện nhiều hơn nữa, nhìn Lâm Trản và Trịnh Ý Miên kìa, có ngày nào mà bút không rời tay không? Phác họa hay kí họa các em có thể học tập hai bạn ấy.”
Hoàng Sâm giơ bức tranh của Trịnh Ý Miên lên: “Thấy phong cách vẽ này chưa, muốn nổi bật thì phải làm rõ sự tương phản giữa sáng tối, trước sau cần tạo ra sự đối lập, đừng làm cho bức tranh trở nên nhạt nhòa…bức tranh tĩnh vật của Trịnh Ý Miên vẽ thực sự vô cùng tốt.”
Sở dĩ không học màu sắc của Lâm Trản là vì phong cách vẽ của cô nàng quá độc đáo, toàn bộ bức tranh ám xám và tối, không thích hợp để thi cơ mà lại rất thích hợp để đoạt giải vì mang phong cách cá nhân rõ ràng. Thế nên cô thích hợp với cuộc thi trong trường, còn Trịnh Ý Miên thích hợp với các cuộc thi quy mô lớn hơn.
Nhìn chung những người có sự nghiệp đỉnh cao trong ngành, không phải vì họ thực sự giỏi mà là vì họ là những người mang màu sắc riêng.
Lúc đầu, Hoàng Sâm đã thử nhiều cách để khiến Lâm Trản đổi phong cách vẽ, nhưng lúc nào cũng bị phản tác dụng. Thấy cô vẫn có thể đạt điểm cao nên dần dần Hoàng Sâm không quan tâm đến nữa.
Đặt bức tranh của Trịnh Ý Miên xuống, Hoàng Sâm đi tới phía sau Lâm Trản cười nói: “Mỗi lần nhìn tranh của Lâm Trản, thầy như hòa mình trong sự u tối sau cơn bão, song trong cơn bão đó lại tồn tại chút sức sống, khá là thú vị.”
Những bức tranh của Lâm Trản đều nhuốm màu u tối, cô thích dùng màu xám lạnh, nhưng vì sự phối hợp tổng thế rất tốt nên màu sắc và hình dáng của tĩnh vật đều phù hợp với bức tranh, không hề gây khó chịu mà ngược lại còn rất đẹp mắt.
Mỗi lần Hoàng Sâm xem tranh của cô, ông luôn hết lời khen ngợi.
Rồi lại nhìn qua bức tranh tinh tế tươi sáng của Trịnh Ý Miên, cảm thấy mỗi người đều có điểm hay riêng.
Vẽ là vậy, phải để trăm hoa đua nở mới có mùi vị.
*
Sau đó, Lâm Trản lại đến Phố nước số 1 nằm vùng mấy lần.
Cô ngồi xổm ở chỗ cũ, hay thậm chí là các chỗ khác, ngay cả con hẻm nhỏ cũng chẳng chừa nhưng đều không thu hoạch được gì.
“Tia hy vọng” không đến nữa, tranh của cô không tiếp tục được rồi.
Chờ trong vô vọng, cuối cùng cô quyết định không đợi nữa, cất bức tranh đi.
Cô luôn cảm thấy rằng họ chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.
“Ôi trời, bảo tàng nghệ thuật gọi phải gửi bản thảo trong tuần này kìa.” Trịnh Ý Miên nhắc nhở cô: “Đã hơn chục ngày rồi, không ngồi chờ được “tia hy vọng” hả?”
Ban đầu Lâm Trản đi đến Phố nước số 1 vẽ là để đóng góp tranh cho triển lãm do bảo tàng và báo địa phương thực hiện.
Lâm Trản buông túi xuống, mất tinh thần gật đầu: “Gặp cậu ta còn khó hơn gặp minh tinh nữa, ít nhất…minh tinh…còn có lịch trình rõ ràng.”
Trịnh Ý Miên lo lắng thay cô: “Vậy làm sao đây? Không nộp luôn hả?”
“Tớ có bản dự phòng.” Lâm Trản nói: “Đã sớm nộp… một bản khác rồi.”
Trịnh Ý Miên yên tâm, quay đầu tiếp tục làm bài: “Vậy thì tốt.”
Tôn Hồng nhiều chuyện thò đầu qua: “Gấp lắm hả, không thì tới lớp 1 nhìn nam thần lạnh lùng kia thử xem?”
Lâm Trản vùi đầu làm bài: “Không.”
Dựa theo tình huống gặp nhau lần đầu, “tia hy vọng” không có tiết đầu vào chiều thứ ba.
Trong khi đó lớp 1 là lớp mũi nhọn, tiết nào học sinh cũng đông đủ.
Hơn nữa, lần gặp gỡ đó, “tia hy vọng” cũng chẳng mặc đồng phục học sinh.
Thế nên có thể kết luận rằng người tên Thẩm Tức kia chắc chắn không phải là “tia hy vọng”.
*
Mấy ngày trôi qua yên ả, chiều thứ sáu, Hoàng Sâm nói muốn dẫn bọn họ đến bảo tàng nghệ thuật thành phố W xem triển lãm.
Sau khi thu dọn đồ dạc, cô và Trịnh Ý Miên đợi mọi người ở cửa, tình cờ cửa lớp đối diện với cầu thang. Đột nhiên có người từ phía dưới lao lên, suýt tông vào Trịnh Ý Miên, may được Lâm Trản kéo lại.
Lâm Trản nhìn theo hướng cậu ta chạy: “Làm gì như…chạy trốn ai vậy?”
Chàng trai đang chạy có đầu đinh, giọng rất lớn, ai nấy cũng nghe rõ ràng.
“Lớp cậu có người nào đi diễn giải được không? Lý Thành bị tiêu chảy không đi được rồi.”
Nghe sự việc có vẻ quan trọng khiến lòng hiếu kỳ của Lâm Trản nổi lên.
Cô hỏi Tôn Hồng: “Chẳng phải cậu chuyện gì cũng biết sao? Chuyện mà cậu ta đang nói là chuyện gì vậy?”
Tôn Hồng: “Tớ không nghe rõ, người mà cậu ấy nói tên gì nhỉ?”
Lâm Trản: “Lý Thành.”
Tôn Hồng lục lọi trong đầu một phen, sau đó ngước cổ, không chắc chắn nói: “À nhớ rồi.”
“Chẳng phải bảo tàng nghệ thuật ở thành phố W bên cạnh thường xuyên hợp tác với bên chúng ta sao. Lần này lãnh đạo ở trên ghé thăm, sau khi thăm trường của tụi mình thì họ ghé qua bảo tàng luôn, trường mình cử học sinh ra để giới thiệu rồi bày tỏ tâm ý gì đó ấy mà. Hình như còn có quay phim chụp hình, lên TV nữa.”
“Tiếng phổ thông của Lý Thành rất chuẩn, khả năng diễn đạt tốt nên được nhà trường chọn. Có lẽ cậu ấy bị tiêu chảy không tới được, nên cử người tới lớp 1 hỏi ai thay được không. Lớp 1 là lớp mũi nhọn mà, đại diện tài năng của trường đó.”
Lâm Trản kéo Trịnh Ý Miên, nhẹ nhàng nói: “Trường mình cũng dũng cảm thật, còn dám đưa đại một người đi diễn giải hả?”
Sự kiện trọng đại như này mà việc diễn tập hay học kịch bản đều chưa làm, chưa kể cần có kỹ năng hành văn và kiến thức văn hóa vô vàn nữa, chỉ cần bao nhiêu ánh nhìn dồn vô cũng đủ khiến người ta nghẹt thở rồi.
Nhẹ thì nói lắp, tầm tầm thì đỏ mặt, nặng thì mặt đỏ, cà lăm, rối loạn ngôn ngữ.
Lâm Trản biết rõ cái áp lực đó đáng sợ biết bao nhiêu.
Cô nghĩ chẳng ai có thể gánh nổi.
“Cái này tụi mình chớ xía vào.” Tôn Hồng hơi hăng hái: “Ê này, Thẩm Tức cũng học lớp đó đó, chắc tí nữa tụi mình sẽ gặp được cậu ấy đấy.”
Lâm Trản cúi đầu nghịch ngón tay: “Chẳng liên quan gì tới tớ.”
Tôn Hồng: “Thẩm Tức! Cmn Thẩm Tức kìa!”
Lâm Trản thản nhiên ngẩng đầu, sau đó sửng sốt một trận.
“Tia hy vọng” của cô bước ra khỏi lớp trong bộ đồng phục ưu nhã.
Anh đứng thẳng trước cửa, không giống người phía sau uốn uốn éo éo dựa trên cửa,
Tựa như cái cây vững chải, con người có thể tìm đến để tận hưởng bóng mát.
Phía sau có cô gái kêu lên.
“Thẩm Tức đi hả? Giỏi vậy sao?”
—–
Tác giả:
Lâm Trản: Giỏi vậy hả?
Thẩm Tức: Giỏi vậy đấy.