NỔI ĐÌNH NỔI ĐÁM TRONG GIỚI GIẢI TRÍ NHỜ NUÔI CON - Chương 13: Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi
- Trang Chủ
- NỔI ĐÌNH NỔI ĐÁM TRONG GIỚI GIẢI TRÍ NHỜ NUÔI CON
- Chương 13: Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi
———————–o0o———————-
Tiểu Nguyệt Nha bị lời trêu đùa của Trương Viên gợi lại ký ức không tốt. Bé không muốn nhường mẹ cho người khác, bé không muốn biến thành đứa nhỏ không có mẹ như trước kia.
Cô bé càng nghĩ càng đau lòng, tiếng nức nở nho nhỏ dần biến thành gào khóc, lời nói ra dần mất kiểm soát: “Mẹ đừng vứt bỏ con…”
“Mẹ không bỏ con đâu.” Khương Niệm ôm lấy Tiểu Nguyệt Nha, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bé.
“Chị Niệm, em xin lỗi.” Thỉnh thoảng Trương Viên cũng hay đùa trẻ con nhà mình nhưng chẳng đứa nào để ý, cô ấy không ngờ Tiểu Nguyệt Nha lại cảm thấy khó chịu.
Trương Viên nói đùa không thích hợp, trong lòng Khương Niệm không thoải mái nhưng cũng không thể hiện ra, cô chỉ nói một câu không sao rồi ôm con gái vào phòng tắm.
Tiểu Nguyệt Nha ôm cổ Khương Niệm, bé sợ mình vừa buông tay ra sẽ rơi vào bồn cầu.
Khương Niêm bị kẹp đến không thở nổi, cô ngồi trên nắp bồn cầu nhẹ nhàng vuốt lưng cho Tiểu Nguyệt Nha đang khóc lóc thảm thiết, giọng nói hết sức ôn nhu an ủi bé: “Tiểu Nguyệt Nha đừng sợ, mẹ yêu Tiểu Nguyệt Nha nhất nên sẽ không bỏ rơi con đâu.”
Tiểu Nguyệt Nha vẫn khóc lớn không nghe thấy lời Khương Niệm nói.
Khương Niệm chỉ có thể đợi bé khóc xong: “Tiểu Nguyệt Nha có thể khóc nhưng con có thể buông cổ mẹ ra trước được không? Mẹ sắp nghẹt thở rồi.”
Tiểu Nguyệt Nha chọn lọc nghe Khương Niệm nói nghẹt thở, nên lập tức buông lỏng tay ra, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Mẹ đừng bỏ rơi con, đừng ghét con…” Tiểu Nguyệt Nha rất sợ mẹ sẽ trở lại như ngày trước, sợ mẹ sẽ đánh mắng bé. Bé rất luyến tiếc người mẹ dịu dàng của bây giờ: “Từ nay con sẽ ngoan ngoãn không chọc giận mẹ…”
“Mẹ không giận con đâu.” Hai tay Khương Niệm nắm lấy cánh tay Tiểu Nguyệt Nha, cố gắng nói chuyện với bé một cách bình thường nhất có thể: “Tiểu Nguyệt Nha mãi mãi là con gái của mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi hay ghét con đâu…”
“Hơn nữa con cũng có làm gì sai đâu mà mẹ phải nổi giận với con chứ?” Khương Niệm lấy khăn lau mồ hôi và nước mũi cho Tiểu Nguyệt Nha: “Mà cho dù Tiểu Nguyệt Nha có làm sai chuyện gì thì mẹ cũng không nỡ bỏ rơi bé ngoan của mẹ đâu. Con là do mẹ cực khổ sinh ra, sao có thể đưa cho người khác được chứ?”
Tiểu Nguyệt Nha chớp đôi mắt to ngập nước, không thể tin được nhìn mẹ: “Mẹ thực sự không bỏ rơi con sao…”
“Thật sự không bỏ rơi con.” Khương Niệm giơ ngón tay út ra: “Chúng ta ngoéo tay nhé”
Tiểu Nguyệt Nha sửng sốt. Ngoéo tay?
“Nếu con ngoéo tay thì một trăm năm không được thay đổi.” Khương Niệm móc ngón tay vào ngón út của Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ nhàng lắc lư: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con.”
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên, bé lặp lại: “Một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con.”
Khương Niệm ấn ngón cái đóng dấu với Tiểu Nguyệt Nha: “Đúng vậy, ai thay đổi người đó là chó con.”
Tiểu Nguyệt Nha được dỗ thành công, nức nở nói: “Chỉ cần mẹ không vứt bỏ con thì con sẽ không buồn.”
“Sao mẹ nỡ bỏ rơi Tiểu Nguyệt Nha chứ?” Khương Niệm không phải là nguyên chủ, không thể tàn nhẫn được như cô ta. Hơn nữa trải qua hai tháng sớm chiều ở chung, cô ngày càng thích Tiểu Nguyệt Nha. Tuy bé con không quá tự tin, nhưng lại rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Tiểu Nguyệt Nha hít hít mũi: “Cũng không thể chia sẻ mẹ với người khác.”
“Không chia.” Khương Niệm xoa cái mũi đỏ bừng của Tiểu Nguyệt Nha: “Vừa nãy chị Viên Viên chỉ trêu con thôi, chị ấy sẽ không thực sự giành mẹ với con đâu.”
“Chị ấy xấu lắm, con không muốn chơi với chị ấy nữa.” Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn đau lòng nên bây giờ bé không thích chị Viên Viên chút nào.
Khương Niệm biết cô nhóc này giận thật: “Chị Viên Viên rất tốt với con nha, cô ấy mua cho con sữa chua và sô-cô-la, còn dẫn con đi chơi. Con thật sự không muốn chơi với cô ấy sao?”
Tiểu Nguyệt Nha ủy khuất hít mũi: “Con khó chịu lắm.”
Khương Niệm đau lòng: “Được rồi. Con không muốn chơi với cô ấy thì cứ kệ cô ấy đi.”
Tiểu Nguyệt Nha nhẹ nhàng ậm ừ, nhưng một lúc sau lại hỏi: “Con không chơi với chị Viên Viên nữa thì chị ấy có buồn không?”
“Chuyện này mẹ không biết.” Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha còn suy nghĩ cho người khác, xót xa chỉnh lại mái tóc rối bù cho cô bé: “Đến khi nào con không còn khó chịu nữa thì lại chơi với cô ấy.”
Tiểu Nguyệt Nha nghiêm túc suy nghĩ: “Chỉ cần chị ấy không giành mẹ với con thì con sẽ chơi với chị ấy.”
Khương Niệm ôm má Tiểu Nguyệt Nha hôn một cái: “Lát nữa con bảo cô ấy là sau này đừng đùa như vậy nữa, nếu không con sẽ rất buồn. Nếu cô ấy hứa không nói nữa thì con lại tiếp tục chơi với cô ấy, được không nào?”
Tiểu Nguyệt Nha bị hôn xấu hổ ậm ừ: “Mặt bẩn quá, con muốn rửa mặt.”
“Ừ. Đi rửa mặt nào.” Khương Niệm đặt Tiểu Nguyệt Nha ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh để bé tự mở vòi nước rửa tay và lau mặt. Bé rất tự lập, biết tự rửa mặt, tắm rửa và giặt quần áo, chỉ là làm không được sạch lắm.
Khương Niệm lấy khăn lau mặt cho Tiểu Nguyệt Nha, sau đó lại lấy lược búi tóc cho Tiểu Nguyệt Nha rồi bế bé ra ngoài.
Tiểu Nguyệt Nha vừa đi ra, Trương Viên đã đến xin lỗi, còn mang theo sữa chua và kẹo để dỗ bé nhưng Tiểu Nguyệt Nha vẫn không nói gì. Khi Trương Viên cho rằng mình dỗ không tốt, cô bé mới nhẹ nhàng nói: Chị Viên Viên, sau này chị đừng nói những lời như vậy nữa nhé, em sẽ cảm thấy không vui.”
“Được rồi, chị hứa với em là sẽ không nói như vậy nữa.” Trương Viên rất thích Tiểu Nguyệt Nha, cô ấy không ngờ Tiểu Nguyệt Nha lại để ý chuyện này như vậy, có bài học hôm nay nên sau này cô ấy cũng không dám trêu chọc trẻ con nữa.
Tiểu Nguyệt Nha nói giống như một bà cụ non: “Em tha thứ cho chị lần này.”
“Cảm ơn Tiểu Nguyệt Nha đã tha thứ cho chị.” Trương Viên thở phào nhẹ nhõm, đưa sữa chua, kẹo mút và trái cây đã cắt sẵn cho Tiểu Nguyệt Nha: “Đây là quà xin lỗi của chị.”
“Em cảm ơn chị Viên Viên.” Tiểu Nguyệt Nha chỉ lấy kẹo mút, những thứ khác thì không lấy: “Chị để dành mà ăn nhẹ.”
Trương Viên bị sự quan tâm của Tiểu Nguyệt Nha làm cho cảm động, càng thêm tự trách về hành động vừa rồi.
Tiểu Nguyệt Nha bỏ kẹo mút vào chiếc hộ nhỏ của mình, trong đó có khoảng mười mấy cái kẹo. Những cái kẹo này đã được đóng gói nên có thể để dành rất lâu, bé có thể mang về cho anh Lý Hạo xem.
Khương Niệm vừa bất lực vừa buồn cười nhìn Tiểu Nguyệt Nha dự trữ kẹo giống như một con Hamster nhỏ, kẹo thực sự ngon đến thế sao?
*
Vai diễn của Tiểu Nguyệt Nha đã kết thúc, bé lại trở về góc nhỏ ở trường quay. Lúc Khương Niệm quay phim, bé sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ của mình đọc truyện tranh thiếu nhi, đến khi chán sẽ đi nhặt chai nhựa hoặc bìa các tông. Mỗi ngày bé đều có thể kiếm được một cây xúc xích nướng.
Tuy kiếm được không nhiều tiền nhưng Tiểu Nguyệt Nha lại làm không biết mệt, ngày nào bé cũng phải xách túi đi tuần tra một vòng mới yên tâm. Bước sang tháng mười, thời tiết trở lạnh, số lượng chai nhựa bé kiếm được càng ngày càng ít.
Tiểu Nguyệt Nha xách túi nilon đến chỗ đạo diễn Lâm đang nghỉ ngơi, cau mày nhìn chiếc bình giữ nhiệt mới của đạo diễn: “Ông đạo diễn ơi sao ông không dùng nước đóng chai nữa?”
Đạo diễn Lâm đang uống trà cẩu kỷ dưỡng sinh: “… Trời trở lạnh rồi.”
Tiểu Nguyệt Nha không biết hai chuyện này có liên quan gì?
Đạo diễn Lâm nhìn mấy cái chai mà Tiểu Nguyệt Nha nhặt được hôm nay: “Dạo này công việc nhặt chai có vẻ không tốt lắm nhỉ.”
Tiểu Nguyệt Nha ậm ừ hai tiếng, giơ năm ngón tay ra: “Hôm nay cháu chỉ kiếm được năm cái.”
“Đúng là càng ngày càng khan hiếm.” Đạo diễn Lâm nhớ tới hồi cuối tháng tám, ngày nào Tiểu Nguyệt Nha cũng nhặt được một bao tải đầy.
Tiểu Nguyệt Nha học theo dáng vẻ thở dài thườn thượt của người lớn: “Ai da, khó khăn cho tôi quá!”
“Con thì có cái gì mà khó? Đừng ở đây làm phiền đạo diễn.” Khương Niệm vừa quay phim xong từ chỗ phó đạo diễn về đã thấy Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi bên cạnh đạo diễn than thở.
Dạo này Khương Niệm không có thời gian chơi với cô bé, chỉ có thể để Tiểu Nguyệt Nha tìm việc gì đó giết thời gian, nhưng nhóc con này cũng không thể đến chỗ đạo diễn tìm việc chứ, nhỡ may ảnh hưởng đến công việc của cô thì mọi thứ cũng thành công cốc.
“Mẹ hết bận rồi ạ?” Tiểu Nguyệt Nha không để ý tới đạo diễn nữa, đứng dậy nhào vào lòng Khương Niệm.
Khương Niệm nói: “Xong việc hôm nay rồi.”
Bây giờ Khương Niệm đã quay xong hai phần ba suất diễn, sắp đến cảnh bị đầu độc đi lãnh cơm hộp. Đợi đến tháng sau quay xong cô sẽ đưa Tiểu Nguyệt Nha về thành phố A đi nhà trẻ, miễn cho nhóc con này ngày nào cũng nghĩ đến việc đi nhặt chai nhựa.
Tiểu Nguyệt Nha không biết ý tưởng xấu xa của Khương Niệm, giơ ngón cái lên khen ngợi: “Mẹ thật tuyệt vời.”
Nhận được lời khen ngợi của con gái, Khương Niệm mỉm cười nhận lấy: “Tiểu Nguyệt Nha cũng rất tuyệt.”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu: “Mẹ con mình đều tuyệt vời.”
Khương Niệm xoa mái tóc xõa tung của Tiểu Nguyệt Nha: “Tạm biệt ông đạo diễn đi, chúng ta đi ăn cơm tối trước.”
“Tạm biệt ông đạo diễn.” Tiểu Nguyệt Nha vẫy tay chào đạo diễn Lâm, sau đó vội vàng đi theo mẹ: “Mẹ ơi tối nay chúng ta ăn cái gì đây?”
Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đang nhảy nhót đi ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài xem rồi quyết định.”
Hai người vừa đi, đạo diễn đoàn phim cách vách liền chạy sang: “Đạo diễn Lâm, ông còn bận không?”
Đạo diễn Lâm đang chuẩn bị đi: “Giờ đi ăn cơm.”
Đạo diễn đoàn phim cách vách cười hì hì nói: “Vùa đúng lúc, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau.”
Hai người quen biết nhau nhiều năm, quan hệ rất tốt, đạo diễn Lâm nói: “Lão Trương, chúng ta ở thành phố điện ảnh quay phim đã mấy tháng trời cũng không thấy ông rủ tôi đi ăn cơm, hôm nay sang tìm tôi có việc gì?”
Đạo diễn Trương của đoàn phim bên cạnh cũng không quanh co lòng vòng: “Lần trước sang đây tôi thấy một diễn viên nhí gặm đùi gà trông rất đáng yêu. Cô bé đó tên là gì? Ông cho tôi phương thức liên lạc của cô bé được không?”
Đạo diễn lâm tưởng ông ấy đến tìm mình để bàn chuyện hợp tác dự án tiếp theo, không ngờ ông ấy lại đến đây vì Tiểu Nguyệt Nha: “Có phải rất đáng yêu không?”
“Rất đáng yêu, nhất là lúc gặm đùi gà, trông rất hung hăng.” Bộ phim của đạo diễn Trương đan xen ký ức tuổi thơ của nữ chính nên cần một diễn viên nhí đáng yêu. Vốn dĩ ông ấy không muốn quay mấy cảnh này, nhưng sau đó lại cảm thấy quay thêm mấy cảnh sẽ khiến ký ức trở nên liền mạch hơn nên mới chạy sang đây.
Đạo diễn Lâm nghe đạo diễn Trương miêu tả mà cười to: “Con bé đúng là rất đáng yêu. Ngày mai ông sang đây chắc chắn sẽ gặp.”
Ngày hôm sau.
Khương Niệm vừa dẫn Tiểu Nguyệt Nha mặc quần bò ống loe bước vào phim trường thì bị trợ lý của đạo diễn Lâm gọi lại.
“Đạo diễn Lâm tìm tôi có chuyện gì thế?” Khương Niệm lo lắng hỏi đạo diễn, lo rằng mình quay chưa tốt đoạn nào nên bị xóa cảnh.
“Có chuyện tốt đây.” Đạo diễn Lâm giới thiệu đạo diễn Trương với Khương Niệm: “Cô có muốn để Tiểu Nguyệt Nha sang đoàn phim bên cạnh làm khách mời hai ngày không?”
Khương Niệm chưa kịp nói gì Tiểu Nguyệt Nha đã chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, ông đạo diễn muốn con đi kiếm tiền phải không?”
Đạo diễn Lâm cười nói: “Đúng vậy, cứ đóng phim là có thể kiếm ra tiền.”
Đạo diễn Trương gật đầu: “Chắc chắn sẽ trả tiền cho cháu!”
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên: “Vậy con muốn đi.”
Khương Niệm dở khóc dở cười: “…”
Cô còn chưa kịp nói gì đâu mà nhóc con này đã tự bán mình đi rồi.
12/12/2023