Nhu Tình Trong Anh - Chương 91 - Màn đêm từ bi
Hôn lễ đôi được ấn định tổ chức ở một nơi đầy hoa vào một tháng nữa.
Hôn nhân của Phùng Thế Phong đã làm chao đảo mạng xã hội, các fan hâm mộ nột nửa tiếc nuối một nửa bằng lòng chúc phúc cho anh.
Họ tiếc nuối vì anh giải nghệ sớm, lui về phía sau ánh đèn sân khấu để lập gia đình ở cái tuổi quá trẻ. Họ bằng lòng vì anh đã tìm được hạnh phúc, và vì họ cảm thấy rằng “Phu nhân” Là một người xứng đáng.
Cuộc hôn nhân được công bố, danh tính của Hạ Tình được lan truyền nhanh rộng, những fan hâm mộ của anh đã bắt đầu tìm hiểu và đánh giá Hạ Tình. Nói hoa mỹ là thế, nói đúng hơn là họ soi mói đời tư của Hạ Tình.
Hạ Tình có đời tư trong sạch, khi họ tìm hiểu và nhận ra quá khứ của Hạ Tình, từ nhỏ mù loà nên ở trường học luôn bị chèn ép, họ không thể soi mói gì từ Hạ Tình, ngược lại còn bị quá khứ của Hạ Tình làm cho lay động.
Từ bộ phần fan hâm mộ của anh, tìm hiểu về Hạ Tình và chấp nhận mối lương duyên đã được định ước sẵn của họ, chúc phúc cho cả hai một đời bình an.
Tiệc cưới ở Bali, giữa bầu trời rộng lớn mênh mông, tuyên bố với thiên hạ người trong lòng.
À…
Chuyện cưới còn nửa tháng nửa mới đến, chỉ là nói vậy thôi, muahahaha!1
Hiện tại trôi qua hai tuần sắp xếp, tiệc cưới có thể được xem như ổn thoả, Phùng Thế Phong và Lưu An đã chuẩn bị tất cả cho toàn bộ danh sách khách mời, đảm bảo các vị khách có chỗ ngồi trên vé máy bay, có nơi nghĩ chân khi sang Bali dự hôn lễ.
Chuyện gay go nhất lúc này là… Phùng Thế Phong và Lưu An đã hai tuần không được gặp mặt Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ.1
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau hai bên bàn ăn, vẻ mặt nhớ nhung đến héo hon chán chương gục xuống bàn.
Lưu An hai tay chống xuống mặt bàn, hai lòng bàn tay ôm lấy gương mặt, ánh mắt nhớ nhung nhìn đi phương xa xa, lo toang tổ chức tiệc cưới khiến nhà trai vô cùng hồi hộp, càng thêm nhung nhớ nhà gái gấp bội. Nhưng Nhà gái bị giam ở Hạ gia, ngày ngày chỉ ở trong Hạ gia, ngoài ra Hạ gia còn phong toả toàn bộ căn nhà.
Cửa đóng cổng khép chặt, bất kỳ ô cửa sổ nào cũng kéo rèm che rất kỹ lưỡng, đến một con muỗi cũng chẳng thể lọt vào bên trong Hạ gia. Ngay cả gọi điện thoại cũng không thể, điện thoại của Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ đều bị dì hai Trịnh tịch thu.
Mỗi lần anh và lão anh già gọi cho hai cô nàng, thứ hai người đàn ông nhung nhớ nhận được là giọng nói lạnh ngắt của dì Trịnh bảo.
“Lo mà chuẩn bị tiệc cưới đi!”
Hai tuần qua, đến cả một hơi thở thoáng quá của Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ, hai người đàn ông này cũng chẳng thể được nghe.
Cho nên mới nói… Thí chủ hôm nay thật là héo hon, thật là gầy mòn vì nhớ một ni cô la.
Lưu An ôm mặt, anh đang suy nghĩ tiểu thư đỏng đảnh của anh đang làm gì vào lúc này.
Anh thở ra một hơi dài đằng đẵng như nỗi nhớ của mình, vừa lắc đầu vừa suy tư.
“Đã mười sáu ngày rồi… Đã trôi qua mười sáu ngày rồi…”
Anh lại thở dài ra thêm một hơi nữa, gương mặt đẹp trai lắc lắc rồi lắc lắc.
“Người ta nói không sai, nhớ gì như nhớ người yêu, dì hai của anh thật sự rất đáng sợ… Em sợ dì ấy rồi…”
Mau mau mang tiểu thư đỏng đảnh về cho anh đi, anh nhớ tiểu thư của anh lắm rồi a, nhớ đến sắp chết mất thôi.
Mắt Lưu An lướt qua anh già ngồi đối diện, lão anh già ở phía đối diện úp mặt xuống bàn, nằm dài ườn đến mức chảy chiếc thây xinh đẹp ấy ra như một vũng bùn xìn.
À à… Đúng như Lưu An nghĩ, anh nhớ sắp chết thì anh già thoi thóp rồi.1
Phùng Thế Phong không ngẩn nổi mặt, giọng nói mỹ nam tuấn tú trầm ổn ngày nào biến thành một sự rên rỉ thảm thương.
“Thật là quá đáng đi mà…”
Người đàn ông ngoài ba mươi, bị dì ruột tịch thu vợ, râu mọc đầy mép cũng không thèm cạo nữa.
…
“U huu, hu hu hu!” Tiếng khóc thất thanh vang vội từ Hạ gia, âm thanh thất thét của Phung Nhã Kỳ, tiếp theo là giọng nói thê thảm của người đàn bà tuyệt vọng.
“Oàaa, thật là quá đáng đi màaa” Hạ Tình ngửa mặt lên trần nhà, gào thét với trần nhà trắng tinh.
“Anh bé bự của cháu àaa, anh bé bự của cháu màaa… Ự hức hức… Hít hít… Thật là quá đáng đi màaa!!!”
Phùng Nhã Kỳ và Hạ Tình ngồi trên giường, cả hai ngồi thành hai cục, gào thét thê thảm.
“Ngày ngày phải tập dưỡng sinh trong nhà, thưởng trà hai tiếng, học lễ nghi bốn tiếng, nghe giảng đạo sáu tiếng” Phùng Nhã Kỳ giơ lên mấy ngón tay, lần lượt hết mười ngón hai, giơ lên hai ngón chân điếm số.1
Nhận ra hiện tại ở cùng dì hai, mười hai giờ đồng hồ thảm hoạ, Phùng Nhã Kỳ nằm úp xuống giường cùng tiếng gào thét.
“Ta sắp tu thành chánh quả thật rồi a mhu mhu.”
Nửa tháng ở bên dì, tâm trí đã được khai sáng chốn lai bồng tiên cảnh, quả thực sắp tu thành chánh đạo.
Nằm xuống giường, trần nhà trắng tinh đập vào mắt, đôi làn mi lấp lanh từ bi của ni cô la họ Phùng, nhìn thật là bi ai nàm sao.
“Hay là… Ta đem nổi nhớ gửi vào mây, tương tư gửi vào gió” Giọng thật nhẹ thật khẽ của ni cô la thật xót xa, ánh mắt lấp lánh nhớ về chàng dũng sĩ hùng dũng.
Gương mặt anh sáng tựa như ánh đèn trên trần nhà, lấp la lấp lánh, nhìn lâu liền chảy nước mắt.
“Ta gấm ý vào thiên địa, tướng công, chúng ta có duyên gặp lại, ta… Ta quy y đây.”
Chốn lai bồng rộng mở trong tiềm thức Phùng Nhã Kỳ, âm thanh cô thật nhẹ nhàng, thước tha gió lướt trên mặt nước.
“Yêu à… Không nhất thiết phải đạt được, phải biết rộng lượng từ bi, chấp nhận buông tay, hoa rơi cửa phật mà” Phùng Nhã Kỳ nhái lại những gì nghe được từ bài giảng ngày hôm nay “Phật dạy, làm người không được quá tham lam, cái gì là của mình bla bla bla.”
“Hít hít hít… Hức hức…” Hạ Tình nấc nước mắt, nghe thấy bài giảng đạo lần nữa, mặt mũi chau lại sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi gào rú lên.
“Oàaa, cứu mạng aaa!”
Dì hai là đủ rồi, nghe một lần là đủ rồi, ni cô la còn muốn bang khai rộng mở cho cô lần nữa sao?
“Không được sát giới, từ bi từ trong tâm, tâm khai tâm sáng bla bla bla bla bla.”
Ni cô la đã hoá thân.
“Đừng mà áaaaaaa!”
Người đàn bà tuyệt vọng đã thật sự tuyệt vọng.
Thảm thiết, vang dội trong màn đêm từ bi.
Còn tiếp…
(P/s Đọc đỡ nha, Dii mới bệnh xong cái công việc hơi lu bu nên không viết được, bộ này viết nộp thi mà cuộc thi kết thúc còn chưa hoàn kịp, tui khóc tiếng máng, chắc là phải hoàn sớm trong tập sau rồi đùng bớt qua ngoại truyện.)