Nhung Mã Hồng Trang - Minh Lung - Chương 45
Nửa đêm, nhóm thương binh sau doanh trại và tiểu đoàn dự bị của chúng ta cũng đều được đưa vào chiến trường.
“Lúc trước ta chỉ biết nàng điên, không ngờ nàng ấy lại có thể điên đến như vậy.” Du Đương Quy vừa mắng chửi bằng hữu tốt của mình vừa tìm kiếm góc áo quen thuộc, sau đó nàng kéo Sở Nông Ngọc từ trong đống người chết ra ngoài rồi nằm sõng soài trên mặt đất, nghỉ ngơi một lúc lâu mới cảm thấy cổ họng của mình đau đớn giống như bị xé rách.
Nàng liếm liếm đôi môi chảy máu, nhìn Sở Nông Ngọc mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi ở bên cạnh, nàng lục lọi đống thi thể mấy lần rồi mới tìm ra được nửa bình nước.[youtube.com/@audioynt] Du Đương Quy bóp mở miệng Sở Nông Ngọc, đổ một nửa nước vào trong đó, sau đó không quan tâm đến Sở Nông Ngọc trực tiếp bị sặc tỉnh, nàng uống sạch số nước còn lại, móc từ trong ngực ra vũ khí cuối cùng trên người của mình.
Đó là một cây kim châm thật dài, chắc hẳn là dụng cụ chữa bệnh.
“Đứng dậy, đi giết người!”
Sở Nông Ngọc dùng nửa thanh đoản đao chống đỡ mình đứng dậy, Tĩnh Vương phi luôn đoan trang cũng không nhịn được chửi bậy: “Đi, giết sạch đám mãng phu kia!”
Lúc này Du Đương Quy lại đột nhiên đừng lại, không nhúc nhích.
Sở Nông Ngọc lướt qua bả vai nàng, ngước mắt nhìn lên.
Trên thảo nguyên Lũng Mạch, nơi đã diễn ra cuộc chiến đấu kéo dài một ngày một đêm, mấy ngàn kỵ binh đang xuất hiện nơi phía chân trời.
Người dẫn đầu mặc áo đỏ, trên đầu đội mũ vàng, đúng là Quách Uẩn.
Link Audio: https://www.youtube.com/playlist?list=PL2stEqhXN1Iwgal4yHPYopn1ZGOk39u7B
Đội kỵ binh này rõ ràng là cấm vệ quân cuối cùng của Đế đô, cùng với sự xuất hiện của số kỵ binh này, đội quân Nam triều đang trong tình trạng nỏ mạnh hết đà, lỏng lẻo rời rạc bắt đầu hoan hô.
Du Đương Quy không ngờ Quách Uẩn lại dám đánh cược như vậy, một chút binh lực cuối cùng của Nam triều cũng xuất ra ngoài.
Thảo nguyên Lũng Mạch cách Đế đô khoảng chừng sáu trăm dặm, có lẽ khi nhận được bức thư Quách Kiều Kiều quyết chiến, Quách Uẩn đã xuất phát.
Nàng lập tức thả lỏng tinh thần, cả người lập tức trở nên mềm nhũn, Sở Nông Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuộn tròn thành một cục, cả hai cùng ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, Tây Lăng Tử nhìn các tướng lĩnh Bắc triều xung quanh một vòng.
Trên người mỗi người đều có vết thương.
Không ai nói gì cả, nhưng Tây Lăng Tử lại biết rõ trong lòng bọn họ nghĩ gì khi thấy Quách Uẩn dẫn theo đội kỵ binh này xuất hiện trên chiến trường.
“Bắc triều xong rồi.”
Hai tay nàng ta đều bị đứt gãy, tóc tai rối bời, cuối cùng cũng không thể duy trì sự xinh đẹp của mình được nữa, nàng ta ho khan một tiếng, một dòng máu chảy ra từ khoé miệng: “A Nghịch, ngươi trở về Đế đô nói với Anh Khởi một tiếng, bảo muội ấy đầu hàng Quách Uẩn đi.”
Cả người A Nghịch nhuốm máu, không tốt hơn Tây Lăng Tử là mấy, thậm chí không thể nói thành lời, nghe vậy chỉ biết điên cuồng lắc đầu.
Sau đó Tây Lăng Tử sử dụng một chút chân khí cuối cùng, chân trái đá bay hòn đá nhỏ trên mặt đất, A Nghịch ngã xuống đất, mặc dù nàng ta khá nhếch nhác nhưng vẫn lạnh lùng như thế: “Đưa nàng ấy ở về thành Minh Nguyệt, dặn dò Anh Khởi đầu hàng Quách Uẩn, ta sẽ để lại cho Quách Kiều Kiều một tờ giấy, nàng ta sẽ không giết Anh Khởi.”
Một phó tướng khác nhìn nàng ta, giọng điệu sốt ruột: “Điện hạ, còn người thì sao?”
Tây Lăng Tử nở một nụ cười trong trẻo: “Ta sẽ ở lại, nói với A Nghịch, chăm sóc cho Anh Khởi và người đó thật tốt.”
Phó tướng còn muốn nói gì đó nhưng Tây Lăng Tử đã mở miệng cắt đứt hắn ta: “Đây là quân lệnh.”
Ta chỉ còn lại nửa cái mạng, đang ngồi bệt tại chỗ uống từng hớp từng hớp nước muối loãng, sau khi nghe nói đã tìm được Tây Lăng Tử, ta nhanh chóng đi theo binh lính chạy đến phía trước soái trướng Bắc triều.
Sau khi đẩy tầng tầng lớp lớp binh lính đang xem náo nhiệt ra, ta tìm thấy Tây Lăng Tử.
Một người đang nằm trước soái trước, y phục trên người là bộ đồ màu xanh lam mà Tây Lăng Tử vẫn thường xuyên mặc, trên làn váy thêu những đoá hoa thược dược lớn bằng chỉ bạc, ánh nắng ban mai chiếu lên làn da trắng nõn đến mức gần như trong suốt của nàng, càng khiến cả người nàng ta giống như lưu ly.
“Người này… ngủ rồi sao?” Ta lẩm bẩm nói.
“Không, ngươi nhìn khoé miệng nàng ta đi.” Giọng nói của Quách Uẩn vang lên sau lưng ta.
Lúc này ta mới đưa mắt nhìn về phía khoé miệng của Tây Lăng Tử, một tia máu mỏng manh chảy ra từ đó, nhuốm đỏ cổ áo và hình hoa thược dược trước vạt áo.
Du Đương Quy cũng đã tỉnh dậy từ lâu, nàng cẩn thận kiểm tra vết thương nơi miệng và mạch đập của Tây Lăng Tử, nhẹ nhàng bẩm báo với ta và Quách Uẩn: “Tây Lăng Tử đã tuyệt khí bỏ mình.”
Sau đó nàng nhìn sắc mặt của ta và Quách Uẩn, bổ sung thêm một câu: “Thần đã chạm vào tấc đồng thân của nàng ta, rõ ràng nàng ta đã dùng nội lực phá vỡ tâm mạch tự sát.”
Quách Uẩn biết ta muốn nói điều gì, trước khi ta mở miệng nói muốn xé xác Tây Lăng Tử, nàng ấy lập tức truyền khẩu dụ: “Truyền khẩu dụ của trẫm, dùng một chiếc quan tài tốt nhất thu thập thi thể của nàng ta lại, đưa đến thành Minh Nguyệt, trả lại cho Tây Lăng Anh Khởi.”
Ta đã vô cùng mệt mỏi, nghe vậy chỉ hừ một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại, lao vào vòng ôm của Quách Uẩn.
Sau một trận chiến máu lửa, trái tim yên bình này chính là quê hương của ta.
Ba ngày sau, chúng ta đi thẳng đến thành Minh Nguyệt – Kinh thành của Bắc triều.
Bên trong Hoàng cung của Bắc triều, khi đội quân bị thất bại ở thảo nguyên Lũng Mạch, lão Hoàng đế đã trút xuống một hơi thở cuối cùng.
Lần này Quách Uẩn vào cung, vừa khéo ngồi trên long ỷ của hắn ta, còn người đang quỳ dưới đại diện giơ thư đầu hàng lên chính là Tây Lăng Anh Khởi mặc một bộ đồ màu trắng.
Hoàn toàn giống hệt với bộ tang phục cho Tĩnh Vương khi ta vừa mới xuyên đến đây.
Phải nên xử lý thành viên Hoàng tộc cuối cùng của Tây Lăng thị này như thế nào, các đại thần đang tranh luận không thôi.
Ta nhìn thấy một tia sát ý chợt loé lên trong mắt Quách Uẩn, gãi gãi đầu, do dự không biết có nên cầu tình cho người này hay không? So với vị tỷ tỷ ruột giống như đại ma vương của nàng ta, người muội muội này thực sự là một tiểu thiên sứ.
Lúc này, Tây Lăng Anh Khởi lại đột nhiên mở miệng: “Ta muốn mời Quách tướng quân đến tẩm điện lúc sinh thời của tỷ tỷ ta xem một chút, trước khi chết, tỷ tỷ đã để lại một tờ giấy gửi cho Quách tướng quân ở trong đó.”
Lục Cô Nguyệt nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta đó có thể là một âm mưu phía sau của Tây Lăng Tử.
Ta nhướng mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi cùng với Tây Lăng Anh Khởi đi đến tẩm điện của Tây Lăng Tử dưới ánh mắt của những người khác.
Tẩm điện trống trơn, chỉ có một chiếc nôi đá khảm vàng ngọc đặt ở giữa.
Tây Lăng Anh Khởi đưa tờ giấy kia cho ta, còn mình thì đứng bên cạnh chiếc nôi.
Tờ giấy này thực sự là bút tích của Tây Lăng Tử, nhưng nội dung trong đó lại không đầu không đuôi.
“Nương ta là truyền nhân cuối cùng của Học cung Chí Thăng!”
Ta đã đọc đi đọc lại mấy lần, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được điều gì cả, vì thế hỏi Tây Lăng Anh Khởi: “Đây là ý gì? Thứ nhất, ta không quen biết mẫu thân của Tây Lăng Tử, thứ hai, không biết cái gì là Học cung Chí Thăng!”
Nghe vậy, Tây Lăng Anh Khởi giải thích: “Học cung Chí Thăng ban đầu vốn là nơi nữ đế họ Hoắc kia của nhà Tuỳ theo học, sau khi Hoắc nữ đế có được thiên hạ, bà ấy đều gửi hậu duệ các dòng chi của Hoắc thị đến Học cung Chí Thăng học tập, sau khi nhà Tuỳ bị xoá sổ, Hoắc thị dựa vào sự phổ biến rộng rãi của Học cung Chí Thăng để thu nhận đệ tử, mà mẫu phi của tỷ tỷ chính là truyền nhân cuối cùng của Học cung Chí Thăng.”
Mẫu thân của Tây Lăng Tử thế mà lại là truyền nhân của tộc Hoắc thị!
Ta giật mình lùi về phía sau một bước, nhìn vào chiếc nôi kia, đột nhiên hiểu rõ điều gì đó, hai tay run rẩy vén tấm vải che chiếc nôi kia lên.
Thứ bên trong không thể gọi là con người được nữa.
Bà ấy còn sống, tứ chi đã bị người ta cắt bỏ, trong nôi chỉ là một khối thân thể trụi lủi.
Nữ nhân kia đang nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận quan sát tướng mạo của nàng ta, thực sự có đến sáu phần giống Tây Lăng Tử.
Tây Lăng Anh Khởi che vải lại, kéo ta đang ở trong trạng thái hỗn loạn rời khỏi tẩm điện của Tây Lăng Tử, sau đó thong thả giải thích với ta: “Phụ thân và mẫu phi là huynh muội ruột thịt.”
Ta gật gật đầu, người trong thiên hạ này đều biết Tây Lăng thị của Bắc triều có tập tục huynh muội thông hôn, nhưng thế hệ của Tây Lăng Tử lại hơi đặc biệt, phía dưới nàng ta chỉ có một muội muội là Tây Lăng Anh Khởi, cho nên mới đính hôn với trưởng tử của Nguyên thị là Nguyên Kính.
“Nhưng khi mẫu phi mới được vài tuổi, Hoàng tộc Bắc triều xảy ra nội loạn, mẫu phi bị người ta bắt đi trong binh biến, sau đó được Học cung Chí Thăng nhận nuôi.”
“Phụ hoàng chỉ có một mình nàng là muội muội, để tìm kiếm bà ấy, phụ hoàng đã âm thầm hỏi han suốt mười hai năm mới tìm được nàng.”
“Lúc đó thanh danh mẫu phi đã trở nên nổi tiếng trên giang hồ, một thanh trường kiến, dung mạo tuyệt mỹ tựa như cô xạ thần nhân.”
“Bà ấy không nhớ rõ bản thân là công chúa của Tây Lăng thị, cũng không muốn trở về cung gả cho phụ hoàng, thậm chí mắng ông ấy là một kẻ điên cuồng loạn luân.”
“Vì thế phụ hoàng đã xuất quân phá huỷ Học cung Chí Thăng, cắt đứt tứ chi và đầu lưỡi của bà ấy rồi đưa về Hoàng cung.”
“Mẫu phi bị phụ hoàng biến thành một người lợn, trong lòng cực kỳ căm hận phụ hoàng, nhưng bà ấy lại cảm thấy Tử tỷ tỷ vô tội, nên sau khi sinh hạ Tử tỷ tỷ, bà ấy đã truyền lại công lực suốt đời cho tỷ ấy.”
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ tại sao Tây Lăng Tử lại mạnh như vậy nhưng lại phải chịu sự kiểm soát của lão Hoàng đế.
Nếu một người nào đó đã biến thành người lợn, cần phải được chăm sóc tỉ mỉ mới có thể sống sót, chỉ có đám cung nữ của Hoàng cung Bắc triều mới có thể chăm sóc được mẫu thân không thể động đậy của nàng ta.
Có lẽ đời trước, phái Chủ hoà của Bắc triều có thể cầm tù Tây Lăng Tử bảy năm, mang đến cơ hội cho Quách Uẩn trùng kiến Nam triều, bọn họ cũng xuống tay từ chỗ mẫu thân nàng ta nên mới có thể khiến nàng ta trúng độc.
Ta nhắm mắt lại thở dài một tiếng: “Ở chỗ ta có một tấm yêu bài, cái người tên A Nghịch bên cạnh Tây Lăng Tử vẫn còn sống đúng không?”
“Sau khi nghe nói Tử tỷ tỷ tự sát, A Nghịch cũng đã uống rượu độc theo chủ.” Tây Lăng Anh Khởi hơi mím môi, mở miệng nói.
“Ta không quan tâm người đó là ai, ngươi hãy tìm một người đáng tin rồi tìm một ngôi nhà ở nơi hẻo lánh nào đó trong thành Minh Nguyệt, dẫn theo mẫu thân của Tây Lăng Tử và đám tỳ nữ chăm sóc bà ấy đến đó, sau đó ta sẽ tìm Quách Uẩn, bảo nàng ấy tuỳ tiện tìm cho ngươi một phong hào, ném hết vào đó. Mặc dù là giam lỏng cả đời, nhưng ít nhất hai người cũng có thể bảo toàn tình mạng.”
Ta ném cho Tây Lăng Anh Khởi một tấm yêu bài, để nàng ta tự xử lý, sau đó bước ra cửa cung. .
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[yeungontinh.vn]Mặc dù ta không biết tại sao Tây Lăng Tử có thể nhìn ra được ta và Hoắc Ẩn Ca xuất thân cùng một chỗ, nhưng nàng ta thực sự rất tàn nhẫn, cho dù bại trận, cũng vẽ ra cho ta một con đường, sắp xếp mẫu thân và muội muội của nàng ta rất rõ ràng.
“Tử tỷ tỷ đoán, cách dụng binh của ngươi rất giống với vị Hoắc nữ đế kia.” Trước khi ta bước ra khỏi cửa cung, Tây Lăng Anh Khởi nhỏ giọng cho ta đáp án.
Thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có, thực sự có những người có thể đoán ra được tất cả dựa vào dấu vết để lại.
Tây Lăng Tử, coi như ngươi lợi hại.
Nửa tháng sau, Quách Uẩn đăng cơ tại thành Minh Nguyệt, lấy quốc hiệu là Ung, có nghĩa là “Ung ung quân tâm, mạc mạc thuỳ củng*”.
(* Có nghĩa là lòng quân hiền hoà, tĩnh mịch không có chuyện gì làm.)
Mà ta cũng trở thành đệ nhất công thần khai quốc của Ung triều.
Về công lao, từ nam chí bắc, ta càn quét Trung Nguyên, giành lại Lũng Mạch, nuốt chửng sông Nhữ, thảo nguyên hoang vu ở phía bắc, ủng hộ Phù Yết ở phía Tây, còn thuận tay đánh cho tôn thất Lang Hoàn run bần bật không dám lớn tiếng nói chuyện.
Về đạo đức cá nhân, trên không lừa gạt, dưới đồng cam cộng khổ, phục tùng nhận mệnh, thành công xoay chuyển, không kiêu căng không khoe khoang, trung chính không khuyết điểm, sáng rõ như nhật nguyệt.
Bàn về chính trị, khiêm tốn tự thủ, biết tiến biết lùi, không ôm quyền, không phô trương công trạng, quan tâm đến sinh kế của nhân dân, thảo phạt vô số quận thành, xóm làng bình yên, dân không phải chịu cảnh binh đao.
Mấy chuyện lưu danh sử sách này, không chỉ có chị khoá trên là Hoắc Ẩn Ca có thể làm được mà Quách Kiều Kiều ta cũng có thể.
Ngày thứ hai sau khi Quách Uẩn đăng cơ, ta mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, trên mặt mơ hồ mang theo ba phần khí khái hào hùng, trịnh trọng hành đại lễ với ta: “Kiều Kiều, đa tạ cô nương, bộ da này ta sẽ để lại cho cô nương dùng.”
Ta không né tránh không cho nàng hành lễ, suốt cả hành trình lang thang đầu đường xó chợ, đây là những gì ta nên nhận được.
Ta nhìn thấy nàng xoay người rời đi, biến mất trong một mảnh sương trắng.
Lúc này ta mới nhẹ nhàng nói một câu: “Cũng cảm ơn ngươi đã tặng cho ta một trải nghiệm kỳ diệu này.”
Đơn xin từ chức nhanh chóng được đáp lại, trước khi rời đi, ta dựa theo ý nguyện lúc sinh thời của Trương Kính Tiên, rải tro cốt của nàng ấy ở trên ngọn núi cao của thành Minh Nguyệt.
Tuyệt thế mỹ nhân, thanh sơn táng cốt, ngược lại cũng xứng đôi.
Ta vỗ vỗ bụi trên tay, nhìn về phía Quách Uẩn vẫn luôn trầm mặc và chúng nữ của Vương phủ đang lưu luyến, không nhịn được bật cười: “Mang theo bầu không khí nặng nề như vậy làm gì? Nói không chừng ta ngao du bên ngoài mệt rồi, sẽ trở về thành Minh Nguyệt mở một tiểu điếm thì sao?”
Sau đó ta nhảy lên con ngựa mạnh mẽ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhất kỵ tuyệt trần, chạy về phía tự do mà lòng ta luôn tâm tâm niệm niệm.
Phía sau là tiếng gọi của Du Đương Quy: “Kiều Kiều! Dạo chơi mệt rồi nhớ về đấy!”
Quách Uẩn lại nhìn theo bóng lưng rời đi của Quách Kiều Kiều, giống như đang trả lời người nào đó: “Coi mình như một người khách qua đường trong thời đại này, sẽ không bao giờ quay về nữa!”
TOÀN VĂN HOÀN