Nhu Tình Trong Anh - Chương 93 - Một cuộc bỏ trốn
Mang bưu phẩm đi vào nhà, Hạ phu nhân cười nói với dì Trịnh và lão gia.
“Là bưu phẩm của Nhã Kỳ, tôi mang lên cho con bé” Hạ phu nhân đi lên tầng lầu, bước vào căn phòng của hai chị em Hạ Tình và Nhã Kỳ, hai cô nàng đang nằm dài trên giường, úp xuống như một con cá sấu.
Mẹ Hạ nhìn hai cô con gái đang dài ườn ra đó, môi cười đi đến, đặt bưu phẩm lên phần giường trước mặt Nhã Kỳ.
“Đây là bưu phẩm của con.”
Phùng Nhã Kỳ đang trầm tư, mắt nhìn bưu kiện để xuống trước mắt, hai hàng lông.mỳ chau lại, lẩm bẩm trả lời với giọng nhỏ xíu.
“Con đâu có đặt thứ gì…”
“Con nói gì cơ?” Giọng nói Nhã Kỳ quá nhỏ, mẹ Hạ không nghe rõ.
“Con nói là con…” Phùng Nhã Kỳ trả lời lớn hơn, nhưng một thứ gì đó đột nhiên thoáng qua tâm trí, Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng ngồi bật dậy, hai tay chụp lấy bưu kiện, nhoe ra nụ cười vội nói “Con nói là con cảm ơn bác ạ.”
Hạ phu nhân cũng không nghi ngờ, gật gật.
“Vậy hai đứa cứ nằm đi, bác xuống dưới nhà ngồi cùng dì của con và lão gia.”
“Dạ!” Phùng Nhã Kỳ gật mạnh đầu, hai mắt sáng lên lấp lánh như đèn pha.
Hạ phu nhân rời đi, Hạ Tình mới nằm ngửa lại, nghiêng mặt nhìn sang chỗ của Nhã Kỳ, dáng vẻ phấn khởi kia làm cho Hạ Tình thắc mắc.
“Có chuyện gì mà trông chị vui thế?”
Phùng Nhã Kỳ ngó nhìn theo hướng Hạ phu nhân vừa rời đi, ngó nghiêng một lúc để chắc chắn không còn ai khác nữa, Nhã Kỳ quay mặt nhìn Hạ Tình, hai mắt sáng lên, phấn khích nói.
“Chị không có đặt đồ nữa, cái này không phải là đồ chị mua.”
“Ừm hửm” Hạ Tình không nhận ra điểm khác thường, đáp lại “Vậy chắc là bên giao hàng nhầm rồi.”
“Ầy dà!” Phùng Nhã Kỳ đánh khẽ vào vai Hạ Tình, sau đó bàn tay vỗ vỗ lên chiếc hộp giấy “Không phải ý đó.”
Cô giải thích.
“Chị không đặt hàng, bên giao hàng cũng không sai, vậy thì em thử động não suy nghĩ đồ này từ đâu mà có?”
Hạ Tình nhanh chau mày, hai hàng mi nhíu lại, môi nhỏ vểnh ra ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.
Đồ không phải là chị đặt, bên giao hàng cũng không giao sai, trường hợp giao nhầm khách hàng rất hiếm khi xảy ra, huống chi là trên nắp hộp ghi rõ họ tên và ba con số cuối số điện thoại của Nhã Kỳ.
Đơn hàng này chắc chắn là thuộc về Nhã Kỳ, nhưng chị không hề đặt thì chỉ có thể là người khác gửi, nói vậy thì…
Ý nghĩ loé lên trong đầu, Hạ Tình lập tức bật dậy, hai mắt to tròn sáng lên, khẩn cấp nói.
“Vậy thì mau mở ra đi a.”
Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng khui bưu kiện, cả hai cô gái xúm lại mở bưu kiện như những đứa trẻ mừng quà, bên trong bưu kiện chỉ có hai mảnh giấy kèm theo một hộp kẹo chocolate hình trái tim nhỏ.
Nhìn qua còn tưởng đây là quà tặng cho lễ tình nhân, Phùng Nhã Kỳ cầm lên hai mẫu giấy, nhìn chữ trên mẫu giấy liền đưa một mẫu cho Hạ Tình.
Hạ Tình nhận lấy thư giấy, đập vào mắt đầu tiên là bốn chữ “Gửi em bé bự.”
Nhìn thấy chữ viết của anh, Hạ Tình chúm chím môi cười, nằm úp xuống giường, hai chân nhỏ đá đá không khí và đệm mềm mại. Hai mắt tròn xoe hạnh phúc, nhanh chóng mở thấy giấy ra xem.
Bên trong nội dung có vài dòng chữ, được viết rất nắn nót, thư viết.
“Không được gặp em, ngay cả nói chuyện điện thoại cũng không được, cho nên anh mới nghĩ ra cách gửi thư thông qua bưu kiện, Nhã Kỳ hay mua sắm nên rất dễ gửi giả bưu kiện.
Anh bé bự nhớ em bé bự lắm rồi, tối nay… Em bé bự có muốn bỏ trốn không?
Tối nay, anh sẽ đến đón em. Chúng ta cùng nhau bỏ trốn nhé?
Mười một giờ tối anh sẽ đến.”
Hạ Tình đọc xong thư, ngó sang Phùng Nhã Kỳ cũng đang đọc thư, thư của Nhã Kỳ dài hơn của cô nhiều, cho nên Nhã Kỳ chưa đọc xong.
Phùng Nhã Kỳ vừa đọc thư, vừa nén môi cười, cánh môi cứ méo méo mó mó như ai ghẹo.
Lưu An viết là…
“Bần tăng xin chào thí chủ, thí chủ có nhớ bần tăng không?
Bần tăng nhớ thí chủ lắm.
Hôm nay, lão đại đã thoi thóp lắm rồi, gần như có thể viết di chúc, lão anh già ấy của thí chủ đã không thể ngăn lại nỗi nhớ nên đã bày ra cách gửi thư vào bưu kiện gửi cho thí chủ. Vốn bần tăng cũng rất lo lắng, sợ a dì đáng sợ sẽ phát hiện sẽ trách phạt, nhưng nỗi nhớ nào như nhớ người yêu. Bần tăng nhớ thí chủ rất nhiều cho nên đã theo lão anh già làm càng, chỉ mong có thể được thoả nỗi nhớ thí chủ, thí chủ có nguyện ý tối nay cùng bần tăng bỏ trốn khỏi chốn lai bồng tiên cảnh này không?
Mười một giờ tối, bần tăng và là lão anh già sẽ đến tìm thí chủ và chị vợ, mong là, thí chủ sẽ cùng bần tăng bỏ trốn, cùng nhau ngao du vào hôm rồi trở về thỉnh tội sau đó… Chúng ta sẽ kết hôn.
Rất nhớ rất nhớ, nhớ đến héo hon gầy mòn rồi thí chủ ạ, a di đà lạt a di đà lạt.”1
Hạ tình và Phùng Nhã Kỳ đọc xong thư, liếc mắt nhìn nhau.
“Tối nay…” Hạ Tình dò hỏi.
Phùng Nhã Kỳ nhoe ra nụ cười, điền vào ô trống trong câu nói của Hạ Tình.
“Bỏ trốn!”
Hạ Tình hí hí cười lớn, cả hai nhanh chóng đứng bật dậy, nắm lấy tay nhau nhảy nhảy trên giường, ăn mừng thật khẽ.
“U aaa, bần ni được gặp chồng yêu của bần ni rồi.”1
“Em cũng sắp được gặp anh bé bự rồi!!!”
Cả hai nhảy múa trên giường, sau đó nhanh vội tìm bộ váy đẹp nhất chuẩn bị cho lần gặp mặt đầu tiên sau hai mươi ngày.
Một cuộc bỏ trốn.
Còn tiếp…
(P/s bần ni chưa có dò chính tả, có sai ở đâu nhắc bần ni với nhoa, a di đà lạt.)
_