NỔI ĐÌNH NỔI ĐÁM TRONG GIỚI GIẢI TRÍ NHỜ NUÔI CON - Chương 12: Tiểu Nguyệt Nha tăng cân
- Trang Chủ
- NỔI ĐÌNH NỔI ĐÁM TRONG GIỚI GIẢI TRÍ NHỜ NUÔI CON
- Chương 12: Tiểu Nguyệt Nha tăng cân
————————o0o————————
Câu hỏi: Thời gian yêu thích nhất trong ngày của Tiểu Nguyệt Nha là lúc nào?
Trả lời: Lúc ăn cơm trưa!
Kể từ khi biết Tiểu Nguyệt Nha thích ăn đùi gà, đạo diễn Lâm đã bảo Tiểu Lưu phụ trách việc ăn uống chuẩn bị riêng cho Tiểu Nguyệt Nha hai cái đùi gà.
Vì thế mỗi ngày khi đến giờ ăn trưa, Tiểu Nguyệt Nha sẽ nhanh chóng chạy đi tìm Tiểu Lưu, nhanh đến nỗi cún cũng đuổi không kịp: “Chú Lưu ơi hôm nay có đùi gà không ạ?”
“Có.” Tiểu Lưu đưa hộp cơm có đùi gà và tôm bóc vỏ được chuẩn bị riêng cho Tiểu Nguyệt Nha: “Cháu cầm cẩn thận nhé.”
“Cháu cảm ơn chú Lưu.” Hai tay Tiểu Nguyệt Nha nâng hộp cơm, đắc ý mang về cho Khương Niệm: “Mẹ ơi con lấy cơm về rồi đây.”
Bây giờ Tiểu Nguyệt Nha cũng là một thành viên của đoàn phim nên bé cũng có một suất cơm riêng, không cần phải ăn chung một suất cơm với Khương Niệm như ngày trước nữa.
“Con chờ mẹ một lát.” Khương Niệm đi tìm Tiểu Lưu lấy một suất cơm và một bát canh rong biển, sau đó dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến một góc hẻo lánh ăn cơm.
Tiểu Nguyệt Nha rửa sạch tay, cầm một cái đùi gà đặt vào hộp cơm của Khương Niệm: “Mẹ ăn đùi gà đi.”
Nói xong cô bé lại cầm cái đùi gà còn lại lên gặm, cái miệng nhỏ nhai không ngừng, nói không rõ chữ: “Mẹ, đùi gà ngon lắm á.”
Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha, bé con này thực sự rất thích đùi gà, ăn hăng say đến nỗi miệng toàn là dầu, hai má căng phồng lên giống như một con hamster nhỏ.
Thấy Tiểu Nguyệt Nha ăn ngon miệng, trong lòng Khương Niệm cũng rất vui, cô bỏ cái chân gà còn lại vào bát của Tiểu Nguyệt Nha để bé từ từ gặm, ăn nhiều một chút mới có da có thịt được.
“Sao mẹ không ăn?” Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu lên, chiếc mũ ni cô trên đầu suýt nữa rơi xuống, Khương Niệm vội vàng chỉnh lại cho bé: “Tiểu Nguyệt Nha ăn đi.”
Tiểu Nguyệt Nha lại đưa đùi gà cho Khương Niệm: “Mẹ ăn đi.”
“Mẹ không thích ăn đùi gà, mẹ ăn món khác.” Ngày nào cũng ăn đùi gà khiến cô không chịu nổi: “Tiểu Nguyệt Nha phải ăn nhiều một chút thì mới nhanh cao lên được.”
Sáng nay có mấy người ở phim trường nói Tiểu Nguyệt Nha hơi thấp, bé vẫn ghi nhớ trong lòng: “Vậy thì con phải ăn nhiều để cao hơn mới được.”
Tiểu Nguyệt Nha hung hăng cắn đùi gà, khi đạo diễn của đoàn phim cách vách đến nói chuyện với đạo diễn Lâm liền nhìn thấy một tiểu ni cô đang ra sức gặm đùi gà, lập tức không nhịn được cười.
Tiểu Nguyệt Nha gặm hai chiếc đùi gà bự, ăn một ít cơm và uống nửa bát canh rong biển, cuối cùng cũng thỏa mãn ợ lên: “Mẹ ơi con no rồi.”
“Lau miệng nào.” Khương Niệm dùng khăn giấy lau cho Tiểu Nguyệt Nha: “Con ngồi một lát rồi hãy đi ngủ trưa.”
Ngày nào cũng ăn thế này, ăn no rồi ngủ. Khi cảnh quay của Tiểu Nguyệt Nha sắp kết thúc, đạo diễn Lâm nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của cô nhóc mà ngập ngừng nói: “Hình như Tiểu Nguyệt Nha tăng cân có phải không?”
Khương Niệm nhìn cái bụng nhỏ nhô ra của Tiểu Nguyệt Nha: “Dạo này con bé ăn hơi nhiều đồ ăn ngon.”
Trương Mẫn cười cười: “Đều là nhờ đạo diễn cung cấp thêm đùi gà.”
Đạo diễn Lâm ho nhẹ một tiếng: “Lỗi của tôi.”
“Tiểu Nguyệt Nha, hít bụng đi.”
Tiểu Nguyệt Nha bĩu môi hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình, rõ ràng là bé rất gầy nha?
Kỳ thực là do trước kia Tiểu Nguyệt Nha quá gầy, bây giờ trên má có thêm chút thịt nên có cảm giác khác xưa chứ thực ra trông cô bé như bây giờ là phù hợp. càng nhìn càng thấy mềm mại đáng yêu, càng muốn nựng một cái.
Nhưng vì trong đoạn sau của bộ phim Tiểu Đông Chí bị bệnh nên tạo hình gầy gò ốm yếu sẽ thích hợp hơn. Đạo diễn Lâm không thể yêu cầu Tiểu Nguyệt Nha giảm béo nên chỉ có thể để thợ trang điểm làm cho mặt Tiểu Nguyệt Nha gầy đi, trông vàng vọt ốm yếu như đang bị bệnh.
Khi Tiểu Nguyệt Nha hoàn thành vai diễn, đạo diễn còn cho bé một phong bao lì xì màu đỏ để giải xui.
Trương Mẫn, Trang Tư Nguyệt, nam chính và những người khác cũng rất thích Tiểu Nguyệt Nha nên đều tặng cho bé một phong bao lì xì. Tiểu Nguyệt Nha cầm hơn chục cái lì xì đỏ, vui đến mức không khép được miệng. Nhiều tiền quá đi mất, bé có thể mua thật nhiều xúc xích!
Vai diễn của Tiểu Nguyệt Nha không nhiều, chỉ quay trong vòng nửa tháng, toàn bộ tiền thù lao của cô bé đều được chuyển vào tài khoản ngân hàng của Khương Niệm.
Khương Niệm nhìn số dư trong tài khoản cuối cùng cũng vượt qua năm chữ số, nỗi lo lắng luôn canh cánh trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm. Có tiền thì có thể tự tin mua những thứ mà mình muốn.
Cô nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang nằm trên giường xem sách hình: “Tiểu Nguyệt Nha, tiền lương của con đến rồi này.”
Tiểu Nguyệt Nha bật dậy, đầy mong đợi hỏi: “Mẹ ơi, có bao nhiêu?”
Dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Nguyệt Nha, Khương Niệm nói: “Ba vạn.”
“Oa.” Tiểu Nguyệt Nha hoàn toàn không biết ba vạn là bao nhiêu nhưng vẫn reo lên vài tiêng: “Ở đâu vậy mẹ?”
“Ở trong thẻ.” Khương Niệm tính mượn số tiền này của Tiểu Nguyệt Nha để mua đồ dùng hàng ngày: “Tiểu Nguyệt Nha có thể cho mẹ mượn một ít tiền để mua quần áo mới không?”
“Con cho mẹ hết.” Tiền Tiểu Nguyệt Nha kiếm được đều đưa cho mẹ hết, mẹ dùng tiền bé kiếm được thì sẽ mãi mãi thích bé.
Khương Niệm không biết những suy nghĩ này của Tiểu Nguyệt Nha: “Mẹ mượn dùng trước, sau này sẽ trả lại cho con.”
Khi tiền lương của cô về cô sẽ trả lại cho Tiểu Nguyệt Nha, đến lúc đó sẽ mở cho Tiểu Nguyệt Nha một tấm thẻ ngân hàng để dồn tiền tiết kiệm cho bé.
Tiểu Nguyệt Nha chớp mắt nói: “Tất cả đều cho mẹ mua xúc xích đó.”
“Nhiều tiền thế này mà mua xúc xích hết thì sẽ ăn không nổi đâu.” Khương Niệm vỗ vào mép giường ra hiệu cho cô bé đi xuống: “Mau đi giày vào, mẹ dẫn con đi mua quần áo và giày mới, sau đó chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn ngon.”
Lúc này đã là tháng chín, thời tiết càng ngày càng mát mẻ, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến một trung tâm thương mại gần đó mua năm bộ quần áo mùa thu chất lượng tốt cho trẻ em, cùng với giày và một số đồ trang sức.
“Mẹ ơi, chiếc váy này thật đẹp.” Tiểu Nguyệt Nha chỉ vào những hạt cườm nhỏ trên váy: “Nó lấp lánh như những ngôi sao.”
“Chiếc quần này có rất nhiều bông hoa nhỏ, con cũng thích.” Tiểu Nguyệt Nha chỉ vào đôi giày mình đang đi: “Trên đôi giày này có hình mèo con rất đáng yêu.”
Khương Niệm một tay xách túi quần áo, một tay nắm tay con gái đi ra ngoài: “Con có thích không?”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu liên tục, cười tươi đến nỗi khóe mắt cong cong, vui vẻ nói: “Siêu siêu thích luôn.”
Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha ngày càng hoạt bát sáng sủa, nhịn không được hỏi cô bé: “Thích quần áo mới hay thích mẹ hơn?”
Tiểu Nguyệt Nha ngửa đầu nhìn mẹ, mẹ bé không giống trước kia nữa.
Mẹ bây giờ không đánh bé, không quát bé, còn mua cho bé rất nhiều quần áo đẹp và đồ ăn ngon. Bé rất thích mẹ của bây giờ, mẹ bây giờ rất tốt. Tiểu Nguyệt Nha không chút do dự nói: “Thích mẹ.”
Khương Niệm nghe được câu trả lời của Tiểu Nguyệt Nha, hài lòng cong môi, hai tháng chung sống này rất có hiệu quả: “Mẹ cũng thích Tiểu Nguyệt Nha.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt Nha nghe mẹ nói thích mình, bé vui như thể mọc cánh bay lên.
Bé vui vẻ nhảy cẫng lên: “Mẹ ơi bây giờ chúng ta đi mua xúc xích nhé?”
“Chúng ta đi ăn món ngon trước đã.” Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến một quán lẩu hải sản mang phong cách Thái ở góc phố.
Tiểu Nguyệt Nha thích ăn tôm, ở đây cũng có nhiều loại hải sản tươi sống, sạch sẽ hợp vệ sinh, khi ăn cũng yên tâm hơn.
Ngoài ra, quán còn có bánh bông lan muối biển đặc trưng, bánh pudding thỏ và các món tráng miệng khác mà Tiểu Nguyệt Nha rất thích ăn.
Tiểu Nguyệt Nha ăn xong một cái còn muốn ăn cái thứ hai, nhưng bị Khương Niệm ngăn cản: “Con đừng ăn nhiều quá, nếu không tối nay sẽ bị đau bụng cho coi.”
Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn đặt thìa xuống, lưu luyến nhìn chiếc bánh, nó thực sự rất ngon.
“Nếu con thích thì lần sau chúng ta lại đến.” Hiện tại Khương Niệm không quá nghèo nên thỉnh thoảng có thể đưa con tới đây ăn một bữa thật ngon.
Tiểu Nguyệt Nha chống cằm: “Lần sau là khi nào ạ?”
“Cuối tuần sau.” Khương Niệm nhìn đồng hồ. Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần sau lại đến là thích hợp.
Tiểu Nguyệt Nha đếm đầu ngón tay, còn lâu lắm. Bé ôm má thở dài: “Chúng ta sống ở đây thì tốt biết mấy.”
Khương Niệm kinh ngạc nhìn cô bé: “Con sống ở đây làm gì?”
Tiểu Nguyệt Nha chỉ vào chiếc bánh bông lan muối biển mềm mại ngọt ngào: “Nếu sống ở đây thì chúng ta có thể ăn bánh ngọt mỗi ngày.”
Khương Niệm lau miệng cho bé: “Ngày nào cũng ăn bánh ngọt sẽ biến thành cô gái béo đó, chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng tới đây ăn thôi.”
“Cô gái béo?” Tiểu Nguyệt Nha nghĩ đến một người có vẻ ngoài to béo ở phim trường, cô nhóc đã biết đánh giá về cái đẹp nên vô thức lắc đầu: “Con sẽ biến thành cô gái béo sao?”
Khương Niệm dịu dàng nói với bé: “Chỉ cần không ăn hàng ngày thì con sẽ không béo.”
“Vậy con không muốn sống ở đây nữa.” Tiểu Nguyệt Nha lặng lẽ đẩy chiếc bánh đến giữa bàn: “Con chỉ ăn một cái thôi, cái này cho mẹ ăn đó.”
“Được.” Khương Niệm nhận lấy bánh ngọt và bắt đầu ăn, ăn xong thì đi trả tiền rồi dẫn Tiểu Nguyệt Nha về khách sạn. Trên đường về cô còn mua cho Tiểu Nguyệt Nha một cái xúc xích nướng để thỏa mãn nguyện vọng kiếm tiền của cô nhóc.
Trở lại khách sạn, Tiểu Nguyệt Nha cho Trương Viên xem quần áo mới của mình: “Chị Viên Viên xem quần áo mẹ mới mua cho em này.”
Trương Viên buông điện thoại xuống, phối hợp khen ngợi: “Wow! Quần áo mới của em đẹp quá! Ai chọn cho em thế?”
“Mẹ chọn cho em đó.” Tiểu Nguyệt Nha xoay váy: “Siêu siêu đẹp.”
“Mẹ còn đưa em đi ăn đồ ăn ngon và mua xúc xích nướng…” Tiểu Nguyệt Nha nghiêm túc kể cho Trương Viên nghe chuyện tối nay: “Mẹ rất tốt với em.”
Trương Viên rất thích thú khi nghe Tiểu Nguyệt Nha khoe mẹ: “Mẹ em tốt thật đấy.”
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu thật mạnh: “Siêu tốt!”
Trương Viên không nhịn được trêu chọc cô bé: “Tiểu Nguyệt Nha, chị có thể thương lượng với em một chuyện không?”
Tiểu Nguyệt Nha nghiêng đầu nhìn cô ấy, mềm mại hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Trương Viên nói: “Em có thể chia sẻ mẹ của em với chị không?”
Tiểu Nguyệt Nha nhăn mày và lắc đầu thật mạnh: “Không được.”
Trương Viên cười lớn: “Tại sao lại không được? Bạn nhỏ phải biết chia sẻ nha.”
“Nhưng mẹ là mẹ của em mà.” Tiểu Nguyệt Nha không hiểu tại sao Trương Viên lại muốn tranh giành mẹ với mình. Mẹ bây giờ của bé rất tốt với bé, bé không muốn nhường lại mẹ cho người khác đâu.
Trương Viên giả vờ tủi thân: “Chị biết đó là mẹ của em, nhưng em có thể chia cho chị một ít thôi cũng được mà?”
Tiểu Nguyệt Nha không tình nguyện: “Chị Viên Viên không có mẹ sao?”
Trương Viên cười to hơn: “Có chứ. Hay chị cũng chia sẻ mẹ của chị với em nhé?”
Tiểu Nguyệt Nha không vui lớn tiếng từ chối: “Em không cần.”
“Đó là mẹ của chị, không phải mẹ của em.” Bé chỉ cần mẹ của mình thôi.
“Em không chơi với chị nữa.” Tiểu Nguyệt Nha nói xong liền nhào vào lòng Khương Niệm, bé không thích chị gái này nữa.
Khương Niệm nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Nguyệt Nha, biết cô nhóc đang tưởng thật: “Chị Viên Viên chỉ trêu con thôi, mẹ không thể làm mẹ cô ấy được.”
“Đúng đúng đúng, chị chỉ đang nói đùa với em thôi, em đừng giận.” Trương Viên vội vàng cầm kẹo mút đến dỗ Tiểu Nguyệt Nha: “Chị cho em kẹo này.”
Tiểu Nguyệt Nha vùi mặt vào lòng Khương Niệm, khóc nức nở. Bé không muốn chơi với chị Viên Viên nữa.
Trương Viên nhận ra cô ấy gây ra rắc rối lớn rồi.
11/12/2023