Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp - Chương 16: Một ngày làm anh (16)
- Trang Chủ
- Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp
- Chương 16: Một ngày làm anh (16)
Khấu Thu đã gặp được một người không ngờ đến ở đám tang.
Vẫn gặp gỡ trong nhà vệ sinh như cũ, người đàn ông có thân hình cao gầy trông có vẻ vẫn lịch sự nho nhã như ngày nào, gã nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng nói tràn ngập vẻ thương tiếc cùng hối hận.
“Thanh Nhiên.”
Khấu Thu quay đầu lại nhìn gã, cũng thấy hơi kinh ngạc.
“Đỗ Hòa Trạch?”
Đã hai năm y chưa gặp tra công rồi, Đỗ Hòa Trạch bị đưa ra nước ngoài và với thái độ của nhà họ Hạ thì đến cả ngày lễ ngày Tết gã cũng không dám về nước. Ba Đỗ mẹ Đỗ đành phải khóc lóc bay sang nước ngoài hàng năm để có thể gặp gã, cho nên đến tận ngày hôm nay, Khấu Thu suýt chút nữa không nhớ nổi tên của gã.
Sau khi tra công ra nước ngoài, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tăng vọt tận 50 điểm, có thể nhận thấy một điều là Đỗ Hòa Trạch ở nước ngoài không hề suôn sẻ một chút nào. Mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Hạ, địa vị của gã cũng tụt dốc không phanh, một thằng con cháu thuộc nhánh bên nhà họ Đỗ như gã còn không đáng giá để người khác phải đối xử khác biệt.
Vẻ ngoài của gã rõ ràng đã được chải chuốt cẩn thận, râu được cạo sạch bóng, đến cả móng tay cũng nhẵn nhụi, lập lòe sáng chói.
Khấu Thu nhìn gã cứ có cảm giác bản thân đang nhìn thấy một con công đực xòe đuôi.
Chim công sặc sỡ nhìn y với vẻ thâm tình chân thành, đột nhiên gã tiến lên một bước rồi cầm lấy một tay của y.
“Thanh Nhiên, anh biết em không ổn chút nào.”
Khấu Thu: “…???”
Tốt lắm nhé!
Công việc thuận lợi, con cái hiếu thuận, lại còn có thể hết lòng vì nhân dân đất nước, có gì không ổn chứ?
Đỗ Hòa Trạch nói: “Em còn nhớ ngày 5 tháng 3 là ngày gì không?”
Trong mắt gã ngập tràn vẻ chờ mong, Khấu Thu đành phải cố suy nghĩ, ngập ngừng nói: “… Thời gian khai mạc đại hội?”
Đỗ Hòa Trạch nghẹn họng, sau đó gã đột nhiên cười gượng một tiếng, “Anh biết em vẫn còn oán giận anh.”
Cán bộ kỳ cựu Khấu:……
Không, tui không hề, tui không thèm!
“Chuyện năm đó, đúng thật là do anh không đúng,” chim công sặc sỡ khẽ nhăn mày, “Vậy mà anh lại không thể cưỡng lại được sự cám dỗ dụ hoặc của người có sẵn động cơ thầm kín, bị cậu ta dụ dỗ đến mức buông bỏ mối quan hệ tình cảm bao nhiêu năm của hai ta…”
Gã nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má.
“Nhưng bây giờ anh thấy rất hối hận,” gã nghẹn ngào nói, “Anh hối hận rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Không có sự giúp đỡ của Hạ Thanh Nhiên, gã mới biết được bản thân mình thực sự là cái gì trong mắt những người khác. Không có xuất thân nổi bật, năng lực cũng không đủ xuất chúng, hợp đồng cùng với những khách hàng mà trước đây Hạ Thanh Nhiên mang đến cho gã đều bị chấm dứt, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tài sản của gã đã giảm hơn phân nửa.
Càng đáng buồn hơn chính là nhà họ Đỗ càng ngày càng lụn bại, mấy nhà có quan hệ thân thiết cũng không có ai nguyện ý vươn tay ra hỗ trợ. Bây giờ thậm chí gã còn phải đeo kim cương giả đề giả vờ bản thân vẫn duy trì được cuộc sống giàu có của một cậu ấm.
Tự tin cùng ý chí của gã không biết đã bị mài mòn từ khi nào, thứ còn đọng lại chỉ là một chút khí phách cùng với hàng ngàn kỷ niệm ùa về trong tâm trí.
Hạ Thanh Nhiên yêu gã như vậy cơ mà.
Gã sờ tay vào chiếc đồng hồ có giá trị hơn trăm vạn còn lại duy nhất của mình, càng trở nên chắc chắn hơn.
Hạ Thanh Nhiên cực kỳ yêu gã!
Làm sao có thể quên mối tình của họ nhanh như vậy được!
Nhìn nước mắt của hắn, cán bộ kỳ cựu Khấu không khỏi nhăn mày.
“Anh…”
Đỗ Hòa Trạch tràn đầy kỳ vọng mong chờ.
Quả nhiên Khấu Thu không khiến gã phải thất vọng, y chậm rãi nói: “Trâm cài kim cương của anh trông có vẻ bị phai màu mất rồi…”
Đỗ Hòa Trạch: “…”
Đỗ Hòa Trạch: “……”
Đỗ Hòa Trạch: “………”
Cuộc trò chuyện gặp gỡ trong tưởng tượng hoàn toàn sụp đổ, Khấu Thu không muốn mất thời gian tranh luận với gã nữa nên y liền xoay người rời đi, nhưng Đỗ Hòa Trạch lại đột ngột ngăn cản y lại.
“Thanh Nhiên!”
Khấu Thu thậm chí còn không quay đầu lại mà còn tăng tốc độ rời đi của mình.
“Anh mặc kệ em có tin hay không, nhưng lần đó anh không hề bỏ thuốc!” Đỗ Hòa Trạch ở phía sau gào to, “Anh không hề —— tất cả đều là trò lừa bịp bợm do cái đứa em trai yêu quý của em làm ra! Nó — nó cố ý xuất hiện trước mặt anh, dụ dỗ anh, khiến cho anh phải đưa nó trở về nhà họ Hạ, sau đó nó lại dùng trò bỉ ổi để đá văng anh đi, bây giờ nó còn chiếm đoạt tài sản của em nữa đấy!”
“Nó thật sự rất đê tiện, trong xương máu nó đều là dòng máu dơ bẩn ti tiện của mẹ nó!!!”
Những lời này có vẻ như gã đã giữ trong lòng rất lâu nên lần này gã đã xổ ra hết, vui sướng đến mức cơ thể phải run lên.
“Em sẽ bị nó đùa đến chết đấy… Thanh Nhiên, anh mất hai năm mới nghĩ thông suốt được, em sẽ bị nó đùa đến chết đấy.”
Cuối cùng Khấu Thu cũng dừng bước.
Tuy nhiên đây lại không phải phản ứng mà Đỗ Hòa Trạch mong muốn, y cực kỳ bình tĩnh, trong mắt y lóe lên vẻ giận dữ nhưng lại chỉ nhăn mày như thể vừa nghe thấy điều gì buồn cười lắm.
“Tài sản ư?”
Y khẽ hừ một tiếng, “Cái thứ đấy ấy à, nếu em ấy muốn thì tôi sẽ cho em ấy.”
—— Sau đó, cán bộ kỳ cựu Khấu dùng những lời lẽ ngôn từ độc ác nhất mà y có thể thốt ra để đáp trả lại gã.
“Anh mới là đồ dơ bẩn thấp hèn, máu chảy trong người anh mới là dòng máu dơ bẩn ti tiện.”
“Tiểu Tễ là do tôi dạy dỗ, biết gì không —— máu chảy trong người em ấy bây giờ, tất cả đều là dòng máu đỏ thuần khiết của chủ nghĩa cộng sản!”
“Chứ nào có giống như anh —— cái đồ tay sai của giai cấp tư sản!!!”
Sau khi mắng mỏ xong, y cảm thấy sướng rơn người, hãnh diện quá trời!
Vừa quay đầu đi, cán bộ kỳ cựu Khấu đã lập tức nói với hệ thống: 【Tao thực sự có lỗi với Đảng và nhân dân.】
Thế mà tui lại có thể thốt ra những từ ngữ bẩn thỉu đáng khinh đến nhường này!
Hệ thống hít sâu một hơi thuốc lá, hỏi: 【Thế có hối hận không?】
Khấu Thu nói: 【Không.】
Y im lặng một lúc, thành thật nói: 【Thực ra thì tao muốn mắng anh ta như vậy từ đời rồi.
Hệ thống: 【… Đây là hành vi của người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản?】
Khấu Thu: 【Anh ta dám mắng đứa nhóc nhà tao! Đó cũng chính là anh trai mày đấy!!!】
Hệ thống: 【…… Ở lối vào ngõ hẻm có một cái bao tải đấy, trùm bên ngoài rồi đánh một trận?】
Khấu Thu: 【(⊙V⊙)…】
Y phải đấu tranh mất một lúc.
Từ chối việc được hành hung thằng đàn ông cặn bã kia là một điều khá khó khăn, nhưng may mắn thay, ý chí cách mạng của Khấu Thu đủ vững vàng, cuối cùng y vẫn chỉ dừng lại ở bước chửi cho đã cái miệng này mà thôi.
Trên đường về nhà, tâm trạng của Hạ Tân Tễ dường như không thoải mái lắm, hắn cúi đầu thấp đầu từ đầu đến cuối, không chịu nói một lời nào. Khấu Thu cho là hắn vẫn đang chìm trong nỗi bi thương trong sự ra đi của ông cụ Hạ giống như mình, không nhịn được đặt tay lên vai hắn rồi vỗ nhẹ.
“Không có việc gì đâu,” y thấp giọng nói, “Rồi mọi chuyện sẽ ổn.”
Hạ Tân Tễ rũ mắt xuống, cúi đầu không hề đáp lại.
Trong mấy tháng kế tiếp, Đỗ Hòa Trạch vẫn không chịu bỏ cuộc, liên tiếp đến nhà họ Hạ thăm hỏi năm sáu lần, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngu ngốc đứng chờ dưới cổng, đến cả bảo mẫu cũng nhìn gã đến mức quen thuộc luôn.
“Cậu cả vẫn cứ mềm lòng,” trong lúc nói chuyện phiếm bảo mẫu đã nhắc đến vấn đề này, không khỏi thở dài, “Có lẽ không bao lâu nữa thì cái thằng khốn nạn kia vẫn có thể quay lại.”
“Dù sao thì cũng là tình cảm mấy chục năm,” má Vương lau chùi tủ kính, “Năm đó mấy người chưa đến nên chưa tận mắt thấy, lúc đó cậu chủ đối với cậu Đỗ đúng là tình sâu nghĩa nặng… Tiêu tiền vì người này, còn tìm mối, đi đâu cũng lo nghĩ thay cho cậu ta, cuối cùng thậm chí còn nghe lời cậu ta nói, rước đứa em cùng ba khác mẹ về nhà.”
Bà dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải như vậy thì sao cậu hai có thể quay về đây chứ?”
Người còn lại không khỏi do dự: “Vậy như chị nói… cậu cả sẽ cảm động ư?”
Má Vương lại lau chùi thêm hai lần nữa, đã có dự tính nói: “Đúng vậy!”
Bà ấy thở dài.
“Tình cảm ấy mà… trước giờ chẳng ai khống chế nổi nó. Nhìn chiếc nhẫn vẫn còn được cậu cả giữ ở trong phòng là biết rồi, suốt bao năm qua, thằng khốn Đỗ Hòa Trạch kia là người duy nhất mà cậu cả yêu.”
Bà vừa nói xong lời này, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn Hạ Tân Tễ nên đã giật mình thốt lên: “Cậu hai!”
Vẻ mặt của Hạ Tân Tễ hoàn toàn không dễ nhìn chút nào, trong mắt hắn như có bão táp cùng gió lốc cuộn trào. Má Vương đối diện với ánh mắt như vậy của hắn, không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói: “… Cậu hai?”
Hạ Tân Tễ mấp máy môi, chậm rãi cong môi cười.
“Không có việc gì đâu ạ,” hắn từ tốn nói, “Cháu lên nhà trước đây.”
Hắn lập tức đi thẳng vào phòng Khấu Thu, ánh mắt thâm trầm quan sát xung quanh một lượt rồi mở thẳng ngăn kéo tủ trong phòng —— ở trong đó có một hộp trang sức nhỏ, bên trong đựng một chiếc nhẫn bạch kim cực kỳ xinh đẹp, nó được đánh bóng sạch sẽ đến mức tỏa sáng lấp lánh.
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, hoa văn chạm khắc trên đó khiến hắn cảm thấy đau đớn.
“Anh gạt em,” hắn lẩm bẩm nói, “Anh nói anh không thích người bắt cá hai tay cơ mà.”
Nhưng chiếc nhẫn này lại giống như một quả đạn pháo, trong nháy mắt thổi bay tâm tư cùng những mong đợi thầm kín trong lòng hắn. Hắn tốn bao nhiêu công sức suy nghĩ tính toán, vất vả mãi mới có được, vậy mà hóa ra, hóa ra vẫn không phải là của mình.
Tất cả đều là giả dối.
Chán ghét vứt bỏ là giả dối, yêu thương hắn cũng là giả dối, tất cả đều là giả dối.
Hắn được coi là gì chứ?
“Anh gạt em.”
“Anh gạt em —— anh à.”
Hắn đột nhiên lấy một thứ gì đó từ trong túi, thả nó vào trong lư hương nhỏ ở trên tủ đầu giường rồi đốt cháy nó ngay lập tức. Sương khói trắng xóa như sữa bay lên rồi tản ra từ trong lư hương, Hạ Tân Tễ hạ tầm mắt nhìn xuống, vẻ mặt âm u chưa từng thấy.
“Muốn trốn thoát khỏi em ư,” hắn nhẹ nhàng nói, “Anh á?”
—— Sao có thể dễ dàng như vậy được.
Anh không có cơ hội trốn thoát đâu.
[01/03/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Thuộc tính yandere của em trai đã triển khai toàn bộ rồi.
Cán bộ kỳ cựu Khấu nghẹn ngào nói: Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học như đã hứa đâu mất tiêu rồi?