Nô Lệ Của CEO - Selinapheobe - Chương 68
“Em đã đến thăm mộ của anh Trí Thành trước đó để nói lời tạm biệt với anh ấy.”
“Anh chắc rằng em ấy sẽ mừng cho hai chúng ta, khi thấy chúng ta được hạnh phúc.” Sau khi anh ấy nói xong chúng tôi nhìn nhau mĩm cười.
Sau đó chúng tôi đứng đối mặt với người đàn ông mặc đồ trắng trong nhà thờ. Người đàn ông đó là cha quản xứ. Chúng tôi vừa nắm tay nhau vừa nghe cử hành hôn lễ. Cha xứ sẽ là người sẽ đứng ra làm lễ trong nhà thờ cho chúng tôi và là người đặt câu hỏi cho cô dâu chú rể, ba câu hỏi về sự tự do, về việc yêu thương nhau suốt đời và việc đón nhận con cái.
Chúng tôi nắm tay nhau thực hiện các nghi lễ trong nhà thờ. Đầu tiền chúng tôi sẽ được cha sứ thẩm vấn tân hôn, cha sứ đặt cho chúng tôi 3 câu hỏi. Những câu hỏi nhằm giúp cặp đôi xác nhận rằng họ đã thực sự trưởng thành và ý thức được việc kết hôn là tự do, mục đích của hôn nhân là chung thuỷ với nhau suốt đời, sẵn sàng đón nhận và giáo dục con cái.
Thứ hai đó là trao lời thề nguyện là những lời thề hứa, hẹn ước mà cặp trẻ trao cho nhau trước tất cả người chứng kiến.
Thứ ba là được cha sứ làm phép và chúng tôi trao nhẫn cưới cho nhau là khi cả hai người đã đồng ý và hứa hẹn trước Chúa, Cha xứ sẽ tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng. Khi đó, chú rể sẽ trao nhẫn cưới và hôn cô dâu để công khai cuộc hôn nhân hạnh phúc, thiêng liêng của họ tới tất cả mọi người.
Thứ tư là ký tên vào sổ hôn phối sau khi trao nhẫn, cô dâu chú rể, hai người chứng giám lễ cưới và Linh mục sẽ cùng ký tên mình vào Sổ Hôn phối.
Thứ năm là gửi lời cảm ơn và kết thúc hôn phối, cuối nghi lễ, cặp đôi cần soạn trước lời cảm ơn tới Cha quản xứ cũng như toàn thể người thân, quan khách đã góp mặt trong lễ cưới. Cảm ơn những người đã hỗ trợ để buổi lễ được diễn ra thành công.
Cuối cùng là lễ cươi được tổ chúc tại gia, ngoài việc tổ chức lễ cưới tại thánh đường, cặp đôi cũng cần tổ chức lễ thành hôn tại hai nhà theo truyền thống của nơi họ ở.
***
“Cha tuyên bố, từ nay trở về sau các con đã là vợ chồng của nhau.”
Tiếng la hét bên trong nhà thờ lớn hơn sau khi cha quản xứ tuyên bố chúng tôi chính thức là vợ chồng. Chẳng hiểu sao những quan khách có mặt tại đây họ rất thích thú với những lời cha quan xứ nói. Khi nghe những tiếng la hết ấy của mọi người, tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Sở Nhiễm, anh không cảm thấy ngại ngùng hay sao.” Tôi nói với anh ấy, mặt tôi đỏ bừng lên bởi tiếng hét của mọi người.
“Tại sao chúng ta lại phải thấy ngại?”
“Bởi vì-.”
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, tôi không thể nói những gì mình định nói, bởi anh ấy bất ngờ hôn chạm môi mình lên môi tôi.
Mọi người càng hét to hơn vì những gì Sở Nhiễm đã làm. Khi rời môi khỏi tôi, anh ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
“Chỉ là một nụ hôn thôi mà, Yên Nhi. Trước đây chúng ta còn làm nhiều chuyện còn táo bạo hơn nụ hôn này. Những chuyện tạo bạo hơn còn ở phía sau nữa kìa.” Sau đó anh cười khẩy với tôi, tôi nhéo eo anh ấy nói.
“Anh nói điên cái gì đấy, mọi người sẽ nghe thấy đó.”
Tôi nghe thấy tiếng cười lớn của anh ấy. Sau đó, anh ấy nhìn vào mắt tôi, một ánh mắt khiến trái tim tôi tan chảy. Tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt đó của anh ấy.
Tôi nuốt khan khi cảm thấy tay anh đặt trên eo mình. Anh ấy thô bạo kéo tôi dán vào ngực của anh ấy.
“Anh yêu em, Yên Nhi.” Tôi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh ấy trên tôi, sau đó tôi đáp lại lời nói của anh ấy. “Em cũng yêu rất yêu anh Sở Nhiễm.”
Mặt anh từ từ tiến lại gần tôi, tim tôi đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lòng ngựce của chính mình. Nhịp tim ngày một nhanh hơn khi mặt anh ngày càng tiến gần đến.
Cho đến khi tôi lại cảm thấy môi anh áp vào môi tôi. Tưởng chừng như chỉ có hai người duy nhất trong nhà thờ. Xung quanh chúng tôi dường như không có ai vì ngọn lửa tình yêu của chúng tôi đang bao trùm cả nhà thờ.
Nụ hôn ngọt ngào của chúng tôi dường như không có hồi kết. Tình yêu tràn ngập trong trái tim chúng tôi dường như nó không có giới hạn.
…——————————–…
Vài tháng sau, tôi và Sở Nhiễm quyết định cùng con trai, Tiểu Bảo của chúng tôi du lịch.
Chúng tôi đã tận dụng thời gian mày bên nhau, để bù đặp lại khoảng thời gian trước, bù đắp lại khoảng thời gian thiếu vắng tình yêu thương của người bố đối với con trai chúng tôi.
Hạ Tuy đã được một công ty lớn nhận vào làm, anh ấy hiện tại giữ một chức vị cai trong công ty ấy.
Bố mẹ Sở Nhiễm đã bay sang Mỹ để bắt đầu cuộc sống mới ở đó. Tôi rất vui vì mẹ của Sở Nhiễm đã khỏi bệnh, hiện tại, bà và chồng đang dành thời gian cho nhau.
Còn Lục Doanh cô ấy đã quay trở lại công việc y tá của mình và cô ấy cũng đã chuyển đến sống cùng bố mẹ tôi sau khi ly hôn với Sở Nhiễm. Tôi mừng cho cô ấy khi cô ấy đã được sống trong gia đình của mình như những gì cô ấy mong muốn.
Cuối cùng mọi thứ đều tốt đẹp và hạnh phúc. Chúng tôi cuối cùng cũng có cuộc sống của riêng mình với một đích đến hạnh phúc.
” Yên Nhi!” Tôi nghe thấy tiếng của Sở Nhiễm cách đó không xa. “Em ở đó sao,” anh ấy nói với tôi. “Em đang làm gì trên ban công vậy?” anh ấy tiếp tục những gì anh ấy đang nói.
“Không có gì, em chỉ đang ngắm sao trên trời thôi, chúng rất đẹp.” Sau đó, tôi quay lại nhìn bầu trời đen, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Tôi cảm thấy bàn tay anh đặt trên eo tôi. Anh tựa cằm lên vai tôi rồi ôm tôi từ phía sau.
“Có chuyện gì sao, Sở Nhiễm?” Tôi nói trong khi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy.
“Không có gì đâu, Yên Nhi. Anh hy vọng sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Tôi mỉm cười với những gì anh ấy nói. Vâng, với nhiều vấn đề mà chúng tôi gặp phải, tôi ước rằng đây sẽ là dấu chấm hết cho mọi thứ. Tôi lại mở miệng hỏi.
“Tiểu Bảo đâu?”
“Thằng bé đang ngủ,” Sở Nhiễm nói.
Chúng tôi cùng nhau nhìn lên bầu trời, tôi cảm thấy cái ôm thật chặt của anh ấy.
Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy một lần nữa.
“Cuộc sống này thật tốt phải không, Yên Nhi. Anh rất vui vì sau tất cả mọi thử thách, cuối cùng chúng ta vẫn trở về bên nhau.”
Tôi mỉm cười và gật đầu trước khi đáp lại những gì anh ấy nói.
“Anh nói đúng, Sở Nhiễm. Ai có thể nghĩ rằng sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, chúng ta vẫn hạnh phúc như thế này.”
Tôi cảm thấy anh ấy giữ vai tôi và nhẹ nhàng để tôi đối mặt với anh ấy.
“Em có muốn được hạnh phúc hơn không?” Sở Nhiễm nói với tôi trong khi anh mỉm cười như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Hmm?”
Mắt tôi mở to khi anh ấy bất ngờ bế tôi lên.
“A-anh làm gì vậy, Sở Nhiễm!”
Nhưng anh ấy dường như không nghe thấy gì vì anh ấy cứ đi thẳng cho đến khi đến giường của chúng tôi.
Tôi cảm thấy anh ấy nhẹ nhàng đặt xuống tôi, lúc này tôi mới nhận ra rằng anh ấy đang ở trên người tôi.
Tôi muốn nói nhưng anh ấy đã ngay lập tức đặt một nụ hôn lên môi tôi, tôi đã cố gắng đẩy cơ thể anh ra để phá vỡ nụ hôn của anh ấy.
“Sở Nhiễm,hm.”Tôi nói với anh ấy, rồi tôi chỉ tay vào cái bụng đang lớn dần của mình.
Anh chỉ liếc nhìn nó rồi quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười thật tươi.
“Bác sĩ nói, qua 3 tháng sẽ không ẩn hướng đến đứa bé trong bụng.” anh cười, rồi anh quay lại với công việc đang làm.
“Sở Nhiễm.”
Chúng tôi trả qua một đêm nặm nồng bên nhau. Đứa bé thứ hai của chúng tôi chắc chắn sẽ thật hạnh phúc khi ra đời. Sau tất cả ta lại về bên nhau.
– ———————Hoàn thành————————–