Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp - Chương 14: Một ngày làm anh (14)
- Trang Chủ
- Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp
- Chương 14: Một ngày làm anh (14)
Nhưng mà nói cứ bị đúng quá, cuối cùng Khấu Thu vẫn bị ánh mắt long lanh ánh nước của đứa nhỏ nhìn chằm chằm đến mức phải bại trận, đổi sang một chiếc quần bơi bình thường màu xanh đen với vẻ tim không chịu mà lòng chẳng muốn. Hạ Tân Tễ vẫn thấy chưa hài lòng, lại bắt y phải mặc thêm một chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoài, lúc này mới chịu đi xuống tầng cùng y.
Đang đúng mùa phát triển du lịch, trên bãi biển có không ít du khách. Dù che nắng có đủ loại kiểu dáng màu sắc được cắm trên bãi cát, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những cô gái mặc đồ bơi mát mẻ đang vui đùa với nhau. Cán bộ kỳ cựu Khấu cảm thấy không được quen lắm đối với cảnh tượng như này, còn chưa kịp nói điều gì thì đột nhiên hệ thống trong đầu đã hưng phấn “Òa” lên một tiếng.
【Òa!】 Nó nói, 【Nhìn đằng kia xem, chắc cũng phải cỡ D đấy!】
【D cái gì cơ?】Khấu Thu hỏi, thuận tiện liếc mắt nhìn về phía nó chỉ, nhìn thấy sóng biển nhấp nhô trước mắt thì không cần chỉ bảo cũng tự thông suốt.
… Cái đồ lưu manh này.
Hệ thống vẫn rất phấn khích, nó vẫn nhẩm số.
【36C!】
【32B!】
【Bên này nhìn không ổn lắm nhỉ, trông có vẻ chỉ cỡ A…】
【…】 Cán bộ kỳ cựu Khấu nói, 【Mày trở thành dáng vẻ biến thái như vậy từ lúc nào đấy?】
Y định mở miệng giáo dục lại hệ thống có tư tưởng cong vẹo này thì Hạ Tân Tễ đã cầm hai ly nước trái cây đi đến, híp mắt cười đáng yêu với y: “Anh ơi, cái này của anh này.”
Hắn điều chỉnh lại tư thế đứng, không biết là do cố ý hay vô tình mà có thể chặn tầm nhìn của Khấu Đông đối với cô gái cup D phía bên kia.
Khấu Thu nhấp một ngụm đồ uống, nheo mắt nhìn đứa nhóc nhà mình.
Sự thay đổi của Hạ Tân Tễ trong hai năm vừa qua chắc chắn đủ khiến người khác phải chú ý, vào lần đầu gặp gỡ, vẻ đẹp của hắn khi đấy rất rụt rè mong manh chẳng khác nào cành liễu, nhưng bây giờ, áo sơ mi của hắn mở tung ra, để lộ làn da nhợt nhạt cùng đường cong thanh thoát, nhìn không có vẻ gì khoa trương mà ngược lại rất bắt mắt. Hắn đứng thẳng người giữa gió biển, tùy ý duỗi tay vuốt ngược tóc ra phía sau, độ cong của xương quai hàm cũng gọn gàng dứt khoát.
Thậm chí giờ bản thân đang đứng ngay tại đây thôi, Khấu Thu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt nóng rực của vô số cô gái.
Em ấy đã phát triển trở thành một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất từ khi nào nhỉ?
Khấu Thu chớp mắt mấy cái, đột nhiên bừng tỉnh.
Hạ Tân Tễ đã nhận ra ánh mắt của y, cong môi cười, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh y: “Anh đang nhìn cái gì đấy?”
Trong giọng nói lờ mờ chút vẻ trêu đùa.
Khấu Thu nhăn mày, chậm chạp nói: “Tiểu Tễ à…”
Ánh mắt y lướt dọc theo những đường cong cơ bắp, thật sự không nhịn được nói, “Dáng người của em trở nên đẹp như vậy từ khi nào chứ?”
“Không chỉ đẹp mắt mà còn sờ rất thích.” Đứa nhóc cong khóe môi, “Anh ơi, hay là anh sờ thử một chút đi?”
Khấu Thu: “…”
A a, cám dỗ thế nhỉ!
Cơ bắp như thế này, thật sự rất muốn sờ thử mà!!!
Trong lòng vang lên âm thanh cười nhạo của hệ thống, nó lạnh lùng nói: 【Tình đồng chí cơ đấy?】
Khấu Thu: 【…】
Y ho khan vài tiếng, đành nói: “Thôi khỏi.”
“Sao có thể thôi được chứ?” Gương mặt xinh đẹp của Hạ Tân Tễ cau lại như thể đang phải chịu tủi thân uất ức quá lớn, hắn đáng thương nhìn y. Khấu Thu không kịp đề phòng, thằng ranh con này đã nhanh chóng tóm lấy tay y rồi đặt lên trên cơ ngực của chính mình không có chút do dự nào. Cảm giác âm ấm mịn màng được truyền tới bằng xúc giác, xuống phía dưới thì mơ hồ cảm nhận được đường nét nhẵn mịn của cơ bụng, đã mềm lại lại còn có tính đàn hồi, cứ như có thể hút bàn tay người sờ nó vào bên trong.
Cuối cùng Khấu Thu cũng hiểu vì sao đàn ông phải tập cơ bụng.
Cảm giác khi sờ vào… thực sự rất tuyệt. (⊙V⊙)
Y bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản làm cho mê muội đến mức phải tự động tìm lý do bào chữa cho bản thân: 【Là do thằng bé không chịu buông tay tao ra đấy nhá!】
Chứ không phải do y chủ động sờ đâu!
Trái tim y vẫn luôn một lòng hướng về Đảng, hướng về Đất nước và nhân dân!!!
Hệ thống: 【…】
Tui cầu xin cậu đó, cậu có thể che dấu cái vẻ mặt phơi phới của bản thân lại rồi hẵng nói với tui câu đó được không hả…
Một lần chạm này kéo dài rất lâu, Khấu Thu rụt tay lại với vẻ lưu luyến, y thầm nhủ bản thân sau này nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thêm để có cơ bụng.
Như vậy là có thể sờ mỗi ngày rồi!
Đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn y đang tỏ vẻ quyết tâm, đột nhiên lơ đãng nói: “Để em bôi kem chống nắng giúp anh nhé?”
Khấu Thu không thể phơi nắng được.
Bình thường y không hay vận động, đi làm cũng ngồi trong sảnh mát mẻ, toàn thân bị che phủ bên dưới lớp đồng phục phẳng phiu, quanh năm không đụng đến ánh nắng nên mềm mại mỏng manh vô cùng. Mặt trời ở biển rất nóng rát, rõ ràng y vừa mới bôi kem chống nắng chưa đến nửa tiếng, thế mà giờ làn da của Khấu Thu đã đỏ rát lên, nhìn thôi cũng biết sắp bị bỏng nắng rồi.
Y chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nằm xuống ghế vén áo sơ mi lên, để lộ vùng lưng trắng nõn của bản thân ra ngoài: “Tiểu Tễ, đã vậy thì em bôi đi.”
Hạ Tân Tễ cụp mắt nhìn xuống, thuận tay bóp kem chống nắng ra, khàn giọng đáp lại.
Kem chống nắng ồ ạt chảy từ cổ xuống đến eo.
Vòng eo Khấu Thu nhỏ nhắn, còn có hai hõm không sâu không nông ở thắt lưng, chỗ đó hơi tích tụ một lớp dầu bóng của kem bôi. Khi bắt đầu thoa kem, rõ ràng Khấu Thu cảm nhận thấy tay của đứa nhóc này nán lại đó rất lâu, mãi đến khi tay hắn sờ trúng chỗ ngứa khiến y bật cười thành tiếng thì lúc này mới chậm rãi chuyển tay đi chỗ khác.
Sau khi bôi xong phần lưng, nước mắt của Khấu Thu cũng suýt rớt ra vì nhột. Y chìa tay cầm lấy cái lọ từ tay đứa trẻ, Hạ Tân Tễ vẫn không chịu buông tay, nói: “Anh ơi, còn phía trước nữa cơ mà?”
Cán bộ kỳ cựu Khấu lạ lùng nói: “Phía trước anh tự bôi được rồi.”
“Cái này dầu lắm,” Hạ Tân Tễ cười khẽ, nâng mắt nhìn y, giống như đang thẹn thùng, sau đó lại rũ mắt xuống, “Anh đừng tự làm bẩn tay mình.”
Khấu Thu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đành quyết định: “Vậy được rồi.”
Y xoa đầu đứa nhóc, dùng giọng điệu từ ái của một người cha già để than thở: “Vất vả cho em rồi, đúng là chỉ có Tiểu Tễ nhà ta hiểu chuyện.”
Hạ Tân Tễ ngừng lại chút, sức lực trên tay càng mạnh hơn.
Lăn qua lộn lại một hồi cuối cùng cũng bôi xong, Khấu Thu cảm thấy mình chẳng khác gì một con cá nướng sắp bị đặt lên vỉ nướng. Với làn da hơi bóng loáng do vừa bôi kem chống nắng, y bắt đầu đi xuống biển cùng với thằng con trai mình, bởi vì không biết bơi nên toàn bộ quá trình y chỉ có thể rụt lại ở trong dải ngăn cách khu vực bơi. Hạ Tân Tễ giống như một người anh trưởng thành chín chắn, nhẹ nhàng lừa lọc rồi lôi kéo y ra khỏi dải ngăn cách, còn nói sẽ dạy y, nhưng đến khi cán bộ kỳ cựu Khấu đá chân xuống dưới, nhận thấy chân mình không chạm tới đáy thì lập tức lắc đầu chẳng khác gì trống bỏi.
Hạ Tân Tễ đành phải ra đòn sát thủ.
“Vượt khó mà lên, quyết chí không bỏ,” hắn nói, “Anh à, đây không phải là lời mà anh đã dạy em hay sao? Hồng quân công nông Trung Quốc chúng ta đã vượt núi tuyết, vượt đồng bằng, hành quân ròng rã trên đoạn đường dài hai mươi lăm ngàn dặm ——”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Khấu Thu đã nghiêm mặt chui qua khỏi ranh giới ngăn cách bơi, đâm đầu thẳng xuống biển với vẻ làm việc nghĩa không chùn bước. Hạ Tân Tễ sững sờ, sau đó khẽ vang lên tiếng cười trầm thấp rồi hắn cũng chui ra theo, duỗi tay ôm cán bộ kỳ cựu Khấu ướt sũng cả người đang ra sức đạp nước về phía mình.
“Đừng nóng vội,” hắn nói, “Từ từ thôi, anh ơi, để em dạy cho anh.”
Ban ngày hai người chơi đùa trên bãi biển, đến tối Hạ Tân Tễ lại đưa Khấu Thu đi quán bar, trong đó có rất nhiều người đẹp, họ mới ngồi ở quầy rượu trong chốc lát mà đã có vài cô gái dáng người nóng bỏng tiến đến tán tỉnh rồi, sau khi bị làm phiền hai ba lần như thế, đứa nhóc dứt khoát vòng tay qua eo Khấu Thu, nói: “Tôi có bạn đời rồi.”
Mấy người khác đành phải bực bội quay đầu đi, nhưng vẫn có người đàn ông khác đi tới, gã quan sát khuôn mặt trong sáng chính trực của Khấu Thu, huýt sáo một tiếng.
“Threesome,” gã dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi để nhìn cán bộ kỳ cựu, “Muốn chơi thử không?”
Cánh tay vòng quanh eo Khấu Thu rõ ràng siết chặt hơn, cán bộ kỳ cựu Khấu đành phải học theo giọng điệu của đứa nhóc nhà mình, nghiêm túc nói: “Tôi có bạn đời rồi.”
“Không thành vấn đề,” gã đàn ông liếc mắt nhìn Hạ Tân Tễ, liếm môi, “Tôi không có hứng với bạn đời của cậu, chúng ta chơi với nhau, tôi chịch cậu.”
Gã còn chưa nói dứt, Hạ Tân Tễ đã chậm rãi nâng mắt lên, tay hắn chà xát vài cái, thản nhiên nói: “Ồ, như vậy ư?”
Gã đàn ông cũng được coi là một tay già đời, nhưng khi gã nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tân Tễ thì vẫn không nhịn được lùi bước về phía sau. Gã cảm thấy bản thân như đang bị thú hoang hung dữ theo dõi giữa rừng núi hiểm nguy, mồ hôi lạnh chạy đầy sau lưng, gã đành phải gượng cười hai tiếng: “Tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi ấy mà.”
Sau đó bỏ chạy trối chết.
Khấu Thu không hề nhìn ánh mắt của đứa nhóc, chỉ thấy hơi kỳ quái: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Hạ Tân Tễ thản nhiên nói: “Có lẽ thằng đó đột nhiên cảm nhận được sự giác ngộ của Đảng cùng Nhà nước.”
Khấu Thu: “… Cũng có lý.”
“Bọn họ đều đang nhìn anh.” Hai tay Hạ Tân Tễ ôm chặt lấy eo Khấu Thu, đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, gục đầu lên vai Khấu Thu, còn giở tính trẻ con muốn đưa tay che mặt Khấu Thu lại, “Rõ ràng anh là của em cơ mà, chỉ có em mới được nhìn thấy anh thôi chứ…”
Khấu Thu nói: “Nhưng phần lớn tầm nhìn của họ đều tập trung về phía em cơ mà…”
Y không cho rằng mình có sức hấp dẫn đến thế đâu.
Hạ Tân Tễ nhẹ nhàng cười hai tiếng, ẩn ý nói: “Anh không biết rằng bản thân anh tốt đẹp đến nhường nào đâu.”
Dáng người thẳng tắp, khí chất sạch sẽ cấm dục, kính mắt gọng vàng trên sống mũi càng tăng vẻ chính trực, khiến người ta không kiềm chế nổi dục vọng muốn làm y phải bật khóc, bản thân Hạ Tân Tễ là kẻ săn mồi nên hắn hiểu rõ những kẻ săn mồi này đang suy nghĩ gì.
Ai có thể cưỡng lại việc vấy bẩn anh ấy chứ?
“Em mặc kệ,” hắn nhẹ nhàng nói, nũng nịu dụi đầu vào người y, “Dù sao thì anh chỉ có thể là của em thôi.”
Khấu Thu âu yếm xoa đầu hắn.
Có khá nhiều người trong quán bar này có hứng thú với họ, ở trên sân khấu biểu diễn, có người đàn ông lén lút dúi một ít tiền vào tay bartender, ngay sau đó bartender đã vội hô bảng số.
“Số 73? Số 73 là ai?”
Mãi lúc lâu vẫn không thấy ai đáp lại, Khấu Thu liếc nhìn con dấu được in trên tay mình khi vào cửa, trên đó có hai con số lấp lánh, chính xác là số 73.
Y giơ tay lên.
Hiển nhiên bartender đã quen với việc làm người dẫn chương trình, lập tức dùng giọng điệu quen thuộc để khuấy động bầu không khí: “Nào, nào, xin mời quý ngài này lên sân khấu biểu diễn cho chúng ta nhé!”
Khấu Thu giật mình, ngoan ngoãn đứng dậy bước lên sân khấu.
Bartender tiếp tục nháy mắt, nói: “Hey, hey, quý ngài này hiểu được chứ?”
Tiếng hoan hô dưới sân khấu lập tức càng thêm nhiệt liệt, họ ngầm hiểu liếc mắt nhìn nhau.
Hey…
Ý là đang bảo mình bỏ cái nhỏ, bắt cái lớn ấy hả.
Hạ Tân Tễ không hề thấy lo lắng, thậm chí còn thấy hơi đồng cảm.
Khấu Thu nói, “Vậy hôm nay tôi sẽ hát một bài hát khuấy động không khí nhé?”
“Hát! Hát đi!!”
Khấu Thu cầm micro, quay ra nói gì đó với ban nhạc phía sau rồi thử check âm thanh.
Chỉ huy ban nhạc ở phía sau hỏi lại với vẻ mặt vặn vẹo: “Cậu chắc chắn chứ?”
Đương nhiên Khấu Thu gật đầu.
Chỉ huy ban nhạc chỉ có thể cắn răng, từ từ nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ vung tay lên.
Ngay sau đó, một khúc nhạc dạo đầy mạnh mẽ sục sôi, oanh liệt hào hùng vang lên bên trong quán bar, Khấu Thu cầm micro nói: “Hôm nay tôi mang đến cho mọi người bài hát 《Quốc tế ca》”.
Mọi người: “…”
Cái gì cơ?
“Vùng lên! Hỡi các nô lệ ở thế gian! Vùng lên! Hỡi ai cực khổ bần hàn!!”
“Sục sôi nhiệt huyết trong tim đầy chứa rồi, quyết phen này sống chết mà thôi.” [*]
[*]. Tham khảo wikipedia.
Mọi người: “…”
Meo meo meo?
Quần cũng cởi ra rồi mà cậu lại cho bọn tôi coi cái này ấy hả?
[06/01/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
[Phần cảm ơn của tác giả, không liên quan đến nội dung truyện]