Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp - Chương 12: Một ngày làm anh (12)
- Trang Chủ
- Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái - Phù Tô Dữ Liễu Diệp
- Chương 12: Một ngày làm anh (12)
Khấu Thu vốn dĩ nên là một người được hoan nghênh.
Hình tượng của y tốt, dáng người cũng chẳng thấp, đeo mắt kính gọng vàng trông vừa nghiêm túc vừa nhã nhặn, không hề lộ cảm giác được nuông chiều trong gấm vóc như những cậu ấm cô chiêu khác. Đời sống sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, chưa từng chơi bời bừa bãi bên ngoài, vẫn luôn nghiêm túc làm cậu cả nhà họ Hạ. Mặc dù dây thần kinh não có hơi kỳ lạ, cứ nhất quyết muốn thi công chức nhưng tài sản của nhà họ vẫn có một nửa là của y!
Trước khi Khấu Thu mở mồm nói chuyện trong bữa tiệc này thì chí ít y vẫn là chồng/ con rể/ cháu rể lý tưởng trong suy nghĩ của bảy nhà khác.
Nhưng sau khi nói chuyện thì…
Những nhà trước đây còn thầm coi Khấu Thu là mục tiêu, giờ họ chỉ muốn đập đầu vào tường luôn cho lẹ, trước lúc này, họ không thể nào tưởng tượng nổi việc ai đó có thể nói chuyện với một ai khác đến mức sông cạn núi mòn như vậy.
Thật sự đấy. Chỉ dựa vào khả năng của chính bản thân thôi đó.
Cán bộ kỳ cựu Khấu còn đang sống sờ sờ đã đi nói chuyện với bảy cô gái khác nhau bằng dáng vẻ nghiêm túc chính trực, hết lần này đến lần khác y vẫn không để ý đến, chỉ có cảm giác không gian xung quanh mình đột nhiên yên tĩnh thoáng đãng hơn hẳn. Y vốn không phải kiểu người thích những nơi náo nhiệt, không phải gặp ai nữa, y mừng rỡ ngồi xuống ghế uống nước ăn hoa quả một mình, cắm từng quả cà chua bi vào que tăm đang cầm trên tay.
Mãi cho đến khi có người đột ngột chạm vào lưng, há miệng cắn quả cà chua bi ở trong tay y thì y mới quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ nhà mình hiện lên trong tầm mắt, mặt mày trở nên rạng rỡ ngay lập tức: “Quay lại rồi hả?”
Hạ Tân Tễ khoác tay lên bả vai y rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh, hơi dùng sức cắn răng xuống để cắn nát quả cà chua đỏ tươi trong miệng. Đầu lưỡi hắn duỗi ra bên ngoài để liếm sạch phần nước bị dính trên môi, chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại tạo ra cảm giác quyến rũ khó hiểu, như lông chim cọ vào khiến lòng người ngứa ngáy. Mấy cô gái ở xung quanh đều chuyển dời tầm mắt về phía hắn, nhưng trong mắt Hạ Tân Tễ chỉ có anh trai nhà mình, hắn chớp mắt.
“Anh định tặng quà gì cho em vậy ạ?”
Vừa nhắc đến vấn đề này, Khấu Thu đã cảm thấy hơi đau đầu, y nói: “Tiểu Tễ à…”
Hạ Tân Tễ kéo tay y không chịu buông tha, thẳng thừng tỏ vẻ nũng nịu đáng thương nói: “Anh dự định tặng em cái gì? Có phải anh quên mất rồi đúng không?”
Vẻ nũng nịu của hắn thành công đánh trúng trái tim Khấu Thu, khiến y phải hít sâu một hơi, vội vàng an ủi: “Đâu phải anh, là em bảo không muốn sách mà ——”
Hạ Tân Tễ: “Ứ ừ!”
Hắn đã nhận sách suốt hai năm liền rồi, năm lớp 12 Khấu Thu đã tặng cho hắn Ngân hàng đề thi thực tế Hoàng Cương và 5 năm thi đại học 3 năm mô phỏng, tặng đầy một thùng luôn đó; vất vả mãi mới lên năm nhất đại học, không cần phải tham gia thi tuyển sinh đại học nữa thì Khấu Thu lại tặng cho hắn quyển sách đại cương nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác cùng với cái tuyên ngôn gì đó!
Khấu Thu cũng rất đau khổ chứ bộ: “Nhưng em không cần sách, cũng không cần anh phải mua cho em thứ gì cả, vậy em muốn được tặng cái gì?”
Hạ Tân Tễ: “Ừm hứm!”
Đúng, đúng vậy, đúng là như vậy đó, hắn không muốn nhận một cái cốc tráng men có in dòng chữ “Xắn tay áo lên chăm chỉ làm việc” đâu!
Khấu Thu thấy không còn cách nào khác nên đành phải nhẹ giọng dỗ dành hắn: “Vậy em muốn như thế nào?”
Vừa dứt lời, Khấu Thu liền thấy gương mặt đứa nhóc này đỏ bừng lên, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, dè dặt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng đang dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng động tĩnh.
“Anh ơi…” Hắn kéo góc áo Khấu Thu, nhẹ giọng nói, “Đêm nay xem phim cùng với em được không ạ?”
Khấu Thu không thể nào thốt lên lời trước sự đáng yêu của bé thỏ trắng này, ngay lập tức duỗi tay xoa đầu hắn.
“Không phải chỉ là xem một bộ phim thôi sao,” y cười nói, “Làm gì mà phải nghiêm trọng như vậy chứ?”
Đứa trẻ có vẻ yên tâm hơn, nhưng vẫn cứ túm chặt lấy góc áo y, truy hỏi đến cùng: “Được đúng không ạ?”
Khấu Thu không chút nghĩ ngợi gì đã nói: “Được!”
Khi bữa tiệc kết thúc cũng gần nửa đêm, Khấu Thu về phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra đã thấy đứa nhóc mặc áo choàng tắm trèo lên giường y. Trên tủ đầu giường có bày một chai rượu vang, rượu màu đỏ tía trong trẻo xinh đẹp, Hạ Tân Tễ đã rót rượu vào hai cái ly đế cao, cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm thử từng tí một.
Hắn liếm thử một phát, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt đau khổ thè lưỡi ra: “Khó uống vậy.”
Vừa chua vừa đắng, so ra còn chẳng bằng nước nho.
Khấu Thu bị vẻ mặt của hắn chọc cười, cũng tự trèo lên giường, “Sao tự dưng em lại muốn uống rượu vậy?”
“Ông nội bảo là về sau kiểu gì em cũng phải uống rượu với khách hàng, sớm muộn cũng phải tập luyện thôi,” Hạ Tân Tễ đưa cho Khấu Thu một ly, hỏi, “Anh có muốn uống thử cùng với em không?”
Khấu Thu trước giờ chưa từng uống rượu, nhưng không có cách từ chối đứa nhóc này nên đành nhận lấy ly rượu với tâm trạng uống thử một hớp xem sao.
Y bị giật mình bởi hương vị trong miệng, không thể nào giải thích nổi tại sao quả nho ngọt ngào lại có thể ép ra được vị đắng như vậy.
Phim điện ảnh được mở lên là một bộ phim tình cảm. Cả hai người ngồi dựa lưng vào đầu giường, cùng nhìn hình ảnh nam nữ chính ôm nhau trong màn hình, quay cuồng nhảy múa một cách đầy nồng nhiệt theo điệu nhạc ở trong hội trường, váy của nữ chính cũng theo đó mà tung bay phất phới.
Là một bộ phim rất bình thường, nhưng xem một hồi lại thấy không ổn lắm.
Khi cảnh quay đầu tiên khó có thể miêu tả nổi xuất hiện trên màn hình, Khấu Thu đã ho khan, tiện thể duỗi tay ra che mắt đứa trẻ nhà mình lại.
“Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa…”
Hạ Tân Tễ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Anh ơi, hôm nay em vừa mới bước qua sinh nhật tuổi 20.”
Ý chính của câu này là, em đã trưởng thành rồi. Lệnh cấm xem đối với trẻ em dưới 18 tuổi không còn có hiệu lực với em nữa đâu.
Cán bộ kỳ cựu Khấu đành phải thả tay xuống, cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng khi tận mắt nhìn thấy đóa hoa tổ quốc bị đầu độc.
Khi cảnh tượng không thể miêu tả thứ hai xuất hiện, mọi chuyện bắt đầu vượt qua khỏi trí tưởng tượng cùng khả năng kiểm soát của Khấu Thu.
Y khiếp sợ đến nỗi suýt chút nữa ngã lăn từ trên giường xuống, trợn mắt há mồm nhìn roi da, còng tay cùng với dây trói các kiểu trong phim: “…”
Cái thứ này mà cũng truyền bá phát sóng được á?
Mẹ nó sao cái này có thể phát sóng được hả???
Quả thật đây chính là chủ nghĩa tư bản triệt để trên quy mô diện rộng rồi.
Y nhớ đến đứa trẻ bên cạnh mình, vội vàng quay đầu sang nhìn Hạ Tân Tễ, gương mặt hắn đã sớm bị thiêu đốt thành màu đỏ rực như rặng mây tía rồi, cụp mắt xuống, đôi mắt ngậm nước của hắn đã bị nhiệt độ này đun sôi ùng ục lên.
Khấu Thu bận tâm đến tâm trạng của đứa trẻ này, đang chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe thấy Hạ Tân Tễ nhỏ giọng lí nhí nói một câu: “Còn có thể như vậy nữa ư.”
Cán bộ kỳ cựu Khấu:… Meo meo meo?
Cũng may vào giây tiếp theo, Hạ Tân Tễ lập tức khéo léo nói: “Anh yên tâm, em sẽ không học theo.”
Lúc này Khấu Thu mới gật đầu, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, duỗi tay xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, “Ngoan lắm, đây đều là sản phẩm mục nát của chủ nghĩa tư bản. Chúng ta vẫn luôn hướng đến và noi theo những điều tích cực của chính quyền trung ương, không được phép mắc vào những khuynh hướng không lành mạnh như này.”
Người kế thừa chủ nghĩa cộng sản hăng hái gật đầu, lại rót cho y một ly rượu: “Anh ơi, uống tiếp với em một ly nhé? Cũng tiện cho em thử tửu lượng của bản thân.”
Hai bên trái phải đều là rượu vang, không dễ gì say được, Khấu Thu nâng ly rượu đế cao lên uống tới uống lui cũng uống được nửa ly. Y uống từng ngụm nhỏ một, vừa uống vừa phân tâm nhìn hai diễn viên chính đang ôm ấp nhau trên màn hình, dần dần có cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng hẳn đi, cứ như hồn phách đã đạp lên mây trắng rồi bay khỏi cơ thể vậy.
Nhưng đặt ở trong mắt người bên cạnh, làn da của y lúc này trắng sáng hồng hào trông chẳng khác nào ngọc hoa đào. Đôi mắt ngấn nước muốn khép cũng khép lại được, khuôn mặt vốn dĩ luôn trong sáng ngay thẳng giờ đây lại tràn ngập dáng vẻ quyến rũ câu người, một dáng vẻ khó mà giải thích được thành lời.
“Anh ơi,” Khóe môi Hạ Tân Tễ chậm rãi hiện lên ý cười, duỗi tay ra để giúp y có thể nằm một cách thoải mái hơn, “Say rồi ạ?”
Con sâu rượu khẽ hừ hai tiếng, gắng gượng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, mở mắt ra nhìn hắn.
“Tiểu… Tễ à?”
Ánh mắt Hạ Tân Tễ vẫn nhìn y chằm chằm, rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ xâm chiếm nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vẫn có vẻ gì đó hơi e lệ, khiến người ta chỉ muốn yêu thương nuông chiều.
“Anh ơi…” Hắn chậm rãi cầm hai tay Khấu Thu vòng qua sau lưng mình, để hai tay ôm vòng lấy người hắn, vẻ mặt đầy căng thẳng sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Anh ôm em làm gì vậy chứ?”
Đây là những lời cuối cùng Khấu Thu có thể nghe được khi y còn tỉnh táo.
– —–
Sau khi tỉnh dậy, Khấu Thu chỉ cảm thấy cả người lung lay choáng váng.
Y nhìn bản thân, lại nhìn Hạ Tân Tễ, khiếp sợ đến nỗi không thốt thành lời, điên cuồng gõ hệ thống ở trong đầu mình.
【Cái đéo mẹ gì đang xảy ra thế! 】 Y nói, 【Tao đã làm cái gì vậy??! 】
Hệ thống cũng rất tủi thân chứ bộ: 【Tôi cũng đâu có biết gì đâu, sau khi cậu uống say thì mọi nội dung bên chỗ tôi đều bị kiểm duyệt…】
Đứa nhỏ kia nằm trên giường, tư thế của hắn lúc này chắc khác nào dáng vẻ một đóa hoa kiều diễm bị người ta mặc sức dày vò làm nhục như ở trong phim hay diễn, hoạt sắc sinh hương không gì sánh bằng.
Khấu Thu há hốc mồm: “!!!”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!
Giờ phút này Hạ Tân Tễ cũng chầm chậm tỉnh giấc, khẽ ưm một tiếng rồi chậm rãi mở mắt, đối diện với vẻ mặt đầy khiếp sợ của Khấu Thu, mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng lên, tay chân có vẻ hơi luống cuống: “Anh ơi?”
Khấu Thu vội vàng cởi cà vạt trói trên người hắn xuống, thấy hắn không có vẻ khó chịu ở đâu thì mới yên lòng. Cán bộ kỳ cựu Khấu ngập ngừng do dự, khó khăn nói: “Tiểu Tễ, em….”
“Không có việc gì đâu,” Hạ Tân Tễ chỉnh lại quần áo, ngoan ngoãn cười với y, “Chỉ do anh say rượu, không chống chọi lại được men rượu mà thôi, em đã suy nghĩ như vậy đấy.”
Nghĩ cái cứt ấy!
Đại não Khấu Thu sắp nát bét như bùn nhão rồi, nhưng có vẻ đứa nhỏ này vẫn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn còn đang liều mạng kiếm cớ thay cho y: “Anh không hề làm gì đâu, có thể là do hôm qua cùng xem phim với nhau, chẳng qua chỉ đụng chạm đơn giản vài cái, từ đầu đến cuối anh rất dịu dàng mà, không hề gây tổn thương gì đến em hết.”
Hạ Tân Tễ thở dài, lộ ra dáng vẻ tự trách: “Đều do em sai, em không nên rủ anh xem loại phim kiểu này cùng với em.”
Yết hầu Khấu Thu đột nhiên cứng đờ lại, không hiểu sao lại thấy đau nhức.
Rõ ràng là do y tự làm sai, nhưng đứa trẻ này lại phải chịu quá nhiều tủi thân, bị y trói ở trên giường suốt cả một đêm như vậy mà đến nửa lời oán hận cũng không nói ra. Thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn kiếm cớ để san sẻ thay y.
Y cực kỳ đau khổ, một câu cũng không thốt ra được, chỉ có thể xoa tóc đứa trẻ một cái.
Hạ Tân Tễ đi vào phòng tắm rửa mặt, Khấu Thu ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc sống.
【Con trai ơi,】 y yếu ớt gọi, 【Mày nói xem, có phải do lòng tin cách mạng của tao vẫn chưa đủ kiên định hay không?】
Người ta đều nói rượu mạnh sợ người gan, nhưng tại sao y sau khi say rượu thì lại đè một đứa trẻ như thế?
Hệ thống tùy ý trả lời không có chút thành khẩn nào: 【Điều đó chứng tỏ rằng từ trong tiềm thức cậu đã muốn đè con nhà người ta rồi.】
【Vớ vẩn!】 Cán bộ kỳ cựu Khấu lập tức nổi giận, 【Bọn tao chính là ——】
【Tình đồng chí vĩ đại của những con người cùng nhau xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học】, hệ thống lạnh lùng nói nốt đoạn sau hộ y, 【Bây giờ nói ra có thấy xấu hổ không hả?]
Khấu Thu: 【…】
Tui chỉ có thể cam đoan rằng Khấu Thu chưa hề làm cái gì hết trơn, mỉm cười.