Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 13: Chọc ghẹo
—–
Thẩm Tức: “…”
Thẩm Tức đương nhiên không để ý tới yêu cầu vô lý gọi bé đáng yêu của Lâm Trản.
Mất ngủ khiến Lâm Trản mặt dày hơn, cô hối: “Cậu nói đi, tớ muốn nghe mà.”
Thẩm Tức: “…Không.”
Lâm Trản: “Nếu cậu không nói thì e là đêm nay tớ không ngủ được.”
Thẩm Tức: “Nếu tôi nói cậu càng không ngủ được.”
Lâm Trản ngừng trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Cậu vừa mới đáp lại tớ à?”
Thẩm Tức chẳng ư hử.
Lâm Trản xấu hổ: “Tớ nghĩ vừa rồi cậu đang ghẹo tớ, vậy thì không được đâu.”
Thẩm Tức: “…Đi ngủ đi.”
Lần này Lâm Trản không nghe: “Không đi.”
Thẩm Tức giục cô: “Tí nữa tôi cũng đi ngủ rồi.”
Lâm Trản bất đắc dĩ thở dài đáp: “Nhưng mà tớ thực sự mất ngủ mà. Nếu cậu buồn ngủ thì đi ngủ đi, tớ ngồi đây một lát.”
Thẩm Tức không nhúc nhích: “Lần trước tôi thấy cậu ngủ rất ngon cơ mà, cậu chớ tự mình dọa mình.”
Lâm Trản: “Bởi vì lúc đó có cậu trò chuyện với tớ…”
“Lần này tôi cũng sẽ trò chuyện với cậu.” Thẩm Tức buông đồ vật trong tay xuống: “Cậu về ngủ trước đi.”
Lâm Trản: “Cậu đi với tớ không?”
Thẩm Tức tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì, ngước mắt lên, hờ hững liếc một cái làm cô chẳng dám hó hé thêm lời nào.
Lâm Trản hậm hực đứng lên: “Được rồi, không cần cậu đi theo, tự tớ ngoan ngoan lăn vào lều ngủ.”
Cứ bước một bước lại ngoái lại ba lần, cuối cùng cũng toại nguyện nghe thấy lời níu kéo của Thẩm Tức.
“Đợi một chút.”
Lâm Trản bước nhanh tới, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Anh lục ba lô và lấy ra thứ gì đó.
Những đêm như thế này khiến Lâm Trản cảm thấy rào cản giữa họ đã bị phá vỡ, anh không còn xa lánh cô như trước nữa.
Thẩm Tức đưa đồ vật cho cô: “Mặt nạ mắt, cầm đi.”
Lòng bàn tay nhận lấy miếng mặt nạ mắt nóng lên, Lâm Trản có phần ngơ ngác: “Cậu thật chu đáo, còn mang theo cái này nữa.”
Thẩm Tức hắng giọng: “Mẹ tôi bỏ vào đó, tôi cũng vừa phát hiện.”
Lâm Trản cười ngượng ngùng: “Dì ấy chu đáo quá.”
Thẩm Tức: “Ừm.”
Nhân lúc Thẩm Tức cất hộp mặt nạ mắt Kao vào ba lô, Lâm Trản thò đầu nhìn vào ba lô của anh.
Thẩm Tức chợt cảm thấy bên tai có chút nóng rực.
Lâm Trản xích lại gần: “Quao, cậu còn mang kính viễn vọng theo à?!”
Thẩm Tức: “Là mẹ tôi…”
Lâm Trản: “Còn là hai cái nữa chứ! Chúng ta có thể cùng nhau ngắm! Dì thật tốt quá!”
Dứt lời, Lâm Trản ngồi xuống, tay phải đặt trên lông mày làm thành tư thế che nắng, bắt đầu nhìn lên.
Thẩm Tức: “…Cậu ngồi xuống làm gì?”
Lâm Trản nói một cách hiển nhiên: “Thì ngắm sao chứ gì nữa, thiên thời địa lợi nhân hòa có hết, mau ngắm nào.”
Thẩm Tức kéo khóa ba lô lại, không lấy kính viễn vọng ra: “Hôm nay không được.”
Ý tưởng chìa tay lấy kính viễn vọng thất bại, Lâm Trản giống như con mèo không bắt được mùi tanh: “Tại sao?”
Thẩm Tức: “Không muốn ngắm.”
Lâm Trản: “…”
Hôm nay Thẩm Tức không muốn ngắm không có nghĩa là ngày mai anh sẽ ngắm.
Vả lại có thể ngày mai sẽ chẳng có bầu không khí tốt như hôm nay, ai biết được cô có ngồi cạnh anh được không, số người cũng không chắc là hai nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Trản quyết định dựa trên nguyên tắc quyết định làm cái gì thì phải thực hiện ngay, cô phải khóc lóc om sòm, à không, phải làm nũng.
Cô nghĩ đến việc phải tỏ vẻ đáng yêu như thế nào, nghĩ cả hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra được gì, vô cùng bực bội.
Sao không đi xem với người ta? Quỷ sứ à.
Thôi quên đi, mắc ói quá.
Đổi sang loại đứng đắn và dứt khoát hơn đi.
Lâm Trản: “Hôm nay không lấy được kính viễn vọng tớ sẽ không đi đâu hết.”
“Tớ, Franklin Trản, nhất định phải ngắm sao cho bằng được.”
Thẩm Tức: “…Cái gì Trản?”
Lâm Trản: “Cái này không phải trọng điểm, cậu đừng có mà đánh trống lảng.”
Thẩm Tức: “…”
Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Thẩm Tức nhận thua, lắc đầu nói: “Hôm nay thời tiết xấu, không thích hợp để ngắm.”
Lâm Trản: “Cậu không nhìn thì làm sao biết không hợp? Điều này giống với yêu đương vậy đó, cậu không cùng tớ…à không, cậu không tiếp xúc với người ta thì làm sao biết có phù hợp hay không?”
Thẩm Tức nghiến răng nghiến lợi, vốn không định nói ra.
Nhưng nghĩ đến việc nếu anh mà không cho cô một câu trả lời thuyết phục, cô chắc chắn sẽ lăn tăn không ngừng.
Đêm đã khuya rồi.
Thẩm Tức: “…Tôi đã đọc hướng dẫn.”
Năm từ đơn giản đã thành công khiến Lâm Trản ngậm miệng.
Lâm Trản kinh ngạc hỏi: “Có cần kỹ lưỡng vậy không? Cậu còn xem hướng dẫn nữa hả?”
Thẩm Tức bình tĩnh trả lời vấn đề: “Trương Trạch gửi cho tôi.”
Lâm Trản hiểu rõ gật đầu.
“Vậy lúc nào là thời điểm tốt nhất để ngắm?”
“…”
“Đại khái là ngày mai hoặc ngày mốt.”
“Ok.” Lâm Trản vẫn chưa hài lòng đứng dậy: “Cậu đừng có mà xạo nhé, không thì tớ khóc đấy.”
Thẩm Tức: “…”
Đôi mắt Lâm Trản sáng rực.
Thẩm Tức gật đầu: “Không xạo cậu.”
Lâm Trản đứng dậy và đi về phía lều.
“Vậy tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
*
Trên thực tế, Lâm Trản vẫn có tí phấn khởi.
Nghĩ đến mai kia sắp cùng Thẩm Tức….ngắm sao.
…
Lâm Trản trở mình.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Ngoài lều của cô, một bóng người trải dài dưới ánh trăng.
Lâm Trản chuẩn bị tinh thần,, nghĩ rằng nếu là ăn trộm cô sẽ đánh hắn cho tới khi cha mẹ hắn không nhận ra thì thôi.
Người đó ngồi xuống.
??
“Tấn Thái Nguyên trung, Vũ Lăng nhân bộ ngư vi nghiệp.”
Gì vậy trời? Đang miệt mài khổ họ “Đào hoa nguyên ký” hả?
Khoan đã, đây là giọng của Thẩm Tức mà.
Lâm Trản cau mày, cậu ấy đang làm gì vậy?
Chợt nhớ tới vừa nãy anh có nói – lần này tôi cũng sẽ trò chuyện với cậu, cậu về ngủ trước đi.
Vậy mà anh thực sự đến trò chuyện với cô sao?!
Lâm Trản gối lên tay, áp vào lều lắng nghe giọng nói của anh.
“Duyên khê hành, vong lộ chi viễn cận. Hốt phùng đào hoa lâm, giáp ngạn sổ bách bộ, trung vô tạp thụ, phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân.”
Anh đọc hơi chậm, nhưng từng chữ đều đọc thật rõ rãng, cô thậm chí có thể cảm nhận được những âm điệu đó đọng lại trên lưỡi anh và rồi lọt vào tai cô như thế nào.
Cô nhớ đến một câu có thể hình dung chất giọng của anh trong bài “Tiểu thạch đàm ký”.
– -Cách rừng trúc, nghe tiếng nước chảy như từng ngọc gõ, lòng vui lây.
Tựa như âm thanh trong trẻo của ngọc bội và vòng ngọc va vào nhau, mang lại niềm vui cho người nghe.
Mặt nạ mắt lúc này bắt đầu nóng lên, nhiệt độ vừa phải dán vào mí mắt cô, khiến cho người ta thoải mái không muốn bận tâm gì cả.
Cổ họng dâng lên một cảm giác khó nói.
…Ngọt đến phát ngán.
Tựa như một ly sinh tố đang đặt trước mặt bạn, lúc đầu còn hơi lạnh, nhưng đợi cái lạnh qua đi thì chỉ còn lại vị ngọt dâng trào.
Lâm Trản chẳng nhớ rõ mình đã ngủ như thế nào.
Cô chỉ nhớ khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê, tâm hồn đương bay bổng thì nghe có anh khẽ đọc.
– – Sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang.
Hãy tiến tới nơi có ánh sáng.
*
Ngày hôm sau đánh răng rửa mặt xong, Trịnh Ý Miên nói với Tề Lực Kiệt: “Tớ thấy đêm qua Trản Trản ngủ rất ngon.”
Sáng sớm, gọi dậy cũng không thèm dậy, sau khi dậy rồi thì trông phấn chấn lắm, có thể nói là tràn đầy năng lượng luôn ấy…
Lâm Trản đang lôi túi vẽ ra thì nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, nhìn thoáng qua người đang đi đến, Lâm Trản không bình tĩnh nổi.
Cô hỏi Tôn Hồng: “Sao Dư Tinh lại tới đây? Cậu mời cậu ta tới hả?”
Tôn Hồng lắc đầu như cái trống bỏi: “Không có mà, sao tớ có thể mời cậu ta được?”
Lâm Trản: “…Cậu ta tới đây bằng cách nào?”
“Thì tự tới thôi chứ sao.” Tôn Hồng nói: “Trong chúng ta có gián điệp rồi.”
“Quên đi, chắc không sao đâu.” Lâm Trản tự an ủi mình: “Dù sao bây giờ Thẩm Tức cũng chẳng thích ai, tụi tớ cạnh tranh công bằng mà.”
Tôn Hồng quạt gió thổi lửa: “Tớ thấy phần thắng vẫn nghiêng về cậu hơn.”
*
Đi về phía bên trái của đường núi là khu vực khai phá, không chỉ có cảnh đẹp mà cuối con đường còn có rất nhiều cửa tiệm.
Đồ kỷ niệm có, ăn uống có, chụp ảnh gì cũng có hết.
Đi bên phải là khu vực chưa được khai phá, phần lớn là môi trường sinh thái tự nhiên, thức ăn càng khốn khổ, thiếu thốn phải tự giải quyết.
Đi bên trái hay bên phải, mỗi người có hai lựa chọn.
Có người muốn đi bên trái, có người muốn rẽ phải.
Thế là cuối cùng quyết định chia thành hai nhóm, ai muốn đi bên trái thì đi theo Chương Thành, còn ai muốn đi bên phải thì đi theo Thẩm Tức và Trương Trạch.
Lâm Trản không hề biết gì tới quá trình phân nhóm, đợi cô dọn dẹp màu vẽ xong xuôi thì nghe có người hô: “Lâm Trản, tới phân nhóm nè!”
*
Nghe xong nội quy phân nhóm, Lâm Trản hỏi: “Vậy chia nhóm sao rồi?”
Chương Thành đáp: “Tình hình hiện tại là cậu và Dư Tinh chưa được phân, tớ và Thẩm Tức mỗi người còn một suất.”
Dứt lời, Chương Thành e thiên hạ chưa đủ loạn mà còn cười một tiếng: “Đừng nói với tớ hai người các cậu đều đi qua đó hết nhé, vậy thì tớ không đồng ý, tớ biết hai người có dụng ý khác đó nhé.”
“Cơ mà hôm nay, trong hai người nhất định phải có người đi với tớ, nếu không tớ sẽ bị mất mặt đó.”
Lâm Trản sửng sốt.
Mắt thấy Lâm Trản định mở miệng, Tôn Hồng nói với cô: “Chương Thành cố ý khích cậu đấy. Kỳ thật đúng là mỗi bên mười người là tốt nhất, bên Thẩm Tức chuẩn bị đồ ăn không nhiều, bên Chương Thành lại muốn ngồi xe, phải đủ mười người xe mới lái, thế nên…bất kể thế nào, tình huống tốt nhất vẫn là hai cậu phải chia ra mỗi bên một người.”
“Hơn nữa đúng là Chương Thành rất sĩ diện, các cậu đều chọn Thẩm Tức thì cậu ta sẽ cảm thấy hai người đang coi thường cậu ta đấy. Điều quan trọng nhất của đi chơi là phải vui vẻ, chớ lục đục với nhau.”
Song thành thật mà nói, Lâm Trản cũng thấy mình không thể nào ở chung một nhóm với Dư Tinh.
Không thì lại có tranh chấp nữa.
Lâm Trản xua tay nói: “Vậy để Thẩm Tức chọn, hoặc là mọi người biểu quyết.”
Không còn cách nào, chỉ có thể như vậy thôi.
Nếu cả hai sẵn lòng thì quyết định bên kia càng công bằng hơn.
Nhưng Dư Tinh lại lẩm bẩm: “Bên kia đều là bạn của cậu…”
Lâm Trản nhìn sơ qua, ngoài Thẩm Tức, Trương Trạch, Trịnh Ý Miên và Tôn Hồng thì cô cũng đâu quen với ai…
Vả lại Thẩm Tức với Trương Trạch không chắc là chọn cô nữa.
Thôi quên đi.
Lâm Trản nói: “Vậy chơi oẳn tù tì.”
Dư Tinh nhỏ giọng: “…Để Thẩm Tức chọn đi.”
Ôi, dũng cảm quá.
Ai nấy cũng nhốn nháo hóng chuyện hết cả lên.
“Thẩm Tức chọn, Thẩm Tức chọn.”
“Mới ngày đầu tiên mà kích thích vậy sao, tớ thích,”
“Chủ tịch, mau chọn đi, chọn xong chúng ta còn đi ăn cơm.”
Lâm Trản mỉm cười nhìn mọi người, tiện thể nhìn sang Thẩm Tức.
Ơ sao Thẩm Tức lại nhìn cô bằng ánh mắt gì vậy, anh sẽ không bỏ cô đấy chứ?
Dư Tinh ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục: “Thẩm Tức…”
Giọng điệu của cô ta khác với cách nói chuyện thường ngày, đó là kiểu véo họng cố ý làm cho giọng nũng nịu, dễ thương hơn.
Lâm Trản trố mắt.
Còn có trò nũng nịu để lấy lòng đối phương hả? Bộ đây là chương trình hẹn hò hay gì, để nữ khách mời còn phải tranh thủ phát biểu cảm nghĩ?
Vô số bình luận quay cuồng trong đầu Lâm Trản.
…Cô chết máy rồi.
Lúc này, Chương Thành cười lớn.
“Tớ nói này Lâm Trản, cậu đến bên nhóm chúng tớ đi. Bên đây chỉ toàn là con gái thôi đang cần một người sức lớn để hỗ trợ đấy.”
Không được, không thể để mình rơi vào thế yếu được.
Thẩm Tức đang định mở miệng.
Lâm Trản giơ tay: “Chờ chút, tớ còn chưa phát biểu.”
Tác giả:
Trương Trạch và mẹ Thẩm: “Chúng tôi còn có thể làm gì, chúng tôi cũng rất tuyệt vọng đây này.