Nốt Ruồi Lệ Nhỏ - Tác giả: Lộc Linh - Chương 12: Dã ngoại
—–
Ngày hôm sau, ai nấy trong lớp đều cảm thấy tâm trạng hôm nay của Lâm Trản vô cùng tốt.
Giờ vẽ buổi sáng, nhân lúc Hoàng Sâm không ở đây, Tôn Hồng cầm khay màu đi đến chỗ cô: “Tối qua ngủ ngon lắm à?”
Lâm Trản vừa ngâm nga vừa gật đầu, rửa cọ rồi tìm một chỗ trống trên khay màu để điều chỉnh lại sắc sáng bóng của quả táo.
Vừa định quệt một miếng màu trắng thì phát hiện Tôn Hồng đang lấy ra cái bay đã chuẩn bị từ trước.
Lâm Trản: “Muốn gì hả?”
“Ồ, còn biết nói văn ngôn nữa chứ, thật là giỏi!” Tôn Hồng tâng bốc, rồi giơ hộp màu gouache rỗng lên: “Tớ hết màu trắng rồi nên đến mượn cậu một ít…”
Mọi người đều biết rõ nội quy của lớp: Màu đã mượn như nước đã tràn không bao giờ trở lại, đặc biệt là màu trắng.
Màu trắng là màu cơ bản trong nhất trong hội họa, thông thường người ta sẽ mua một chiếc hộp lớn để tích trữ mà xài.
Nếu không học vẽ, chắc sẽ không hiểu được cảm giác đau khổ khi một chồng màu trắng bị người khác lấy đi.
Cảm giác này tựa như là vừa mua một cuốn sổ thật đẹp, trong chớp mắt đã bị người ta xé làm đôi…
Tề Lực Kiệt ở một bên cười mắng: “Tôn Hồng, cậu tham quá đấy, xin một tí thì còn coi được, còn cậu lại trực tiếp cầm cái hộp rỗng đó mà đi xin!”
“Chị Trản sẽ không để bụng đâu.” Tôn Hồng xưng hô với cô dựa theo tình huống mà thay đổi, bây giờ có việc nhờ người ta mà, cậu quay đầu thương lượng với Lâm Trản: “Đúng không?”
Lâm Trản chẳng nói đúng sai mà chỉ nói với cậu: “Tôn Hồng, cậu đã nghe qua câu danh ngôn này bao giờ chưa?”
Tôn Hồng chăm chú lắng nghe: “Hả? Cái gì?”
Lâm Trản cười khúc khích: “Người lấy màu trắng của ta, xa gần giết tất.”
Tôn Hồng rùng mình, nhưng động tác lại hết sức nhanh nhẹn vươn tay quết một muỗng lớn màu trắng.
“…Người nào nói câu này vậy, sao tớ chưa từng nghe?”
Lâm Trản mỉm cười, chậm rãi nói: “Franklin Trản.”
Thấy Tôn Hồng im lặng, cô hỏi: “Sao? Không phục hả?”
Tôn Hồng khom lưng cúi đầu: “Phục phục phục chứ, phục 500 lần.”
*
Tan học, Tôn Hồng lại đến tìm cô tán gẫu.
“Sắp được nghỉ lễ Quốc khánh rồi, cậu có muốn đi đâu vẽ không?”
“Đi với trường hay một mình?” Lâm Trản hỏi: “Đi với lớp à?”
Tôn Hồng: “À không, chỉ mấy người tụi mình thôi.”
Lâm Trản: “Đi vẽ chán ngắt.”
Tôn Hồng: “Có thể là Tề Lực Kiệt sẽ gọi Trương Trạch đi, sau đó Trương Trạch có thể đưa Thẩm Tức đi nữa.”
Lâm Trản lập tức đổi ý: “Ok, chốt.”
Buổi tối về nhà, Lâm Trản vẫn chẳng yên tâm chút nào.
Cô xui Tề Lực Kiệt: “Đến lúc đó cậu giúp tớ hỏi Trương Trạch xem Thẩm Tức có đi hay không nhé. Tớ nghĩ chắc cậu ấy sẽ không tham gia mấy loại hoạt động tập thể như vậy đâu.”
Tề Lực Kiệt: “Biết rồi, đến lúc đó tớ sẽ hỏi thử.”
*
Tuy Trương Trạch chưa nhận được lời nhờ vả của Tề Lực Kiệt, nhưng cậu ta vẫn cố gắng hết sức để thuyết phục Thẩm Tức.
– -Ví dụ như hiện tại.
Lúc ăn cơm, Trương Trạch và Diệp Thiến đang thảo luận: “Dì, nghỉ lễ Quốc khánh tụi cháu muốn đi chơi, dì đồng ý cho Thẩm Tức đi không ạ?”
Thẩm Tức: “Tớ không muốn đi.”
Diệp Thiến nghe vậy liên tục gật đầu: “Được chứ, Tức Tức vốn không thích ra ngoài chơi, ngày nào cũng ở nhà, dì sợ nó mốc meo luôn rồi. Vừa đúng dịp, tụi cháu dẫn nó ra ngoài thư giãn một chút, nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Tức cứng họng: “Mẹ, con thực sự không muốn đi.”
“Cứ đi đi.” Thẩm Túc nói: “Bây giờ con mới lớp 11 còn thảnh thơi, đợi đến khi lên 12, muốn đi cũng chẳng có thời gian đi. Vả lại những cơ hội như thế này rất ít, đi với bạn bè để trải nghiệm cũng như rèn tính tự lập. Kẻo ở nhà mỗi ngày mẹ con lại lèm bèm.”
Thẩm Túc xưa giờ không thích nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều có lý, không cãi được.
Thẩm Tức im hơi lặng tiếng, nghĩ thầm lần sau Trương Trạch còn cầu xin anh, anh sẽ không cho cậu ta tới nhà ăn tối nữa.
Không nói được anh thì lại đi thuyết phục Diệp Thiến và Thẩm Túc.
Giả dụ không đi, hai người kia chắc chắn sẽ lải nhải suốt kỳ nghỉ. Nghĩ tới đây, không còn cách nào chỉ có thể đi thôi.
Cơm nước xong xuôi, lúc tiễn Trương Trạch về nhà, Trương Trạch cười dỗ dành Thẩm Tức: “Cứ coi như là đi với tớ đi, tớ đi cũng không quen mấy ai sẽ cô đơn lắm.”
Thẩm Tức chẳng muốn để ý tới cậu ta: “Không quen ai còn dám đi?”
Trương Trạch xoa mũi: “Thì vừa giao lưu với các bạn vừa được đi chơi, vui mà.”
Thẩm Tức: “…”
Trương Trạch: ” Hơn nữa cậu cũng thích xem triển lãm tranh mà. Lúc đó mấy anh tài của lớp 3 sẽ vẽ ở đó đó, chẳng phải sẽ là một bữa tiệc mãn nhãn ư?”
Nói xong, sắc mặt Thẩm Tức dịu đi một xíu.
Trương Trạch rèn sắt khi còn nóng: “Nghe nói Lâm Trản vẽ đẹp lắm, tớ nghĩ cậu sẽ thích ấy.”
“Đi đi mà, chắc chắn chơi vui lắm.”
*
Không có được thông tin chính xác, Lâm Trản chỉ có thể đích thân ra trận.
Kể từ khi kết bạn, cô bắt đầu phát huy hết khía cạnh của một cô gái tinh tế, ngày ngày gửi dự báo thời tiết cho anh, nhắc anh đem ô và mặc ấm. Thỉnh thoảng cũng chia sẻ với anh những cửa tiệm mới mở xung quanh đây, vừa ít người lại ăn ngon.
Sau khi tiếp thêm can đảm, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tức.
[Nghe nói cậu sẽ đi dã ngoại vào Quốc khánh hả?]
Thẩm Tức rất nhanh nhìn thấy tin nhắn của cô, ba chữ “Không đi” cứ viết rồi xóa, viết rồi xóa cả buổi, cuối cùng gửi qua một chữ.
[Đi.]
Lâm Trản: [Tuyệt quá, nghe nói ở đó có bầu trời sao đẹp lắm. Có cơ hội thì tụi mình cùng nhau đi ngắm nhé.]
Cô nghĩ thầm, nếu không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội cùng ngắm với cậu ấy.
Cùng nhau ngắm?
Thẩm Tức ơ hờ, chỉ cảm thấy đến lúc đó có lẽ lời mà cô nói còn nhiều hơn cả sao trên trời.
Huống chi, anh chẳng hứng gì nhiều với loại bầu trời sao này.
*
Thời gian với bao mong đợi luôn trôi qua thật nhanh, cùng với việc phát thư mời họp phụ huynh cũng là lúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đang đến gần.
Đêm trước ngày khởi hành, Thẩm Tức lấy điện thoại ra, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Tay không kiểm soát được gõ một hàng chữ trên thanh tìm kiếm và rồi tìm được cách ngắm bầu trời sao ở chỗ đó.
…
Anh nghĩ có thể là tối nay mình quá buồn chán.
Bản thân thực sự không thích ngắm sao, nhưng vẫn đồng ý đi cùng Lâm Trản.
Diệp Thiến giúp anh sắp xếp hành lý, nhét kính viễn vọng vào trong ba lô, kiểm tra lại lần cuối: “Còn gì nữa không ta!?”
Khóa kéo lách cách kéo lên, Thẩm Tức đột nhiên ngăn lại: “Đợi chút.”
Diệp Thiến: “Sao thế? Còn quên cái gì?”
Ba lô đã sắp kéo hết chỉ còn chừa một lỗ nhỏ.
Thẩm Tức nhét đồ vào: “Còn cái này, nó là một bộ.”
Trong ba lô của anh, hai cái kính viễn vọng được hội tụ.
*
Ngày hôm sau, một nhóm người cùng nhau lên núi dưới sự sắp xếp của Tôn Hồng của Tề Lực Kiệt, ngọn núi này từ lâu đã có tiếng ở thành phố W, và tất nhiên nó là một biểu tượng ở đây.
Bởi vì không dự đoán trước tình trạng ùn tắc trên đường lại nghiêm trọng đến thế nên đợi đến nơi thì trời cũng đã tối.
Tôn Hồng và Tề Lực Kiệt có kinh nghiệm, bọn họ thường xuyên ra ngoài chơi và đã tới ngọn núi này rất nhiều lần.
Mọi người quyết định ngủ trước một đêm, đợi đến ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu vẽ vời và vui chơi.
Các chàng trai và Lâm Trản cùng nhau dựng lều, sau khi chia ra, mọi người ai nấy về lều của mình.
Lâm Trản và Trịnh Ý Miên ở chung một lều.
Quả thực trên núi rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng và tiếng chim hót.
Trịnh Ý Miên mệt mỏi, nằm ngủ trước ở bên cạnh, còn Lâm Trản khoanh tay, nhắm mắt lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Đó là một âm thanh cực kỳ yên bình và hài hòa, vừa nhắm mắt lại cô liền nghĩ tới “Đêm đầy sao” của Van Gogh.
Cô chợt nghĩ đến bức tranh còn dang dở kia.
…Chẳng biết khi nào cô mới có thể tạo ra một kiệt tác.
Nhưng mà trước mắt phải giải quyết mọi cuộc thi do Lâm Chính Bình sắp xếp trước đã!
Vừa nghĩ tới thi đấu, Lâm Trản liền phiền muộn, cơn buồn ngủ cũng tan biến.
Cô nằm ngửa mở mắt, gần như bỏ cuộc mà nhìn chằm chằm nóc lều.
Chắc lại mất ngủ nữa rồi.
Vật lộn trên giường nửa giờ, Lâm Trản quyết định ra ngoài hít thở không khí.
…Ít nhất…vẫn có bầu trời đêm để ngắm nhìn.
Ngay khi mở lều ra, thứ chào đón cô không phải là bóng tối theo như dự liệu mà là ánh lửa bập bùng.
Những phiền muộn, cảm xúc hỗn độn như bèo tấm đó đều biến mất sau khi nhìn thấy người bên ảnh lửa.
Thẩm Tức ngồi bên cạnh đống lửa, tựa hồ muốn đốt lửa cho vui.
Ánh sáng màu cam phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của anh, từng đường nét trên khuôn mặt như được chạm khắc, lông mi rũ xuống tạo nên những cái bóng nổi bật trên khuôn mặt.
Có thể là hiệu ứng nhan sắc, hoặc cũng có thể là do người này có năng lực khiến cô yên lòng, trong lòng Lâm Trản ấm áp, xúc động muốn khóc.
Đã nhiều lần tự bản thân đối mặt với loại cảm xúc hỗn loạn đó. Chưa lần nào bị mất ngủ, mở mắt ra tìm được người để trò chuyện.
Cô bước tới hỏi Thẩm Tức: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
“Trên xe đã ngủ rồi.” Thẩm Tức nói: “Không buồn ngủ nữa.”
“Nghe nói những người ngủ ít như chúng ta sẽ thông minh hơn ấy.” Cô tỉnh bơ thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Thẩm Tức cúi đầu chơi với tia lửa.
Lâm Trản khụy gối ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao tự nhiên đốt lửa vậy? Không sợ đốt cháy nơi này sao?”
Thẩm Tức: “Buồn chán, đúng lúc tìm được một ít đồ thử sinh. Lửa không lớn nên sẽ không có vấn đề gì tới an toàn cả.”
Lâm Trản cười, đặt tay lên đầu gối: “Thử sinh cái gì?”
Thẩm Tức: “…”
Hỏi cái gì vậy má…Lâm Trản thầm mắng chính mình.
Một lát sau, cô lấy hết can đảm hỏi: “Cậu có giận không?”
Thẩm Tức: “Không.”
Đã quen rồi.
Lâm Trản: “Vậy cậu hãy chứng minh mình không giận đi?”
Có lẽ đêm dài đằng đẵng cần tìm một thứ để giết thời gian, Thẩm Tức hiếm khi cùng cô trò chuyện vài ba câu.
“Cậu muốn chứng minh thế nào?”
Lâm Trản liếm liếm môi, nháy mắt mấy cái: “…Hay cậu thử gọi tớ một tiếng bé đáng yêu nghe xem?”
Tác giả:
Anh Tức: Nhiệm vụ tự vả hôm nay đã hoàn thành.