Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp - Chương 7: Một ngày làm anh (7)
- Trang Chủ
- Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp
- Chương 7: Một ngày làm anh (7)
Việc hai cậu chủ nhà họ Hạ bị mất tích đã nhanh chóng bị phát hiện. Trên người Khấu Thu có mang theo một miếng chip mỏng, vị trí được xác định ngay lập tức —— khi cảnh sát bấm còi chạy thẳng một đường đến nhà xưởng bỏ hoang này thì họ cũng không tránh khỏi lo lắng trong lòng.
Hai người này được cưng chiều từ bé như vậy, nhỡ đâu tính nết nóng nảy rồi lỡ miệng xung đột vài câu với đám bắt cóc…..
Vậy chuyện này sẽ biến thành một vấn đề lớn rồi.
Ông cụ Hạ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, nghe cảnh sát lưỡng lự nói ra khả năng con tin có thể bị giết thì trước mắt ông chợt tối sầm lại. Ông cắn chặt răng, mãi lúc lâu sau mới lấy lại được phong thái bình ổn của mình, nói từng chữ một: “Nếu không thể bảo vệ hết…..”
Đôi mắt của ông nổi lên sóng to gió lớn.
“Vậy bảo vệ một đứa.”
Ngừng lại một lúc rồi nhấn mạnh thêm, “Bảo vệ đứa lớn.”
Cảnh sát ngưng trọng gật đầu, không hề có chút cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn nào.
Liên quan đến sự an nguy của hai cậu ấm nhà quyền thế này, nhóm cảnh sát gần như đều chung tay đồng lòng đưa ra một loạt các phương án giải cứu, chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Cơ mà khi bọn họ võ trang đầy đủ phá cửa xông vào trong, lúc bấy giờ họ mới lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm ——
Những gì xuất hiện trước mắt bọn họ lúc này, chính là hình ảnh của một màn bắt cóc kỳ quái nhất từ trước đến nay.
Một loạt đám bắt cóc cầm dao đứng xung quanh, ngay ngắn lắng nghe người thanh niên mi thanh mục tú đứng giữa kia giảng giải… Ừm. đúng vậy đó, giảng giải về việc làm sao để vận hành một cửa hàng trên Taobao một cách ổn thỏa tốt đẹp nhất.
Chú cảnh sát: “…………..???”
Cái quỷ gì vậy?
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Thế giới này biến đổi nhanh được như vậy sao?
– ———
Phụ trách hành động lần này là một tiểu đội trưởng họ Vương, anh ta có vầng trán đầy đặn cùng với khuôn mặt anh tuấn, là gương mặt dễ dàng khiến người khác cảm thấy thân thiết, tưởng như được đúc ra cùng một khuôn với hình ảnh chú cảnh sát đầy chính trực trên tranh tuyên truyền của tờ báo Q. Anh cởi dây thừng trên tay Khấu Thu ra, hỏi: “Vị đồng chí này, cậu không sao chứ?”
Cán bộ kỳ cựu Khấu lập tức cảm thấy thân thiết, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay anh: “Đồng chí, cảm ơn anh!!”
“Không có việc gì, vì nhân dân phục vụ, đây đều là việc chúng tôi cần phải làm,” đội trưởng Vương trả lời đâu ra đấy, giúp y đứng lên khỏi mặt đất, chần chừ mất một lúc, vẫn không nhịn được tò mò hỏi, “Vừa rồi mấy cậu…..”
Đây thực sự là hình ảnh kỳ quái nhất mà anh từng nhìn thấy —— bọn bắt cóc cùng với con tin, hai bên cùng nhau nghiên cứu thảo luận về Taobao?
“À,” Khấu Thu nói, “Bọn tôi đang nói chuyện về vấn đề internet dưới bối cảnh vạn chúng đổi mới gây dựng sự nghiệp.”
Vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc của đội trưởng Vương nứt toác, miệng há to đến nỗi có thể nhét lọt quả trứng chim.
Đến lúc làm xong các ghi chép đã là rạng sáng, Khấu Thu lưu luyến đứng chào tạm biệt những người đầy tớ tốt bụng của nhân dân, lúc ngồi vào trong xe rồi y vẫn còn thò đầu ra hỏi: “Năm nay đội cảnh sát hình sự của mấy anh có còn nhận người nữa không?”
Đội trưởng Vương không hiểu ý của y, gật đầu, “Còn.”
Ánh mắt của cán bộ kỳ cựu Khấu sáng rực lên, “Anh thấy tôi có được không?”
Đội trưởng Vương sửng sốt, lập tức yên lặng liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ bé không thể xưng là cường tráng của y: “…”
Anh đành phải uyển chuyển nói: “Chỗ chúng tôi có yêu cầu thêm về tố chất thân thể.”
Cán bộ kỳ cựu Khấu: “Cơ thể của tôi ổn lắm, về cơ bản thì chưa từng sinh bệnh.”
Hệ thống đả kích y không chút lưu tình:【Thế nhưng người ta còn có cơ bụng 8 múi, cậu thì có cái gì?】
Trạch nam Khấu Thu đột nhiên giống như quả cà tím bị sương giá đập nát, thò tay xoa bóp cái bụng mềm mại của mình, ỉu xìu trong nháy mắt.
Quả thực là y không thể nào vận động nổi.
Không phải do không thích, chi bằng nói đó là do không có thói quen —— giống như việc không có thần kinh vận động trong người vậy đó, những hành động nhỏ thỉnh thoảng lộ ra cũng đều là hành động cẩn thận từng li từng tí đối với cơ thể của mình. Y không dám chạy, không dám nhảy, không dám làm bất kỳ động tác có biên độ lớn nào, đến cả việc thỉnh thoảng vươn vai duỗi lưng lúc sáng sớm mơ màng tỉnh dậy cũng phải chậm rãi.
Giống hệt như đang đối xử với món đồ sứ dễ vỡ.
Hạ Tân Tễ ngồi bên cạnh y dường như đã vô cùng mệt mỏi, chậm rãi dựa cái đầu lù xù của mình vào trên vai y, giống hệt như một con mèo con đang dụi làm nũng, thở ra từng hơi đều đặn. Khấu Thu duỗi tay sờ soạng, để đầu ngón tay của mình từ từ chạm nhẹ lướt qua đầu tóc mềm mại như tơ lụa này.
Cảm xúc không tệ lắm.
Đứa nhóc bị động tác sờ đầu của y làm cho tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra nhìn y.
“Anh ơi?”
Khấu Thu nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, ngủ tiếp đi.”
Hạ Tân Tễ nhỏ giọng đánh ngáp một tiếng, dùng bàn tay tái nhợt che đôi môi không chút màu máu lại, cọ đầu trên vai y, tiếp đó mới hỏi: “Đến nơi rồi ạ?”
“Đến ngay đây,” Khấu Thu cảm thấy thương tiếc trong lòng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói, “—— Vất vả cho em rồi.”
Y không rõ người khác sẽ như thế nào.
Nhưng theo cảm nhận của Khấu Thu, sau khi trải qua một sự việc đầy bất ngờ như thế này, y cùng với Hạ Tân Tễ cũng coi như đã sống chết có nhau rồi. Vào thời điểm khi lưỡi dao đã kề sát cổ, vậy mà đứa nhỏ này vẫn nghĩ đến việc cứu y ra, còn bản thân thì rơi vào tay lũ bắt cóc cùng hung cực ác kia, khẽ nhắc nhở y phải “chạy mau”, cảnh tượng này khiến Khấu Thu khó có thể quên được.
【Con trai của tao tốt bụng thật đấy,】Khấu Thu nói với một đứa con khác của mình, 【Nuôi không lỗ tí nào!】
Hệ thống im lặng gửi cho y một số 6, nhưng dù sao thì nó vẫn là một sinh vật có trí tuệ, không hề cùng cấp bậc với kiểu cán bộ kỳ cựu ngốc bạch ngọt như Khấu Thu, dù có nghĩ đi nghĩ lại mấy lần thì nó vẫn cảm thấy chuyện này có mùi gì đó kỳ quái.
Nó không hề nói điều này ra, bởi vì sự cưng chiều Khấu Thu dành cho Hạ Tân Tễ đã nâng lên một cấp độ khác rồi.
Y không chỉ dụng tâm về vấn đề ăn mặc mà còn tự mình chuẩn bị mỗi ngày, thậm chí y định giúp một học sinh đứng đầu danh sách như Hạ Tân Tễ học bổ túc. Đương nhiên, khi đối mặt một danh sách các bài toán chứa đầy những ký tự khó hiểu, cán bộ kỳ cựu Khấu vốn đang tràn trề hứng thú chợt trở nên im lặng, dưới ánh mắt nóng rực của đứa trẻ bên cạnh, y vẫn duỗi tay đẩy tờ bài thi sang một bên.
“Gì ấy nhỉ,” y ho khan, “Không có mấy môn như kiểu lịch sử, chính trị các loại sao?”
Mắt Hạ Tân Tễ cong lên, mỉm cười đầy vẻ đơn thuần.
“Anh ơi,” hắn mềm mại nói, “Em là học sinh khối khoa học tự nhiên.”
Khấu Thu: “…………”
Y đành phải giả bộ cầm tờ đề thi tới tay, trong đầu thì nhanh chóng thúc giục hệ thống:【Nhanh nhanh nhanh, làm như nào làm như nào hả?】
Hệ thống:【… Không phải cậu tự giảng đề sao?】
Khấu Thu tuyệt vọng nói:【Đúng là tao muốn tự giảng bài thật, cơ mà tao là học sinh khối xã hội đó!】
Nghệ thuật và khoa học khác nghề như cách núi, khác ngành như cách biển đó!!!
Cán bộ kỳ cựu Khấu nhìn sóng dữ xô bờ giữa khoảng rộng này, nức nở nói:【Con trai à, sự hưng thịnh của dòng họ nhà ta…. 】
Da đầu của hệ thống run lên, để phòng tránh y lại nói ra mấy câu đạo lý gì đó khiến nó ngứa ngáy đầu óc, nó đã nhanh chóng liệt kê hết mọi đáp án của đề này ra.
Có chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc như này, sống lưng của Khấu Thu thẳng hẳn lên, dùng cả mắt lẫn mũi để ghi quá trình tính toán cho đứa trẻ bên cạnh. Hạ Tân Tễ nằm bò bên cạnh tay y, ánh mắt phát sáng nhìn ngòi bút trên tay y soàn soạt di chuyển.
“Anh thông minh quá!”
Câu nói chân thành đến mức có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ lấp lánh bật ra từ trong đôi mắt đối phương, cán bộ kỳ cựu Khấu trước giờ chưa từng lừa gạt ai đột nhiên cảm thấy chột dạ đỏ mặt lên, tự cảm thấy sâu sắc hổ thẹn với đức tính tốt đẹp thành thực thủ tín của mình, sau khi giải xong đề thì nhanh chóng chuồn lẹ, trở về phạt bản thân chép ‘Tám vinh tám nhục’ mười lần.
Hạ Tân Tễ nhìn bóng dáng chạy trối chết của đối phương, một lúc sau mới đặt tay lên môi, cúi đầu nở nụ cười. Hắn gục đầu xuống, không thể phủ nhận được một điều, dáng vẻ đỏ mặt của đối phương ban nãy khiến cho máu trong người hắn phải sôi trào.
Cảm xúc trước nay chưa từng có.
Cảm giác này rất kỳ lạ nhưng thật khó để khống chế, Hạ Tân Tễ cho rằng bản thân sẽ nguyện ý hóa thành một con sói, khi nhìn thấy con người trong tầm mắt thì sẽ giương nanh múa vuốt lao lên cắn chết y không chút do dự. Sau đó lại kéo thi thể của y đến một nơi bí mật, từng miếng từng miếng một, một mình ăn sạch y vào trong bụng.
“Thú vị.” Hạ Tân Tễ chậm rãi ngắm nghía cây bút ban nãy được Khấu Thu cầm trong tay, đáy mắt trở nên sâu thẳm không thấy đáy, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, hắn nâng cây bút lên đặt ở giữa mũi rồi ngửi.
Tràn ngập mùi thơm sữa tắm trên người Khấu Thu, một mùi thơm vừa trong sáng lại vừa ngay thẳng.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, thái độ của ông cụ Hạ cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Có lẽ Khấu Thu đã nói gì đó với ông, khi Hạ Tân Tễ đi xuống tầng, ông cụ Hạ không còn làm bộ không nhìn thấy như khi trước nữa, thỉnh thoảng gật đầu một cái, ngắn gọn nói một hai câu cùng với hắn.
Đương nhiên cách đối đãi này vẫn khác xa so với Khấu Thu được hỏi han ân cần, nhưng đặt ở vị trí Hạ Tân Tễ thì đã được coi là thu hoạch khiến người ta phải vui sướng.
Suy cho cùng, điều mà hắn thực sự muốn ở đây không phải là việc người này phải đối xử với hắn giống như khi đối xử với Khấu Thu.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, Khấu Thu vẫn đưa hắn đến trường như cũ. Khi Hạ Tân Tễ bước chân đến cổng trường, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn như bị ma xui quỷ khiến, thoáng nhìn thấy đối phương khoác trên người một chiếc áo bành dày cộp đang vẫy tay chào hắn, lớp kính mắt trên mặt y được bao phủ bởi một tầng sương trắng mỏng manh.
Hạ Tân Tễ cũng vẫy tay chào lại y, bấy giờ hắn mới quay đầu lại.
“Anh trai ngốc. Phải công nhận là chưa từng thấy ai ngốc hơn anh.”
Nhưng khóe miệng lại không kiềm nén được mà khẽ cong lên.
– ———–
Hoa khôi trường học đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bạn Hạ, cậu có thể ra ngoài nói chuyện với tớ được không?”
Tiếng la hét ầm ĩ trong lớp càng vang dội hơn, xen lẫn cùng với tiếng huýt sáo inh ỏi của mấy học sinh nam.
“Ồ ồ ồ ~”
“Để làm gì vậy chứ? Thổ lộ đúng không?”
“Đi ra ngoài làm gì nữa, nói chuyện ngay tại đây luôn cũng được…..”
“Ơ kìa! Mấy cậu nói cái gì vậy!” Trần Đình Đình – hoa khôi trường học – giậm chân rồi lại nhìn về phía hắn, có hơi xấu hổ, “Mình có thể chiếm một ít thời gian của cậu chứ?”
Người đẹp thẹn thùng, dáng vẻ này thật sự rất mê người, nhưng Hạ Tân Tễ lại không dậy nổi chút tâm tư thích thú nào. Vì ngày thường hắn luôn cư xử cực kỳ ôn hòa, giờ phút này cũng chỉ có thể gật đầu đứng dậy.
“Đi thôi.”
Dù sao đi nữa thì cũng từ chối, phiền phức như vậy làm gì.
Nhưng học sinh nữ này ấp a ấp úng nửa ngày, lời cuối cùng mà cô nói ra lại hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của Hạ Tân Tễ.
Cô gái nói: “Bạn Hạ, tớ có nhìn thấy người anh trai ngày nào cũng đứng đón cậu ở cổng trường ấy, anh ấy trông rất đẹp trai…..”
Đúng là đẹp thật. Dáng người cao thẳng, khí chất ngay thẳng kiên cường, cặp kính mắt gọng vàng vừa nhã nhặn vừa cấm dục, còn để lộ hơi thở cao quý kiêu ngạo tạo ra từ việc được nuông chiều. Rất nhiều yếu tố mâu thuẫn đến mức kỳ lạ đó lại dung hợp lại trên người y, điều này tạo nên một sức hút kỳ quái khiến người ta càng khó lòng cưỡng lại. So sánh với dạng người như này thì đám học sinh trong trường học chẳng khác nào một đám nhóc con chưa mọc đủ lông tóc.
Cả khuôn mặt của cô gái đã đỏ ửng lên, nhưng vẫn cố nói: “Vậy nên tớ có thể kính nhờ cậu, chuyển giúp tớ bức thư tình này được không?”
Bức thư màu hồng phấn in đầy tâm tư thiếu nữ được giơ lên, Trần Đình Đình rụt rè cúi đầu, đột nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt như hai lưỡi dao chậm rãi xẹt qua đỉnh đầu của mình.
Cả người cô run lên vì ánh mắt này, ngẩng đầu thì nhìn thấy Hạ Tân Tễ vẫn là dáng vẻ ôn hòa săn sóc như cũ, không nhìn ra chút khác thường nào. Những ngón tay trắng bệch mảnh khảnh của hắn khẽ vuốt ve bức thư, hỏi: “Chính là bức thư này nhỉ?”
Nhận được đáp án khẳng định, môi mỏng hơi cong lên để lộ vẻ tươi cười thoáng qua, một vẻ tươi cười cực kỳ lóa mắt.
“Yên tâm.” Hắn nói.
“Tôi nhất định —— sẽ đưa tận tay cho anh ấy.”
Hạ Tân Tễ đội lốt thỏ nhìn Khấu – bé thỏ trắng real – Thu, chỉ cười mà không nói gì.